GIĂNG BẪY – THE ROOM 4444 – TỰ TRUYỆN – Update Chap 7

Chào mọi người,

Hôm trước viết xong đăng lên mà chưa chào hỏi gì hết, thật là sơ suất.

Vì đây là tự truyện nên mình không có lịch ra chương cố định, chỉ có thể hứa “sớm nhất có thể” thôi ạ. Vì đặc thù công việc là buôn bán nên mình sẽ ưu tiên ra chương các ngày đầu tuần, khi có nhiều thời gian hơn.

Các chương cũng không có tên như truyện khác mà chỉ là đánh số thứ tự, giống như viết nhật ký vậy.

Và vì là tự truyện, mình cũng không tham gia vào event nào, không nhận donate (nếu vinh dự được bác nào ngỏ ý), cũng không viết theo ý ai nha.

Đây là tự truyện mình viết để kỉ niệm năm tháng điên cuồng của tuổi trẻ, xem như một cách giãy bày nỗi niềm giấu kín không thể kể ra theo cách thông thường.

Nếu ai đọc nhận ra quen quen với bối cảnh, đừng ngạc nhiên vì mình và bạn quen nhau

CHAP 2:

Tôi nhìn bâng quơ ra cửa sổ, Đà Lạt tháng 10 đang vào mùa đẹp nhất. Ngọn đồi đối diện xanh rì tán thông, gió thổi mạnh làm tiếng thông reo vang bốn phía, một mảng màu đỏ rực của khu vườn hồng đang vào độ chín, tất cả hình ảnh và âm thanh này làm lòng người dễ xao động. Tôi thầm tự cao với quyết định của mình khi xây khu villa ở vị trí đắc địa thế này, chỉ riêng việc "bán view" cũng giúp tôi nhanh chóng thu hồi vốn và kiếm lời.

Tiếng chuông điện thoại lôi tôi khỏi khung cảnh đẹp đẽ trước mắt, thì ra là Tâm, thằng bạn chí cốt từ năm 10 tuổi.

– Hôm nay ngọn gió nào khiến mày gọi cho tao vậy?

– Trời, nay mày học thói nói móc của ai vậy? Bạn bè lâu ngày không gặp, nhớ mày quá gọi có sao không?

– Còn mày học ai mà sến nụ vậy, nói đi, chuyện gì?

– Tao mới lên Đà Lạt, bạn bè đến với nhau bằng một bữa nhậu được không?

– Tưởng chuyện gì, hôm nay tao đãi, mày muốn ăn gì?

– Trời lạnh vầy đồ nướng là số 1.

30 phút sau, trời cũng sập tối, tôi và thằng Tâm đã cụng ly được vài lần. Rượu vào lời ra, nhất là với thằng bạn nói nhiều của tôi.

– Dạo này làm ông chủ bận quá nên tao tưởng không gặp mày được luôn, đợt này tao nghỉ phép nên mới lên Đà Lạt tìm mày.

– Còn mày làm anh công an gương mẫu lâu nay sao rồi, bao giờ thì lên chức? Nói ra thì thằng nào cũng bận như nhau, nên những cuộc gặp vầy mới quý chứ hả!

– Nhưng tao cũng không bận như mày, ông chủ lớn có mấy kiot cho thuê ở chợ Bình Điền, rồi bán hải sản ở Sài Gòn, đợt này còn lên đây làm khách sạn, mày tính làm rồi không cưới vợ luôn hả? Con tao cũng gần đi học mẫu giáo rồi đó, mấy anh em ai cũng vợ con đuề huề, chỉ chờ mình mày thôi Lâm.

– Duyên số chưa tới biết sao mày, cứ thong thả thôi…

– Lại đổ tại duyên, hay là không tìm được ai chịu được tính dâm của mày haha. Cái miệng thằng Tâm bô lô ba loa làm một nửa quán nướng nhìn về phía chúng tôi.

– Mày im đi, lát tao chém mày tuột quần bây giờ! Tôi chửi nó nhưng ngẫm nghĩ cũng có phần đúng, yêu nhau cưới nhau ít nhất cũng nên hoà hợp chuyện tình dục.

Trong lúc tôi và thằng bạn đang tán dóc thì Ngọc Anh cầm ly bia bước tới.

– Dạ em chào anh Lâm. Nhỏ lễ tân của tôi cúi đầu chào.

– Chào em, giải trí sau giờ làm hả? Tôi xéo xắt hỏi nhỏ lễ tân của mình.

– Dạ hihi, hôm nay là sinh nhật bạn em nên em đến góp vui thôi ạ. Vừa nói, Ngọc Anh vừa chỉ tay về phía bàn ở góc quán khiến tôi nhìn theo.

Ánh mắt tôi sững lại vì có sự xuất hiện của Hà, vợ Thanh. Hình như Đà Lạt quá nhỏ thì phải, nếu bạn có một số mối quan hệ nhất định thì đi đâu cũng gặp người quen. Máu tò mò của tôi lại nổi lên, buộc miệng tôi quay lại nói Ngọc Anh:

– Đã qua bàn thì ngồi xuống đi em, anh em mình nói chuyện chút, sau giờ làm thì cứ thoải mái như bạn bè nha.

– Dạ, em mời hai anh một ly ạ. Ngọc Anh cung kính mời tôi và thằng Tâm, nói thẳng ra thì Ngọc Anh không xinh xắn, dáng người thì lùn lại còn hơi mập. Nhưng điểm cộng của nhỏ là lễ phép, lịch sự và nói chuyện rất chừng mực, vô cùng phù hợp với vị trí trưởng nhóm lễ tân mà tôi phân công.

– Đó, phải vậy mới được, mà em có quen Hà nữa hả? Nói xong tôi quay sang nhìn về phía cô gái đang mặc áo len cổ cao màu đen.

– Dạ đó là chị Hà, là chị của bạn em. À… mà chị Hà cũng là vợ của anh Thanh bảo trì trong villa mình đó anh. Anh cũng quen chị hả?

– Anh mới gặp Hà lần đầu vào sáng nay thôi, cô gái truyền thống lúc nào cũng mặc kín cổng cao tường.

– À hihi, chị Hà trước là hoa khôi trường Bùi Thị Xuân đó anh, nhưng hoàn cảnh gia đình nên sau lớp 12 thì chị nghỉ học đi làm kiếm tiền, phong cách ăn mặc đó là từ xưa giờ rồi.

– Em có vẻ rành về Hà quá ha, vậy em có rành về Thanh không haha. Tôi cảm giác con bé Ngọc Anh này hơi bị bà tám, hoặc nó cũng như thằng Tâm, rượu vào chút ít mà một lít câu chuyện. Chắc nãy giờ nó cũng nhấp kha khá rồi.

– Trời anh Thanh em còn lạ gì, em sang nhà bạn chơi gặp ảnh suốt. Chỉ là trong công việc bình thường em và anh Thanh không muốn tỏ ra thân thiết, em coi anh như anh trai của mình vây.

– Kể ra thì Thanh có phước ấy chứ, cưới được hoa khôi trường nổi danh ở Đà Lạt này. Tôi cố tình khơi chuyện để Ngọc Anh nói tiếp.

– Mới đầu em cũng nghĩ như anh, nhưng mà bạn em kể thì… Ngọc Anh ngập ngừng.

– Thì sao? Tôi dồn dập.

– Khó nói lắm ạ…. Ngọc Anh vẫn lưỡng lự, dường như sợ điều gì.

– Có chuyện gì mà khó nói, anh là anh đang định giúp Hà có việc làm, nên nãy giờ mới hỏi em đó, chứ anh cũng không rảnh để bà tám về người khác đâu.

– Ra là vậy ạ…

– Ừ, nên em cứ thẳng thắn chia sẻ, biết đâu anh sẽ giúp được vợ chồng Thanh thì sao, dù gì Thanh cũng là nhân viên kì cựu ở villa mà. Thật ra là giúp cái tính tò mò của tôi thôi.

– Dạ… Ngọc Anh gật đầu đồng ý, từ từ nói tiếp – Bạn em kể là trừ đêm tân hôn, vợ chồng anh Thanh không có ngủ chung, anh Thanh tốt tính nhưng hay nóng nảy, còn chị Hà thì rất chịu đựng nên dù hay có xích mích nhưng rồi cũng qua mau.

– À vậy thì hơi lạ, hèn gì anh thấy cách nói chuyện của Thanh đối với Hà rất khó chịu dù Hà chẳng làm gì.

– Dạ anh Thanh đối với mọi người rất tốt nhưng riêng chị Hà thì anh không có thiện cảm ấy ạ.

Tâm tư tôi chùn lại, dù vẫn chưa biết lí do tại sao, nhưng tôi cũng tìm hiều thêm được một chút về cô gái là lạ mà tôi đã gặp hai lần trong cùng một ngày. Sau vài lần nâng ly, Ngọc Anh xin phép về bàn còn tôi và thằng Tâm lại tiếp tục ôn lại chuyện cũ, thỉnh thoảng tôi liếc về góc quán, nơi một ánh mắt đang nhìn về phía tôi. Đôi mắt ấy của người đang say, của người đang thất tình hay mang chuyện buồn giấu kín trong lòng. Nếu là một người dễ rung cảm, có lẽ tôi đã phải lòng ánh mắt ấy từ lâu.

Cuộc nhậu đến giữa đêm thì kết thúc, tôi và thằng cốt vẫn chưa say, rượu ở Đà Lạt này hình như nhẹ hơn rượu đế quê tôi, với lại hai thằng bạn đô thần gặp nhau thì khó mà xỉn nổi. Tôi lững thững bước ra lấy xe để chở thằng Tâm về khách sạn nó ở thì nghe tiếng gọi sau lưng.

– Anh Lâm, anh giúp em với. Ngọc Anh nói vọng tới.

Tôi và Tâm quay người lại thì thấy Ngọc Anh đang đỡ Hà đi ra, con bé sắp quỵ tới nơi còn khuôn mặt thì đỏ bừng, do rượu và do mệt. Tôi chạy đến đỡ lấy Hà, mùi nước hoa Scandal mãnh liệt làm tôi chú ý, một cô gái kín đáo lại dùng loại nước hoa mời gọi vậy sao?

– Anh giúp em dìu chị Hà ra ngoài để em gọi xe với ạ, chị Hà đi một mình giờ say quá không về được.

– Rồi còn em của Hà đâu?

– Nó cũng say rồi kìa anh, để hai đữa bạn em kè nó về trước, em gọi xe cho chị Hà về, còn em tự về được.

– Có được không đó, hay để anh đưa 2 chị em về.

– Hôm nay anh đi xe máy mà, vậy thì bất tiện lắm ạ.

– Có gì mà bất tiện, lên đây anh chở 3.

– Còn tao thì sao mày? Thằng Tâm đứng im nãy giờ lên tiếng.

– Gọi xe về đi, mai tao ra đi cà phê. Tôi chốt nhanh gọn.

– Ok mình hiểu bạn luôn. Ánh mắt nó kiểu tôi là người mê gái bỏ bạn vậy, mà thôi kệ nó, người cần giúp đỡ lúc này vẫn là hai chị em Hà.

Từ phường 1 về khu hồ Than Thở không gần cũng không xa, Hà ngồi giữa tôi và Ngọc Anh, đầu nàng ngả lên vai tôi, còn người thì dựa sát vào. Tấm lưng tôi cảm nhận rõ rệt hai bầu ngực căng tròn đang ép sát vào, còn bên dưới mông tôi thì đang được chân Hà ôm trọn. Được sự giúp sức của Ngọc Anh, hai cơ thể chạm sát nhau, mùi nước hoa Scandal phàng phất vào mũi, càng lạnh thì mùi này càng nồng thì phải. Tôi lâng lâng chạy chầm chậm về phía trước, trong lòng rạo rực không biết do men rượu hay men tình?