Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Tác Giả:

Lượt Xem: 111927 Lượt Xem

Phần 151 : Gió Đã Đổi Chiều.

Liên quan đến sự việc xảy ra tại huyện Lấp Vò,song song với cuộc họp tại huyện ủy…Trong lúc nầy tại Thành ủy Cao Lảnh cũng xảy ra tranh luận,đối chọi gay gắt giửa Bí Thư Thái Điệp vàTrưởng CA Thái Kiêm Cơ…Bí Thư Thái Điệp là cháu của Nguyên Chủ Tịch nước ,Thái Kiêm Cơ là người của một gia tộc hùng mạnh tại địa phương nầy…Vì tiền đồ,không thể đắc tội với bên nào đâu ..Vì vậy các người khác đêu ‘im hơi lặng tiếng’ chờ xem chiều gió thổi…Cuối cùng sự việc được đệ trình sự việc lên Tỉnh ủy…

Lẻ ra có việc trước,có việc sau nhưng đối với Chánh văn phòng Tỉnh ủy Lăng Ngọc Diệp và Trưởng Ban Tuyên Giáo Nguyển Văn Đồng đây là việc cấp bách cần được giải quyết càng sớm càng tốt…Mục đích là đã kích nhuệ khí của Trần Đức, chỉ cần mọi người đồng ý hắn tuổi trẻ bồng bột,thiếu suy nghỉ thì sẻ dể dàng sắp xếp một người kế bên ‘huớng dẩn chỉ đạo’ ..Nếu thành công thì có nghỉa là quyền lực của Chủ tịch huyện bị tướt đi…Nói một cách khác…Hắn là ‘bù nhìn’…

Chánh văn Phòng Diệp có tai mắt khắp nơi…Chuyện xảy ra ở New World Club làm bà rất quan tâm…Diệp không muốn ai cản đường mấy đứa con trai mình trong việc tán tỉnh Thái Điệp và Ngọc Lan…Diệp có linh tính Trần Đức nầy là ‘chướng ngại vật’ cần được tiêu hủy trên con đường mà bà đã cố gắng trải nhựa trồng hoa dành cho ba quý tử…

Chuyện thằng con mình bị Trần Đức vớt mất đứa bạn gái…Trưởng ban tuyên giáo Nguyển văn Đồng chẳng mấy quan tâm.Là người đứng sau của công ty Hồng Ngọc…Việc cột đèn không cốt lỏi cần được ém lại..Nếu không sẻ phải bỏ ra một món tiền lớn để làm lại…Đồng tiền đi liền khúc ruột…Lảo không muốn chuyện nầy xảy ra …Trừ khi là không còn đường nào khác…Và đây là cơ hội tuyệt diệu…Trưởng ban Đồng tin tưởng sau buổi họp nầy thì sẻ gài được người chỉ đạo thằng nhóc làm việc…’Trên’ sẻ không nói gì…nó không có bị lật đổ mà…chỉ là có người ‘đi kèm’ thôi để nó được ‘rèn luyện’…

-“Các vị…’Trên’ đã giao trọng trách của huyện Lấp Vò cho Chủ Tịch huyện thì tất nhiên phải có lý do đặc biệt nào đó…Chúng ta phải kiên quyết chấp hành và phối hợp…Nhưng để có hiệu quả hơn …Tôi đề nghị cho người chỉ đạo,đi kèm…Ha ha..Chủ tịch huyện còn trẻ có chút xung động và thiếu kinh nghiệm” Trưởng ban Đồng vô cùng âm hiểm nói…Nghe qua có vẻ như rất là quan tâm đến Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhưng thật sự là muốn cướp quyền một cách danh chánh ngôn thuận.

-“Ha ha..lảo Đồng…ý của ông là muốn gởi người của ông làm ‘nhiếp chinh’ có phải không? Chỉ một câu đơn giản của ông là muốn biến một Chủ tịch huyện thành bù nhìn à? Nằm mơ đi…La Định Quốc nầy nhất định không để cho ông toại nguyện đâu..Hừ” Giám đốc Sở CA La Định Quốc như con gà chọi…Trưởng ban Đồng vừa dứt lời…liền phản pháo…

-“Ý của ông là không bằng không chứng…Cứ suy luận mà đình chức ,cho người điều tra cán bộ là chuyện binh thường?” Đồng Trưởng ban lộ sắc giận…

-Mổi tuần tiêu xài 4,5 Triệu,lương tháng 15,16 Triệu,ở trong căn dinh thự 60 tỷ,con đi xe trên 20 tỷ..Trưởng Ban Đồng..Ông thấy binh thường sao?La Định Quốc trề môi …

-“Các vị…các vị..Hãy binh tỉnh,,Bình tỉnh ha..Chuyện đâu còn có đó..Từ từ mà nói..” Bí thư Tỉnh ủy Đàm quốc Bảo thấy không khí có mùi thuốc nổ nên mở miệng giảng hòa…Ông ta là người ba phải..Không có chủ kiến..thấy phe nào ‘thắng thế’ liền ngả theo…

-“Các vị…tôi nghỉ mình đừng vì Chủ tịch huyện trẻ mà có cái nhìn sai lệch…Hãy để một thời gian rồi mới phán đoán.” Chủ tịch Trương Hạo Nam dè dặt…Lảo tuy không muốn bênh vực Trần Đức nhưng không thể làm trái ý ông cụ…Nói lời như vậy coi như là đứng về bên nó rồi…Aiz..Không biết ba mình có nghỉ đúng hay không…

Thấy Diệp ngồi yên lặng…Trưởng ban Đồng đưa mắt nhìn bà…Diệp hiểu ý,đằng hắng vài cái định lên tiếng thì Trưởng ban Quân Sự Tỉnh Đại Tá Lê Xuân Hòa làm mọi người chấn kinh,người nầy ít khi có mặt trong các buổi họp,nếu có đến cũng chỉ là nhắm mắt dưởng thần ‘tâm vô tạp niệm’.Nhưng hôm nay như là bị ‘ma nhập’..Lảo cất tiếng sang sảng…

-‘Không cần phải nói nhiều…lương15,16 Triệu .tháng..nhà 60 tỷ..Xe 20 tỷ..Thế là thế nào? Mẹ kiếp..bắt giam liền í chứ..Hắn lấy tiền đâu ra?Hừ…

-“Tôi hoàn toàn đồng ý với cái nhìn của Giám đốc Sở La Định Quốc…Chủ tịch huyện có cái suy nghỉ của cậu ta..Tôi nghỉ chúng ta nên đặt tin tưởng vào khả năng của cậu ta..Còn quá sớm để bàn vè vấn đề nầy…” Trưởng ban tổ chức cán bộ Trương Thúy Hằng lên tiếng…

Đầu của Trưởng bang Đồng như bị cái búa tạ gỏ vào ..Cãm thấy tối tăm mặt mủi…Chưa gì mà đã có 4 người ra mặt bênh vực…Chuyện gì đây? Chánh văn phòng Diệp bây giờ ngồi im…không muốn nói ,tốt nhất là nên giử im lặng…Sau nầy tìm cách khác…

Thái Vân Cơ tuy họ Thái nhưng là người nhìn xa trông rộng.Rất khôn ngoan..đã chìa cành ô liu cho hắn ngay từ lúc đầu.Dỉ nhiên là đứng bên hắn rồi nhưng trong tình hình như vầy cũng không nên ‘thêu hoa trên gấm’…Vì vậy nàng làm thinh…

Bí Thư Đàm Quốc Bảo là người ba phải giàu kinh nghiệm.Lảo nhìn mọi người là biết phải làm sao rồi…Màu mè ra vẻ đắn đo một chút…Lảo đưa quyết định.

Tôi cãm thấy Hằng Trưởng ban rất có lý….Chúng ta nên tin tưởng vào sự lựa chọn của ‘Trên’..Còn quá sớm để ban chuyện nầy..tan hợp…

Cuộc họp ở Huyện ủy,Thành ủy..Lòng người có chút giao động..Nhưng khi cuộc họp ở Tỉnh ủy vừa kết thúc..Ai cũng nhận xét một điều là Gió đã đổi chiều trên bầu trời Đồng Tháp..

Đang ở giửa Thành phố Cao Lảnh..Vậy mà Thọ và Kim Hồng làm như là đang đi trên đường phố của trời Tây…Vừa đi vừa ôm sát rạt ,thỉnh thoảng ‘mỏ’ dính vào nhau mặc dù vừa đụ một trận trong khách sạn.Bất thình linh cả hai sửng sốt khi thấy có hai người trong đồng phục công nhân đang dùng chiếc xe cần trục chuẩn bị câu chiếc Ferrari F8 Tributo.

-“Ê…ê…ê..Các người muốn làm gì?” Thọ quát lớn…Hắn không tin những gì hắn đang nhìn thấy… Chiếc Ferrari F8 Tributo cưng của gả đang sắp sửa bị xe cần trục kéo đi. Ở thành phố Cao Lảnh ai mà không biết chiếc xe nầy là của gả chứ.Mặt Thọ đen như đít nồi…Cãm thấy bị sỉ nhục,nếu không làm cho ra lẻ,mai nầy làm sao dám nhìn mặt ai.Bên cạnh gả…Kim Hồng mặt cũng bừng lửa giận..Bọn cu li nầy thật quá đáng rồi…

Đang lui cui chuẩn bị cho việc câu xe..Nghe tiếng hét của Thọ… Hai người thợ hoảng hốt đưa mắt nhìn Đan Thùy cầu cứu…Nếu không có nử Trung úy CA nầy ra lệnh.Họ có ăn mật gấu cũng không đến gần chiếc Ferrari F8 Tributo nầy,biết đâu trầy sơn hay gì gì đó thì bị đổ thừa.. cho dù làm hết cả đời cũng không có tiền đền.Huống chi bây giờ là câu xe…

Nếu là tháng trước thì Đan Thùy không có cái gan nầy,nhưng từ ngày Đại tá Mai Thảo đến,Đan Thùy được cấp trên thưởng thức và nàng cũng thích cái phong cách làm việc của vị Đại Tá nầy.Đan Thùy cãm thấy vị nử lảnh đạo của mình rất gần gủi và binh dị…Nàng âm thầm lấy hình tượng của Mai Thảo làm mục tiêu để phấn đấu.Cách đây nửa giờ,nhận được lệnh câu xe của Mai Hửu Thọ…Đan Thùy phấn khích,tưởng như nằm mơ.Đối với nàng….Mai văn Trường giống ác bá hoặc đại ca đầu rồng của Xả hôi đen hơn là Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện.Con trai lảo là côn đồ ,là cặn bả của xả hội…Chấm hết.

Nay được lệnh câu xe của Mai văn Thọ đem về trụ sở và đây chỉ là bước đầu.Thử hỏi làm sao Đan Thùy không phấn khích cho được.Đương lúc thi hành nhiệm vụ của cấp trên giao phó ,tên ‘côn đồ’ xuất hiện quát tháo..Đan Thùy cả mừng nhưng cố giử bình thản nghiêm giọng

-“Anh là chủ xe phải không?Làm ơn tránh ra.Chúng tôi có lệnh đem chiếc xe nầy về…

-“Cô biết tôi là ai không?Biết chiếc xe nầy giá bao nhiêu tiền không? Trung úy oai lắm sao?Nói cho cô biết…Chỉ cần trầy chút sơn…cô bán thân cũng không đền nổi đâu” Thọ hét..dáng điệu sừng sộ…Ỷ vào quyền thế và thế lực của Mai văn Trường..Xưa nay hắn luôn là như vậy.Một cực phẩm trong hội COCC.

Nhưng hắn nào biết là Trung úy Đan Thùy chỉ chờ có như vậy vì nàng được lệnh…Nếu tên nầy có bất cứ hành động chống đối gì thì thẳng tay trừng trị.Vì vậy khi nghe Thọ bắt đầu hung hăng,Đan Thùy liền ra lệnh cho hai nử Trung sỉ nét mặt đang vô cùng tức giận trước vẻ hách dịch cao cao tại thượng của Mai văn Thọ…

-Người nầy có hành động chống đối và mạ lỵ nhân viên công lực..Còng anh ta lại…

-“Dạ…Trung úy…” Một nử Trung sỉ hăng hái trừng mắt nhanh tay lấy còng số 8 ra…Nử Trung sỉ thứ hai phối hợp…Thọ không có chút cơ hội để phản kháng…Gả lúc nầy muốn điên lên được…giận quá hóa cười…

-“Được..được…đụ má tụi …’chát’…Thọ lên tiếng văng tục chửi thề nhưng liền bị một tát tay ngay vào mặt….Mắt hắn nổ đom đóm…má bên trái in rỏ bàn tay của nử Trung úy .Mặt Thọ trắng bệch…sửng sốt phẩn uất vì là lần đầu tiên trong đời bị ăn tát tay.Miệng há to hai mắt trợn trơn không dám nói tiếng nào nửa.Hắn thừa sức thông minh để hiểu rằng nếu còn tiếp tục chửi mắng,la hét thì có lẻ răng sẻ rụng hết.

-“Hắn còn mở miệng nói lời thô tục..Cứ tát vào mặt hắn…Tôi chịu trách nhiệm..Nghe rỏ chưa?” Đan Thùy ra lệnh cho hai nử Trung Sỉ…

-“Da rỏ…Xếp Thùy” Hai nử Trung Sỉ nhìn thẳng vào mặt Thọ…Mong đợi gả lên tiếng chửi mắng thì sẻ cho gả biết tay…Tiếc thay,gả như con gà nuốt dây thung ủ rủ cúi đầu..Thọ bây giờ mới cãm thấy có cái gì không đúng nên cố gắng nhịn…Quân tử 10 năm trả thù chưa muộn…Gả thầm nghỉ sau nầy sẻ bắt con đỉ Trung úy nầy hành hạ dưới cặc…

Bên cạnh đó,Kim Hồng không ngừng gọi di động cho Chủ tịch Hội đồng nhân dân Mai văn Trường…Chuông kêu hoài mà không thấy trả lời…Nàng cúp máy ,định goi thêm thì chuông di động reo lên.Nhìn màn hình,Kim Hồng cãm thấy như sắp chết đuối thì có người thảy cho cái phao cứu mạng…

-Ba à..Anh Thọ..,

-“Mặc kệ nó…Mau đi về nhà.” Giọng Giám đốc Sở Tài chánh Đồng Tháp ..vô cùng nghiêm trọng.

-“Ò..” Kim Hồng sửng sốt…Nhận ra có chuyện không ổn nên ba mình mới có thái độ nầy chứ bình thường tinh cãm giửa ba và Mai văn Trường như là anh em,vô cùng khắn khít…IQ Kim Hồng khá cao để hiểu rằng có lẻ Mai văn Trường đang gặp nạn…và ba mình không muốn liên lụy.Nghỉ tới đây,vẻ lo lắng trên mặt Kim Hồng liền biến mất…Nàng biếp phải làm sao rồi…Ậy..chưa phải là vợ chồng…Cho dù là vợ chồng cũng có thể ly dị mà..huống chi chỉ là bạn đụ…Nàng nhanh chóng quyết định ‘nhất đao lưởng đoạn’ chặt đứt quan hệ…Phớt lờ như chưa xảy ra chuyện gì,ngoan ngoản đón xe về nhà…

Giám đốc Sở Tài chánh không phải là người đầu tiên phân rỏ giới tuyến với Mai văn Trường….Quan Trường là vậy,chỉ có lợi ích là vỉnh hằng.Có lợi ích mới có bằng hửu.Năm phút sau khi hội nghi ở Tỉnh chấm dứt ,ngoại trừ người nhà,hầu hết đại đa số huynh đệ bằng hửu đều bắt đầu phân rỏ ranh giới ..Sợ lảo làm liên lụy,không chỉ là vậy thôi…Thái độ đối với Thái Hửu Cơ cũng rất là khách sáo,không dám thân cận nhiều như trước…Họ đánh hơi.Có lẻ gió sắp đổi chiều…Nhiều người tự hỏi không biết nhà họ Thái có chịu nổi cơn giông tố sắp kéo đến…Tốt nhất là tránh xa một chút.Trâu bò húc nhau ruồi muổi chết.Tốt nhất là cứ đứng xa mà quan sát.

Trong văn phòng,Nguyển Thông đứng ngồi không yên.Hắn đi qua đi lại như gà mắc đẻ,trong lòng run sợ…Không ngừng nghỉ ngợi lung tung ,lo lửa sẻ cháy tới mình …Nếu như vậy là chết mẹ . Rồi hắn tự an ủi:”Ừm… chắc là không sao đâu.Thái Hửu Cơ và Mai Văn Trường mới là nhân vật chánh mà…Mình đâu có làm gì quá đáng”.Bổng nhớ gì đó.Thông nhìn Phó Trưởng Phòng Nguyển Thanh Nhân Tài chanh huyện ,em hắn,cũng là một trong ba người vừa bị đình chức sáng nay…hỏi

-Mầy nói thêm một lần nửa..Có chắc là mầy không xúc phạm Chủ tịch huyện chứ?

-“Không có anh..Tui thề..”Nhân than thầm,đây là lần đầu tiên Nhân nghe cụm từ ‘Chủ tịch huyện’ thay vì là ‘thằng cặc’ hoặc ‘thằng nhóc kia’ từ miệng của anh mình…Gả đang thấy tương lai đen tối,một khi mất cái ‘giớp’ (Job) nầy thì đời đen như mõm chó.Không đủ tiền cung phụng cho con bồ nhí …Nó sẻ vổ đít bỏ đi.

-“Vậy bây giờ mình làm sao đây anh?” Thấy Thông trầm tư suy nghỉ…Nhân hy vọng Thông có kế để cứu mình.

-“Như vầy đi,nghe nói Chủ tịch huyện tạm thời ở khách sạn S.M…Sáng sớm mai mầy chịu khó một chút tới đó canh me…Khi gặp được hắn thì thành khẩn nhận lổi nói là sẳn sàng làm theo chỉ thị của lảnh đạo..Mầy hiểu ý tao chứ?” Suy nghỉ tới lui,rúc cục Thông mới nghỉ ra cách tuyệt diệu nầy đế cứu vản tinh thế…

-“Ừm…Nhưng mà..có được không anh?” Nhân gật đầu như gà mổ thóc,nhưng có chút lo ngại sợ kế nầy không được

-“Cái đó còn tùy theo thái độ của mầy như thế nào..Có thành khẩn hay không.

-“Vậy có cần mang theo quà cáp gì hong?” Nhân muốn chắc ăn…gả còn có ý định mang theo vài em nhí lồn thơm đưa tới để Đức Chủ tịch hưởng dụng nhưng chưa dám nói ra.

–“Quà cáp?Mầy đúng là đầu người óc heo mà…Đụ đỉ mẹ..Lúc nầy còn nghỉ mấy chuyện đó?Muốn chết hả?`Đồ ngu…Lảnh đạo nào mới lên nhiệm cũng phải tỏ ra công bằng liêm chính chí công vô tư…Mầy muốn nộp mạng sao?” Thông văng tục..không ngờ có thằng em ngu như heo…

-“Hiểu rồi…” Nhân gật đầu nhưng trong bụng không cho là đúng.Chủ tịch huyện thanh niên trai tráng sung sức.Chỉ cần mời đi ăn tiệc ,dàn xếp đưa một em bá cháy tới bú hắn một cái ,đưa thêm ‘hộp bánh’thì chuyện gì mà giải quyết không xong chứ.

-Mầy hiểu thì được rồi..Vậy đi..Sau nầy mầy ăn cơm hay ăn cháo là tùy mày hành động ra sao..Nghe hay không là tùy mày..Không liên quan tới tao..Biến đi..” Thông phát tay…

Mai Thảo làm việc mau lẹ,gọn gàng…Song song với việc ‘mời’ Mai văn Trường về trụ sở để phối hợp điều tra,nàng ra lệnh cho Trung úy Đan Thùy đem xe của Mai văn Thọ về làm vật chứng…Dinh thự của lảo cũng nằm trong tầm nhắm…Hiện tại..Dinh thự của Mai văn Trường có giá 60 tỷ…Trở về năm mười năm trước..có giá là 20 tỷ…Với lương bổng và đải ngộ của Chủ Tịch Hội đồng nhân dân huyện… Mai văn Trường không thể nào có khả năng có được một tài sản có thể nói là khủng như vậy…Trừ khi…Ai cũng hiểu …Nhưng không ai khui ra…Nói đúng ra là nước sông không phạm nước giếng…Anh có đường của anh…Tui có đường của tui..Mạnh ai nấy hốt bạc đầy mâm…Đừng chúi mỏ vào chuyện người khác là được.

Đức Chủ tịch mới lên nhiệm,muốn ‘nhất ngôn cửu đỉnh’ để dể bề làm việc.Muốn được vậy, dỉ nhiên việc làm đầu tiên phải là ‘phục chúng’…Mà muốn phục chúng tất nhiên phải giết gà dọa khỉ …Với lý do lạm dụng tiền công quỷ,Đức Chủ tịch tạm đình chỉ Trưởng và 2 Phó của Phòng tài Chánh huyện…Thấy Đức đụng đến người nhà,bộ ba Thái Hửu Cơ,Mai Văn Trường và Nguyển Thông muốn ăn thua đủ,‘chơi lớn’…Nhân cơ hội nầy để âm mưu ‘lật đổ’ hắn..Vậy thì hắn không cần phải khách sáo…Muốn chơi lớn thì chơi lớn thôi…Vừa giết gà vừa mổ luôn trâu…Trong lúc còn đang phân vân không biết chọn ‘con trâu ’ nào để ‘khai đao’ thì Mai Văn Thọ đút đầu tới…Cung cấp cho Đức một lý do tuyệt diệu để đem Mai Văn Trường ra ‘tế cờ…

Mai Thảo phối hợp vô cùng tuyệt diệu,nàng và Xuân Mai ’nằm vùng’ gần ba tuần không phải là ngồi không .Cho nên trong vòng một buổi trưa đã thu thập được cả núi bằng chứng để dể dàng bứng gốc Mai Văn Trường.

Là đồng minh chinh trị của Thái Hửu Cơ trên chính trường huyện Lấp Vò. Môi hở răng lạnh, việc Mai văn Trường sa lầy sẻ đụng chạm đến lợi ích của Thái Hửu Cơ …Mà lợi ích của Thái Hửu Cơ chính là lợi ích của gia tộc họ Thái…Vì chuyện nầy Thái Kiêm Cơ dù muốn dù không cũng phải ra mặt để can thiệp.Hắn là Trưởng,Mai Thảo là Phó Trưởng CA thành phố Cao Lảnh…Muốn dùng quyền lực áp chế sự việc.Vì vậy ngay sau khi nhận được khiếu nại của Phó Chủ tịch huyện Thái Hửu Cơ về việc người của Phó Trưởng CA Đại Tá Mai Thảo làm việc không dựa trên cơ sở…Thái Kiêm Cơ gọi Mai Thảo đến văn phòng lên giọng khiển trách..

-Mai Thảo …Cô không thể làm như vặy..Cán bộ nhà nước có tài sản không phải là phạm pháp…Tôi yêu cầu cô dừng lại mọi hoạt động nhắm vào Chủ tịch Hội đồng nhân dân Mai văn Trường…

-“Xếp Cơ…Tôi không nghỉ như vậy…Thấy chuyện rỏ ràng có vấn đề dỉ nhiên là tôi phải làm sáng tỏ… Xếp có vấn đề với chuyện nầy thì cứ phản ảnh lên Sở,lên Bộ..Còn nửa…Xếp nên nhớ rằng tôi không cần phải xin phép xếp để làm việc…” Mai Thảo không nóng không lạnh bình thản đáp…Nhưng nhìn nét mặt nàng…Thái Kiêm Cơ đoán biết cho dù trời có sập xuống cũng không thay đổi được ý định của nàng…Tuy vậy hắn vẩn cứng rắn…lớn tiếng ra lệnh…

-“Đây là thái độ gì?Ở đây tôi là thượng cấp của cô..Tôi ra lệnh cô lập tức ngưng ngay…Tôi hy vọng cô hiểu..” Thái Kiêm Cơ lớn tiếng.

-“Người không hiểu là anh đó xếp Cơ…Mai Thảo nầy thấy đúng là làm..Cho dù trời có sập xuống củng không thay đổi…Anh OK hay không OK cũng được…Tôi lập lại ..Anh muốn khiếu nại thì khiếu nại với Sở,Bộ…Thôi chào nha” Mai Thảo quyết không nhường…Trái lại trong lời nói còn có ý khiêu khích…

Ngay phút này có tiếng gỏ cửa…Có vẻ gấp rút.

-“ Vô đi..” Kiêm Cơ giận cá chém thớt…quát…

Đan Thùy mở cửa …

-Báo cáo lảnh đạo…Xả Vỉnh Thạnh vừa phát hiện được xác chết trôi sông .Theo sơ bộ được nghi ngờ là của Nguyển Học Chính…

-Vụ Kiri vượt thoát người nầy là đối tượng đáng nghi ngờ thì bây giờ chết trôi…Xếp Cơ..Anh có nghỉ đó là sự trùng hợp không vậy?Nhưng mà không sao…Tôi sẻ cố gắng moi thủ phạm ra mà…Hi hi…Xếp Cơ..Xin cáo từ nha…Đan Thùy…Mau dẩn đường…

Mai Thảo nói xong,mĩm cười quay người bước đi,Đan Thùy bước theo.Phía sau Thái Kiêm Cơ nhìn theo,ánh mắt lóe lên,cơ thịt trên mặt giật giật từng hồi… Nét mặt hắn bây giờ vô cùng hung ác..

Nói là tối sẻ đến ..nhưng khoảng 5 giờ là Gia Kỳ đã có mặt tại thành phố Cao Lảnh…Không gấp thông báo với hắn…Nàng muốn đến gặp Ngọc Lan,Thái Điệp trước…Sau đó cả ba người sẻ cùng hắn đi ăn cơm tối…Thái Điệp là chị họ , Ngọc Lan là bạn thân từ lúc còn ở Hà Tỉnh…Vào đến đây ..Dỉ nhiên là phải khắn khít hơn rồi…Hơn nửa cùng chia sẻ một người đàn ông…Lúc đầu Gia Kỳ rất là phiền muộn…nhưng nghỉ kỷ lại…Ngọc Lan không phải cũng ‘đâm đầu’ vào đó sao?Chị Điệp nửa,đúng là ý trời mà…Thôi cứ như vậy,miển sống vui vẻ là được rồi…Nghỉ nhiều làm gì.

Từ lúc gặp được Ngọc Lan trong ngày lể nhậm chức của nàng… Trung Nghỉa cứ tìm cách bám hoài… Hắn làm việc ở Bệnh viện Khu Hồng Ngự, Sở Y tế Đồng Tháp ở Cao Lảnh,khoãng cách khá xa…phải hơn một giờ lái xe … Nhưng cứ cách ngày là hắn tìm đủ mọi cách đến Sở y tế… Mục đích là để tìm cách trò chuyện với người ngọc…Nghỉa rất tự tin…’Hiện tượng’ Trần Đức chỉ là bốc đồng nhất thời..Có lý nào Ngọc Lan lại chọn tên kia?Hừ…Chủ Tịch huyện rồi sao?Có súng rồi sao?Chỉ là một thằng vủ phu…Không trí thức chút nào…Nghỉa tin tưởng nhanh chóng…Ngọc Lan sẻ thấy ai mới thật sự thích hợp với nàng…Vấn đề chỉ là thời gian.

Hôm nay là sinh nhật nên Nghỉa về sớm..tắm rửa..chăm sóc hình tượng rồi lái xe đến Sở y tế…Hắn canh giờ tan tầm đến để mời Ngọc Lan chung vui trong ngày sinh nhật với tư cách người bạn cùng trường.Nghỉa tin tưởng nàng sẻ không từ chối…Hắn và nàng sẻ nói về chuyện bên Canada…cùng nhau ôn lại kỷ niệm thuở còn là du học sinh.Đây là bước đầu để gầy dựng cãm tình.

Nghỉa đậu xe..bước xuống…Ngay lúc nầy..Một chiếc Audi A7 55 TFSI màu trắng sang trọng đến đậu kế bên…Nhìn thấy người mở cửa xe bước xuống,Nghỉa sửng sờ…So với Ngọc Lan đúng là tám lạng với nửa cân…Mổi người mổi vẻ mười phân vẹn mười…Hắn dằn cơn xúc động ,hận không thể phân mình ra thành hai…

Thấy có người nhìn mình…Gia Kỳ nhẹ gật đầu..mĩm cười..lịch sự chào..Lấy xách tay đeo lên vai…đi vào trong Sở y tế …Nàng biết Ngọc Lan sắp tan tầm…Vì muốn cho bạn một bất ngờ thú vị nên không báo trước mà trực tiếp đi đến Sở y tế Đồng Tháp,nơi Ngọc Lan làm việc. Sau đó nàng và Ngọc Lan sẻ gọi Thái Điệp đến tụ họp và sau cùng là hắn…Bốn người cùng nhau đi ăn cơm tối…Nghỉ tới dó..Gia Kỳ thấy vui vẻ,mĩm cười…

-“Chào chị..Chị kiếm ai?” Cô gái ở quầy lể tân thấy Gia Kỳ..mĩm cười lể phép hỏi…

-“Giám đốc Ngọc Lan…Làm ơn…Nói có bạn là Gia Kỳ từ Cần Thơ đến,..”Gia Kỳ mĩm cười…

-“Dạ được..Chị chờ chút..” Cô gái bắt máy gọi vào trong…

-“Thì ra cô là bạn của Ngọc Lan”…Đang đứng chờ…Gia Kỳ nghe tiếng nói sau lưng..Nàng quay người lại..Thì ra là người đàn ông lúc nãy nàng thấy ở bải đậu xe…Gia Kỳ ngạc nhiên…Cách gọi của người nầy đối với Ngọc Lan.có vẻ thân mật lắm…

-Anh là?

-“Ha ha..Tôi là Bác Sỉ Nguyển Trung Nghỉa…Là bạn của Ngọc Lan..ha ha..thật là trùng hợp…Tôi cũng tới đây tìm Ngọc Lan…Oh..kìa Ngọc Lan ra tới…”Nghỉa phong độ tự giới thiệu…Ngay lúc nầy Ngọc Lan nhận được điện của cô lể tân..Nàng mừng rở…đi nhanh ra…

-“Hi hi..Gia Kỳ..Sao mi lại ở đây?A..hiểu rồi..Xuống kiểm tra à?” Ngọc Lan dí dỏm…

-“Xuống thăm mi không được sao?Con nhỏ nầy…” Gia Kỳ lườm bạn…

-”Có mới nói nha..hi hi..Chỉ sợ lấy cớ thôi..Nhưng sao cũng được…nè..vào đây..”Ngọc Lan nắm tay Gia Kỳ kéo đi với nàng…Phớt lờ Nghỉa…Coi hắn như trong suốt…

-“Bạn của Ngọc Lan kìa..” Gia Kỳ giử tay Ngọc Lan..hướng về phía Nghỉa .nhắc nhở…

-“À..Bác Sỷ Nghỉa..Chào anh…Anh đến Sở có việc à” Ngọc Lan miển cưởng cười…hỏi,làm như vô tư không biết mục đích của hắn.Nàng không ưa tên nầy….Ngày càng săn đón lộ liểu…Cãm thấy hắn rất phiền.

-“Ngọc Lan…Hôm nay sinh nhật anh..Không biết anh có thể mời em ra ngoài ăn cơm…” Nghỉa mĩm cười..vô cùng hòa ái…

-“Xin lổi nha..Tôi có bạn…từ xa tới..” Ngọc Lan từ chối khéo…

-“Hay là mời bạn em đi chung?Càng đông người càng vui..” Nghỉa kiên nhẩn…hơn nửa rất đáng để kiên nhẩn.Nếu mời được hai mỷ nử nầy đi ăn cơm trong ngày sinh nhật của mình…Đó là niềm kiêu hảnh…

-“Hi hi…Cám ơn..Nhưng tôi có hẹn với bạn trai…” Đến lượt Gia Kỳ từ chối khéo…Nàng biết Đức không thích người lạ…nhất là đàn ông…

-“Happy Birthday Bác Sỉ Nghỉa…Hi hi..Sinh nhật vui vẻ…Gia Kỳ..đi theo mình…” Ngọc Lan ‘chúc’ sinh nhật xong..Tỉnh bơ kéo tay Gia Kỳ đi về văn phòng của nàng..Để lại sau lưng nét mặt sượng sùng của Nghỉa…Cô gái sau quầy tiếp tân giả vờ chăm chú nhìn vào màn hình của di động…

-“Ê.tàn nhẩn vậy sao?hi hi…Thấy cũng OK lắm mà…” Gia Kỳ trêu chọc…

-“Vậy sao?Nhường cho mi đó…Nếu thấy vừa mắt..Cứ tự nhiên..” Ngọc Lan ‘phản pháo’ …

-“Hi hi..Cám ơn nhiều..không vừa cho tau đâu..” Hai người mổi người một câu vừa đi vào văn phòng của Ngọc Lan…Để lại phía sau ánh mắt tham lam.thèm khát xen lẩn ngượng ngùng,giận dử của Trung Nghỉa…Nhưng chỉ trong chốc lát…Nét mặt trở lại binh thường…vô cùng hòa ái thân thiện…Hắn không phải là người bỏ cuộc dể dàng

Nơi cư ngụ của Nguyên Thủ tướng Trương Tấn Tài không phải là dinh thự đò sộ..mà là một nông trại ở ngoại ô thành phố Cao Lảnh…Không kín cổng cao tường..Chung quanh là hàng rào râm bụt chạy dài…Có sân trước,sân sau với nhiều cây kiển tươi tốt được cắt tỉa theo hình dáng Long Lân Quy Phụng và các loại chim cò vô cùng đẹp mắt…Thanh Tình và Phương Linh sống ở đây với ông bà nội,nơi nầy không khí trong lành,không ồn ào như ở thành phố.

Theo sự chỉ dẩn của Phương Linh,Đức đưa nàng về để biết đường ngày mai tới ‘trình diện với ‘gia trưởng’. Hơn nửa sau hơn hai tiếng bị hắn ‘hành hạ’ đủ trò lắm kiểu,Phương Linh thở không ra hơi…không có lý nào không đưa nàng về đến tận nơi chứ.

-“Nà…Đây là nhà ông bà nội em…Chiều mai..đừng quên đó…Bye ..See you Tomorow” Phương Linh bước xuống xe…nhí nhảnh vẩy tay chào,sắc mặt tràn đầy xuân sắc.

-“OK…Bye..”Hắn định cho xe chạy thì thấy Thanh Tình đang chạy bộ tới…Tóc cột đuôi gà,quần short,áo T-shirt trắng..người lấm tấm mồ hôi…Vô cùng quyến rủ.Mổi chiều nàng và Phương Linh đều cùng nhau chạy bộ..vừa chạy vừa tán gẩu,hôm nay Phương Linh về muộn nên Thanh Tình chạy bộ một mình… Chạy được vài vòng thấy Phương Linh xuống xe nên nàng tò mò chạy tới… Thì ra là ‘tên đáng ghét’…

-“Đi đâu về trể vậy?” Miệng hỏi em gái.mắt lườm hắn…Thanh Tình nghi ngờ…Từ trưa đến giờ nàng gọi Phương Linh…Chỉ nghe câu “Chủ máy đã tắt máy..vui lòng gọi lại sau”..Nghe đến phát chán…

-Ha ha..Chào ..Thì đi tinh tự..lãng mạn chứ đi đâu…Chiều hôm nay trời đẹp như vậy… Không ra ngoài chơi với bạn trai Trung Tín của cô à?

-Liên quan gì tới anh…

-Không..ha ha…Hỏi thăm thôi mà…Wow…Sao hung hăng vậy…Coi chừng nha….Đó là triệu chứng của người có tâm lý không được bình thường…Thường là vì thất tình…

-Hôm nay anh quên đánh răng phải không?Vừa mở miệng nói khiến người khác nghe mùi thúi hoắc…Thanh Tình không hiền…sừng sộ đáp trả…

-“Anh thiệt là….nhường chị em một chút…Anh chết à?” Phương Linh thấy cả hai lời qua tiếng lại chê bai lẩn nhau như con nít..bấm bụng nhịn cười… lườm hắn trách…

-“Ờ.phải phải…Thôi không chấp nhất…Ha ha…Bye cưng…” Nói dứt lời…hắn cho xe chạy…Thanh Tình hơi chậm một chút…vừa ‘tiêu hóa’ lời nói của hắn…’Chấp nhất’? Chấp nhất cái gì chứ? định lên tiếng hỏi cho rỏ thì hắn đã xe đã chạy rồi…Nàng chỉ đành nhìn theo mà tức tối…hậm hực…Nhưng ánh mắt có ý cười…Trong lòng cãm thấy vui vẻ khi đấu khẩu với hắn…Nguyển Trung Tín đối với nàng như con cừu non…Nàng nói gì nghe nấy… rất là nhàm chán.

-“Phương Linh…Chị thiệt là phục em…Hắn có gì đặc biệt đâu…Thường thôi mà…Có phải bị hắn bỏ bùa không vậy?Chị thấy hắn thật là chướng mắt…” Thanh Tình ‘oán giận’.

-“Hi hi..Chị không hiểu đâu…”Phương Linh cười…quay người đi vào nhà…Không để ý nét mặt chị mình có chút ửng đỏ…Thanh Tinh đang thẹn thùng…Vì cãm thấy ngày càng hứng thú với bạn trai của em gái mình…

Tạo nghiệp đã khó..Giử nghiệp lại còn khó hơn.Câu nầy nghe thì đơn giản nhưng không phải ai cũng hiểu được ý nghỉa thâm thúy của nó…Đó là tâm trạng của nguyên Thủ tướng Trương Tấn Tài.Hiện nay họ Trương tuy là đang sáng chói nhưng đó chỉ là ánh sáng của một ngọn đèn dầu cạn sắp tắt…Ông có hai người con… Chủ tịch Tỉnh Trương Hạo Nam là Bí Thư Thành ủy Sa Đéc Trương Tấn Dũng .Cả hai đều không phải là nhân tài trên chính trường…Nếu theo tiến trinh phát triển như bây giờ..Cho dù ông có trợ lực thì hai người nầy cuối cùng tối đa chỉ là đãm nhiệm một Bộ nào đó trước khi về hưu…Khả năng lên đỉnh cao Kim Tự Tháp hầu như không có. Lúc đó nếu nhà họ Trương không có người dìu dắt thì sẻ bị loại khởi chính trường…chìm vào quên lảng.

Vấn đề nghiêm trọng của nhà hiện nay họ Trương không có người nối dỏi…Chỉ có hai cháu gái..Thanh Tình và Phương Linh…Thiên bẩm về chính trường của cả hai hầu như là con số không.Nhìn người suy nghỉ đến ta…Trương tấn Tài bây giờ mới cãm thấy bội phục nước cờ của Lý Hoàng Chương và nhất là của đương thời Tổng Bí Thư…Đúng là một nước cờ sáng suốt a…Ông nghỉ :”Người ta được thì tại sao mình còn chần chờ cái gì?Rỏ ràng đây là con đường chỉ có lợi mà không có hại…Sao lại không tham gia chứ? Vì vậy ông ta bàn với phu nhân .

-“Không phải là ông hay là tui quyết định đâu…Chuyện của bọn nhỏ.Cứ xuôi theo ý trời đi…” Phu Nhân của Tấn Tài…Bích Phượng phát tay…bà trước kia từng là Thứ Trưởng của Bộ ngoại giao..Tư tưởng phóng khóang..không câu nệ.

-“Ha ha…Tốt.tốt…Ý trời? Bà không thấy ý trời đã quá rỏ rồi sao?” Tấn Tài mừng rở…Phu Nhân không phản đối là được rồi…Đối với ông..Phu nhân còn lớn hơn trời…

-“Ông nghỉ hắn sau nầy sẻ làm nên đại sự thiệt sao?” Bích Phượng có chút nghi hoặc..hai ngày nay hắn gây ra quá nhiều chuyện kinh người…Là tuổi trẻ xung động hay có tinh toán? Nếu là có tính toán thì quả thật không thể tưởng tượng được..Đây là một nhân tài…Còn nếu như là xung động gặp hên..thì hậu quả thật khó lường…Khi gả cháu gái mình cho người như vậy.

-“Ngày đầu tiên nhắm ngay trọng điểm đình chức 1 trưởng và 2 Phó Trưởng Phòng… Chọc ngay tử huyệt của Mai văn Trường…Bà nghỉ đó là bốc đồng?Mấy năm rồi sao không thấy vợ thằng Dủng bốc đồng vậy?Nó làm Bí Thư 2năm..không bằng người ta làm Chủ tịch huyện vài ngày..Aiz…” Trương Tấn Tài lắc đầu …tức giận về sự nhu nhược và bất tài của con dâu Lâm Tuyết Nga…

-Biết đâu có người chỉ điểm…

-Ha ha.Lúc đầu tui cũng có nghỉ như bà nói…Nhưng nghỉ kỷ lại…không phải đâu..Nà…Người mà TBT và Lý Hoàng Chương tận dụng đề bạt nhất định là người phải có sáng kiến,chủ động,dám nghỉ,dám nói,dám làm chứ không phải là người thụ động chờ nhắc nhở…

-Vậy thì phải..Nhưng cũng là câu nói đó..Cứ để tự nhiên đi..Đừng xen vào…

-“Ha ha..Được được…Không xen vào…Không xen vào…Bà nói sao thì sao đi…Nà..Chiều mai hắn tới nhà ăn cơm…Quan sát một chút nha…Cho biết ý kiến…” Tài căn dặn phu nhân…

-Dư thừa…Đúng là càng già càng lẩm cẩm..Chuyện nầy càn ông nói sao…

Đức về khách sạn tắm rửa chờ Gia Kỳ..Chắc giờ nầy nàng cũng sắp tới rồi..Lợi dụng chút thời gian gọi về Cần Thơ thăm hỏi…Quan trọng nhất là các bà bầu Nancy,song Kiều,Nhung và thím ba…Định bấm số gọi Tâm Đoan thì chuông di động reo lên…Đúng là thần giao cách cãm mà..

-“Hi hi…Tâm Đoan…anh đang định gọi em thì em điện tới..Wow..mới mấy ngày sao có vẻ ú ra vậy?” Nhìn thấy nàng qua Facetime có vẻ đẩy đà …Hắn trêu chọc..

-“Hả?Thiệt?” Tâm Đoan hốt hoảng…Tuy có mang gần tháng nay nhưng lại sợ mập…Đàn bà còn trẻ ú na ú nần đối với nàng là điều đại kỵ…

-Hi hi.Không sao mà…Đàn bà có thai ăn nhiều …mập lên chút .Có sao đâu chứ..Ừm…Sao gọi cho anh vậy…

-“Nhớ anh ..gọi cho anh không được sao?” Tâm Đoan nủng nịu…

-Thiệt không?Hay là như vầy đi..Em và Yến,Tuyết xuống dưới nầy chơi một hai ngày…Có được không?Hi hi…

Bên kia đường dây…Tâm Đoan nghe tiếng cười liền biết hắn nghỉ gì rồi…hai má nóng bừng…Ngượng ngùng…đánh trống lảng

-Anh hai tổ chức tiệc mừng…Hỏi khi nào anh về được…

Thì ra là Tuấn Hào nhậm chức Phó Chủ Tịch huyện Cờ đỏ được ba ngày rồi…Lần đầu tiên trong nhà họ Huỳnh..Có người làm quan,dỉ nhiên là phải tổ chức tưng bừng…Nhưng quan trọng là phải có mặt của em rể…Trần Đức có mặt..Có nghỉa là Bí Thư Hải,Phó Bí Thư Việt,Chủ Tịch Vân.Phó Chủ tịch Thảo và ngay cả hàng chốp bu của Sở CA Cần thơ đều sẻ đến dự…Như vậy mặt mủi dường nào…Trên quan trường,tiệc mừng thăng quan mà ‘đìu hiu’ thì sau nầy sẻ rất khó triển khai công tác…Ngược lại ,tiệc thăng quan huy hoàng hoành tráng với sự hiện diện của các ‘ngài’ tai to mặt bự thì quan lộ sẻ hạnh thông,làm chuyện gì cũng rất là suông sẻ,không ai dám ngáng chân,kỳ đà cản mủi.

-Ha ha..anh vợ đãi tiệc thăng quan…Anh nhất định có mặt mà…Ngày nào lại không được…Quyết định ngày xong nói với anh môjt tiếng là được rồi…

-“Ừm…Để em nói với anh hai…Bye”…Tâm Đoan nghe cụm từ ‘..anh vợ đãi tiệc thăng quan’ ..Lòng nàng như được ăn phải mật ngọt…lâng lâng hạnh phúc…mĩm cười vu vơ.Định cúp máy.

-“Khoan ..khoan đã…Để anh nói với Tuyết,Yến…Các em xuống đây nha…hi hi..” Đức Chủ tịch không quên…rù quến

-“Ừm”…Tâm Đoan ừm một tiếng nhỏ rồi hổ thẹn cúp máy…Cái gì nhất long tam phụng chứ…mắc cở chết đi được…

-“Hi hi..Mắc cở cái gì chứ…Đâu phải là lần đầu..” Đức cười khóai trá…Sực nhớ Gia Kỳ sao tới giờ nầy không có tin tức…đi tới đâu rồi…Hắn liền bấm di động…Coi nàng đi tới đâu rồi…

-“A lô…hi hi..Em đang ở nhà Ngọc Lan…Định gọi cho anh thì anh goi cho em…” Tiếng Gia Kỳ nủng nịu vang lên…

-“Em đang ở nhà Ngọc Lan? Em book (đặt) phòng ở khách sạn nầy mà…” Đức sửng sốt…

-“Em muốn Gia Kỳ ở đây với em..Có vấn đề gì chứ?” Tiếng Ngọc Lan vang lên…Thì ra khi bắt máy..Gia Kỳ để ‘speaker’ nên Ngọc Lan nghe rỏ mồn một…Nàng còn hướng về Thái Điệp ra dấu ý nói tạm thời ‘Đừng lên tiếng’…

-“Không..không có vấn đề …tốt..tốt…” Đức Chủ tịch đổ mồ hôi lạnh…Ngọc Lan này..ý gì dây..Sao giử Gia Kỳ bên mình chứ?

Hắn nào ngờ bên đầu máy bên kia…Không phải hai mà ba mỷ nử Gia Kỳ,Ngọc Lan,và Thái Điệp đang nhìn nhau cười đắc ý.Khuynh hướng bây giờ giửa các mỷ nử của hắn là đoàn kết để tranh giành ảnh hưởng.Gia Kỳ biết không thể nào độc chiếm,thôi thì cùng nhau liên kết với Ngọc Lan,Thái Điệp để tiết chế tên nầy.Cho nên nàng xuống Cao Lảnh sớm bàn chuyện thẳng thắng với một người là bạn thân,một người là chị em họ xa ..Cả ba đều đến từ Sông Lam núi Hồng…

-“Anh đến đây đi…Tụi em chuẩn bị sắp xong rồi…Mình cùng nhau ra ngoài ăn cơm…” Gia Kỳ ‘ôn nhu’ nói…

-“Ờ..được..Tới ngay…Nửa tiếng sau có mặt…” Đức nói xong cúp máy…Trong đầu nhanh chóng chuẩn bị ‘kịch bản’ để đối phó tình hình…Xem ra bể hết rồi…Ậy…Là chuyện tốt,Trước sau gì cũng bể mà…hắc hắc hắc…Wow…Đêm nay nhất định đem cả hai xử lý một lượt… Ha ha…Ừm..Làm sao đây?Phải rồi…Trước hết ghé mua vài chai rượu đỏ cho tối nay ‘Bồ đào mỷ tửu mồng đốc bôi’ Hác hăc hắc…

-“Hi hi…Lát nửa ảnh thấy chị Điệp..Chắc là hết hồn…” Gia Kỳ cười đắc ý…

-“Có khi nào ảnh bị mình hù dọa rồi bị ‘đứng tim’ không?” Thái Điệp có chút lo ngại..Nửa đùa nửa thật…

-“Ui cha…Chị Thái Điệp..Lo cho hắn dử vậy sao?” Ngọc Lan trêu…

-“Người khác thì không biết..Nhưng tên nầy không bao giờ đâu…Tim của hắn lớn như tim bò í…Chứa luôn Nhả Thy và Nhả Phương cũng còn được..” Gia Kỳ Sầm mặt…

-“Em cũng nghi lắm..Hai đứa kia ngoài Hà nội không học..Lại chạy vào đây..Cái tên nầy..” Ngọc Lan cũng hậm hực…Thái Điệp mĩm cười…Nàng chính chắn hơn…không muốn tranh giành gì hết..Chỉ cần hắn tốt với nàng là được.

Gia Kỳ bên ngoài sầm mặt,bên trong đắc ý…Nàng nghỉ nếu thật sự có thêm hai chị em Nhả Phương,Nhả Thy cũng tốt…Nhóm ‘Sông Lam Núi Hồng’ sẻ do nàng lảnh đạo…Hơn nửa..nành nhìn dưới bụng mình…Âm thầm hạnh phúc…Sẻ cho hắn tin mừng.Sau đó sẻ báo cho ông nội.

Trong lúc nầy,bên ngoài căn nhà của Ngọc Lan cư trú.Hai anh em Trung Nghỉa,Trung Tín ngồi trong chiếc xe Honda Accord ..Kiên nhẩn chờ đợi…Bị Ngọc Lan lờ..Nghỉa vẩn không nản chí.Hắn âm thầm theo Ngọc Lan và Gia Kỳ đến tận nhà …Không lâu sau thấy Thái Điệp đến.Hắn liền gọi cho Trung Tín.Hai anh em kiên nhẩn chờ bên ngoài.

-“Bây giờ làm sao đây anh hai?Chờ tới khi nào?” Chánh sốt ruột.Hắn ngồi gần một tiếng đồng hồ rồi.

-“Mầy kiên nhẩn một chút không được sao…Đụ mẹ,mầy coi mầy kìa..chưa gì đã mất kiên nhẩn rồi.Tao thấy Thái Điệp vô nhà Ngọc Lan nên mới kêu mầy.”Nghĩa tức giận,không ngờ có thằng em thiếu kiên nhẩn,khó làm nên đại sự.

Thấy Tín không nói gì…Nghỉa dịu giọng.

-“Hồi nãy ,tao có gặp một em từ Cần Thơ xuống…Bạn của Ngọc Lan.Tên là Gia Kỳ.Oh my God…She’s fucking hot…Mầy mà thấy là chết điếng liền …So với Ngọc Lan của tao ,Thái Điệp của mầy không thua chút nào…” Nghỉa trơ trẻn nói ‘Ngọc Lan của tao… Thái Điệp của mầy’ …Nếu có ai nghe thì tưởng y như là thiệt vậy.

-Thiệt?

-Nói dóc với mầy làm cái đéo gì..Em Gia Kỳ nầy nói giọng người Trung cũng như là Ngọc Lan và Thái Điệp vậy..Cho nên ba người quen biết nhau đâu có gì là lạ…Tao có kế hoạch rồi…Là như vầy.Em Gia Kỳ mới từ Cần Thơ xuống…Đâu có lý nào ngồi lì trong nhà..Chiều hay tối nay chắc chắn là sẻ ra ngoài ăn cơm.Mình bám theo coi ba nàng đi đâu rồi như là tinh cờ gặp nhau…Mầy là Phó Chủ tịch thành phố ,coi như là đồng nghiệp của Bí thư Thái Điệp…Tao là đồng nghiệp của Ngọc Lan…Lúc đó mày nghỉ sao?

Nghỉa nói xong,nhìn Tín…Mĩm cười…

-“Tình cờ gặp nhau ngồi chung bàn là cái chắc rồi…Có dịp tiếp xúc là thêm một phần cơ hội…Anh hai..Anh giỏi thiệt..Ừm..Có nên kêu thằng Chánh không?Để nó cua em Gia Kỳ…” Tín nhìn anh đưa ngón tay cái..Khâm phục..Đồng thời gợi ý kêu thằng em út…

-“Khoan ..Không gấp..Tao nghe em nầy nói em có hẹn với bạn trai…Trước hết để coi là ai..Sau đó mới tính đi…” Nghỉa phát tay ngăn.

-“Anh hai..có khi nào…Là thằng cặc đó không?Nó cũng từ Cần Thơ xuống” Tín ngờ vực…

Nghỉa không trả lời…hắn đang thấy chiếc xe chạy tới đậu trước nhà Ngọc Lan…Một người bước xuống.

-“Không cần đoán già đoán non nửa..Đụ mẹ…cái miệng mầy thúi hoắc…Nhưng không sao..Cứ theo kế hoạch của tao mà làm” Giọng Nghỉa tức giận.

-“Không phải đâu anh hai…Nếu theo lời anh nói…Nếu thằng nầy thật sự là bạn trai của em Gia Kỳ…Như vậy nó với Ngọc Lan và Thái Điệp chỉ là bạn thôi…Không thể nào ôm hết mà..Đúng không?” Tín hai mắt sáng ngời phân tích vô cùng chí lý…

-“Mày nói có lý lắm…Bây giờ mình chờ…Sau đó theo kế hoạch mà làm..” Nghỉa gật đầu…Hai anh em tiếp tục canh chừng cơ hội…Hai anh em hắn quyết không bỏ lở cơ hội bằng vàng nầy…Cua được Ngọc Lan hay Thái Điệp tới tay..Coi như tiết kiệm được ít nhất 10 năm phấn đấu hơn nửa cả hai đều là mỷ nử…Có nghỉa là :’Cái lồn vàng’…

Đức nào không biết hai công tử của Chánh văn Phòng Lăng Ngọc Diệp đang rắp tâm âm mưu bắn sẻ mỷ nử của mình.Hắn đưa tay nhấn chuông,lòng hí ha hí hửng suy nghỉ tối nay tìm cách dụ ‘nhất long song phụng’… Bất giác hắn thộn mặt ra…Người ra mở cửa là Thái Điệp…

-“Sao anh sửng người ra vậy?Gặp em không mừng à?” Nhận ra nét mặt hắn ‘hoảng hốt’ Thái Điệp không cười thầm trong lòng nhưng nàng nghỉ Gia Kỳ nói đúng phải ‘giáo huấn’ cái thói trăng hoa của hắn một chút…Vì vậy nàng không thấy ‘tội nghiệp’ chút nào…Mở miệng trêu…

-“Hi hi..Anh bổng nhiên thấy mổi lần gặp em..Em lại đẹp hơn lần trước…” Đức trổ tài miệng lưởi…Hắn binh tỉnh lại rồi…nhận thấy thì ra là các nàng ‘thông đồng với nhau’.

-“Hi hi..hai em làm chứng cho chị nha..Anh ấy nói mổi lần gặp chị…Lần nầy chị đẹp hơn lần trước…” Vừa vào nhà..Thái Điệp cặp tay hắn..’khoe’.

-“Vậy sao?Vậy anh nói đi…Trong ba người..ai đẹp nhất?” Gia Kỳ chống nạnh’sừng sộ’

-“Cấm không được dùng câu ‘mổi người mổi vẻ mười phân vẹn mười ‘..Câu đó xưa quá rồi…” Ngọc Lan ‘chận đầu’…Ba nàng như đã định trước ồ ạt tấn công..Vạch trần những lời ngon ngọt mà hắn đã nói qua…

-“Nói thật đi..Hai chị em Nhả Thy và Nhả Phương có phải…” Ngọc Lan ‘oán giận’ khi nhớ lại lần trước …Tên nầy có dịp mản nhản với Nhả Phương …Không biết hắn có giử ‘hình ảnh’ đó trong đầu không nửa.

-“Vô tội..Anh vô tội mà…Ây da..được lọt vào mắt xanh của tam đại mỷ nử Hà Tỉnh..Là hồng phúc tề thiên rồi…đâu dám nhìn ngang ngó dọc nửa chứ..Hi hi..Có phải không..Hi hi..Nà..,Chuẩn bị đi…4 người mình ra ngoài ăn cơm…”Đức tìm cách đánh trống lảng…

Ngay lúc nầy,di động trong túi quần kêu vang..Đức mừng húm,vội vàng lấy máy ra…Trả lời điện thoại trong lúc nầy cũng là một cách ‘né’ đạn..Nhưng khi vừa nhìn màn hình…Hắn thộn mặt ra…Là Nhả Thy gọi…”Con bà nó…Sớm không kêu,muộn không gọi mà chọn ngay lúc nầy…Hôm nay là ngày gì đây?Sao xui vậy ta?”

-“Hi hi..Đúng là trời bất dung gian mà…Còn không bắt máy…” Thấy hắn bư mặt ra…Ngọc Lan sinh nghi..Nhìn màn hình thấy ‘Nhả Thy’…Nàng vừa tức vừa mắc cười…’mắng’.Gia Kỳ nhanh nhẹn hơn,giựt lấy di động trên tay hắn..Bấm ’speaker’…để tất cả cùng nghe…Mắt nàng ‘nhìn trừng’ hắn…đầy uy hiếp…

-“Hi hi..Hello Darling…Có nhớ em không?” Nhả Thy cười cợt trêu chọc..bản tánh nàng tinh nghịch hay thích đùa,đường dây vừa thông là buông lời cợt nhả rồi cười hinh hích.Lúc nầy ở bên cạnh nàng là Nhả Phương,Hồng Phượng ,Nhàn,Thủy…

Số là sau khi Tuấn rời đi,Nhàn ở một mình nên hai chị em đến ở cho vui thay vì mướn nhà nơi khác…Ba người rất là hợp rơ…Lại có Hồng Phượng ở nhà kế bên cho nên ngày nào cũng rất náo nhiệt.Hôm nay tổ chức B.B.Q..Đang ăn uống chuyện trò vui vẻ thì nhắc tới hắn.Thế là Nhả Thy lấy di động gọi để chọc ghẹo…

-“Cô..cô nói bậy bạ cái gì đây?” Trước ba cặp mắt trợn tròn xoe…Đức cãm thấy rất oan uổng vội vả đính chánh một cách gián tiếp…

-”Không có nói bậy đâu..nà..anh ở xa như vậy..Em và Nhả Phương ở đây săn sóc Bác gái như là con dâu vậy…Bác gái đã nhận hai đứa em là con dâu rồi.Hi hi…Anh không muốn cũng không được…Có lợi cho anh rồi đó…Hai chị em cùng lấy một chồng…Hi hi…” Nhả Thy làm tới.Nháy mắt với Hồng Phượng,Nhàn,Thủy…Cả ba người đang cố nhịn cười…

-“Đúng đó ông xả…Anh thiệt là tu 10 kiếp đó nha..Hi hi” Nhả Phương cãm thấy chưa đủ loạn…nhảy vào gọi hắn là ‘ông xả’…

-“Ê,,Ê…Hai cô…điên đủ chưa vậy? Còn nói nửa..Coi chừng có án mạng đó” Đức tức quá…’hăm dọa’..

-“Ha ha hi hi… Hai dứa nó chọc con đó..” Bên kia có tiếng cười ầm…Nhàn bây giờ mới lên tiếng…

-“Không phải chọc đâu..là thiệt đó..Sau nầy tụi em sẻ gả cho anh..Hi hi…” Nhả Phương cười nói…

-“Khi nào anh về vậy?” Là tiếng Hồng Phượng …

-“ba hoặc bốn ngày nửa…Thím ba..khỏe chứ Phương?” Thủy nãy giờ không nói…Nghe hắn hỏi thăm ..Nàng thấy lòng ngọt ngào…

-“Thím..Ba binh thường thôi…Về thường một chút….Có hơn tiên đồng hồ thôi mà…Tối về sáng chạy xuống…” Thủy kín đáo gợi ý…

-Phải ha…hơn một tiếng đồng hồ thôi mà…Tối về..sáng trở xuống sớm…Tuần hai lần chắc không thành vấn đề…

Thủy,Hồng Phượng,Nhàn nghe mà thấy lòng rộn rả…Gia Kỳ cũng mừng..Hắn về Cần Thơ…Những ngày hắn không về,,nàng lái xe xuống…Đúng vậy..Hơn 1 tiếng đồng hồ thôi mà…Không xa.

Cứ như vậy,hai bên nói chuyện thăm hỏi nhau rồi cúp máy…

-“Hi hi..Thấy chưa..anh là bị oan mà…” Được ‘minh oan thị kinh’…Đức chủ tịch cười phân bua…

-“Bây giờ thì chưa nhưng tương lai khó nói lắm..” Ngọc Lan lườm…Gia Kỳ trừng mắt…Thái Điệp mĩm cười…

-“Mình ra ngoài ăn tối..Hi hi..Anh đói bụng rồi…” Đức Chủ tịch một lần nửa..đánh trống lảng.

-“Đúng đó..đói bụng rồi..Chúng ta đi ăn…” Thái Điệp ‘cứu bồ’ không nở nhìn thấy hắn bị Ngọc Lan và Gia Kỳ ‘khủng bố’ tinh thần…

Ngọc Lan,Gia Kỳ đánh mắt nhau..mĩm cười đắc ý…Thầm nghỉ ‘tạm tha’ cho hắn…Đức mừng thầm…Trong lòng hớn hở…hắc hắc..tối nay nhất định ‘trả thù’ cái tội thông đồng với nhau.

Ngọc Lan được người trong Sở giới thiệu quán Đầm Sen có các món ăn đặc sản của Miền Tây Sông nước,dỉ nhiên là Thái Điệp và Gia Kỳ hưởng ứng rồi…Hắn thì sao cũng được…Bốn người lên xe…Gia Kỳ cầm lái,Ngọc Lan ngồi bên cạnh ,Phía sau Thái Điệp và Đức chủ tịch… Gia Kỳ theo hệ thống định vị chạy đến quán Đầm Sen.Nàng vừa lái vừa nhìn vừa nghe máy định vị chỉ dẩn nên không để ý có chiếc Honda Accord lén lút bám theo sau…Hắn ngồi phía sau đặt tay lên đùi Thái Diệp..vuốt ve..Nàng giử tay hắn lại..Không cho làm loạn…mắt lườm…ngắt cào tay hắn…Nhưng hắn vẩn lỳ lợm…miệng cười tũm tĩm…ra vẻ thích thú lắm…

Ba mỷ nử Hà Tỉnh lần đầu đến Đồng Tháp nên rất thich thú với nhưng ngôi nhà lá như nhà chòi trên đầm đầy sen…Khiến cho thực khách có cãm giác thật riêng tư như là ở nhà…Khung cảnh thật mộc mạc và thơ mộng…Cả ba nàng tha hồ gọi món… Nào là món gà ta thả vườn nướng muối ớt,gà quay lu…Cá Hô hấp hành gừng..Nói tóm lại là cả một bàn… không biết có ăn hết không…Bầu không khí chỉ có 4 người nhưng vô cùng náo nhiệt..Hắn được săn sóc như ông hoàng…Cả ba thay phiên đưa thức ăn tới miệng…Tay hắn dưới bàn thỉnh thoảng xâm lược..Dỉ nhiên bị ngắt,cấu ‘thê thảm’…

Tiếc là không được lâu…Giửa lúc bốn người đang vui vẻ cười đùa…Một vọng nói vang lên…Làm mất hứng…

-“Ha ha..Thật là trùng hợp…Ngọc Lan…Chúng ta lại gặp nhau…” Hai anh em Trung Nghỉa ,Trung Tín lù lù xuất hiện trong căn chòi của bốn người…Mừng rở ‘gặp bạn’ cười rất vui vẻ…

-“Trùng hợp?” Đức Chủ Tịch sửng sốt..Nhìn Ngọc Lan..mĩm cười…Gia Kỳ nhận ra người đàn ông lúc chiều ở Sở y tế khi nàng đến tìm Ngọc Lan…Gia Kỳ chợt hiểu ra….Nét mặt thản nhiên..không thèm để ý…Thái Điệp nhíu mày khi thấy Trung Tín nhìn nàng …cười cười…

-“Ha ha..Hai anh em tôi đến đây ăn mừng sinh nhật..Không ngờ gặp các vị ở đây” Tín giải thích sự ‘tình cờ’.

-“Tình cờ coi như là có duyên…Nếu có thể…Ha ha..Các vị…Vậy không biết có thể ngồi chung không?” Nghỉa gợi ý…

-“Ha ha…Nếu là như vậy …thì mời ngồi…” Đức Chủ tịch lịch sự…Trong lòng cười lạnh,muốn xem hai anh em nầy dở trò gì.

-”Ha ha..Cám ơn…Anh bạn nầy…Lần trước ở New World Club chúng ta đã có dịp gặp qua nhưng không có dịp trò chuyện nhiều…Tôi và Ngọc Lan học cùng trường bên Canada…Em tôi là Phó Chủ Tịch của Thành phố Cao Lảnh…Quen biết với Bí Thư Điệp” …Thấy được như ý mình..Nghỉa mừng rở,Hai anh em ngồi xuống,Nghỉa tự giới thiệu…

-“À..Thì ra tất cả chúng ta đều là cán bộ làm việc cho nhà nước…” Đức Chủ Tịch gật gù…

-Lúc chiều có gặp qua cô…Xin hỏi quý danh..” Nghỉa nhìn Gia Kỳ hỏi…Trong ánh mắt lóe lên chút ghen tức vì lúc nầy ngồi sát rạt với Đức..như là dinh với nhau vậy…Ngọc Lan cũng không khác…Một người bên trái,một người bên phải…ngồi sát rạt…Đối với anh em Nghỉa,Tín…Thật là chướng mắt…Chưa hết..Thái Điệp cầm ly bia của Đức…uống…

Cầm ly nước của người đàn ông uống có ý nghỉa rất đặc biệt…Chỉ có quan hệ rất thân mật mới làm như vậy…Một là tình nhân hai là quan hệ rất thân…Vẩn chưa hết,khi Thái Điệp để ly xuống,Ngọc Lan rót thêm bia vào y rồi cầm lên thấm môi,nàng để ly xuống thì đến lượt Gia Kỳ…Thái Điệp gắp bô thức ăn vào chén cho hắn…Cả ba phối hợp ăn ý…

-“Lý Gia Kỳ…Sở Tài chánh Cần Thơ” Gia Kỳ đáp…Bóc một miếng gà nướng lu…cắn một nửa…còn lại một nửa để vào miệng Đức..hắn mở miệng đón ân tình của mỷ nử…

-“À..Phó Giám đốc Nguyển Công Thành là bạn thân của ba má tôi,..Xin hỏi cô Gia Kỳ làm việc ở phòng nào?” Tín được dịp khoe quan hệ..Hắn đoán Gia Kỳ cũng như hai anh em hắn,là COCC tiểu thư khuê các,lá ngọc cành vàng ,vào làm Trưởng hay phó Trưởng phòng nào đó của Sở tài chánh Cần Thơ thì cũng là thứ dử rồi…Cần Thơ là một thành phố thuộc Trung ương,vị trí Trưởng hay Phó Trưởng Phòng không thể coi nhẹ được.

-“Là ông ta à..Có biết…” Gia Kỳ cười thầm trong lòng,hửng hờ đáp…Nàng làm sao không nhìn ra hai người nầy muốn khoe quan hệ rộng rãi.Nhưng nàng không muốn nói thân phận của mình là số ‘1’ của Sở tài chánh Cần Thơ vì nàng thấy không cần thiết.

Nghỉa nhíu mày…Phó Giám đốc Sở Tài chánh Cần Thơ mà con nhỏ nầy có thái độ hời hợt như vậy… Thiệt là ngốc mà…Không biết là con gái của nhà nào đây…

Tín trong lòng vô cùng bức xúc…Từ lúc hắn đến..Bí Thư Thái Điệp chỉ gật đầu chào..Thủy chung không hề nói tiếng nào với gả,lại không ngừng gắp thức ăn bô vào chén thằng Chủ Tịch huyện kia như là vợ hầu hạ chồng…’Phải tìm cách cho nó sượng mặt mới được’ Tín nghỉ bụng…Bổng gả sáng mắt lên vì vừa nghỉ ra được kế độc.

-“Ha ha…Chủ tịch huyện Đức..ly nầy tôi kính anh…Thật đáng khâm phục,,Phương Linh là một trong thập đại mỷ nhân của Đồng Tháp vậy mà bị anh cưa đổ…ha ha..Cạn ly” Tín ra vẻ ‘ngưởng mộ’…

-“Đúng đó ha ha…Chủ tịch huyện Đức..anh làm cho thằng Phát con của Trưởng ban Đồng…điên lên được…Aiz..Hai người họ cũng sắp đám cưới rồi…ouf..haha Sorry” Nghỉa thấy Tín đem chuyện Phương Linh ra nói,gả âm thầm tán thưởng..bèn thừa dịp ‘bỏ đá xuống giếng’ ..Kế đó làm ra vẻ ái náy vì đã ‘lở lời’…Hai anh em phối hợp nhuần nhuyển…

-“Hắc hắc..tới rồi” Đức cười trong bụng…Thái Điệp lườm,Bên hong trái phải hắn đều bị gọng kèm..đau điếng…Cũng may Gia Kỳ và Ngọc Lan không dùng hết sức…Ngoài Hà Tỉnh,Ngọc Lan và Thái Điệp thừa biết Phương Linh là một trong đàn bà của hắn.Gia Kỳ thì không lạ gì…Chỉ là nhân cơ hội hai anh em Nghỉa ,Tín tố giác hắn mà cả ba đồng loạt ‘trừng trị’ thói phong lưu của hắn một phen…

-“Aiz..Má tôi nói lúc tôi sinh ra…Có thầy bói bóc quẻ là sau nầy lớn lên tôi có số đào hoa…Tương lai sẻ có nhiều vợ…Lúc đó tôi còn nhỏ đâu có biết gì…Bây giờ mới thấy ông thầy bói đó nói thiệt là linh nghiệm..ha ha ha…” Đức làm như mình có số đào hoa là chuyện binh thường…Ra vẻ ‘bất đắc dỉ’…Câu nói nầy hoàn toàn vô hiệu hóa mọi tấn công của hai anh em Nghỉa,Tín…’Hắc hắc.muốn ly gián?Nằm mơ đi…”Đức đắc ý nghỉ bụng…

Hi hi ha ha… Thái Điệp,Gia Kỳ,Ngọc Lan cười rú lên… Hai anh em Nghỉa,Tín… sửng sốt trợn mắt há mồm như ‘gặp quỷ’ .Mấy người đẹp nầy không phải uống nhằm bùa mê thước lú của thằng cặc này đó chứ?Cả hai nhìn Đức như nhìn ‘quái vật’

-“Anh bớt nói phét đi..” Ngọc Lan lườm…

-“Không phải đâu..là thật đó mà…Hi hi…Ừm..thôi đi về…Bác Sỷ Nghỉa,Chủ tịch thành phố Tín..Xin lổi nha..Tôi phải đưa ba người bạn gái về…” Đức đứng lên…’ái náy’ kiếu từ…

-“Còn sớm mà..Về sao?” Nghỉa kỳ kèo..Hắn không cam lòng…

-Không phải đâu..Đêm xuân đáng giá ngàn vàng mà..Không còn sớm đâu..Trái lại tôi thấy quá trể rồi..Thôi chào nha…” Đức thanh toán tiền bạc xong cùng ba mỷ nử nừa say nửa tỉnh ra xe về trước ánh mắt hờn ghen của hai anh em Nghỉa.Tín…

-“Nó cố ý làm cho mình tưởng thiệt thôi…Đừng tin là thiệt…Cái gì mà đêm xuân đáng giá ngàn vàng…Con cặc tao”..Nhìn xe Đức khuất bóng..Nghỉa không nhịn được cơn ghen tức…văng tục…

“Chắc chắn là vậy..có lý nào chứ?Hoa thơm đánh cả cụm? Tưởng đóng phim sao.” Tín bỉu môi khinh thường.

-“Thiệt là mất hứng..Hay là mình đi chổ khác…Kiếm quán Bar nào đó vô nghe nhạc..uống nước?” Ngọc Lan hậm hực vì một buổi tối đang vui bị phá đám…

-“Đúng đó…em có chuyện muốn tuyên bố” .Gia Kỳ hưởng ứng.

-“Sáng mai phải đi làm mà..”Thái Điệp do dự.

-Ha Ha..Như vầy đi,anh có mua mấy chai rượu,,Bây giờ về nhà uống cũng được mà,sáng mai đi làm trể chút không sao đâu.Là lảnh đạo đi làm trể mới có khí thế của lảnh đạo.

-“Hi hi..Anh nói bậy bạ cái gì đây…” Nghe hắn bắt đầu nói nhăng nói cuội,Thái Điệp ‘cốc’ vào đầu hắn.

-Hắc hắc hắc..Thời nay là như vậy đó mà…Làm lảnh đạo phải gian hùng..Không gian hùng không làm lảnh đạo…Nà.đừng hiểu lầm nha,Lảnh đạo mà hiền như bụt thì làm sao cai quản được thuộc hạ…Aiz..Bây giờ ai cũng gian hét mà..hi hi..

-“Nói như vậy..hi hi anh là đại gian tặc ” Gia Kỳ ‘mắng’.

-“Cám ơn đã quá khen..ha ha..Nhưng chưa đủ..Còn thiếu một chút…A,không phải…Là thiếu một nửa.” Đức khoái chí vì được ‘khen’ là ‘Đại gian tặc’ nhưng ‘phàn nàn’ vì thấy chưa đủ.

-Thiếu?Wow..nói nghe?A ..hiểu rồi…Là ‘Vô địch gian hùng’ phải không? Hi hi” Ngọc Lan trêu…

-..Vô địch gian hùng? Ha ha…Ý kiến hay đó nhưng vẩn còn thiếu một nửa…Aiz..Các em biết mà…Hi hi…ây da..,đau…

Hắn vừa dứt lời..liền bị tấn công..Cả ba nàng đều hiểu hắn muốn nói gì…Thầm mắng đồng thời dùng ‘gia pháp’ kẻ ngắt,người cào…Trên đường về,trong không gian nhỏ hẹp là bầu không khí vui nhộn…Gia Kỳ ngày mai về Cần Thơ…Ai cũng đi làm..Nhưng không ai muốn nhắc…Ngày mai trể một chút hay trể nhiều..Có sao chứ?Đặc quyền của lảnh đạo mà…

-“Tất cả yên lặng…em có chuyện muốn tuyên bố”…Về đến căn hộ , chờ mọi người ngồi yên chổ trong phòng khách,Gia Kỳ phấn khích nói có chuyện mừng muốn tuyên bố để chia sẻ với mọi người…

-“Wow..Sao bí mật vậy..nhưng mà nhìn mặt biết là chuyện mừng..Ouf..lên chức?” Ngọc Lan đoán…Gia Kỳ lắc đầu..má đỏ hây hây…

-“Trúng số?Ây..không phải…dung tục quá..Vậy là chuyện gì ta…”Đức trầm ngâm…bổng hai mắt hắn sáng lên…Chuyện mà Gia Kỳ mừng..Có thể nào…phải rồi người hơi đẩy đà ..Ouf…Dựa trên kinh nghiệm những lần trước,theo phản xạ tự nhiên hắn đưa sờ vú nàng.

-“Ây ui..Anh muốn làm gì?” Thấy hắn đột nhiên đưa tay sờ ngực mình trước mặt Thái Điệp và Ngọc Lan…Gia Kỳ ngượng…’đánh’ tay hắn…’quát’.

-“Hi hi..khám..Có phải có rồi không?” Đức ra vẻ hiểu biết…

-“Sao..sao anh biết? Gia Kỳ lí nhí gật đầu…thấy mặt hắn rạng rở, nàng cãm thấy hạnh phúc nhưng trong lòng có chút lo lo…Nếu là con trai thì sẻ mang họ Lý…Không biết hắn có đồng ý không nửa…

“-Hả?Gia Kỳ có gì?” Thấy hắn và Gia Kỳ úp úp mở mở ,Ngọc Lan có chút ganh tỵ.

-“Ouf…Chị hiểu rồi..Hi hi…Gia Kỳ..Chúc mừng em..” Thái Điệp đoán ra…Nàng biết ‘tâm sự’ của nhà họ Lý,cho dù Gia Kỳ có thăng chức mấy bậc đi nửa cũng không vui bằng Gia Kỳ có em bé .Chúc mừng em họ xong,Thái Điệp hâm mộ ,thầm nghỉ mình cũng phải tranh thủ mới được…Nàng liếc hắn với cặp mắt ‘oán hận’ nghỉ thầm..:’Thật không công bằng mà,từ nay đừng hòng ‘nuốt’ nửa…nhất phải ‘cho vào trong’ mới được.

-“Hiểu rồi…Hi hi…Gia Kỳ,Chúc mừng …”Đến lượt Ngọc Lan chúc mừng và ganh tỵ,nàng lườm hắn,bụng đầy ‘oán khí’.Không hẹn mà có cùng ý nghỉ với Thái Điệp…

-“Ha ha…Hay quá.Cũng may là có mua sẳn vài chai rượu..nà…Bây giờ khui rượu uống mừng…Tối nay phải uống cho say một bửa…” Đức vừa chúc mừng vừa ‘âm mưu’.Gia Kỳ vui sướng trong hạnh phúc,Ngọc Lan ,Thái Điệp hâm mộ,ước ao.. Nghe lời ’đường mật’ của hắn, nâng hết ly nầy đến ly khác để chung vui cùng Gia Kỳ cho đến lúc gục đầu xuống ngủ khì.Chỉ có Gia Kỳ là tỉnh táo..Vì hắn không để nàng uống một giọt nào…Phụ nử mới đậu thai..không nên uống rượu.

-“Anh thích con trai hay con gái vậy?” Ngọc Lan,Thái Điệp ngủ say sưa.Chỉ còn lại hai người…Gia Kỳ nằm trong lòng hắn..Ôn nhu hỏi…

-“Trai hay gái cũng là con mình . Hi hi Ngày nay quan niệm trọng nam khinh nử xưa rồi …Mình phải theo kịp thời đại chứ…Em đừng có cổ lổ xỉ mà…” Ôm nàng trong vòng tay,Đức chậm rải nói…Tính ra bây giờ hắn sắp có ít nhất là 8 đứa con rồi…Nancy,Kiều Nga,Kiều Chinh,Tâm Đoan,Nhung,Thím ba,Vịnh Hà,bây giờ là Gia Kỳ…Bảo đãm sẻ có trai có gái nên Gia Kỳ sanh trai hay gái đều không quan trọng…Miển sanh ra mẹ tròn con vuông là vui rồi…

-“Em… Em muốn con trai” Gia Kỳ lí nhí…Thật lòng mà nói…trong thâm tâm nàng cũng nghỉ là trai hay gái vì cũng được ,nhưng nàng biét ông nội nàng hy vọng nàng sanh con trai,đứa nhỏ nầy sẻ lấy họ Lý…Không những là đứa con đầu lòng mà những đứa kế tiếp sẻ đều lấy họ Lý…Nhất thời nàng không biết phải mở miệng nói với hắn như thế nào…Ngờ đâu,hắn cầm tay nàng…

-Gia Kỳ..anh hiểu mà…Anh nhìn ra được ông nội em muốn gì…Yên chí đi.Họ Lý hay họ Trần thì cũng là con của Trân Đức nầy..Khác nhau cái họ chứ không phải là giòng máu…

-“Anh.anh biết hết rồi?” Gia Kỳ sửng sốt..cãm thấy ái náy…

-Aiz…Cũng như Nancy,Kiều Nga,Kiều Chinh khi sanh ra sẻ là họ Nguyển…Cho nên anh biết…Nhưng anh còn có Tâm Đoan mà..hi hi..anh không sợ không có đứa nào không mang họ Trần mà..Em nói có phải không?

-“Cám.Cám ơn anh…” Gia Kỳ nép đầu vào ngực hắn….yêu thương dạt dào…

-“Em không cãm ơn anh..suông như vậy chứ? Hi hi…” Hắn đè nàng nằm ngửa ra….vén áo vạt áo đầm nàng lên..Gia Kỳ hoảng hốt..không phải là không muốn nhưng không thể ở đây…Thái Điệp và Ngọc Lan thấy thì ngượng chết người…

-“Vào.vào trong phòng ..” Nàng ngăn lại…Không để hắn kéo quần lót kéo xuống…

-“Không sao..Thái Điệp và Ngọc Lan ngủ say như chết..em không thấy sao..Hi hi..Ngoan đi cưng như vậy mới là tinh điệu…” Đức lì lợm..tay kéo mạnh quần lót nàng xuống.Hai bên giằng co…Vấn đề là hắn nào chỉ kéo quần lót nàng thôi đâu…Miệng hắn rà khắp nơi…Áo ngực rời vị trí…Gia Kỳ cãm giác đầu ti rơi vào vùng không gian ẩn ướt,thật dể chịu…Cuối cùng nàng buông tay ra…ghịt đầu hắn mạnh thêm vào và chiếc quần lót nhanh chóng rời vị trí nằm dưới chân .Nàng dang rộng hai chân ra…kẹp đầu hắn giửa hai đùi…xiết mạnh…thầm nghỉ :Thây kệ.Chị Điệp và Ngóc Lan say như chết…

Ngọc Lan mơ màng,nghe tiếng rên rỉ mổi lúc một nhiều và tiếng thở dồn dập,nàng mở mắt ra…quang cảnh trước mắt làm nàng ngây ngốc,sửng người…Gia Kỳ đầu tóc rủ rượi,trông tư thế bốn chân và hắn từ sau ‘thụt tới’…Đây là tư thế Ngọc Lan thích nhất…Gia Kỳ đang bằng xương bằng thịt trước mặt nàng…như là dâm phụ cùng hắn phối hợp…”Con nhỏ nầy..không ngờ cũng dử ha..” Ngọc Lan ‘mắng’…Liếc trộm Thái Điệp…Nàng thấy hai mắt Thái Điệp nhắm khít như là đang ngủ say nhưng mí mắt giật giật…Biết Thái Điệp đang vờ vịt ngủ say…Ngọc Lan cười thầm…thì ra chi Điệp cũng đang coi ‘Show’…

-“Anh xong chưa..em mệt lắm rồi…ây da..coi chừng…rút ra đi…’ Gia Kỳ cãm thấy đuối sức…hắn vẩn chưa có dấu hiệu ngừng.Sực nhớ mới vừa đậu thai…Hắn thúc mạnh như vầy…không biết có ảnh hưởng gì không…Nàng không cho hắn ‘lộng hành’ nửa…Chổ đó ê ẩm hết rồi…

Đang nắc bạo..bị đẩy ra…Con cặc to chà bá của hắn lạc mất mục tiêu…đong đưa qua lại trông thật dọa người…

-“Gia Kỳ…Em không để anh như vầy chứ?”.Đức ‘phản đối’.

-“Hi hi…Trong phòng nầy không phải chỉ có mình em mới chìu anh được mà…”Gia Kỳ nhắc nhở…Nàng chịu hắn hết nổi rồi… muốn ‘bán cái’ cho Ngọc Lan hoặc Thái Điệp…

-“Hi hi..Là em nói đó nha…” Đức chỉ chờ có vậy để không ngượng ngùng..quay sang ôm chầm lấy Ngọc Lan đang ngủ ‘say như chết’…Cũng là như vậy….vén vạt áo đầm nàng lên…tuột quần lót nàng xuống,đưa miệng tới định khởi động để dể bề trơn tru khi đút vào…Bất chợt hắn sửng sốt…Cửa động của Ngọc Lan như các tuyến đường vở trận khi có cơn mưa lớn….Vô cùng lầy lội…”hắc hắc..thì ra tỉnh ngủ rồi”…Hắn gát hai chân nàng lên vai,cầm cặc rà ngay tâm điểm..một phát lút cán…

-“Ưm”,,Ngọc Lan ‘ư’ trong cổ họng..,Hai tay bấu vào đùi hắn…Cặp vú rung động mổi lần hắn nắc…Hai mắt vẩn nhắm khít….

-“Anh biết em tỉnh rồi..Hi hi..” Nằm sát xuống người nàng,vừa nắc vừa rù rì bên tai ..Hăn trêu Ngọc Lan…biết nàng làm bộ ngủ…

-“Chị Điệp cũng vậy mà..tại Gia Kỳ quá ồn ào thôi” Ngọc Lan nói xong cắn vai hắn..Hai chân nàng như hai gọng kèm xiết mạnh…

-“Được..anh xử lý em trước…Xử lý Thái Điệp sau..” Hắn gia tăng tốc độ…Đến lượt Gia Kỳ được dịp ‘mản nhản’.Thái Điệp nằm giả ‘chết’ không dám cục cựa..sợ người ta biết nàng đang rình…Không hề biết là đã bị ‘bể mánh’ rồi…Người nàng nóng hừng hực…Chứng kiến cảnh xuân như vậy…Ai mà chịu nổi… Cũng như Ngọc Lan ,phía dưới Thái Điệp ướt đẩm.Mặt đỏ như người say rượu..Ngoc Lan rên rỉ và tiếng hắn ‘hành động…Nàng đều nghe rỏ..càng nghe thân nhiệt nàng càng tăng…Cho dến một lúc nào đó…phía hạ thân mát lạnh…Cái quần lót bị hắn cởi ra rồi…