Cậu Em Họ Rắc Rối

Lớp học ồn ã, kẻ chọc phá đánh nhau, người hò hét cổ vũ. Một số túm năm tụm ba, kể chuyện trên trời dưới đất. Cô gái nhỏ ngồi thu mình vào góc tường, tựa đầu êm ái vào tấm rèm vàng nhạt, nhanh chóng gật gù. Ngủ là sở trường của cô nhóc. Thảo Vy có thể ngủ ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào, dù ỗn ã hay yên tĩnh. Cô gái nhỏ mê ngủ từ bé. Cũng vì một nỗi đau nào đó mà ngủ là để quên hết mọi chuyện, tự xây dựng cho mình một thế giới riêng trong mỗi giấc mơ. Dù chỉ là vụt qua, nhưng đó là hạnh phúc đáng mơ ước của một số người, như Thảo Vy.
.
Phương An dừng mắt trước dáng người nhỏ nhắn nghiêng mình bên tường. Gạt mấy lọn tóc mái sang bên tai, Phương An cười nhẹ. Những lúc Vy ngủ như thế này, cô nhóc thường lôi nhanh điện thoại ra chụp hình rồi cho vào một album riêng. Hành động lén lút này Thảo Vy không hề biết, do vậy cô nhóc vẫn âm thầm bí mật thực hiện một kế hoạch nho nhỏ, dành sự bất ngờ cho gà con..
.
An rất thương Vy. Vy cũng rất thương An. An biết Vy khi mới tập tõm bước vào cấp ba. Cả hai người đều chịu một nỗi đau quá lớn nên dễ dàng đồng cảm và trở nên thân thiết. Thực sự cô rất qúy mến gà con, vì gà con tinh nghịch, lém lỉnh luôn chọc cô cười, vì gà con tuy hơi ngốc nghếch nhưng rất thật thà.. Vừa nãy, gà con hỏi dò cô nhưng cô không nói gì bởi vì cô không muốn hấp tấp kể về một điều gì đó không rõ ràng. Cô đã gặp một nam sinh rất rất đẹp trai..nhiệt tình giúp cô sửa xe. Tim cô đập mạnh. Lạc nhịp.
.
Nam sinh đó đeo phù hiệu trường Brian. Chàng trai ngẩng mặt. Cười. Câu nói phát ra đầu tiên lại là “Em là bạn Thảo Vy?”..
.0o0.
V.
Phương An đánh thức cô gái nhỏ vào thời điểm trống kêu ba tiếng, kết thúc giờ ra chơi.
.
Nâng mi mệt mỏi, Thảo Vy ngồi thẳng dậy, tay vo lấy mái tóc rối-một hành động quen tay khi thức giấc. Đôi mắt vẫn còn đọng chút mơ hồ, ngái ngủ.
.
Phương An tốt bụng chìa ra chai nước suối trước mặt gà con. Nhóc biết, Thảo Vy vẫn chưa tỉnh hẳn. Cứ gật gù thế này tý nữa sẽ không chăm chú nghe giảng được.
.
-Ngủ vừa thôi, thành heo đấy!!-Vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ nhắn, Phương An buông câu bông đùa. Đôi mắt hai mí chớp chớp mi mắt..
.
-Heo cũng được!
.
-Thế thì phải gọi cậu là heo con mê ngủ nhỉ?
.
-Này nhé, tớ không phải heo con mê ngủ mà là gà con xinh đẹp!-cô gái nhỏ vươn vai, quay sang Phương An làm vẻ nhăn nhó.
.
-Ừ! Gà con chăm ngủ..!
.
-Không phải! Nếu thế thì tớ sẽ gọi cậu là Nhím xấu xí..hehe.
.
-Gà con chăm ngủ…
.
-Nhím xấu xí..
.
Hai cô nhóc tính tình trẻ con cứ thế ngồi cười khanh khách.. Trêu đùa nhau.. Quên giờ đang là tiết học..
.
Mrs.Hương bước vào, cả lớp nhốn nháo chạy lăng xăng vào chỗ, trên gương mặt vẫn đọng nét cười tinh nghịch.
.
Cô giáo trừng mắt, ánh nhìn nghiêm khắc chiếu lên lũ trò nhỏ. Lớp im phăng phắc.
.
Mấy chiếc lá vàng xa cành, gió cuốn đến đậu bên bậu cửa. Tiếng rơi khô khốc.
.
-Lớp chúng ta có bạn mới!-Cô giáo dịu giọng, hướng mắt về phía cửa lớp. Đồng loạt 30 cái đầu cùng hếch theo hướng cô nhìn.
.
Bên góc cửa, cô nữ sinh xuất hiện với vóc người mảnh khảnh khoác bộ đồng phục phẳng phiu. Chiếc răng khểnh cực duyên cùng với mái tóc hung đỏ nổi bật giữa rừng mái đầu. Đưa mắt nhìn với, cô gái nhỏ che miệng ngạc nhiên. Hai ánh nhìn chạm nhau.
.
-XIN CHÀO! Mình là Đinh Thu Dương!-cô nữ sinh tự tin đứng trên bục, đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng phía cuối lớp. Nụ cười tắt ngấm. Dù đó chỉ là nụ cười gượng ép.
.0o0.
.
VI.
Bên chiếc bàn nhỏ trong canteen, ba ly kem cùng vị xếp cạnh nhau, thơm lừng.. Ba nữ sinh nhỏ ngồi nhìn nhau, người bình thản, người tò mò, người thích thú.
.
-Hai người biết nhau hả?-Phương An không giấu nổi sự tò mò, hướng ánh mắt về phía cô nữ sinh dửng dưng khua thìa trên ly kem.
.
-Ừ! Cô gái cứu mình lần đó đấy!-Thảo Vy xúc một thìa kem thưởng thức, rồi gật gù xác nhận. Cô nhóc có đâu ngờ Thu Dương lại chuyển vào đúng lớp của mình chứ. Vui ghê. Có thêm người bạn mới thích thật.
.
-Hả? Chính là cô ấy á!
.
Thu Dương gật nhẹ. Phương An há hốc miệng rồi sau đó cười rạng ngời.
.
-Vậy cậu là ân nhân của gà con cũng là ân nhân của tớ. Gà con coi cậu là bạn tốt thì tớ cũng sẽ coi cậu là bạn tốt..haha..gà con à, chúng ta có đồng minh rồi.
.
-ỪM!-Gà con gật mạnh, nắm lấy tay Thu Dương và tay Phương An giơ cao. Cười trong veo.
.
Thu Dương không nói nhưng trong ánh mắt rực lên những tia vui mừng. Từ nay cô đã có hai người bạn. Rất trẻ con. Rất tốt tính. Rất thân thiện. Và thích ăn kem giống cô.. Thảo Vy đâu hề biết, Thu Dương đã đề nghị được chuyển vào lớp của cô nhóc. Mặc dù đó là lớp tinh quái nhất trường.
.
-Teddy, nó có hay chạy linh tinh không?-Như chợt nhớ ra chú chó nhỏ, cô nhóc hồ hởi hỏi thăm. Ôi! Cứ nhớ đến chiếc mũi nhỏ bé xinh xinh ấy là cô lại muốn véo ngay rồi.
.
-Có vẻ Vy thích nó đến nỗi muốn cướp của mình rồi!-Thu Dương nói bâng quơ, chêu chọc cô gái nhỏ. Ai chứ cún nhỏ cô sẽ không nể Vy là bạn mà tặng phốc cho đâu. Vì nó là người bạn duy nhất từ trước đến nay của cô..
.
-Ừ! Tớ muốn cướp đấy! Không gói cất đi có ngày tớ bê đi thật đó!
.
-Tớ cho vào hòm khóa lại rồi, chìa khóa tớ chôn sâu rồi, còn lâu mới tìm thấy!
.
-Thế thì, tớ sẽ thuê người đến đào tung lên, kiểu gì chả tìm thấy!
.
-Còn lâu nhé!
.
-Mặc kệ, tớ cứ làm thế đấy!
.
Phương An bên cạnh nín cười nhìn hai người bạn nhỏ. Đặc biệt là Thu Dương, cô nhóc đã biết bộc lộ cảm xúc thật của mình rồi, băng thật sự đã bị mặt trời làm tan chảy. Ngồi cãi lí với Vy chỉ có nước ngồi cười bể bụng thôi. Vy mà, luôn khiến người khác phải sống thật.. Có lẽ thế, cô phải yêu qúi Vy nhiều hơn. Sẵn làm “cây dù” che chở cho cô nhóc khi khụy bước.
.0o0.
.0o0.
VII.
Tan học.
.
Cô gái nhỏ từ chối lời “rủ rê” của Phương An về nhà cô nhóc. Thu Dương thì mất tích vào tiết cuối, chẳng rõ cô nhóc đi đâu đó. Hẳn là việc gì đó liên quan đến thủ tục nhập học. Tài xế riêng của Thu Dương sau giờ học cũng đã đến thu xếp sách vở đem về.
.
Mái tóc rối càng rối thêm khi gió thốc mạnh. Không hề hà dáng người bé nhỏ mà gió vẫn táp thẳng vào người cô nhóc. Gió se lạnh. Trời nóng mà gió lạnh là thế nào đây?
Vuốt tóc, cô nhóc quyết địng ngồi trơ lì ở vỉa hè chờ Phong. Cô biết chắc, Phong sẽ tan sau cô vì cô đã xem trộm lịch học của cậu. Cô sẽ chờ ở đây, khi nào Phong đi qua thì tiến tới đòi về cùng. Quá thể đáng lắm rồi, dám bỏ mặc cô như sáng nay thì thật là muốn chết rồi. Cô sẽ dạy cho Phong một bài học. Nghĩ đến đó, cô nhóc nhoẻn miệng cười đờ đẫn.. Mải mê trách móc mà không để ý chiếc xe đen bóng vừa lướt qua..rồi vụt mất. Để lại đằng sau đám bụi đường mù mịt..
.
Cô gái nhỏ ôm cổ ho sặc sụa, mắt đỏ hoe như sắp khóc. Vẫn kịp nhìn thấy biển số xe, cô nhóc lao vội theo..guồng chân thật mạnh, ý định đuổi theo ngày càng dâng trào. Phong kia, biết tay cô.!
.
Trên con đường lát nhựa xám ngắt, một nữ sinh gò đầu bó gối đuổi theo chiếc xe đen nhẫy đang lao với tốc độ không hề thấp. Ấy thế mà, cái dáng nhỏ vẫn kiên trì bám sát bóng xe. Mái tóc lòa xòa trong gió. Đôi chân nhỏ bé thoăn thoắt như chú mèo con đang săn đuổi chuột. Mồ hôi tí tách rơi xuống, khô rong trên mặt đường rát bỏng..
.
Nhật Phong nhìn qua gương chiếu hậu rồi nhếch miệng thích thú. Huấn luyện cho cô thành vận động viên điền kinh không khó nhỉ? Nhìn ánh mắt quyết tâm kia có vẻ cô nhóc chưa chịu bỏ cuộc. Thôi kệ, lần sau có dậy muộn cũng không thể muộn học được.
.
Thảo Vy thở hồng hộc nhìn chiếc xe mất dạng, đôi chân tê rát bước không vững, rất muốn qụy xuống ngay bây giờ. Gió lại xông ra chòng ghẹo mái tóc đẫm nước. Nhưng cũng không thể phủ nhận gió đang xoa dịu đôi chân bé nhỏ bớt đau đớn.
.
Bậm chặt môi, cô gái nhỏ lê chân vào vỉa hè ngồi nghỉ. Nắm tay gầy gò đấm nhẹ nơi bắp chân nhức nhối. Đau. Tê. Cái cảm giác này cô đã phải chịu đựng bao nhiêu lần.. Lần nào cũng chỉ là một mình gặm nhấm cơn đau hành hạ. Sao ông trời không phái ai xuống bên cạnh để bảo vệ, chăm sóc cô vậy? Cứ cô độc cô là thế nào?..
.
-Thảo Vy phải không?
.
Cô gái nhỏ ngẩng mặt, nheo mắt nhìn dáng người đứng trước mặt mình. Trông thật quen thuộc. Nhưng không gọi được tên.
.
-Tôi là Tử Đằng!
.
“à” nhỏ một tiếng, Thảo Vy gật đầu vẻ nhớ ra. Là bạn của Nhật Phong!
.
-Chào anh, anh làm gì ở đây vậy!
.
-Nhìn cô!-Trả lời ngắn gọn, súc tích là cách của thiếu gia họ Phùng.
.
-Thế nhìn tôi đủ chưa?
.
-Thừa!
.
Thảo Vy nhăn mặt, nói chuyện với anh ta khác nào nói chuyện với cái máy. Tiết kiệm lời quá mức. Giả sử gián điệp muốn moi tin từ anh ta thì quả là một chuyện bất thành văn. Tên gián điệp đó không tức mà chết thì cũng giận quá hoá tâm thần.
.
Mặc kệ anh ta nhìn cô trân trân, xốc lại balô cô đứng dậy bỏ đi. Dù gì cũng muộn rồi.. Mất thời gian để tán gẫu đâu đâu với người này thật hoang phí!
.
-Đang định cho đi nhờ xe..-Tử Đằng giả vờ thở dài, giọng tiếc nuối..
.
Cô gái nhỏ quay ngoắt lại, nghi hoặc nhìn Tử Đằng. Đùa hay thật?
.
-Thật!
.
Cười xuyên nắng, cô gái nhỏ tập tiễng đi về phía ô tô đậu sát bên đường.. Hếch mặt
.
-Còn không mở cửa..
.
Giọng điệu hách dịch của cô gái nhỏ làm Tử Đằng nhíu mày. Đây là xe của cậu chứ không phải là của Vy, thế mà cô ngang nhiên ra lệnh cho anh.. Cái cô bé này đành hanh thật.
.
-Xin lỗi, đấy là lúc nãy nhưng giờ thì..
.
Bỏ lửng, Tử Đằng nhún vai. Mặc xác cô nhóc đứng bất động, cậu thản nhiên lên xe phóng vút đi.. Muốn ra lệnh cho cậu hả? Được lắm! Cho lãnh hậu quả luôn.
.
Vy lại ho sặc sụa bởi đám bụi đường. Cái tên vô duyên đấy, đáng ghét không khác Phong. Quên mất, hai người là bạn thân mà, giống nhau là phải.
.
Phiá ven đường, có một cô nhóc hậm hực, bước tập tễnh với đôi chân đau.. Bộ đồng phục bám đầy bụi đường.. Đôi giày bệt đã mòn đế..
.0o0.
*
***
I.
Ngôi biệt thự trắng nằm sâu trong một con ngõ nhỏ. Đó là một toà nhà đồ sộ với thiết kế tinh xảo, đường nét uốn cong mềm mại.
Xung quanh được bao quanh bởi tường rào cao vót. Bên trong là khoảng sân rộng lát gạch hoa tinh tươm. Lối đi nhỏ dẫn vào biệt thự cũng được lát gạch với hai hàng cỏ ở hai bên. Quả thực rất là đẹp.
.
Chiếc xe sang trọng từ từ tiến vào khoảng sân rộng. Bước ra khỏi xe, cô nữ sinh nhanh nhẹn tiến vào nhà. Hai bên, những cô hầu gái cúi đầu kính cẩn.
.
Thu Dương mệt mỏi ngã xuống giường, mái tóc hung đỏ xoã ra, rối tung.
.
Hướng đôi mi buồn lên trần nhà, cô nhóc thở dài.. Cảm giác cô đơn lại bủa kín căn phòng. Trái tim se lại. Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới xuất hiện. Đau lắm. Nơi khóe mắt, giọt nước trong suốt nhè nhẹ rơi xuống. Rồi hai giọt, ba giọt nối tiếp nhau như nối tiếp nỗi đau.
.
Căn biệt thự rộng lớn, cô quạnh với một con người nhỏ bé. Chủ nhân cuả nó là Thu Dương.
Cô gái nhỏ hướng sự chú ý vào lon nước cam trước mặt, thật nhanh chóng cướp lấy rồi bật nắp tu vội. Tiếng ho sặc sụa cùng tiếng cười nhẹ đồng nhất vang lên. Vy vuốt cổ, mặt đỏ bừng xấu hổ. Cất giọng vẻ nhăn nhó:
-Có gì đáng cười đâu?
-Ngốc!-Nhật Phong gõ nhẹ lên trán cô nhóc rồi hướng mắt lên bầu trời. Trời hôm nay thật đẹp, lung linh như những hạt kim tuyến vậy.
Bậm môi hậm hực, cô gái nhỏ liếc mắt đe dọa thiếu niên. Nhưng thiếu niên phớt lờ, ánh mắt vẫn đăm chiêu dõi lên khoảng không nhấp nháy phía trước.
-Thật sự…Tử Đằng là hôn phu của Thu Dương?-Liếm môi che giấu sự lúng túng, cô gái nhỏ lay nhẹ tay người bên cạnh.
-Chẳng lẽ không phải?
-Thế mà Vy cứ tưởng…
-Tưởng gì?
-Cứ tưởng là Phong, may quá không phải!
-May? Vy vui lắm hả?
-Ừ!
Không ngần ngại Vy đáp lại một cách vô tư, nhưng sự vô tư nóng vội đó làm Vy cứng họng. Lố rồi!
-À…mà Phong kéo Vy ra đây làm gì?-Vy lên giọng, ánh mắt cố lảng tránh tia nhìn thích thú giễu cợt phía bên cạnh. Vy đang đánh lạc hướng sự buột miệng của mình.
-Chơi!-Giựt một ngọn cỏ đưa lên xé vụn, Nhật Phong thờ ơ đáp lại sự tò mò ngớ ngẩn của cô gái nhỏ.
Một từ thôi nhưng cái cách ăn nói dửng dưng như trêu ngươi người khác của Phong làm Vy muốn phát cáu.
-Chơi? Phong rảnh ghê!
-Vy bận?
-Ờ…
-Có thể về, không níu giữ!
Vy chính thức nổi khùng. Tự nhiên kéo cô ra đây rồi lại đuổi cô về. Muốn đùa nhau hả??? Nhà mát, điện đóm sáng trưng thì không ngồi lại lôi nhau ra cái nơi vắng vẻ này để trưng thân cho muỗi hả?
Vy hậm hực đưa mắt nhìn khoảng trời đen trước mặt. Rồi, Vy đang phớt lờ giống ai đó.
Não bộ nhỏ bé lại trôi dạt về hướng nhà hàng ban nãy. Cô gái nhỏ đang lo lắng cho cô bạn Thu Dương, liệu kế hoạch có thực hiện hiệu quả mà không bị bóc mẽ? Cô đang sợ màn kịch do cô và Phương An giăng ra bị kẻ nào đó ngứa tay cầm kéo cắt phăng, lột trần mọi thứ…giống như ai kia đang tồn tại cạnh cô. Biết óc mình không thể so với bộ óc tinh nhạy của Nhật Phong nên sự thấp thỏm lo sợ ngày càng tăng. Nhỡ đâu ai kia đã nhìn ra?
-Không phải lo sợ vậy đâu! À mà màn kịch ra mắt hay đó!
Cô gái nhỏ chột dạ đưa mắt len lén quan sát Nhật Phong, gieo chút tia hy vọng ánh mắt xanh thẳm hun hút ấy không vạch trần màn kịch này.
-Vy đâu lo sợ gì đâu, chẳng qua là…
-Là gì?-Hạ mắt nhìn sâu vào đôi mắt long lanh mở tròn đầy vẻ lúng túng, Phong gieo đầy ý cười. Hẳn là anh đã biết Vy đang nói dối.
Chờ đợi hồi lâu không có sự đáp trả từ cô gái nhỏ, thiếu niên nhếch miệng nhả lời trêu trọc:
-Chỉ là quá lo sợ?
-Ai bảo thế, đã bảo là làm gì có cái gì để lo sợ?-Thảo Vy ngập ngừng chỉnh lại chất giọng đang run lên của mình.
-Thực sự màn mở đầu của kịch rất thú vị!-Nhật Phong vẻ gật gù, đưa mắt tán thưởng cô gái nhỏ. Cái đầu ngốc nghếch của cô mới có thể nghĩ ra việc xuất hiện luộm thuộm trước mặt người khác như vậy. Quen biết với Thu Dương đã lâu nên anh biết rõ cô nhóc là người gọn gàng, ưa sạch sẽ như thế nào. Tự dưng hôm nay cô trưng ra kiểu đầu rối tung không chải chuốt, bộ đầm tím vẻ cầu kì đến thái quá anh đã đoán chắc mấy cô bạn nhỏ đang tính kế gì đó. Nhưng thật không may, anh đã bóc trần được sự giả ngu ngơ của mấy cô nhóc, nhất là khi bắt gặp cô gái nhỏ phía bàn không xa trố mắt nhìn mình. Anh đoán trúng phóc, chắc chắn Vy là người nghĩ ra trò này. Kéo Vy ra đây, đuổi khéo Phương An về…anh muốn cho Thu Dương diễn nốt phần nhân vật của mình khi không có sự yểm trợ của hai người bạn.. Anh biết Tử Đằng cũng đã nhìn ra được sự giăng vây của vở kịch: XEM MẮT GIẢ DẠNG NGU NGƠ CUẢ NÀNG NGỐC.
Và cô đã trở thành một nàng ngốc thực sự khi nhìn chăm chăm vào ai kia…