Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Tác Giả:

Lượt Xem: 110890 Lượt Xem

Chương 52: Tình Thánh

Ở tuổi 50,Lại Đức Quang vẩn còn trông rất tráng kiện,trẻ trung tràn trề sinh lực,nhìn rất phong độ so với những người cùng lứa tuổi…nhưng chỉ một đêm thôi,gương mặt lảo hôm nay nhìn thấy già nua rất nhiều,mái tóc rộ màu tuyết trắng,hai mắt lờ đờ như ông cụ 70 khiến thư ký Bình giật mình…lo sợ xốn xang…hắn đặc ly trà nóng lên bàn,đứng qua một bên cúi đầu không dám thở mạnh…chờ xem Chủ tịch Quang có gì căn dặn…Ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng thư ký Bình đang rối tung lên:”chẵng lẻ lời đồn đêm hôm qua là sự thật?Chủ tịch Quang sắp hạ đài?nghỉ tới đó,hắn run lên bắt đầu mất bình tỉnh…

Tốt nhiệp Thạc sỉ kinh tế,thời vận đẩy đưa,Lý Bình được Chủ tịch Quang chọn làm thư ký riêng cho lảo…đã gần được 5 năm rồi…Chủ tịch Quang đã nói qua,vài tháng nửa sẻ cho Lý Bình xuống tuyến dưới rèn luyện…Lý Bình mừng đến rơi lệ…

Thư ký của Phó Chủ tịch thường trực tỉnh được điều động xuống tuyến dưới…tệ lắm củng là Chủ tịch huyện,Bí thư huyện hay Phó Chủ tịch của 1 thành phố nào đó…công tác tốt,được lảnh đạo nâng đở thì quan lộ thêng thang…chỉ cần không phạm sai lầm thì tiền đồ vô lượng…vì vậy,hiện nay với thân phận ’thư ký’…nhưng Lý Bình đến nơi nào cũng được cán bộ nể mặt nịnh bợ…số người cầu cạnh làm thân ngày càng nhiều…

Vợ sắp cưới Lý Bình ,Cao Thúy Ái là một hoa khôi khoa tin học trường Đại học Cần Thơ…còn vài tháng nửa mới ra trường nhưng đã có nhiều công ty mời mọc…hứa hẹn lương cao,phúc lợi tốt..còn không phải là muốn kéo gần quan hệ với Lý Bình hay sao? ’Lý Bình phu nhân tương lai’ có làm được việc hay không không quan trọng,cái quan trọng nàng chính là ’nhịp cầu tri âm’ giửa họ và Lý Bình,thậm chí cái ‘hậu đài’ của Lý Bình:vị Phó Chủ tịch thường trực của tỉnh Hậu Giang…

Nhạc phụ tương lai thì giãn dị,hiền lành nhưng nhạc mẩu tương lai của Lý Bình hoàn toàn trái ngược,người nầy luôn khoe khoang,hách dịch,ngông cuồng tự đại thường ỷ thế Lý Bình đi gây chuyện khắp nơi,cũng may không có chuyện lớn gì… nhưng thiệt làm hắn đau đầu.

Lý Bình không dám nghỉ…mai nầy khi hắn chưa kịp được điều xuống tuyến dưới mà Chủ tịch Quang hạ đài…như vậy..như vậy…mặt Lý Bình trắng bệch…hắn đổ mồ hôi lạnh…

Phó Chủ tịch Quang ngồi thừ ra…lảo vô cùng hối hận…lòng tự kiêu đã khiến lảo lật thuyền trong mương…nếu có thể trở về mấy ngày trước,lảo sẻ chọn giải pháp khiêm tốn,hòa nhả nói một tiếng phải quấy với người trẻ kia là xong chuyện…Con lảo đã muốn chém giết người ta,lảo lại còn muốn bưng bít ém nhẹm cho qua…bây giờ có hối hận cũng muộn…ván cờ đã xong…lòng tự tôn đã làm lảo thua sát ván…Quang chỉ có 1 đứa con,dù sao cũng không thể để con mình đi tù…muốn cứu con,lảo đành phải chọn con đường nhượng bộ…chỉ còn chờ coi hành động của đối phương mà thôi…không biết họ muốn thế nào…kịch bản tồi tệ nhất là ‘thoái vị nhượng hiền’…lảo cũng đã nghỉ qua…tuy không cam lòng nhưng lảo không còn đường lựa chọn nửa rồi…

Giám đốc Duệ của Sở CA tỉnh nghe hai thuộc hạ Lộc,Vủ thân tín báo cáo không đem được Lại Đức Hòa về củng nuốt ‘uất ức’ đi tìm lảo đại kề khổ…vô kế khả thi…
Duệ tưởng lảo đại sẻ tức giận như mình nhưng Chủ tịch tỉnh chỉ mỉm cười phê bình đàn em:
-Anh coi anh kìa…cứ hấp tấp như vậy..sau nầy làm sao tôi yên tâm giao trọng trách cho anh đựợc?
Duệ vô cùng kích động…lảo đại đã nói như vậy có nghỉa là trong tương lai cái chức vụ Bí thư tỉnh ủy ,lảo đại coi như nắm chắc trong tay rồi…và mình cũng vì vậy mà lên theo,cũng như là nước lên thì thuyền lên…Duệ cười nịnh bợ:
-Cũng là lảnh đạo lúc nào cũng nhìn xa hiểu rộng…tôi không bao giờ theo kịp…hahaha
Được đàm em thân tín vuốt đuôi ngựa…Chủ tịch Phong lấy làm khoan khoái…lảo hớp một ngụm trà xong thong thả nói:
-Tình hình nầy coi bộ lảo Quang sẻ không xong rồi…con đường duy nhất để cứu thằng con…lảo chỉ có con đường để đi…đó là hạ đài…Một khi lảo bước xuống…đám thân tín của lảo coi như rắn mất đầu…anh biết phải làm sao rồi chứ?
Duệ bừng tỉnh…kích động tiếp lời:
-Đúng ha…đến lúc đó…trong đám người họ…ai biết điều,nếu mình coi thuận mắt thì thu nạp…còn nếu không thì đá…hahaha…
Cùng thời gian…văn phòng Hiệu trưởng Học Hửu,ba người đang chuyện trò…khác với thường ngày,cả ba đều có nét mặt nửa nghiêm túc,phấn khởi và lo lắng…
-Anh Hửu à…có thể nào chúng ta cũng nên vận động một chút?biết đâu….Hoàng Kỳ nói nhỏ như sợ có ai nghe được…
-Đúng đó…anh Hửu…chờ mấy năm rồi…cơ hội có lẻ đã đến với mình…không thể chờ được nữa.Phó hiệu trưởng Đoàn cũng kích động phụ họa…
Ba người trước kia là đều là thân tín của cựu Chủ tịch tỉnh…vì vậy đều cùng chung số phận ‘về vườn’ ngồi chơi xơi nước’ nên đồng tâm trạng.
-Bình tỉnh một chút…suy nghỉ cho kỳ phải làm sao cho có hiệu quả….cơ hội chỉ có một…Học Hửu nghiêm túc nói…quay sang Hoàng Kỳ,lảo nói thêm;
-Trần Đức…nhớ kỷ,tiếp cận nhiều một chút…thân cận nhiều một chút…có trở mình được hay không…thanh niên nầy là mấu chốt…
-Tôi cũng nghỉ vậy…nhưng không chắc lắm…có thật…Hoàng Kỳ thắc mắc…
-Hai anh có biết ai là người chống lưng cho hắn không?Học Hửu nhiêm nghị hỏi.
-Là vị nử thiếu tướng kia…Đoàn phó hiệu trưởng nhanh miệng đáp…
-Vậy hai anh có biết cô ấy là ai không?Học Hửu vẻ mặt ngưng trọng hỏi tiếp?nhìn hai vẻ mặt ngáo của hai ‘chiến hửu’,Học Hửu cúi đầu rù rì…không biết lảo nói gì chỉ thấy Phó hiệu trpưởng Đoàn và giảng viên Hoàng Kỳ trợn mắt há mồm sau cùng run lên vì kích động…

*
* *

Đức chỉ làm đến đây thôi…chuyện kế tiếp đã có Chánh văn phòng Đàm,Bí thư tỉnh ủy Lưu Hửu Phúc và Nancy…không tới phiên nó lo…hơn nửa có muốn nhúng tay hơn nửa cũng không được…vai trò của Đức hiện tại chỉ là nếu có chuyện thì ‘quậy’ cho lớn lên để Nancy có thể trục lợi…

Đức bây giờ cũng đã có ít nhiều nhận thức về đấu tranh trong quan trường …bây giờ,dù muốn dù không,nó cũng đã bị lôi cuốn vào cơn lốc xoáy của vòng tròn quyền lực.

Tổng Bí Thư dù là ở trên đỉnh cao nhưng cũng có kẻ thù…càng trên cao thì đấu đá càng khốc liệt…muốn sau nầy ‘hạ cánh’ an toàn thì nhất định phải có người thừa kế sự nghiệp…tuy có nhiều thuộc hạ nhưng đáng tin tưỡng nhất vẩn là Nancy…như vậy nếu trong tương lai nàng nắm được trọng quyền…như vậy Tổng Bí thư hạ cánh càng an toàn…

Muốn Nancy nắm trọng quyền…như vậy nàng phải có 1 đám người thân tín…trong đó phải có 1 người rất thân…và người đó là nó…ít nhất hiện tại là như vậy…tương lai không biết ra sao…
Và rỏ ràng là Nancy muốn rèn luyện Đức làm ‘ tướng’ nắm quyền lực dưới trướng cho nàng sử dụng…

1 đồn 10,10 đồn 100 và 100 đồn 1000…đây là phương tiện truyền tin lâu đời nhất nhưng luôn luôn hửu hiệu ngay cả trong thời hiện đại của ngày nay…

Đêm qua người ta xù xì rằng Lại Đức Hòa quen thói hiếp người đụng phải một nhân vật ‘khủng’ nên kết quả là ăn trái đắng..đang bị bắt nhốt ở một nơi bí mật…

Phiên bản thứ hai là cuộc tình tay ba giửa Chủ nhiệm Huy, cùng 1 mỷ nử giảng viên trường Đãng và 1 ‘soái ca’ … Chủ nhiệm Huy nổi điên âm mưu chụp mủ ‘soái ca’,chơi trò vu oan giá họa nhưng không thành cuối cùng bị ‘soái ca’ phản công nên bị bắt giam với nhiều tội chứng dâm ô phi đạo đức’

Lại có phiên bản thứ ba là :Chủ nhiệm Huy nhìn thì lịch sự nhưng thật ra là 1 con hủy râu xanh…bị ‘soái ca’ vạch mặt là kẻ hiếp dâm tống tình… kết quả là bị CA bắt…vợ sắp cưới liền từ hôn…
Nói tóm lại thiên hạ xù xì…không dám ‘bộc lộ’danh tánh của vị ‘soái ca’ nhưng ai cũng hiểu ngầm người ‘soái ca’ nầy là Trần Đức…
Điều khủng bố nhất là trong cả 3 phiên bảng…Lại Đức Quang,nhân vật số 3 của tỉnh cũng lép vế thấy rỏ…chẳng làm được gì…

Buổi sáng trong hội trường,từng nhóm học viên xù xì to nhỏ,nét mặt lấm la lấm lét,nghiêm trọng…

Phó Chánh văn phòng Du mặt nghiêm túc…trong lòng hớn hở…tối hôm qua lại khệ nệ mang qua cáp đem tới cho vợ chồng em họ…Tuy chưa chánh thức gặp mặt ‘soái ca’ để tỏ lòng trung nhưng cũng gần như vậy rồi…em dâu họ là người của ‘soái ca’ bồi dưỡng…mà mình với gia đình em họ thân thiết như vậy…cũng coi như có thể ‘dựa hơi’ được rồi.

Đức nào có biết gì…đêm qua hết miệng mồm tới cặc cứ dúi vào giửa hai đùi của vợ người ta mà thưởng thức ,đúng ra Nhung trước khung cảnh ‘hửu tình man dại’ ,lúc đầu còn ngượng ngùng bở ngở sau đó như dâm phụ,chủ động nhúng nhẩy,đủ trò đủ kiểu,muốn nhìn trong gương coi tướng đụ của hai người…đến nửa đêm mới chịu để Đức đưa về nhà…Lúc đó Đức giật mình nhớ là đã quên lời hứa trở lại bệnh viện thăm người đẹp… bèn gởi hàng text ‘bận chuyện đột xuất không tới được’ nhưng Tuyết chẵng thèm trả lời trả vốn…Đức đành lủi về nhà…có kế hoạch dổ ngọt rồi nên yên chí ngủ khì 1 giấc tới sáng…
-Chào cô Giao ….cô mạnh khoê chứ?

Buổi sáng,đậu xe xong,đang trên đường đi đến hội trường,gặp được Đồng Giao đẹp như minh tinh xứ Hàn đang bước vào hội trường,Đức hí hửng chào lấy lòng người đẹp…
-Hết bệnh rồi sao?tưởng cậu cũng nghỉ thêm vài ngày mới đi học lại chứ?Đồng Giao mỉa mai…nàng biết tên nầy bệnh ‘cuội’…
-Cám ơn cô quan tâm….Đức cười hihi…
-Ai rãnh mà quan tâm cậu chứ?Đồng Giao liếc xéo hắn,nhếch môi…ngoe nguẩy đi trước…
“Sao như ăn nhầm thuốc nổ vậy?mới sáng sớm mà?” Đức nhìn theo dáng đi của Đồnng Giao đoán là bà cô nầy hôm nay phải chăng tới ngày ‘bị đèn đỏ’ nên người khó chịu?
-Người ta đã đi rồi…còn ngơ ngẩn làm gì…

Quyên không biết từ lúc nào đến sau lưng…giọng trêu chọc hình như có chút gay gắt…Quyên tuy cũng là mỷ nử nhưng so với Đồng Giao cũng còn kém chút chút…tối qua có mấy người bạn thân gọi tới xầm xì…nên Quyên cũng biết có lời đồn,nàng là người biết rỏ câu chuyện ,nghe lời đồn bậy bạ cũng cãm thấy buồn cười nhưng trong bụng không thoải mái…cái gì chuyện tình tay ba,lại có nử giảng viên…Quyên biết người ta muốn ám chỉ Đồng Giao…
-Tôi ngơ ngẩn thì đúng rồi…nhưng mà là chị làm tôi ngơ ngẩn chứ không phải nàng ta….Wow..chị coi chị kìa…hôm nay nhìn sao giống Tây thi nha…đẹp lộng lẩy luôn…
-Cậu đã thấy Tây Thi sao?xạo cũng phải có căn cơ một chút đi…Quyên bỉu môi ‘bắt bẻ’ nhưng trong lòng thì khoái tỉ tê khi được khen đẹp.
-Ậy…không phải đâu…nói tới Tây Thi ai cũng biết là đệ nhất mỷ nhân rồi…có phải không?lịch sử nói vậy đó mà,đâu cần thấy chứ…nói thật nha…biết đâu Tây Thi cũng không đẹp bằng chị nha…hahaha.

Đức trổ tài miệng lưởi…lanh lẹ khen dồi…cặp mắt không ngại ngùng làm như ‘ngây ngất’ cứ nhìn tới nhìn lui trên người Quyên …vừa ra dáng điệu ‘con dê ‘ chính hiệu làm Quyên mừng thầm…giao tiếp đã lâu ngày,Quyên biết tên nầy hay nửa cà rởn nửa nói thật…huống chi trong thâm tâm Quyên đả nhất quyết rồi…hôm nay nhất định phải ‘đốn ngả’ tên nầy…làm mọi cách cho Đức đụ nàng…Quyên tin tưởng,Đức là trai mới lớn…chuyện giường chiếu không phải là đối thủ của nàng,chỉ cần nàng ‘vuốt’ vài cái sẻ phun ào ào …cùng lắm là ngậm vào thì làm sao nó chịu nổi?
Trời tờ mờ sáng Quyên đã thức dậy tắm gội kỷ lưởng hơn mọi ngày một chút,trang điểm kỷ lưởng hơn một chút rồi lựa chọn quần áo ướm lên người như cô gái vừa mới lớn hẹn hò với người tình…Trí thức giấc thấy vợ lộng lẩy,nứng cặc đòi đụ…dỉ nhiên là Quyên không chịu rồi…bỏ công trang điểm để dụ trai mưu đồ chuyện lớn mà,nhưng Trí đòi quá cũng đành chịu khó bú ông xả 1 lần …khi Trí bắn xong nàng chỉ cần xúc miệng,đánh răng lại trước khi đến lớp.
-Đừng quên hôm nay cậu nói mời tôi đi ăn …Quyên nhắc nhở…
-A…đúng đúng…hahaha.
Rồi nhìn quanh,nói nhỏ thấy không có ai nó nói nhỏ:” chị diện đẹp như vậy có phải muốn tôi phạm tội không?nói cho chị biết nha…Lại Đức Hòa chưa đủ tư cách làm đệ tử tui đó…hahahaha” Rồi cười phá lên rất vui vẻ hào hứng…
-Cậu dám sao?Quyên bỉu môi làm ra vẻ ‘khinh thường’….rồi mĩm cười …lắc mông đi trước.
-Tui không dám?nè nè đứng lại…sao đi nhanh vậy…
Cứ thế hai người đùa giởn đẩy đưa nhau…

*
* *

Trong đầu cứ nghỉ là sau khi suy nghỉ chính chắn lại tên kia sẻ tìm mình…tham gia ban văn nghệ đài truyền hình là chuyện nhiều người mơ mộng, hắn sẻ tìm mình thôi…
Nhưng đã hơn hai tuần trôi qua…điều Tú Nhi tưởng tượng trong đầu cứ như là bốc hơi…hoàn toàn không xãy ra…
Lại nghe Thụy Vủ nói tên kia đang đi học Trường đảng…Tú Nhi sững sốt…tham gia văn nghệ đài truyền hình không chịu lại đi học trường đảng?tên nầy điên rồi…đi làm cái chuyện chán phèo như vậy?thiệt không hiểu nổi mà…
Tú Nhi có bản tánh ương ngạnh…chuyện càng khó nàng càng không dể bỏ qua nếu chưa đạt được mục đích vì vậy hôm nay lái xe đến đây…đúng lúc nầy đang là vừa đúng 12 giờ…hôm nay là thứ Sáu,chỉ học nửa buổi nên ai cũng đang sửa soạn ra về…
-Tú Nhi… sao lại là cô?từ xa,Đồng Giao nhìn thấy Tú Nhi liền bước tới hỏi.
-Chị Đồng Giao…khoẻ chứ?haha..em đến kiếm người…Chị Giao à…tên Trần Đức đó…em muốn tìm hắn ta.Tú Nhi dáo dác nhìn quanh nói…
-Hả?em tìm Trần Đức?hắn ngồi ở kia…Đồng Giao đưa tay chỉ về hướng bên trong hội trường…Tú nhi theo hướng nàng chỉ nhìn theo thấy Đức đang vừa nói vừa cười với một đám người bao quanh nhìn rất là vui vẻ…
Hôm nay khác với hai ngày trước rồi…ai cũng nhìn Đức với ánh mắt vô cùng thân thiết…không phải sao?người có thể làm con nhà Phó Chủ tịch tỉnh ‘ăn trái đắng’ không phải là người bình thường,nếu được dịp còn không mau nịnh bợ một chút?vì vậy thay vì ra về,một số cố ý nán lại lân la trò chuyện…Đức là người cởi mở,thích kết giao lại không cao cao tại thượng nên không bao lâu không khí rất hòa hợp vui vẻ…
-Mọi người…coi…MC Tú nhi kìa…
Có tiếng xù xì vang lên…mọi người quay lại nhìn Tú Nhi với ánh mắt ái mộ… không ai lại không biết Tú Nhi MC nàng vừa đẹp vừa duyên dáng,dí dõm trong các buổi trình chiếu trực tuyến của đài truyền hình …nàng là thần tượng của họ…bên cạnh nàng là giảng viên Đồng Giao…hai mỷ nử trong top 10 của tỉnh…cả đám ‘đực rựa’ nhìn không chớp mắt…có kè âm thầm nuốt nước miếng…
-Nè..hình như kiếm cậu đó….
Quyên nhìn thấy Tú Nhi đang cùng Đồng Giao tiến về hướng nàng và Đức liền nhướng mắt ra dấu ,nàng nhớ đã nhìn thấy Tú Nhi có đến nói chuyện với Đức trong buổi tiệc thăng chức của Chủ tịch huyện Huy.
-hả ai ?Đức vừa hỏi vừa quay lại…
-Hello…còn nhớ tôi không?Tú Nhi duyên dáng cười .
-Nếu tôi nói từ ‘bửa đầu gặp gở’ về đến nhà tôi biếng ăn bỏ ngủ…cô có tin không?
Đức đá quen ‘rửng mở’ khi gặp gái nên ‘tuông’ một tràng khiến Quyên cúi mặt bấm bụng cười :”cái tên nầy”… Tú Nhi mặt đỏ ửng… Đồng Giao làm bộ không nghe quay mặt mím môi…rỏ ràng cười chúm chím không muốn cho ai thấy…
Sau một vài giây ‘khựng’ người…Tú Nhi cũng ‘không vừa’,điềm tỉnh cười :
-Tin…cậu cũng không phải là người đầu tiên nói vậy với tôi nên không có gì lạ…
-Thiệt sao,đã có người nói vậy rồi sao?Hahaha..thú vị ..thú vị….À…Cô tìm tôi?có chuyện gì sao?
-Cũng là cái chuyện tôi nói hôm trước…sao mau quên vậy…
-Chuyện gì?A….là cái chuyện tham gia đội ngủ văn nghệ đài truyền hả?Không…không có hứng thú…
Đức vẩn là cái mặt trơ trơ không một chút ‘hứng thú’ với đài truyền hình…nó luôn nghỉ là sau cái mỷ từ “ban văn nghệ văn công văn gừng gì đó…thật ra toàn là đám đỉ đực đỉ cái…là công cụ để thỏa mản tình dục của đám lảnh đạo…Liếc nhìn Tú nhi nơi khóe mắt,Đức thầm rủa:” mẹ bà..dáng vấp coi cũng không tệ…tiếc là lại làm cái chuyện chõng khu cho lảnh đạo đụ ,không biết xấu hổ…”
-Tôi thấy hình như cậu có thành kiến với tôi thì phải?
Tú Nhi hậm hực,nhận ra ánh mắt khinh thị của Đức….dù chỉ lóe lên trong phút giây thôi…
-Đâu có…sao cô lại nói vậy…oan quá nha…Đức chối bai bãi…
-Vậy…nếu cậu không muốn gia nhập tôi cũng đành thôi…nhưng với danh nghỉa cố vấn …được chứ?Chúng tôi sẳn sàng trả lương cao theo hợp đồng…thế nào?

Quyên và Đồng Giao đứng kế bên nghe mà ngạc nhiên…không ngờ Tú Nhi MC coi trọng Đức như vậy…gần đó có đám học viên cũng nghe trộm được chút đỉnh…trợn mắt há mồm…Trần Đức thiệt
đúng là ‘soái ca’ mà…ngay cả Tú Nhi Mc cũng coi trọng vậy mà cũng không nể mặt…

-Nè…nếu là chuyện liên hoan đến các họat động hội,đoàn có ích cho xã hội…cậu có thể hưởng được chút ưu đãi trong chương trình học đó….
Đồng Giao ‘mách nước’ cho Đức…thật ra chỉ muốn giúp Tú Nhi thu phục tên nhóc nầy…
-hả?là ý gì vậy?Đức nhìn Đồng Giao ngờ vực hỏi…
-Là như vầy…nếu trong lúc đang thụ huấn ở trường Đảng….nếu cậu có dịp tham gia công tác hổ trợ các hội đoàn thì cậu sẻ được hưởng một số điểm…Đồng giao giải thích…
-Ây da….vậy thì nói sớm đi….tôi thật ra là thích tham gia phụ giúp mấy cái trò Hội Đoàn hoặc tổ chức gì gì đó…làm chuyện tốt mà…phải không?Đức trơ trẻn nói…

Đồng Giao cười thầm trong bụng,quay mặt nhay nháy mắt với Tú Nhi…Thật ra nàng lừa Đức mà thôi…nhưng đây là cái lừa có thiện ý…

Nội dung của khóa học chinh là nâng cao tinh thần đồng đội…ý thức sống trong tập thể…mình vì mọi người mọi người vì mình…như vậy vừa sinh hoạt ở trường Đảng,bỏ 1 ít thì giờ tham gia đội ngủ của Tú Nhi cũng là chuyện tốt…Hơn nửa,Đồng Giao biết là phía trên muốn bồi dưỡng tên nầy…nên nàng ‘thuận nước đẩy thuyền’ mà thôi…

-Nói đi …là chuyện gì?tôi không giỏi lắm đâu nha…Đức nhìn Tú nhi ngờ vực:” con nhỏ đầy muốn mình giúp cái gì đây?”
-Muốn nhờ cậu giúp tổ chức một ban văn nghệ…Tôi biết lảnh vực nầy cậu có kinh nghiệm…phải không?
-Phải thì phải..nhưng tại sao lại là tôi?nếu cô cần có hàng ngàn người cho cô chọn mà…
-Nhưng tôi không biết họ..tôi lại đã từng chứng kiến tài nghệ của cậu…vì vậy cho nên…
-Cũng phải…nhưng mà không phải trong đài truyền hình đã có ban văn nghê cho cô sử dụng sao?
-Có nhiều chuyện cậu không hiểu đâu…thứ nhất là tôi muốn những lần trình diển trong tương lai phải có phong cách mới mẻ…thứ hai là tôi không tin tưởng họ trăm phần trăm…nói đúng ra là họ bằng mặt không bằng lòng cho nên…
Đức chợt hiểu…thì ra cô nàng nầy có lẻ không điều khiển được người của ban nhạc…chuyện nầy đúng là khó làm việc nha…thì ra là vậy.
-Giúp cô chuyện nầy thì được….nhưng tốn kém không ít đâu nha…
-Tôi biết…tạm thời là nhân viên hợp đồng…sau đó sẻ tính sau…
Thấy Đức nhận lời….Tú Nhi hăm hở…hai mắt sáng ngời…
-Vậy cô muốn khi nào bắt đầu?tôi có một số người quen…có thể liên lạc…
-Càng sớm càng tốt…cậu cứ tiện tay mà làm…vấn đề thù lao của họ…tôi giao cho cậu thương lượng…tôi tin tưởng cậu…
-Có lời nầy của thì dể làm rồi…được rồi…chuyện nầy tôi sẻ giúp cô…hahaha tôi không lấy thù lao đâu…nhưng mà giảng viên à…cô phải vu vi cho tôi mới được đó…công tác nầy tốn không ít thì giờ …

Đức quay sang Đồng Giao…kỳ kèo,nhân dịp muốn mượn cớ ‘trốn học’. ..
-Cậu có thể nghỉ chiều thứ Năm…nếu có công tác cần làm…như vậy là 8 tiếng mổi tuần…tạm thời là như vậy cũng đủ rồi…thiếu đủ gì tính sau…
-Hả?chiều thứ Năm thôi à?giảng viên à…có 4 tiếng thôi đâu phải là 8…
-Chiều thứ 6 đâu có học…vậy là đủ rồi…phải không?Tú Nhi mình đi… Đồng Giao nói xong chúm chím cười quay lưng bước đi….
Tú nhi cuối đầu cười trộm,hớn hở khi thấy Đức bị Đồng Giao lừa một vố…nhay nháy mắt với Đức cất bước đi theo Đồng Giao…bỏ mặt Đức đang ‘căm phẩn’ nghiến răng”:
-Được…được lắm…chờ coi đi…quân tử báo thù 10 năm chưa muộn…
Quyên cười hinh hích:
-Này…cậu có gì đắc tội với giảng viên Đồng Giao hả?
-Đắc tội với ‘mụ’ ta?đâu có…tui đâu có làm gì đâu chớ…
-Cái gì ‘mụ’…người ta còn trẻ lại đẹp gái như vậy đừng có quá đáng mà….Quyên cười chúm chím…sực nhớ đến lời đồn…không chừng giảng viên nầy là vợ sắp cưới của Chủ nhiệm Hòa? Vì vậy cho nên …nghỉ tới đó liền nói nhỏ:
-Nè…nói cho cậu nghe cái nầy…nghe đồn cô ta là vợ chưa cưới của tên Hòa kia đó…không biết có thiệt không…hay là cậu tìm hiểu thử…dù sao đề phòng một chút người ta vì chồng trả thù cậu…
-Phải ha…thì ra là vậy…muốn báo thù chồng chứ gì?được thôi…hăc hăc hăc…tui chờ coi…
-Hỏi cho kỷ lưởng đã…giảng viên với tên Hòa kia….tôi không tin đâu…họ không giống là một cặp…không có tướng vợ chồng…đánh chết tôi cũng không tin…
-Ừm..suy nghỉ kỷ thì cũng thấy không giống nha…thôi dẹp chuyện đó qua 1 bên…lát nửa mình đi ăn trưa..tôi mời…
-Dỉ nhiên là cậu mời rồi…đã nói từ mấy bửa trước…không xù được đâu…
-nhưng mà để tui làm sáng tỏ chuyện nầy trước đã…tức quá mà…
Không đợi Quyên ừ hử,Đức hấp tấp đuổi theo Tú Nhi và đồng Giao gọi:
-Cô…Giao..cô Giao…
Đang vừa đi vừa nói chuyện với Tú Nhi với vẻ đắc ý…nghe Đức gọi …Đồng Giao quay lại nghiêm nghị hỏi:
-Có chuyện gì?
Đức đưa mắt nhìn Tú Nhi thấy có vẻ không tiện lắm..ai dè Đồng Giao đã nói:
-Không sao hết…có gì cứ nói đi…Tú Nhi là bạn tôi…không gì phải ngại…
-Ừm..vậy được…Hahaha nói sao đây…là như vầy..oan có đầu nợ có chủ có phải không?chuyện xích mích giửa tôi và chồng sắp cưới của cô…ây da cô cũng không cần trả thù riêng mà phải không..tui sẻ khiếu nại đó…
-Cậu nói cái gì?Đồng Giao gắt lên..hai má đỏ ửng…vừa thẹn vừa giận…hai mắt nàng long lên…lúc nầy nàng muốn nhãy lên bóp cổ thằng nhóc nầy…cái gì chồng?ai là chồng nàng?thằng mắc dịch nầy đang nói gì vậy?
-Chủ nhiệm Hòa..chồng sắp cưới của cô…Đức nào biết mô tê gì..cứ bô bô cái miệng…
-Đồng Giao chưa có bạn trai cũng không có chồng sắp cưới…cậu nói cái gì vậy?Tú Nhi vừa tức cười vừa giận quát…
-Hả?Đức sửng sốt..nhìn qua Đồng Giao thấy hai tay nàng đang nắm chặt,run lẩy bẩy…biết mình đã gây ra chuyện lớn liền quay đầu vừa chạy vừa nói lớn:
-Ok..bye bye…sorry ha…cuối tuần vui vẻ nha…
-Cậu…cậu đứng lại cho tôi….
Nhưng Đức càng chạy càng nhanh…phút chốc biến mất sau dãy hành lang…
Tú Nhi gập người cười rủ rượi…
-Còn cười?cũng tại em hết…Đồng Giao nhăn mặt một hồi rồi cũng cười theo…
-Không trách hắn được đâu…chắc là cũng nghe tin đồn sáng nay…Chị cũng nghe chút ít gì rồi chứ?
-Hả?tin đồn gì vậy?
-Nói…nói chị là vợ sắp cưới của Lại Đức Hòa…chồng sắp cưới của chị lại có gút mắc với hắn cho nên ..không biết vì sao bị bắt…đại khái là vậy…
Mặt Đồng Giao trắng bệch:
-Ai…ai lại đồn bậy bạ vậy?
-Tin đồn mà làm sao biết được…mà thây kệ đi…em nghỉ vì vậy mà tên kia nghỉ rằng chị muốn báo thù cho ông xả…nói đến đây Tu Nhi cười hì hì…
….
-Đã nói với cậu rồi…cứ hấp tấp…mai mốt nầy cô ta sẻ ‘đì’ cậu cái tội nói bậy nói bạ…Quyên lầu bầu sau khi lên xe…
-Chừng đó mới tính đi…bây giờ mình đi ăn đồ Tàu,đồ Việt hay đồ Tây?đồ Rệp?đồ Ấn thì miển đi…cái gì cũng có mùi cà ri nị…sao hả?chi quyết định đi…
Quyên ngần ngừ…đồ Tàu,đồ Việt ăn hoài,đồ Rệp chưa bao giờ thử,đồ Ấn chỉ biết có món cà ri…Quyên chưa có dịp ăn đồ Tây uống rượu đỏ lần nào…muốn thử lắm nhưng ngượng ngùng…không muốn cho ai biết sự quê mùa của mình…nàng nghe nói ăn đồ Tây cầu kỳ lắm…không phải cứ gọi món ăn rồi cầm muỗng nĩa là được đâu…phải có thứ tự đàng hoàng,từ món ăn cho đến cách ăn…
-Mình đi ăn đồ Tây… Thấy Quyên ngần ngừ…Đức liền quyết định…

Đức đưa Quyên đến The Grill Restaurant ở Cái Răng,nơi đó vừa có đồ ăn Tây và Nhật …Phong cảnh trang nhả…Lần đầu tiên đến nơi nầy nên Quyên bở ngở…
Đức đã quen rồi…không phải lần đầu đến đây…

Chọn một bàn trong góc khuất nhưng có thể nhìn ra ngoài…đã quá giờ cao điểm nên thực khách không nhiều ngoại trừ những người đến ăn trưa muộn…
-Ở đây có đồ ăn Nhật và đồ ăn Tây…hôm nay mình ăn đồ Tây nha…lần tới mình ăn đồ Nhật…
-Cậu thường tới đây à?chổ nầy có đắc lắm không?Quyên hỏi nhỏ…rồi nhìn quanh như sợ có ai nghe:”tôi
chưa ăn đồ Tây bao giờ…”
Đức cười:
-Không có gì phải khẩn trương…ai cũng có lần đầu mà…yên chí đi…cứ làm theo Đức là được…không biết
thì học thôi…Đức trước kia cũng vậy…chị biết không ngày nay,cuộc sống mỗi ngày đều khá hơn…người giàu có cũng nhiều lên,họ bây giờ rất chú ý cách ăn cách mặc…mặc đồ hàng hiệu,ăn ở nhà hàng cao cấp cũng là tượng trưng cho thân phận…

Ngừng một chút…nhìn quanh rồicười nói tiếp:
-Có tiền mà chưa vào nhà hàng Tây thì cũng như thiếu một cái gì đó…nhưng không phải cứ có tiền là cứ vào nhà hàng Tây được đâu à…biết gọi món,biết ăn thế nào,uống ra sao cũng là một loại học vấn…Vấn đề là nếu ai đi du lịch qua Pháp,Ý hoặc Đức,vào nhà hàng gọi món ăn…nếu không biết ăn làm sao thì người ta sẻ vui vẻ nhiệt tình hướng dẩn…nhưng mà…
Lúc nầy người phục vụ đến chào khách với 2 tấm thực đơn…Đức mĩm cười lấy tờ thực đơn đưa cho Quyên,nó cũng có một tờ thực đơn khác trong tay…mắt dán vào tờ thực đơn miệng nói nhỏ chỉ đủ Quyên nghe:
-Ở xứ Việt khác nha…lần đầu tiên vào nhà hàng Tây gọi món ăn…nếu ngáo ộp thì bi coi như quê mùa,hai lúa… không ai muốn vậy mà phải không?…ai cũng muốn chứng tỏ ta đây sành điệu mới không bị mất mặt…đây là tâm lý chung chung.

Đức vừa nhin bản thực đơn vừa luôn miệng giãi thich…giọng rù rì …

-Sao cậu rành vậy…Quyên hỏi…theo nàng biết thỉ Đức chưa từng đi du học hoặc có dịp xuất ngoại…
-Hahaha…chuyện nầy đi ăn cùng với đám bạn thuộc tầng lớp thượng lưu…đi nhiều lần cũng học hỏi được chút đỉnh đó mà…Đức củng không biết nhiều đâu…đại khái cũng đủ xài…Đức cười hóm hỉnh nheo mắt nhìn Quyên.
Thật ra nó cũng là nhờ Loan, Nancy chỉ điểm…cả hai đều thuộc tầng lớp cao,xả hội quan quyền thượng lưu đã từng đi du lịch và giao tiếp không ít với người nước ngoài nên hiểu biết rộng rãi.Gần mực thì đen gần đèn thì sáng,Đức dỉ nhiên là học được ít nhiều rồi…nhất là cả hai đều muốn ‘bồi dưỡng’ cho nó nên tất cả mọi thứ đều được chỉ điểm tận tình…cả hai mặt lý thuyết lẩn thực hành…
Quyên cười…thấy Đức thật thà,cãm tình liền tăng lên thêm mấy phần…
-Ừm..vậy tôi chọn đồ Tây…tôi chưa từng uống rượu đỏ…muốn thử…
-Được…được…nhất định phải thử rồi…
Đưa tay ra hiệu…người phục vụ liền bước tới…Đức gọi một chai rượu đỏ…
-Nói chị cái nầy đừng cười nha…
-Chuyện gì?
-Người Ý,người Pháp…uống rượu đỏ như uống nước…chị có thể tưởng tượng bên Âu châu,nước uống mắc hơn rượu đỏ không?vì vậy,họ,nhất là người Ý,đến mùa gặt hái nho,thường làm rượu tại nhà để dành uống cho nên họ rất rành về rượu…cái nào ngon dở họ biết liền…bởi vậy vào nhà hàng bên Tây…kêu một chai rượu đỏ,người phục vụ khui chai rượu,trước hết rót một chút vào ly cho khách nếm thử,nếu khách thích thì sẻ uống chai đó còn không thì họ sẻ thay chai khác cho đến khi khách hài lòng…
Đức bô bô cái miệng ‘lên giọng’ giãng giãi …nghe nó nói khiến Quyên có cãm tưỡng ‘vịt cừu chính hiệu’…
-Nhà hàng Tây ở xứ mình cũng có cái màn nầy…khách Tây thì không nói…nhưng đối với khách người việt thì hơi quai quái…hahaha…chị nghỉ đi…các đại gia thì tui không biết nhưng đại đa số dân mình đều không rành nhưng vẩn làm bộ làm tịch như là dân sành điệu lắm…hahaha…tui không phải chỉ trích ai đâu…tại vì tui cũng vậy đó mà…phải làm cho ấn tượng một chút…có phải không?nếu không thì sẻ bị coi là hai lúa…
-Thế nào là làm cho ấn tượng một chút?
-Dể thôi…người ta rót một chút rượu vào ly..chị cầm ly lên,lắc lắc xoay tròn nhẹ cái ly ,đưa lên mủi ngửi một chút xong hớp một tí…kế đó nhắm mắt lại vài giây dau đó quyết định có chọn chai đó hay không…Vậy là được rồi…
-Vậy…vậy làm sao biết ngon hay dở?Quyên mù tịt hỏi…
-Hahaha…chị hỏi tui…vậy tui hỏi ai đây?….cái nầy là vờ vịt thôi….cho ra vẻ í mà…ai cũng làm vậy… Quyên nghe nói…cúi gập người cười sặc sụa…
-Đã nói rồi…đừng cười mà…
Suy nghỉ một chút Đức nói thêm:
-Nhưng nếu sau nhiều lần uống rượu đỏ…chị sẻ thấy nếu lúc nếm rượu có vị hơi chua chua một chút thôi,chát chát và ngòn ngọt…thì là rượu ngon…đại khái là như vậy đó….mai mốt có dịp thử nhiều lần chị sẻ nhận ra thôi…khó nói lắm..
-Có mắc lắm không?Quyên e dè hỏi…
-Có chai vài trăm ngàn…triệu bạc hoặc vài chục triệu cũng có…nghe nói Lafitte của Pháp năm 86 gì đó có thể lên tới trăm triệu 1 chai…
-Hả?cái gì?trăm triệu ?Quyên há hốc mồm…
-Ừm…nghe nói là vậy…hahaha cái tui sắp mời chị uống chỉ hai ba trăm ngàn thôi…hahaha
Bây giờ nói về ăn nha…lúc ăn đồ Tây…không được gây ra tiếng động…là mất lịch sự…phải nhỏ nhẹ…lâu lâu lấy khăn chùi mép một cái mới chứng tỏ được mình sành điệu,là người thượng đẳng…hahaha…nói thiệt nha tui thích ăn như người Nhật,hoặc người Tàu vậy..ăn cái gì ngon là nghe tiếng rồn rột…
-Vậy thôi đi…Quyên nói với vẻ tiếc nuối….Đức nói một hồi làm nàng ‘khớp’…
-Không được…chị phải ăn đồ Tây cho biết…có Đức mà…yên chí đi…đồ Nhật hả?chổ nầy cũng có nhưng hôm nay minh ăn đồ Tây uống rượu đỏ,làm người thượng lưu…hahaha
Đúng như lời Đức nói…vài phút sau người phục vụ đem ra 1 chai rượu đỏ…khui xong rót vào ly …Đức cầm ly rượu lên,lắc nhè nhẹ rồi đưa lên mủi hít…sau đó nhìn người phục vụ gật đầu…mặt rất nghiêm túc…

Nhớ lời nó nói..Quyên cúi mặt cố nín cười…

Đức chọn cho Quyên một phần súp hành (onion soup),một phần salad caesar và bò bít tết là món chánh…còn nó thì ăn mỳ ý (spagetti…)
-Nè…cheers…Đức cầm ly rượu đỏ lên bắt đầu ‘sổ’ tiếng Anh…nhiều thì không được chứ mấy câu xả giao như thế nầy không làm khó nó được…phong thái rất là ‘soái ca’.Vào nhà hàng Tây phải nói tiếng Anh tiếng em vài tiếng cho ‘đủ bộ’ vậy đó mà…
-hả…ừm…Quyên hiểu ý cũng cầm ly rượu lên uống…vừa uống một ngụm mặt liền hây hây đỏ không biết vì rượu hay vì cái gì nhưng nhìn nàng trông rất đẹp khiến cặc trong quần Đức bắt đầu cục cựa…
-Có câu ‘ăn đồ Tàu,ở nhà Tây,lấy vợ Nhật…chị có nghe rồi?
-Ừm…có nghe…sao?
-lát nửa cho chị xem căn nhà theo phong cách Tây…không đúng..Tây còn thua xa…
Đức cười khoái chí…ăn trưa xong lấy cớ đưa Quyên tới căn nhà kia…trước là khoe một chút…sau là…nó tính trong đầu rồi..căn nhà đó sẻ là bải đụ…ai cũng sẻ có phần…Thím ba,Nhung,hôm nay là chị Quyên nầy…hắc hắc hắc…

Xe vừa ngừng lại,Quyên nhìn căn nhà ngờ vực hỏi:
-Nhà nầy?cậu nói nhà Tây còn thua xa mà…không phải là căn nhà nầy chứ hả?Quyên nghi hoặc khi nhìn thấy căn nhà ‘phong cách Tây phương’ mà Đức cứ khoe suốt buổi…rỏ ràng là căn nhà thường thôi của miền Tây nam bộ thôi mà…
-Ây da…vô trong rồi mới nói sau đi…đừng gấp mà…Đức cười bí hiểm….

Vừa bước vào nhà…Quyên trợn mắt há mồm…bên ngoài và bên trong là một trời một vực…bên ngoàirất mộc mạc nhưng bên trong vô cùng sang trọng…
-Nè..lại đây coi nè…có thấy trên tường đều là kiếng nên nhà tuy không lớn nhưng có cãm giác vô cùng rộng rãi phải không….đây là phòng ngủ nè..ngạc nhiên chứ gì?trong phòng ngủ chỉ có cái giường thôi không có gì khác…nè nè..lại đây coi..cái phòng tắm rộng lắm phải không?cái bồn nầy có thể làm mát xa đó…gọi là whirilpool….còn đây là tủ rượu nhỏ..vừa ngâm mình trong bồn vừa nhâm nhi rượu đỏ…hahaha là Đức thiết kế đó…thích không?cho ý kiến đi…
-Nhà…nhà của cậu à?Quyên trợn tròn xoe mắt hỏi.
-Ừm….lúc mua là để định đầu tư thôi…sau nầy bán lại kiếm lời nhưng bây giờ thay đổi ý kiến rồi không bán…
Quyên hai mắt tròn xoe,trầm trồ hết chổ nầy đến chổ kia…
-Nè…để mở nước chị coi nha…
Đức mở nước trong bồn tắm…chở đến khi nước đầy quá nửa ,nó khởi động cơ quan khiến nước trong bồn ‘như sôi ùn ục’…Quyên ngây ngất đứng nhìn không chớp mắt…bất thình lình nàng cãm giác có hơi thở phà sau cổ đồng thời có hai bàn tay đang mon men sờ soạn trên người…Tuy đã chuẩn bị tinh thần ‘hiến đụ’ từ lâu nhưng Quyên vẩn hồi họp:
-Cậu..cậu muốn làm gì…miệng nói nhưng người nàng cứ để yên không chút dấu hiệu chống cự…
-Chị đoán coi..hai tay bắt đầu mò loạn lên…không phải ngoài lớp vãi nửa mà đã chạm vào da thịt…
-Cậu…lưu manh…có phải đã âm mưu trước với tôi rồi phải không?Quyên bắt đâu thở dồn dập…cám giác phía sau bờ mông có vật cứng áp sát vào…
-Chị nói sao cũng được….muộn rồi…chân thành hợp tác đi…nếu không….tui tiền dâm hậu sát đó nhe…Đức ‘hăm dọa’
-Quyên cười rúc rích…trước sự tấn công ồ ạt của Đức…nàng cũng bắt đầu động cởn rồi…đưa tay lòn ra sau tìm ‘vật đó’ thám hiểm một chút…tay vừa chạm ngay vào vị trí đó mặc dù còn cách một lớp quần nhưng nàng vẩn có cãm giác không bình thường…nhìn vào gương bất giác Quyên thộn mặt ra…không tin những gì nàng đang thấy… Trí,chồng nàng luôn tự hào có thần thương vô địch…Quyên cũng thấy vậy…thầm đắc ý khi thỉnh thoãng nghe lóm đồng nghiệp than phiền chồng họ vô dụng…
Cái gì ‘thần thương vô địch’ của Trí, so với cái nàng thấy trong gương,đang chỉa sát mông nàng…không cùng một đẳng cấp…
Thì ra biết Quyên muốn sờ cặc,Đức liền cởi khuy kéo cả quần dài và quần lót xuống..Quyên mò mẩm làm cặc nó cứng trong không gian chật hẹp,khi quần lót được kéo xuống …tức thì hùng dủng chỉa đầu ra…cùng lúc Quyên nhìn vào tấm gương gắn trên tường…

Quyên một lòng muốn hiến thân,Đức một lòng muốn ‘làm thịt’ người đàn bà nóng bỏng…vậy thì chuyện cả hai muốn còn có vấn đề gì nửa? Nhất là trong khung cảnh hiện giờ…

Hai tay chống lên thành bồn tắm,mông chỉ ra sau Quyên hứng chịu từng cú dập từ sau thúc tới…tóc dài xỏa che kín gương mặt nhưng từ tiếng rên rỉ cũng đoán được nàng đang trong tột đỉnh của khoái lạc…

Quyên không ngừng nhìn mình trong gương…hoàn toàn bị kích thích khi nhìn thấy hình ảnh chân thật của mình trong lúc nầy…dâm dật và phóng đãng…

Quyên hoàn toàn quên ‘kịch bản’ trong đầu:” thanh niên mới lớn mà …vuốt vài cái,nó sẻ phun liền hoặc vừa ngậm vào liền bắn…nó sẻ mê mệt mình thôi”

Quyên không nhớ nàng đã mấy lần lên đỉnh…nhưng Đức cứ hùng hục như con trâu…không phải chỉ 1 lần ngậm cái của nó mà hai ba lần nó đụ miệng nàng,giống như Trí đã đụ miệng nàng sáng nay…
Trí chỉ được 5 phút…cái tên nầy làm nàng mỏi cả miệng vẫn trơ trơ…

Từ phòng ngủ đến trong nhà tắm nơi nào cũng là bãi chíến trường…đủ trò đủ kiểu…

Lúc đầu…hình ảnh Trí còn hiện ra trong đầu khiến Quyên có chút ái náy nhưng sau đó hình ảnh ấy nhạt dần…nhạt dần…sau cùng hoàn toàn biến mất.Quyên hoàn toàn heo bản năng của sự đòi hỏi dục tình…phóng đãng,đủ trò đủ kiểu…

-Cậu..không phải là người…Quyên vừa mặc lại quần áo vừa nũng nịu ngắt vào đùi Đức…nó vẩn tô hô trần truồng nằm ngữa trên giường,cặc vẩn cứng chỉa lên trần nhà…mặc dù vừa phun ào ào vào miệng nàng…suốt 3 tiếng đồng hồ trôi qua,đây là lần đầu tiên nó phun…
-Còn sớm mà…mới 5 giờ…tối về…Đức rù quến…còn muốn đụ thêm cái nửa…
-Ông xà chị sắp về rồi…hôm nay thứ Sáu…bửa khác đi…Quyên hứa hẹn…
-Ừm…là chị nói đó nha…nhưng mà nửa tiếng nửa đi…nói xong đứng lên chỉa cặc ngay miệng nàng cười dâm:
-Chìu Đức chút nửa đi…
-Cậu thiệt là…Quyên nguýt Đức…nhưng rồi cũng mở miệng ra cho nó đút vào…

*
* *

-Hello…Wow…hôm nay khí sắc không tệ…Đức gỏ cửa nhè nhẹ,không thấy tiếng ừ hử nên đẩy cửa đưa đầu nhìn vào thấy Tuyết đang nhìn mình với ánh mắt ‘không có thiện ý’…
-Tổng giám đốc ..cậu tới đây làm gì?Tuyết hằn hộc…tối hôm qua,nó nói tới,nàng chờ đến nửa đêm vẫn không thấy bóng dáng,chỉ nhận được hàng text ‘có chuyện đột xuất không tới được’ khiến nàng tức muốn bể phổi…tên nầy dám cho nàng leo cây…

Vì thế cách đây 15 phút..nàng lại nhận được hàng text ‘hôm nay khỏe chưa?tới thăm cô trong vòng 15 phút’…và bây giờ hắn xuất hiện trước mặt…Tuyết muốn nhãy lên ‘bóp cổ’ cho nó ‘chết’đi mới hả cơn giận đã bị cho leo cây tối hôm qua…thiệt là mất hết mặt mủi mà…
-Hahaha…nè đừng nổi nóng mà,,,đúng….hôm qua là lổi của tôi…nhưng cô nghe tôi nói đi…hôm qua…

Đức trổ tài miệng lưởi đem câu chuyện Lại Đức Hòa hùng hồn kể lại…nhưng theo phiên bản ‘ly kỳ, bị CA chụp mủ làm khó…là âm mưu của Lại Đức Hòa…phải khó khăn lắm…vâng vâng và vâng vâng…trong lúc kẻ chuyện mặt vô cùng trịnh trọng nghiêm túc như vừa thoát cảnh ‘thập tử nhất sinh’ khiến Tuyết mặt mày trắng bệch…Đức lấy làm đắc ý nghỉ :”không có gì dể hơn gạt gái”…
-Cũng may nhờ có quan hệ cũa Nancy nên chuyện dử hóa lành…hahaha không những vậy tên Lại Đức Hỏa kia còn đang bị bắt giử tội hiếp dâm…
Tuyết nghe nói đến Nancy cũng không thoãi mái lắm..đã từng chạm mặt với nhau…trong lòng nàng không phục…cứ cãm thấy có cái gai trong lòng…
-Thôi ..không nói chuyện đó nửa…tối nay đưa cô đi nhà hàng 5 sao…thấy xạo xạo vài câu đã gạt đưực người đẹp…Đức liền ra chiêu kế tiếp.
-Hả?cậu khùng à?không thấy tôi bị như vầy sao?Tuyết trừng mắt chỉ bàn chân băng bó của mình…
-Đã tính rồi…nè bây giờ có hai lựa chọn:thứ nhất ngồi xe lăn ,tôi đưa cô đến nhà hàng…thứ hai là kêu nhà hàng đem đủ thứ tới đây,cùng người phục vụ…tôi cùng cô ăn tối ở đây…Cách nào cũng đầy lãng mạn và tình điệu phải không?hahaha…
-Cái gì..cái gì tình điệu…nằm mơ đi…cái nầy là cậu vì thiếu tôi nên trả nợ thôi…
Tuyết thấy Đức đã ‘an bài’ mọi thứ…trong lòng vô cùng ngọt ngào…ngoài mặt thì ‘bỉu môi’ ra vẻ lạnh lùng khinh thường…
-Sao củng được mà…cô chọn cái nào?
-Không chọn gì hết…làm như đóng phim vậy…thiên hạ cười cho thúi đầu…Tuyết phì cười…tuy nàng ‘bậm trợn’ nhưng không có nghỉa là chuyện gì cũng dám làm…nhất là mấy cái chuyện như vầy…nghe thì lảng mạn nhưng ngoài đời và trong phim khác nhau…
-Hahaha…biết ngay là cô không chọn cái nào mà nên tôi mới đề nghị đó thôi…Đức cười hhihi haha lấy làm đắc ý….
-Cậu…Tuyết trừng mắt tức giận vì bị lừa…
-Nè…nè nghe tôi nói đi rồi mới nổi tam bành lên sau ha…ây da đừng có nóng tính mà….không có lợi cho sức khỏe lại mất đẹp…là như vầy…

-Sao hả?thấy sao?vừa ý chứ? Đức đưa ly rượu đỏ lên miệng hớp một ngụm nhìn Tuyết hỏi.
-Ừm…tha cho cậu…Tuyết nhìn quang cảnh chung quanh,hít một hơi không khí trong lành ,liếc nhìn Đức cười hài lòng…
Thì ra cũng không phải ngồi xe lăn đến nhà hàng,cũng không phải ngay trong phòng bệnh viện…Đức dìu nàng lên xe,đến nhà hàng lấy những thức ăn mà hắn đã đặt trước rồi cả hai đến khu vườn mà nó gọi là vườn địa đàng…Tuyết thật thích…cảnh sắc đồng quê trong buổi chiều tà thật đẹp,trước mặt có dòng sông nước chãy lững lờ,giống như là một buổi cắm trại…
-Vậy…trên thang điểm 10…cô cho tôi mấy điểm?Đức cười…
-Ừm…9 điểm…
Tiếng ‘điểm’ chưa kịp dớt Tuyết bổng sững sốt,ngây ngốc …môi Đức nhanh chóng lấp môi nàng…không lâu…chỉ khoãng 15 giây thôi rồi nhìn Tiyết cười…
-Lưu manh….cậu ..lưu manh..Tuyết trừng mắt…
-Cô nói tôi được 9 điểm mà…nên tôi tưởng là cô cũng thích tôi…Đức ‘ủy khuất’…
-Tôi nói là chuyện cậu tổ chức bửa nầy kìa….cậu nghỉ tới đâu rồi vậy? Tuyết ‘đai nghiến’…tỏ vẻ ‘bất mãn’ nhưng trong thâm tâm lại ngọt ngào vui sướng…
-Vậy sao?xin lổi nha…vậy là tôi hiểu lầm rồi…thôi được bây giờ cô hôn tôi lại là mình huề chứ gì…
Nói xong mặt nó nghiêm túc,hai mắt nhắm lại đựa môi tới cho người đẹp hôn lại mình coi như ‘huề’
Tuyết cười khúc khích:
-chưa thấy ai lưu manh như cậu…
-vậy sao?hahaha cám ơn đã khen khích lệ….Đức trơ trẻn cười đáp…lấy món ăn đưa tới.
-Nè salad caesar …có chút thịt gà…cho cô…ca lô ri (calories) không cao…ăn bao nhiêu cũng không ảnh hưởng bo đi (body)…nè cái nầy 1 phần tôm hùm…Có rượu chát trắng…cũng có rượu đỏ nếu cô muốn…Sau đó còn có đồ tráng miệng…ngay ở nhà hàng cũng không có phục vụ cao cấp như vầy đâu…Đầy đủ quá rồi ha…
Nó vừa bày đồ ăn ra vừa cười cười…
-Cậu kinh nghiệm quá ha…Tuyết cười mĩm…

“Biết ngay là có chiêu nầy mà…”Đức biết trước rồi phản ứng của đàn bà con gái..đều thuộc loại đa nghi…nhưng phải coi là ai cái đã…
-Tôi thích cắm trại dã ngoại nên trong xe thường trang bị đủ loại đồ ăn thức uống…cô biết không nhiều đêm trăng sáng ra đây ngủ coi như đi cắm trại…Nó vừa nói vừa chỉ ‘thiết bị’ trong xe…vẻ mặt nghiêm túc…trong bụng thỉ cười hinh hích…chuyện ngắm trăng lãng mạn nầy xài tới xài lui vô cùng hửu hiệu…
-Một mình?Tuyết nghi hoặc hỏi…có đánh chết nàng cũng không tin nhưng khó tìm ra sơ hở…
Đức nghiêm mặt:
-Cô nghỉ tới đâu rồi vậy?tôi là người vô cùng lương thiện…không phải là Lại Đức Hòa…tên dâm tặc..tôi là tình thánh..
Vừa hớp một ngụm rượu,nghe Đức tự xưng mình là ‘tình thánh’,Tuyết sặc cười ho sù sụ…
-Cô không tin thì thôi vậy…nhưng cũng đừng cười như vậy mà…Đức ‘uất ức’ phản đối…
-Được…được..cậu là tình thánh…tôi tin mà…Tuyết cố nín cười mặt đỏ ửng…không biết vì rượu hay vì nín cười…
À…cô và kỷ sư Cường tới đâu rồi?thấy anh ta quan tâm tới cô nhiều lắm đó…Đức nheo mắt nhìn Tuyết hỏi…
-Ăn bậy thì được còn nói bậy…coi chừng đấy…Tuyết sừng sộ như con gà chọi…
Đức mĩm cười…hôm nay tới đây đủ rồi…không nên tiến thêm…cua gái không thể hấp tấp…phải cho gái có ấn tượng tốt về mình trước đã…Đức biết Tuyết có ấn tượng tốt về mình nên không vội vàng…bây giờ ôm nàng hôn hít,bóp vú sờ lồn cũng sẻ không là vấn đề lớn gì nhưng hình tượng trong lòng nàng sẻ hạ thấp không ít…không tốt lắm…nó không thiếu đàn bà,không phải là người ‘khí tồn tại nảo’.
Đức nghỉ không sai..khi thấy Đức đưa mình đến nơi nầy,khung cảnh thơ mộng hửu tình..là nơi hẹn hò lý tưởng nhưng cũng khiến Tuyết có tâm lý đề phòng…không biết những giây phút sắp tới…tên nầy sẻ có những hành động sàm sở?…càng nghỉ càng hồi họp,có chút sợ hải…
-Thôi..mình về ha…mai mốt kiếm bửa nào có sao băng…nếu cô thấy thích…mình trở lại đây cắm trại dã ngoại suốt đêm…
-hả?về à?ừm..được…
Tuyết vừa thở phào vừa cãm thấy mất mác…

*
* *

Trưởng Phòng Văn hóa văn nghệ của đài truyền hình thành phố Cần thơ…cái tên nghe thì dài,chức vụ lại hoa mỷ đượm mùi văn hóa nhưng thật ra là một chức vụ ‘dung tục’ vì quá ngon lành…có ‘chất béo’ và dể có ’mỷ nử’ hầu đụ…

Mổi năm,số lần Ban Tuyên giáo tổ chức văn nghệ trong thành phố không ít…nào là mừng lể hội nầy,văn nghệ gây quỷ cứu trợ lủ lụt …văn nghệ gây quỷ từ thiện vâng vâng và vâng vâng đều được phòng văn hoá văn nghệ của ban tuyên giảo đãm nhiệm cho nên công việc rất bận rộn.
Tiển chi ra và tiền thu vào cũng là một con số thiên văn…chất béo từ đó mà ra…

Văn nghệ cũng cần có ca sỉ…Mời nam ca sỉ thì không cần cân nhắc,cứ theo ‘công thức’ 7/3 hoặc 8/2 hoặc 9/1…có nghỉa là hợp 10 triệu thì vào túi của Trưởng phòng thay đổi từ 3 hoặc 2 hoặc tệ nhất là 1 triệu…Mời nử ca sỉ mới là điều đáng được cân nhắc…dỉ nhiên là phải mời ca sỉ đẹp rồi…ca hay hay ca dở không phải là vấn đề lớn ,chủ yếu là có chịu cởi quần cho Trường phòng thưởng thức mới được…nếu không thì quên đi…

Mấy năm liên tiếp,trưởng phòng Lý Bân luôn được cơm no bò cưởi…ngoài số tiền ăn bớt lấy bỏ túi còn được đụ chùa các em ca sỉ em nào em nấy mơn mởn đào tơ…Em ca sỉ nào muốn nổi tiếng và muốn kiếm cát sê cao một chút không những phải cởi quần cho Lý bân đụ mà còn phải cắt xén một phần thù lao cho hắn…Lý Bân cũng ‘biết lẻ phải’,đã chịu cởi quần cho hắn đụ thì 9/1 và cát sê thì cao ngất ngưỡng…Dù sao cũng là tiền thu từ quần chúng đó mà…vì vậy mặc dù chi ra 1 phần cho trưởng phòng Bân,các nàng ca sỉ vẩn bỏ túi bộn bạc,hơn nhiều bọn đồng nghiệp trời sinh khác giới tính có cặc mà không phải là lồn.

Có thể nói mấy năm gần đây Lý Bân vừa ăn no mập cặc vừa tha hồ đụ cũng sướng cặc…

Nhưng năm nay tình hình có vẻ khác rồi,hắn không thể mình quyết định mọi việc.Vì muốn có ‘sắc thái mới’ nên trên đã quyết định đặc phái MC Tú Nhi của Đài Truyền hình đến cố vấn trong công tác văn nghệ từ thiện…Lý Bân khi nghe tin thật muốn chửi thề…cố vấn cái gì?có gì để cố vấn?hắn biết Tú Nhi,đã có thời gian hắn vô cùng hâm mộ người đẹp nầy,tiếc là sau bao lần tặng hoa,gửi thiệp Lý Bân chẵng nhận được cái gì gọi là ‘hồi âm’…giống như là viên đá quăng vào mặt nước trên sông nghe 1 cái tủm…rồi im lìm.

Có một thời gian dài như vậy…’ nghe’ hoài bài hát ”Sao chưa thấy hồi âm”…làm hắn nản lòng…Hắn muốn nổi khùng nhưng Lý Bân chẳng biết cô nàng nầy có gốc gác gì nhưng Trưởng Ban Tuyên giáo rất là nể mặt khiến nhiều lần hắn muốn phác tác cũng không dám…đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt…ai dè nghe nói ‘bà cô’ nầy được đặc phái đến cố vấn trong công tác văn nghệ gây quỷ từ thiện …thử hỏi làm sao hắn không khó chịu cho được?

Lý Bân tự nhận mình là ‘lảo làng’,kinh nghiệm phong phú cần cố vấn sao? hắn đang lo không được tự do như trước trong việc tuyển chọn ca sỉ cho các buổi văn nghệ trình diển…vừa có tiền bỏ túi vừa được đụ chùa…Đêm qua hắn vừa đụ một em ca sỷ chuyên hát Boléro…em hát cũng thường thôi nhưng ‘thổi kèn’ thì thật tuyệt…Lý Bân nghỉ đến đêm qua cười luôn miệng,đêm nay sẻ ‘phỏng vấn’ một em khác…chà chà mổi năm cứ đến mùa ‘làm từ thiện, mùa lể hội’ thì không dứt ‘ tiếng gái véo von’ mời gọi…cả khối lồn chờ hắn lựa chọn,đây là cuộc sống thần tiên…
Hôm nay Lý Bân đến phòng họp rất sớm,ai dè có người còn sớm hơn,đó là Trưởng phòng tài vụ Lê Minh…phụ trách mọi việc chi thu,Lý Bân thường gọi đùa là ‘thần tài’…cả hai rất ăn ý nhau trong công việc…trong tinh thần ‘anh có chén cơm thì tôi cũng được chén cháo hoặc chén canh’.
-Sao sớm vậy ông bạn già?Bân cười thân thiện…hợp tác nhiều năm rồi nên rất hiểu nhau…Bân nghỉ Minh cũng đang phiền muộn…
-Anh còn ở đó mà cười cười…coi bộ lần nầy…

Chưa kịp dứt lời ,cánh cửa phòng họp liền mở ra…Phó Trưởng Ban Tuyên Giáo Tố My cùng một mỷ nử bước vào…mùi thơm thoang thoãng thật dể chịu bay trong không khí…Cả hai đoán mùi thơm phát ra từ mỷ nử MC Tú Nhi…Lý Bân thầm nuốt nước bọt…tuy không được người đẹp để mắt tới nhưng lòng Lý bân vẩn còn mơ mộng vu vơ…
-Xin chào…hai người tới sớm ha…thật có tinh thần công tác…Tố My khách sáo xả giao vài câu…
-Hahaha…chúng tôi vừa tới trước một phút thôi…không dám để Phó trưởng ban chờ đợi…
-Cái gì mà chờ đợi…khách sáo quá rồi..à nè…tôi nghỉ mọi người cũng đã biết nhau nhưng tôi phải theo thủ tục…để tôi giới thiệu…đây là…
-Nử MC đẹp nhất của đài truyên hình thành phố mà…Trưởng ban à..chị không cần giới thiệu đâu…Lý Bân cướp lời Tố My, quay sang nhìn Tú Nhi gật đầu chào, cười hớn hở nói tiếp:
-Không phải tôi nói đâu…tôi chỉ lập lại lời người khác nói thôi..Cô Tú Nhi là đệ nhất hoa khôi của đài truyền hình…
-Vậy sao?sao tôi không biết gì hết vậy?Tú Nhi dí dõm cười…nàng rất không ưa cái mặt của Lý Bân…trước đây đã từng tặng hoa,ý đồ tán tỉnh nhưng nàng chưa hề để hắn vào mắt…
-Trưởng phòng Bân nói thật đấy..tôi cũng có nghe mà…Lê Minh phụ họa…
-Nè…Trưởng ban à…cô nghe rồi chứ gì…tôi không nói sai đâu…hahaha…
-Hahaha…Tú Nhi à …chuyện nầy hai người nầy nói đúng đó…tôi cũng thấy vậy…Tố My pha trò…khiến bầu không khí vô cùng hòa hợp…
-Thôi..chúng ta bắt đầu họp đi…Tố My nhìn đồng hồ nói…
Nhìn ba người đang tập trung ánh mắt về phía mình…Tố My đằng hắng vài cái…
-Chuyện là vầy…Tôi nghỉ các vị cũng biết ít nhiều rồi nhưng tôi cũng lập lại .Ban tuyên giáo chúng ta muốn có một sắc thái mới trong các buổi trình diển văn nghệ quần chúng…Tú Nhi bên đài truyền hình rất có kinh nghiệm với các tiết mục văn nghệ…nên Tỉnh ủy đã nhờ cô ấy sang trợ giúp ban tuyên giáo chúng ta…
Ngừng môt chút,Tố My đưa chai nước lọc lên môi hớp một ngụm vừa quan sát nét mặt của hai người trưởng phòng …Tố My biết họ là cáo già,làm việc chỉ nhắm lợi ích cho bản thân,bà lo ngại không biết Tú Nhi có thể hay không đối phó với loại người nầy,nhưng theo ‘ý trên’ đây cũng là một sự rèn luyện.Tố My thầm cười lạnh,Lê Minh bà không ngại,Lý Bân là hạng tiểu nhân…nếu hắn biết điều thì mọi chuyện dể nói còn không thì hắn sẻ biết chử ‘chết’ viết như thế nào…

Rất ít người biết Tú Nhi là con gái độc nhất của Bí Thư tỉnh ủy…Tú Nhi rất có khuynh hướng độc lập,không dựa thế người cha,lại sống một mình ở bên ngoài vì vậy không ai nghỉ nử MC xinh đẹp nầy là ái nử của nhân vật số 1 Tỉnh hậu Giang .Chuyện nầy Tố My biết và được căn dặn không được phép nói ra…Tố My cứ vậy mà làm,chuyện đời tư của con gái người ta…không nên nhiều chuyện ,đạo lý nầy bà hiểu.
-Trưởng ban …Chị có thể cụ thể hơn một chút không…tôi không rỏ lắm…ai làm gì…phối hợp ra sao?Lý Bân hỏi với nét mặt nghiêm túc.
-Đồng chí Lý Bân…anh coi việc giám sát tiến trình,Lê Minh trách nhiệm về thu chi,còn cô Tú Nhi trách nhiệm về phân công và tổ chức văn nghệ…
-Vậy…Lý Bân sắc mặt đại biến,định lên tiếng phản đối nhưng Tố My đã nhanh nhẹn chận họng hắn:
-Đây là quyết định của lảnh đạo…mong các đồng chí nghiêm túc chấp hành…Tố My nghiêm giọng…Lý Bân nghỉ hắn là ai đây?
-Trưởng ban à…đừng có hiểu lầm…tôi chỉ muốn làm rỏ thôi…Chúng tôi nhất định sẻ cùng nhau giúp đở cô Tú Nhi cùng nhau hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ…Có phải không cô Tú Nhi?Lý Bân mặt niềm nở nhìn Tú Nhi cười rất thân thiện,hắn ngoài cười trong lòng lại đang nguyền rủa:”muốn cho con nhỏ baby nầy nắm đầu ông à?nằm mơ đi…chừng đó nếu có chuyện gì xãy ra thì đừng trách…
-Cám ơn Trưởng phòng Bân và Trưởng phòng Minh đã ủng hộ…trong công việc ..mai nầy còn phải trông nhiều vào hai vị…
Tú Nhi nở nụ cười tươi rất mê hồn…nhưng nếu ai tinh mắt sẻ nhận thấy ánh mắt nàng một thoáng lóe lên vẻ khinh miệt…đối với nàng Lý bân là kẻ vô dụng,bất tài nếu không muốn nói là dốt…Những lần Văn nghệ quần chúng hắn tổ chức không có cái nào ra hồn,đều tầm thường dung tục vậy mà lúc nào cũng bô bô cái miệng tự xưng lảo làng…Vì vậy khi được Trưởng Ban tuyên giáo tỏ ý muốn nàng giúp một tay mang sắc thái mới cho các hoạt động Văn nghệ năm nay…Tú Nhi liền nhận lời.
-hahaha nhất định..nhất định…à …cô có kế hoạch gì chưa?Lê Minh hỏi…
-Hiện giờ đã có một chút ý tưởng…hai tuần sau tôi sẻ hoàn thành bản kế hoạch thư…chừng đó sẻ gởi cho hai vị…Chúng ta sẻ bàn thảo …
-Được…cứ quyết định như vậy…Chúng tôi chờ bản kế hoạch thư của cô…Lý Bân hâm hở nói…hai mặt sáng ngời…trong bụng đang suy tính…ban văn nghệ trong đài truyền hình phần lớn có giao tình thâm sâu với hắn…thao tác một chút…cho bê bi (baby) nầy sống dở chết dở…hahaha coi nàng ta làm sao chống đở đây?Chừng đó còn không phải nhờ mình giàn xếp mọi chuyện sao?
Nghỉ vậy nên Lý bân trong bụng cười đắc ý…chuyện chưa khởi sự nhưng toàn bộ đã như nằm trong lòng bàn tay.

Có điều Lý Bân có năm mơ cũng không ngờ nàng ‘bê bi’ nầy đã ‘tiên liệu như thần’ những bước đi của hắn…Tú Nhi đã mời được ’Soái ca’ Trân Đức… hắn đã chịu giúp nàng …Tú Nhi vửng niềm tin sẻ thành công.