Cậu Em Họ Rắc Rối

Sao nhấp nháy, tăm tia trải dài từng dải sáng xuống làn đường trơn bóng…
Tiếng gió xé tan không gian yên ắng thường ngày..
Chiếc mui trần phóng vun vút trên con đường vắng bóng người..
Ve vãn quanh quẩn bên xe, gió đan thành lưới, rồi ồ ạt uà vào khoang xe hất tung mái tóc đen mượt..
Nghiêng đầu dựa vào ghế, cô gái nhỏ che miệng bằng những ngón tay thon mịn. Cơn buồn ngủ đang ập tới. Chẹp miệng, cô gái nhỏ nhanh chóng tìm đến cơn ngủ trong vài giây..
-Ngủ rồi?-Chàng thiếu niên ngồi bên khẽ lướt qua chiếc đầu xinh xinh ngả bên vai mình. Từ khi nào cô nhóc chọn vai cậu làm nơi gối đầu vậy? Sự đụng chạm này có quá là thân mật không?
-Chết tiệt, mình đang nghĩ cái quái gì thế này!
Một tay giữ vô lăng, một tay đẩy nhẹ đầu cô nhóc ra khỏi vai, Nhật Phong…lườm Vy. Cậu không cho phép Vy dựa vào vai mình, nó làm cậu mất…tự nhiên.
Vầng trán nhỏ nhăn lại vẻ khó chịu, đương nhiên cái gối êm ái bị giựt mất trong giấc mơ. Tức quá!! Bướng bỉnh, cô gái nhỏ quyết ôm lại chiếc gối. Cánh tay trắng hồng vươn ra bắt lấy chiếc gối, ôm thật chặt.
Nhật Phong khựng người, ánh mắt sâu thẳm từ từ nhìn xuống. Cái đầu nhỏ xinh đang dụi vào ngực cậu, đôi môi anh đào mím lại rồi dãn ra dần nở nụ cười mãn nguyện. Cô bắt được gối ôm rồi!
Cực kỳ khó chịu với việc tiếp xúc quá gần này, Nhật Phong đảo tay lái táp xe vào lề đường.
Cô gái nhỏ vẫn ngủ say sau cái phanh kít của xe, có lẽ chiếc gối ôm này quá ấm. Những ngón tay mảnh khảnh bấu thật chặt vào lưng cậu, vòng ôm ngày càng xiết chặt. Cái đầu nhỏ xinh dụi dụi vào ngực cậu, hít hà lấy mùi trầm hương mê hoặc.
Chàng thiếu niên nghi hoặc nhìn vào thân hình nhỏ bé rồi lướt sang chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt bỗng trở nên sắc nhọn như muốn bóp chết cô gái nhỏ, cái dây an toàn đã bị tháo phăng từ lúc nào…. Đó chính là nguyên nhân cô gái nhỏ có thể thoải mái ôm ai kia mà không hề thấy vướng víu.
Vòng tay ra sau lưng, tách bàn tay nhỏ bé ra khỏi người, Nhật Phong dựng cô gái nhỏ dậy, trừng mắt:
-Tỉnh nhanh!
Cô gái nhỏ mơ hồ mở mắt, màn sương mỏng vẫn vây lấy đôi đồng tử đờ đẫn. Dụi mắt theo phản xạ, cô đưa mắt nhìn Phong, giọng điệu đầy vẻ ngái ngủ:
-Chuyện gì vậy?
-Chuyện này là thế nào?-Ngón tay trỏ thon dài hướng xuống chiếc dây an toàn buông thòng lõng. Chuyện này cần một lời giải thích.!!
-À!-Vy gật rụp như hiểu vấn đề, liền hào hứng kể lể-Nó quá vướng nên Vy tự cởi nó ra cho thoải mái. Ngồi bó hẹp rất khó chịu!
Mặt cậu tối sầm, cái mong muốn duy nhất của cậu lúc này là bổ đôi đầu Hạ Thảo Vy ra xem đầu cô chứa chất gì mà lại ngốc đến thế?
-Vy có biết đó là cái dây giữ an toàn không hả? Có biết là không cài nó thì rất nguy hiểm không?
Bị quát lớn, cô gái nhỏ thu người lại sát bên cửa. Quả thực cô rất sợ Phong nổi nóng. Nó làm tim cô run rẩy, đập loạn nhịp gấp gáp. Hé miệng, cô lắp bắp:
-Xin lỗi, Vy chỉ thấy hơi gò bó khi cài nó thôi, để Vy cài lại.
Rất nhanh sau đó, cô gái nhỏ với lại chiếc dây an toàn. Đôi tay loay hoay “làm trò” với khấc dây, cái dây loằng ngoằng sao mãi không gài được vậy?
-Ngồi yên!
Vy giật mình, ngồi yên thật. Rất nghe lời!
Nhật Phong cúi xuống thắt dây cho cô gái nhỏ. Rất nhanh chóng đã xong việc gài. Cô gái nhỏ không dám thở mạnh, mắt len lén thăm dò biểu hiện trên mặt Phong. Khoảng cách thật quá gần, cô có thể nghe rõ hơi thở đều đặn từ Phong, mùi trầm hương chờn vờn bên chóp mũi. Đôi mắt cẩm thạch to tròn đã bị thôi miên, nhìn không chớp vào khuôn mặt hoàn mĩ kề sát.
I.
Sáng..
Cô gái nhỏ lũi cũi bò dậy khỏi đống chăn bông to lụ xụ. Đêm qua trời lạnh nên giấc ngủ của cô bé không bị ác mộng xen ngang, ngược lại cô nhóc ngủ rất sâu và thoải mái. Vò tung mái đầu rối, cô gái nhỏ mò vào phòng tắm.
Đứng trước tấm gương giữa phòng, cô gái nhỏ nhìn thật kĩ khuôn mặt mình, một phần nào đó cô muốn tìm ra điểm tương đồng giữa cô và mẹ Hiểu Khôi. Có lẽ ám ảnh của những cơn ác mộng vẫn còn. Mấy ngày gần đây, cô thường mơ thấy bà Hiểu Khôi đến bên cô vừa khóc lóc vừa quát tháo cô. Bà nói cô không phải con ruột của bà, cô là đứa bà căm thù nhất…bà không muốn nhìn mặt cô…
Gương mặt thon, cằm nhọn, mắt to, mũi nhỏ xinh, miệng hồng anh đào. Cô rất giống mẹ phải không? Mẹ Hiểu Khôi cũng rất xinh đẹp, cô được thừa hưởng nét đẹp của bà phải không? Đôi mắt cô nhóc mờ đục như có một màn sương mỏng bao quanh… Cô biết rồi mắt mẹ Hiểu Khôi không có màu cẩm thạch….dù không biết cha cô như thế nào nhưng nghe qua dì Hiểu Liên kể đôi mắt cha cô có màu hổ phách tinh tường…
Thần người trước gương, cô gái nhỏ đã ép những giọt nước trong vắt ứa ra, tràn lan trên khuôn mặt. Cô không giống mẹ Hiểu Khôi… Vậy cô giống ai? Một khối rối răm cứ vây quanh đầu cô, cô đang suy diễn hay sự thực là cô mù tịt về con người mình?
Tiếng mở cửa phòng làm cô nhóc giật mình, lau vội nước mắt, cô gái nhỏ nói vọng ra:
-Dì Hiểu Liên ạ?-Vì đã quá quen với tiếng chân của mỗi người nên cô gái nhỏ chỉ cần nghe một bước nhỏ cũng đoán ra đó là ai. Dì Hiểu Liên cũng vừa về từ tối qua.. Cũng chẳng hiểu sao dì cô về sớm hơn dự định hai ngày..
-Ừ, Con xong chưa, hôm nay con nghỉ một buổi, cùng dì đến một nơi!
-Dạ!-Đáp nhanh, cô gái nhỏ vội làm vscn.
Mở cửa bước ra, cô gái nhỏ đã thấy dì Hiểu Liên mang một khay đồ ăn sáng để trước bàn học. Chưa hết ngạc nhiên vì sự quan tâm của dì Hiểu Liên, cô gái nhỏ suýt nhảy cẫng lên khi bất ngờ thấy chú gấu bông to xù xì được thắt nơ để trên giường.
-Quà của ta đấy, con thích chứ?
Gật đầu lia lịa cô gái nhỏ liền xà đến gấu bông, ôm lấy ôm để. Vậy là từ nay cô có bạn ngủ cùng rồi. Hết sợ ác mộng nữa!
-Dì Liên! Cảm ơn dì nhiều lắm.
-Cảm ơn gì chứ, ta với con là người dưng sao?
-Nhưng con vẫn muốn cảm ơn gì! Con yêu dì! Yêu nhất! Dì tuyệt vời nhất!
Cô gái nhỏ buông gấu bông chạy tới ôm chầm lấy bà Hiểu Liên. Cô vui lắm.. Dì là người đầu tiên tặng quà cho cô, là người đầu tiên ôm cô, là người cô qúy nhất….hơn cả người mẹ Hiểu Khôi.
-Con bé này, học cách nịnh nọt ở đâu vậy?
-Con không nịnh, con nói thật!
-Thôi được rồi, bỏ dì ra nào, con ăn sáng đi xong chuẩn bị rồi chúng ta cùng đi!
-Đi đâu hả dì?
-Bí mật!
Biết có cố dò hỏi cũng vô ích, cô gái nhỏ gật gù rồi bắt đầu bữa sáng. Hôm nay bữa sáng là một bát cháo sen rất ngon do chính tay dì Hiểu Liên làm đặc biệt chỉ dành riêng cho cô gái nhỏ bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt..
-Ngon không?
-Dạ ngon, rất ngon!-cô gái nhỏ vừa thổi phù phù vừa cười đáp lại.
Nở nụ cười ấm áp, bà Hiểu Liên vuốt nhẹ mái tóc đen dài của cô nhóc. Một tình yêu thương bỗng nở rộ trong tim rồi lan ra khắp tế bào. Bà thương cô gái nhỏ rất nhiều. Giờ đây tình thương trong bà còn lớn hơn thù hận gấp vạn lần. Vy bé bỏng sẽ không cô đơn nữa, bà sẽ bao bọc cô nhóc cẩn thận như lá non bảo vệ mầm hoa.
Rời mắt khỏi mái đầu nhỏ nhắn, bà đưa mắt quan sát các bức tranh trên tường, bà bỗng giật mình. Cô gái nhỏ toàn dán ảnh bà, dù chỉ là những xấp hình nhỏ xíu cũng thấp thoáng thấy bóng bà. Có lẽ Vy đã coi bà là mẹ thật, thế còn bà Hiểu Khôi thì sao? Chẳng lẽ cô gái nhỏ đã quên bẵng mất?
Bước chân tới gần ngăn tủ đựng đồ, bà nhấc khung ảnh đã bị úp xuống lên trước mặt. Tấm ảnh cũ kĩ mà lần trước cô gái nhỏ vừa ôm vừa khóc đây mà. Trong ảnh là một người phụ nữ mặt mày cau có vẻ khó chịu và một cô bé xinh như thiên thần cười trong veo. Không khó để có thể đoán ra đó là bà Hiểu Khôi và Thảo Vy. Bà Hiểu Liên nhớ tấm ảnh này là tấm ảnh duy nhất mà cô nhóc chụp chung với mẹ, đó là lần sinh nhật 5 tuổi của Thảo Vy và đó cũng là ngày tất cả mọi người quay lưng với cô nhóc. Ngày hôm đó cũng là ngày bà Hiểu Khôi căm thù cô nhóc..
Khó có thể biết được trong đầu cô nhóc đang suy nghĩ gì, bà Hiểu Liên chỉ khẽ thở dài. Cô gái nhỏ đang muốn quên đi những kí ức về mẹ hay đang khóc nhớ mẹ khi bị mẹ ghét bỏ?
Để lại tấm hình như cũ, bà Hiểu Liên quay về phía cô gái nhỏ, lòng bà giờ đây như bị kiến đốt, nhói và rất đau. Cô gái nhỏ cũng đang đau như bà?
Bàn tay bà lướt khỏi mặt tủ nhẹ nhàng nhưng cũng để một bí mật lộ ra trước mắt. Tờ giấy hồng phớt bay một vòng rồi đáp xuống nền gạch trơn bóng..
Khá tò mò với tờ giấy còn lằn nét chữ, khom người nhặt vội, bà đưa lên nhìn… Tờ giấy lại một lần nữa chạm đất..
-Vy, con thích Phong?
II.
Thu Dương giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại réo vang như còi tàu. Với tay lấy điện thoại trên bàn nhỏ, cô nhóc nhíu mày nhìn dòng chữ ghi tên người gọi trên nền xanh màn hình..
Chần chừ một hồi, cô gái nhỏ quyết định bắt máy..
-Gọi tôi có việc gì?
-Thích thì gọi!
-Cái tên dở hơi!
-Vũ Đăng Thiên là em họ cô?
Đôi lông mày chợt nhíu lại, cô gái nhỏ có chút khó hiểu. Tự dưng tên hôn phu của cô lại đi hỏi cô về Đăng Thiên-người em họ mà cô ghét nhất. Vừa trăng hoa lại vừa phách lối. Cô ghét!
-Phải thì sao?
-Vũ Đăng Thiên lại vừa đánh nhau, hiện giờ đang trên phòng hội trưởng. Vì tôi biết cha cô và chú cô hiện đang ở nước ngoài nên mới thông báo cho cô!
-Nó làm gì thì liên quan đến tôi à?
Phía bên kia, Tử Đằng cũng cau mày khó hiểu. Nghe qua giọng của Thu Dương có vẻ chẳng quan tâm gì đến Vũ Đăng Thiên chút nào. Hắn ta là em họ của Thu Dương cơ mà?
-À, anh giúp tôi nhắn với nó tự gây ra thì tự chịu. Chào!
Tạm biệt khô khốc một từ, Thu Dương lập tức cúp máy. Đã ghét tên em họ thì chớ đằng này cô nhóc ghét luôn cả tên gọi điện. Vũ Đăng Thiên có bị làm sao đi chăng nữa, cô nhóc cũng không quan tâm. Mặc dù là em họ thật đấy nhưng có bao giờ hai người chịu xưng chị em với nhau đâu? Ừ thì em họ thật đấy nhưng vẫn ghét vì muôn vàn lí do, mặc kệ luôn…
Quản gia Tôn đứng ngoài cửa phòng gõ nhẹ. Ông có nhiệm vụ mỗi sáng đánh thức tiểu thư và giúp tiểu thư chuẩn bị đi học. Như mọi ngày vào 6 giờ cô gái nhỏ sẽ tự động thức dậy và xuống ăn sáng nhưng hôm nay đã 8h30p cô gái nhỏ vẫn nằm lì trong phòng và khoá trái cửa làm ông không cách nào vào bên trong được. Tình cờ đi ngang qua phòng cô gái nhỏ, tiếng nói chuyện đã làm ông dừng bước… Cũng có thêm một lí do làm ông dừng bước…khi nghe thấy cuộc nói chuyện có liên quan tới Vũ Đăng Thiên…
-Tiểu thư, cô không định đến trường sao?
Cửa phòng bật mở ngay sau đó, cái đầu nhỏ nhắn ló ra ngoài.
-Cháu nghỉ một buổi, bác xin hộ cháu nhé!
-Tiểu thư mệt sao?
-Không, cháu đang chán học!
Không để ông quản gia hỏi tiếp, cô gái nhỏ vội đóng sập cửa. Cũng chỉ là một lí do lãng xẹt, cô không muốn đến trường cũng là vì sợ chạm mặt tên hôn phu. Hai trường sát vách nhau thế, tỉ lệ chạm mặt là rất cao..
Quay trở lại giường, cô nhóc lại vùi đầu vào chăn. Ngủ để quên hết mọi chuyện đáng xấu hổ. Đã hai ngày rồi đấy, cô chưa ló mặt ra ngoài. Cũng chỉ vì cái lần gặp mặt tên hôn phu biến thái đó… Nhớ lại giây phút hắn lôi cô về nhà hắn sau đó bắt cô thay quần áo, chải chuốt lại đầu tóc, xoá hết phấn hóa trang trên mặt..cô lại đỏ ửng mặt. Hắn tự tay lau mặt cho cô, chải tóc cho cô…may mà hắn không thay đồ hộ cô! Nếu không giờ đây cô sẽ tự kỉ cả đời trong phòng mất…
Liếc qua chiếc đồng hồ trên bàn, như sực nhớ ra đã đến giờ ăn của chú cún nhỏ, cô gái nhỏ hất tung chăn rồi chạy nhanh xuống lầu. Mọi việc trong nhà đều do những người giúp việc lo liệu nhưng riêng khoản chăm sóc chú cún nhỏ phải do tay cô nhóc tự chăm.
-Alo, chào ông chủ!
Tiếng của quản gia Tôn làm cô gái nhỏ dừng bước. Nép sát vào bức tường cạnh chỗ ông quản gia đang đứng, cô gái nhỏ nín thinh nghe lẻn. Ông chủ? Đó chẳng phải là cha cô sao?
Có việc quan trọng gì mà quản gia Tôn phải lén lút nghe điện thoại của cha cô vậy?
Có lẽ giọng người bên đầu kia quá to nên cô gái nhỏ có thể nghe không sót một chữ!
Phía đằng đông đối diện biệt thự, bầu trời gieo giắc màu xám tro u ám..
Đôi mắt trong veo bị nhấn chìm trong sắc xám đằng đông…
Hơi thở ngưng trong tích tắc…
* Đọc truyện teen Rắc Rối Cậu Em Họ Chương 10 full
III.
Quản gia Tôn nâng tách trà nóng lên hớp nhẹ một ngụm, ông trầm ấm nhìn vào cô chủ nhỏ mặt mày hớn hở đang cười toe. Ông thở dài, có bao giờ tiểu thư có nhã hứng rót trà mời ông uống đâu mà sao tối nay, chắc trời đổi gió, cô chủ nhỏ mới đon đả tiếp đãi một quản gia chức quèn như ông.
Gõ tay vào thành ghế, ông nhả giọng:
-Tiểu thư lại nhờ vả gì lão già này vậy?
-Cháu….-Thu Dương lúng túng trước ánh nhìn như thấu tâm gan của ông quản gia. Chăm sóc cho cô từ nhỏ nên cô luôn coi ông như người cha người mẹ của mình, bất kì việc gì cô cũng tâm sự cho ông nghe. Giờ đây người cô tin tưởng nhất cũng chính là ông, và chỉ có ông mới giúp được cô việc này-Cháu muốn bác giúp cháu một việc.
-Tôi luôn sẵn sàng giúp tiểu thư, cô cứ nói..
-Cháu muốn chuyển ra ngoài sống, xin bác đừng để bố mẹ cháu biết cháu ở đâu. Cháu không muốn họ can thiệp vào cuộc sống của cháu nữa..bởi họ…KHÔNG CÓ QUYỀN!!
-Tiểu thư…cô đã biết hết?-Quản gia thoáng hoang mang nhìn cô gái nhỏ cô đơn co rúm người trong căn nhà to lớn. Một tia thương cảm tràn vào đáy mắt, ông thần người.
Cô gái nhỏ gật nhẹ, đúng cô đã biết hết mọi chuyện. Cười chua chát, giọng lạc hẳn đi:
-Dù họ có cố tình che dấu, cháu vẫn tìm ra được…số phận mà…đến lúc cháu nên biến mất rồi…cháu không thuộc dòng máu tiểu thư…ông biết rõ phải không…
Không thuộc dòng máu tiểu thư…
Không thuộc dòng máu tiểu thư…
Vốn dĩ cô đâu phải tiểu thư…
Sự thật cô có phải con gái họ đâu…
Cô chỉ là công cụ để kiếm tiền…
Chỉ là tình cờ nghe được cuộc điện thoại giữa quản gia Tôn và bố mẹ mà bao nhiêu bí mật họ cố che dấu đã bị cô nghe hết thảy…
Tiểu thư? Cô đâu xứng!
Bố mẹ? Cô làm gì có bố mẹ để gọi?
Với một con bé bị bỏ rơi có lẽ hai từ cao quý kia không bao giờ xuất hiện trong góc tim nhỏ bé…
18 năm cô cứ ngộ rằng mình thật hạnh phúc khi được sống trong cuộc sống cơm no áo ấm, gia đình có đủ bố mẹ… Nhưng đâu phải thế…cô là đứa trẻ bị bỏ rơi…bị bỏ rơi…
Họ không phải cha mẹ ruột của cô, họ là kẻ thù của cô mới đúng. Sát hại cha mẹ cô, cướp trắng trợn của cải nhà cô…họ nuôi cô để kiếm tiền…cô có giá vậy sao???
Phùng thị và Khang Ivic kết thân với nhau chẳng qua cũng chỉ vì mối làm ăn béo bở nào đó. Họ bán quách cô như món hàng để đổi lại món lợi nhuận khổng lồ từ phía Phùng thị.
Cha cô Đinh Định Phát là người xảo quyệt, ông ta làm giấy tờ giả, kê khai sai lệch chứng từ.. Đáng khinh hơn, ông ta dùng họ của cô để làm ăn phi pháp.. Tên thật của ông ta phải là Vũ Định Phát…
Con trai ông ta Vũ Đăng Thiên người thừa kế chính thức của tập đoàn Khang IVIC…Thật nực cười khi giờ cô gái nhỏ mới biết ông ta có một người con trai bằng tuổi cô…mà bất ngờ hơn cậu ta là con nuôi của chú cô, cũng là em họ của cô… Có những thứ luôn bên ta nhưng hết thảy đều mang trong mình một bí mật, ta hoàn toàn mù tịt…như đứng trong sương mù, cảnh ngay trước mắt nhưng sao khó nhìn ra được!!
Cô là BÙ NHÌN, chỉ biết đứng yên để người ta sắp đặt số phận…
-Cháu đã nghe trọn vẹn cuộc điện thoại đó rồi…
Từng lời nói vô tình ấy như chọc thủng trái tim cô, đẩy cô xuống vực sâu tăm tối.. Cô là ánh sáng, ánh sáng nhỏ bé trong vùng tối bủa vây, ngọn sáng ấy quá yếu ớt…
“Ông chủ ông đừng nên quyết định nóng vội như vậy!”
“Đây là quyết định sáng suốt nhất của ta, đến lúc phải dùng đến con bé đó rồi!”
“Chẳng phải ngài đang bù đắp cho tiểu thư sao, ngài đã hại cả nhà cô bé, ngài nhớ chứ!”
“Ông hồ đồ quá rồi, con bé đó chỉ là công cụ kiếm tiền của ta thôi. Về phần bố mẹ nó, bọn họ đáng chết khi chọc giận ta!”
“Ngài….”
“Trông chừng con bé cẩn thận vào, nhắc nhở Vũ Đăng Thiên cẩn thận mồm miệng, nếu không dù có là con trai ta ta cũng giết chết! Thằng bé đang mang danh cháu ta nên nó mới phách lối đến vậy, một khi để ai biết được nó là con trai ta thì hẳn sẽ có rắc rối!”
“Tôi biết thưa ngài.. Mà tiểu thư rất nhớ ngài và phu nhân, bao giờ ngài trở về?”
“Khoảng một tuần nữa ta sẽ về, ông xem…ta nên trở về để đóng với nó vở kịch cha con hay lạnh lùng mặc kệ nó?”
“Hãy đối tốt với tiểu thư, thưa ngài..”
“Có lẽ ta sẽ làm thế, cảm giác ban ơn cho nó làm ta thấy hạnh phúc..”
I.
Cô gái nhỏ nằm lăn đi lăn lại trên giường. Chiếc chăn bông hồng hồng bị lún sâu bởi một đôi chân phách lối. Đôi lông mày thanh mảnh đôi khi nhíu lại vẻ đang đăm chiêu suy nghĩ về điều gì đó.
.
Thả trôi trí óc mơ màng, cô gái nhỏ nhớ lại buổi sáng khó có thể quên…
.
“ Cô gái nhỏ nhíu mày nhìn vào bia mộ của một người đàn ông tầm 30 tuổi. Cô cảm thấy tim như bị bóp nghẹn, có thứ tình cảm nào đó khắc sâu vào tim… Người đàn ông này trong trí óc của cô gái nhỏ như đã từng tồn tại. Những vết hình quá mờ mịt tựa sương khói quẩn bên cô nhóc. Cô có quen với ông ta? Mặc dù đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy?
.
Một mớ lộn xộn như sợi găng làm rối tung đầu óc, cô gái nhỏ như chìm trong quá khứ u mê…
.
Bà Hiểu Liên đứng cạnh chỉ khẽ thở dài, đôi mắt bà trở nên sâu thẳm, trong đáy mắt là sự thương xót tột cùng. Nhẹ nhàng đặt bó lan xuống đám cỏ xanh bên chân mộ, bà khẽ đưa tay chạm vào tấm bia ảnh như để cảm nhận chút gì đó ấm áp của người đã khuất. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày đó bà chưa tới đây…
.
Ngơ ngác nhìn dì Hiểu Liên, cô gái nhỏ khẽ mấp máy môi:
.
-Người này là ai ạ?
.
-Ông ấy là bạn ta, hôm nay là ngày giỗ cuả ông ấy.
.
-Giỗ? Nhưng sao không thấy người nhà ra thắp hương cho ông ấy ạ?
.
-Ông ấy chỉ có một mình, gia đình ông ấy đã mất hết!
.
-Dì, ông ấy thật tội nghiệp!-cô gái nhỏ ngồi xụp xuống, bắt chước dì Hiểu Liên vươn tay lau nhẹ bức ảnh… Một dòng điện xẹt nhanh qua trí óc, cô gái nhỏ bỗng rùng mình rụt vội tay. Hình ảnh người đàn ông này lại lờ mờ hiện lên trong trí óc cô nhóc.
.
-Vy, ông ấy là người bạn thân nhất của ta, con có thể thay ta đến thăm ông ấy thường xuyên được không?-bà Hiểu Liên ấm áp nhìn cô gái nhỏ. Ánh mắt bà cũng trở nên mù mịt như màn sương sớm.
.
-Vâng, từ nay con sẽ làm một người bạn của ông ấy!-Gật nhẹ, cô gái nhỏ quay lại nhìn chăm chú vào tấm ảnh đã sờn cũ. Ông ấy cũng có mắt màu hổ phách giống bố cô…
.
-Dì Liên, thế sao mộ của ông ấy lại sạch sẽ thế này, hẳn là đã có ai đến đây chăm sóc?-hỏi vu vơ, cô gái nhỏ quay sang dì Hiểu Liên tò mò.
.
Bà Hiểu Liên bỗng chột dạ nhìn quanh ngôi mộ, đúng là rất gọn sạch… Một bàn tay nào đó đã thường xuyên đến đây dọn dẹp, người đó chắc hẳn phải có tình cảm với ông ấy… Có lẽ nào…
Một tia sáng khẽ lướt qua đáy mắt, bà cười nhẹ.
.
-Dì Liên, ông ấy cũng thích hoa Lan giống con!-Phát hiện ra sự trùng lặp ngẫu nhiên, cô gái nhỏ reo lên phấn khích-Ông ấy cũng yêu sự thanh thoát, dịu dàng của Lan trắng. Giờ con và ông ấy đã có một điểm chung!
.
-Dì Liên à, ông ấy sẽ không cô đơn nữa đâu…dì đừng buồn, con hứa sẽ nói chuyện với ông ấy thường xuyên!
.
-Cảm ơn con!
.
Cô gái nhỏ chỉ chăm chăm vào đôi mắt của người đàn ông. Nó rất đỗi quen thuộc, cảm giác như đang nhìn cô nhóc chứ không phải là phương trời xa tít đằng tây…
.
-Vy này, con có thấy quen thuộc với ông ấy không?
.
Cô gái nhỏ ngồi bất động, mắt hướng phía xa xăm, môi mím chặt.
.
-Hình như ông ấy đã từng ôm con.
.
Bà Hiểu Liên lặng người.
.
Phải chi những thứ thuộc về mình dù có lưu lạc đi đâu, cuối cùng sẽ lại quay trở về bên mình? ”
.
“Ông ấy có lẽ đã từng tồn tại trong kí ức của mình, đôi mắt màu hổ phách cho mình những cảm xúc khó thể diễn tả, bố cũng có màu mắt như vậy!..”-Cô nhóc vắt tay lên trán, mắt hướng về khoảng không bao la, nơi cửa sổ hướng lên vũ trụ…
Đối với những người mới nhìn lần đầu đã có ấn tượng sâu sắc, phải chăng họ đã từng nằm trong miền kí ức bị lãng quên?
Miền kí ức ấy có thể lấy lại được hay không?
Cô gái nhỏ không biết…
Nhưng…
Biết đâu nó lại tự tìm về…
Vào một ngày nào đó…