CHUYỆN CỦA LIÊN – Seri Truyện Sex 2022 Cực Hay – Update Chương 36 END

Chương 9: Nhà mới

Đêm muộn hôm đó, lần đầu tiên Liên có cảm giác cô đơn, trống trải. Từ lúc lấy chồng đến giờ, cũng không phải là lần đầu tiên Liên ngủ mà không có chồng bên cạnh, nhưng những lần đó khác xa bây giờ, cảm giác xa cách anh triệt để xuất hiện trong đầu Liên. Biết bao ký ức tốt đẹp giữa hai vợ chồng như những thước phim chiếu chậm cứ luẩn quẩn hiện ra trước mắt Liên. Những ký ức đẹp đẽ, hạnh phúc và viên mãn ấy mãi mãi là những kỷ niệm ngọt ngào đầm ấm theo Liên suốt cuộc đời.

Liên nhớ chồng, nhớ con, nhớ căn phòng ấm áp, sạch sẽ, thơm tho, nhớ ngôi nhà bé nhỏ ấm êm của mình. Nhớ những bữa cơm nóng hổi cả nhà cười đùa bên bàn ăn. Nhớ tất cả.

Cầm điện thoại trên tay, Liên chần chừ không biết muốn gọi cho anh, chỉ để giọng anh nói thôi cũng được, mắng Liên cũng được, chửi Liên cũng được. Nhưng ít nhất Liên biết là anh vẫn an toàn. Liên đang lo cho anh. Giờ này đã muộn lắm rồi mà anh còn chưa về. Vừa nãy Liên có nhắn hỏi Nhóc Con thì con nói là bố vẫn chưa về.

Liên đoán rằng anh đang uống rượu, uống rượu để quên đi nỗi đau khổ mà mình đã trải qua. Đối với bất kỳ người đàn ông nào, tận cùng của sự đau khổ có lẽ là chứng kiến vợ mình bên người đàn ông khác. Anh yêu vợ như thế, mà anh càng yêu thì sự đau khổ của anh lại càng tăng.

Lấy hết dũng khí, Liên chọn hình thức nhắn tin, Liên nhắn tin nhắn điện thoại, không nhắn Zalo như mọi khi nữa.

Vào mục tin nhắn điện thoại, tin nhắn gần nhất cũng nửa năm rồi. Đó là tin nhắn của anh, nó như thế này: “Em đi làm rồi à? Sao không gọi anh dậy. Hôm qua ăn gì mà sung thế? Làm anh mệt gần chết giờ mới dậy”. Liên nhớ rồi, đêm hôm đó, Liên nứng giữ quá lên lúc đi ngủ hai vợ chồng làm một nháy xong, nhưng thèm thế nào mà lúc 3 giờ sáng Liên lại dậy bú trộm chim anh rồi trèo lên cưỡi đến tận lúc anh xuất tinh mới thôi. Đọc tin nhắn này, Liên càng nhớ anh hơn.

Cứ soạn tin nhắn lại xóa đi, soạn lại xóa. Mãi sau Liên mới ấn nút gửi: “Anh đừng uống say”.

Biết bao điều muốn nói, ngàn lời muốn cho anh biết, nhưng Liên lại không đủ dũng khí để nói với anh, chỉ nói ngắn gọn như vậy thôi. Cũng mong anh hiểu cho lòng Liên.

Đợi mãi, đợi mãi đến hơn 1 giờ thì thấy điện thoại báo có tin nhắn đến, Liên vồ ngay lấy điện thoại hy vọng rằng anh sẽ trả lời Liên, nhưng Liên đã mừng hụt, người vừa nhắn tin không phải là anh, mà là bố. Bố nhắn: “Nó vừa mới về rồi. Say rượu. Con ngủ đi”.

Giấc ngủ chập chờn rồi cũng đến.

—-

Thế rồi 1 tuần cũng nặng nề trôi qua, chập tối nào Nhóc Con con cũng đến nhà nghỉ thăm mẹ 1 lần. Cu cậu đi học về là đi thẳng đến nhà nghỉ, nói chuyện với mẹ đến hơn 6 giờ mới về ăn cơm với ông rồi đi học bài. Có mấy lần Nhóc Con xin mẹ cho ngủ cùng một đêm, nói là không sợ bố biết vì cả tuần nay, Nhóc Con cũng chưa gặp bố lần nào. Lúc đi học thì bố chưa ngủ dậy, lúc bố về thì Nhóc Con đã đi ngủ. Chỉ nhận được tin nhắn Zalo hỏi thăm của bố. Nhưng Liên không cho ngủ lại vì bất tiện, nhà nghỉ này bé, có mỗi một cái giường đơn, hai mẹ con ngủ chung có mà phải nằm đè lên nhau mất. Liên thấy ánh mắt hụt hẫng của con. Liên phải hứa là đợi mẹ đi làm lại, mẹ sẽ thuê một căn nhà khác rộng hơn, lúc đó may ra thì có thể ngủ lại cùng mẹ, Nhóc Con mới bằng lòng.

Cũng chừng ấy thời gian, đêm nào Liên cũng chờ tin nhắn của bố nói là anh về đến nhà rồi mới yên tâm đi ngủ, lần nào cũng vậy, anh về nhà trong tình trạng say khướt. Liên không biết làm gì hơn ở thời điểm này, chỉ đành đợi đến khi vết thương trên hết hẳn đi Liên sẽ tìm cách để anh chấm dưt tình trạng này. Liên không muốn để anh nhìn thấy vết thương trên mặt của mình, một là để anh đỡ phải áy náy về sau này vì đánh Liên thành ra như thế, hai là Liên muốn trong mắt anh luôn luôn chỉ có một Liên xinh đẹp thôi, không có Liên xấu xí tàn tạ.

Hôm nay, Liên đi làm lại, vết thương trên mặt chưa khỏi hẳn nhưng cũng đã mờ đi 7 phần rồi, nếu chờ hết hẳn thì phải cả tháng chứ không ít.

Liên vừa vào đến phòng thì tất cả nhân viên có mặt đều xúm lại hỏi thăm Liên. Lúc Liên nghỉ, các bạn đều nhắn tin, gọi điện hỏi thăm nhưng Liên không bắt máy, không trả lời một ai. Giờ thấy Liên đến ai cũng lại gần hỏi dăm ba câu. Có cô bé còn vô tình phát hiện ra vết thương trên mặt Liên, hỏi chị bị làm sao, Liên đành chống chế nói là chị bị ngã xe, nằm nhà điều trị. Liên biết là lời nói dối của mình không qua nổi mắt ai, nhưng cũng chỉ biết nói như vậy mà thôi.

Vừa ngồi vào bàn làm việc thì điện thoại bàn vang lên, là số nội bộ. Liên đoán không nhầm thì Sếp Thục cũng vừa biết Liên đi làm trở lại nên gọi lên hỏi thăm. Y như rằng, đúng là anh Thục.

– Em lên phòng anh ngay nhé.

Chưa kịp nói câu nào thì anh Thục đã nói trước, Liên “vâng” một tiếng rồi lại rời bàn đi đến phòng sếp.

Liên ngồi xuống ghế thì cũng vừa lúc anh Thục ngồi xuống ghế đối diện, khi Liên ngẩng mặt lên thì thấy ánh mắt anh Thục trợn tròn nhìn vào mặt Liên. Rồi anh đập “bộp” nắm tay của mình xuống mặt bàn làm Liên giật thót mình. Giờ đây Liên rất sợ những tiếng động kiểu như thế này, nó như làm Liên nhớ lại lúc mình bị đánh.

– Ai đánh em bị thương như thế này? Nói anh nghe.

Liên ngơ ngẩn, cái ông sếp này cứ làm như chồng Liên không bằng. Anh Thục dạo gần đây quá khác so với xưa. Ngày xưa Liên có thể vô tư nói chuyện với anh và coi anh như một người anh, một người thầy, một người đồng nghiệp thân thiết vì anh quan tâm và hỗ trợ Liên rất đơn thuần, trong sáng. Nhưng giờ đã khác, với góc nhìn của đàn bà, Liên phần nào đoán được tình cảm anh dành cho Liên đã đổi khác so với xưa. Liên dần hình thành sự xa cách với anh, tránh mình vướng vào chuyện này. Giờ trong đầu Liên chỉ mong làm sao sớm được quay về với gia đình thôi.

– Đấy là chuyện riêng của em. Em không sao. Anh gọi em lên có chuyện gì?

Anh Thục hụt hẫng sau khi nghe Liên nói như vậy, nhưng anh không buông tha ngay, hình như anh đã biết chuyện gì đó thì phải.

– Em không cần phải giấu anh. Bao nhiêu năm nay anh coi em như em gái thôi. Em đừng hiểu nhầm điều gì cả. Là anh trai anh thấy mình có trách nhiệm phải bảo vệ em gái. Dù vì bất kỳ lý do gì anh cũng không để ai được phép động đến em, dù chỉ là một sợi tóc. Kể cả người đó có là …. Trường đi chăng nữa.

Anh Thục và anh Trường bằng tuổi nhau, hai người đã biết nhau từ hồi Liên mới vào làm đã giới thiệu hai người, hồi đó Liên mới cưới. Rồi thỉnh thoảng khi liên hoan Chi nhánh thì anh Trường có đi cùng Liên nên hai người vẫn gọi là qua lại ở mức sơ lược.

Sau khi nghe anh Thục nói như vậy, Liên mới hơi ớ người một chút. Liên suy nghĩ có thể là mình đã hiểu lầm anh Thục thật. Nghĩ kỹ lại thì anh Thục cũng chỉ là quan tâm tới Liên thôi. Chứ tuyệt anh không có bất kỳ một hành động nào vượt lên mối quan hệ từ trước tới nay. Phải biết rằng từ lúc Liên vào làm Chi nhánh là dưới sự hướng dẫn, chỉ bảo của anh. Có biết bao cơ hội anh em gần gũi nhưng anh vẫn rất chừng mực.

Thấy vậy Liên yên tâm phần nào, gạt bỏ sự nghi ngờ và đề phòng đối với anh Thục, Liên mở lòng mình hơn vì chuyện sắp tới còn kéo dài, có muốn giấu cũng không giấu được anh, Liên nói:

– Chỉ là vợ chồng em có chút hiểu lầm, chuyện cũng không có gì nghiêm trọng đâu, anh đừng lo lắng. Giờ em đã băt đầu đi làm trở lại.

Sau khi nghe Liên nói như vậy thì anh Thục đã trùng hơn một chút, bình tâm hơn tí:

– Em chuyển ra ngoài ở rồi phải không?

– “Sao anh biết?”, Liên hơi bất ngờ, chuyện này Liên không nói với anh trong suốt cả tuần qua.

– Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là bây giờ em định thế nào? Anh có thể giúp gì được em không?

Liên thở dài một hơi, cũng không suy nghĩ nhiều về việc làm sao anh Thục biết Liên đã bị đuổi ra khỏi nhà, lúc ấy tâm trí Liên không được tập trung cho lắm.

– Em sẽ tạm thời chuyển ra ngoài ở một thời gian, chắc vài ba hôm anh Trường hết giận rồi em lại về nhà.

Anh Thục đứng dậy, đi về phía bàn làm việc của mình, ghi ghi chép chép cái gì đó, rất nhanh anh quay trở lại bàn và đẩy mảnh giấy về phía Liên:

– Em dọn về nhà này ở tạm đi. Đây là địa chỉ nhà, số phòng, còn đây là password cửa. Đây là nhà anh mua dùng để cho thuê, hiện tại đang để không. Trong nhà có đầy đủ đồ đạc rồi, em chỉ cần mang quần áo đến là được, lại rất gần Chi nhánh.

Liên nhìn vào mảnh giấy nhớ mầu vàng: “Phòng 1201, chung cư Trung Hòa – Nhân Chính, Pass cửa: 2605”. Liên hơi giật mình vì pass cửa lại trùng với ngày và tháng sinh của Liên. Khu Trung Hòa – Nhân Chính thì đúng là cách chỗ làm rất gần, còn gần hơn từ nhà Liên đến Chi nhánh. Quả thực là Liên cũng đang muốn tìm một nơi ở nào đó, chứ ở mãi trong nhà nghỉ cũng không ổn, chỗ đó tối tăm, ẩm mốc và có nhiều lúc quá bất tiện khi các đôi trai gái kéo nhau vào đấy làm gì thì không cần nghĩ cũng biết.

Liên hỏi: “Pass cửa này……?

Anh Thục nói ngay: “À, ngày sinh của con nhà anh, anh đặt cho dễ nhớ”.

Liên “À” lên một tiếng rồi nói tiếp: “Anh cho thuê bao nhiêu tiền 1 tháng ạ?”

– Tiền nong gì, em ở tạm vài ngày thì tiền nong gì, với lại anh và em thì không cần nói chuyện đó, giúp được gì anh giúp mà.

– Không, nếu anh không tính tiền thuê thì em không ở đâu. Anh cho thuê ở đó bao nhiêu tiền một tháng em gửi anh.

Anh Thục chắc cũng hiểu tính Liên, Liên chưa từng vay mượn hay kêu gọi sự giúp đỡ nào về mặt tài chính từ anh cả, Liên không muốn mình mắc nợ, nhất là dạng mắc nợ ân tình kiểu này, nên sòng phẳng sau này dễ nói chuyện hơn:

– Thôi được rồi, anh vẫn cho thuê 6 triệu/tháng. Em ở ngày nào tính tiền ngày đó.

– “Vâng, vậy em sẽ dọn về nhà anh ở tạm đó ít bữa, cảm ơn anh”, Liên vừa nói vừa cầm mảnh giấy nhớ vào tay.

– Bây giờ em có thể nghỉ thêm 1 ngày nữa, về chuyển đồ đạc đến ở luôn đi, công việc của phòng anh sẽ phụ trách cho em nốt ngày hôm nay. Mai em sẽ làm việc lại bình thường.

Liên nghĩ cũng phải, không biết nhà mới thế nào, có phải dọn dẹp gì không, kiểu gì cũng mất cả ngày. Thế là Liên đồng ý, rời phòng anh Thục, tạt qua phòng làm việc lấy túi sách rồi về nhà nghỉ trả phòng, dọn đồ.

—-

Gửi xe máy dưới tầng hầm, Liên khệ nệ kéo 2 cái vali đồ to đùng lên sảnh, chung cư này mặc dù cũ nhưng nói chung rất sạch sẽ. Hoàn cảnh của Liên bây giờ được như vậy là quá tốt rồi. Vừa lên đến sảnh thì một chú bảo vệ khá già với mái tóc bạc trắng đã tiến lại gần Liên hỏi:

– Cháu có phải là Liên không?

Liên ngần ngừ vì không hiểu sao chú bảo vệ già lại gọi mình:

– Vâng ạ, cháu là Liên. Cháu đến ….

– Chú biết rồi, cháu thuê nhà của Thục phải không? Thục vừa gọi điện cho chú, nói là đợi cháu để dẫn cháu lên phòng. Cái anh Thục này cho thuê nhà khéo thế, người trước vừa chuyển đi 3 hôm đã có người đến thuê ngay rồi.

– Vâng ạ, nhờ chú dẫn cháu lên phòng với ạ.

Thế là chú bảo vệ kéo giúp Liên một cái vali, Liên cầm 1 cái theo chân chú, mặc dù nhìn địa chỉ anh Thục viết trong giấy là Liên cũng tự tìm được, tầng 12, phòng số 01. Nhưng dù sao có người dẫn đường vẫn hơn. Với lại Liên cũng muốn hỏi bảo vệ một số nội quy của chung cư.

Vừa đi Liên vừa hỏi, chú bảo vệ tận tình giảng giải cho Liên một số nội quy cơ bản của chung cư, nói chung cũng không có gì nhiều, cơ bản đều giống nhau hết. Ví dụ như tầng hầm gửi xe 11:30 đóng cửa, phí dịch vụ 150 nghìn/tháng, phí đổ rác 10 nghìn/tháng/người .v.v. không có gì lớn cả.

– Phòng 1201 đây, cháu vào đi, chú đã đóng cầu dao điện và mở khóa nước rồi. Giờ cháu có thể sử dụng bình thường. Đây là số điện thoại của chú, nhà chú ở ngay dưới tầng 2, có gì cần cháu gọi cho chú.

Liên lưu số chú bảo vệ vào, chú tên là Bình rồi chào tạm biệt chú.

“Tít tít tít tít”, Liên nhập 4 số pass là ngày tháng sinh của mình vào khóa điện tử Samsung thì cánh cửa mở ra.

Đứng ở cửa phòng nhìn vào trong, căn phòng không được rộng lắm, chắc chỉ khoảng 60 m2 nhưng vô cùng sạch sẽ đẹp đẽ. Sàn nhà được ốp gỗ mầu nâu gụ. Có phòng khách, phòng bếp, ban công, 2 phòng ngủ và 1 nhà vệ sinh chung cho cả nhà.

Một mình Liên ở như vậy là quá rộng rãi rồi, không cần gì hơn.

Đi một vòng kiểm tra mọi thứ, Liên thấy căn phòng có đầy đủ đồ cho một gia đình sinh sống. Bếp có bát đĩa, xong nồi, lò vi sóng, tủ lạnh, bếp từ. Ban công có máy giặt và dây phơi quần áo. Phòng khách có bàn ghế salong, tivi, mạng Internet, hộp internet có ghi tên wifi và pass là từ 1 đến 8. 2 phòng ngủ thì có 1 phòng trống, 1 phòng có đầy đủ từ tủ quần áo, bàn trang điểm, giường, đệm, chăn gối. Tất cả đều sạch sẽ, thơm tho.

Và một điều Liên hơi ngỡ ngàng, tất cả đồ đạc hầu như mới tinh, chưa sử dụng lần nào và hình như mới được chuyển đến 1, 2 hôm nay. Có thể anh Thục định cho thuê theo kiểu full đồ, giờ những người cho thuê nhà đều rất hay chọn hình thức này, khách thuê chỉ cần mang quần áo đến là được, như vậy được giá cao hơn.

Khi Liên đóng cầu dao điện ở cửa ra vào, cả căn phòng sáng trưng, tiếng tủ lạnh kêu ro ro. Mọi thứ đã sẵn sàng, Liên không cần phải mua sắm gì thêm cả.

Buổi chiều, Liên đi chợ và siêu thị ở gần đấy mua một ít đồ dùng cá nhân, mua thức ăn để tối nấu, đặc biệt là mua sữa tươi, Liên phải trở lại với thói quen ăn uống hàng ngày của mình, sớm trở lại là mình để có can đảm đi gặp anh Trường.

Lúc gần 5 giờ, Liên nhắn tin cho Nhóc Con: “Mẹ chuyển chỗ ở rồi, giờ con đến địa chỉ này nhé …………………….. Con nhắn cho ông tối nay ăn cơm với mẹ, mẹ tự nấu”.

Đến đúng 5 giờ thì Nhóc Con nhắn trả lời mẹ: “Vâng ạ”.

Tầm 5 rưỡi thì có tiếng bấm chuông, Liên đang nấu dở thức ăn, lâu lắm rồi Liên mới nấu ăn.

– Oa, phòng đẹp thế mẹ?

Vừa vào, Nhóc Con con hú hòa lên vì nhìn căn phòng chung cư nhỏ nhưng sạch sẽ này. Mùi thơm thức ăn từ bếp tỏa ra, giống nhà của một gia đình rồi, chỉ thiếu chồng thôi.

Nhóc Con đi một vòng kiểm tra rồi mới lăng xăng giúp mẹ dọn bát đũa, bàn uống nước ở phòng khách chính là bàn ăn luôn. Nhà chật nên không có chỗ để kê bàn ăn.

Nhóc Con ăn lấy ăn để, vừa ăn vừa nhìn mẹ tủm tỉm. Nói là đồ ăn mẹ nấu vẫn là ngon nhất, ông nấu cũng không bằng. Liên mỉm cười nhẹ nhìn con ăn, chợt nhớ tới anh Trường vẫn thường hay khen Liên nấu ăn ngon như đầu bếp nhà hàng, anh vẫn thích ăn ở nhà nhất.

Đang ăn, Nhóc Con ngừng lại:

– Mẹ, tối nay cho con ngủ lại đây rồi mai đi học nhé?

Liên còn đang ngần ngừ chưa biết quyết ra làm sao thì Nhóc Con lại nói thêm: “Rồi tối con pha sữa cho mẹ uống”. Nói đến sữa Liên lại nhớ đến những cốc sữa tươi hâm ấm của con mỗi đêm. Tự dưng con nhắc lại thấy thèm.

– Nhưng …. nhà chỉ có 1 phòng ngủ của mẹ thôi, phòng kia …. Không có giường.

Nhóc Con vừa nhai vừa trả lời chắc nịch:

– Thì con ngủ cùng mẹ …… đi mà. Đồng ý đi mà mẹ yêu.

Liên không biết phải làm sao, đồng ý hay không đây?

— Hết chương 9 —​