Chờ

Chiếc moto phóng nhanh như bay xuyên qua những làn mưa đang xối xả trút xuống … mặc dù chủ nhân của nó bị cận và vẫn đang tủm tỉm cười … có vẻ ko tập trung lắm vào việc nếu lỡ có vật gì xuất hiện phía đầu xe! …
HD ngồi phía sau trông như đang lo sợ … Mỗi khi chiếc xe ôm cua gắt 1 tý, cô lại nhắm mắt dúi đầu sát vào vai và … 2 tay thì siết chặt vạt áo sơmi của Sa …
– Mình đang đi đâu vậy?
Giữa tiếng mưa ào ào như trút nước, HD chỉ còn cách kề miệng vào sát lỗ tai Sa để hỏi …
– Đến nhà tôi! Vì …
Theo phản xạ, Sa quay xuống trả lời và vô tình … khỏang cách lại gần quá mức có thể … làm môi của HD … khẽ chạm vào tai Sa …
Cảm thấy mặt mình nóng bừng, lồng ngực đập mạnh, Sa vội quay lên …
– Xin lỗi … Vì … vì tui chưa kịp hỏi nhà bạn … mưa lại lớn như vậy nên mình về nhà tui trước rồi bớt mưa tui sẽ chở bạn về sau, được ko?
– Ừm …
Hình như ko chỉ mình Sa … mà cả HD cũng đang xấu hổ đến đỏ cả mặt …
Sau sự cố vừa rồi … chủ nhân của chiếc xe … càng mất tập trung hơn … phóng cũng nhanh hơn …
Mưa vẫn ko ngớt táp mạnh từng hạt lạnh buốt vào mặt 2 người! …
Khi nhận ra eo mình nhói lên bởi 2 bàn tay của ngừơi ngồi phía sau siết mạnh … vì sợ … thì Sa đã chủ động chạy chậm lại, tuy vẫn còn tủm tỉm cười nhưng bây giờ thì có vẻ như đã tập trung lại …
Sa cũng cảm thấy lạ …
:: Có chở bà Niki 1 lần, bả cũng la bai bải vì mình chạy ẩu, mà mình có thấy gì đâu. Còn cảm giác bây giờ … là lo lắng àh??… Lạ ghê ta …::
————————-
– Két! … Két! …
Tiếng bánh xe rít lên, lết 1 đọan vì thắng gấp, Sa bước nhanh xuống rồi quay sang giọng gấp gáp …
– Ngồi đây chờ xí nhé, tui gọi cửa.
Liền sau đó Sa lột nón mình và đội lên đầu HD …
– Đội đỡ trong khi chờ nhen.
Hai phút sau, giữa làn mưa trắng xóa, 1 người phụ nữ cầm dù từ trong ngôi nhà to tòan màu trắng, đang chạy ra mở cổng …
– Trời ơi! Sao tiểu thư ko báo về để tôi nói tài xế lên đón. Mau mau vào nhà đi, ướt hết cả rồi.
– Chị đưa dù cho bạn kia trước đi, em dắt xe vào đã.
– Tiểu thư để xe cho thằng Thân ra dẫn vào. Cô nhanh vào thay quần áo. Mưa đầu mùa sẽ bệnh đấy.
– Ưm.
Nói rồi Sa nhanh chóng cầm dù, tay còn lại … nắm lấy tay HD kéo nhanh vào nhà!…
———————++++||++++———————
Trên bàn, những chiếc dĩa thức ăn bốc khói nghi ngút như muốn réo gọi bao tử của con người tham ăn bất chấp đầu tóc rối bù, đang chạy bình bịch từ trên lầu xuống …
– Ăn cơm, ăn cơm … áh áh áh! Tòan món ngon ko ta ơi!
– Sao tiểu thư ko chải lại đầu, cả áo nữa, cái nút trên cùng bung ra kìa.
– Kệ nó! Ko sao đâu, mà em nói chị kiu em là Sa đc rồi, kiu tiểu thư em ngứa người ghê.
Cô hầu gái tên Dung bật cười …
– Ưm, nhưng chỉ kêu Sa những lúc ko có ai thôi nhé. Lỡ như ông bà chủ nghe được thì ko hay.
– Ba mẹ em thật đúng là quá cổ hủ. Ôi! Cái này ngon quá.
Sa vừa nói vừa lấy tay bốc vào dĩa thức ăn trông có vẻ hấp dẫn nhất trên bàn …
– Này, sao tiểu thư … àh em dùng tay bốc, có đũa kìa, thật hư quá! Mà em ko chờ bạn xuống ăn chung àh?
– Ờh ha, quên mất. Àh lúc nãy chị có đưa bộ váy lên phòng em cho cô ấy thay chưa? Sao tắm gì lâu dữ hen.
– Ưm, chị đưa rồi, mà em có váy àh? Đồ của em chỉ tòan là quần từ short đến dài thôi mà. Chị chưa bao giờ thấy cái váy nào cả.
– Của Joey mua cho em chứ ai. Đã nói là ko thích mà cứ mua, may sao hôm nay có người mặc dùm rồi, haha…
Tiếng bước chân đột ngột làm gián đọan tiếng nói ríu rít của Sa.
Sa quay qua và chợt sững người …
Từ trên lầu, Hân Đồng trong chiếc váy 2 dây trắng ngang gối, đang nhẹ nhàng bước xuống bậc thang bằng pha lê …
Từng lọn tóc ướt theo mỗi bước chân cứ hất nhẹ rồi rũ ngang mặt cô ấy …
Với góc nhìn của Sa, cộng thêm bức tường bằng kiếng trong, đang phản chiếu cơn mưa trắng xóa bên ngòai làm nền … Trông Hân Đồng cứ như một thiên thần với những bước đi thanh tao, thướt tha … Mang một vẻ đẹp ko gì cưỡng lại được! …
– Sa! … Sa! … đôi đũa! …
Sa giật mình, nhìn lại đôi đũa vừa cầm lên tay bây giờ chỉ còn 1 chiếc, chiếc còn lại thì đang nằm chỏng chơ trên sàn … Sa ngượng ngùng …
– Bộ … bộ váy … đẹp. Đủ người rồi, ăn … ăn cơm thôi. [trong đầu thì đang nghĩ – Ôi! … cô ấy đẹp đến ko còn từ nào để diễn tả …]
“Em phải ra mời chứ, người ta là khách mà, nói vậy ai mà ăn được” cô hầu gái nói nhỏ vào tai Sa.
Sa đứng nhanh dậy, tiến đến chỗ HD đang đứng, trông cô hình như đang vui vì lời khen … vô duyên lúc nãy.
– Bạn … ăn chung nhé!
– Nhưng … vậy có phiền ko? Gia đình bạn đang ăn …
– Ồh ko, cả nhà đi hết rồi, còn mình tui thôi nên ko có gì để ngại cả. Nè! Lại đây, ngồi zô chỗ này nè …
Sa kéo HD lại chiếc ghế bên cạnh mình, vẻ mặt hồ hởi …
– Món này ngon nè … cái này … cái này … cái này nữa … Bạn ăn được cay ko?
Mỗi câu “cái này”, Sa lại gắp lia gắp lịa thức ăn bỏ vào chén HD …
– Mình ko ăn cay đc … Bạn ăn đi, đừng gắp cho mình nữa, đầy ú hết cái chén rồi …
::Um … cô ấy ko ăn được cay:: Tuy đang cố gắng nhét mọi thông tin về HD vào đầu nhưng Sa vẫn ko wên … gắp thức ăn …
– Hả?!… Àh … xin lỗi nghen … (hic ^^!)
– Cô thông cảm cho, vì tiểu thư lâu nay tòan ăn 1 mình, nên có bạn đến cô ấy vui lắm.
Cô hầu gái chen ngang …
– Từ nay nếu cô đến chơi thường thì chắc tiểu thư sẽ còn vui hơn ^^
– Ko … Làm … làm gì có! Em ăn 1 mình wen rồi … Ăn 1 mình còn thỏai mái hơn.
Thóang trên gương mặt HD hiện lên vẻ ngại ngùng bởi câu nói của Sa.
Sa còn đang bối rối, ko biết làm gì và phải nói gì … Cô hầu gái liền mỉm cười, nhẹ nhàng …
– Xin cô đừng buồn! Tiểu thư có tật xấu là cứ hay thích nói ngược lại những gì đang nghĩ. Lúc nhỏ, có lần ông chủ đem về cho cô ấy 1 chiếc gậy bóng chày rất đẹp rồi nói nếu cô ấy thích thì sẽ cho, nhưng cô ấy lại nói “nhìn nó cũng thường”, ông chủ liền đem cho cậu Ed. Thế là cô ấy giận, ko thèm ăn cơm đến 3 ngày.
HD tỏ ra thích thú bởi câu chuyện của cô hầu gái. Còn Sa thì mắc cỡ, liền chen ngang.
– Hết rồi, ko có gì nữa hết áh.
– Sau đó ông chủ phải mua cây gậy khác đẹp hơn đem về. Tiểu thư vẫn giận ko thèm lấy, ông chủ phải nhờ bà chủ và cô Joey lên dỗ, cô ấy mới chịu xuống ăn cơm, khi ăn còn nói “tại mẹ năn nỉ con mới ăn, ko phải vì ba đâu”. Tính khí tiểu thư ngay từ nhỏ đã rất bướng bỉnh. Nhưng thật ra cô ấy rất ngoan. Àh! cô có muốn nghe chuyện cô ấy lúc 3 tuổi, ko mặc gì cả, đi tắm cùng bọn con trai khi cả nhà nghỉ mát ở biển ko?
– Chị Dung! Lấy dùm em điện thọai trong balo nhé! Nhanh nhanh lấy gấp dùm em.
Cả phòng ăn bật cười …
– Thôi để lần sau cô đến chơi chúng ta nói riêng với nhau, bây giờ có người đỏ hết mặt rồi.
– Chị Dung!!! Lấy dùm em điện thọaaaiiiiiii
Cả phòng ăn sau đó tràn ngập tiếng cười nói rộn ràng …
Họ đã nói chuyện vui vẻ suốt bữa ăn, cùng nhau ăn trái cây, cùng nhau xem tivi, và cứ tíu tít quấn lấy nhau cứ như tri kỉ lâu năm lắm rồi ko gặp lại …
Cuối cùng thì những hạt mưa nặng nề cũng đã dứt hẳn. Bên ngòai chỉ còn lấm tấm những hạt nhỏ li ti đang tí tách rơi xuống từ những mái hiên …
Hay … có lẽ là những hạt mưa còn đọng trên lá cây, bị những cơn gió nhẹ thổi xuống …
– Cũng trễ rồi, Đồng phải về!
– Ừm … để Sa đưa Đồng về.
Sau cơn mưa, mọi thứ dường như được rửa trôi bụi bẩn, đều trở nên mới mẻ và đẹp rạng rỡ …
Từng cơn gió se se lạnh vương vào mặt mang theo cả mùi của đất … làm Sa thấy … thật dễ chịu!! …
Chà!… Thật ko biết là do cảnh đẹp … hay cảnh đẹp do tâm trạng của người đang ngắm nó …
———————-++++||++++——————-
Chiếc môto 125cc dừng lại trước căn nhà xinh xắn dát gỗ trắng, viền xung quang bởi những đọan màu xám … Trông căn nhà mang một màu sắc dịu dàng, làm người khác cảm thấy thư thái, nhẹ nhàng khi ngắm …
– Đẹp quá!
– Mẹ Đồng là kiến trúc sư, do bà thiết kế và xây nó.
– Còn ba Đồng?
– … Ông mất lâu rồi … Đồng … cũng chưa từng thấy mặt ông …
– Sa … Xin lỗi …
– Lỗi có dư đâu mà xin hòai zậy!
Cả 2 bật cười …
Trong lòng Sa thì nghĩ ::Thì ra cô ấy ko phải lạnh lùng như mình tưởng…::
Nhưng Sa đâu biết rằng … chỉ riêng với Sa, Hân Đồng mới cười nói, đùa giỡn như thế.
Sa đâu biết rằng … chỉ với Sa, HD mới có cảm giác thật ấm áp, dễ chịu …
Chỉ với vài giờ ngắn ngủi … nhưng cái mà Sa mang đến cho HD còn hơn cả những gì Sa có thể nghĩ …
Tần ngần trước dãy hàng rào trắng đầy hoa … Cuối cùng …
– Thôi Sa về, Đồng vào nhà đi. Bye hen!
HD có vẻ như đang lưỡng lự chuyện gì đó. Cho đến khi chiếc xe quay đầu và tiếng nổ máy vang lên …
– Khoan đã!
HD mở hàng rào chạy ra …
– Hôm nay! … Cám ơn Sa! Đồng vui lắm! ^^ đây có lẽ là ngày đầu tiên Đồng cười nhiều, nói nhiều như vậy … Cũng có lẽ là ngày đầu tiên mà trong bữa ăn, có người gắp thức ăn cho Đồng …
Sa thấy lồng ngực như thắt lại khi ánh mắt HD trở nên buồn bã, 2 hàng mi cong đang rũ xuống … đôi mắt ấm áp của Sa nhìn thẳng vào đôi mắt đang chực ngấn nước …
– Từ nay, bất kể lúc nào Đồng ăn cơm, Sa cũng sẽ gắp thức ăn cho Đồng. Cho dù lúc đó Đồng ở đâu đi nữa, Sa cũng sẽ chạy đến gắp thức ăn cho Đồng. Ngay cả khi có người gắp thức ăn cho Đồng … Sa cũng sẽ … ko ngừng gắp thức ăn cho Đồng.
HD phụt cười, rồi âu yếm nhìn Sa …
– Vậy nếu Sa ở Hồng Kông còn Đồng ở Bắc Kinh thì sao?
– Sa đáp máy bay qua mỗi ngày 3 lần gắp thức ăn cho Đồng rồi về.
– Nếu Đồng ở xa hơn như … Mỹ thì sao?
– Bay đến lun.
– Nếu ở xa hơn nữa như … Việt Nam thì sao?
– Đâu cũng gắp! Châu Mỹ, Châu Phi, Châu Úc, Châu …
Chưa nói dứt câu … Sa khựng lại đột ngột bởi … sự ấm áp từ đôi môi mềm mại của Hân Đồng … đặt nhẹ lên mặt …
Sa sững người …
Mỉm cười nhìn Sa, HD dịu dàng …
– Về cẩn thận đó, trời mưa, đường trơn lắm!
Rồi đi vào nhà. HD vừa cài cổng rào thì Sa nói vọng vào.
– Thứ … Thứ 2! … chở đi học …
HD lại mỉm cười nhìn Sa từ bên trong hàng rào …
Ừm! Sáng thứ 2 Đồng chờ Sa ^^
Trên những con đường đang rực lên bởi ánh đèn …
Những chiếc đèn neon từ những bảnh hiệu cũng bắt đầu sáng rực lên …
Đường phố Hồng Kông về đêm thật tấp nập, phồn hoa …
Những đôi trai gái dắt tay nhau trên những con đường đi bộ, trên những vỉa hè …
Hàng quán lề đường cũng đông nghịt những người lao động đang râm ran trò chuyện …
Một chiếc xe … Một con người … trong đầu đang ko biết đang suy nghĩ những gì, chỉ chạy băng băng …
Hình như cũng ko biết đi đâu … Cứ dạo quanh những con đường, chốc chốc lại cười 1 mình …
Trông có vẻ đang vui và hạnh phúc lắm! …
Vui đến nỗi … quên cả vụ dọn nhà vệ sinh …
Dĩ nhiên, cũng quên mất cả lời hứa với Niki …
Vào sáng thứ 2!…