Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )
Tác Giả: Lạt Ma
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn, Bạo Dâm, Biến Thái, Cô Giáo, Loạn Luân, Máy Bay, Ngoại Tình, Văn Phòng, Vụng Trộm
Thể Loại: seri truyện sex, thằng đức, truyện bà thím, truyện siêu hay
Lượt Xem: 110841 Lượt Xem
Phần 98 : Dương Cung Bạt Kiếm (hạ).
Chánh văn Phòng Chiến mặt ngưng trọng đến bên Chủ tịch huyện Toàn nói nhỏ…không biết ông ta nói gì..chỉ thấy Huỳnh Đức Toàn Chủ trợn mắt há mồm…ly nước từ trong tay rơi xuống nền nhà vở toang…
-“Chuyện gì vậy?”Đang trò chuyện với Trưởng ban Dung…. Nghe tiếng ly bể,Bí thư Nghĩa quay lại nhìn thấy mặt nét mặt Chủ tich Toàn trắng bệch …Bí thư Nghĩa cau mày…hai người hợp tác bấy lâu nay rất là ăn ý…nhất định đã xãy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi….Vì vậy,lảo xin lổi Trưởng ban Dung một vài phút..đi xem chuyện gì đã xãy ra mà tại sao Chủ tịch Toàn lại thất thố như vậy…
Chánh văn phòng Chiến lại nói nhỏ…lần nầy là Bí thư Nghỉa lảo đảo muốn té… Trong đầu Bí Thư Nghĩa luôn phê bình Chủ tịch Toàn chưa đủ định lực ứng phó mọi tình huống…lần nầy chính lảo xem ra còn tệ hơn…
La Trung Nghĩa mới 42….đãm nhiệm Bí Thư huyện củng được 5 năm rồi…không có chiến công gì xuất sắc nhưng cái đó không quan trọng… Mọi nẻo đường đều đã được lo lót,mọi cửa ngỏ đều được đánh thông…tất cả đều suông sẻ..Chỉ cần không phạm sai lầm thì sau Đại hội Đảng lần tới…Cái ghế Phó Chủ tich tỉnh coi như là món đồ nằm trong túi…Và Cứ theo cái đà nầy…10 năm nửa thôi…Vị trí Chủ tịch tỉnh thậm chí Bí Thư Tỉnh ủy cũng rất có khả năng…Tệ lắm cũng là một Giám đốc Sở…
Bí Thư Nghĩa là người khôn ngoan…lảo không mong trèo cao,hơn nửa…càng lên cao…đấu tranh càng khốc liệt…nếu đứng sai đội ngủ …có thể mất luôn cả mạng …nhẹ nhất là mất hết…những gì bao năm gom góp …Vì vậy…trong tương lai ,nếu có thể lo lót để bò lên hoặc là Chủ tịch tỉnh hoặc là Bí Thư Tỉnh ủy là được rồi…Kiếm thêm một mớ…sau đó di dân Úc hoặc Mỷ hưởng thụ cuộc đời…
Mọi chuyện đang ngon lành…sao bây giờ lại như vậy?
Tâm trạng Chánh văn phòng Chiến và Chủ tich Toàn cũng không khá hơn bao nhiêu…ba người coi như cùng chung trên một chiếc xuồng…đã xãy ra chuyện..nếu giàn xếp không xong…xuồng chìm…là chết chắc…
-“Chắc củng không đến nổi nào đâu…không phải lần đầu tiên…tôi tin Quốc Đại thế nào cũng trấn áp được cục diện…nếu có chuyện gì thì còn có Cao Hùng…”Chánh văn Phòng Chiến trấn an…
-“Thằng ‘Trình Giảo Kim’ nầy phải nghỉ cách đá hắn đi càng sớm càng tốt…” Bí thư Nghĩa căm giận…
-“Đợt điều động nhân sự kỳ nầy…có ba người không phải là ‘của mình’…Thằng nầy là một trong…” Chiến nhướng mắt nhìn về Lý Gia Thành và Quyên đang trò chuyện cùng Trưởng ban Dung…
Mổi lần có việc điều động nhân sự trong huyện…là do Tỉnh quyết định thông qua ban Tổ chức cán bộ …tuy nhiên ý kiến đề bạt của huyện cũng được xem xét…coi trọng..vì vậy Bí Thư,Chủ tịch và ngay cả Chánh văn phòng cũng kiếm được không ít…nếu những người họ đề bạt được Tỉnh thông qua…
Lý Gia Thành là công tử con nhà Bộ trưởng…lại là anh của Tân Giám đốc Sở tài chánh Cần Thơ…Nguyển Lệ Quyên là em của Trưởng CA thành phố Cần Thơ…Dỉ nhiên là cao tầng của huyện rất là coi trọng hai người nầy…đúng với nguyên tắc ‘thấy nhà quan bắt quàng làm họ’…
Lần nầy,cả ba nhiệt liệt đề bạt Phó Chủ tịch xả Lê Quốc Đại lên làm Chủ tịch xả…Chuyện chắc ăn như bắp…ai dè cuối cùng chạy ra một Trình Giảo Kim… Cả ba đều nghỉ Trưởng ban Dung đã nhận phong bì rất lớn nên bụng oán giận…nhưng cũng không dám biểu lộ…từ từ tinh…không gấp…
Chủ tịch xả..không phải là người mình đề bạt…ai thèm để ý hắn là ai chứ…Nếu nhìn hắn vừa mắt …biết nghe lời thì cho hắn ngồi yên…còn nếu không thì kiếm chuyện đá hắn đi coi như đá cục gạch làm vướng chân mà thôi…Lúc đó Trưởng ban Dung cũng sẻ không nói gì…phong bì đã vào túi rồi…hắn không giử được vị trí..chỉ tại hắn vô năng…trách được ai chứ…
‘Sơ yếu lý lịch’ của ‘Trình Giảo Kim’ cũng được điều tra qua…hắn không phải là COCC…là Tổng Giám đốc của một công ty tầm trung…cho nên cả ba mới nghỉ Trưởng ban Dung đã nhận phong bì lớn…Thời buổi nầy..đám thương gia muốn con em mình len lỏi vào hàng ngủ cán bộ để trục lợi sau nầy là chuyện thường…
Cái quan trọng là nó không phải là COCC…Vậy là được rồi…
Bí thư Nghĩa,Chủ tịch Toàn ,Chánh văn phòng Chiến nghỉ không sai…thông thường..COCC …có khi nào đi xuống xả làm Chủ tịch?thường là bọn chúng nhãy dù xuống đia phương để làm ông nội…Lý Gia Thành là một thí dụ điển hình…
Chính vì vậy nên cả ba mới sơ xuất…vì trường họp Đức được điều đi xả làm Chủ tịch…là ý của Thủ trưởng số 1 của cả nước…mục đích là để hắn đi từ dưới lên trên…để được tôi luyện…đồng thời xem khả năng của hắn…
Nói cho ngay..Thủ trưởng số 1 cũng là vì con gái của mình mà âm thầm trù tinh
Ba người lảnh đạo huyện không biết nhưng Trưởng ban Dung thì khác…
Hai tuần trước…Sở Nội Vụ Hậu Giang..Thành phố Vị Thanh
Ở tuổi 47…được ngồi vào ghế Phó Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh…có thể nói nhờ vào năng lực làm việc xuất chúng của mình…chứ không phải là nhờ vào việc cỡi quần cho lảnh đạo thưởng thức như những người khác mà được…Đố là niềm tự hào và củng là điều uất ức của Phó Trưởng ban Dung…
Vần đề là cho dù Dung muốn cỡi quần cho lãnh đạo…Lãnh đạo cũng không muốn…Chỉ tại nhan sắc Dung quá tầm thường…nhiều lúc Dung nghỉ nếu mình dể coi một chút…ẻo lả một chút…vú bự,mông căng một chút…có lẻ bây giờ nếu không là Chủ tịch 1 tỉnh nào đó thì tệ lắm là một Giám đốc Sở…
Cũng may…nhờ vào năng lực làm việc xuất chúng…lảo lãnh đạo trước khi về hưu cũng ưu ái sắp xếp cho nàng chức Phó Trưởng ban Tổ chức cán bộ…một chức vụ không tồi…có khá nhiều chất béo cũng hơn 5 năm rổi…nhờ vậy mà khấm khá…đưa được đưa con gái qua Úc du học…mua được cho nó căn nhà ở Melbourne để sau nầy hai vợ chồng bà di dân qua …hưởng phước lúc tuổi già…
Đó là chuyện của tương lai…ngồi hoài một vị trí cũng chán…kiếm ‘bạc cắc’ không bằng kiếm ‘bạc giấy’…Nước chãy xuống…người có xu hướng nhìn lên…Phó Trưởng ban Dung cũng không ngoại lệ…chỉ là nhan sắc có hạn lại cũng không còn trẻ nên đành ‘nuốt giận’….
Hôm nay..Dung bận bù đầu…Khóa học Trường Đãng Hậu Giang sắp mản khóa…điều ngươi nào vào vị trí nào là cả một công việc phức tạp…không phải dựa vào năng lực mà phần lớn xem người đó nặng ký cở nào…kế đến là phong bì nặng cở nào…nếu không có ‘tầm nhìn chiến lược’ thì sẻ đắc tội với nhân vật mà minh không nên đắc tội…hay đúng hơn là không có tư cách đắc tội…lúc đó sẻ vạn kiếp bất phục…
-“ Lý Gia Thành…Cậu hai nhà Bộ trưởng Lý Hoàng Ân…ừm…theo chỉ thị…vị trí Phó Chủ tịch huyện Châu Thành…Nguyển Lệ Quyên…em gái Trưởng CA Thành phố Cần Thơ…ừm..Phó Chủ tịch huyên Châu Thành…Ngô tấn Tài…” Dung lẩm bẩm dò lại danh sách do thư ký chuyển đến…
Dung lấy làm kỳ quái…Lý gia Thành nhãy dù xuống..bà hiểu nhưng không hiểu Nguyển Lệ Quyên vì sao mản khóa ở Trường Đãng Cần Thơ mà lại được điều động qua một huyện của Hậu Giang?
-“Cộc ..cộc…cộc…”Ngay lúc nầy…có tiếng gỏ của nhè nhẹ…Thư ký bước vào…Dung vẩn chăm chú nhìn vào danh sách…bà đã căn dặn ..không muốn bị quấy rầy trong lúc nầy…nên muốn lên tiếng quở trách…nhưng …
-“Trưởng ban Dung..Chị có điện từ Hà Nội… người gọi là Chánh văn Phòng Nhạc…” Thư ký ‘bình thản’ nói…bụng khinh thường nghỉ :’ không biết có làm bộ bận nửa không…hay là quýnh đít lên đây..’…
-“Hả?Chánh căn phòng Nhạc?từ Hà nội?…”mau…mau nối đường dây vào…khoan..để tôi…Dung nhanh nhẹn đi ra ngoài bàn thư ký ngồi…Đã mất mấy mươi giây rồi…không biết Chánh văn phònh Nhạc có bắt tội hay không…Dung thấy lo lo..
-“A lô…tôi là Phó Trưởng ban Tổ chức…Đào thị Dung…Chánh văn phòng Nhạc..xin chào ngài…” Dung cung kính nói..
-“Ha ha…Tôi là Đinh Nhạc…Trưởng ban Dung..tôi không làm phiền chị chứ?” Chánh văn phòng Nhạc khách sáo…
-Chánh văn phòng..xin ngài đừng nói vậy…được ngài chỉ đạo công tác là vinh dự cho ban ngành chúng tôi…xin hỏi ngài có chỉ thị gì ạ?.
-“Ừm…Khóa đào tạo cán bộ ở Trường Đãng Cần thơ sắp mản…có một người tên Trần Đức…Đợt điều động nhân sự kỳ nầy ở Hậu Giang…Chị sắp xếp cho hắn làm Chủ tịch xả Đông Phú nhé…Có vậy thôi..”
-“Hậu Giang sẻ kiên quyết chấp hành chỉ thị của ngài ạ”…Trong lòng sửng sốt nhưng nhanh nhẹn tỏ ý kiên quyết chấp hành chỉ thị của lảnh đạo…
-“ha ha..cái gì là Hậu Giang chứ…là chị thôi…haha..vậy đi…”…Chánh văn phòng Nhạc cúp máy….Dung vẩn còn sửng sốt…Trần Đức là ai ?thần thánh phương nào?sao được Chánh văn Phòng trung ương ưu ái như vậy?nhớ câu ‘cái gì là Hậu Giang chứ…là chị thôi’…Dung kích động…hàm ý đã quá rỏ ràng…đây là nhiệm vụ đặc biệt Chánh văn phòng trung ương giao cho bà…chỉ có bà biết…không thể cho ai biết…
Lý Gia Thành từ Trung ương nhảy dù xuống làm Phó Chủ tịch huyện là ý của Lý Bộ Trưởng…trong đợt điều động nhân sự kỳ nầy cho Hậu Giang chỉ có hai người đặc biệt từ Trường Đãng Cần thơ…Một là Nguyển Lệ Quyên..hai là Trần Đức…tuy đã từng trãi qua nhiều kinh nghiệm nhưng Dung vẩn không hiểu sự huyền diệu trong sự sắp xếp nầy…Cán bộ được đào tạo ở Cần Thơ sao không điều động ở Cần Thơ mà lại qua Hậu Giang?Nhưng trong quan trường…Quan trọng là chấp hành chỉ thị của lảnh đạo trước…hơn nửa.. lảnh đạo từ Trung ương a…mấy tầng cao vời vợi…Chấp hành trước…tìm hiểu sau…
Dung lấy bút gạt tên của Lê Quốc Đại ở vị trí Chủ Tịch xả Đông Phú….thay vào đó là tên Trần Đức…Phong bì của Lê Quốc Đại thì đã nhận rồi..nhưng mà sao chứ?hắn muốn làm Chủ tịch xả…không nhất thiết phải ở lại xả Đông Phú mà…nơi khác cũng được nếu hắn muốn…còn nếu như không…là tại hắn…phong bì mình vẩn giử…
Hôm nay ngoài việc đưa Lý Gia Thành và Nguyển Lệ Quyên…Dung còn có một mục đích khác là nếu có thể…’tham quan’ cho biết sự tình của xả Đông Phú…nhưng chưa biết mở lời như thế nào để không gieo lên sự nghi ngờ…lộ bí mật của Chánh văn Phòng Nhạc là tội ‘tru di cửu tộc ‘ a…Quan trọng là người có lai lịch khủng như vậy…không thể để nhiều người biết …
-“Các vị…Có chuyện gì sao?” Thấy ba người to nhỏ..nét mặt nghiêm trọng…Dung mon men tới hỏi..
-“Ha ha.. hôm nay có Chủ tịch mới đến nhậm chức ở xả Đông Phú…có chút chuyện xãy ra nhưng cũng không có gì quan trọng…”Bí thư Nghĩa với ánh mắt dò xét nhìn Trưởng ban Dung nói…
-“Hả?có chuyện gì?” Dung chụp lấy cơ hội…Bà làm sao không hiểu Bí Thư Nghĩa có chút oán giận vì bà đã gạt tên của Lê Quốc Đại ra ngoài thay vào đó là ‘người’ của bà….vì vậy ‘có chút chuyện xãy ra’…
-“Trưởng ban Dung…tôi cũng vừa nhận được tin thôi…chuyện là vầy…” Bí Thư Nghĩa tóm tắt sơ lượt…Lảo hy vọng là người của Trưởng ban Dung…bà có thể ra mặt một chút để đâu vào đó…thay vì lảo ra tay…như vậy hai bên sẻ mích lòng nhau…
-“Hay là..nếu các vị không ngại…chúng ta nên đến đó tham quan tìm hiểu một chút?” Trưởng ban Dung đề nghị…là người của Chánh văn phòng Trung ương gởi gắm…không thể để hắn chịu thiệt thòi được…
-“Ha ha..Được Trưởng ban Dung nói như vậy thì còn gì bằng……như vậy không biết còn hai vị phó…” Bí Thư Nghỉa cười nói…
-Sẳn dịp thì mời họ theo..coi như là học hỏi chút kinh nghiệm đi…
Đám cán bộ văn phòng ủy ban không hiểu xãy ra chuyện gì…toàn bộ lảnh đạo huyện lên xe rời đi trong khi buổi tiệc khoản đãi bắt đầu chưa lâu…
…
Nhìn thấy Trung tá Liêm…Cha con Quốc Đại,Quốc Anh như trút được gánh nặng…Cả hai liếc thằng nhóc Chủ tịch xả với ánh mắt ’ thương hại…’…ngựa non háo đá,tuổi trẻ vô tri không biết trời cao đất rộng…hôm nay cho mầy biết mặt…
-“Trung tá Liêm…anh đã tới rồi…” Đại bước đến nghênh đón …mặt rạng rở
-“Ừm…chuyện gì đã xãy ra?” Liêm mắt nhìn dáo dát hỏi…ánh mắt sáng lên dừng lại trên người của Chủ tịch Đức…lúc nầy đang bắn games trên máy di động…hoàn toàn coi trời bằng vung…
-“Lảo Liêm…Cũng như mấy lần trước..mau giải tán đám dân…Cái thằng trẻ tuổi kia là..Chủ tịch xả…hôm nay mới nhận chức…muốn làm anh hùng…”Đại nhỏ giọng đủ cho Liêm nghe…đồng thời muốn cho Đức biết lảo có quan hệ thân thiết với lảnh đạo CA huyện…
Nhưng trước đây 15 phút thì đúng…bây giờ thì khác rồi…
Trước đây 15 phút….
Liêm nghe Giám đốc Châu căn dặn không thể để Chủ tịch xả nầy xảy ra chuyện gì…người mà được Giám đốc Sở CA đặc biệt quan tâm như vậy thì nhất định không tầm thường…Vì vậy trên đường đi đến đây Liêm liên tiếp gọi hai ba cú gọi tìm hiểu lai lịch của nhân vật Trần Đức nầy nhưng những người Liêm gọi đều ù ù cạc cạc không rỏ ràng lắm…Sau cùng sực nhớ,trước kia có giao tình không tệ với Chánh văn phòng Việt nay là Phó Bí Thư Việt của Thành ủy Cần Thơ…Liêm hy vọng Việt có chút manh mối…
Phó Bí thư Việt lúc nầy quan trường suông sẻ mà tình trường củng rất là đắc ý…Lúc Liêm gọi tới…Phó Bí thư Việt đang đê mê ngồi trên ghế, …Liên đang quỳ giửa hai chân của cậu mình…miệng ngậm cặc đầu gục gặc…ngực áo mở toang… hai tay Việt không ngừng nhồi bóp …
Việt thích nhất là vừa nghe điện vừa được Liên bú cặc … Đây là cãm giác thành tựu…lảo nhớ có vị Tổng thống Mỷ nào đó cũng có sở thích nầy, lúc ông ta đang nói chuyện với các lảnh đạo của thế giới cũng có người con gái bú cặc ông ta…Vì vậy lúc Liêm gọi tới….Việt liền bắt máy…tâm tinh rất vui vẻ…
-A lô…Tôi là Việt…Phó Bí Thư Thành ủy…
-Haha…Lảo Việt…là tôi… Thanh Liêm đây…haha..tôi không làm phiền anh chứ?
-“Ah…lảo Liêm đó hả?khá lâu rồi ha…sao hả?lúc nầy thế nào?vẩn còn đang công tác ở huyện Châu Thành à?” Viết một tay cầm di động,một tay bóp vú,phía dưới,đầu cặc được cái lưỡi Liên mơn trớn sướng rên mé đìu hiu…miệng khách sáo đẩy đưa,trong đầu thì đang thắc mắc sao tên Liêm nầy hôm nay lại gọi cho mình…
-“Việt à…tôi biết anh rất thần thông quảng đại nên gọi cho anh…ha ha…anh có biết người nào tên Trần Đức hay không vậy…nếu anh biết haha..tiết lộ dùm chút manh mối cho anh em nhờ…Ha ha”… Liêm ‘vuốt dái ngựa’ (ý nói nịnh hót).
Dỉ nhiên là có manh mối rồi…không phải một chút manh mối mà là cả đống thông tin khiến Liêm mừng rở xúc động muốn khóc…Trong quan trường…đại kỵ nhất là nói thẳng nên Phó Bí Thư Việt chỉ là úp úp mở mở… nhưng như vậy cũng quá đủ để Liêm hiểu được phía sau Trần Đức là một cây cổ thụ có thể chống trời…Gần đây chính trường Cần thơ có nhiều ‘trùng đất hóa rồng’ đều có bóng dáng của hắn…
-“Bí Thư Việt…ân tình nầy …tôi sẻ nhớ kỷ…”Liêm xúc động tỏ lòng…
-“Ha ha…không có gì…khi gặp Trần Đức…nhớ nói Bí thư Việt hỏi hắn khi nào có rảnh cùng nhau ngồi xuống làm vài ly..”Việt khoe khoang quan hệ….
-“Nhất định nhất định…Bí thư Việt…tôi không làm phiền ông nửa…cuối tuần nầy…có dịp qua Cần Thơ..hay là chúng ta làm vài ly?”…Liêm mừng rở…có câu nói nầy của Bí thư Việt….việc mở đầu câu chuyện làm quen với Trần Đức sẻ dể dàng hơn nhiều…chỉ cần nói ‘Tôi và Bí Thư Việt là chổ thâm giao’…một câu thôi….với ngàn ý nghĩa….
-“Ai vậy?” Liên nhả cặc ra,ngẩn đầu hỏi…Lẻ ra nàng không chú ý lắm..nhưng nghe tên Trần Đức khiến nàng tò mò…nhất là hôm nay,nàng biết Quyên chính thức là Phó Chủ tịch huyện Châu Thành…Còn không phải là do hắn hay sao?
-“Haha…không có gì…có người muốn ‘bắt giò’ Trần Đức thôi nên hỏi cậu chút tin tức..
-“Cậu nha…sao dể dãi vậy? mấy cái chuyện nầy không thể miển phí được” Liên tức giận…Trần Đức là ai chứ?nhân vật thông thiên..quen biết được hắn là trăm lợi không có lấy một hại…Sao có thể miển phí cho tin tức về hắn chứ?
-“Ha ha..coi cháu kìa..Cái gì miển phí chứ…hắn có nói cuối tuần nầy..lên Cần Thơ…hắn sẻ ghé cậu….hắn không đi tay không đâu…ha ha…Ây da..tiếp tục đi..sao ngừng rồi…” Việt nhấn đầu tóc Liên vào trước háng mình…
…
Cúp di động..Liêm hai mắt sáng ngời…âm thầm quyết dịnh…phen nầy không chụp lấy cơ hội…sống uổng kiếp người…từ chức về quê chăn vịt là vừa…
Liêm là người tính toán rất kỷ…tâm kế sâu xa…chưa thấy con tôm nhất định không bỏ con tép…Tuy có ý định đầu quân cho Châu nhưng vẩn còn âm thầm trong bóng tối làm ‘nằm vùng’ tiết lộ tin tức mong một ngày Châu diệt được Cao Hùng…
Nay biết được Trần Đức là nhân vật ‘khủng bố’….không lao mình tới …vậy chờ đến bao giờ?
…Không riêng hai cha con Quốc Đại,Quốc Anh mà vợ,con dâu,em vợ của Đại cũng cãm thấy có gì đó không đúng…những lần trước,Trung Tá Liêm vừa đến liền cho thuộc hạ hò hét trấn áp đám dân…hù dọa đuổi họ về…nếu cần bắt lên xe đem về huyện nhốt…Sao hôm nay giống như đi thăm người thân vậy?
‘Hoàng tộc,’ ‘ thân Vương’ nhà Lê đưa mắt nhìn nhau…rồi thì trợn mắt há mồm khi thấy ‘phe ta’ đi đến bên thằng cặc kia …miệng nở nụ cười vô cùng thân thiết…
-Ha ha…Chủ tịch Đức phải không?chào cậu…tôi lả Trung tá Liêm..CA huyện Châu Thành…tôi vói Bí Thư Việt là bạn thâm giao…ông ấy luôn nhắc về cậu..ha ha
-”Ha ha..Trung Tá Liêm..hân hạnh quen biết anh…nói như vậy…chúng ta là người một nhà rồi…” Chủ tịch Đức cười vui vẻ…đứng lên bắt tay Trung tá Liêm…Làm sao không hiểu vị Trung tá nầy đang muốn tỏ ý thân thiện chứ?là chuyện tốt..tuy không sợ ai nhưng thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù…
-“Chủ tịch Đức…cậu có dăn dò gì…xin cứ nói…nếu trong khả năng tôi tuyệt đối không chối từ…Giám đốc Châu có dặn dò…” Liêm lại tung thêm tầng quan hệ…muốn cho Đức biết hắn 100% là phe ta…
-“Giám đốc Châu?” Chủ tịch xả Đức như trong sương mù..cố nhớ ai là Giám đốc Châu…
Ngay lúc nầy ba chiếc xe CA hú còi inh ỏi ngừng trước cổng …Giám đốc Châu của Sở CA tỉnh oai vệ bước xuống từ chiếc xe đầu….đảo mắt nhìn quanh…
-“Ha ha…Thượng Tá …A không..Đại Tá Châu…Ây da …cũng không phải…Giám đốc Châu…Thì ra là ông…” Nhận ra ông đại tá nầy là Thượng tá một trong người của Nancy bên Vỉnh Long,…trước đây đã từng trợ giúp trong vụ Lưu kiến Quân…không ngờ đã lên Đại Tá rồi,lại còn là Giám đố Sở CA của Hậu Giang…nghỉ đến đây Đức chợt hiểu…cãm thấy ấm áp trong lòng…”thì ra mình đi đến đâu nàng cũng ‘lót’ đường hết rồi…
Thật ra còn có nhiều điều Chủ tịch Đức còn chưa biết đó thôi…Ngay từ lúc bước chân vào trường Đảng…Tương lai được bổ nhiệm về đâu,làm gì đã được hoạch định trước lâu lắm rồi.Nancy muốn hắn được điều về một trong những xả thuộc huyện hay quận trực thuộc Cần thơ…nhưng ‘Trung ương’ lại có ý khác…’ông ta’ nói rằng từ Bí Thư đến Phó Chủ tịch ..ngay cả CA cũng là ‘phe ta’…để hắn ở Cần Thơ thì ‘sắt khó mà luyện thành thép’…Vì vậy Nancy miển cưởng đồng ý…nhưng cũng không an lòng…nhân lúc Giám đốc Duệ bị biếm chức liền vận động cho Thượng Tá Châu thay thế…
-“Ha ha…Cái gì Đại Tá,Giám đốc chứ…gọi một tiếng Chú Châu được rồi” Giám đốc Châu cười ha ha .tay bắt mặt mừng ,lại còn vổ vai Chủ tịch xả…vô cùng thân thiết…
Lê Quốc Đại toàn thân lạnh ngắt…cả bọn ‘hoàng thân quốc thích’ đứng trơ người ra như hóa đá…liếc nhìn ‘Hoàng thượng’ với ánh mắt căm phẩn…phen nầy bị tên ‘hôn quân’ ngươi hại chết rồi…Ngay cả Giám đốc CA còn phải khách khí xưng ‘chú’ với hắn…Thằng già mi là cái thá gì mà bày đặt ra oai với người ta? Oanh đang hối hận muốn chết…đang tự trách không biết ma xui quỷ khiến gì mà cho ông già chồng đụ mình…
Người trong nhà còn nghỉ như vậy…huống chi đám cán bộ xả đang tụ tập coi náo nhiệt…một số bắt đầu suy nghỉ cho tương lai..tự động bước ra xa vài bước…phân rỏ ranh giới với đám ‘Hoàng tộc’ …ánh mắt nhìn tân Chủ tịch với ánh mắt thân thiết,thiện cảm…
-“Chuyện gì?sao náo nhiệt vậy?” Liêm chỉ nói sơ qua dân chúng bao vây ủy ban …Chủ tịch xả nổ súng…nên Châu chưa rỏ ràng lắm….nhưng vẩn đem người tới…người trẻ tuổi nầy là chia khóa vàng để mở cánh cửa cho một tương lai đầy hứa hẹn…Không thể khinh suất được…
-“Giám đốc Châu..có ông ở đây là tốt rồi…cái vụ 2000 tỷ nầy phải nhờ ông làm sáng tỏ…” Đức tóm tắt câu chuyện…
Giám đốc Châu trợn mắt há mồm…kích động…bổng nhiên một miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống…Lảo đang tìm cơ hội để đột phá trong công tác..Đây không phải là một cơ hội lớn hay sao?Điều tra xong vụ nầy…uy tín sẻ tăng vùng vụt…Còn nửa..1250 tỷ….Đụ mẹ…ăn cái gì mà cạn tàu ráo mán thất nhơn sát đức vậy? Đúng là ngu như heo mà…Châu nuốt nước bọt…
-“Chủ tịch xả….cậu yên chí đi…Vụ nầy tôi sẻ tận lực làm sáng tỏ…cho dân chúng một lời công đạo…” Châu Giám đốc nghiêm túc nói…bước về hướng Trung Tá Liêm..ghé tai dặn dò…
-“Ba…ba…Đài Truyền hình..” Quốc Anh run giọng nhìn 2 chiếc xe của đài THTPCT vùa ngừng trước của…
-Phó Chủ tịch Đại đang tìm cách thu hẹp phạm vi nhỏ lại..nếu cần quỳ lại..lảo cũng sẻ không do dự mà làm..Hy vọng Chủ tịch xả cậu mở lượng hãi hà….lảo già tui mắt chó không nhìn thấy núi Thái Sơn…thì nghe con trai nói đài truyền hình tới…
Đang kinh hãi …bây giờ thêm hãi hùng…Lảo biết tầm quan trọng của đài truyền hình…Chuyện nầy mà phát sóng lên…chừng đó ai cũng biết…Lảo chỉ là con tép riu thôi..bỏ túi thì ít…đến khi chịu tội thì vạn sự đổ lên đầu lảo…Càng nghỉ càng sợ…Phó Chủ tịch Đại cãm thấy người lạnh toát…đầu váng..mắt hoa lên…ngả lăn xuống sùi bọt mép…bất tỉnh…
-Mau..mau kêu xe cứu thương…Chủ tịch Đại xỉu rồi…
-“Xe cứu thương cái con cặc…biết chừng nào tới…Mau..mau chở ông ta đi bệnh viện…bị trúng gió rổi…sùi bọt mép kìa…” Không biết trong đám dân đen..có ai văng tục …có vẻ như hả hê lắm khi thấy Phó chủ tịch xả trúng gió…
Trong khuông viên UBND xả hổn loạn…Giám đốc Châu và Trung tá Liêm đốc thúc thuộc hạ giử trật tự…gọi xe cứu thương…
…Chiêu nầy ai cũng thích xài…quen quá rồi… Chủ tịch Đức thản nhiên bước đến nghênh đóng người đẹp MC Tú Nhi…tóc đuôi ngựa,quần Jean trắng,áo T-shirt hồng trẻ trung tươi mát như em nử sinh cấp ba…
-“Chuyện gì?có người bệnh à?”Thấy mọi người lăng xăng…có tiếng người muốn gọi xe cứu thương..Tú Nhi ngạc nhiên hỏi…
-“Bệnh gì chứ…ông ta đột nhiên lần đầu tiên thấy tiên nử giáng trần nên quá xúc động..kiềm không được thế rồi ngả xỉu.hahaha”… Chủ tịch Đức thấy gái đẹp liền giở trò ‘vô lại’ chọc ghẹo…
-“Lưu manh”…Tú Nhi hai má nhuộm màu hồng… ‘hung hăng lườm mắng’…nhưng trong lòng thấy thích thích…xen lẩn cãm giác ngọt ngào…
-“Lại đây”…Đức đột nhiên nắm tay Tú Nhi..dẩn nàng đến trước đám đông…không để ý hai má nàng đả hồng càng hồng hơn…Giám đốc Châu ngưỡng mộ tên nầy đào hoa chiếu mạng…toàn là thứ dử…Nancy…bây giờ con gái của Bí Thư Tỉnh uỷ cũng tới tay…
Liêm tuy chưa biết Nancy nhưng thấy Tú Nhi ‘tay trong tay’ với Chủ tịch Đức cũng kinh hải…Thì ra là rể tương lai của Bí Thư tỉnh ủy a…sực nhớ có tin đồn sau đại hội Đảng lần nầy…Bí Thư tỉnh ủy sẻ là Bộ Trưởng…Hai mắt Liêm sáng ngời…thầm nghỉ :”đặt cược đúng cửa rồi”…
-“Ha ha..Anh,chị em, bà con chú bác…Có lẻ ai cũng biết MC Tú Nhi phải không? Nếu chưa biết thì ngay bậy giờ cô ta đang đứng trước mặt các vị…không phải là tiên giáng trần đâu à ..hihi…Cô Tú Nhi củng là phóng viên đấy…Chuyện của các vị sẻ được cô Tú Nhi đem ra ánh sáng…Còn nửa…Giám đớc Châu của Sở CA Hậu Giang sẻ đích thân điều tra…đem lại công bằng cho các vị…
Tú Nhi ngượng thầm mắng.:”cái tên nầy miệng ba hoa… tật không bỏ…
Giám đốc… Châu trịnh trọng nghiêm túc…người nhà của Phó Chủ tịch Đại mặt xanh như tàu lá…đám dân xã Đông Phú kích động…Chủ tịch xả tuổi trẻ tài cao a….ngày đầu tiên thôi đã giúp được dân trong xả một chuyện lớn …
Tú Nhi và đội ngủ lăng xăng dàn dựng bắt đầu cuộc phỏng vấn dân trong xả ,nhất là 5 người đại diện…
Không ai để ý ngoại trừ Trung tá Liêm… bỉu môi khinh thường nhìn Quốc Anh lén lút gọi điện cầu cứu…
…
-“Mầy nói cái gì?”…
Nghe tiếng chuông di động reo…Tâm hồn của Cao Hùng đang lên chín từng mây… Cao Hùng thờ ơ bắt máy…bất thình lình kinh hải hét lên một tiếng đứng lên…cặc hắn rời khỏi miệng của Trung úy Ngọc Thúy…nàng cũng kinh hải không kém…không hiểu chuyện gì mà Cao Hùng lại phản ứng như vậy…
Thúy và Lệ đều là thuộc hạ của Cao Hùng…nhan sắc Thúy tương đương Lệ…trên trung bình nhưng ở phòng CA huyện nầy cũng được coi là hoa khôi nên được Cao Hùng chú ý…hắn dụ dổ..dọa nạt lại khiến Thúy cuối cùng cũng cho hắn thỏa mản…
Biết ‘đồng nghiệp’ Lệ cũng như mình…Cả hai đều biết nhưng chuyện nầy chỉ hiểu ngầm không nói ra miệng…Cả hai thay phiên… ngày hai lần phục vụ Cao Hùng…khi thì chõng khu cho lảo đụ nhưng đại đa số lần là nàng bú cặc lảo …Cao Hùng thích được bú cặc…trong khi tay bóp vú…
Mổi ngày,trước buổi họp thường lệ…là Lệ…sau buổi họp là nàng….Cao Hùng dâm lắm…sung sức…chơi không dai nhưng thích ngày hai lần… Lệ bú thì nàng chõng khu hoặc ngược lại…đôi khi suốt tuần đều bằng miệng…tùy theo hắn muốn thế nào…thì nàng làm thế đó…
Hôm nay hình như có chuyện gì…chưa được 1 phút hắn nghe điện rồi hoảng hốt…Thúy thấy Cao Hùng vội vả mặc lại quần áo chỉnh tề,nàng cũng cài hàng nút áo lại…vừa cài xong hàng thì hắn đã đi mất rồi…
…
Tú Nhi làm phóng sự với dân…Giám đốc Châu phấn khởi hợp tác truyền hình…
Chủ tịch Đức lấy di động gọi…trong đầu vừa hình thành một kế hoạch…đã đến lúc xử Lại Đức Huy rồi…Có qua có lại mới toại lòng nhau…
-“A lô…là Thắng đây… Đức ca…anh có gì căn dặn sao?” Đồn trưởng Thắng đang nằm ngửa..phè cặc ra…trên người hắn…Nhả đang hùng hục cưởi…Thắng ra hiệu để Nhả đừng ồn…Nhả giãm tốc độ…ngừng hẳn…ghé tai nghe ké…Thắng một tay cầm di động…tay kia bóp vú chị dâu họ.
-Ừm…trong đám tụi thằng Hưởng…có thằng nào …rành mở của xe hơi hông?
-Hắc hắc…tụi thằng Hưởng thằng nào cũng rành 6 câu..nhưng lẹ tay nhất lả thằng Tuân…sao hả Đức ca…anh có chuyện cho tụi nó làm à?…
-“Ừm..ngày mai 6 giờ chiều…nói tụi nó đến nhà hàng…còn nửa..lúc trước nghe anh nói có chị họ gì đó…hay là đem đến Đại Ngãi đi…” Vậy đi nha…Đức cúp máy…cũng phải cho đàn em chút uy tín …chị họ vào biệt thự Đại Ngãi phụ việc là chuyện tốt..nghe Thủy Tiên nói lúc nầy làm ăn khá lắm…
-“Nghe rồi chứ gì?Đức ca OK rồi…vậy ngày mai chị xuống Đại Ngãi phụ việc..” Thắng hảnh diện vì Đức ca cho chút mặt mủi…
-“Giỏi nhất là em đó Thắng..hi hi…Nhả mừng rở…’hung hăng’ trườn người xuống cầm cặc Thắng liếm láp…bỏ vào miệng gục gặc đầu…Tâm trạng vui vẻ vì đạt được đúng như ý nàng muốn..xuống Biệt thự Đại Ngãi góp sức cho Đức ca…
…
Trên QL91C dẩn tới xả Đông Phú…một chiếc xe CA đậu bên đường…Hai chiến sỷ CA ,một thiếu úy đang ngồi trong xe nhìn xếp Hùng đứng phì phà thuốc lá đàng xa …lấy làm kỳ quái…không phải là gấp rút sao?Bây giờ xếp lại nhàn hạ phì phà thuốc lá thế kia?Tuy nghỉ vậy nhưng không dám hỏi….Chỉ yên lặng chờ
Cao Hùng đã bình tỉnh lại…Lảo thấy bây giờ chạy đến Đông phú là hạ sách…Thằng già Quốc Đại vào nhà thương là chuyện tốt…Lảo quay trở lại xe…
-Quay về…không cần di nửa…
-“Dạ xếp”…Gả Thiếu úy không nói thêm gì nửa…khởi động máy …từ từ quay đầu xe hướng về trụ sở CA huyện…
…
“Xong rồi à?khi nào phát sóng?” Thấy đám người của Tú Nhi thu dọn…biết cuộc phỏng vấn đã xong…Đức hỏi.
-“Không gấp được đâu..sớm lắm cũng là đầu tuần sau..” Tú Nhi lườm..
-Sao không trực tiếp?
-“Không phải muốn trực tiếp là trực tiếp đâu à…đây là phóng sự…còn phải kiểm chứng.. Hi hi…Nà..anh không nghỉ là phát sóng sẻ giãi quyết vấn đề đó chứ?Phát sóng chỉ để gây áp lực quần chúng thôi…Đồ khờ” Tú Nhi cười giãi thích…
-Haha OK hiểu rồi…xếp Châu à..vậy chuyện của người dân trong xả…là nhờ ông hết đó nha…
-Yên chí đi…Chúng tôi sẻ làm hết sức để cho người dân xả Đông Phú một lời công đạo…
-Cái gì là một lời công đạo chứ?cái mà người dân xả nầy muốn là trả tiền đầy đủ cho họ …không phải một lời công đạo…cái con khỉ khô!…như là biết sai sửa sai rồi rút kinh nghiệm đâu…Họ không lấy được tiền…cho dù ra Hà Nội tui cũng dẩn họ đi đó…Xếp Châu…Có phải không bà con?
-“Phải..phải…Chủ tịch xả…cậu thật là người tốt a…” Đám dân cãm động…có người len lén chùi nước mắt…tranh đấu đã hai năm…bây giờ mói có tiếng nói của con người…có chút hy vọng rồi…
-“Nhất định..nhất định…thôi tôi về trước đây…có nhiều việc cần làm…Trung tá Liêm…phiền anh mời Đại úy Quốc Anh vế Sở…Có một số việc cần được làm rỏ…”Giám đốc Châu nhìn Đại úy Quốc Anh với ánh mắt âm lảnh…
-“Đại úy Anh..xin lổi nha..phiền anh lên xe theo chúng tôi ..”Liêm nghiêm túc nói…lúc nầy đã ‘ngã bài’ rồi…không cần khách sáo nửa…
-“Trung Tá Liêm…anh giỏi thiệt…” Quốc Anh ánh mắt thù hằn…bước lên xe…không tiện phát tác…người ta không nói bắt minh..chỉ là mời về đề ‘giúp đở’ làm sáng tỏ sự việc…hơn nửa hắn còn đang hy vọng Cao Hùng sẻ có cách…Bí Thư Nghĩa,Chủ tịch Toàn ,Chánh văn phòng Chiến cũng sẻ không ngồi nhìn mà không làm gì…
Hai nhóm người của Châu,Liêm vừa rời khỏi không lâu….có một đoàn xe ba chiếc khác đến…
-“Bí Thư Nghĩa…Chủ Tịch Toàn,Chánh văn Phòng Chiến…các ông phải cứu ông nhà tôi mới được..hu hu..” Phấn thấy ba người vừa xuống xe ..cãm thấy đang sắp chết đuối thì có người thãy cái phao cứu mạng…
-“Hi hi Coi bộ phiền toái tới rồi…anh có cần tôi gọi ba tôi không?”Tú Nhi biết tên nầy có chổ dựa khủng nhưng dù sao ba là Bí Thư Tỉnh ủy của Hậu Giang…Thừa sức trấn áp bọn người nầy…
-“Cô nghỉ tôi sợ họ sao?chờ coi đi…Suy nghỉ lát nửa đi đâu ăn cơm còn hơn..tôi đãi…hi hi”Đức vừa nói vừa quan sát đám người mới tới…Thiệt là náo nhiệt a…có cả Lý Gia Thành và Quyên…hôm nay nàng đẹp thật nha…ôi chao…cái miệng…không biết khi nào có thể vào văn phòng nàng báo cáo công tác được đây?hắc hắc…Ụa..sao người đàn bà kia cứ nhìn mình cười mím chi hoài vậy?
Quả thật…Trưởng ban Dung đang nhìn Chủ tịch xả Đức cười thân thiện…Là hắn rồi…trẻ tuổi..không là hắn thì là ai? Tuy nhiên bà cũng không muốn lộ liểu quá…để dịp khác…
Lý Gia Thành nhìn thấy Tú Nhi nói cười với ‘kẻ thù không đội trời chung’ liền âm thầm ghen tức chửi thề trong bụng..”Đụ má..thằng cặc nầy có cái gì hay mà sao chung quanh toàn là gái đẹp vậy?” Sự ghen tức ,đố kỵ làm cho mặt hắn âm u…tìm cách hạ nhục đối thủ…
Lúc nầy Châu đã rời đi…đội ngủ đài truyền hình củng đả rời đi…chỉ còn Tú Nhi…mọi việc trở lại rất bình thường…Nhiều lần xem TV…họ biết Tú Nhi là MC của đài truyền hình nhưng rất ít người biết nàng là con gái của Bí thư tỉnh ủy…vì vậy họ không biết là chuyện thường…
Bí Thư Nghĩa thấy đây là địa hạt của mình…là người lớn nhất..nên muốn ra oai .. nhìn Phấn quát hỏi
Chuyện gì đã xảy ra?
-“Bí Thư Nghĩa..hắn …hắn…hu hu…” Phấn đưa tay chỉ Đức..miệng lắp bắp nói không ra tiếng rồi khóc òa..
-“Cậu là ai?ở đây làm gì? Bí Thư Nghĩa quát lớn thị uy….tuy biết Đức là Chủ tịch xả..nhưng hắn làm như không biết..muốn chơi trò phủ đầu…nhưng xui cho hắn…vì đã chọn lầm người…
-“Tôi là Chủ tịch xả ở đây…Ê…ông là ai?tới đây làm gì? Có biết phép lịch sự không?ông quát tháo với ai vậy?” Chủ tịch xả Đức ngang nhiên …bóp chát , trả treo…bản tánh hắn là vậy…mầy kính tao một thước tao kính mầy một trượng…mầy cà chớn 1..tao cà chớn 10…
Đám dân sửng sốt…đây là Bí thư huyên ủy đó…sao Chủ tịch xả mình coi ông ta như củ khoai lang vậy?
Tú Nhi thích thú…nàng thích cái bản tánh nầy của hắn…không sợ sệt..không siểm nịnh…không phách lối mặc dù hắn có tư cách để phách lối…
-“Hổn láo…đây là Bí Thư Nghĩa…Lãnh đạo huyện…thật là không biết phép tắc..còn không mau xin lổi?” Chánh văn phòng Chiến hung hăng quát…
Mặt của cả hai Bỉ thư Nghĩa và Chủ tịch Toàn đen như đít nồi…giận muốn hôn mê bất tỉnh…Lần đầu tiên cãm thấy oai phong bị xúc phạm trầm trọng…
-“Không cần đâu…Chủ tịch xả hả?..Tôi đình chỉ chức vụ Chủ tịch xả của cậu..Có hiệu lực ngay lập tức..” Chủ tịch Toàn ra lệnh…
-“Đồ điên…tôi là cán bộ nhà nước…không phải là đầy tớ của ông…muốn đuổi thì đuổi sao?” Chủ tịch Đức ngang bướng…
-“Trần Đức..thằng nầy quá đáng rồi”…Lý Gia Thành mừng rở..ngày đầu tiên thằng nầy đã bị cách chức…thiệt là nhục nhã …hắc hắc…hắn khoái chí…cười thầm trong bụng…
-“Bí Thư Nghĩa…Chủ tịch Toàn …tôi nghỉ có lẻ có chút hiểu lầm…có nên tìm hiểu nguồn cơn của sự việc hay không? Trưởng ban Dung trầm mặt nhãy ra bênh vực…’kẻ yếu’…
-“Nà…nghe chưa…câu nầy mới đúng là lời của cán bộ chân chính nói ra…Ha ha..Vị nầy là…” Đức nhìn Trưởng ban Dung hỏi…
-“Đây là Trưởng ban Tổ chức Cán bộ của Tỉnh..” Quyên nhanh miệng giới thiệu…
-“Ha ha..Trưởng ban Dung…xin chào…Bà thiệt là người biết lý lẻ…nhưng bà biết tại sao họ muốn cách chứ tôi không?là 2000 tỷ..bây giờ tôi nghi ngờ họ là đồng lỏa…bao che ăn chận tiền bạc của người dân xả Đông Phú…muốn bịt miệng tôi đây mà…Hắc hắc..không dể đâu…CA tỉnh đã vào cuộc…đài truyền hình cũng vào cuộc…Nếu còn không có kết quả..Tôi dẩn họ ra tận Hà nội….Hừ” Đức ngạo nghể khinh thường nói lớn..
‘Bang!!! Công khai nói cao tầng huyện là đồng lỏa…Gan cở nào…người dân không ngu…nghi ngờ nhưng không dám nói…nay Chủ tịch xả không sợ cường quyền…công khai vạch trần cái mà họ ấm ức từ lâu…Còn gì sướng bằng?thật là nức lòng nức dạ…gương mặt người nào cũng phấn khích như con gà chọi…
-“Cậu…cậu nói bậy nói bạ cái gì đây? Chánh văn phòng Chiến hốt hoãng hét lên…thằng cặc nầy điên rồi…Nghĩa,Toàn mặt lúc xanh lúc đỏ…vừa giận vừa sợ…người ngay không sợ nhưng kẹt cái…những gì Đức vừa nói lại trúng hết…bọn họ là gian…dỉ nhiên là sợ rồi..
-“2000 tỷ?” Trưởng ban Dung la lớn…hết hồn…bị dọa sợ…vì con số 2000 tỷ… Kinh hãi liếc mắt nhìn ban lảnh đạo huyện Châu Thành…
-“Trưởng ban Dung..bà không nên nghe lời cậu ta..hắn..hắn điên rồi…” Chủ tich Toàn lắp bắp…hối hận vì đã vô cùng nóng tính mà chọc vào ‘thằng điếc không sợ súng’
-“Điên?nà Anh chị em…bà con cô bác..đây là Trưởng ban của Tỉnh ủy..các vị nói đi…có phải hai năm nay các vị bị người ta quịt tiền không?..Khiếu nại thì bị đàn áp…Có người nói tôi điên đó…có nghỉa là bà con cô bác điên đó…Hai năm rồi…lảnh đạo huyện không biết…quí vị có tin không?hôm nay bị khui ra thì nói ngườt ta điên…ha ha ha..con nít cũng biết là chuyện gì rồi…” Chủ tịch Đức càng lúc càng ‘ chơi lớn ‘…
Bộ ba lảnh đạo huyện càng lúc càng xón đái….. …Lần nầy đụng phải tấm sắt rồi.. Cứ tiếp tục như vầy không những nguy hiểm cho sự nghiệp quan trường mà còn quá thúi mặt… rỏ ràng là quá bất lợi Bí Thư Nghĩa nhìn Trưởng ban Dung với cặp mắt cầu cứu…
-“Chúng ta đi Tỉnh ủy kháng nghị…nếu không giãi quyết…chúng ta theo Chủ tịch xả ra Hà nội …Cho dù có thí cái mạng nầy cũng nhất quyết làm tới chốn…Bà con nói có phải không?” anh Chu mặt đỏ gay la lớn…
-“Đi Tỉnh ủy…Ra Hà Nội… Đi Tỉnh ủy…Ra Hà Nội…” Đám dân nhao nhao la lớn….Khí thế bừng bừng…
Đức liếc mắt nhìn Quyên…
Hình như hai người ‘tâm ý tương thông’…Quyên sáng mắt lên…nếu bây giờ nhãy ra ‘dàn xếp’…như vậy uy tín không phải là sẻ tăng cao hay sao?
-“Chủ tịch xả…Chuyện đâu còn có đó…không thể một sớm một chiều mà giãi quyết được đâu..Hay là như vầy …để bà con về nhà đi..anh đại diện cho họ được rồi…chúng ta ngồi xuống nói chuyện…đi Tỉnh hay ra Hà nội…nếu không xong mới tính đi…” Phó Chủ tịch Quyên ‘đưa ra giãi pháp’…
-“Vậy à..” Chủ rịch Đức ra chiều ‘khó xử’…
“Phó Chủ tịch huyện Quyên nói không sai…nhiều người nhiều ý…khó lòng làm việc…” Dung Trưởng ban nói thêm vào…
-“Tôi làm sao đại diện cho dân xã được…tôi bị cách chức rồi…” Chủ tịch Đức ‘ngao ngán’ lắc đầu…
-“Chúng tôi chỉ tin tưởng Chủ tịch xả…không người nào khác…” anh Chu hét to…
-“Đúng đó…chúng tôi chỉ tin tưởng Chủ tịch xả…” Đám dân hò hét…
-“Xem ra anh không thể từ chối được đâu…họ chỉ tin tưởng anh…Đài truyền hình Cần Thơ chúng tôi cũng sẻ liên lạc với anh…Chủ tịch xả…hi hi.”…Tú Nhi nhịp nhàng phối họp … tưởng hắn làm càng nhưng nhìn kỷ lại rất có tiết tấu .có bài bản…từ từ đưa người khác vào tròng…
-“Ha ha MC Tú Nhi…vậy mà nãy giờ nhìn không ra…Chủ tịch xả…cô Tú Nhi cũng đã nói như vậy…ha ha…cậu nghỉ sao?Ây…ai cũng có lúc nông giận mà…lời nói lúc đó…quên đi…” Dung Trưởng ban nghiêm mặt liếc Chủ tịch Toàn…lảo xấu hổ…phen nầy mặt mủi mất hết rồi..
-“Vậy được..coi như nể mặt Phó Chủ tịch Quyên,Trưởng ban Dung,cô MC Tú Nhi vậy…Các Anh chị em..Bà con cô bác…các vị về nhà đi…Tôi cam đoan sẻ làm sáng tỏ vụ nầy…tiền của các vị sẻ được hoàn trả…nếu không…lấy tên tôi thêm chử ‘Cống’ vào…và sẻ từ chức về quê chăn vịt…” Chủ tịch Đức hùng hồn tuyên bố…
-“” Hi hi ha ha…” Mọi người cười ồ lên…Vị Chủ tịch xả nầy thật là tiếu lâm…họ cãm thấy gần gủi…
…
-“Phó Chủ tịch Quyên…sáng mai..tôi lên gặp chị…coi chuyện nầy giãi quyết như thế nào…Tôi biết chị mới nhậm chức…nhưng xem ra tôi không tin tưởng ai hết…” Chủ tịch Đức vẩn ‘cù nhầy’ muốn kiếm chuyện…lời nói không xem Bí Thư.Chủ tịch huyện ra gì khiến cả hai xấu hổ nhưng vẩn không dám phát tác…chỉ biết nuốt cơn giận..
-“Ha ha…Coi như Phó Chủ tịch Quyên phải nhọc lòng rồi….Có phải không các vị?” Trưởng ban Dung nhìn bộ ba lảnh đạo huyện cười nói…ánh mắt bà sắc lạnh…cái vụ nầy chỉ tạm là như vậy…chưa xong đâu…nghỉ tới món tiền 2000 tỷ…vụ nầy bể ra…Trưởng ban Dung rùng minh…không biết có bao nhiêu người liên can vào vụ nầy…
-“Phải…phải…” Bỉ thư Nghỉa,Chủ tịch Toàn,Chánh văn Phòng Chiến mặt méo xẹo…ruột rối như tơ…
…
-“Hơn hai giờ rồi…chưa ăn gì…mình đi ăn ..tôi mời…” Mọi người đã rời đi…Hai người Định,Hòa ‘biết điều’ làm bộ lăng xăng bận rộn…đi làm việc…Trong phòng Chủ tịch xả…chỉ có Tú Nhi…Bụng kêu rồn rột vì đói…
-“Không đói lắm”…Tú Nhi lắc đầu…
-“Kiêng ăn …muốn giảm cân phải không?nhưng tôi đói lắm rồi..muốn xỉu…cô đi với tôi..ngồi uống ly nước cũng được…vừa nhìn cô vừa ăn…thầy ngon miệng hơn..ha ha”…Chỉ có hai người..Chủ tịch Đức liền giở trò ‘tán tỉnh’…
-“Cái miệng ba hoa…tin anh mới là lạ” Tú Nhi ‘trừng mắt… trong lòng thẩy thinh thích khi được hắn trêu chọc…bất chợt nhìn quanh…thấy trong văn phòng chỉ có hai người..trai đơn gái chiếc…Có khi nào…Tú Nhi ngồi sửng người ra…hai má đỏ lên…
Một phần ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt Tú Nhi…làm Đức sửng sốt..quen nàng lâu rồi…biết là một mỷ nử nhưng chưa hề có lòng hưu dạ vượn…hôm nay thấy Tú Nhi đẹp lạ…Bất tri bất giác..tiến gần đến…áp môi mình vào môi nàng…
Lần đầu tiên ở trong phòng với người mình từ lâu thầm thích… Khiến Tú Nhi có những ý nghỉ kỳ hoặc trong đầu…thẹn thùng,hồi họp,sợ hãi,mong đợi..nhiều cãm giác đan xen…Bất thình lình… Tú Nhi cãm giác môi mình bị môi hắn áp tới…khóa chặt…Tú Nhi thất kinh…theo bản năng mím môi lại…hai tay đẩy hắn ra…nhưng tay nàng không đủ lực…mổi lúc hắn xiết mạnh hơn…người nàng như dính chặt vào hắn…hai tay Tù Nhi không còn dùng lực nửa…mà đáp nhẹ lên ngực hắn…Lưỡi hắn đã thành công chui vào miệng và quấn quít chiếc lưỡi thơm tho của nàng…
Nụ hôn đầu đời của người con gái cứ như vậy mà bị hắn ‘cưỡng đoạt’ mất rồi…
Không biết thời gian là bao lâu…một,hai,ba phút..có thể hơn…Tú Nhi không nhớ là bao lâu…thời gian của nụ hôn đầu đời…
Khi hắn buông nàng ra…Tú Nhi vẩn còn ngây ngốc…hắn nhìn nàng cười…Nụ cười rất dể ghét…
-“Chát”…Bất tri bất giác…Tú Nhi vung tay tát vào mặt hắn…một tiếng ‘chát’ vang dội…Ngay sau tiếng ‘chát’ vang lên…Hắn lại hôn nàng…
Củng như lần trước…lưỡi hắn tự do du hành trong miệng …đùa giởn chiếc lưỡi thơm tho của nàng…lần nầy hai tay nàng ‘đáp’ lên vai hắn nhưng không đẩy hắn ra …Củng không biết là bao lâu…hắn lại buông nàng ra…
-“Nè..hồi nãy em đánh bên trái…bây giờ đánh bên phải đi…Em đánh một cái..anh hôn em một cái..hi hi..” Hắn ‘vô lại’ nói…
-“Anh…anh lưu manh…” Tú Nhi giơ tay lên…nhưng bàn tay nàng chỉ ‘đáp nhẹ’ lên má hắn…đầu nàng gục vào ngực hắn…mĩm cười e ấp…
Cứ thế hai người bắt đầu….
***
***