Con Dâu Lạnh Lùng – Truyện SEX Con Dâu Cực Hay 2023
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Con Dâu Lạnh Lùng – Truyện SEX Con Dâu Cực Hay 2023
Tác Giả: Khải Nguyên
Danh Mục: Biến Thái, Bú Cu, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Ngoại Tình, Ông Già, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 1168 Lượt Xem
“Tuyệt vời… vợ anh là nhất…”
“Dẻo mép, khéo nịnh…”
.
.
CHƯƠNG 7: TỤT QUẦN
.
Đến giờ cơm thì Hải gõ cửa phòng ông Bảy
“Bố ơi ra ăn cơm…”
“Ừ… ăn đi…”
“Bố không ra thì lát nữa vợ con mang vào cho nhé…”
“Ừ…”
Hải biết thừa là bố sẽ không ra ăn cơm nhưng vẫn gọi: “Để xem hôm nay bố với Nguyệt Anh sẽ làm kiểu gì”
Hải rất háo hức chờ đợi sau khi bố chồng – con dâu gặp phải tình huống oái oăm khó xử, chắc chắn trong đầu vợ vẫn còn lưu lại hình ảnh cái ấy to khủng của bố… chính Hải còn cảm thấy sốc nói gì người ngây thơ như Nguyệt Anh cơ chứ.
Bỗng điện thoại Hải reo chuông, Hải đi ra một góc nghe điện thoại.
“Alo sếp ạ…”
“Tiến độ dự án đợt này thế nào rồi… giờ anh mới trốn ra được… đối tác tiếp rượu nhiệt tình quá…”
“Vẫn đang theo đúng tiến độ sếp ạ… lúc chiều muộn em có gửi báo cáo ngày cho anh rồi đó”
“Uiii… say lắm rồi… gọi điện hỏi cho chắc ăn giờ hoa mắt rồi đọc báo cáo sao được nữa…”
“Sếp từ từ mà hưởng thụ thôi… đi công tác có em nào không sếp”
“hề hề… có chứ nhưng không dám xơi…”
“Sếp đừng phụ sự nhiệt tình của mấy em ấy chứ…”
“Thôi nhá… có người ra tìm anh rồi này….”
“Vâng.. sếp chơi vui vẻ ạ..”
==================
Hai vợ chồng đang im lặng ăn cơm thì Hải nói:
“Ăn cơm xong anh đi ra công ty một lát”
“Sao thế anh… có việc gấp à…”
“Sếp anh đang đi công tác yêu cầu anh gửi tài liệu bổ sung trong đêm nay để in ra mai đi sớm gặp đối tác”
“Ở nhà anh cũng có laptop mà”
“Khổ… cái đấy anh lưu ở máy cây cơ quan… giờ phải qua đó…”
“Làm về muộn không anh…”
“Chắc cỡ chín giờ gì đó vì phải sửa thêm một chút nữa vì cũng chưa hoàn chỉnh…”
“Vâng…”
Hải lại một lần nữa sáng tạo cơ hội cho Nguyệt Anh với bố, vừa ăn cơm Hải vừa tưởng tượng ra tối nay bố và Nguyệt Anh sẽ làm gì, Hải ăn nhanh quá suýt nghẹn vì đang muốn đi nhanh.
“Anh ăn từ từ thôi…”
“Nhanh không sếp chửi anh…”
==================
Hải nhanh chóng đi ra khỏi nhà, lái xe đến một đoạn đường vắng rồi đỗ xe lại lúc đầu Hải dự định chỉ ngồi trong xe ở hầm chung cư để xem thôi nhưng như thế sẽ hơi lộ liễu lỡ có ai thấy rồi nói với Nguyệt Anh thì chết.
Mở màn hình lên quay lại thời điểm lúc Hải đi ra khỏi nhà.
Nguyệt Anh bưng khay thức ăn rồi đẩy cửa bước vào phòng, ông Bảy đang nằm ngủ quay lưng lại hướng cửa.
“Bố ơi dậy ăn cơm…”
“Ừ… chị để đấy lát tôi ăn…”
Nguyệt Anh nhìn sang bố chồng: “Bố dậy đi… tay bố vẫn còn đau sao tự ăn được…”
“…” Ông Bảy im lặng
“Nhanh lên bố… con còn soạn bài…”
“Nhưng mà… tôi.. tôi chưa…”
Nguyệt Anh bỗng nhớ ra điều gì đó cô tiến đến cái tủ quần áo: “Bố dậy đi… để con giúp bố mặc lại quần áo…”
Mở tủ ra thì thấy có ít ỏi vài bộ quần áo, có cái đã phai màu có cái đã rách vài đường và được chắp vá khâu lại.
“Để chiều mai con mua cho bố vài bộ quần áo”
“Không cần đâu… tôi đủ dùng rồi chị không cần lãng phí… đừng mua nhé tôi không nhận đâu”
Nguyệt Anh lấy ra một cái áo dài tay đã hơi phai màu rồi nhìn về hướng ông Bảy đang khép nép đứng quay lưng lại bên trên cởi trần bên dưới mặc độc một cái quần đùi.
Nguyệt Anh giúp ông Bảy mặc áo mắt cô thoáng liếc nhìn vào thân người ông Bảy rồi ngại ngùng quay mặt đi, cái áo rộng thùng thình mặc vào khá dễ dàng.
Nguyệt Anh: “Chắc không cần mặc thêm quần dài… mặc thế này tụt xuống cho dễ…”
————
Hải ngồi trong xe nghe câu này thì bật cười: “Tụt để hành sự cho nhanh à…”
————
Vẫn như mọi hôm Nguyệt Anh bón cơm cho bố chồng, ông Bảy ngồi trên ghế hơi quay mặt sang hướng trái còn Nguyệt Anh đứng bên phải từ tốn bón cơm. Tối nay Hải đã đi ra ngoài nên ăn cơm xong Nguyệt Anh muốn tranh thủ cho ông Bảy đi vệ sinh luôn.
Bước vào phòng vệ sinh Nguyệt Anh tụt quần cho ông Bảy rồi vội chạy ra ngoài phòng bếp chờ đợi đứng ngay gần Camera Hải có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của Nguyệt Anh bộ ngực phập phồng.
Trong phòng vệ sinh khá yên tĩnh không phát ra tiếng động nào lúc đầu Nguyệt Anh cứ nhìn ra phòng khách nhưng càng lâu càng thấy sốt ruột quay mặt nhìn sang hướng nhà vệ sinh. Nguyệt Anh định mở miệng gọi hỏi nhưng như thế thì quá mất lịch sự chả biết bố chồng đang làm gì trong ấy nên đành đợi.
Đến hơn 10 phút không thấy có gì Nguyệt Anh bắt đầu mất kiên nhẫn miệng lẩm bẩm: “Làm gì mà lâu thế nhỉ…” Vì cánh cửa bên trên có một lớp kính trắng đục nên có thể lờ mờ nhìn thấy có người đang đứng lù lù trong đó.
Nguyệt Anh lẩm bẩm: “Quái lạ… đứng đó làm gì không biết…”
Nếu không thấy Nguyệt Anh sẽ lo lắng bố chồng bị làm sao nhưng thấy bóng người bên trong lớp kính thì tạm yên tâm.
Nguyệt Anh tự nói với mình: “Đi nhẹ gì mà lâu thế… đi nặng thì phải ngồi xuống chứ nhỉ…”
Nguyệt Anh nhìn ra cánh cửa ra vào sợ Hải sẽ về sớm nên bắt đầu gọi:
“Bố ơi… bố xong chưa…”
Trong đó phát ra giọng nói run run: “Tôi… tôi… chưa… chưa làm gì cả… tại chưa buồn đi…”
“Trời… thế sao bố không bảo con… đứng chờ từ nãy giờ”
Nguyệt Anh đi vào kéo quần cho ông Bảy rồi ai về phòng nấy.
Hải thấy hôm nay không có gì hay để xem nữa đành lượn xe vài vòng quanh phố đến gần 9h thì về nhà.
Đến hơn 10h cả hai lên giường đi ngủ:
Nguyệt Anh: “Anh…”
Hải: “Sao thế…”
Nguyệt Anh: “Anh ơi… quần áo của bố đã cũ rồi… có cái còn rách nữa, cuối tuần anh đi mua cho bố đi…”
“Em đi cùng luôn không? Anh cũng không rành về mấy cái vụ mua sắm này lắm…toàn đồ em mua cho còn gì”
“Em có biết một shop bán quần áo đẹp lắm…”
“Được… thế chiều thứ bảy mình đi nhé”
“Nhưng mà anh ơi…”
“Sao”
“Bố… bố có chịu mặc không?”
“Sao lại không mặc chứ…”
“Em thấy bố có vẻ không thích đâu”
“Sao lại thế được, ngoài mặt lạnh lùng thế thôi nhưng trong lòng chắc vui lắm đấy…”
“Thật hả anh…”
“Ừm… bố vốn dĩ tính như vậy… mặt lúc nào cũng kiểu lạnh lùng không cảm xúc… nhưng rất lương thiện tốt bụng… lại có con dâu xinh đẹp tâm lý như em thì bố dễ mềm lòng lắm…”
Nguyệt Anh ngại ngùng “Anh này”……….. “Nhưng mà bố thích màu gì hay kiểu như nào vậy anh…”
“Cứ mua đại đi… đừng quá loè loẹt phô trương là được… càng đơn giản càng tốt, giống mấy bộ bố đang mặc ấy…”
“Vâng…”
Hải sờ mó vào khắp cơ thể Nguyệt Anh, cô không hề phản ứng lại mà có phần hưởng thụ rên ư ử… đến khi lâm trận Nguyệt Anh nhiệt tình hơn rên lớn hơn mọi khi, nước nhờn thì nhoe nhoét trong đầu Hải thì tưởng tượng đến cảnh bố chồng – nàng dâu đang làm tình cùng nhau, quá kích thích khiến Hải nhanh chóng bắn tinh vào sâu trong người nàng.
Nguyệt Anh nằm ôm chặt lấy Hải
“Vợ sướng không?”
Nguyệt Anh gật gật đầu rồi cười nép vào ngực Hải.
“Nay vợ rên to hơn mọi khi…”
Nguyệt Anh đấm vào tay Hải: “Hứ… đâu có đâu…”
“Thật mà… thấy hứng hơn mọi hôm…”
“Tại chồng… lâu rồi không làm…”
“Dạo này chồng thấy mệt mỏi quá… công việc bù đầu…”
“Không sao… thi thoảng làm một cái cũng được… chồng phải khoẻ thì sau này con sinh ra mới khoẻ…”
“Vợ có thèm làm chuyện này không?”
“Có cũng được không có cũng chẳng sao… thiếu cái í có chết đâu mà sợ.. hì hì…”
“Có người bị nghiện đó… ấy ấy bị nghiện…”
“Không… sao mà nghiện được chứ.. có cũng được không có cũng chẳng sao… nghiện là kiểu gì được”
“Là thiếu ấy ấy sẽ bứt rứt khó chịu…”
“Không có mà… vợ không hư đến vậy đâu…”
“Biết đâu được đấy…”
“Chồng này… chả tin tưởng vợ gì cả… vợ sẽ không trở thành dâm nữ đâu… hihi…”
“Vợ chồng mình chưa ấy nhiều nên chưa nghiện thôi… he he… sau này có khi không đủ sức phục vụ vợ phải nhờ trợ giúp ấy chứ”
“Vớ vẩn…”
=================
Nguyệt Anh dạy đến hết sáng thứ 7, còn Hải ở nhà ngồi máy tính từ sáng đến gần 11h thì đi ra nhà bếp cắm cơm, nấu ăn.
Ông Bảy bị đau tay được mấy ngày đến hôm nay thì đã đỡ tự biết “tụt quần” đi vệ sinh và cầm được thìa ăn cơm không cần đến Nguyệt Anh bón cơm nữa đến giờ ăn là tự khắc ông Bảy đi ra ăn chung với hai vợ chồng Hải.
Ông Bảy: “Bố dự định đỡ rồi sẽ về quê tĩnh dưỡng…”
Nguyệt Anh đang ăn cơm ngừng lại đăm chiêu suy nghĩ còn Hải thì hơi thất vọng:
“Sao thế bố… ở đây có chỗ nào không thoải mái bố cứ nói ra… điều kiện ở đây tốt hơn ở quê… sạch sẽ thoáng mát… lại không phải lo lắng gì…”
Ông Bảy: “Bố không quen sống ở thành phố… chỉ hợp sống dưới quê với rừng cây vườn tược đàn gà đàn vịt…”
Nguyệt Anh nhìn vào Hải không nói gì.
Hải: “Con không cho bố về đâu… ở lại đây lúc nào khỏi hẳn thì về cũng chưa muộn… bố đã đỡ gì mấy đâu… đi lại khó khăn rồi ăn uống ai lo chứ… lỡ ốm hay gì đó thì ai biết… ở đây có con với vợ con chăm bố… con thấy tốt hơn ở dưới quê gấp trăm lần… con còn chưa đưa bố đi thăm quan thủ đô đâu: Lăng Bác, hồ Hoàn Kiếm, văn miếu, công viên…”
Ông Bảy: “Thôi không cần đâu… để dịp khác…”
“Bố nghe con… ở đây đến khi khỏi hẳn đã…”
Ông Bảy lắc đầu: “Thôi….”
Hải: “Con không biết đâu… bố ở đây khi nào con thấy ổn sẽ đưa bố về tận nhà… bố đừng có tự ý bỏ về đấy…”
3 người im lặng ăn cơm mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng, ông Bảy ăn rất ít rồi quay trở lại phòng.
Nguyệt Anh nhìn Hải: “Có phải bố không thích em không”
“Không phải đâu vợ… em đừng nghĩ linh tinh…. Bố anh quen sống với rừng với núi rồi… ở đây chắc không quen… em cứ kệ… bố chỉ nói thế thôi… anh không đưa về thì bố cũng không biết đường bắt xe về đâu… chiều mình cứ như dự định đi mua quần áo cho bố nhé”
“Vâng…”
=================
Ăn cơm tối xong thì Hải gõ cửa rồi đi vào trong thấy ông Bảy đang ngồi trên ghế nhìn ra ngoài: Những toà nhà chọc trời những đoàn giao thông nối tiếp nhau, ánh sáng lấp lánh.
Hải: “Cảnh đêm thủ đô đẹp không bố…”
Ông Bảy: “Chả như ở dưới quê… về đêm tối đen… ngẩng đầu nhìn lên trời ngắm trăng ngắm sao… còn ở đây người ta nhìn xuống để ngắm đường phố xe cộ…”
Hải: “Đông vui nhộn nhịp thế này bố lại không thích… về dưới nhà lại lủi thủi một mình… nhà mình còn ở tách biệt… hàng xóm thì cách xa trăm mét… bố bị sao thì chả ai biết…”
Ông Bảy xua tay: “Đừng lo… sống quá nửa đời người này bố toàn tự túc thôi có nhờ vả đến ai bao giờ đâu… chẳng qua đợt này là tai nạn ngoài ý muốn… chứ bình thường bố khoẻ lắm…”
Hải: “Như con nói rồi đấy… con sẽ cho bố về nhưng khi nào con thấy bố khỏi hẳn, phải thật ổn rồi con sẽ đưa bố về…”
“ừm…”
Hải về phòng ngủ chán nản nhìn Nguyệt Anh.
Nguyệt Anh: “Sao rồi anh… bố nói sao…”
Hải thở dài: “Haizzz… vẫn đang nung nấu ý định về quê… chắc không ở lại lâu được…”
Nguyệt Anh: “Để em vào nói chuyện với bố… cấm anh nghe lén hoặc đi vào đấy… biết chưa…”
“Hề hề… định tâm sự gì với bố thế…”
“Anh quan tâm làm giề… em sẽ có cách của em…”
“Wao… anh rất mong chờ đấy…”
“Anh đừng có mà nghe lén đấy… về phòng đi… lát nữa em kể lại cho…”
“Ừm… hạnh phúc gia đình này trông cậy ở em… anh hết cách rồi… haizz… mệt mỏi đau đầu quá anh đi ngủ sớm đây… em tâm sự với bố càng lâu càng tốt tâm sự cả đêm cũng được… ngủ lại bên đó cũng được luôn…”
“Anh này… nói bậy…”
Hải trèo lên giường bấm điện thoại, Nguyệt Anh đóng cửa lại, cô còn rất cẩn thận kéo một cái chậu hoa ra chặn trước cửa để đề phòng Hải đi ra ngoài nghe lén, Hải thấy cô vợ mình quả là thông minh nhưng đã có sự trợ giúp đắc lực từ camera quay lén khoá cửa hay chặn cửa thì có tác dụng gì cơ chứ.
Nhìn sang cửa phòng ngủ của mình xác nhận an toàn Nguyệt Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ của bố chồng hít một hơi thật sâu rồi đưa tay lên gõ cửa.
…cộc cộc cộc…
Ông Bảy nói vọng ra: “Cửa không khoá đâu… vào đi Hải…”
Nguyệt Anh nhẹ nhàng đẩy cửa bén lẽn đi vào trong ông Bảy vẫn mải mê nhìn ra ngoài ngắm thủ đô
“Bố…”
Nghe thấy giọng nói của Nguyệt Anh ông Bảy có chút giật mình quay mặt lại nhìn trước mắt ông là cô con dâu xinh đẹp mặc một bộ váy ngủ màu hồng nhạt kín đáo, cô con dâu đang ngại ngùng nhìn ông.
“Bố ơi… chiều nay con với anh Hải có mua cho bố vài bộ quần áo… bố mặc thử xem có vừa không…”
Ông Bảy lạnh lùng: “Anh chị mua làm gì quần áo tôi có thừa rồi…”
Nguyệt Anh: “Quần áo mới mặc đẹp lắm, đồ của bố cũ rồi”
“Cảm ơn, tôi không cần mặc đẹp gì đâu, làm việc tay chân quanh năm suốt tháng thì cần gì đẹp…”
Nguyệt Anh: “Con cũng mua cho bố một bộ đồ lao động để khi nào bố về bố mặc đi làm nương làm ruộng này… bố nhìn xem chất vải rất tốt sẽ rất bền… còn có bộ này… bộ sơ mi với quần âu này… để bố mặc đi đám cưới đi dự tiệc gì đó…”
“Không cần đâu dưới quê ai cũng mặc như ai cả… màu mè quá lại gây sự chú ý…”
“Bộ này rất hợp với người trung niên mà… không màu mè loè loẹt gì đâu… bố nhìn màu với chất vải này…”
“Mua nhiều tiền không… có trả lại lấy tiền về được không?”
“Bố ơi… con với anh Hải chọn mãi mới được… bố đừng nói vậy anh Hải sẽ buồn lắm đấy…”
“Phiền phức… đã bảo không mua rồi… về nhà tôi ra chợ tự mua tự chọn…”
Nguyệt Anh buồn bã: “Nếu bố không thích… để con đem cho người khác vậy… chứ không trả lại được con bóc hết mác ra rồi…”
“Thôi được rồi… đã mua rồi thì để đó đồ còn mới mà cho người ta… quá lãng phí…”
“Vậy… bố mặc thử đi… cái nào không vừa hoặc rộng quá có thể đi đổi…”
“Đổi được thì trả được phải không?”
“Không ạ… người ta chỉ cho đổi sang cỡ khác chứ không đổi sang mẫu khác với không trả hàng… bố thử luôn đi… để con xem nếu không vừa mai con đi đổi… bố thử bộ này này… đi làm mặc bộ này đa dụng… có hai túi áo bên trong cũng có túi bố tha hồ để đồ lặt vặt…”
Nguyệt Anh đến gầy kéo phanh áo ra ông Bảy chỉ cần sỏ hai tay vào là mặc được.
Ông Bảy: “Thôi để mai…”
“Con giúp bố thử luôn… không vừa mai còn đem đi đổi, để lâu người ta không đổi cho đâu…”
Ông Bảy đành sỏ tay vào cái áo và mặc thử.
Nguyệt Anh gật đầu hài lòng: “Vừa khít… bố mặc thử cái quần nữa…”