Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Tác Giả:

Lượt Xem: 111305 Lượt Xem

Phần 209- Chó cắn chó (Thượng)
Tác giả: Lạt ma

Bất thình lình có tiếng huýt còi…
Các nàng đang hăng hái, có biết gì đâu, đường ta ta cứ đi và tiếng huýt còi càng lúc càng dồn dập…
– Có tiếng huýt còi… Hình như là mình. Mau ngừng lại.
Phía sau Lan Anh, Thanh Phượng nói lớn.
– Vậy sao… Mau… Mau ngừng lại…
Nghe Thanh Phượng nói bị huýt còi, thường dân đang chạy xe mà nghe tiếng huýt còi của CSGT thì sẽ lo lắng không vui vì biết sẽ mất một mớ tiền, nhưng sắc mặt Bích Trâm thì vô cùng hớn hở, thúc giục Hải Yến ngừng xe…
Thế là cả ba chiếc Dream đồng loạt ngừng lại.
Không dừng lại cũng không được, hai người ngồi trên một chiếc mô tô phân khối khủng Honda Shadow Aero 750 liền cập ngay trước đầu xe. Uông Phú ngồi phía sau bước xuống, nét mặt đang nghiêm túc bỗng sửng sốt, khi nãy thấy đám đàn bà con gái nầy ngồi trên ba chiếc Dream biển số 66 từ ngoại tỉnh tới, gã liền đưa tu huýt lên thổi, mục đích là kiếm chút cháo trước đã… Từ sáng tới giờ chưa có mối nào, làm sao đạt chỉ tiêu đây, bởi vậy “thổi” tu huýt trước rồi tính sau, biển xe số 66 của Đồng Tháp mà. Ai dè lại gần thấy mấy em nầy đẹp bá cháy…
Phú nghỉ thầm “Á đù… Trúng mánh rồi… “
Lấy kinh nghiệm từ hai năm nay, Phú khẳng định mấy em nầy chỉ là dân thường, nếu là dân xịn thì không chạy trên mấy chiếc Dream “xập kỉ nìn” như vậy, hơn nữa cách ăn mặt rất thời thượng, ăn mặt như vậy mà đi xe dỏm thì mười phần có đến tám phần là gái gọi.
– Sếp Phú… Mấy em nầy đẹp thiệt nha, hình như là “chị em ta” từ Đồng Tháp qua đây kiếm ăn nhưng lạ quắc.
Gã lái moto hai mắt sáng rở, tỏ ra hiểu biết, nói nhỏ vừa đủ để Phú nghe…
– Hiếm khi gặp “hàng bá cháy” như vậy… Không biết “giá” bao nhiêu nhưng tụi mình là Công An… Mấy con đượi nầy dám lấy tiền sao?
– Tao cũng nghỉ như vậy… Đừng lo… Bảo đảm hôm nay có lồn chùa cho mình chơi đã cặc…
Miệng nói lời dâm đãng nhưng mặt Phú nghiêm túc… bước tới nhìn Bích Trâm … Nói.
– Bằng lái xe và giấy xe … làm ơn.
– Vị Thiếu úy nầy… Anh lầm rồi, không phải tôi lái, là chị em bạn..
Bích Trâm đưa ngón cái chỉ Hải Yến.
– Đúng đó… Người lái là tôi… Nhưng xin hỏi tôi đã phạm luật gì?
Hải Yến nhíu mài.
– Tôi là nhân viên chấp pháp hay là các cô? Tôi bảo sao thì làm như vậy… Mau trình giấy tờ nếu còn ngoan cố là có ý muốn chống đối người thi hành công vụ. Có biết tội gì không?
Nhìn thấy Hải Yến, Lan Anh tóc xanh tóc đỏ, Phú mừng thầm, càng chắc chắn các nàng là gái gọi từ Đồng tháp qua đây “đi khách” nên có ý định chụp mũ trước để mấy em sợ, sau đó nếu biết điều thì kiếm khách sạn cho mình “bắn” một phát còn như cứng đầu không biết điều thì đem về trụ sở xử lý theo tội chống đối người thi hành công vụ.
– Có giỏi thì…
– Thanh Phượng…
Nghe lời lẻ của tên Thiếu úy khiến Thanh Phượng nổi giận, quên là mình đang giả làm thường dân, muốn giáo huấn gã một phen nhưng Bích Trâm đã kịp thời ngăn lại.
– CMND thôi mà… Được thôi, muốn coi thì cho coi…
Bởi vậy nàng lấy CMND đưa ra, Bích Trâm muốn biết gã làm đúng bổn phận của người chấp pháp hay có ý đồ gì khác.
Thủ trưởng đã như vậy, Thanh Phượng, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh cũng lần lượt lấy CMND ra…
– Các cô từ Hà Nội vào đây à… Vào đây làm gì?
Nhìn CMND của Bích Trâm và bộ tứ của nàng, thấy nguyên quán của Bích Trâm ghi “Quận Đống Đa Hà Nội” … Phú càng tin tưởng vào sự phán đoán của mình, giờ nầy, nếu là con nhà lương thiện thì hoặc đang làm việc trong các nhà máy hay cơ quan nào đó, có lý nào lại đi dạo như vậy trừ khi là đang đi gặp “khứa” . Phú biết mấy em từ Hà Nội vào Nam rất là đắt khách cũng như mấy em từ trong nầy ra Hà Nội thì “như tôm tươi” , có khi không kịp rửa lồn.
– Chúng tôi vào đây làm gì không mắc mớ tới sếp…
Phương Trang bắt đầu mất kiên nhẫn…
– Sếp Phú đã hỏi thì phải trả lời… Có biết chưa?
Gã lái moto quát lớn thị uy…
– Tài… Không được vô lễ…
Phú nhìn Tài “trừng mắt” .
– Có phải chúng tôi phạm luật gì không? Nếu vậy thì cứ biên phạt… Đừng nói nhiều nữa… Nhưng tôi thấy chúng tôi không phạm lỗi cho nên sẽ phản ảnh với cơ quan chức năng…
Biết Bích Trâm không muốn dây dưa mất thời giờ, Thanh Phượng tỏ ý chịu phạt nhưng trong lòng vô cùng tức giận nên thòng thêm một câu. Không phải nàng sẽ phản ảnh mà chính nàng sẽ xử lý việc nầy một khi nhận chức.
– Phản ảnh? Tài… Người ta muốn phản ảnh kìa…
Tự mình khoe thì không hay bằng người khác nói vì vậy Phú nháy mắt với Tài, tên lái moto…
– Hehe… Cô em, đừng nóng giận, phản ảnh với cơ quan nào cũng vậy thôi. Có biết đây là ai không? Nà, để anh nói cho các em biết nha… Thiếu úy Phú là cháu của Giám đốc Sở CA Uông Hầu. Ở đây sếp Phú là luật, luật là sếp Phú… Cho nên sếp khi Phú nói em đi hướng Đông thì các em đừng hòng đi hướng Tây, hướng Nam, hướng Bắc… Có hiểu chưa?
Tài cười khả ố.
– Vậy hai sếp muốn sao?
Bích Trâm mỉm cười… Nụ cười nầy chỉ có bộ tứ của nàng hiểu là Thủ Trưởng đang nổi sát cơ.
– Còn muốn sao nữa… he he… Nà… Nhìn là biết các em … hihi… Các em biết điều thì hai anh cũng sẽ biết điều…
Hai bàn tay Tài xoa nhau.
– Vậy bao nhiêu vậy sếp….
Phương Trang hiểu ý.
– Hihi…, Cô em thiệt là thông minh, Ậy da… Bây giờ nói chuyện tiền bạc thì mất vui… Nà… Gần đây có khách sạn… Các em tới đó cùng hai anh vui vẻ xong rồi thì trả CMND cho các em … Sao hả?…
“ Bốp” .
Tài vừa nói dứt lời liền bị Bích Trâm tát vào mặt. Nàng đang giận run… Không ngờ bọn này đốn mạt đến như vậy.
– Đụ đĩ mẹ… Mấy con đĩ nầy… Tài, mau gọi thêm anh em tới mang chúng đem về…
Không ngờ Tài bị ăn tát tay, Phú cả giận, quát lớn.
– Mấy người dám…
Thanh Phương chuẩn bị sẵn sàng rút súng, nhất định không để bọn chúng chạm vào người, nhất là Bích Trâm.
– Tao không dám thì ai dám… Đụ đĩ mẹ, nói ngon nói ngọt không nghe thì cho tụi bây biết đá vàng, Tài, mầy mau gọi vài anh em đem xe tới xúc tụi nó đem về, không cần nói nữa.
Phú ngạo mạn phát tay ra lệnh.
– Dạ… Dạ sếp…
Tài đắc ý, lấy máy ra gọi thêm người đem xe tới… .
Bích Trâm từ tốn lấy di động của nàng bấm… Mặt không đổi sắc, bộ tứ Thanh Phượng, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh đứng bao quanh, tay trong tư thế sẵn sàng rút súng .

Ba ngày nữa Tân Bí thư đến nhận chức, là Chánh văn phòng Tỉnh ủy nên Hương Giang rất bận rộn chuẩn bị. Mọi việc cần phải làm thật tốt nếu không muốn nói là hoàn hảo, tuy đầu tắt mặt tối nhưng trong lòng Hương Giang rất vui, chuyện sắp xếp chỗ ngồi mang cho nàng không ít tiền và quà cáp. Thường thì chuyện nhậm chức được tổ chức vào buổi sáng nhưng lần nầy rất đặc biệt. Thay vì đến buổi sáng, vị Bí thư nầy lại đến vào lúc xế trưa, như vậy rất phù hợp với chương trình mà Hương Giang sắp xếp theo gợi ý của Chủ tịch Huy:
– Sau lễ nhậm chức là buổi cơm chiều, có nhạc sống có dạ vũ. Thời buổi văn minh mà, phải theo kịp phong trào của thời đại chớ.
Chủ tịch Tỉnh Trình Quốc Huy nói như vậy thì Hương Giang làm theo thôi.
Thật ra Hương Giang cũng biết đây là ý của con trai ông ta, Trình Quốc Cường, Phó Giám đốc Sở Công Thương, tên nầy rõ ràng muốn “show off” tài nghệ với người đẹp đây mà. Nghe nói Bích Trâm Bí thư còn trẻ, là con gái độc nhất của Chủ tịch Quốc hội đương nhiệm, cưới được nàng tới tay là tiết kiệm được ít nhất 10 năm phấn đấu gian khổ. Không những vậy, lại còn là một mỹ nhân hiếm có, hèn chi cả ba “Đại tài tử” của An Giang rục rịch “chém giết” nhau, lần nầy nhất định có kịch vui để coi rồi. Một người là Phó Giám đốc Sở Công Thương, một người là Bác sĩ Phó Giám đốc Bệnh viên Đa khoa An Giang, một người là Bác sĩ Khoa trưởng Khoa tim mạch. Nói tóm lại, ai cũng là nhất biểu nhân tài, nhất định giữa họ sẽ có một màn “Long tranh hổ đấu” .
Nhưng mà đâu phải chỉ có Bí thư Tỉnh ủy vẫn còn “Available” thôi đâu, nghe nói Tân Phó Giám đốc Sở CA và Chủ tịch thành phố Long Xuyên đều “cô đơn” một mình, cho nên không chỉ riêng “Tam đại tài tuấn” mà còn cả khối Trưởng Phòng, Phó Giám đốc Sở khác cũng đang rục rịch dòm chừng lẫn nhau… Nghĩ tới đây, Hương Giang có chút tiếc nuối, thầm tiếc thằng con trai mình mới mười tuổi, nếu không nàng cũng sẽ giúp sức nó cạnh tranh.
– Chị Hai… Nghe tin chưa? Hấp dẫn lắm… Hihi…
Hương Trầm, em gái Hương Giang, hiện nay là Phó Phòng Tổng hợp ở UBND Tỉnh, nét mặt phấn khích không biết từ đâu chạy đến nói nhỏ.
– Chuyện gì nữa đây “bà Tám” …
Biết em gái mình thuộc loại chuyện nhà không rõ chuyện ngoài ngõ thì rành sáu câu vọng cổ. Tuy vậy rất là được việc, Hương Giang mỉm cười hỏi.
– Hihi… Em là “bà Tám” thì chị cũng là bà “bảy chín chín” … nà … có muốn nghe không, muốn thì nói. Nếu không muốn nghe thì thôi vậy…
Hương Trầm nhìn Hương Giang cười chúm chím… Nàng biết chị mình cũng là chuyện ngoài ngõ tỏ hơn chuyện nhà nhưng luôn làm bộ làm tịch.
– Đừng cà chớn nha mậy…
Hương Giang lườm em… Nhà nàng có ba chị em, cha mẹ mất sớm, ba chị em đùm bọc lẫn nhau. Hương Giang thầm tự hào khi “bò” lên được chức Chánh văn phòng, nghĩ tới chuyện nầy, Hương Giang âm thầm biết ơn Chủ tịch Tỉnh trước kia là người nhân đức, một cán bộ chân chính đáng kính đã nâng đỡ nàng mà không một chút vụ lợi. Tiếc thay người tốt lại chết sớm. Chủ tịch Trình Quốc Huy nầy thật là khó hầu hạ, đã nhiều lần muốn thay thế nàng nhưng cũng nhờ Bí thư Hoàng Trọng che chở, nếu không thì Hương Giang khó mà ngồi vững.
Nay Bí thư Hoàng Trọng rời di, Tân Bí thư Hoàng Bích Trâm đến, Hương Giang đang lo lắng Trình Quốc Huy sẽ “đá” nàng ra khỏi vị trí Chánh văn phòng, điều nàng đến vị trí ghẻ lạnh để gài người của lão vào. Việc bổ nhiệm, miễn nhiệm, điều động, luân chuyển, khen thưởng, kỷ luật, cho từ chức, nghỉ hưu và thực hiện chế độ, chính sách khác đối với Chánh văn phòng và Phó Chánh văn phòng do Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định. Chỉ có tiếng nói của Bí thư Tỉnh ủy mới có thể khiến Trình Quốc Huy e dè, đây chính là lý do Hương Giang muốn lấy điểm với Tân Bí thư… Nhưng gần đây, có tin tên Trình Quốc Cường muốn ra tay “thu phục” nữ Tân Bí thư khiến Hương Giang lo ngại… Một khi vị nữ Tân Bí thư nầy rơi vào bẫy tình thì mình coi như chết chắc. Nàng cầu Trời khẩn Phật cho tên Trình Quốc Cường nầy không thành công…
– Nà, nói cho chị biết nha… Bọn họ tổ chức cá độ… Biết cá cái gì hong? Đêm Dạ vũ tiếp đón nữ Tân Bí thư… Hihi… Họ cá coi ai sẽ mời được Tân Bí thư nhảy bản đầu tiên… Hấp dẫn chưa? Trình Quốc Cường 1 ăn 1, Trần Chí Hùng, Lý Giang 1 ăn 3… Nếu là một người khác 1 ăn 20…
– Có chuyện nầy sao? Coi chừng, nếu Chủ tịch Huy biết được …
Hương Giang sửng sốt, quá loạn rồi, dám đem chuyện nầy ra đánh cá.
– Xì… Nghe nói là chủ ý của con trai ông ta mà…
Hương Trầm trề môi…
– Hả… Là chủ ý của Trình Quốc Cường?
Hương Giang sửng sốt… Đang định nói thêm nhưng ngay lúc nầy, chuông di động của nàng reo. Thấy số lạ, nhưng nàng vẫn bắt máy.
– Alô, tôi là Hương Giang…
– Chánh văn phòng Giang, tôi là Hoàng Bích Trâm.
– Bí thư Trâm… Xin chào… Hương Giang nhoẻn miệng cười tươi nhưng sau đó không biết nghe được gì, sắc mặt Hương Giang trở nên kinh hãi… giọng lắp bắp… nói không ra lời.
– Bí thư Trâm… Chúng tôi tới ngay…
Hương Giang cúp máy, tay run run nhanh chóng bấm số…
– Chuyện gì vậy chị Hai?
Bên cạnh, Hương Trầm thấy chị mình bỗng nhiên sợ hãi khiến nàng cũng sợ lây…
– Uông Phú đòi còng Tân Bí thư…
Tuy không dính líu gì tới mình nhưng Hương Giang run rẩy bấm số, trước hết nàng gọi cho Uông Hầu, cháu lão ta, Uông Phú đang gây trận địa chấn trong quan trường An Giang.
– Cái gì… Sao lại như vậy?
Hương Trầm trợn mắt há mồm… Nàng biết Uông Phú, tuy chỉ là Thiếu úy nhưng là cháu của Uông Hầu nên có thói quen đi ngang về tắt, hơn nữa thấy đàn bà vừa mắt là tìm cách bắt đem về gian dâm, cũng may nàng là em của Hương Giang nên tránh được kiếp nạn. Hương Trầm lấy làm lạ, thằng Uông Phú nầy sao lại dám hỗn láo với Bí thư Tỉnh ủy chứ nhưng cũng tốt, nghe nói Bí thư là con gái của Chủ tịch Quốc hội, và là Trung tướng của Cục C03… Lần nầy nó chết chắc rồi.
Hương Giang vừa gọi điện vừa ra xe đi đến hiện trường, nàng cũng đang thắc mắc trong đầu, sao thằng Uông Phú lại có thể ngu đến như vậy chứ, không thể nào như vậy đâu. Trừ khi là nó không biết người nó đang muốn còng tay chính là Tân Bí thư Tỉnh ủy của An Giang? Nhưng nó không biết thì Hoàng Bích Trâm tại sao không bộc lộ thân phận mình? Thiệt là khó hiểu.
Hoàng Bích Trâm không muốn bộc lộ thân phận của mình với loại người nầy… Lúc còn ở Cục C03, nàng thường chạm trán với một số cán bộ lợi dụng chức quyền buôn lậu, có thể hiểu được vì lợi nhuận cám dỗ nhưng vẫn luôn là ẩn trong bóng tối, khó khăn lăm mới bắt được họ, nhưng ở đây, giữa thanh thiên bạch nhật, nàng không ngờ gã mang quan hàm Thiếu úy mà trắng trợn, vô pháp vô thiên như vậy, nàng nghĩ nếu mình là các cô gái thuộc các hộ thường dân thì có lẽ rủi nhiều may ít, và nàng tin tưởng đây không phải là lần đầu. Nhớ lại, lúc hắn gợi ý nàng “vi phục xuât tuần” , nàng nghĩ vài ba ngày thì có thể thấy được một vài chuyện nhỏ nhưng không ngờ ngay buổi sáng vừa chân ướt chân ráo vào thành phố Long Xuyên lại thấy được tình trạng nầy.
– He he… Thiếu úy… Mấy em gọi điện kìa…
Tài cười khả ố, giọng nịnh nọt…
– Vậy thì tao muốn biết ai dám chõ mồm vào việc tốt của tao… Đụ mẹ, mầy gọi điện chưa? Sao lâu quá mà chưa thấy thằng cặc nào tới vậy?
Phú nhìn đồng hồ…
– Đâu có nhanh như vậy sếp… Tại sếp nóng lòng thôi đó mà… Ủa… sếp, là Chánh văn phòng Hương Giang kìa… Sao bà ta lại tới đây?
Tài sửng sốt khi thấy Hương Giang hấp tấp xuống xe… Gã thầm khinh thường, nghĩ bụng có khi nào mấy em này quen biết với Chánh văn phòng Hương Giang? Nhưng rồi sao chứ? Con mụ Hương Giang này có thể so sánh với Giám đốc Sở CA Uông Hầu hay sao?
– Vậy sao? Vậy thì làm đéo gì tao?
Phú khinh thường, mụ nầy được Bí thư Hoàng Trọng trọng dụng nên lâu nay rất là cà chớn, không biết an phận thủ thường, nay Hoàng Trọng rời đi, Tân Bí thư chỉ là “con bé” hỷ mũi chưa sạch, sẽ bị Chủ tịch Huy xỏ mũi, hơn nữa gã còn nghe Trình Quốc Cường rắp tâm thu phục Tân Bí thư dưới cặc, ai thì không dám nói chứ Trình Quốc Cường là sát thủ tình trường… Tân Bí thư là đàn bà, mơn mởn đào tơ, chỉ cần một cái búng tay của Trình Quốc Cường thì Tân Bí thư sẽ ngoan ngoản “khép nép vân vê tà áo” … Bởi vậy Phú không coi Hương Giang vào đâu… Thái độ rất là khinh thường, thậm chí gã đang nghỉ, trong tương lai gần, gã sẽ lôi con mụ Hương Giang lên giường cho biết “nông sâu” …
Ngay lúc nầy, di động của Phú reo lên, nhìn màn hình, thấy là Bác Hai gọi, gã liền bắt máy…
– Alô… Bác Hai…
– Thằng khốn nạn, Đụ đĩ mẹ… mầy muốn hại nhà họ Uông à?
Giọng Uông Hầu rống giận…
Vài phút trước đây, lão đang ra sức “cày bừa” trên mình một em nhí thì di động reo inh ỏi, nhìn màn hình, thấy là Chánh văn phòng Hương Giang gọi tới, Uông Hầu phớt lờ, đang đến hồi kịch liệt, sắp “bắn” nên không rảnh… Nhưng Hương Giang kiên trì, cúp máy, ngừng chưa được vài giây rồi tiếp tục gọi khiến Uông Hầu thấy phiền… Rốt cụôc bắt máy, thầm nghĩ tốt nhất là có gì quan trọng nếu không thì sẽ “biết tay” .
Vấn đề là vừa nghe Hương Giang nói, cặc lão liền mềm như cọng bún, vội vã nhảy xuống giường, mặc vội quần áo, vừa sợ vừa giận, tay run run bấm gọi thằng cháu khốn nạn.
Tuy thế lực của “Tam đại lão gia” Huy-Hầu-Cảnh ở An Giang vững như bàn thạch nhưng Bí thư Tỉnh ủy “baby” nầy là con gái của đương kim Chủ tịch Quốc hội, chỉ có thể hầu hạ cho tốt, chứ không thể đắc tội được. Ai dè thằng khốn nạn cháu mình không biết trời cao đất rộng… Bởi vậy khi nghe tiếng “Alô” của thằng cháu, Uông Hầu không kiềm được cơn nóng giận, văng tục, chửi một tràng…
– Chuyện gì vậy bác Hai… Cháu đâu có làm gì đâu à…
Nghe tiếng Uông Hầu la hét, lại còn chửi thề, Uông Phú sửng sốt, không hiểu vì sao bác Hai mình lại giận như vậy…
– Mau… Mầy mau rời khỏi chỗ đó cho tao. Mày biết người mầy đang muốn bắt là ai không? Là Tân Bí thư Tỉnh ủy đó thằng ngu … Thằng nào đang đi với mầy cứ để nó ở lại lãnh đạn.
Uông Hầu hét trong di động, hiện tại đây là cách duy nhất để cứu thằng cháu, chỉ cần nó không có mặt thì dễ ăn nói hơn nhiều. Nói đúng ra là lão tự cứu mình, nên mới khẩn trương như vậy, lâu nay lão chùi đít cho nó không ít, nếu vì chuyện nầy mà đổ bể ra thì thật là vạn kiếp bất phục.
– Tân Bí thư Tỉnh ủy?!
Phú sửng sốt, trong đầu gã xuất hiện một chuỗi hình ảnh quái lạ vừa rồi, 4 người vây quanh một người giống như bảo vệ, thái độ rất bình tĩnh, không chút sợ sệt như những con mồi của gã trước đây. Kế đó là con mụ Hương Giang bất thình lình xuất hiện tại nơi nầy, thì ra con nhỏ kia vừa rồi gọi điện thoại là gọi cho con mụ Hương Giang… “Con nhỏ” kia là Tân Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Bích Trâm?
Đang lúc trời nắng chói chang nhưng sống lưng của Phú lạnh toát… Còn chưa kịp hoàn hồn thì cũng ngay lúc nầy, có hai chiếc xe Toyota Camry của CSGT trờ, đây là người mà gã thúc giục Tài gọi tới để xúc “tội phạm” về trụ sở.
– Sao lâu vậy… Mau đem các người nầy về trụ sở…
Thấy người mình gọi đến. Bỏ mặc Chánh văn phòng Hương Giang đang hớt hải, Tài hớn hở thay Phú ra lệnh.
– Dừng tay… Không được làm ẩu… Đây là Tân Bí thư Tỉnh ủy An Giang mình.
Hương Giang hét lớn…
– Thiệt quá loạn rồi…
Nhưng ngay lúc Thanh Phương, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh đồng loạt rút súng, hơn nữa trên tay mỗi người còn có tấm thẻ màu đỏ… Lần lượt tự giới thiệu nhưng 4 mũi súng vẫn chĩa về hai người Tài, Phú, sắc mặt tất cả vô cùng âm lãnh, sẵn sàng nhả đạn nếu cần.
– Tôi là Nguyễn Thanh Phượng, Phó Giám đốc Sở CA An Giang của các người…
– Đại tá Trần Phương Trang… Chủ tịch Thành phố Long Xuyên…
– Đại Tá Hải Yến… Cục C03…
– Đại tá Lan Anh… Cục C03
– Các người… Các người…
Thấy “mấy em” đột nhiên rút súng chĩa về phía mình đồng thời nghe Hương Giang la “Đây là Tân Bí thư Tỉnh ủy An Giang” cả hai gã Tài, Phú cảm thấy tối tăm mặt mũi.Đám người vừa được gọi tới bắt tội phạm cũng sửng sốt, đứng trợn mắt nhìn Phú …
Ngay lúc nầy thêm ba bốn chiếc xe khác trờ tới…
Hương Giang không chỉ gọi điện cho Uông Hầu biết, nàng còn gọi cho Trình Quốc Huy và Bí thư Hoàng Trọng để báo cáo sự việc.Tuy chỉ còn vài ngày nữa là rời An Giang nhưng sự việc trọng đại như vầy, Hòang Trọng không thể ngồi nhìn được, lão tức tốc đến hiện trường. Trình Quốc Huy cũng bàng hoàng, sự việc nầy nếu không khéo léo xử lý thì Uông Hầu có lẽ sẽ bị vạ lây cho nên cũng vội vã lên xe đến xem tình hình. Vì vậy có thể nói trong lúc nầy tình hình ở Ủy ban và Tỉnh ủy như là gà bay chó chạy…
– Bắt giữ Tân Bí thư Tinh ủy? Sao có thể chứ? Tên này bị thần kinh rồi.
– Phó Giám đốc Sở Thanh Phượng, Chủ tịch Thành phố Long Xuyên cũng ở đây?
Hương Giang nghe Thanh Phượng, Phương Trang vừa cầm súng vừa tự giới thiệu, tuy không phải mình là người gây chuyện nhưng nàng hết hồn… Nhất thời không biết phải làm sao… Đứng đơ người ra…
– Bí thư Trâm… Tôi là Hoàng Trọng, cô không sao chứ?…
Tuy chưa từng gặp mặt nhưng thấy có 4 phụ nữ tay đều cầm súng vây quanh một người, Hoàng Trọng biết đây là Hoàng Bích Trâm chứ không ai khác. Lão thở phào khi thấy nàng vô sự, liếc nhìn Trình Quốc Huy.
– Bí thư Trọng, không ngờ làm kinh động tới ông…
Thấy Hoàng Trọng, theo lễ tiết, Bích Trâm tiến đến phía trước mỉm cười chào hỏi… Đồng thời đưa tay chỉ Phú, Tài lúc nầy, cả hai mặt xanh như tàu lá…
– Bí thư Trọng… Hai người này trong bộ cảnh phục Công an nhân dân nhưng thật không thể tưởng tượng lại có hành động côn đồ
– Bí thư, tôi là Trình Quốc Huy, thật ngại quá, không ngờ xảy ra sự cố như vầy. Chúng tôi sẽ cho người điều tra làm rõ và trừng trị thích đáng.
Ngay lúc nầy Trình Quốc Huy bước tới, ra vẻ ái náy…
– Điều tra? Bí thư Trọng, Chủ tịch Huy, để tôi giới thiệu, đây là Tân Phó Giám đốc Sở CA An Giang, Đại tá Thanh Phượng, đây là Chủ tịch Thành phố Long Xuyên, còn hai người nầy là Đại tá Hải Yến và Lan Anh của Cục C03… Họ đã chứng kiến từ đâu đến cuối hơn nữa còn là nạn nhân trong vụ này… Thanh Phượng, chuyện nầy giao cho đồng chí.
Bích Trâm thẳng thừng trực tiếp chỉ ngay Thanh Phương, muốn nàng nắm lấy sự việc.
– Như vậy thật là nhọc công cho Đại tá rồi…
Mặt ngoài mỉm cười thân thiết nhưng trong lòng Trình Quốc Huy kinh hãi, lão đang tính toán thiệt hơn để không ảnh hưởng đến uy tín của Uông Hầu… Nhưng điều lão không ngờ là Tân Phó Giám đốc Sở CA của An Giang cũng có mặt và còn là một trong những nạn nhân trong sự việc. Tân Bí thư đã nói như vậy, lão còn có thể nói gì hơn là ra vẻ cảm kích đối với vị Tân Phó Giám đốc Sở nầy.
– Tôi chỉ làm theo bổn phận thôi…
Thanh Phượng mỉm cười, khách sáo đáp lời theo lễ tiết…
Gần đó Uông Phú mặt xanh mét, nhìn dáo dác, gã đang mong đợi Bác Hai tới đẻ nói một vài lời nhưng Bác Hai của gã sau khi cúp máy thì biệt tăm…
– Bí thư…
Hương Giang đến bên cạnh Hoàng Trọng nhắc nhở…
Giờ nầy cũng đã trưa, có phải nên mời Bí thư Trâm, Phó Giám đốc Thanh Phượng.Chủ tịch Phương Trang và hai vị Đại tá của Cục C03 về văn phòng Tỉnh ủy uống chén trà… nhưng tốt nhất là đến nhà hàng ăn cơm.
– À… Phải phải… Cũng đã trưa rồi… Hay là mời Bí thư và các vị trưa nay dùng cơm..
Hoàng Trọng mỉm cười hòa ái, nhìn Bích Trâm, mong đợi. Còn vài hôm nữa, sau khi Bích Trâm chánh thức nhậm chức, ông sẽ rời đi ra Hà Nội nhậm chức Phó Bộ trưởng. Hoàng Trọng nhìn ra Tân Bí thư, Phó Giám đốc Tỉnh và Chủ tịch Thành phố Long Xuyên có quan hệ vô cùng thân thiết, đây là lực lượng chính trị rất đáng kể, lão không muốn sau khi mình rời đi, đám thân tín của mình sẽ “bơ vơ” , hôm nay sẵn dịp Hoàng Trọng muốn gởi gắm họ với nàng để tránh họ bị Trình Quốc Huy “thâu tóm” .
– Vậy… Xin cảm ơn trước.
Biết chuyện “vi phục xuất tuần” của mình coi như chấm dứt sớm nhưng dù sao cũng đã có kết quả không tệ, hơn nữa Hoàng Trọng là Bí thư đáng kính, ông ta đã mở miệng vàng mời, dĩ nhiên không tiện chối từ, vì vậy gật đầu.
– Vậy thì tốt quá… Chánh văn phòng Hương Giang… Chị mau gọi điện đặt bàn… À quên nữa, Bí thư Trâm. Để tôi giới thiệu với cô… Đây là Chánh văn phòng Hương Giang, rất là tận tâm và được việc.
Hoàng Trọng kín đáo giới thiệu.
– Chánh văn phòng Giang, chào chị… Khi nãy chúng ta đã có nói trong điện thoại… Chị làm việc thật nhanh.
Mỉm cười, Bích Trâm đưa tay ra bắt.
– Tôi chỉ làm theo bổn phận của mình thôi…
Hương Giang mỉm cười, đưa cả hai tay khúm núm bắt lấy bàn tay của tân lãnh đạo, trong lòng mừng khôn xiết trước lời khen ngợi nhẹ nhàng của Tân Bí thư, như vậy thì có hy vọng rồi…
Ngay lúc nầy lại có thêm một đoàn xe khác chạy tới… Bích Trâm và bộ tứ nhìn nhau cười khổ… Che dấu thân phận lén trà trộn đi đó đi đây cho biết sự tình ai dè bây giờ cả thành cả thành phố nghênh đón…
Dĩ nhiên rồi… Mọi người đều nghe Tân Bí thư của An giang không những là giai nhân mỹ miều mà còn là con gái độc nhất của Chủ tịch Quốc hội đương nhiệm cho nên đang hóng từng ngày nàng đến nhậm chức để có dịp “bái kiến phụng nhan” .Có ngờ đâu, hôm nay bỗng nghe tin nàng xuất hiện và có “thằng khốn” muốn bắt nàng…
Số là chỉ sau một lúc Hương Giang cuốn quýt chạy đến hiện trường thì tin khủng nầy được truyền đi với một tốc độ chóng mặt. Có người lo lắng, có người thầm mừng. Ai cũng biết Uông Phú tội ác tày trời, Giám đốc Hầu chuyên môn đi “chùi đít” cho thằng cháu nhưng không ngờ thằng cháu của lão ta hôm nay đụng phải ổ kiến lửa. Nhưng, thiệt là khó hiểu, tự hỏi thằng Uông Phú này ngu như vậy sao…
Vấn đề là không ai nghĩ đến chuyện nữ Bí thư nầy “vi phục xuất tuần” thăm dân cho biết sự tình đâu chứ, bộ đóng phim à? Cho nên ai cũng nghi hoặc. Người của Uông Hầu nghe được tin thì trợn mắt há mồm, lòng lo thấp thỏm. Nữ tân Bí thư nầy là lá ngọc cành vàng của đương kim Chủ tịch Quốc hội, không ngờ thằng cháu của Hầu Giám đốc là loại đầu người óc heo, không biết trời cao đất rộng.
Những người khác thì cảm thấy đây là cơ hội bằng vàng, vội vã tìm tới để tỏ lòng quan tâm, chỉ cần Bí thư Trâm biết mình quan tâm tới sự an nguy của nàng là được rồi, nếu không thì uổng kiếp lăn lộn trong quan trường. Vì vậy hầu hết Phó, Trưởng của các Phòng, Sở ùn ùn kéo tới hiện trường… Huỳnh Thanh Cảnh đang lo vụ con gái cưng nên không thấy mặt nhưng hai vị Phó Chủ tịch Tỉnh khác không bỏ qua cơ hội bằng vàng hơn nữa còn kéo theo hai thằng con trai “tài tuấn” của xứ An Giang, hy vọng chúng nó lọt vào “mắt xanh” của nữ Bí thư nầy thì đúng là Tổ tiên phò hộ.
Mấy ngày nay, Trình Quốc Cường, Trần Chí Hùng, Lý Giang đều đang mong đợi, nay nàng đã tới rồi, thì có lý nào lại bỏ qua không đến gặp mặt người ngọc? Hơn nữa trong đầu đều nghĩ nếu mình không đến thì có nghĩa là tạo cơ hội cho đối thủ, cho nên vừa nghe tin, cả ba vội vã cùng cha mình tới…
Biết Hoàng Bích Trâm là mỹ nữ, nhìn thấy hình nàng trên Facebook đủ để chới với tâm hồn, nhưng khi gặp “người tình trong mộng” bằng xương bằng thịt trước mắt… Cả ba “tài tuấn” An Giang cảm thấy tim đập thình thịch…
– Hoàng Bí thư… Welcome to An Giang!
Trình quốc Cường như thân sĩ, cử chỉ vô cùng tiêu sái, nói một câu tiếng Anh, tiêu chuẩn của người Anh tại London, Thủ đô của Anh Quốc. Mục đích của gã muốn gián tiếp phô trương ta đây là dân du học về, thuộc tầng lớp trí thức quý tộc…
– Cám ơn… Anh là…
Bích Trâm đưa tay ra theo lễ tiết, Trình Quốc Cường vội vàng cầm lấy bàn tay mịn màng, mềm mại của người ngọc,, khẻ nghiêng mình… Hảnh diện đáp.
– Tôi là Phó Giám đốc Sở Công Thương Trình Quốc Cường… Ba tôi là Trình Quốc Huy.
– Chào anh… Phó Giám đốc Cường…
Bích Trâm khách sáo mỉm cười chào thuộc hạ theo phép lịch sự.
– Hoàng Bí thư… Xin chào… Tôi là Trần Thế Minh, và đây là con trai tôi Trần Chí Hùng, Bác sĩ Phó Giám đốc bệnh viên Đa khoa An Giang. Mấy ngày nay lúc nào cũng mong đợi được diện kiên với Bí thư…
Trần Thế Minh nhanh chân bước tới, tự động giới thiệu mình và con trai…
– Hoàng Bí thư…
Nghe cha giới thiệu, Trần Chí Hùng bước tới, khẽ nghiêng mình, so với Trình Quốc Cường khó mà biết ai hơn ai. Không như Trình Quốc Cường, mở miệng là “xổ” tiến Anh ra vẻ ta đây, Trần Chí Hùng tỏ vẻ khiêm tốn hơn…
– Chào anh… Bác sĩ Hùng…
Bích Trâm mỉm cười như cái máy, vấn đề là hết Trần Thế Minh lại đến Lý Hải và con trai Lý Giang tới khiến trong lòng Bích Trâm thầm than cứ như vậy biết đến khi nào mới xong đây. Lúc nầy nàng nhớ tới những lúc bóp chát đấu khẩu, đấu trí với hắn, vậy mà trong lòng cảm thấy ngọt ngào… So với bây giờ hoàn toàn ngược lại, Bích Trâm cảm thấy nhàm chán với những lời săn đón tâng bốc nịnh bợ.
Bên cạnh đó, Thanh Phượng, Phương Trang cũng không khá hơn… Thậm chí còn tệ hơn rất nhiều. Bích Trâm là Bí thư, đã có “Tam đại tài tuấn” tranh nhau nên chẳng ai dám “so cựa” , vì vậy các anh chàng khác thì tập trung vào Phó Giám đốc Sở Thanh Phượng và Chủ tịch Thành phố Phương Trang, mỗi người một câu cũng đủ làm các nàng ngán ngẫm.
Micheal là một trong số nầy, sống ở xứ Việt hơn mười năm, có thể nói lão là “người Việt da trắng” con mẹ nó rồi, biết ăn mắm kho phải có bông súng, rau muống chẻ, bắp chuối bào, ớt hiểm mới là người sành điệu… Lão nhận thấy ở đây sướng thấy mồ, ít ra cũng là cố vấn cho Chủ tịch Tỉnh, ra đường người người ngưởng mộ… Với thân phận đặc thù như vậy, muốn lột quần em nào chơi cho đã cặc thì chỉ là một cái búng tay… Trở về Mỷ thì chẳng khác nào “Cục cứt trôi sông” vậy thì ngu gì trở về Mỹ chứ, bởi vậy đã từ lâu Micheal quyết định nhận nơi nầy làm quê hương cho nên muốn thành gia lập thất…
Vấn đề của Mịcheal là tuy dễ dàng lột quần được nhiều em nhưng chẳng có cái lồn nào thuộc loại lồn vàng cả, mà đại đa số là lồn chì, hiếm hoi lắm mới được cái lồn bạc… Lão có tham vọng cao, hy vọng vớt được một em có cái lồn vàng thì không uổng kiếp người… Cho nên lần nầy nghe tin Tân Bí thư Tỉnh ủy, Phó Giám đốc Sở CA, Chủ tịch Thành phố Long Xuyên đều còn “cu ky” một mình…
Bí thư Tỉnh ủy thì Micheal không dám cạnh tranh với Trình Quốc Cường, dù sao Trình Quốc Huy là chỗ dựa của lão mà… Nhưng Phó Giám đốc Sở Thanh Phượng và Chủ tịch Thành phố Long Xuyên thì khác, Micheal tự tin sẽ cưa đổ một trong hai, thứ nhất lão là người nước ngoài, nói tiếng Anh, Ý như gió, lại còn khá đẹp trai và là người gốc Ý… Không phải mấy em Việt nầy vẫn khoái cặc Ý hay sao? Bởi vậy khi nghe tin, cũng vội vã tới hiện trường, bỏ qua Bích Trâm Bí thư, là người trong mộng của Trình Quốc Cường, vừa Thấy Thanh Phượng, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh, cặc trong quần Mịcheal sừng lên và đầu cặc bắt đầu giựt giựt…

Cao Lãnh… Cùng thời gian.
“Cộc!… Cộc!… Cộc!…”
– Vô đi…
Đang trò chuyện với Xuân Mai trong văn phòng nghe tiếng gỏ cửa, Mai Thảo nói vọng ra ngoài,
– Thủ trường… Bên ngoài có Phó Chủ tịch An Giang Huỳnh Thanh Cảnh nói có việc quan trọng gặp Thủ Trưởng…
Việt Hà, một trong bộ tứ thân tín của Mai Thảo, mở cửa bước vào nói.
– Vậy à. Mời ông ta vào… À thôi được… Để tôi..
Mai Thảo đứng lên, nháy mắt với Xuân Mai. Nàng hiểu ý, đứng lên đi theo… Hoàng Thanh Cảnh là Phó Chủ tịch Tỉnh, không thể thất lễ được, ra ngoài đón tiếp là chuyện nên làm.
– Chủ tịch Cảnh… Chào ông… Tôi là Nguyễn Quỳnh Mai Thảo, còn đây là đồng nghiệp của tôi Đại tá Hoàng Xuân Mai, Trưởng CA huyện Lấp Vò… Mai Thảo “niềm nở” …
– Ha ha… Xin chào hai vị… Xin lỗi đã quấy rầy Cảnh “chới với” …
Lão nghe Đồng Tháp có hai nữ CA, một là Phó Giám đốc Sở, hai là Trưởng CA huyện Lấp Vò, rất “bá cháy”, là hàng “thượng đẳng” nhưng không ngờ khi gặp mặt còn hơn tiếng đồn, bởi vậy tuy trong lòng lo lắng cho đứa con gái nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nhộn nhạo., mơ ước vu vơ.
– Chủ tịch Cảnh đừng nói vậy, chúng ta đều là cán bộ của quốc gia… Xin mời vào trong…
Xuân Mai mỉm cười.
– Chủ tịch Cảnh… mời ngồi. Ông dùng trà hay cà phê?…
Mai Thảo khách sáo.
– Không cần đâu, cám ơn nhiều… Biết hai vị rất bận rộn, tôi không muốn quấy rầy lâu… Ừm… Haiz… Chắc hai vị cũng biết rồi… Haiz, đứa con gái Thu Hiền của tôi thật là không nên thân, không biết đã làm ra chuyện gì mà bị CA Cao Lãnh bắt giam…
Vừa đặt mông ngồi xuống chưa được nóng đít, Cảnh liền trực tiếp nhập đề.
– Chủ tịch Cảnh… Ông đến thật đúng lúc, tôi và đồng chí Hoàng Xuân Mai đây cũng đang bàn về vấn đề này… Chuyện thật không đơn giản, trái lại rất nghiêm trọng
Mai Thảo trầm sắc mặt.
– Không chứ hả… Hai vị … Nghiêm trọng gì chứ, tôi biết tánh con gái tôi mà, tánh tình tuy là ương ngạnh một chút nhưng nó mới 17 mà, còn con nít lắm.
Cảnh nhẹ lắc đầu.Tuy vậy trong đầu vô cùng cảnh giác, lão đang suy nghĩ mọi khía cạnh, rất có thể lắm hai con mụ nầy dùng con gái làm mồi lửa để đốt tới lão. Nhưng liền sau đó Cảnh gạt bỏ ý nghĩ nầy. Đồng Tháp và An Giang, khu vườn nhà ai mạnh người đó muốn trồng gì thì trồng, hai bên không có đụng chạm quyền lợi lẫn nhau. Thiệt là khó hiểu
– Xuân Mai… Giải thích cho Phó Chủ tịch Cảnh biết tình hình đi…
Mai Thảo mỉm cười.
– Xin lỗi nha Phó Chủ tịch Cảnh, chúng tôi chỉ làm theo luật thôi… Con gái ông hành hung cán bộ nhà nước, trong tay có vũ khí, đây có thể nói là một vụ mưu sát…
– Mưu sát? Có lộn không vậy? Thiệt là nực cười, con gái tôi mới 17, làm sao mưu sát? Mà mưu sát ai chứ?… Nó chỉ là ham vui thôi… Các người làm việc kiểu gì đây?
Cảnh bắt đầu lớn tiếng, cướp lời Xuân Mai.
– Phó Chủ tịch Cảnh… Tôi hiểu tâm trạng của ông nhưng có việc nầy tin rằng ông chưa rõ, người cán bộ có liên quan là trọng điểm rèn luyện của cao tầng, hơn nữa không phải lần đầu là mục tiêu bị ám sát cho nên chúng tôi nhất định cần điều tra làm rõ, để đề phòng có ai xúi dục…
Nét mặt Xuân Mai nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Cụm từ “là trọng điểm rèn luyện của cao tầng” khiến Huỳnh Thanh Cảnh kinh hãi. Lão là Phó Chủ tịch Tỉnh vậy mà Xuân Mai dùng hai chữ “cao tầng” như vậy “cao tầng” là ai, ngồi ghế phó Chủ tịch Tỉnh, dĩ nhiên đầu óc không phải tầm thường, Cảnh nhìn ra “cao tầng” sẽ là “cao vời vợi”… Đúng rồi, nếu không thì có lý nào hai con mụ nầy lại khẩn trương như vậy, không nể mặt một Phó Chủ tịch Tỉnh như mình chút nào… Thì ra là vậy. Nghĩ tới đây, Cảnh đổ mồ hôi lạnh. Xuân Mai có hù hay không thì hạ hồi phân giải nhưng ngay bây giờ chẳng thà cứ tin trước đi đã.
– Chủ tịch Cảnh… ông yên tâm đi, nếu cô ta chỉ vì nóng lòng nhất thời thì sẽ bị phạt nhẹ.
Xuân Mai “tiêm” cho lão liều thuốc “an thần”
– Tôi hiểu rồi, thì ra là vậy… Đúng là phải điều tra cho rõ mới được… À nè… Để tôi nói chuyện với nó biết đâu có thể giúp được cho cuộc điều tra của các vị…
Huỳnh Thanh Cảnh thay đổi 180 độ.Chuyện gì cũng được nhưng “đụng” tới “cao tầng” là vạn lần không nên trừ khi muốn về vườn trồng rau nuôi cá vui thú điền viên.
– Nếu được như vậy thì tốt quá…
Mai Thảo mỉm cười… Cầm điện thoại gọi ra ngoài… Chẳng mấy chốc, Diệu Hiền gõ cửa, bước vào…
– Thủ trưởng …
– Thiếu úy … Mời Phó Chủ tịch Cảnh tới phòng khách, sau đó đưa cô Thu Hiền tới để hai người gặp mặt… Phó Chủ tịch Cảnh… Theo nguyên tắc, ông có 15 phút.
– 15 phút đủ rồi…
Nghe nói “15 phút” … Hoàng Thanh Cảnh trong bụng tức giận …
– Con mụ nầy thiệt là không nể mặt chút nào, dù sao cũng là cán bộ Nhà nước với nhau, có cần phải cạn tàu ráo máng như vậy không chứ, hơn nữa không thấy mình “hợp tác” sao.
Nhưng lão đành chịu thôi. Đối với “phe ta”, cười ha ha vài tiếng, cùng nhau ngồi xuống ăn bữa cơm uống ly rượu rồi gọi mấy em xịn tới phục vụ thì chuyện gì cũng có thể giải quyết nhưng con mụ Mai Thảo nầy cứ nói nguyên tắc khiến lão vô kế khả thi, kẹt cái là lão không dám tặng quà “gặp mặt”. Nghe đồn con mụ nầy thanh liêm lắm, không biết có thiệt không nhưng chẳng thà tin chớ đừng ngu dại đưa phong bì, rủi bị chụp thì bỏ mẹ.
– Có biết khi nào Thanh Phượng nhậm chức không?
Nhìn lão đi theo Diệu Hiền đi gặp con gái, Xuân Mai mỉm cười, hỏi Mai Thảo.
– Không biết, có lẽ nay mai thôi, không lâu đâu. Nhưng không cần chờ tới ngày nhận nhiệm sở, chỉ cần ả kia lên tiếng thì mình thả con gái ông ta ra…
– Tao thiệt không hiểu, mình làm như vậy có lợi gì?
Xuân Mai thắc mắc, tại sao phải giúp Hoàng Bích Trâm chứ.
– Đồ khờ… Không phải giúp Hoàng Bích Trâm mà là giúp mình, Hoàng Bích Trâm sẽ ngồi ở vị trí Bí thư Tinh ủy bao lâu, mầy nghỉ thử xem… Vài năm sau ả ít nhất sẽ là Phó Bộ hay Bộ Trưởng, cho nên bây giờ bề ngoài mình giúp ả nắm An Giang nhưng bên trong chính là gầy dựng người của mình ở Tỉnh nầy, vài năm sau một khi Hoàng Bích Trâm rời đi, có thể nói mình đã nắm gọn An Giang trong tay… Hiểu chưa?
– Wow… Vậy Hoàng Bích Trâm đi đào giếng còn Thủ trưởng mình uống nước.Hihi… Thủ trưởng cao tay thiệt.
Xuân Mai đắc ý khi thấy Nancy đi nước cờ hay.
– Cũng chưa hẳn… Hoàng Bích Trâm không khờ đâu, nhất là Hoàng Ngọc Hải… Có tin là ông ta sắp vào Nam, xuống miền Tây thị sát, đặc biệt là Đồng Tháp và An Giang, có biết tại sao không? Thị sát chỉ là cái cớ, ông ta muốn coi mặt chàng rể…
– Chàng rể?
Xuân Mai sửng sốt…
– Đúng vậy… Hihi… Mầy có thấy điểm tương đồng giữa TBT, nhà họ Lý và nhà họ Trương là gì không?
– Phải ha…
Xuân Mai bừng tỉnh… TBT có ba người con gái, Cụ Lý Hoàng Chương chỉ có người cháu trai duy nhất là Lý Gia Thành nhưng người này coi như chết rồi, chỉ còn Lý Gia Kỳ, cựu Thủ Tướng Trương Tấn Tài tuy có hai người con trai nhưng Trương Hạo Nam chỉ có hai đứa con gái là Phương Linh và Thanh Tình, Trương Tấn Dũng chưa có con, nghe nói Bí thư Nga vừa mới có thai, trai hay gái vẫn còn chưa biết… Nguyễn Trần Thịnh, Nguyễn Trần Vượng … Thì ra là vấn đề thừa tự… Như vậy khi Gia Kỳ sinh con trai chắc chắn sẽ họ Lý… Nghĩ tới đây, Xuân Mai sực nhớ Hoàng Bích Trâm là con gái duy nhất của Hoàng Ngọc Hải… Hoàng Ngọc Hải chắc cũng là có ý nầy… Mọi việc dần dần sáng tỏ trong đầu nàng…
– Nghĩ ra rồi à… Còn nữa… Mầy nghĩ coi nhiệm kỳ tới, Hoàng Ngọc Hải được TBT, cụ Lý Hoàng Chương và nguyên Thủ tướng ủng hộ thì sao?
Mai Thảo mỉm cười…
– TBT dù sao nhiệm kỳ tới cũng lui về tuyến hai… Như vậy… Như vậy…
Xuân Mai rúc cục đã nhìn ra “huyền cơ” trong chuyến vào Nam thị sát của Hoàng Ngọc Hải.
– You got it!…
– Sao bỗng dưng mầy thông minh vậy… Oh! Tao hiểu rồi thì ra hắn đã rù rì với mầy chứ gì? Con quỷ mày ăn gian ha…
Xuân Mai “tức giận” khi biết Mai Thảo xé lẻ một mình.
– Hihi… Sorry nha… Nhằm lúc thôi, đánh dã chiến mà, không phải cố ý… ảnh vô ngay văn phòng nầy, nói chuyện một chút rồi… Hihi… Mầy biết đó, tao phải làm sao đây? Thì chìu ảnh thôi, nói thiệt nha, tao thích như vậy, đâu cần phải trên giường chứ. Nà, tao đã quyết định rồi… Hihi…
Nói tới đây Mai Thảo Mai Thảo cười hinh hích, chặp hai bàn tay đưa trước bụng làm thanh hình một vòng cung…
– Tao cũng vậy Hai mắt Xuân Mai long lanh, mơ màng…
Nàng và Mai Thảo đồng tuổi, sắp 35 rồi, cũng đã đến lúc…
———
Hương không có bệnh gì hết, chỉ là do tối hôm qua từ nhà Nancy trễ nên sáng nay cảm thấy mệt ngủ say, chỉ có vậy thôi. Bà bầu mà… Vì vậy hắn ngồi một chút rồi đứng lên định đi về. Ở Cao Lãnh có nhiều chuyện cầm sắp sếp cho ổn thỏa trước khi bay qua Canada.Nhưng vừa đứng lên, Hương kéo tay, giọng nũng nịu
– Sao sớm vậy, ở lại với em và chị Thu chút nữa đi.
– Hihi… Được mà… Nhưng thấy em mệt…
Đức khoái nhất là cặp vú bà bầu căng sữa, bóp rất ngon tay. Nãy giờ nhìn thấy cặp vú nây nẩy của Hương khiến cặc trong quần hắn liền cương cứng nhưng sợ động bào thai nên cố nhịn, ai dè nàng lại rù quến.
– Tưởng em mệt làm chị lo lắng… Lườm Hương… Thu sợ hắn nghĩ mình cố ý nói Hương không khỏe để hắn lên đây… Nghĩ vậy, gương mặt Thu liền chuyển sang màu hồng… Nàng dợm người đứng lên định ra ngoài, nhưng đã bị bàn tay của hắn giữ lại.
– Hai người… tự nhiên đi… Để cô đi ra ngoài…
Nhìn ánh mắt, Thu biết hắn sắp làm gì, nàng chống chế cho có lệ…
– Đi đâu chứ?
Nghe Thu xưng “cô” khiến Đức nhớ mấy năm trước, khi thằng Long, bạn hắn còn sống, hắn thường tới nhà chơi, lúc đó Thu coi hắn như con cháu… Nhưng bây giờ Thu, má của bạn cũ lại chính là đàn bà của mình. Nghĩ tới đó hắn kéo Thu, ôm nàng vào lòng, tay luồn vô quần nàng chạm chùm lông mềm mại, vuốt ve…
– Ưm…
Thu rên nhè nhẹ, hai chân dang rộng ra để bàn tay hắn tự do hoành hành giữa hai chân… Đồng thời nàng kéo dầu hắn áp sát vào ngực mình…
Hương mỉm cười lẳng lơ nhập cuộc, nàng kéo phẹc mơ tuya quần hắn xuống, tay nắm lấy cục thịt bóng hổi, cứng như khúc củi sục sục vài cái rồi vén tóc, cúi đầu há miệng ngậm vào… say sưa bú mút, thỉnh thoảng cầm lấy đầu cặc cạ vào vú mình…

Bên phòng bên cạnh, Gia Hân và Ngọc Hân vừa đi học về,, Nghe Hồng nói anh Đức đang bàn chuyện với Thu Đại nương và Hương Nhị Nương trên lầu. Cả hai lặng lẽ lên phòng bên cạnh ghé mắt vào hai lỗ mọt nhìn qua… Quang cảnh phòng bên kia khiến tim cả hai Lolita đập thình thịch…
***

Các bạn muốn donate cho tác giả để đóng góp vào quán cơm nụ cười 4 . Địa chỉ : 146 bến vân đồn phường 6 quận 4. Thì vào phần chữ ký của mình có số tài khoản ngân hàng nhé . Cám ơn mọi người