Chờ

– Reng! … Reng! … Reng!
Tiếng chuông báo giờ học vừa vang lên thì ngay lập tức 2 cánh cổng lớn của trường nghệ thuật tư thục nổi tiếng ở Hồng Kông – Anh Hòang – liền khép lại … bỏ lại sau lưng nó hang chục sinh viên đang chạy thục mạng đến …
Có thể nói đây là ngôi trường có hệ thống kỉ luật chặt chẽ nhất, mặc dù sinh viên của nó đều xuất thân từ gia đình giàu có …
Và với các sinh viên vừa chạy đến … có vẻ như quá trễ khi cánh cổng đã hòan tòan đóng kín …
Vài phút sau, giám thị bắt đầu đi ra … mở cổng, hạ chốt chặn … và ghi tên sinh viên đi trễ …

cho

– Mã số, tên và lớp??
– 2211 – Thái Trác Nghiên – 06Y2K. Dạ và thật trùng hợp là em sinh ngày 22-11. Chòm sao bọ cạp, nhóm máu …
– Thôi đủ rồi! Tôi có hỏi đâu mà em giở giọng giỡn mặt với tôi! … Thái Trác Nghiên … Tôi nghe tên này quen quen …
Đứng chừng vài giây, bà giám thị Mani Fok liền quay sang … giọng khinh khỉnh …
– Thì ra là thủ khoa tòan trường! Nhưng đừng nghĩ giỏi là có thể đi trễ và nói chuyện với tôi bằng thái độ đó.
Chỉnh lại gọng kiếng và ko quên liếc xéo Trác Nghiên 1 cái. Giọng bà sang sảng …
– Bây giờ anh chị nào đi trễ thì phạt quét rác trên sân. Riêng bạn thủ khoa này thì đi dọn vệ sinh toilet khu vực nữ cho tôi. Nhớ là lần sau có tên thì là 1 tuần dọn vệ sinh đấy. Liệu mà đừng tái phạm.
Nói xong, GT Fok gấp quyển sổ lại và hất mặt đi thẳng vào văn phòng …
Ở cổng, hàng chục cặp mắt ngơ ngác đang dõi theo, có cả những cặp mắt thương hại nhìn về phía con người xấu số …
– Này, sao lanh vậy nhóc. Bà này nổi tiếng tưng tửng. Đi trễ mà gặp pả là coi như tàn đời. Mà 1 tuần giám thị chỉ gác 1 lần, còn lại phân công sinh viên ngoan đứng gác. Hôm nay xui gặp pả là cả tùân đạp mìn chứ hôg chơi àh
– Thì ai mà biết. Mấy lần trước tòan đi trễ cuối tuần … Tui được cho qua mấy lần. Thường thấy pả gác đầu tùân ko, ai ngờ hôm nay bả chơi chiêu tập kích … dương đông kích tây … Thiệt là nham hiểm wóa! Giỡn có 1 câu mà bả làm thấy ghê hôg
– Haha … mấy lần trước qua được là nhờ con bé gì … tóc dài … mắt to … cười 1 cái làm người khác … bất kể trai gái … chết đứng hết mà hôm bữa Sa nói hả? Bị nó cười cho rồi chết luôn rồi àh?
Giả lơ như ko nghe … Sa quảy balô lên vai rồi lủi đi thẳng vào phòng vệ sinh … bỏ mặc Niki đang cầm chổi la với theo …
– Êhhh! … Nhớ đeo khẩu trang vô áh, lỡ con bé mắt to nó bắt gặp đang dọn toilet thì đừng có chạy lại khóc lóc, than thở zí tui.
Sa đang đi từ xa, nghe xong liền bật cười và nói thầm …
– Đồ zô ziên! Con gái hiếm ai zô ziên được như bà này lắm àh … Ờ! … Mà lỡ xui xui gặp thì sao ta … Ai biết được … Chắc cũng phải kiếm 1 cái …
—————–++++||++++—————
Tiếng chuông giữa giờ vang lên …
Trên hành lang, sinh viên đã bắt đầu túa ra từ các lớp học …
Cùng lúc đó, trong nhà vệ sinh nữ 20 dãy phòng … Một con người đang lê lết, vất vả, khổ sở với cây lau nhà và nước bắn tung tóe từ các ống dẫn nước và đám xà phòng nổi bọt trơn trượt đầy trên đất … Sàn nhà bây giờ đã biến thành nơi trượt băng ko nghệ thuật tý nào, với giày trượt ko giới hạn từ giày đến dép … thậm chí cả chân ko cũng ko thóat …
Sa tay trái đang xách giầy, tay phải chống cây lau nhà để lấy thăng bằng … đang lết từng bước về phía cửa ra … Có thể nói đối với Sa – một tiểu thư với vô vàn kẻ hầu người hạ từ bé – thì việc dọn toilet cũng giống như bắt con ngựa đi kéo cày vậy …
Bây giờ khỏang cách đến cửa phòng vệ sinh chỉ còn khỏang 1m, Sa hí hửng mừng thầm trong bụng và bước nhanh hơn … Cuối cùng cũng đã đến cánh cửa … Thở phào 1 tiếng, buông cây lau nhà và nắm lấy cánh cửa để giữ thăng bằng … Đang chuẩn bị vặn tay nắm cửa thì … nó tự xoay, báo hiệu bên ngòai có người đang mở cửa … Cánh cửa mở bật ra … Đột ngột mất chỗ dựa để lấy thăng bằng, Sa bị đám xà phòng bám trên chân làm trượt chân ngã nhào ra ngòai … kéo theo cô bạn kia ngã bộp luôn xuống đất …
Định thần lại thì … 1 cảnh tượng dở khóc dở cười hiện ra …
Thì ra lúc ngã, Sa quính quáng đã tiện tay quơ luôn cây lau nhà … nên làm đôi giày tuột khỏi tay bắn lên cao rồi rơi bộp xuống … đầu. Cú rơi của đôi giày khá mạnh làm 2 người … va mặt vào nhau … môi của Sa chỉ còn khỏang … 5mm nữa là chạm vào môi của cô bé ấy …
Ko hiểu sao lẽ ra phải đứng ngay dậy thì Sa lại nằm đó và nhìn chăm chú vào mắt cô bé … cho đến khi giọng nói oang oang của Niki sát bên cạnh
– Háhá … Nhìn bạn Sa té thiệt là nghệ thuật. Mà sao nằm hòai zậy? Cái thân như zậy mà nằm hòai trên mình con người ta. Êm quá hôg chịu đứng lên hả?
Bật dậy nhanh như 1 cái lò xo, húyt mạnh Niki 1 cái rồi bối rối quay sang, nhẹ nhàng xin lỗi cô bé kia …
– Cho mình xin lỗi! Bạn có sao ko? Có bị …
Lúc nãy mặt sát quá và bị thôi miên bởi cặp mắt to chết người kia nên Sa đã ko nhận ra … người làm nệm cho mình nãy giờ … chính là nhân vật tóc dài mắt to … với nụ cười chết người trong câu chuyện với Niki lúc sáng …
Lúc này đây … tay chân Sa có vẻ hơi thừa thãi trên người, cứ quơ quào … ko biết chính xác đang làm gì … Còn miệng thì lắp ba lắp bắp … Miệng lưỡi ngọt ngào trơn tru hằng ngày đều như mất dạng cùng 1 lúc …
– Ơ! … Àh! … Hôm nay … trời đẹp nhỉ? … Bạn … còn đau ko? Àh! Bạn lên tầng trên xài wc nhé vì ở đây … cô lao công vừa lau … nên còn dơ lắm. Mình vừa vào nhưng nước tung tóe hết trong đó đấy … Àh! … mình rửa tay rồi mới kéo bạn dậy …đừng lo, sạch lắm áh! …
Biết mình vừa nói 1 câu hết sức vô duyên và ko đâu vào đâu … nhưng cái miệng bây giờ hình như ko còn là của Sa nữa …
Cô bé kia nhìn Sa … ko cười và nhẹ nhàng đáp …
– Ko có gì! Mình ko sao.
Ôi! … Đó hình như là cái giọng ngọt ngào và du dương nhất mà Sa từng nghe được. Nhưng ngược với những gì đã nói … thấy cô ấy có vẻ hơi xấu hổ vì quần áo bị nước từ cây lau nhà bắn đầy lên … Và trông cô cũng thuộc túyp con gái … kiêu sa, lạnh lùng … nên Sa ko còn biết làm gì khác ngòai việc …
– Vậy hả? Àh … vậy mình đi. Bye!
Quay người nhanh như 1 cái máy, Sa lủi nhanh hết mức có thể và co giò chạy mất dạng lên cầu thang …
– Êh, êh … còn giày và túi xách nè! Quái, chạy gì mà nhanh còn hơn ma rượt zậy.
Niki vừa làu bàu trong miệng vừa nhặt giày và túi xách của Sa lên và quay sang cười nhẹ với cô bé kia …
– Bạn có đau chỗ nào ko? Cho mình xin lỗi lần nữa thay mặt bạn kia hén.
– Ưm ko có gì.
– Bạn chạy như ma rượt hồi nãy là Trác Nghiên, kêu là Sa cũng được. Còn mình là Niki, 2 đứa học tầng trên, 06Y2K. Bạn học dãy này hả? Cho mình biết tên được ko?
Trước 1 lọat câu như súng liên thanh của Niki, cô ấy chỉ đáp gọn 1 câu …
– …Chung Hân Đồng.
– … um … um … Chung Hân Đồng … Sao nghe quen quen …
– Ko có gì thì mình đi nhé.
– Hả?! Àh … àh chào bạn! Đi cẩn thận!!
Đứng cầm đôi giày vẫy vẫy theo đến khi Hân Đồng đi khuất trên cầu thang … Niki sốc balô lại vừa đi vừa lầm bầm …
– Dám bắt tui lụm giày cho hả, đồ … Củi mục …
——————-++++||++++———————
– Chung Hân Đồng?? Là ai??
Sa trông có vẻ uể ỏai quay sang Niki khi cả 2 đang cùng ra bãi đậu xe …
– Nhỏ lúc sáng đó! Nghe đâu đám con trai bầu bé đó là người đẹp … nhì trong trường áh, thua mỗi tui thôi.
– Bà chưa tỉnh hả? Dạo này người ta cũng mơ lúc thức được àh? Mốt mới àh nghen.
– Àh được … đồ … mê gái đẹp bỏ bạn.
– Mệt rồi, đừng nhắc nữa. Nhắc đến chỉ ước gì lúc đó có cái lỗ cho tui chui xuống …
Đứng kế bên cười *** nẻ, Niki nhìn lại thì Sa đã bước nhanh hơn bỏ mình 1 khỏang xa rồi … nên bèn chạy theo và túm lấy vạt áo khóac của Sa …
– Nè nè, quên chưa nói. Bà Fok dặn lớp báo nhóc biết là do vụ đại náo nhà vệ sinh lúc sáng nên nhóc được tặng … 1 tuần dọn vệ sinh liên tiếp đóa. Sướng luôn, chúc mừng nghen! Hehe
– Gì?? Kêu hồi nào sao tui ko biết?
– Lúc nhóc lủi xuống dãy dưới kiếm bạn hoa khôi đóa.
– Kiếm giày chứ hoa gì ở đây.
– Ko cần biết! Muốn giúp ko?
Mặt có vẻ lém lém gian gian, Niki cười nhẹ nhàng … còn Sa nhíu mày nghi ngờ …
– Giúp gì? Lần nào mà chẳng có điều kiện đi kèm. Nói luôn đi cho gọn.
– Híhí, quả ko hổ danh Củi mục. Điều kiện là lấy môtô của nhóc qua chở tui đi học … đúng 1 tuần. Ok?
– Ok! Đúng giờ tui đến, trễ 1 phút … Ở nhà!
– Quyết định vậy đi! Tui ra xe trước nha. Chạy cẩn thận áh.
Trông có vẻ vui mừng … Niki tung tăng ra chỗ chiếc Limo màu đen sáng bóng đang chờ sẵn, ko quên ngồi trên xe vẫy tay chào Sa …
– Phiền thiệt! Sao nhỏ này cứ nhất định kiu mình chở zậy.
Bỗng tiếng chuông điện thọai reo vang …
– Alo!
<Alo, em hả, ba đi họp hội đồng quản trị trên côg ty, mẹ cũng đi chùa ăn đồ chay với bạn của mẹ rồi. Chị đi ăn trưa với bạn, anh Ed cũng lên côg ty chung với ba, nên em về ăn cơm 1 mình nha. Chị dặn chị Dung nấu mấy món em thích rồi.
– Gì?? Sao lần nào cũng rủ nhau đi hết vậy … Em ăn 1 mình nữa hả?
– Chị lo xa wá, em chỉ đi học thì nguy hiểm làm sao được!
– Khoan khoan, Joey. Còn chiều thì sao?…
Sa nhìn điện thọai ngán ngẩm … thở dài rồi leo lên xe, đội lên đầu chiếc nón kết trắng quen thuộc … Đang chuẩn bị nổ máy thì trời đang đẹp như thế, bỗng đổ mưa ào ào xuống …
– Đúng là như nhỏ Niki nói, gặp pà Fok là xem như cả tùân tới mình hết dám ra đường …
Sa phóng xe nhanh ra khỏi cổng … Bỗng dưới mái hiên chờ xe bus bên kia đường, trong làn mưa trắng xóa … Sa trông thấy 1 cô gái đang lạnh run đứng chờ … Bèn phóng nhanh xe qua … giữa cơn mưa lạnh buốt đang táp vào mặt … Sa chỉ kịp vuốt mặt rồi nói …
– Bạn gì ơi! Lên xe đi, hôm nay trường ra trễ nên phải 1h nữa mới có chuyến xe khác đi ngang
Thấy có vẻ cô gái kia hơi e ngại … Sa liền nói thêm …
– Nhìn kĩ mặt tui nè, tui là con nhà lành đàng hòang, hôg bắt cóc bạn đâu, nhanh lên đi. Lạnh quá nè trời ơi!
Mưa vẫn táp mạnh vào mặt … Sa lại cận nên mọi thứ trước mắt đều nhòe đi … Ko trông thấy cả người đối diện …
Sa vừa nói xong thì cuối cùng cô gái kia cũng tiến đến chỗ Sa, vịn vai rồi leo lên xe…
– Cám ơn.
Tiếng mưa rào rào nhưng Sa vẫn nhận ra giọng nói ngọt ngào đang vang lên bên tai mình là của ai …
Rồ lên 1 tiếng, chiếc moto phóng vụt đi trong mưa … Trong lòng Sa cảm nhận được … cảm giác lúc này thật lạ lẫm …
:: Thì ra cũng ko xui như mình nghĩ ::
Rồi nhỏen cười … lâu lâu lại quay người xuống … liếc nhìn cô bé mắt to … lúc này đây đang run lên vì lạnh …
Ngay cả Sa đang mặc áo khóac mà vẫn thấy buốt cả da … huống chi cô bé kia chỉ có 1lớp áo mỏng … Sa la lên vì sợ tiếng mưa át đi tiếng mình …
– Để tay vào áo khóac đi.
Ko hiểu Sa đang muốn nói gì … Hân Đồng vẫn ngồi trên yên sau, 2 tay vòng ôm người và run lên … Bỗng cô thấy 1 cánh tay đang kéo tay mình lên phía trước … cô la lên …
– Ơ! Làm gì vậy?
– Để tay cô vào áo khóac của tôi, muốn chết cóng hả?
Hân Đồng nhìn lại thì cả người mình đang dựa vào lưng người đó, 1 tay thì đã vòng qua chiếc áo khóac …
– Còn tay kia đâu? Lấy tay này kéo nữa là ko có tay cầm ga, té áh.
HD thóang ngại ngùng …
Mưa vẫn rào rào bên tai … quất vào mặt lạnh buốt … Sa vẫn chăm chú vào tay lái vì chỉ 1 chút sơ ý là sẽ tông vào bất cứ vật gì đột nhiên xuất hiện trước mặt … nhất là giữa làn mưa trắng xóa như thế này …
Hơi ấm chợt tỏa ra từ phía sau … 2 cánh tay của HD bây giờ đã vòng qua chiếc áo khóac … đặt ngang eo … và đầu thì núp trên vai Sa để tránh những hạt mưa quất rát vào mặt ……
Sao mưa lạnh như thế mà trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp như vậy??
Có ai hiểu ko?? Còn Sa … Sa ko hiểu?!