Chờ

– Ta với mẹ con biết nhau vào 1 mùa đông tại Nhật Bản … Khi ấy mẹ con đang phụ trách về kiến trúc cho 1 công trình của côg ty ta đặt tại Nhật … Gặp 1 đồng hương như mẹ con thật sự làm ta thấy rất vui, nỗi nhớ gia đình cũng vơi dần khi ở bên cạnh bà ấy … Khỏang thời gian 6 tháng đã cho ta và bà ấy chia sẻ với nhau rất nhiều thứ … Bà ấy thật sự là 1 phụ nữ bản lĩnh, dịu dàng … Người phụ nữ duy nhất … hiểu được ta … Và thật nực cười khi nói với con … ta yêu bà ấy …
– Ôg … yêu mẹ tôi?
Hân Đồng hỏi 1 câu hỏi đã có câu trả lời và đứng nhìn dáng người đàn ôg trung niên lịch lãm trong bộ vest xám đang quay lưng về phía mình, tay đút túi quần, ánh mắt hướng về phía biển … trầm ngâm …
Giọng ôg ta lại bắt đầu đều đều …
– Mọi chuyện ko giống như những gì con đã nghe được. Mẹ con, bà ấy nhận ra tình cảm của ta và đã chủ động tránh xa … ko cho ta có bất cứ cơ hội nào, vì bà ấy biết … ta là 1 người đã có gia đình … Và bà ấy biết … bà ấy còn có con. Ta cũng ko mong gì hơn, bởi ta cũng hiểu rõ … tình cảm này sẽ ko có kết quả. Từ đó, ta và mẹ con chỉ gặp nhau chỉ để chia sẻ những buồn vui trong cuộc sốg, cùng ăn tối, … cùng đi dạo trên biển … ở bên cạnh bà ấy … thật sự rất bình yên … – Một cơn gió thổi ngang … ôg ta nhắm mắt lại … hít mạnh rồi tiếp tục câu chuyện bằng cái giọng đều đều … đến ấm áp của mình – Ta đã hứa với bà ấy sẽ ko để mọi chuyện tiến xa hơn, hứa sẽ yêu thương gia đình ta … hơn cả yêu bà ấy … Và … ta đã hứa … sẽ ko bao giờ gặp con.
Nói đến đó, ôg ta quay sang mỉm cười nhìn HD …
HD vẫn ko hiểu tại sao ôg ta lại cười …
HD chỉ cảm thấy … nụ cười ôg ấy thật ấm áp … giống như … nụ cười của Sa …
– Vậy tại sao ôg lại gặp tôi? Và còn kể tôi nghe tất cả mọi chuyện??
– Sáng hôm qua, khi ta vừa từ sân bay về, con bé đã gặp ta.
– Sa??
– Ưm … Nó gặng hỏi về chuyện của ta và mẹ con … Ta ko muốn mẹ con bị con bé hiểu lầm … và cũng ko muốn chuyện đổ vỡ đến tai vợ ta … nên đã kể với con bé tất cả …
HD im lặng, ôg ta tiếp …
– Mẹ con ko sai gì trong chuyện này. Tất cả là lỗi của ta, mong con sẽ hiểu cho bà ấy. Trác Nghiên sau khi nghe ta nói thì đã vội vã đi ngay. Lúc đó ta ko biết nó đi đâu, nhưng khi gặp con ở bệnh viện, ta đóan con bé đã đi tìm con … Trứơc sau gì con cũng phải biết, ta muốn chính ta sẽ là người nói rõ tất cả với con …
– Chỉ mới gặp lần đầu ở bệnh viện, sao ôg lại biết là tôi??
HD ngạc nhiên hỏi, ôg ta liền mỉm cười …
– Đơn giản vì con luôn là đề tài bất tận trong những câu chuyện của bà ấy.
HD và ôg Thái bắt đầu im lặng …
HD bước đến ngang tầm với ôg ta … Rồi cả 2 cùng hướng nhìn ra biển …
Trong khỏang im lặng ấy, từng dòng suy nghĩ của HD cứ thế tuôn theo nhịp những con sóng … Cô hiểu … thật sự cô đã hiểu hết khi nghe ôg nói … nhưng sao có cái gì đó cứ bồn chồn trong lòng …
HD biết cô ko có quyền gì trách mẹ mình cả, bởi bà đã dùng tất cả những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình … dành để yêu thương cô …
Và làm sao trách được khi 1 con người … yêu thương 1 con người?? …
Chỉ là … Câu chuyện của người đàn ôg này làm cô đau xót …
Ở 1 khía cạnh nào đó … những gì đang diễn ra trong lòng cô và câu chuỵên này có rất nhiều điểm tương đồng …
Yêu … Nhưng lại ko thể nói …
HD bật khóc …
Khóc mà ko hiểu tại sao?! …
Cô vội vã đưa tay lau nước mắt …
– Con có gì muốn nói với ta ko?
Ôg ta tiến đến bên cạnh, lo lắng nhìn HD …
– Tôi …
HD muốn nói … mình đã hiểu, đã tha thứ tất cả … nhưng rồi cô lại ko biết phải nói như thế nào và bắt đầu từ đâu … Cô cứ ấp úng nhìn ôg ta …
Rồi HD cảm thấy bàn tay ôg ta đặt nhẹ lên vai mình …
– Ta hiểu, con ko cần phải nói gì cả – Ôg ta mỉm cười – Mau về bệnh viện đi, con gái ta … đang cần có con.
Sau cái nhìn ngụ ý cảm ơn với ôg Thái, HD liền chạy vụt đi …
Những giọt nước mắt đang rơi trên mặt HD …
Ko biết do lo lắng … hay …
———————-++++||++++———————–
Niki cũng vào viện thăm Sa, nhưng vừa đến cửa phòng đã bị 1 nhóm vệ sĩ ngăn lại với lý do …
– Bác sĩ đã nói ko nên để quá nhiều người làm phiền tiểu thư. Xin cô về cho.
– Các người có biết mình đang nói chuyện với ai ko hả? Tôi chính là …
– Là ai cũng vậy. Xin cô về cho và đừng lớn tiếng như thế.
– Các người …
Cuối cùng, Niki đành phải bực tức ra về …
Trong phòng hồi sức đặc biệt, HD ngồi cạnh giường, 2 tay cô đang nắm bàn tay Sa … đưa lên mặt mình …
Cô lại khóc …
Áp bàn tay Sa vào mặt … Nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay mình …
Và cứ tiếp tục khóc …
Hồi tưởng về lần cuối cùng gặp Sa lại ùa về rõ mồn một trong đầu cô …
/ … Tiếp theo hồi tưởng bị chen ngang của Hân Đồng … \
[Mở cửa sổ, nhìn xuống sân nhanh ]
Sa?? HD ngạc nhiên đọc tin nhắn rồi đến mở toang cửa sổ …
Những ngọn nến đang chiếu lung linh …
Chuột Mickey?? …
Hình như còn có 1 lá thư …
Cô khóac vội áo khóac rồi chạy vù xuống sân ………
Vừa mở cửa, cô ngạc nhiên, ko tin vào mắt mình khi trông thấy 1 con chuột Mickey thật to, to gần bằng cả cô, ngồi trong 1 chiếc xe đẩy kết đầy hoa, tay cầm 1 đĩa nến thơm đủ màu đang chiếu ánh sáng dịu dàng, lung linh cả 1 góc sân, tay còn lại thì cầm chiếc bánh kem chocolate … bên trên chiếc bánh là dòng chữ “Happy Birthday!” màu trắng, và cả 1 cây nến nhỏ …
HD bước đến gần hơn, thấy lá thư được đặt hé ra ngòai chiếc túi trên bụng con Mickey, trên chiếc túi của con chuột còn thêu cả chữ … “Sa” …
HD bật cười …
Rồi với tay lấy lá thư …
[ … Mời Chung tiểu thư đến bồn nước tại công viên gần đây, cách nhà tiểu thư 5’ đi bộ. Có người đang chờ. Nếu tiểu thư ko đến, người đó có nguy cơ bị muỗi nhào đến “dê” vì sẽ ở suốt đêm, đến khi gặp tiểu thư thì thôi …
P/S : Àh! Ko cần chở con chuột đi, đây ko phải quà đâu, quà thật đang ở chỗ bồn nước nè, ko đến là hối hận … ]
Cô lại cười …
::Đồ ngốc! ^^ :: …
Tuy đang rất rất vui … nhưng giờ đây … dường như trái tim và lí trí cô ko cùng suy nghĩ …
Trong lòng HD nảy sinh rất nhiều cảm xúc …
Cô nhìn những ánh nến trên tay con chuột, rồi lại nhìn lá thư …
::Có nên ko? … ::
Và sau đó cô chạy đi … như thể ko muốn nghĩ thêm bất kì điều gì khác …
———————-++++||++++———————
HD ngơ ngác nhìn xung quanh công viên …
::Giờ này lẽ ra ở đây đông lắm … Sao giờ lại ko thấy ai vậy??…::
Cô tiếp tục nhìn quanh quất 1 lúc rồi liền đi tiếp đến chỗ hẹn … Và đập vào mắt cô …
1 khung cảnh tràn ngập 1 màu trắng …
Những cột đèn quanh đài phun nước đã được ai đó dùng làm cột để nối các sợi dây lại với nhau. Nếu nhìn kĩ thì sẽ nhận ra … mỗi sợi dây chính là 1 dãy hoa hồng trắng … Ở mỗi mắc nối lại là 1 chùm bong bóng hình trái tim với đủ màu sắc đang được treo rũ xuống …
HD ngạc nhiên đến ko thốt nên lời …
Trông cứ như có ai vừa xây 1 ngôi nhà lưới nhỏ bằng hoa ngay tại công viên này vậy …
Đẹp quá! …
Rồi chợt thấy là lạ … HD cúi nhìn xuống chân mình …
Lại hoa hồng trắng?! …
Chính xác là 1 thảm hoa hồng trắng đang ở dưới chân cô …
Àh ko … phân tích chính xác hơn nữa thì hình như có ai đã đến đài phun nước này, và người đó chắc đã mua đến cả triệu bông hoa … rồi tách lấy cánh hoa rải thành 1 thảm hoa xung quanh đây …
1 thảm hoa hồng trắng khổng lồ tràn ngập xung quanh căn nhà lưới cũng làm bằng hoa … đang dịu dàng đập vào mắt HD …
Dưới ánh sáng từ những cột đèn điện … 1 màu trắng tinh khiết đang nổi bật lên giữa nền đen của bầu trời bao la, chi chít những ngôi sao lấp lánh …
Khung cảnh hiện lên thật lãng mạn!! …
Trong lòng HD giờ cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc vì …
::Sa đã làm tất cả những thứ này dành cho mình sao?! … Chỉ dành cho mình …::
Cô đang trong cảm giác phấn khích ấy thì đột nhiên …
:HỤT:: – Đèn từ các cây cột phụt tắt …
Chung quanh tối đen như mực, lại 1 mình giữa đêm tối ở công viên làm HD sợ đến điếng người …
::Bình tĩnh … bình tĩnh lại nào! …Vậy lá thư và con chuột đó … ko lẽ ko phải của Sa ??…::- Là Sa phải ko??
Nghĩ rồi HD liền la lớn lên câu hỏi, 1 phần cô muốn tự trấn an mình đó là Sa, 1 phần lại muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của những người xung quanh … nhưng hình như vô vọng …
Ko hiểu sao công viên, nhất là khu đài phun nước này hôm nay lại vắng vẻ như thế?! …
1 giây …
3 giây …
Rồi 10 giây trôi qua …
HD vẫn đang rất sợ hãi.
Rồi bỗng cô giật mình khi nghe tiếng sột sọat trong những bụi cây gần đó …
::BỤP! … BỤP!… BỤP!…::
Tiếng nổ nhỏ vang lên và xung quanh HD chợt vụt sáng …
“Happy Birthday to you … Happy birthday to you … Happy Birthday … Happy birthday …”
————————–
Giữa 1 rừng nến được xếp thành hình tròn xung quanh và tiếng nhạc sinh nhật rộn rã … Sa trong chiếc áo khóac màu xám tro mỉm cười xuất hiện giữa 1 làn bông giấy đang rơi lả tả, từ từ đi đến bên cạnh HD …
– Sa nói sẽ ko đến, nhưng ko nói là ko hẹn Đồng ra. Sinh nhật vui vẻ, ĐồngĐồng ^^
Là khuôn mặt tươi cười HD vẫn tưởng tượng ra theo mỗi tin nhắn hằng ngày …
Khuôn mặt đó … khuôn mặt đã in sâu vào tim cô …
Là Sa ?! … là Sa bằng xương bằng thịt …
Nếu ko giữ lại chút bình tĩnh thì HD đã chạy đến mà ôm chầm lấy Sa …
Vì nhớ!? Vì sợ! … Vì khung cảnh lãng mạn và tất cả mọi chuyện Sa đã làm ….
HD bối rối, hết sức bối rối … và cô cứ im lặng đứng đó mà nhìn Sa … Đã quyết định như vậy … bình tĩnh, im lặng mà nhìn Sa thôi … nhưng 1 dòng nước lại từ đâu rơi xuống, nóng hổi trên mặt …
HD chưa kịp đưa tay lau nước mắt thì 1 bàn tay đã dịu dàng đưa lên mặt cô … Những ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng lấy đi những giọt nước đọng trên khóe mắt …
– … Cám ơn! …
HD khẽ nói, và khi trông thấy ánh mắt đằng sau cặp kính nhựa gọng đen đang mỉm cười nhìn mình, mặt HD dường như ửng đỏ …
– Có gì thì nói đi … Tôi … Tôi còn phải về …
Sa vẫn cười và quay lấy vật gì đặt trên mình con Mickey …
– 221 bông Tulip … ^^ thường thì người ta sẽ tặng hoa hồng thì phải ^^! … nhưng đối với Sa, hoa hồng hay bất kỳ lòai hoa nào khác, dù có đẹp đến đâu, rực rỡ đến đâu … cũng ko bằng người đang đứng trước mặt Sa … ^^
Tim HD hình như ko còn đập “bình bịch … bình bịch …” nữa mà đang chuyển sang “Thịch thịch thịch thịch …” … nhanh và mạnh đến nỗi cô cứ sợ Sa sẽ nghe được …
Và để ngăn cho miệng mình ko vì sung sướng quá mà cười lên … Cô quay mặt đi, nói lảng sang chuyện khác …
– Sa nói … nói sẽ giải thích chuyện gì mà … tôi …
Ko đợi HD kịp kết thúc câu nói lắp bắp của mình, Sa đã nắm lấy tay HD từ phía sau và vòng lên đứng trước mặt HD …
Mặt Sa lúc này từ phong độ ko thể tả chuyển sang giả bộ đáng thương 1 cách … rõ nét … nhìn đáng yêu ko chịu được …
– Đòi về nữa hả? ko sợ tối nay muỗi nó dê tui hả? …
Đã nhịn hết nổi, HD phụt cười nhìn Sa, còn Sa thì thấy HD đã cười rồi bèn hiện rõ bộ mặt gian xảo, đểu cáng nhìn lại HD …
– Híhí, cuối cùng cũng cười đã nói là SaSa dễ thương nên ĐồngĐồng ko nỡ bỏ về mà
Lập tức HD nghiêm mặt, hình như giận lẫy vì nghĩ Sa coi mình như trò đùa, vùng tay ra khỏi tay Sa và định bỏ đi … thì Sa đã nhanh tay … vòng qua eo … kéo cả người HD quay lại, ập vào người mình …
Kể từ ngày gặp mặt trước cửa nhà vệ sinh, đây là lần thứ 2 ánh mắt 2 người chạm nhau gần đến như vậy …
Cảm giác như đang có 1 luồng điện chạy dọc khắp cơ thể … tòan thân Sa như bị đôi mắt to ấy hút đi mất, ko còn chút sức lực …
Hình như lại đang bị mê hoặc …
Và … bó hoa trên tay Sa rơi xuống đất …