Cậu Em Họ Rắc Rối

Thảo Vy cuối cùng cũng mò mẫm ra khỏi khu rừng kia. Tiến đến dựng lại chiếc xe đạp, bất ngờ trong giỏ xe rơi ra một chiếc phong bì nhỏ màu hồng phấn..
.
Vội vàng nhặt lên, không chần chừ Thảo Vy vội lật ra, dòng chữ nắn nót đẹp đẽ viết ngay ngắn trên tấm giấy nhỏ: “Thảo Vy, hẹn gặp lại vào ngày mai! Ký tên: tóc đỏ”. Thảo Vy cầm chặt tờ giấy, cười hạnh phúc: “Hẹn gặp lại, bạn của tôi!”…
.
Chiếc xe đạp vừa đi khỏi, một dáng người cao lều kều bước ra từ bụi cây ven đường, nhếch miệng : “May cho mày đấy, lần sau sẽ không may mắn thế đâu!”…
……0o0……
.
Bộ quần áo của cô nhóc đã nhem nhuốc, tóc tai ướt tèm nhem.. Cô nhóc quyết định không quay về biệt thự mà ghé vào một ngôi nhà nhỏ gần trường… Đó là nhà của Phương An-bạn thân của cô nhóc.
.
Căn nhà này chỉ có một mình Phương An ở nên nó hết sức gọn gàng, ngăn nắp. Có hẳn một giàn hoa tigôn đẹp lung linh trước cửa. Cô nhóc bấm chuông ba tiếng, vẫn chưa có ai mở cửa, nghĩ rằng không có ai ở nhà nên cô nhóc định quay về. Nhưng vừa quay lại, cô nhóc đã bắt gặp ngay Phương An tay xách một túi ni lông to tướng, miệng tóp tép nhai kẹo cao su, hồn nhiên nhảy chân sáo đi từ vỉ hè bên kia đường.
.
Phương An mắt loé sáng khi nhìn thấy Thảo Vy, cô nhóc chạy vội sang đường.
.
-Vy, ái chà…rồng đến nhà tôm..a!
.
-hì!hì! Để tớ xách cho!-Thảo Vy cười trừ, đỡ lấy túi đồ từ tay Phương An.
.
Phương An nheo mắt nhìn Thảo Vy, vòng tay trước ngực hếch mặt.
.
-Dạo này cậu đổi style rồi hả, quay về thời kì đồ đá à!
.
Thảo Vy ái ngại nhìn lại mình, quả là giống người nguyên thủy thật. Với bộ dạng này, không cần phải hỏi tại sao người đi đường cứ nhìn cô như con ngố từ suốt từ nãy đến giờ. Cô cười khổ:
.
-Vào nhà tớ kể cho!
.
Phương An sau khi đóng cổng lại, liền lôi ngay Thảo Vy vào tra khảo:
.
-Nào! Nói đi, có chuyện gì vậy?
.
.
.
-Hả? Cậu bị bắt cóc!-Phương An không ngăn nổi mình mà hét toáng lên, đây đúng là tin cực sốc với cô nhóc.
.
-Nói nhỏ thôi! Cậu muốn thông báo cho cả làng cả tổng nghe à!-Thảo Vy vội kéo Phương An ngồi xuống, trấn tĩnh cô bạn..Sao buồn cười vậy, đáng nhẽ ra người trấn tĩnh phải là cô mới đúng chứ?
.
-Tên đó làm gì cậu không?
.
-Không! May mà có người cứu mình!
.
-oh my gót! Cậu không sao là tốt rồi, thế tên đó đâu rồi?-Phương An vuốt ngực thở phào sau đó tò mò hỏi Thảo Vy.
.
-ờ…ờ..hắn bị đánh ngất đi..sau đó mình với cô gái kia bỏ chạy!-Thảo Vy cố tình kể sai sự việc, thực ra cô không muốn ai biết về chuyện tên bắt cóc đó. Cô đã không kể cho Phương An biết tên đó bị bệnh tâm thần cũng như ân oán của Trần gia với hắn. Cô không muốn bới móc chuyện này lên một chút nào..Cô có thể từ từ tìm hiểu sự tình..và nhỡ đâu đó chỉ là một sự hiểu lầm..
.
-Sao không ai gọi công an đến gô cổ hắn ta lại?
.
-Hắn ta vì nghèo quá nên mới bắt cóc mình tống tiền thôi mà, nghe hoàn cảnh gia đình hắn đáng thương quá nên mình không nỡ!
.
-Cậu đúng là giàu lòng nhân ái quá đấy, chịu cậu luôn!!
.
-Phương An cậu đừng kể chuyện này với bất kì ai nhé! Cậu hiểu con người mình mà!
.
Phương An nhìn Thảo Vy ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra điều gì , cô nhóc gật đầu đồng ý..
.
Thảo Vy rửa lại mặt mũi, chải lại tóc, thay tạm bộ quần áo của Phương An rồi quay về nhà mặc dù cô bạn nằng nặc níu giữ..
.
Trời đã nhá nhem tối.
*
***
* Đọc truyện teen Rắc Rối Cậu Em Họ Chương 5 full
Còn một cô gái tóc đỏ nữa nhưng để giới thiệu sau nha!!!
….*.*….
Phố lên đèn.
Dòng người tấp nập đổ ào ào như thác lũ, bon chen, xô đẩy, ùn ùn kéo thành một vệt dài trên mặt đường xám sậm.
Thành phố lung linh chìm trong chiều mị, lớp sương mỏng hoang hoải vương hơi cây cỏ,quấn lấy bầu không khí nhộn nhịp.
Gió nhè nhẹ, vờn qua vành tai đu đẩy sợi tóc mai, nghịch ngợm tung trò “ném lá” vào giọ xe, vài chiếc lá liệng đủ vòng khẽ đáp xuống mái tóc óng mượt..
.
Cô gái nhỏ hếch mặt đón gió, cái mát lạnh thấm dần vào da thịt, thật thoải mái..
.
Lơ đãng nhìn quanh, Hạ Thảo Vy bất chợt dừng xe..ngoái đầu nhìn về phía quán cà phê..
.
Cô gái nhỏ không chần chừ, quay gấp xe..đạp lại gần..
.
Qua lớp kính mỏng, chút ánh sáng từ đèn pha lê heo hắt phản ra hàng cây cảnh phía ngoài. Khuôn mặt thanh tú của người con trai cùng với nét cười trên môi ngưng đọng trong đáy mắt của Thảo Vy.. Trong khoảnh khắc đó, cô nhóc đỏ bừng mặt, tay giữ lấy ngực, nhịp thở đột nhiên chậm lại.
.
Chàng trai phía trong vô tình bắt gặp ánh mắt to tròn long lanh qua lớp cửa kính thì khẽ nhíu mày, sau đó dãn ra nhanh chóng. Tuy ở bên trong khó có thể thấy mặt của người phía ngoài nhưng với ánh mắt tinh anh vốn có, anh có thể nhận ra người kia là ai..”>” .
-Sao vậy?-Thấy cô nhóc cứ nhìn mình rồi lại nhìn xuống đất sau đó thở hắt ra, Phong liền cất lời hỏi thăm..cậu cũng không muốn phải nhìn khuôn mặt Vy méo xệch như thế kia khi đi cùng mình.
.
-Cho Vy hỏi một câu nhé!-Hớn hở nhìn Phong, Vy cười toe toét..trong đầu đã xuất hiện mấy thứ tinh ranh khá thú vị..
.
-Ừ!-Phong nhíu mày nhìn Vy sau đó hờ hững gật đầu.. Chắc lại kiểm tra IQ của cậu chứ gì? Đại loại như mặt trời có bao nhiêu vệt đen?, Trái đất khi nào tận thế?,…
.
-Làm thế nào mà Phong cao ơi là cao như thế này?
.
Hoàn toàn bất ngờ trước câu hỏi khù khờ của Vy, Phong chỉ cười mà không trả lời. Ánh mắt có chút hứng thú..nhìn Vy. Tại cô thấp nên mới thấy anh cao, thế thôi!! Đơn giản.
.
-Trả lời đi mà, năn nỉ đấy!!-Thấy Phong chỉ nhìn mình rồi cười, Hạ Thảo Vy tưởng Nhật Phong không chịu lôi ra “bí kíp” nên quay sang nũng nịu..vạt áo cậu bị bàn tay bé nhỏ kia giựt giựt nhiều quá trở nên nhàu nát thảm hại. Cô nhóc vẫn chưa buông tha, tay ngày càng giựt mạnh hơn làm Phong nhíu mày mà gạt mạnh ra..không thương tiếc. Ai bảo động chạm vào cậu chứ?? Cho chừa…
.
-Vy mà hỏi những câu ngốc nghếch như thế nữa thì tôi sẽ bỏ mặc Vy một mình ở đây đấy!!-Phong trừng mắt nhìn Thảo Vy làm cô nhóc hoảng sợ co rúm người. Ánh mắt đờ đẫn long lanh nước ngước nhìn Phong nổi giận với mình, Vy thoáng chút đau lòng và có cái gì đó lo sợ dấy lên.. Cụp mi thở dài, Vy hậm hực bước nhanh hơn Phong..mặc dù Vy phải chạy một lúc mới vượt được cậu.. Tự dưng cô lại thấy ghét Phong vô vàn.. Hứ, cô sẽ tự tìm hiểu..khác có cách làm cô cao thêm..
.
Nhìn dáng người nhỏ nhắn trước mặt, bất chợt Phong có chút mơ hồ..hình như cô nhóc ấy không có nét giống với bác Hiểu Liên..về hình dáng cũng như những nét cơ bản trên mặt.. Cậu bỗng nhớ đến người đàn ông và người phụ nữ trong bức ảnh cậu vô tình tìm thấy trong ngăn tủ phòng mẹ mình sáng nay.. Vy giống hai người đó đến kì lạ.. Phải chăng chỉ là sự trùng hợp..!
.
Xua đuổi mấy ý nghĩ vẩn vơ, Phong nheo mắt nhìn bóng dáng trước mặt rồi cố tình bước vượt cô nhóc, còn tỏ ra mình cao hơn khi lấy tay đo chiều cao của cô nhóc.. Hóa ra chỉ cao đến ngực cậu..Cô nhóc này dù có tẩm bổ đến thế nào đi nữa thì chắc cũng không cao thêm được tí nào đâu , bởi lẽ cô nhóc này dùng hết chất dinh dưỡng để nuôi trí óc ngốc nghếch của mình rồi còn đâu.. Cậu rút ra kết luận hết sức thâm túy “Thấp là do đầu ngốc nghếch”.
.
Cô nhóc tức giận chạy vọt lên, mặt nhăn nhó nhìn nụ cười nửa miệng của Phong.. “Phong là đồ đáng ghét, là đồ vô duyên, là đồ xấu xí,…” Cứ thế cô nhóc lầm bầm cho đến khi về tới biệt thự.
.
-Muốn biết thật sự?-Khi thấy cô nhóc tỏ thái độ không coi mình ra gì, Phong liền hạ giọng, hóm hỉnh nhìn cô nhóc. Nhưng bộ mặt sao nhìn “đểu giả” thế chứ? ^^!!
.
-Tất nhiên!!-Bỏ ngay khuôn mặt nhăn nhó, thay vào đó là ánh mắt chờ đợi, long lanh đầy hứng khởi.
.
-Ăn đậu nhiều vào!-Nói xong, Phong liền đóng cửa cái rầm. Phía trong có ai đó ôm bụng cười ngặt nghẽo. Phía ngoài mặt ai kia đột ngột biến sắc..như tắc kè hoa đổi màu da..
.
-Phong dám giễu Vy hả? Chờ đấy, sẽ biết tay Vy!- Thảo Vy giơ nắm đấm trước cửa phòng Nhật Phong rồi bỏ về phòng.
.
Bà Hiểu Liên đứng từ dưới nhìn lên phía Phong Vy, bỗng nhiên bà thở dài buồn bã… Dựa người vào ghế, bà xoa xoa thái dương cho dịu bớt cơn đau đầu hành hạ bà mấy ngày gần đây.. Trên mặt bàn, một bức thư dấu tên người gửi bị vò nát, vo tròn thành khối cầu nhăn nhúm. Trong đó là nét chữ nguệch ngoạc, cứng nhắc: CÓ NHỮNG BÍ MẬT ĐẾN NGÀY BẬT MÍ!!
….
Bóng tối “nhuộm đen” lên ngôi biệt thự tráng lệ..Tất cả giờ đây đều bị bóng đêm thống trị.. Tối om, mờ mịt..
.
Hôm nay trời không trăng, trời không sao.
.
Hôm nay trời tràn mây đen. Mỗi lúc mây đen càng kéo về chùm kín căn biệt thự.
.
Góc chân trời, mấy tia chớp loé sáng…
.
Một câu hỏi thôi: 《《Sẽ có mưa hay không??》》
….
*
***
…*.*…
I.
.
Ban mai đón nắng sớm..
Óng ánh
Long lanh.
Của sương.
Của nắng..
.
Ban công tầng ba rả rích tiếng chim. Một vài tia nắng chăm chỉ “thức sớm” nhảy nhót trên bờ vai gầy gò, nhỏ nhắn. Đâu đó mấy bông hoa bung nở đón nắng mai. Sương tan dần trên lá non cỏ dại..
.
Khác với mọi ngày, hôm nay cô nhóc thức dậy sớm..bởi lẽ cả đêm không ngủ được..
Vì nhiều trăn trở
Vì một ai đó..
.
Xoay vặn cổ tay cổ chân với một số động tác nhẹ nhàng, cô nhóc vươn tay khoan khoái, ngẩng mặt lên trời, tha hồ hít hà bầu không khí trong lành buổi sớm.. Dễ chịu.. Bình yên.. Ấm áp..
.
Tập thể dục cũng là một cách làm tăng chiều cao, nếu tập luyện thường xuyên ắt sẽ có hiệu quả rõ rệt. Vươn mình thích thú, cô nhóc làm hành động quyết tâm rồi tích cực hết cúi mình, rồi lại vặn người, dãn cơ..tất cả đều vì mục tiêu “AI AI CŨNG PHẢI NGƯỚC NGÌN”.
.
Sau một hồi ngắm đất nhìn mây, co cơ qùy gối, cô nhóc quay trở vào phòng, nhanh chân đi sắp sửa sách vở, chuẩn bị đi học.
.0o0.
Cô nhóc chạy vội xuống tầng. Mái tóc rối bùng cả lên. Ai ngờ cô nhóc có thể ngủ gật khi đang sắp sách vở được chứ.. Chỉ gục mặt một chút thôi mà kết cục thảm hại đến vậy.. Tất cả là tại gió..
Tại gió hiu hiu mang theo bao cảm xúc..
Tại gió vờn mi mắt, dụ mi cụp xuống..
Tại gió hòa thành điệu nhạc ve vãn bên tai..
Tại gió ân cần, xoa làn tóc rối..
Tại gió..
Tại gió..
.
Mà gió là Phong..
Phong là gió..
Nhưng Phong và gió đâu phải là một..
.
Cô nhóc âm thầm trách gió nhưng đâu biết chính mình say gió.. Gió đâu gây mê…
.
Phòng ăn to lớn chỉ có một mình cô nhóc ngồi ăn.. Dĩ nhiên, cô nhóc dậy muộn mà.. Phong giờ này chắc đang vi vu trên đường còn dì Hiểu Liên có lẽ đến công ti..
.
Nhìn lại đồng hồ, cô nhóc hốt hoảng đứng dậy, tu hết ly sữa, với vội chiếc bánh mỳ rồi co giò chạy.
.
Dậy sớm..Ngủ gật..Ăn một mình..Chạy bộ tới trường..có Nguy cơ MUỘN HỌC!! Toàn điều xui xẻo. Hôm nay thứ sáu ngày mười ba phải không??
.
Trên con đường ngập trong sắc vàng, tiếng chân bình bịch vang lên rõ mồn một.. Có một cô nhóc với mái tóc rối bù, balô xộc xệch, lao nhanh
trên vỉa hè xám ngoét.. Một vài tiếng gắt réo của ai đó vang lên khi cô nhóc vô tình quệt phải.. Đúng thôi, cô nhóc đang thách thức với thần THỜI GIAN mà!! Trong trận đấu này chỉ có thắng không được thua..
.
Trong dòng xe cộ lao như thú dữ, lượn lẹo trên đường..có một chiếc BMW sáng bóng tiến sát rìa đường, chạy song song với cô gái nhỏ. Phía trong xe, chàng trai tuấn mĩ mỉm cười thích thú.. Từng hành động nhỏ của cô nhóc tất thảy đều được in dệt trong đôi mắt màu xanh lơ, sâu thẳm ấy..
.
Đến ngã ba đường, chiếc xe rẽ phải, uy nghi dừng lại trước tấm bảng to lớn đặt phía trên cao: TRUNG HỌC NAM SINH BRIAN..
II.
.
Thở phào nhẹ nhõm.. Không tệ.. Cô nhóc chạy mất 15p.. Một thành tích đáng tự hào.. Một kì tích trong môn điền kinh, chạy đường dài của nữ sinh Hạ Thảo Vy..
.
Cổng trường chưa đóng.. Nhưng chỉ còn 5p ngắn ngủi.. Không hề hấn gì! Vào thôi!
.
Đượm chân bước vào thì một ai đó nhanh tay hơn túm lấy cổ áo Thảo Vy giựt ngược lại. Cô nhóc loạng choạng suýt ngã. Bất ngờ xen lẫn tức giận cô nhóc quay ngoắt lại, định bụng mắng cho ai kia một trận. Nhưng vừa nhấc gót quay lại, cô nhóc bỗng chốc chôn chân tại chỗ.
.
Ngạc nhiên
Ngỡ ngàng
Phấn khích
Vui mừng
rồi Cười toe toét..
Một loạt cảm xúc nối đuôi nhau xảy ra trong vài tích tắc.. Tất cả là do quá BẤT NGỜ..
.
Trong màn nắng nhẹ, có vóc người nhỏ nhắn trong bộ đồng phục nữ sinh, mái tóc hung đỏ loà xòa nổi bật, khuôn mặt đẹp, tất thảy đều nổi trội hơn cả cảnh sắc xung quanh.. Ở đó, trước mặt cô là một thiên sứ..hoàn hảo!
.
-Nhận ra mình chứ!
.
-Sao quên được ân nhân của mình được chứ, rất vui khi được gặp lại bạn!
.
-Mình đã nói rồi mà, chúng ta sẽ gặp lại nhau..
.
-Bạn mới chuyển đến phải không?
.
-Ừ!
.
-Woa! Thế thì bạn là học sinh thứ 2000 của trường đấy! Hì
.
-Ừ! Thôi chúng ta vào đi-Cô gái tóc đỏ kéo tay Thảo Vy vào trường, lạ hơn cô gái ấy tỏ ra rất hiểu biết về trường, từng đường đi lối bước như được cài sẵn trong đầu từ trước nên cô gái bước đi rất tự nhiên, dứt khoát.
.
Một điều lạ ở cô gái này là nụ cười hình như không hề tồn tại..thì phải. Cả khuôn mặt ngập trong băng giá, đôi mắt lạnh lẽo, bờ môi cứng đờ. Thiên sứ không biết cười sao?? Có lẽ!!?
.0o0.
Chia tay cô gái tóc đỏ ở phòng hiệu trưởng, Thảo Vy lầm lũi bước về lớp. Trong đầu, hàng ngàn thắc mắc không lời giải cứ thế vang lên ong ong..
Nằm trườn ra bàn, cô nhóc thở dài thườn thượt. Đâu đó trong khối óc nhỏ bé, Phong lại xuất hiện. Với dáng vẻ cao ngạo nhưng ấm áp, Phong đã phần nào xen ngang, chính thức hiện hữu trong cuộc sống tưởng chừng như vô vị của cô gái nhỏ. Tuy là gió nhưng gió của Phong không mang sự lạnh lẽo mà gió mang theo hơi ấm của ngọn lửa đã tàn lụi bấy lâu trong con người cô nhóc. Cô ngộ ra thật nhiều điều, từ khi Phong xuất hiện, cô mới biết cách để cười chân thật chứ không gượng ép.. Cứ thế cô bị cuốn trôi theo gió..thả mình trong niềm hạnh phúc vỡ oà.
.
Tối qua, sau một hồi “đánh chén lương thực” cô nhóc hớn hở định cảm ơn Nhật Phong thì “Gió” phả ngay câu nói nhẹ bẫng vào tai: “Tôi ghi sổ nợ rồi, Vy cố gắng trả dần nhé”. Cô tức trào máu. Đã không mang theo tiền mà dẫn cô vào một nhà hàng to đồ sộ, cô biết lấy tiền ở đâu ra mà trả nợ? Khóc không ra nước mắt! !T.TT
.
Thở dài thêm lần nữa, sắc mặt cô nhóc giờ đây không khác nào bánh mì cháy.. Mất ngủ cả đêm chỉ để nghĩ cách trả nợ, mắt đã khoanh tròn thành gấu trúc..Phong đó rất thích bắt nạt cô!! Cô là bảo mẫu cơ mà..sao giống người hầu thế nhỉ? Nhất định cô phải trị Phong một trận..vì dám “hãm hại” cô.
.
Ngóc đầu dậy, cô nhóc chuyển tầm mắt sang phía gốc phượng già, phía phải là khu nhà B2 xám ngắt. Ẩn hiện trong đôi mắt trong veo, thấp thoáng bóng người dáng dấp khệ nệ. Chiếc roi mây phe phẩy vun vút trong gió. Bất giác rùng mình, cô gái nhỏ vội thu ánh nhìn về.
.
Thầy Mr.Bụng Phệ hăm he lượn vài vòng quanh trường. Đôi mắt dáo dác bao chiếu toàn bộ ngôi trường, đến một chiếc lá rơi cũng lọt vào đôi mắt màu hổ phách “ranh mãnh” kia.. Như thế một bóng học sinh nào nỡ in hình xuống sân hay lặn lội trèo bờ rào vào giờ “cao điểm” ắt hẳn sẽ bị “thâu tóm” ngay lập tức. Rơi vào tay thầy coi như đi vào “điạ ngục”, chè xanh, nước lọc đang chờ đợi những ai “xấu số”..trong văn phòng.
.
Thảo Vy đã từng trở thành nạn nhân của chiếc roi mây đang phe phẩy kia, số lần thì cô không nhớ rõ nhưng ám ảnh của nó..cô không bao giờ quên..
.
Lần I: “Hạ Thảo Vy, đêm qua em không ngủ hay ngủ quên mà đi học muộn hả?”
Thẻ bài rút ra, kêu lạch bạch dưới đất..
Lần II: “Hạ Thảo Vy, em đừng có lấy lí do tắc đường ra mà viện cớ, tôi không nhầm thì em đi bộ cơ mà??”
Đao phủ dơ kiếm.
Lần III: “Hạ Thảo Vy, lần sau ăn sáng sớm hơn không được sao, cứ ăn vào lúc vào lớp là thế nào??”
Đao phủ hành hình..
.
Và..
.
Lần thứ n: “Em Hạ, chuẩn bị ra “đo sân bóng rổ” cho tôi!!!”
.
Đó, lần đó, cái sân rộng bao la đã được “tu bổ” lại. Sáng loá. Không hạt bụi. Một cậu bạn trường bên lần ấy đã bị bó bột tay phải vì vô tình dẵm lên vùng nước trên sân-kết quả của tính hậu đậu của cô nhóc.
.
Chợt!
Cảm thấy thiếu vắng điều gì đó, cô gái nhỏ liếc mắt sang bên cạnh.
….Trống trơn….
Phương An chưa tới??
….6h52p….
Phương An khó mà thoát khỏi thầy giám thị Quảng Đại đang “thị sát đằng kia”…
Thảo Vy vẻ mặt sốt sắng, hết đứng lên ngồi xuống, ngó nghiêng nơi cổng trường..
.
Bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện giữa tầm mắt, không khó để đoán ra người đó là Phương An. Cô nhóc đang hì hục chạy về phía lớp mình. Nhưng vẻ mặt lại sáng rạng ngời, chút lo lắng không hề “bén rễ” trên khuôn mặt nhẵn mịn kia. Bước chân ngày càng vội vã, gấp gáp..vì thầy Bụng Phệ dần dần lấp ló qua bụi hoa trạng nguyên đỏ ngắt..
.
Thảo Vy đứng tim nhìn cô bạn và thở hắt ra khi Phương An đã chạm chân vào lớp.
.
-Hey! Sao nhìn tớ ghê vậy?-Đặt balô xuống bàn, Phương An thở phù..gượng cười..
.
-Chúc mừng cậu, cậu là người đầu tiên thoát khỏi tay thầy giám thị!-Một nụ cười thật tươi rói kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch, cô gái nhỏ quay người, đặt tay lên vai cô bạn cùng bàn.
.
-Haha, may mắn thôi! Gà con, cậu hôm nay cũng may mắn lắm nha..vào lớp đúng giờ đấy..
.
Cô gái nhỏ không đáp, lúi cúi lôi sách vở ra.. Nhưng trong đầu không ngừng ca cẩm..Hôm nay Phong không đợi cô đi học cùng. Chẳng hiểu tại sao nếu thiếu Phong thì thấy trống rỗng, nếu có Phong thì lại thấy không thoải mái. Thế đó, Vy cũng không hiểu nổi con người mình nữa..
.
Bên cạnh, Phương An ngồi cười thơ thẩn, ánh mắt rực sáng lấp loé mấy tia nắng xuyên qua ô cửa sổ. Nắng trong veo.
.
-Này, Phương An..! Cậu cười gì vậy!-Cô gái nhỏ nheo mắt tò mò, huých khuỷu tay cô bạn. Có gì đó đáng ngờ.?
.
Nụ cười tắt ngấm. Phương An không nói gì, tay thoăn thoắt gọt bút chì nhọn hoắt đầu. Ánh mắt không chạm vào cô gái nhỏ. Hờ hững. Như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chàng thiếu niên cao ngạo đưa ánh mắt tinh anh vốn có hắt lên nam sinh dáng vẻ bất cần, buông thả. Cái kính cận gọng to phần nào che khuất nét anh tú của khuôn mặt khá điển trai. Nam sinh trước mặt bắt chéo chân, nhàn nhã nâng ly trà ngang tầm mắt, thổi phù phù làn hơi mỏng nghi ngút bốc lên sau đó nhanh chóng tiêu tan. Dường như chỉ có một người đang nhăn mày khó chịu người còn lại đã thả hồn đi đâu đó.
.
Nhật Phong nhếch miệng, nhè nhẹ lật giở từng trang vở trắng muốt. Phía bìa ngoài nổi bật với hàng chữ gạch xoá lèm nhèm: VŨ ĐĂNG THIÊN.
.
-Trà ngon chứ?-Nhả một câu tấu hài, Nhật Phong cũng từ từ đưa ly trà lên thưởng thức. Hừ! Chán phèo, thế mà nam sinh kia mải uống nó mà phớt lờ sự tồn tại của cậu. Cái thói ngông kia ắt sẽ phải bại dưới sự dạy dỗ của cậu thôi. Cứ chờ xem.
.
-Cũng tạm!-Rời mắt khỏi thứ nước sóng sánh, nam sinh ngẩng lên cười trào phúng. Ánh mắt ngông nghêng trước thiếu niên đối diện.
.
-Cái thứ “cũng tạm” ấy hóa ra cũng thu hút ánh mắt của cậu?
.
Nam sinh nhăn trán, nhíu mày trước sự “đá xoáy” của thiếu niên. Nhưng với bản tính nhẫn nhịn già cỗi, cậu vẫn giương giương ánh mắt thờ ơ qua lớp kính trong suốt.
.
-Cậu có tin, cậu sẽ cuốn gói khỏi đây trong chốc lát nữa thôi không?
.
-Chưa chắc!
.
-Nghĩa là không tin?
.
-Một phần!
.
Nhướn mày khó chịu trước cách trả lời hờ hững của nam sinh, Nhật Phong nắm chặt bàn tay, kiềm chế cơn giận đang bùng lên. Cái bản mặt thách thức đó thật muốn đấm nát ra.
.
-Tôi biết tập đoàn Khang IVIC đóng góp không nhỏ vào việc xây dựng cũng như quyên góp qũy cho trường nhưng..
.
Phong bỏ lửng, khóe môi lại xuất hiện nét cười thích thú.
.
-Trường đã được Trần thị mua đứt, giờ đây tập đoàn Khang IVIC chỉ là một cổ đông có chút ít vốn liếng..
.
-Cậu…
.
-Tôi nói sai?
.
-Tuy vậy nhưng tập đoàn Khang IVIC mới là nguồn tài chính chính thức của trường..
.
-Ngày mai, tôi có thể hủy bỏ hợp tác với IVIC…Dễ dàng!
.
-Cậu…
.
-Biết điều thì cậu hãy học cho hẳn hoi vào, đừng để tôi thấy cậu nổi loạn, gây gổ trong trường nữa. Giờ thì, quay về tiếp tục tiết học đi!
.
Nam sinh rít răng, ánh mắt tức giận chòng chọc hướng về Nhật Phong.
Gió thoang thoảng nhẹ qua, thổi phớt lên vầng trán rám cao..Vài sợi tóc rủ xuống, ngông nghênh không chịu “gượng dậy”. Nam sinh đứng bật dậy, hung hăng vớ lấy tập vở. Quay đi. Dáng vẻ ngang tàn không kém Nhật Phong. Tấm lưng rộng che lấp một vùng ánh sáng héo hắt, mò mẫm bên khe cửa..
.
-Hội trưởng! Tạm biệt.
.
Thiếu niên vẫn điềm nhiên ngồi đó, ánh mắt có chút thích thú.
Hương hoa nhài thoang thoảng lan toả, nhanh chóng chiếm lĩnh căn phòng một gam đen sẫm.
.
Vài giây sau, cái bóng biến mất sau cánh cửa gỗ nâu sạm.
.
Ngả người vào ghế, đưa tay đặt lên trán, thiếu niên nhẹ nhàng đóng mi, đưa mình vào tích tắc của giấc ngủ..