Chờ

::Gâu! Gâu! Gâu! … húhúhú…::
Tiếng chó sủa ko biết từ đâu vọng lại làm cả 2 người giật mình khi khỏang cách giữa 2 khuôn mặt đang từ từ ngắn dần.
Cái cúi đầu, chớp mắt ngượng ngùng của HD hình như là thuốc giải đã giúp Sa thóat khỏi sự mê hoặc và tự chủ lại …
Sa buông HD ra …
Nhìn Sa lúc này chỉ hơi ngại ngại 1 tý, nhưng còn HD thì ngượng ngùng ra mặt, đến nỗi ko dám nhìn thẳng vào mắt Sa … Và để tạo lại ko khí bình thường, Sa cố gắng nhếch mép cười
– Àh … hôm nay … trời nhiều sao mà hôg có trăng hen …
– Uhm! … Chuyện mà Sa nói,… giải thích ngay được ko? … Cũng … cũng tối rồi …
– Chuyện đó … Nghe nè, … Sa chỉ muốn dành những gì đặc biệt nhất trong tối nay cho riêng Đồng … Còn những chuyện khác thì tạm gác qua 1 bên, như Sa đã nói, ngày mai Đồng sẽ biết rõ tất cả. Còn đêm nay, chuyện chỉ liên quan đến Đồng và Sa thôi, được ko? ^^
Chắc là cảm động vì câu nói ấy và HD vô tình ngước lên nhìn …
Nụ cười của Sa …
Nụ cười ấy … Thật ấm áp! …
HD đã gật đầu đồng ý từ lúc nào cô cũng ko hay biết …
– Rồi, bây giờ đi theo Sa!
Cô chỉ mãi nhìn … và đến khi hơi ấm từ bàn tay Sa quấn chặt lấy tay cô giữa trời đêm lạnh buốt …
[… Tôi phát hiện ra rằng dường như bàn tay tôi luôn được bàn tay của người ấy bảo vệ , che chở . Và tôi cũng phát hiện ra rằng rất rất lâu rồi tôi không cảm thấy được sự ấm áp đó … và cả cái cảm giác an toàn , cảm giác được bào vệ …
Tôi biết tôi không còn muốn bất cứ thứ gì khác và bất cứ ai khác .
Tôi tin vào những gì tôi đang cảm nhận .
Tôi biết trái tim tôi như đập lạc nhịp đi mỗi khi tôi ở cạnh người ấy …
Tôi biết … ]
[Trích “Làn gió mùa thu” của Stranger …]
Sa cứ vô tư nắm lấy tay HD dẫn đến chỗ căn nhà lưới bằng hoa, nhưng giờ đây dường như nó đã khác với lúc đầu HD trông thấy …
Một chiếc bàn ăn xinh xắn dành cho 2 người với khăn trải bàn và màu sơn của chúng … tòan 1 màu trắng …
– Bữa tối nay do SaSa là … người đi mua … hôg fải người nấu hehe
::Vậy cũng cố nói, cái mặt gì nhìn nham nhở wá … Nhưng lồng ngực mình … Sao lạ vậy ?!…::
Tuy là nghĩ như vậy nhưng sau bữa tối thật lãng mạn dưới ánh nến với những câu chuyện đùa, những lời quan tâm của Sa … chuyện giữa mẹ cô và ông Thái, chuyện của Niki … Tất cả … HD cũng chẳng muốn màng đến nữa …
Giờ đây, cô chỉ muốn ở bên cạnh để nghe mãi giọng nói ấm áp của con người nham nhở đang ở trước mặt …
– Nhảy với Sa 1 bài hen ^^
– Nhưng đâu có nhạc?
– Có mà, nào ra đây ^^
– Ko … Đồng …
– Ko sao, có Sa ở đây. Sa dìu Đồng mà, ko biết nhảy cũng ko té được đâu ^^
Nói rồi Sa đứng dậy, qua chỗ HD và đưa tay ra …
Những bước chân nhẹ nhàng lướt trên những cánh hoa …
2 cơ thể cùng uyển chuyển theo điệu nhạc …
Và ánh mắt họ … dường như đang quyện vào nhau …
Rồi kết thúc điệu nhảy … 1 bản hòa tấu ballad nhẹ nhàng …
Giữa tiếng nhạc vẫn du dương vang lên bên ánh nến lung linh, xung quanh thảm hoa hồng trắng … Sa rút trong túi áo khóac ra 1 vật gì lấp lánh … mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đeo vào tay HD …
– Chỉ có 1 chiếc duy nhất trên thế giới này, và nó được đặc biệt làm ra để dành cho ĐồngĐồng … ^^
Lại nụ cười ấy …
Nụ cười ấm áp ấy …
Bất giác bàn tay HD khẽ đưa lên mặt Sa …
Bây giờ đây niềm hạnh phúc trong lòng cô, có lẽ ko từ ngữ nào có thể diễn tả hết được.
::Là do ánh nến phải ko?? Hay do vui mà uống quá nhiều chai vang trắng khi nãy?? …
Sao cô ấy lại đẹp đến như vậy?? … Ánh mắt … Khuôn mặt … Bàn tay cô ấy …
Chắc mình say mất rồi …
Bình tĩnh lại … Bình tĩnh lại …::
Sa đang cố cưỡng lại những suy nghĩ trong đầu nhưng dường như đã vô ích …
Nhạc vẫn vang lên du dương …
Ánh nến vẫn lung linh trong những cơn gió nhẹ nhàng thổi ngang …
HD từ từ khép mắt lại …
Và … Một nụ hôn.
Một nụ hôn thật nhẹ nhàng … nhưng rất sâu lắng …
Một nụ hôn ko có đường, ko có mật, nhưng lại ngọt đến tận tim.
Sự mềm mại … ấm áp … ngọt ngào …
Là nụ hôn … Nụ hôn đầu tiên của HD …
HD cứ muốn giây phút này mãi mãi ko qua đi …
Giây phút này …
Giây phút trái tim cô … hòan tòan thuộc về người ấy …
/ … Hồi tưởng kết thúc …\
——————————
Sa vẫn bất động trên giường bệnh, còn HD đang ngồi nắm chặt bàn tay Sa … khóc mãi … Vì cô thật sự ko bíêt mình phải làm cách nào để Sa tỉnh lại. Vì hoảng sợ?! Vì lo lắng?! …
Cô cũng ko biết chính xác mình đang đau vì cái gì nữa …
Chỉ biết khó chịu lắm … Khó chịu đến thắt cả tim.
<>
Nụ cười của Sa, những lời nói của Sa khi 2 đứa buông mình xuống thảm hoa hồng trắng, cùng ngắm những ngôi sao lấp lánh giữa trời đêm bao la …
<>
Những lời nói đùa của Sa, những lời Sa đã hứa …
Thật sự cô đã chịu đựng ko nổi nữa, cái cảm giác này … cái cảm giác …
– Đúng là đồ nói dối … đồ nói dối … Sa nằm đây sao có thể bảo vệ Đồng? … Sa đã hứa rồi mà, mau tỉnh dậy đi … Đồ nói dối … nói dối …
Vẫn chỉ có tiếng khóc vang vọng giữa bốn bức tường lạnh lẽo đáp lại câu hỏi của HD …