Cậu Em Họ Rắc Rối

Thảo Vy hậm hực, tay đấm mạnh vào lưng Nhật Phong, đáng nhẽ ra lúc nãy cô không nên nghe theo lời “dụ dỗ” của Nhật Phong mà đi môtô. Như lúc này đây, mặt cô nhóc xanh mép như tàu lá chuối, tóc tai rũ rượi hất ngược lại phía sau… Đúng! Cô và cậu đang đua tốc độ với gió..
.
Muốn hét cũng chẳng hét được, Thảo Vy co rúm lại, thều thào bên tai Nhật Phong:
.
-Vy sợ! Sợ lắm!
.
Nhật Phong sau vài giây sựng người, cảm nhận thấy bàn tay bé nhỏ đang run bần bật bên vạt áo mình, cậu liền điều chỉnh tay lái, chiếc xe trở nên chậm rì rì. Thảo Vy hé mắt, thở phào… Đi thế này an toàn hơn…huống hồ cả hai phóng vun vút trên đường không với một chiếc mũ bảo hiểm nào…
.
-Vy thấy thế nào rồi? Xin lỗi..
.
-Vy ổn rồi cảm ơn Phong!
.
-Vy có biết bây giờ là mấy giờ không?
.
Hạ Thảo Vy ngó nhìn xung quanh, cầu mong có một chiếc đồng hồ cỡ to nào đó xuất hiện. Cũng may mắn cô đã trông thấy… Niềm vui chưa kịp bén nở thì nỗi buồn đã gấp gáp tìm tới. Cô nhóc hốt hoảng, giựt giựt vạt áo Nhật Phong…
.
-Chết rồi còn 10p nữa thôi, đi nhanh lên Phong..
.
Nhật Phong hiểu ý, gật nhẹ. Chiếc xe lại phóng bạt mạng trên đường…
.
Thảo Vy mím môi, vòng tay ôm cậu em họ thật chặt…
* Xe môtô dừng trước cổng trường trung học nữ sinh Angel đúng vào thời điểm kim phút mấp mé chỉ dọc số 9, còn 5p nữa là vào lớp… Thảo Vy nhảy vội xuống xe, vội vàng xông thẳng vào trường. Cô nhóc không quên vẫy tay tạm biệt Nhật Phong, nụ cười vương nắng rực rỡ thường trực trên môi. Bất giác cậu đưa tay chào Vy, khoé miệng nâng lên như cười…trong vô thức, mặc dù cậu vẫn chưa hết…muốn trêu chọc nhóc đó.. Là cậu cố tình chạy nhanh để dọa Vy….
.
Sau đó, Nhật Phong xoay xe hướng sang bên phải, đi thẵng…
.
Trung học nữ sinh Angel và trung học nam sinh Brian là hai trường nằm sát cạnh nhau, trước kia được ngăn cách bởi một bức tường rào…thấp lè tè. Do vậy nữ sinh cũng như nam sinh dễ dàng “đột nhập” trường còn lại. Để ngăn sự việc này, hiệu trưởng hai trường đã quyết định xây tường cao lên đến 3m, bên trên lởm chởm hàng thủy tinh sắc nhọn. Từ đó học sinh hai trường đành phải ném “máy bay giấy” qua lại. Hai trường có kích thước tương đối bằng nhau nhưng trung học nam sinh bề thế hơn bởi đó là trường qúy tộc còn trung học nữ sinh là trường trung học tập trung đủ mọi tầng lớp từ nghèo khó đến giàu sụ… Tuy vậy hai trường luôn gắn kết với nhau trong mọi hoạt động tập thể, trong các phong trào thi đua… Học sinh hai trường luôn hòa đồng, thân thiện..với nhau. Đặc biệt hơn nữa hai trường dùng chung sân bóng rổ…
.
Hạ Thảo Vy nhanh chân chạy đi tìm lớp học.. Hôm nay lớp cô nhóc chuyển sang khu B2…tuy nhiên cái trí nhớ tồi tàn của cô không đủ dung lượng để nhét…cái ghi chú đó trong đầu. Và giờ đây, cô nhóc đang cuống quýt cả lên, dù có gõ vào đầu bao nhiêu cái, cô cũng không thể nhớ ra lời “dặn dò” qúy báu của cô chủ nhiệm. Trống trường bắt đầu điểm những nhịp đầu…Nguy to rồi!! Đang lúc nước sôi lửa bỏng, bóng dáng cô chủ nhiệm Miss Hương lướt qua khu lớp học B2. Nhận thức được vấn đề, Thảo Vy nhanh chóng co giò chạy thẳng đến khu B2… Nhưng thật không may…
.
-Ui da!
.
Hạ Thảo Vy ngã bật lại sau. Cô nhóc vừa va vào vật gì đó…đàn hồi. Xoa xoa chân, cô nhóc đứng dậy, vừa ngẩng mặt lên thì bắt gặp ngay ánh mắt “lửa cháy rừng rực” của thầy giám thị Mrs “bụng phệ” Quảng Đại… Vẻ mặt thầy u ám hơn cả bầu trời khi có giông chỉ thiếu là chưa có sấm chớp.. Thảo Vy co rúm người, mắt chăm chăm vào chiếc roi phe phẩy bên hông…khẽ nuốt ực, cảnh tượng chiếc roi mây vun vút vụt vào mông kêu đen đét lại hiện ra…nó không khác nào cơn ác mộng của mọi nữ sinh…
.
Mrs Bụng Phệ rít lên ghê rợn:
.
-Hạ Thảo Vyyyy!!!!
…..0o0….
Thở dài đầy mệt nhọc, Thảo Vy tựa người vào tường…trước mặt là khoảng không với bốn bức tường bao quanh.. Bên cạnh là xô nước đục ngàu…
.
Đúng là xui xẻo, đụng trúng ai không đụng lại đi lao vào ông thầy giám thị khó tính nhất trường và hậu quả là cô bị phạt lau sân bóng rổ….
.
Lầm bầm nguyền rủ gì đó, Thảo Vy muốn gào to nhưng không thể…cô hết sức rồi..
.
Đã hơn 12h trưa…còn 2/3 sân vẫn chưa được lau… Cô nhóc bất lực, nắm chặt khăn lau phẫn nộ…
.
-Thề là từ nay, mình không muốn gặp thầy Đại một lần nào nữa…(muốn mà chẳng được, haizz)..
.
Cô nhóc vùng vằng đứng dậy định đình công nhưng không may thần xui gõ cửa viếng thăm…Xô nước bị chân đá vào đổ tung toé…thế là bao nhiêu công sức đổ xuống sông xuống biển…
.
Hạ Thảo Vy dở khóc dở cười, chỉ biết ngây người nhìn nước tràn lan trên nền… Có tiếng cười khẽ sau lưng…cô nhóc không chần chừ quay phắt lại…
.
-Hoá ra Vy phải lau sân bóng rổ!
.
Nhật Phong đứng đó..Từ khuôn mặt đến dáng người đều đẹp đến mê li… Còn nụ cười răng khểnh nữa chứ… Nó làm tim Vy đập trật một nhịp, hơi thở nén lại nơi lồng ngực…
.
-Sao Phong lại ở đây?
.
-Lạ nhỉ! Tìm Vy chứ sao!!
.
-Thế sao Phong vào được đây?
.
-Trèo tường!
.
Thảo Vy nghi ngờ nhìn Nhật Phong. Trèo tường?? Cái bức tường cao vời vợi đấy á? Ai mà tin được, mà trừ khi Phong có 72 phép biến hóa giống Tôn Ngộ Không…
.
.
-Phong có phép thần hả?-Thảo Vy ngây ngô hỏi..
.
-Đồ ngốc!!-Nhật Phong tiến gần đến chỗ Thảo Vy, gõ nhẹ mu bàn tay lên trán cô nhóc. Sao chị họ cậu lại có IQ thấp đến thế chứ??
.
-Bắt đầu thôi!
-Bắt đầu gì cơ?
.
-Dọn chứ sao nữa!!
.
-À!
.
Thảo Vy cười tít mắt sau đó nhanh nhẹn bắt tay vào hoàn thành nốt công việc. Chẳng hiểu sao lúc này đây mọi công việc trở nên dễ dàng hơn, bỗng nhiên cô nhóc thấy qúi ông thầy Bụng Phệ thế chứ!!!
.
-Phong à! Vy ngốc lắm hả?
.
-không!
.
-thế à!-Thảo Vy bặm môi, vẻ mặt sung sướng.
.
-không ngốc mà là siêu ngốc!.
.
Một đám mây đen kéo đến, sấm chớp bùm chéo trên đỉnh đầu…Không phải chứ, cô “siêu ngốc” thật sao??
.
– phì!-Nhật Phong chịu không nổi mà bật cười thành tiếng. Chị họ cậu trông ngố thật!
.
Công việc cứ thế diễn ra,hai con người mỗi người một tâm trạng: một người với vẻ mặt hậm hực, người còn lại bặm môi cố cất tiếng cười trong lòng. Không khí tĩnh lặng…đủ để nghe rõ hai trái tim cùng lúc đập nhanh hơn bình thường..
*
***
*
**
Chiều nắng nhẹ, từng cơn gió cuộn tròn lôi theo bao lá…
Lá! nhơn nhởn vờn theo vòng quay xe đạp..
Lá! tung tăng nhảy nhót theo hạt bụi đường..
.
Trên con đường vắng bóng người, chiếc xe đạp thong dong lăn nhẹ, cô nhóc chậm chạp đạp xe để tận hưởng cái không khí của nắng và gió đang ganh đua nhau táp vào cô nhóc .Vừa có gió mát, vừa có nắng vàng, thật tuyệt vời.
.
Đám tóc bay tứ tung trong gió, vài sợi tóc phách lối đâm thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp… Cô nhóc vô tư hít hà mùi thơm của hoa sữa thoang thoảng vờn trên cánh mũi nhỏ bé…
.
Kít!!!
.
Cô nhóc phanh gấp xe, nhíu mày nhìn con vật tròn ung ủng kia dám ngang nhiên chặn đường, ung dung ngồi xuống trước mũi xe của cô. Cô nhóc dựng chân chống, hai mắt như bị thôi miên khi gặp phải đôi mắt tròn ưng ửng nước ngây ngô của con vật có đám lông lù xù. Đó chẳng phải là một chú chó con sao!!
.
Hí hửng lại gần, cô nhóc ngồi sụp xuống, lấy tay xoa xoa chỏm lông xù xì trên đầu con cún, miệng buông lời cưng nựng:
.
-Cún con bé nhỏ!, sao em lại chạy ra đây thế này..! May mà chị phanh kịp…không thì em mất mạng dưới bánh xe này rồi đấy!
.
Chú chó nhỏ thích thú cứ liếm láp vào bàn tay đang vuốt ve nó… Thảo Vy cứ thế ngồi cười khanh khách..cảm giác nhột nhột nơi lòng bàn tay làm cho cô nhóc thấy thật hay ho…
.
-Teddy!
.
Tiếng hét lớn làm cô nhóc không khỏi giật mình, chú chó nhỏ bị bế phốc lên bởi đôi bàn tay trắng trẻo nào đó, đôi giày màu xanh dương hiện trước mắt Thảo Vy… Cô nhóc phủi tay đứng dậy nhìn chăm chăm vào chú chó nhỏ đang dụi dụi đầu trong vòng tay nhỏ bé kia..
.
– Đây là cún của bạn à? Xinh thật đấy!
.
-Ừ! Là của mình, bạn định bắt cóc nó hả?
.
Cô gái có mái tóc hung đỏ nhìn Thảo Vy nghi hoặc.
.
-Không phải, mình chỉ muốn chơi đùa với nó một chút thôi!- Cô nhóc xua tay phủ nhận.
.
-Thế thì được!- Đôi lông mày cô gái tóc hung đỏ dãn ra, trên môi nở nụ cười đẹp như hoa..
.
-Nó tên là Teddy à! Dễ thương thật!-Thảo Vy đưa tay xoa xoa đầu chú chó, rồi tham lam béo mặt nó làm nó kêu ư ử..khó chịu…
.
-Ừ, Nó là Teddy, tên do mình tự nghĩ ra đấy!
.
-Nhưng nghe sao giống giống tên của gấu bông thế..?
.
-Thế nó không giống gấu bông sao! Cứ tên đẹp là mình đặt thôi!
.
-Bạn đang dẫn nó đi dạo à?
.
-ừ! Vừa rời mắt khỏi nó mấy giây là nó đã biến mất rồi, làm mình hết hơi đi tìm!
.
-Cún ngoan, lần sau đừng thế nữa nhé!-Thảo Vy cúi gần xuống mặt chú chó, tay véo ngay vào chiếc mũi nhỏ xinh đang phập phồng.. Chú chó gắng gượng thoát khỏi tay Thảo Vy, hình như nó đang tỏ ra bực bội với những hành động “dã man” của cô nhóc..
.
-Mình đi thôi Teddy, chào bạn nhé!- Cô gái tóc đỏ cười nhẹ, dịu dàng vuốt những sợi lông mềm được chau chuốt kĩ càng, sau đó ngẩng lên nhìn Thảo Vy đầy vui vẻ, quay bước đi theo chiều ngược lại của con đường..
.
Thảo Vy tiếc nuối vẫy tay, ước gì cô cũng có một chú chó như thế! Haizz mà dù có cũng chẳng có chỗ nào mà nuôi, Trần gia đâu có cho phép mang động vật vào nhà…
.
Thảo Vy trở lại chỗ xe đạp, đang định leo lên thì cô nhóc bị ai đó bịt miệng kéo đi… Con dao sắc bén kề bên chiếc cổ nhỏ nhắn tưởng chừng như chỉ cần giãy giụa phản kháng thôi, chiếc cổ sẽ có thêm một vết cứa sâu.. Do vậy Thảo Vy không chống cự, vô lực bước theo hắn..
.
……..0o0………
.
Thảo Vy bị trói chặt vào một chiếc cột lớn, sợi dây thừng khá to ôm sát người cô gái nhỏ làm cô nhóc không tài nào cử động được.. Toàn thân vô cùng ê ẩm, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn..
.
Tên bắt cóc cô có dáng vẻ của một tên giang hồ, trên người toàn xăm những hình nhìn đến ghê rợn như đôi nanh của mãnh thú,..mặt mày thì dữ tợn.. Cô sợ hãi khi nhìn thấy trên mặt hắn có một vết sẹo lớn rạch chéo qua sống mũi.
.
-Con nhóc kia, mày nhìn đủ chưa?-Tên mặt dữ tợn khó chịu nhìn cô nhóc, con dao sắc đang ve vẩy trong lòng bàn tay hắn..
.
-Tại sao ông bắt tôi?-cô gái nhỏ run bần bật, giọng lạc hẳn đi..
.
-Cái đó phải hỏi Trần gia các người, đừng hỏi tao điều đó, biết chưa!-con dao bay phập đâm vào chiếc cột đang trói cô nhóc, nhưng thật may nó đâm lệch vào ngay bên cạnh cánh tay cô bé..
.
Thảo Vy tái mặt, người không ngừng run lên, suýt nữa cô nhóc đã mất mạng..
.
-Tôi không hiểu ông đang nói gì?
.
-Đừng có mà giả vờ, ta biết thừa Trần gia các người là đồ ăn cháo đá bát, đã hại ta thành ra như thế này…!-Tên bặm trợn hung dữ tiến đến gần Thảo Vy, rút con dao ra khỏi cột, giơ lên trước mặt cô nhóc, ánh mắt hằn lên những tia đỏ ngàu..đáng sợ..
-Mày có thấy vết sẹo này không? Đẹp chứ!!-Hắn hét toáng lên, chất giọng khàn khàn như lạc hẳn đi, hắn đã không kiềm chế được mình. Hắn cười điên dại sau đó ngừng bặt nhìn cô nhóc đầy thù hận.
.
-Chính Trần gia các người đã tặng cho tao đấy, mày có biết vì cái của nợ này mà tao không dám vác mặt ra ngoài đường khôngggg?
.
-Rất may, ông trời đã cho tao cơ hội để tao báo thù…haha..và mày..-hắn ngưng nói, con dao sáng lóa kề sát mặt Thảo Vy…có vẻ hắn ta đang định làm một điều gì đó trên khuôn mặt thiên thần kia…chắc hẵn sẽ rất đau…
.
-….tao sẽ hành hạ mày, sẽ thế nào khi trên khuôn mặt xinh đẹp này có thêm một vài vết sẹo nhỉ, haha….
.
Thảo Vy tái mặt, bặm chặt môi, một giọt nước lăn dài trên bờ má… Có lẽ tên này đã hóa điên rồi, hắn không thể kiềm chế được những hành động của mình được nữa.. Và cô biết..sẽ chẳng có ai giúp được mình vào lúc này.. Cô hướng ánh mắt về phía ô cửa sổ, bên ngoài là một khu trồng keo, xa xa là cánh đồng lúa.. Nơi này hẳn là cách xa đường cái, căn nhà bỏ hoang này ắt hẳn là của những người dân dùng để cư trú khi khai thác gỗ.. Khi cô bị hắn lôi đi, cô chỉ kịp nhìn thấy cô gái tóc hung đỏ quay người lại sau đó cô bị đánh ngất đi, nhưng liệu cô gái kia có kịp nhìn thấy cô??? Một tia hi vọng nhỏ nhoi làm cô bớt sợ hãi đôi phần!!
.
-Tôi không hề biết chuyện này, với lại tôi họ Hạ không phải họ Trần..!
.
-Tao biết… Nhưng tao còn biết thằng nhãi Nhật Duệ qúi mày hơn cả con ruột, thế nên mày rất có giá trị…
.
-Ông định tống tiền họ sao???
.
-OH! Mày thông minh đấy nhưng chưa hết đâu, tao còn bắt Trần gia phải qùi xuống xin lỗi tao…-Hắn gằn giọng.
.
Thảo Vy quan sát hắn, có lẽ tên này không bình thường..lúc thì khóc lúc thì cười điên dại…con dao trong tay hắn cứa sâu vào lòng bàn tay…máu chảy từng giọt rơi xuống đất. Hắn ta đang mất bình tĩnh.. Giờ cô nhóc mới để ý bộ quần áo tả tơi trên người hắn, hắn ta là bệnh nhân tâm thần????
.
-Mày yên tâm, sau khi Trần gia thực hiện hết điều tao muốn, mày sẽ được thả tự do, nhưng…tao vẫn phải tặng cho mày món quà giống như Trần gia đã tặng cho tao…-Hắn ta như đã lên cơn, ôm bụng cười ha hả sau đó lại khóc rống lên: “Mẹ ơi! Con sắp trả được thù rồi! Huhuhahahu…”..
.
Mẹ? Còn chuyện gì lại liên quan đến mẹ hắn ư? Thảo Vy nhìn hắn vừa căm ghét vừa thương hại… Trần gia đã biến hắn thành người như thế này sao? Cô không tin, không thể tin…dì Hiều Liên, cậu Nhật Duệ…không phải là người tàn ác như vậy được…không thể nào có chuyện đó…không thể nào…
.
-Tao đã gọi cho Trần gia rồi…haha-Hắn ta cười hả hê, tay cầm chiếc điện thoại…khoan đã…đó là chiếc điện thoại….đồ chơi…
.
-Ông…ông..sức khoẻ có ổn định không vậy??
.
-Mày nói gì, ý mày nói tao tâm thần hả…
.
-Không không! Tôi không có ý đó…-Thảo Vy sợ hãi khi nhìn con dao hăm hăm lao về phía mình, phút chốc đặt ngang cổ..cô nhóc nín thing, nhìn hắn hoang mang…cô phải chết sao??.
.
Bất chợt hắn buông dao, thở dài… Nhìn bóng dáng hắn lúc này thật cô độc…giống như cô trước đây vậy… Máu trong tay hắn vẫn chảy tí tách xuống đất…
.
-Ông có thể bỏ qua mọi việc, coi như đó chỉ là một vệt nhỏ trong quá khứ và hãy xóa đi được không? Tôi biết ông đã phải chịu đau khổ nhưng tôi mong ông đừng nghĩ đến nó nữa, lúc đó lòng ông sẽ thanh thản. Tin tôi đi!!
.
-Con ranh kia, mày làm sao hiểu được, mày không hiểu tao, biết chưa!-Hình như cơn điên của hắn lại bột phát, lúc này hắn như con mãnh thú sẵn sàng đâm chết con mồi…
.
Ánh mắt hắn thật đáng sợ, hằn lên những tia độc ác ghê người, Thảo Vy nhắm chặt mắt chờ đợi con dao sắp sửa đâm vào người..
.
Bụp! Rầm!
.
Tiếng động lớn vang lên, Thảo Vy choàng mắt.. Trước mặt cô , tên bắt cóc nằm gục dưới đất, bất tỉnh. Phía trên hắn là cô gái tóc hung đỏ đang cầm chiếc ghế gỗ.. Cô đã lấy ghế đập vào lưng hắn…
.
-Cảm ơn!-Thảo Vy nói nhỏ, miệng nở nụ cười cảm kích.
.
-Chỉ là thấy ngứa mắt với tên đó thôi!-Cô gái lấy chiếc dao cắt đứt dây thừng, cứu thoát Thảo Vy.
.
-Còn người này tính sao?-Thảo Vy nhìn lại tên bắt cóc, vẻ phân vân.
.
-Kệ hắn! Mình đã gọi cho bệnh viện tâm thần rồi, họ sẽ đến đây trong mấy phút nữa…
.
Thảo Vy nhìn hắn xót xa, con người hắn vì thù hận mà trở nên như thế, thật tội nghiệp. Cô nhóc nghĩ xa xôi “không biết nếu cô có mối hận thù giống như hắn, cô có trở nên như vậy không?” “Haizz mình lại nghĩ lung tung rồi, cuộc sống của mình đang hạnh phúc mà!”.
Thảo Vy và cô gái lạ nhanh chóng rời khỏi căn nhà bỏ hoang vừa kịp lúc xe bệnh viện tới nơi.
.
-Bạn đã đi theo sau sao?
.
-Ừ! Khi mình quay lại, mình đã thấy cậu bị lôi đi!
.
-cảm ơn bạn, bạn chính là ân nhân của mình!
.
-Cậu không phải nói quá thế đâu, mà cậu chỉ cần đi thẳng theo đường này sẽ ra được đường cái!-Cô gái lạ hướng mắt về phía trước nơi có một lối đi nhỏ ngoằn ngoèo phủ đầy cỏ dại..
.
-Cảm ơn! Mong có ngày gặp lại cậu…tạm biệt-Thảo Vy bắt tay cô gái lạ, trong lòng cảm kích vô cùng. Cô nhóc lần theo con đường nhỏ, chốc chốc lại quay lại. Cười nhẹ. Phía chân trời, cơn giông đã tan biến… Nắng xuất hiện trở lại.
.
…….0o0……..
.
Cô gái lạ đứng đến khi cái bóng của Thảo Vy chỉ còn là một dấu chấm nhỏ rồi mới rẽ sang con đường nhỏ khác. Một nụ cười nhè nhẹ hiện hữu trên gương mặt băng giá..
.
-”Tiểu thư Trần gia sao, là chị họ của Trần Nhật Phong?? Thú vị thật!!”
.
Trên lối nhỏ, cái dáng người mảnh khảnh lạc lõng như bị sức nóng của mặt trời thiêu đốt… Mái tóc óng ánh bay phất phơ…
.
Cô gái ấy chỉ là một hạt bụi lơ lửng trong không khí, nhỏ bé và cô đơn.