Chờ

– Mẹ với ông ta thật ra là gì của nhau?
Bà Chung vừa bước vào nhà, mỉm cười nhìn con gái, chưa kịp nói gì đã nghe thấy câu hỏi đi cùng gương mặt giận dữ của HD … Bà chau mày ra chiều ko hiểu …
– Con nói gì vậy? Mẹ với ai là gì của nhau?
– Mẹ ko cần dấu giếm hay giả bộ nữa. Nếu là ai khác thì con còn có thể chấp nhận. Đằng này ôg ta là người đã có gia đình, mẹ làm vậy ko thấy xấu hổ sao?
1 tiếng “Chát” lạnh lùng vang lên …
Bà Chung rụt tay lại sau cái tát thật mạnh vào mặt HD … Nhưng gương mặt lo lắng của bà vội đanh lại khi thấy HD quay sang, ôm mặt ngơ ngác và mở to mắt nhìn bà …
Giọng bà rắn rỏi …
– Mẹ ko biết con đã nghe ai nói gì về chuyện đó, nhưng con là con của mẹ, nếu ngay cả con mà cũng ko tin mẹ thì mẹ ko biết phải nói gì hơn nữa.
– Vậy sao lại ko nói gì với con?
Giọng bắt đầu lạc đi, đôi mắt ngấn nước … HD vẫn đang ôm mặt vì đau và chau mày nhìn bà …
– Mẹ phải nói gì? Mẹ phải nói như thế nào cho con hiểu? Mẹ thật ko biết phải bắt đầu từ đâu khi hàng trăm câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu mẹ … Liệu con có tin mẹ ko? Liệu con có nghĩ mẹ là lọai người phá họai hạnh phúc gia đình người khác? Liệu khi mẹ nói ra con có nhìn mẹ bằng ánh mắt xem thường? … Tất cả những câu hỏi đó làm mẹ thật khổ sở. Mẹ thật sự ko chịu nổi cảm giác khi đứa con gái duy nhất lại xem thường mình … Mẹ ko đủ tự tin là con sẽ hiểu mẹ … Vậy con nói xem, con nói xem làm sao mẹ có thể nói gì với con …
Sự mạnh mẽ bao bọc quanh người phụ nữ rắn rỏi, 1 mình nuôi nấng đứa con gái duy nhất trong mười mấy năm, bỗng chốc vỡ tan khi những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má …
Hân Đồng lần đầu tiên nhìn thấy mẹ mình khóc … Cô đứng bất động vài giây … bỗng ào đến ôm lấy mẹ mình … Rồi 2 mẹ con cứ thế ôm nhau khóc …
Đêm hôm ấy, cửa sổ duy nhất trong ngôi nhà gỗ trắng xinh xắn sáng đèn …
Hân Đồng đã sang ngủ cùng với mẹ mình …
Suốt đêm, ko ai nói với ai thêm 1 lời nào vì HD ko muốn hỏi thêm điều gì làm mẹ mình khó xử nữa cả … Họ chỉ nằm im lặng … đến khi cả 2 thấm mệt và cùng ngủ thiếp đi …
HD là thế, cô luôn dùng cách riêng của mình để thông cảm và thấu hiểu …
Nhưng đôi khi chính bởi sự dịu dàng trong việc im lặng của HD lại gây ra ko biết bao nhiêu hiểu lầm cho người khác … bởi họ đâu thể đọc được suy nghĩ của cô …
———————++++||++++——————-
Bước chân nặng nề đến trường … hình như Sa vẫn ko dứt khỏi những điều Niki đã nói hôm qua.
Vốn dĩ là 1 người thông minh, Sa thừa hiểu ko nên tin những gì từ 1 phía, và càng ko nên tin Niki, nhưng … ::nếu thật sự ko có gì xảy ra, sao cô ta lại dám khẳng định chắc chắn như vậy?::
Bản tính Sa cũng khá vô tâm … Từ khi bắt đầu trưởng thành và hiểu chuyện, Sa và ông Thái đã ko có nhiều thời gian nói chuyện, chơi đùa như lúc Sa còn bé nữa … Khỏang cách giữa 2 người vì thế cũng ngày càng xa …
Nên lẽ ra Sa cũng ko cần phải suy nghĩ về chuyện này nhiều đến như vậy. Vì theo như Sa, ba cô là 1 người chính chắn, hiểu chuyện và biết chừng mực nên việc ôg đi với 1 người phụ nữ nào đó thì cũng ko có gì quan trọng.
Uhm! Sẽ ko có gì quan trọng nếu người phụ nữ ấy ko phải là … mẹ của Hân Đồng …
– Thái Trác Nghiên!
Hàng tá mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu Sa liền bị cắt ngang bởi tiếng hét quen thuộc …
::Ôi trời ơi! Lại con nhỏ đó!::
Sa chỉ mới kịp hình thành dòng suy nghĩ về Niki trong đầu, chưa kịp bước nhanh đi thì đã bị 1cánh tay vòng qua tay mình níu lại …
– Êh! Tui vừa sai người dọn toilet giúp nhóc nè, hôm nay nhóc ko cần phải ở lại vất vả nữa ^^
– Cám ơn! Nhưng ko cần.
Sa lạnh lùng đáp lại sự nũng nịu của Niki bên cạnh … Và giật mạnh tay ra khỏi cánh tay đang níu tay mình, Sa sải bước đi thật nhanh và ko buồn ngỏanh đầu nhìn lại …
Niki cố chạy theo và níu tay Sa, cả 2 người cứ thế giằng co …
– Cô làm gì vậy hả? Mặt cô sao dày quá zậy? Buông tay ra coi.
– Ko, tui thích zậy đó, có giỏi thì đánh tui đi.
– Đừng tưởng tui ko dám đánh. Buông tay ra!
Mặc cho Sa thét lên, Niki vẫn cứ níu chặt lấy Sa vì cô ta biết Sa sẽ ko nỡ đánh mình, rồi được nước, cô ta tiếp tục lấn tới … 2 người giằng co mãi cho đến khi …
– Nói lần cuối nha, BUÔNG RA!
Thấy Sa hét to lên, ra vẻ rất khó chịu Niki cũng đã định dừng lại vì sợ Sa sẽ nổi sùng lên, nhưng từ xa cô ta trông thấy HD … :hải cho nó biết Sa là của ai, để nó đừng mơ nữa:: … Nghĩ như thế, cô ta nhếch mép cười rồi liền quay sang, tiếp tục quàng qua cánh tay, và đầu thì … tựa lên vai Sa …
Đến đây đã chịu hết nổi, Sa lập tức hất thật mạnh Niki ra rồi bước nhanh đi, cô ta lọang chọang đến sắp té nhưng vẫn cố với theo …
– Làm gì dữ zạ, lúc nãy sao ko đẩy ra, sợ con nhỏ kia thấy chứ gì. Bạn bè mấy năm trời … vì con nhỏ đó mà đối xử với tui zậy hả.
Rồi Niki tức tối nhìn theo cô gái đang từ từ đi đến …
::Nhỏ này chắc hết thuốc chữa rồi! …::
– Nè bà, làm ơn …
Sa nghĩ trong đầu rồi liền quay người lại, định sẽ cho Niki tỉnh ngộ … Nhưng rồi Sa sững người khi trông thấy … Hân Đồng …
Ánh mắt 2 người chạm nhau trong vài giây, rồi HD sải bước thật nhanh … lạnh lùng vượt qua mặt Sa và ko thèm nhìn lại thêm 1 lần nào nữa … Dĩ nhiên, cả cơ hội nói chuyện, HD cũng ko cho Sa có được …
::Sao tự nhiên lại khó chịu đến ko thở được vậy …::…
Cảm giác như lồng ngực mình bị cả hàng tấn đá đè lên, khó chịu, bức rức … Sa ko biết rằng cô gái là nguyên nhân của căn bệnh Sa vừa mới gặp phải cũng đang có những triệu chứng y như Sa vậy …
————————++++||++++———————-
– Riing! … Riiing!! … Riiiing!! …
Tiếng chuông điện thọai vang lên giữa đêm làm HD khẽ cựa mình, với tay bật chiếc đèn ngủ, nhìn vào đồng hồ đang chỉ 4h25’ sáng, cô nhanh tay tìm kiếm trên đầu giường, nơi tiếng chuông phát ra …
1 số lạ ko có trong danh bạ …
HD nhấn trả lời …
– Xin lỗi, nhưng cô là ai vậy? Ai gặp tai nạn?
– Bíp! …
Ko đợi chị Dung nói thêm lời nào, HD nhanh tay tắt điện thọai, hốt hỏang mặc vội quần áo, ko kịp chòang cả áo khóac, cô lao nhanh ra khỏi nhà …
Trên taxi, HD vẫn chưa tin nổi vào những gì vừa nghe … Cô run rẩy sắp xếp, lục lọi lại những sự việc xảy ra đêm hôm qua trong đầu …
Chỉ mới 8 tiếng trước …
8 tiếng trước …
Hân Đồng chỉ vừa gặp Sa …
/ … Hân Đồng đang hồi tưởng … \
[… old message …]
[Hôm nay sao nhìn buồn vậy? Xem xog tin này thì cười lên nhen, vì khi cười … nhìn Đồng đẹp lắm … cười như vầy nè *làm icon mặt cười *]
[… 2 old messages …]
[Về đến nhà rồi huh? Đừng nghĩ gì nữa nhé, vì mọi chuyện đâu liên quan gì đến Đồng …]
[Àh wên! Tay phải của Đồng cho Sa nhờ 1 chuyện, gắp thức ăn cho Đồng dùm Sa nhen ^^]
[… old message …]
[Người gửi tin nhắn này nói … nhớ người nhận tin lắm … Người nhận tin ăn gì chưa? Tay phải tiếp tục nhiệm vụ gắp thức ăn cho người nhận tin dùm người gửi ^^]
[…]
[Mấy chục tin rồi ta? 5 ngày nay chắc cũng nhiều lắm, mà vẫn ko nhận được tin trả lời nào ]
[Sáng nay lạnh, sao ko mặc áo khóac vào? Lên sân thượng gấp.]
[Khăn chòang đẹp hôg? ^^ cứ sợ Đồng ko lên, lỡ đứa nào đi ngang wơ lun cái khăn khó khăn lắm mới có được ]
[“Khăn chòang đẹp lắm, Đồng thích lắm, cám ơn Sa” – tự an ủi mình vậy … ]
[…]
[ĐồngĐồng về mệt ko? Trưa nay lên sân thượng, lại nhớ! … ôg vẫn chưa côg tác về … Nhưng Sa nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện … 10 ngày rồi, ko thể chịu nổi cái mặt lạnh tanh của Đồng thêm nữa … ]
[… have 2 new messages …]
[Ôg về rồi, mọi chuyện đều đã rõ ràng cho dù Đồng ko gặp nhưng Sa phải gỉai thích … chiều nay Sa đến …]
[Wên nữa! Happy Birthday! ^^ Đồng chắc vẫn ko muốn gặp Sa vào ngày vui như vậy … nên yên tâm Sa sẽ ko đến làm Đồng khó xử … Mai Sa đến]
– Đồ ngốc!
Nằm trên giường đọc lại hàng trăm tin nhắn của Sa trong 2 tuần qua, cả 2 tin mới nhất vừa rồi, làm HD nảy sinh rất nhiều cảm xúc … vừa vui … lại vừa thấy bức rức đến khó chịu …
2 tùân rồi, ngày nào HD cũng nhận được tin nhắn Sa gửi đến, 1 ngày ít nhất là 3 tin, nhiều nhất lên đến 7-8 tin … nội dung chỉ là những câu hỏi thăm, câu nói đùa, ngắn gọn … nhưng HD lại cảm thấy rất vui …
Ngày nào cô cũng ngồi đợi chuông tin nhắn reo lên, rồi liền sau đó cô ào đến bên chiếc điện thọai … cười tủm tỉm 1 mình khi đọc những dòng tin nhắn của Sa … nhưng tuyệt nhiên ko trả lời dù chỉ 1 tin …
Cô cũng ko hiểu tại sao?
Ngại ngùng? Tự ái? Hay còn cảm giác gì khác?
Cô cũng ko rõ, cô chỉ nghĩ thật đơn giản …
Thời gian! Uhm! Chỉ cần thời gian qua đi là Sa sẽ quên ngay sự tồn tại của cô …
Vì dù sao, 2 người quen nhau cũng chỉ mới 3 ngày thôi mà …
Rồi những tin nhắn, những lời quan tâm cứ đến mỗi ngày làm suy nghĩ của HD ko còn vững vàng nữa … Cô ko chỉ muốn trả lời tin nhắn mà còn muốn chạy thật nhanh đến bên Sa … Nhưng chuyện của mẹ cô và ôg Thái … dường như có sức ảnh hưởng rất lớn … nó cứ níu chặt tim cô lại …
Những món quà nho nhỏ như chiếc khăn chòang, chiếc túi thơm do chính tay Sa làm, chiếc áo khóac chuột Mickey mà Sa vất vả lắm mới chọn được … tất cả được đặt trong căn lều gỗ trên sân thượng vào những dịp tình cờ, ko nhân ngày đặc biệt nào cả mà chỉ đơn giản là thể hiện sự quan tâm của Sa, đã góp phần làm tim HD … đập mỗi lúc nhanh hơn …
Và cứ thế, hình ảnh của Sa cứ in vào lòng HD … mỗi ngày lại nhiều hơn 1 tý …
Theo như 2 tin nhắn cuối cùng, Sa chắc chắn sẽ ko đến chúc mừng sinh nhật mình … HD thấy trong người thật khó chịu … và nghĩ con người ngốc như thế sao lại là thủ khoa được?
HD nằm bồn chồn trên giường mình rồi lại ngủ thiếp đi … đến khi hòang hôn bắt đầu buông …
– Tít tít tít! … Tít tít tít! …
Tiếng chuông tin nhắn cứ vang lên làm HD chòang tỉnh … Đã 7h tối rồi sao?
[Mở cửa sổ, nhìn xuống sân nhanh ]
Sa?? HD ngạc nhiên đọc tin nhắn rồi đến mở toang cửa sổ …
Những ngọn nến đang chiếu lung linh …
Chuột Mickey?? …
Hình như còn có 1 lá thư …
Cô khóac vội áo khóac rồi chạy vù xuống sân ………
/ … Hồi tưởng bị chen ngang … \
– Két!!!
Tiếng chiếc Taxi thắng gấp trước cổng bệnh viện làm HD giật mình, thóat khỏi những hồi tưởng trong đầu, cô mở cửa xe rồi chạy đi thật nhanh …
Vào trong bệnh viện, cô cuống cuồng tìm kiếm … Và cuối cùng nhận ra chị Dung đang đứng bên ngòai 1 căn phòng có kiếng ngăn cách … gương mặt đầm đìa nước mắt …
HD tiến đến gần và nhìn vào bên trong tấm kiếng …
Bên trong … Tấm thân đầy máu của Sa đập vào mắt HD …
Tim cô như muốn ngừng đập …