Uống nhầm thuốc – Truyện Dịch ( Update Phần 108 )

CHƯƠNG 46: THU PHỤC VŨ

“Cái này hiện tại tôi chưa thể tiết lộ. Nào. Ngồi uống nước đã” – Dũng chỉ ra chỗ ngồi nghỉ ngơi. Nó vội cầm một chai bò húc nhỏ tu một hơi rồi ném vào thùng rác phía xa xa.

Vũ giật mình khi nhìn hành động của Dũng. Cái thùng rác nhỏ tí cách chỗ ngồi nghỉ phải hơn 100m mà Dũng ném phát trúng phóc. Đây không phải cao thủ bình thường. Vũ cũng cầm chai nước lên một hơi tu hết rồi học tập Dũng ném vào trong cái sọt rác nhưng đáng tiếc là trượt.

Cả hai ngồi nghỉ khoảng 15 phút thì Dũng bắt đầu mị dân:

– Gia đình ông dạo này không có vấn đề gì chứ? Bọn kia có đến tìm hay không?

Dũng đột nhiên quan tâm làm trong lòng Vũ cảm động.

– Không có, ở đấy an ninh rất tốt. Tôi vô cùng hài lòng. Cho tôi gửi lời cảm ơn đến bố cậu.

– Không có gì. Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi – Dũng nói.

– Với nhà cậu là chuyện nhỏ nhưng với tôi là mạng của 3 người. – Vũ cảm thán nói.

– Tôi có việc cần nhờ đến anh – Dũng đưa câu chuyện vào trọng tâm

– Cậu chỉ cần lên tiếng. Tôi sẽ hết sức làm việc – Mắt Vũ ánh lên tia sáng trung thành.

Dũng nhìn Vũ như vậy thì nhẹ đặt tảng đá trong lòng xuống. Nó đã pha lẫn máu của nó với thuốc rồi hòa tan vào chai bò húc Dũng vừa uống. Vì sợ liều lượng không đủ nên Dũng đã dùng đến tận 20ml, gấp đôi người bình thường. May mắn cho Dũng là đã dùng nhiều hơn vì cơ thể của Vũ khỏe mạnh nên có sức đề kháng với các chất tác hại đến thần kinh rất tốt. Nếu như dùng ít hơn chỉ sợ không đạt được hiệu quả như mong muốn.

“Trước mắt ông chưa cần làm gì cả. Đây là 20 triệu. Ông cầm về lo cho gia đình đi. Khi có việc tôi sẽ gọi đến ông.” – Dũng đưa cho Vũ 20 triệu và nói.

“Cậu thật tốt với tôi. Có việc cần đến tôi cậu chỉ cần nói một tiếng. Tôi lên núi đao xuống biển lửa cũng không nháy mắt một cái” – Vũ vội vàng thề thốt như để thể hiện lòng trung thành của mình.

“Thôi thôi. Ông cứ nhớ đến việc ông phải để vợ ông phục vụ tôi một lần là được rồi” – Dũng cố tình thử Vũ.

“Một lần có là gì. Cậu thích chơi vợ tôi lúc nào cũng được, cô ấy rất dâm. Tôi nói một câu là cô ấy sẽ nghe ngay” – Vũ ngay lập tức bán đứng vợ mình cho Dũng.

“Há. Vậy tốt. Khi nào rảnh tôi sẽ qua nhà ông. Nhớ rằng việc anh làm cho tôi phải giữ kín mồm, đừng nói cho bất kì ai biết. Giờ về thôi” – Dũng đứng dậy ra về.

“Tôi đã rõ. Cậu có xe về không? Để tôi đưa cậu về” – Vũ nhanh chóng đuổi theo Dũng.

“Không cần. Anh mau về đi” – Dũng xua xua tay.

Vũ đứng như trời trồng hơn 15 phút sau khi Dũng về thì hắn mới đi về. Trong đầu hắn giờ loạn thành một đoàn.

Dũng về đến nhà cũng đã gần bữa tối. Ông Quân thấy Dũng đi về liền hỏi:

– Đi đâu về vậy con?

– À. Con vừa chạy bộ về

– Vậy sao. Lâu rồi mới tập thể dục nhỉ. Con đang tuổi lớn cũng nên tập thể dục nhiều một chút để tăng cường sức khỏe.

– Vâng. Do tết với dịch nên con hơi lười thôi. Từ mai con lại bắt đầu chế độ cũ.

– Thanh niên vận động nhiều là tốt. Cố gắng lên!

Dũng dạ vâng rồi lên phòng tắm rửa. Đối kháng với Vũ cũng làm Dũng khá mệt mặc dù thời gian hoạt động rất ngắn nhưng Dũng phải vận dụng mọi kỹ năng và thể lực của mình, nó vẫn chưa thể làm quen với việc này.

Lúc Dũng tắm xong cũng vừa kịp thời gian ăn cơm. Kim Phượng và My hôm nay đã rất hòa hợp, tíu ta tíu tít như hai chị em ruột, điều này cũng làm Dũng yên tâm hơn, nó chỉ sợ hai người luôn gây chuyện với nhau thì hỏng bét. Cơm nước xong xuôi mọi người đi ra phòng khách uống nước như mọi khi.

“Anh vừa quyết định đầu tư tiếp vào dự án của anh Thắng, sẽ mở rộng dây chuyền sản xuất. Bất động sản mãi cũng không ổn, phát triển không bền vững, mình sẽ lấn sang mảng y dược cho ăn chắc mặc bền, nhu cầu chữa bệnh và nâng cao sức khỏe luôn luôn có. Tuần sau anh và anh Thắng sẽ đi công tác Tây Tạng và Nam Mỹ. Nếu có việc cần hỗ trợ thì anh sẽ gọi cho em giải quyết.” – ông Quân nói với Kim Phượng khi My và Dũng đã lên phòng.

“Anh vẫn tin tưởng ông Thắng sao? Ông ý chiếm dụng vốn của anh trong thời gian dài như vậy mà anh vẫn tin tưởng. Em đến chịu” – Kim Phượng lần đầu tiên không hài lòng về quyết định làm ăn của ông Quân.

“Hiện tại vẫn phải tin tưởng. Anh còn tham vọng lớn nhưng chưa thể thực hiện được. Thời gian này chính trị bất ổn. Cổ phần của công ty bất động sản chắc sẽ bán nốt. Thời gian tới là nguy hay là cơ thì phải dựa vào quyết định lần này rồi” – ông Quân lấp lửng nói.

“Em không có ý kiến. Nhưng em sẽ không giải quyết những việc vớ vẩn liên quan đến mấy ông quan lớn của anh” – Kim Phượng nói. Trong mối quan hệ quan – thương luôn có những điều đen tối mà Phượng không thích. Chính vì vậy mà nàng chưa hề một lần tham gia vào công việc của ông Quân.

“Những việc em không thích anh sẽ bảo thằng Dũng làm. Ngoại trừ cái chuyện kia ra thì nó rất đáng tin tưởng” – ông Quân nói ngay ra biện pháp thay thế. Có vẻ như ông đã lường trước được Kim Phượng sẽ nói gì.

“Tốt. Vậy em không ý kiến. Em đi nghỉ đây. Mai còn khai trương Trung tâm ngoại ngữ của thằng Dũng. Nó muốn em và anh cùng tham gia, em hi vọng anh sẽ trích thời gian ra để tới” – Kim Phượng đi lên phòng rồi bỏ lại một câu.

“Chắc chắn anh sẽ đến” – ông Quân nói theo.

—————————————————————————–

Sáng hôm sau…

Trong sân lớn nằm giữa ba tòa Trung tâm ngoại ngữ Dương Hà tiếng trống, tiếng pháo vang lên ầm ĩ. Ở giữa sân đang diễn ra màn biểu diễn múa lân Tứ Quý Hưng Long vô cùng đẹp mắt. Trên bục biểu diễn có hai hàng ghế đã ngồi chật kín người.

Hàng ghế bên trái là chỗ ngồi của ông Quân, Kim Phượng, My, Dũng và một số ông chủ máu mặt ở thành phố Dương Hà.

Hàng ghế bên phải là chỗ ngồi của các vị lãnh đạo trong thành phố Dương Hà. Trong đó có cả Phó Chủ tịch thành phố, Phó Bí thư thành ủy, Giám đốc sở giáo dục, Giám đốc công an thành phố, Bí thư quận Đá Đông, Chủ tịch quận Đá Đông… Đội ngũ hùng hậu như vậy chỉ để đến chúc mừng khai trương một Trung tâm ngoại ngữ cỏn con. Tất nhiên đó là do ông Quân đã vận dụng mọi mối quan hệ để mời đến. Ông muốn xây dựng cho thằng Dũng một nền tảng tốt nhất. Còn việc làm ăn được hay không thì lại do năng lực của nó rồi.

Sau vài bài phát biểu dài dòng mang đầy tính chất phông bạt thì buổi khai trương kết thúc. Ông Quân có mời toàn bộ quan khách ở lại để tham dự bữa tiệc nhưng mọi người đều từ chối khéo. Toàn những ông tai to mặt lớn đến đây đã là rất nể mặt ông Quân rồi.

“Bố đã trải đường cho con rồi đấy. Việc của con bây giờ là kinh doanh thật tốt. Đừng làm bố thất vọng.” – ông Quân quay ra hỏi Dũng khi khách mời đều đã rời đi hết.

“Con đã rõ. Thưa bố!” – Dũng trịnh trọng trả lời.

“Bố sắp phải đi đâu chắc con đã biết. Quyết định lần này của bố chưa chắc đã chính xác. Nếu như bố xảy chân thì trụ cột trong gia đình mình sẽ là con đấy. Gánh nặng không hề nhẹ đâu. Cố gắng lên!” – ông Quân vỗ vai Dũng nói. Chẳng biết sao ông Quân có dự cảm không lành về quyết định lần này của mình.

“Vâng. Con sẽ cố gắng hết mình” – Dũng gật đầu. Dũng mặc dù chưa hiểu hết ý của ông Quân nhưng cũng biết ông đang có dự định rất lớn. Nó muốn làm điểm tựa vững chắc để bố nó có thể buông tay mà làm.