Cậu Em Họ Rắc Rối

Nhật Phong bước ra từ phòng tắm với mái tóc ướt sũng cùng chiếc áo phông và quần ngố. Tối nay anh về hơi muộn, cũng chẳng vì muốn tránh mặt Thảo Vy sau lời tỏ tình hai ngày trước, đơn giản anh có nhiều chuyện phải giải quyết bởi lẽ anh là hội trưởng hội học sinh. Mọi việc lớn hay nhỏ đều qua tay anh, áp lực công việc kèm theo rắc rối tình cảm làm đầu anh như muốn nổ tung. Cho nên giờ đây anh rất mệt, chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
.
Vừa đặt người xuống giường, tiếng chuông điện thoại phá rối vang lên. Tuy có chút bực mình nhưng tay vẫn nhấn nút trả lời.
.
-Hội trưởng, anh đoán không sai Vũ Đăng Thiên lại gây thêm một vụ xô xát vào tối nay!
.
Lại là tên chết tiệt đó. Một ngày không đánh nhau là không chịu được sao? Sáng đã gây ra một vụ làm anh nhức óc thu xếp, giờ ngưngứa chân ngứa tay lại đánh nhau. Đang cố chọc tức anh đây mà!
.
Anh thật muốn băm hắn ra cho thỏa cơn giận.
.
Anh chỉ thở dài, giọng thờ ơ:
.
-Cậu cứ để cho hắn đánh, thương thì hắn tự chịu. Đó cũng là bằng chứng có thể đuổi học hắn!
.
Người bên kia khẽ “vâng” rồi cúp máy.
.
Vứt điện thoại xuống giường, Nhật Phong lấy laptop ra làm một số việc của ngày mai, có lẽ mai sẽ có nhiều việc nên anh cần phải làm trước một số việc kẻo mai chất đống sẽ không giải quyết hết được. Còn Vũ Đăng Thiên, anh sẽ có cách giải quyết khác…
.
Khóa phòng khẽ xoay tuy rất nhẹ nhàng nhưng không thể qua nổi sự tinh tường của anh, ngón tay anh dừng lại trong vài tích tắc rồi lại trở lại gõ liên hồi. Đã biết có người nhìn trộm mình, anh thản nhiên gõ, thản nhiên như không có chuyện gì bất thường…
.
Cô gái nhỏ đứng chần chừ, tay hết vặn xoay đủ kiểu phân vân. Vy nửa muốn bước vào nửa muốn không, cô nhóc vẫn thấy ngại ngùng sau câu tỏ tình bất chợt tối hôm ấy… Len lén cúi người nhòm qua khe hở, Vy thấy Phong đang ngồi bên laptop vẻ chăm chú. Biết Phong rất bận, cô gái nhỏ bặm môi rồi khép cửa lại.
Cô gái nhỏ muốn Phong dạy chơi piano…
Bởi lẽ…
Tình cờ tối hôm trước, cô nhóc đã nhìn thấy Phong bên piano chơi một bản nhạc rất hay, tiếng đàn bay bổng lúc trầm lúc cao, lúc xuyến xao, lúc lắng đọng. Và Vy mê cái phong thái chơi piano của Phong lúc đó..
.
Hệt như vệt gió ấm áp buổi đêm, nhẹ nhàng và tinh tế, Phong đã đánh những nốt nhạc đầu tiên trong tim cô nhóc. Lâng lâng, hạnh phúc với những bản nhạc không lời, Vy thấy tâm hồn mình như được pha thêm chút gia vị của sự thanh khiết, lãnh đạm của gió.
.
Hệt như chàng hoàng tử vũ trụ tỏa sáng dưới ánh trăng mờ vực, đang dùng tiếng đàn để đánh thức những vì sao lấp lánh. Đánh thức cả trái tim của cô công chúa nhỏ ngủ yên trong nỗi đau của quá khứ!
.
Luyến tiếc rời đi, cô gái nhỏ lững thững bước lên phòng. Lúc ấy cô gái nhỏ như một vì sao nhỏ bé trên bầu trời đêm, tuy toả sáng nhưng đơn độc. Tưởng như ở gần nhau nhưng có những ngôi sao cách nhau hàng vạn năm ánh sáng… Sống yếu ớt bởi ánh sáng mặt trời..
.
Nhật Phong đưa mắt liếc nhanh qua cánh cửa, anh biết sau cánh cửa đó là Thảo Vy. Anh biết cô gái nhỏ muốn nói gì đó với anh nhưng vẫn còn ngại ngùng. Hai ngày qua, cô nhóc cố tránh mặt anh, anh biết nhưng anh im lặng. Cứ để cho cô gái nhỏ một khoảng thời gian chỉnh lại cảm xúc… Cô gái nhỏ sẽ bớt thích anh…
.
Chiếc điện thoại nháy sáng, một tin nhắn vừa được gửi đến từ cô gái nhỏ.
.
Lướt nhanh qua màn hình, tuy dòng tin nhắn cụt ngủn nhưng nó làm anh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
‘“Cỏ dại hết rung rinh trước Gió rồi!”’
=“(。_。)”=
.
Thảo Vy tắt điện thoại rồi nằm rúc vào chăn, nói bâng quơ:
“Chỉ sợ một ngày gió mạnh quá, cỏ dại sẽ đổ mất chứ không còn là rung rinh thôi đâu!”
I.
Sáng..
.
Mặt trời buông nắng bên đại lộ đông nghẹt người và xe..
.
Không gấp gáp, không bước vội. Cô gái nhỏ thả những bước chậm rãi trên vỉa hè lát gạch lục giác đỏ vàng. Mái tóc óng ánh nhuộm đầy nắng…
.
Đá đá mấy chiếc lá cuối thu còn vương vãi trên lề hè, cô gái nhỏ bám lỏng quai cặp, thả hồn vào không gian ồn ã..
.
Vì dậy sớm nên đi học sớm, cô gái nhỏ đâu cần phải quan tâm đến vấn đề muộn học… Bước chậm để quan sát cuộc sống quanh mình luôn sôi động như thế nào? Biết đâu đó lại gặp được một người có cùng sở thích với mình thì sao…
.
Cố gắng thu vào mắt những hình ảnh giản đơn nhất, cô gái nhỏ chăm chú đến nỗi va phải ai đó. Nhăn mũi và xoa xoa trán, cô gái nhỏ đang định “hỏi tội” ai đó tự dưng đứng chắn giữa đường nhưng ai đó đã nhanh hơn, cướp lời trước:
.
-Này, cô đi đứng kiểu gì thế hả?-Chàng trai nhăn nhó xoa xoa tấm lưng bị cô gái nhỏ cụm vào. Rồi khi “phát hiện” ra chẳng ai khác người kia là người mình đang tìm kiếm, anh chàng bỗng dưng cười xoà-À, tôi không sao, tôi không trách bạn đâu. Hì! Mà bạn có bị đau không vậy?
.
Nhăn trán bởi thái độ quay vòng như chong chóng của chàng trai trước mặt, cô gái nhỏ cứ trơ mắt nhìn anh ta như vật thể lạ. Nửa giây trước thái độ sững cồ như muốn đánh người thì nửa giây sau tự nhiên lại đi hỏi han, quan tâm cô nhóc. Tên này có lẽ có vấn đề! Cô gái nhỏ cho là thế!
.
-Em học trường Angel hả? Thế là hàng xóm rồi, anh học Brian này!-Liếc mắt qua tấm phù hiệu trên ngực cô gái nhỏ, anh chàng với ánh mắt sáng như sao hôm nhìn cô chằm chằm.
.
Vốn không thích thú với việc trò chuyện với người lạ, đặc-biệt-là-những-người-như-anh-ta, cô gái nhỏ nhấc chân bước sang trái rồi lách qua người nam sinh bỏ đi. Nam sinh đông cứng nụ cười, quay người lại quan sát cô gái nhỏ bước đi phía trước. Trong lòng tâm trạng rối như tơ vò.
“Cách tiếp cận nào là dễ nhất đây?”-Đăm chiêu suy nghĩ một hồi, nam sinh chợt bật cười…một cái tên nào đó đã xuất hiện trong đầu…
II.
Phương An khoá lại cổng sắt rồi xốc lại balô nhằm hướng cổng trường đi tới. Trên tay cô nhóc là cả một đống đồ lỉnh kỉnh cho buổi sinh hoạt câu lạc bộ nhạc kịch của trường diễn ra sau giờ học ngày hôm nay.
.
Đi đến nửa đường, túi đựng bị đứt mất quai xách, những vật dụng rơi lăn lốc xuống đường. Khẽ nhăn mặt, Phương An bực mình cúi xuống nhặt đồ. Lại toàn là mấy thứ đồ bé tẹo nữa chứ, thế này sẽ muộn học mất!
.
Những ngón tay mảnh khảnh thoăn thoắt thu nhặt đồ vương vãi. Trong chốc lát chỉ còn chiếc nơ nhỏ nằm kề bên mép vỉa hè là chưa được nhặt. Xốc lại túi đồ, cô nhóc vươn tay ra định chạm vào nhưng chợt khựng lại.
.
Mũi giày xám bạc xuất hiện bên chiếc nơ xinh xắn, một bàn tay nào đó kịp lượm nó lên nhanh hơn cô nhóc.
.
Vội đứng vụt dậy, cô gái nhỏ chợt sững người trước chàng trai nửa quen nửa xa lạ. Nam sinh chỉ nhếch miệng mang theo ý cười, hỏi nhẹ:
.
-Nó là của em?
.
Cô nhóc không đáp, chỉ gật đầu thừa nhận. Không phải tiết kiệm lời nói mà là vẫn chưa hết bất ngờ bởi sự gặp lại ngẫu nhiên này.
.
Chuyển tầm nhìn sang cánh tay cô nhóc, nam sinh hiểu ý cười thoảng. Thả nhẹ chiếc nơ vào túi đồ trên tay cô gái nhỏ, nam sinh đút tay túi quần vẻ phong lãng. Nhả từng từ chậm rãi vào không trung:
.
-Chúng ta có thể nói chuyện chứ?
.
Cô nhóc thoáng ngạc nhiên sau đó gật nhẹ:
.
-Cho anh năm phút thôi nhé!