Cậu Em Họ Rắc Rối

Hạ Thảo Vy lắp bắp không thành lời. Ngón tay lại bấu chặt vào mép váy. Khuôn mặt nhăn nhó hơi ửng hồng.
.
-Vy không thích Phong à? Phong sợ độ cao thật. Mà ở chung, hai ta còn có thời gian vun đắp tình cảm.
.
-Tình cảm gì?
.
-Tất nhiên là tình cảm chị em rồi, thế Vy nghĩ là tình cảm gì?
.
-Nhưng điều này….
.
Thảo Vy bặm môi. Xây đắp tình cảm sao cần phải ở cùng phòng chứ, vô lí quá cơ. Cô khẽ liếc Nhật Phong sau đó cụp mi ngay tức khắc. Sao cô thấy cậu ta gian gian. Đầu cô bỗng loé sáng, quay sang víu lấy cánh tay dì Hiểu Liên, cười tít mắt.
.
-Dì, con sẽ chuyển lên tầng ba.
.
-Cái này…
.
-Chẳng phải phòng của Nhật Phong không dùng đến sao. Bỏ trống thì phí lắm.
.
Bà Hiểu Liên quay sang trái nhìn Nhật Phong rồi lại quay sang phải nhìn Thảo Vy, đắn đo một hồi bà gật nhẹ một cái. Thảo Vy cười toe toét, cô đã tìm ra cách hoán đổi thật hay a…
.
-Linh, dọn đồ Vy lên tầng ba.
.
Cô hầu gái tên Linh mặt méo xệch. Từ nãy đến giờ mấy người này hành hạ cô hết kéo đồ lên rồi lại kéo xuống rồi lại kéo lên. Haizz…có lẽ từ đây, cô phải vất vả nhiều.
.
-Phong! Con được toại nguyện rồi nhá!
.
-………
.
Nhật Phong cười méo mó. Ô hô cô chị họ thông minh hơn cậu tưởng. Cậu vốn định trêu chọc Vy nhưng cái ý nghĩ đó bị vùi dập đến thảm hại. Cái chứng sợ độ cao đâu phải sự thật, cậu cũng phải mất mấy phút mới nghĩ được ra, thế đấy….cậu được toại nguyện rồi….
7h tối tại biệt thự Trần gia…
Phòng bếp sáng rực bởi chùm đèn “đại bác” giá hàng triệu đô. Quả là nhà giàu có khác, cái gì cũng phải hoàn mĩ, tráng lệ. Đơn cử như bốn góc phòng đều có những chùm đèn li ti trong như những bông hoa bung cánh khoe sắc. Gian bếp không khác gì một thiên đường ánh sáng.
.
Giữa căn phòng là một bàn ăn lớn. Các món ăn bày la liệt, chỉ cần nhìn thôi mà bụng đã réo ầm ầm. Và đây là một bữa tiệc nhỏ chào mừng cậu chủ nhỏ trở về.
.
Bà Hiểu Liên như tràn thêm sức sống, cũng đúng thôi, Nhật Phong chính là sức sống của bà. 15 năm là quãng thời gian cướp đi tuổi thanh xuân của bà, 15 năm bà không được gặp đứa con trai mà bà coi là mạng sống. Bà sống như kẻ mất hồn rồi trở nên dữ dằn khi ai đó vô tình khêu gợi lại quá khứ mà bà cho là đen tối trong cuộc đời. 15 năm tự dằn vặt, trách cứ mình, khoác thêm cái vỏ bọc mạnh mẽ, nghiêm nghị và giờ đây, có lẽ phải gỡ bỏ nó thôi.
.
-Mẹ! Mẹ sao thế? Ăn chút gì đi chứ.
.
Từ nãy đến giờ, cậu đã để ý bà. Đôi lúc bà lại nhíu mày, nét đau khổ lại hiện hữu làm cậu không khỏi thắc mắc. Cậu đã rất vui mừng khi gặp bà, lần đầu tiên cậu được bà ôm, được nghe bà gọi một tiếng “con trai yêu”. Hạnh phúc giờ đây mới đến với cậu. Nó đã bỏ rơi cậu 15 năm qua làm cậu sống mà không được nếm mùi vị có mẹ bên cạnh, hạnh phúc sao mỏng manh thế, cậu không thể để một lần nữa hạnh phúc tuột khỏi tay.
.
Nhật Phong gắp vào bát bà một miếng tôm chiên giòn, cậu biết bà thích món này nên đã tự tay làm.
.
-Mẹ chỉ cần nhìn con ăn là thấy no rồi!
.
-Mẹ ăn thì con mới vui chứ. Món này là con tự làm đấy nhé.
.
-Ừ! Con trai mẹ nấu thì mẹ phải ăn chứ!
.
Quẹt qua giọt nước mắt vô duyên chảy xuống, bà Liên gỡ lấy con tôm ăn trong nỗi vui mừng.
.
-Thảo Vy cũng ăn đi chứ!
.
Nhật Phong quay sang bắt gặp bộ mặt ngây ngốc của cô nhóc mà suýt phát cười. Cậu gắp cho Vy chút thức ăn rồi từ tốn nhắc nhở:
.
-Ăn nhiều vào, Vy gầy lắm đó.
.
-Ừ! Cảm ơn.
.
Thảo Vy ngại ngùng đáp. Cũng không hiểu sao cô cứ bị cuốn hút bởi cậu em họ này. Cô đã ngắm Nhật Phong rất lâu để rồi bị mê hoặc mà nhất thời cười ngu ngơ. Nhật Phong bắt gặp cảnh tưởng đó mà suýt sặc nước. Nhìn kĩ, chị họ cậu thật đáng yêu a.
.
Bà Hiểu Liên cũng dừng mắt quan sát Thảo Vy, đáy mắt bà hiện lên nỗi lo sợ tuột cùng. Bà không thể để điều đó xảy ra được. Điềm đạm nhắc nhở, ánh mắt có phần đanh lại nhìn Thảo Vy:
.
-Vy, con ăn đi chứ!
.
-Dạ!
.
Hạ Thảo Vy chợt tỉnh, vội vàng thu lại ánh mắt si mê. Có phải cô hơi thô lỗ khi cứ nhìn chằm chằm vào cậu em họ không? Cô tự cốc đầu mình lẩm bẩm “HÁM TRAI”. Nhật Phong vô tình nghe thấy mà phì cười, “hám trai” ư?? Cô chị họ cậu mà cũng mắc phải bệnh “nan y” này á… Chuyện lạ Việt Nam…
Bà Liên hừ nhẹ. Nhìn con trai đầy yêu thương, lòng bà lại nổi lên nỗi buồn chua chát. Hai đứa trẻ này…..chính bà, chính bà là người gây ra mọi chuyện. Cuộc sống vốn dĩ đang êm đềm nhưng vì bà mà nó bị xáo trộn, và chính bà đã tạo nên một tấm bi kịch…phải làm sao bà mới sửa lỗi được đây?! Bà cụp mắt, quá khứ lại tràn về…
…..
Gió hiu hiu vờn lá, vờn nắng… Nắng buỗn bã lết chân trải dài trên con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại…
Tiếng trẻ con khóc thét làm ai ai cũng phải nhói lòng… Tiếng khóc của đứa bé được gió “ôm lấy” mà gửi đến ngàn xa. Nắng “nhuốm lấy” mà in trên mặt người. Đó chính là giọt nước mắt..của người mẹ trẻ.
.
Bà ôm lấy đứa bé, giọt nước mắt nóng hổi khẽ rơi vào khoảng không vô định. Đứa bé vẫn khóc, ôm chặt lấy cổ bà không rời, miệng lắp bắp từng từ như cứa sâu vào trái tim của bà: “Mẹ! Mẹ!”. Bà vỗ vỗ vai đứa bé không ngừng dỗ dành “Con trai yêu, không được khóc”. Như người vô hồn, bà cứ lẩm bẩm câu đó cho đến khi bóng đứa bé khuất sau con đường trơ sỏi….
.
-Bà hãy nhớ lấy, đó là quả báo. NHỚ LẤY…
.
Người đàn ông bà yêu nhất đã vứt thẳng vào mặt bà câu nói ấy, nó khác nào tát vào mặt bà chứ. Rất rát!..rất đau..
.
Chỉ vì một phút nông nổi mà bà tự hại chính mình…. Qủa báo? Bà xứng đáng…nhận được.
………vv…..
.
-Mẹ!
.
Bà giật mình nhìn Nhật Phong. Đầu óc bà lơ đễnh thật, đang vui mà cứ đi nghĩ lại mấy quá khứ đau khổ đó…. Phải biết kìm nén cảm xúc thôi… Nén thở dài, bà lấy lại vẻ ban đầu.
.
-HÌ! Mẹ đang tự thắc mắc đây có phải con làm hay không? Ngon tuyệt.
.
Thấy mẹ mình tươi cười cậu thở phào nhẹ nhõm, cậu cứ lo mẹ bị làm sao… Haizz…
.
-Xời! Mẹ hơi coi thường tài nghệ của con rồi đấy.
.
-Ừ! Bây giờ thành khâm phục rồi!
.
-Xời! Con mà lại.
.
-Cậu lên leo xuống đi, trên đấy gió to quá.
.
Thảo Vy bỗng chen vào nói móc Nhật Phong làm cậu cứng họng. “Phải xử chị họ mới được”. Nét cười thoáng qua mặt…hững hờ tan trong chốc lát.
.
-Vy đã biết làm nó cấm khẩu rồi?…
.
Bà Liên liếc Thảo Vy, buông câu châm chọc làm cô nhóc cũng rơi vào tình trạng…cấm khẩu. Thật lợi hại a..
.
Thảo Vy nuốt ực một cái, len lén nhìn bà Liên, hai tay đan vào nhau bấu dứt…
.
-Con….đâu dám..
.
Đôi tay bà khựng lại, Thảo Vy đã hiểu nhầm ý bà. Cô nhóc tưởng bà đang trách cứ mình nên tỏ vẻ sợ sệt thế kia… Đưa đôi mắt cương nghị nhìn Thảo Vy, bà mạnh giọng..
.
-Con nghĩ gì thế!?
.
-Dạ!
.
Thảo Vy ngơ ngác. Câu nói đó có ý gì? Không phải dì đang mắng cô sao..? Cô đã làm bẽ mặt Nhật Phong chỉ bằng câu nói vu vơ đó mà… Dì không giận sao..
.
-Con nghĩ dì đang trách con sao, haha, lầm to, lầm to…
.
Không chỉ Thảo Vy và Nhật Phong mà tất cả người hầu đều hết sức ngạc nhiên khi nhìn bà chủ “lạnh như băng” cười to đến vậy. Trước đây một cái nhếch mép còn chưa bao giờ xuất hiện huống hồ là tiếng cười sảng khoái… Dấu hiệu gì thế này?…
-Mọi người sao vậy?
.
Bà Liên ngưng cười, đưa bộ mặt hết sức “ngố” ra thăm dò. Tất cả đều nhìn bà với ánh mắt như mới phát hiện được “kì quan thiên nhiên thế giới”… Đưa tay lên mặt, xoa xoa vài cái, bà nheo mắt nhìn Nhật Phong:
.
-Mặt mẹ dính cơm hả?.
.
-Không ạ! Thôi ăn đi, không có chuyện gì đâu.hì.
.
-Thật chứ?
.
-Vâng, rất thật ạ!
.
Nhật Phong nín cười, mẹ cậu sao có thể gây cười mạnh với cậu thế chứ? Bà cứ như một người khác vậy…
.
-Vy! Không cần phải sợ ta thế đâu. Ta không phải là quái vật.
.
Thảo Vy vội buông đũa, xua tay loạn xạ. Rối rít như chim ri.
.
-Không, con không nghĩ dì là quái vậy. Không phải thế!
.
-Được rồi. Ta chóng hết cả mặt rồi, con đừng xua tay nữa !
.
Tức thời, Thảo Vy ngừng xua. Ngồi đan tay vào nhau. Những ý nghĩ vụt qua đầu, cô nhóc khẽ nở nụ cười. Nhẹ như tiếng hoa rơi.
Đẹp như nắng buổi sớm.
.
-Quên mất, Nhật Phong con tính chuyện học hành thế nào đây?
.
-Tất nhiên là tiếp tục học rồi ạ!
.
-Ừm! Trong tuần này, ta sẽ tìm một trường thích hợp cho con.
.
-Con tìm được rồi.
.
-Nhanh tay gớm nhỉ? Con trai.
.
-Con muốn tự lựa chọn mà mẹ!
.
-Ồ! Ta quên mất con lớn tồng ngồng rồi.
.
Cậu biết mẹ đang vừa châm chọc vừa khen ngợi mình nên cũng không ho he gì mà chỉ tủm tỉm cười “Mẹ đã coi mình là người lớn rồi, vui quá”. Phải chăng Thảo Vy mà nghe thấy lời thì thầm này thì không chừng cả một ngụm cơm sẽ bay thẳng vào mặt cậu. Cũng may cô nhóc đang ngừng đũa….quan sát khuôn mặt tí tởn của cậu…
.
-Trường nào vậy?
.
-Trung học nam sinh Brian…
.
-Ồ! Giỏi lắm con trai.
.
-Mẹ quá khen.
.
-Hình như nó gần trường của Thảo Vy thì phải!
.
-Hình như là thế!
.
-Tốt quá! Như vậy con đưa Vy đi học cùng..
.
-Không cần đâu dì.
.
Thảo Anh vội xua tay, cười méo xệch.
.
-Con quen đi bộ rồi!
.
-Quyết vậy rồi! Không từ chối nữa. Ta đã thống nhất với nhau rồi đấy. Thực hiện đúng theo lời ta. Rõ chưa!
.
-Vâng!
.
Thảo Vy ủ rũ gật đầu.
.
-Còn nữa! Bắt đầu từ bây giờ, Vy sẽ làm bảo mẫu của con.
.
Nhật Phong ho sặc sụa. Mẹ cậu vừa nói gì vậy trời. Bảo mẫu? 18 tuổi mà phải cần một bảo mẫu. Cậu cười ra nước mắt. Mẹ lại bày trò gì vậy trời?
.
Thảo Vy chỉ biết mở to mắt, sững sờ nhìn dì. Bảo mẫu một cậu nhóc 18 tuổi? Cô chỉ biết cười trừ, không thốt lên được nửa chữ.
.
-Thế nhé! Ta giao Phong cho con đấy.
.
Thảo Vy gật đầu một cách gượng ép. Cười khổ. Haizz từ nay phải học cách “bảo mẫu” đứa em họ cao hơn mình hẳn cái đầu kia. Có chút kì quặc nhưng…..cô tặc lưỡi “Một lần làm người trông trẻ vậy, coi như thử việc”.
.
Định mệnh cuả hai con người đã được gắn chặt vào ngay lúc đó. Sợi dây gắn kết tuy mờ nhạt nhưng càng lúc càng hiện rõ. Và có ngày nó sẽ trói buộc hai người lại với nhau.
…..
Thảo Vy ngồi thừ trước tấm ảnh của mẹ, đã rất lâu rồi cô chưa về thăm bà, liệu bà có khoẻ không? Có buồn khi không có cô? Có nhớ cô không? Bởi lẽ mẹ không yêu cô…mẹ không thương cô….
.
5 tuổi, bà để cô một mình giữa đường, tự chống trọi với cái rét buốt da buốt thịt chỉ bằng một tấm áo mỏng manh….
.
7 tuổi, bà phó mặc cô với cô giáo chủ nhiệm, bà không quan tâm đến việc học của cô, không quan tâm cô đến trường hay không đến trường, bỏ mặc cô giữa làn xe cộ đông đúc…
.
10 tuổi, một mình cô đối diện với bóng ma lớn nhất đời mình-tự kỉ-để rồi 3 năm sau đó cô mới ý thức được mọi việc, tự mình vực dậy khi không có bàn tay nào đưa ra cho cô bám lấy….
.
15 tuổi, bà đưa cô đến nhà Dì Liên rồi bắt cô sống ở đó đến giờ. Mặc dù dì tỏ ra khó chịu với cô nhưng trong lòng cô luôn có gì đó nhen nhóm mỗi khi ốm dì vẫn lén lút quan sát cô qua khe cửa, khi cô buồn dì lại đứng kế bên kể một câu chuyện hài nào đó rồi bảo là ngẫu hứng,… Tất cả cô đều hiểu…dì quan tâm cô…nhưng cố tỏ ra xa lạ…
.
Nước mắt vì thế lại lã chã rơi ướt một góc ảnh, cô vội vàng lau đi rồi lặng người, ánh mắt dừng lại ở con người trước mặt..
.
-Vy sao vậy?
.
-Con không sao!
.
-Nhớ mẹ hả?
.
-Dạ!
.
Bà Hiểu Liên kéo nhẹ Thảo Vy vào lòng, vỗ nhẹ lên đôi vai bé nhỏ đang rung rung…một giọt nước thấm vào áo bà…nhưng lạnh ngắt…
.
Thảo Vy ban đầu hơi sững sờ nhưng sau đó liền ôm chặt lấy dì, khóc nức nở. Tim cô đau lắm, rát lắm…nó đã bị rạch sâu từ rất lâu rồi nhưng lúc này sao nó ấm thế, dễ chịu thế…chắc bởi cái ôm…lần đầu tiên…trong cuộc đời..này. Và cô biết từ nay cô không đơn độc nữa, cô đã có dì rồi…
.
-Cảm ơn dì!
.
-Vì điều gì?
.
-Đã làm mẹ con….người mẹ thứ hai….
.
Nén thở dài, bà Liên khẽ vuốt lên mái tóc mượt mà cuả cô… Cái ôm ngày càng chặt, lòng bà cũng đang đau lắm, đau theo từng tiếng nấc nghẹn ngào…
.
Thảo Vy cứ thế nằm trong vòng tay bà. Rồi cứ thế cô nhóc ngủ gục trên đôi vai người đàn bà ấy. Một giấc mơ về người mẹ….đang hiện ra..ngày càng rõ…
.
-Ta xin lỗi! Vì tất cả! Con yêu…
.
Bà nhẹ nhàng đặt Vy ngả xuống giường, vuốt từng sợi tóc mai rồi mỉm cười:
.
-Con gái xinh đẹp giống cậu thật đấy…Nhã Lâm à…
.
Sau đó bà rời khỏi phòng một cách nhẹ nhàng…dưới ánh mắt của một người khác…đứng nhìn từ trên cao…
.
-Thật ra, mọi người đang che dấu điều gì?
.
Cái bóng ấy cũng vụt mất, chỉ còn lại một vệt đen trải dài trong không trum..bé tí tẹo….
…*..*…
P/s: hehe chap tuy ngắn nhưng cũng hé mở một số bí mật rồi đấy nhé…
Do mình dạo này hơi pận nên phải thất hứa vs mn…sorry nhé…nếu chjeu rảnh roj m sẽ post them chap nua… Thân.
*
***
.
11h tối tại Zizac Bar….
.
Tiếng nhạc xập xình, chói tai nhức óc. Một thứ âm thanh ghê rợn như muốn nuốt chửng mọi vật, hung hăng bổ nhào vào bộ não của con người ta. Mùi rượu, bia, thuốc lá,…hoà trộn vào nhau tạo thành một thứ mùi nồng nặc, ấy thế mà các thanh niên từ nam đến nữ vẫn nhảy như điên dại, trình diễn những hành động uốn éo, lắc lư của “nghệ thuật múa”. Ai ai cũng như mãnh thú, có thể nhảy bổ vào nhau, xé xác nhau bởi tác dụng của thứ thuốc “cấm”…..
.
Một chàng trai trẻ, ăn mặc đậm chất qúy tộc, ngồi trên chiếc ghế cao, một tay chống bàn, một tay lắc lắc chiếc ly có chứa thứ nước đỏ như máu đang sóng sánh.
.
Nhếch môi vẻ khinh thường về phía mấy thanh niên đang mơ màng trong cơn “say thuốc”, ngón tay thon dài lại gõ gõ xuống mặt bàn trơn bóng..vẻ như đang chờ đợi ai đó.
.
Một cô nàng ăn mặc khá sexy, khuôn mặt khá già dặn được tô vẽ cầu kì đến thừa phấn trang điểm, tay nâng một ly nước màu vàng tiến gần đến chỗ chàng trai đang ngồi, mỉm cười ma mị.
.
-Đại công tử, có thể uống với em một ly không?
.
Cô nàng luồn tay qua cổ chàng trai, uốn éo dựa người vào thân hình chắc nịch, đưa lời mời mọc mà đúng hơn là đang quyến rũ chàng trai.
.
-Xin lỗi, tôi không có hứng!
.
Thanh niên nhếch miệng hờ hững, gạt phăng cái tay đang ngự trị trên cổ mình. Cậu cảm thấy ghê sợ những người phụ nữ như thế.. Ngoài mặt thì giả vờ yếu đuối, mỏng manh, ngây thơ nhưng bên trong là cả một bồ dao găm, sẵn sàng bủa ra khi bị “đá văng”. Những người đàn ông khác dễ bị xiêu lòng nhưng đối với cậu đây chỉ là một chiêu trò rẻ tiền.
.
Gương mặt cô gái bỗng chốc cứng đờ, thái độ quay ngoắt 180 độ, tỏ ra đanh đá, kiêu kì.
.
-Hứ! Làm kiêu, đây cũng chẳng thèm.
.
Nói xong, cô nàng bỏ đi lập tức. Tiếng giày cao gót nện mạnh xuống nền. Rất tức giận thì phải.
.
Chàng trai không đáp lại, hờ hững nốc hết ly rượu, cười khẩy.
.
Ánh mắt chàng trai chợt dừng ở phía cửa ra vào, những tia cười ẩn hiện trong đôi mắt màu xanh lơ đẹp đẽ. Lại thêm một cái nhếch môi mang nét cười, chàng trai vươn tay lên làm dấu bằng ngón tay trỏ chếch lên trên. Người thanh niên kia cũng đã nhìn thấy và bước vội đến.
.
-Tử Đằng thiếu gia, khoẻ chứ?
.
Người thanh niên nhanh chóng ngồi lên chiếc ghế, gọi một ly đỏ như chàng trai kia rồi quay sang mỉm cười với người trước mặt..
.
-Không khoẻ mà vẫn ngồi đây mà nói chuyện được à! Còn Nhật Phong thiếu gia thì sao?
.
-Cũng giống cậu thôi, mỗi bữa vẫn ăn ba bát, vẫn còn sức để chạy đua với cậu.!
.
-Ha Ha! Cậu chẵng thay đổi tí nào, vẫn muốn đấu với tớ hả?
.
-Tất nhiên, chúng ta vẫn chưa phân thắng bại mà!
.
Nhật Phong nhếch môi nhìn Tử Đằng thách thức… Cũng vui khi cậu gặp được đối thủ cũng chính là “chiến hữu” của mình ở đây. Hai người cũng có thể coi là bạn bè tốt của nhau. Cùng lớp, cùng bàn, cùng đam mê điền kinh, cùng trốn học, cùng đánh nhau, cùng tham gia vào một tổ chức bí mật,…nói chung đây là đôi bạn “cùng tiến cùng lùi”….
.
-Thế nào? Gặp được phụ mẫu rồi chứ?
.
-Ừ! Không chỉ gặp được mẹ còn được gặp luôn bà chị họ ngốc nghếch nữa!
.
-Chị họ?
.
-Tớ còn có một bà chị họ, con nhà bác ruột.
.
-Ái chà! Vui vẻ gớm nhỉ?
.
-Cho là thế đi…!
.
Chàng trai tên Tử Đằng nhảy phóc xuống ghế, chỉnh lại quần áo, vuốt lại mái tóc dựng ngược, khều tay Nhật Phong.
.
-Đi chỗ khác nói chuyện, ở đây ồn ào quá!!
.
Nhật Phong gật đầu rồi cả hai nhanh chóng rời khỏi quán.
.
*
***
.
Thảo Vy thức giấc sau một cơn ác mộng. Cô nhóc lấy tay lau vội mồ hôi ướt nhẹm trên mặt. Cơn ác mộng thật là khủng khiếp, thực sự cô không muốn đặt lưng xuống ngủ nữa.
.
Thảo Vy vơ lấy chiếc đồng hồ cạnh giường. Mới có 11 rưỡi.. Giờ này mà tỉnh giấc thì chẳng lẽ thức đến sáng, mấy tiếng đồng hồ liền chứ có ít đâu.
.
Cổ họng khô rát bởi gào thét khi mơ ngủ, Thảo Vy liền rời khỏi giường, tiến đến chiếc bàn, rót nước uống. Không hiểu sao trong lòng cô cứ dấy lên điều lo sợ gì đó…chính cô cũng không đoán ra được…
.
Xoa xoa cái bụng đang réo ầm ĩ, cô tặc lưỡi cho qua. Sau đó tiếp tục ngủ tiếp.
.
Hơn 30 phút trôi qua, cái bụng vẫn biểu tình dữ dội. Đói quá Hạ Thảo Vy miễn cưỡng rời mình khỏi giường, mở cửa chạy xuống gian bếp. Ban tối mải nhìn thái độ của Nhật Phong và dì Hiểu Liên nên cô cũng chỉ ăn được lưng bát cơm. Giờ thì đói cũng phải chịu. Trừ khi trong bếp còn chút thức ăn. May ra…mới ngủ được..
Thật may cho cô nhóc, thức ăn vẫn còn đặt trong tủ lạnh, như mọi lần khác chúng đều nằm trong sọt rác rồi. Tuy tiếc rẻ nhưng cô cũng chẳng làm gì được ngoài việc chứng kiến cảnh thức ăn “bay” vào sọt rác…
.
Trong bữa ăn của gia đình qúy tộc, việc ăn uống cũng phải có phép tắc, quy củ. “Ăn chậm nhai kĩ”, “từ tốn, lịch sự” là cách ăn cô phải ghi nhớ. Do đó, khi ăn cô thường tỏ ra e dè, ngó trước nhìn bên mà “ăn trông nồi ngồi trông hướng”. Haizz…đói là phải… Nhìn người là nhiều, ăn thì được mấy.
.
Thảo Vy lôi nhanh thức ăn ra bàn, nhai ngấu nghiến như người bị bỏ đói mấy ngày. Và lúc này đây cô đâu phải e lệ phép tắc, ngồi một mình ăn thế nào chả được..
.
Xoa xoa cái bụng no tròn, cô vội đứng dậy dọn dẹp rồi trở về phòng…phải tẩy xoá mọi “dấu tích” nếu để phát hiện thì nguy to….
.
Hạ Thảo Vy dừng lại trước phòng của Nhật Phong, qua lớp kính mờ, cô có thể thấy được đèn vẫn sáng trưng trưng. Tính tò mò nổi lên, cô tiến đến mở cửa phòng thật nhẹ nhàng..
.
Thật lạ, căn phòng trống trơn…cậu em họ cũng không có trong phòng.. Chẳng lẽ cậu ta đi đâu đó? Nhưng đi đâu vào đêm khuya thế này chứ? Cô thầm nghĩ… Sau đó cô nhóc đóng cửa lại, tiếp tục leo lên phòng mình…
.
Hạ Thảo Vy đứng tần ngần nhìn về phía bậc thang dẫn lên tầng thượng-nơi mà cô ít khi đặt chân tới. Dù gì cũng không ngủ được, cô liền thử lên đó hóng mát.
.
Mở to mắt quan sát, cô nhóc ngạc nhiên tột độ khi nhìn thấy chiếc đàn piano đặt chễm chệ ở góc sân, mấy cây dây leo có hoa nhỏ li li quấn quanh chân đàn. Khung cảnh thật là lãng mạn a..
.
Thích thú chạm tay vào từng phím đàn, cô nhóc nhấn nhấn làm cho nó kêu ra mấy tiếng “tưng tưng” nghe thật vui tai. Khuôn mặt Thảo Vy bỗng chốc xụ xuống, thật chán khi giờ là đêm, cô nhóc không thể nghịch đàn được. Có thể gây ồn ào cho mấy người hàng xóm… Nhìn cây đàn đầy tiếc nuối, cô nhóc tiến ra ban công ngắm nhìn thành phố về đêm. “Đẹp tuyệt vời!” Cô thốt lên.
.
Từ vị trí này, có thể quan sát được toàn cảnh thành phố, cô nhóc cười tít mắt khi nhận ra phía xa có tấm bảng điện tử sáng rực với dòng chữ “CAT LOVE DOG”…và đó là cửa hàng bán thức ăn chăn nuôi….
.
Vươn vai sảng khoái, Hạ Thảo Vy hít thật sâu, thưởng thức không khí về đêm…lúc này đây, Vy cảm thấy rất an bình…
.
Đứng một hồi, cô nhóc lững thững bước xuống. Nhưng vừa bước chạm đến bậc đầu, cô nhóc nghiêng đầu, nheo nheo mắt quan sát thứ vừa vụt qua. Có cái gì đó loé sáng phía góc trái… Hạ Thảo Vy bước lại gần… Lần này cô thật sự muốn hét lên… Có một chiếc kính thiên văn sừng sững ngước lên trời.
.
Từ bé đến giờ niềm ao ước của cô là được ngắm bầu trời về đêm, nhất là ngắm những ngôi sao sáng rực mọc giữa khoảng không đen kịt..
.
Có lẽ chiếc đàn piano và chiếc kính viễn vọng này là của Nhật Phong mang về. Tại vì trước đây sân thượng trống trơn, một chậu hoa còn không có nữa là…. Nhật Phong trở về có lẽ sẽ mang cho cô thật nhiều thứ mới lạ…như những thứ này chẳng hạn… Bỗng dưng cô thấy qúi cậu ta lắm cơ..
.
Hạ Thảo Vy hí hửng nhìn qua ống quan sát, niềm hi vọng nhỏ nhoi bị vụt tắt trong tích tắc. Cô…không biết sử dụng….
.
Chán càng thêm chán, buồn càng thêm buồn, cô nhóc phụng phịu bỏ về phòng…
.
Có lẽ cô phải nhờ đến sự giúp đỡ của Nhật Phong rồi..
.
*
***
.
Nhật Phong và Tử Đằng sau khi bước ra khỏi quán Zizac bar, cả hai cùng nhau tụ họp tại quán cà phê Đêm. Đúng như tên gọi, quán cà phê chỉ mở vào ban đêm. Tưởng chừng đây là một ý tưởng cà phê ngu ngốc nhưng thật ra ý tưởng đó không tồi chút nào. Khách hàng vẫn đông nghịt…và đa số họ đều là thanh niên…
.
Chọn một chỗ ngoài khá thoáng đãng với ánh sáng mờ mờ, Nhật Phong và Tử Đằng ngồi đối diện nhau…nói chuyện bằng…ánh mắt..
.
Cả hai cùng gọi cà phê đen…bởi nó đắng như cuộc đời của hai người…
.
-Một năm không gặp, chúng ta vẫn cùng thói quen nhỉ?
.
Nhật Phong đưa tay khuấy cốc cà phê, nhẹ nhàng đưa lên miệng thưởng thức một ngụm nhỏ cho cái đắng hoà tan trong lưỡi, cái ngọt từ từ lan xuống đến cổ họng. Có đắng rồi mới có ngọt. Cuộc sống cũng giống như tách cà phê…có đắng cay rồi mới có ngọt ngào. Muốn nó ngọt nhanh hơn thì phải bỏ thêm đường…. Nhưng cậu đã tìm được ‘đường’ của mình đâu! Do vậy cậu phải đợi ngọt sau vị đắng thôi!!!
-Nó ngấm vào máu rồi làm sao mà bỏ được…mà dù gì tớ với cậu vì thế mới chơi được với nhau…
.
Tử Đằng ngồi khoanh tay, vắt chân chữ ngũ, người hơi ngả về sau ghế. Cậu không vội uống mà chỉ nhà nhã nhìn Nhật Phong khuấy cà phê.
.
-Ừ! Mà giờ cậu tiếp quản công ty hay vẫn theo học nốt trung học.?
.
-Cả hai!
.
-Ồ! Mệt mỏi thật!
.
-Hừ! Lại nói “đểu” người khác…
.
-Thế cậu theo học trường gì?
.
-Brian.!
.
-Trùng hợp thế chứ!
.
-Sao?
.
-Đây cũng Brian…
.
-Ồ! Lại chung chiến hào!
.
-Chiến hữu Phùng!!
.
-Chiến hữu Trần!!
.
Nhật Phong đưa tay ra bắt tay với Tử Đằng, hai người lại là “anh em sinh tử, sống chết có nhau”…
.
Cuộc nói chuyện kéo dài đến tận 2h sáng rồi ai về nhà lấy… Kết thúc một cuộc hội ngộ sau một năm không gặp mặt.
.
.
*
***
.
Mặt trời ló dạng sau dãy núi, tỏa một vầng sáng màu vàng ươm, soi rọi tất thảy mọi vật. Vài tia nắng nghịch ngợm len lỏi qua lớp kính mờ nhảy nhót trên khuôn mặt thanh khiết.
.
Hạ Thảo Vy nheo mắt, lười nhác vơ lấy gối che mặt, thật khó chịu khi bị đánh thức bởi mấy sợi nắng vô duyên…
.
6h…
Tiếng chuông đồng hồ réo rắt kêu inh ỏi như muốn đâm thủng đôi màng nhĩ mỏng manh của thiếu nữ…
Phút chốc đồng hồ im bặt…bởi bàn tay trắng ngần hung bạo ném thẳng xuống giường “êm”…
.
6h15p
Chuông đồng hồ lại reo lên nhức óc…Vô lực, Cô nhóc hậm hực bật dậy, lơ đãng nhìn xung quanh..
Sáng….rất sáng….
Nắng…..nhiều nắng…
Mắt…tối…rất…tối.. Cả khuôn mặt như mây đen xám xịt…
.
Với tốc độ ngang ngửa với vận tốc ánh sáng, cô nhóc rời khỏi giường rồi vụt vào nhà tắm…làm vệ sinh cá nhân..
Miệng lẩm nhẩm không ngừng “Qủa này muộn học chắc!!!”…
.
Hiện giờ là 6h15p sáng, giờ vào học là 6h50p. Vậy là cô nhóc có 30p để chuẩn bị và ăn sáng, 5p để cùng ‘tử thần” chạy đua vào lớp…
.
Đi học muộn tất nhiên là bị phạt và hình phạt chính là nghỉ học ở nhà và hôm đó coi như bị đánh dấu, ghi tên vào “sổ tử thần” -những học sinh sẽ được “vinh dự” đứng lên bục cao nhất của giờ chào cờ nghe “bản án” dành cho bản thân. Và đen hơn nữa là bị phạt dọn sân bóng rổ… Nếu được phép chọn, cô sẽ giơ cả hai tay hai chân chọn cách “hóng gió” trước toàn trường còn hơn là lau cái sân rộng thuyềnh thoàng đó…
.
Chỉ cần nghĩ đến thế thôi, cô nhóc rụt cổ lè lưỡi, mau chóng thúc đẩy quá trình chuẩn bị…
.
10p sau, cô nhóc đã tươm tất với bộ đồng phục nữ sinh Angel. Váy caro xanh dương để bồng, áo sơ mi trắng dài tay cùng với áo gilê đen, vạt chéo đến eo khoác ngoài, một chiếc cà vạt xanh đậm, đó là bộ đồng phục đầy nữ tính… Thảo Vy ngắm mình trong gương thấy ổn rồi nhanh chóng xuống bàn ăn…
.
Dì Hiểu Liên và Nhật Phong đã ngồi sẵn ở đó… Thảo Vy hơi ngại ngùng vì dậdậy muộn, e dè ngồi xuống đối diện Nhật Phong..
.
Bữa sáng rất đơn giản với phomát và sữa…toàn đồ ăn nhanh…
.
-Vy, hôm qua con đói à?
.
Thảo Vy cúi đầu ngượng nghịu, hình như dì đã biết cô mò xuống bếp rồi, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu..nên..đành phải ngồi nhìn đất..
.
-Vâng! Có hơi đói một chút ạ!
.
-Thế mà hôm qua ta cứ tưởng trộm lẻn vào nhà!!
.
-Dạ? Con xuống ăn một chút rồi lên luôn, không ảnh hưởng gì tới dì chứ ạ?
.
-Không!!…mà ăn nhanh đi, hai đứa sắp muộn học rồi đấy!
.
-Vâng ạ!
.
Nhắc thì cô mới nhớ, Phong học trường gần trường cô, và cô với Phong đi học cùng nhau..
.
-Vy ăn nhanh đi tí tôi chở Vy đi!
.
-Ơ! Vy tưởng là bác tài xế đưa đi chứ!
.
-Hôm nay Phong lái xe.!
.
-Không được! Phong chưa đủ tuổi làm sao có thể lái xe được!
.
-Yên tâm đi, đi cùng tôi không chết được đâu.
.
Gặp ánh mắt nghiêm túc của Nhật Phong, Thảo Vy gật đầu nhè nhẹ rồi lẳng lẳng ăn tiếp.. Chẳng hiểu sao khi mỗi lần nhìn vào ánh mắt của Phong, cô lại cảm thấy an tâm, ấm áp đến lạ. Đôi mắt là thứ đẹp nhất trên khuôn mặt Phong, nó sâu hun hút, mê li bởi màu xanh thẳm quyến rũ..nó làm cho người đối diện phải ngơ ngẩn.
.
Bà Hiểu Liên nhìn Thảo Vy đầy ấm áp, có lẽ bà nên quan tâm cô bé nhiều hơn…bà đã đi lạc đường…đến giờ phải tìm lối ra thôi…