Uống nhầm thuốc – Truyện Dịch ( Update Phần 108 )

Chương 27: VÔ ĐỀ

Ông Quân cũng cảm thấy thoải mái hơn khi tình cảnh bôi thuốc hương diễm của Kim Phượng và con trai ông kết thúc. Ông cảm tưởng như ông đang bị cắm sừng vậy nhưng không hiểu sao cái cảm giác thấy Kim Phượng bị thằng Dũng nghịch vú nghịch lồn làm cặc ông cương cứng. Đây là lần đầu tiên dương vật ông cương cứng được hơn một phút sau vụ tai nạn. Ông Quân mừng rỡ nhưng ông vẫn phải suy nghĩ về cách điều trị này. Mặc dù có thể kích thích ông cao độ nhưng lại làm ông vô cùng nóng mắt.

Ông Quân đang suy nghĩ về việc mình có nên để cho thằng Dũng tiếp tục chơi đùa với cặp vú và cái lồn của Kim Phượng hay không. Kích thích cao độ làm đầu ông Quân mụ đi, ông lại gục ra ghế ngay sau khi vừa ngồi dậy.

Kim Phượng thấy ông Quân lịm đi, nàng hốt hoảng gọi thằng Dũng xuống. Lấy gối kê cao đầu ông Quân và lấy chăn đắp cho ông.

“Hình như di chứng sau tai nạn của bố con ngày càng nặng. Ban đầu chỉ là thất thần mà bây giờ lại thành lịm cả người đi. Chắc mẹ con mình phải bớt kích thích bố lại. Mẹ vẫn rất thương bố con” – Kim Phượng nói với Dũng. Khoái cảm loạn luân và vụng trộm sau lưng chồng làm Kim Phượng hứng thú. Nhưng khi nhìn ông Quân bệnh tật như vậy thì cảm giác tội lỗi dâng trào trong con người nàng. Nàng biết mình có lỗi rất lớn với ông Quân, nàng tự nhủ sẽ bù đắp cho ông nhiều hơn nữa.

“Con cũng thấy vậy. Dù sao chúng ta cũng là một gia đình” – Dũng cũng thấy xót xa khi nhìn ông Quân lịm đi. Nó đang tự trách tại sao mình không thể kìm chế bản thân mà gây ra tội nghiệt lớn như vậy. Ông Quân dù nghiêm khắc nhưng luôn cưng chiều nó, bất kể cái gì nó muốn ông đều mua cho nó. Chỉ cần việc nó thích mà trong tầm tay giải quyết thì ông Quân đều đáp ứng. Nó thấy thẹn với lòng.

Sau khi ông Quân tỉnh lại thì đã là nửa đêm. Ông Quân nhìn sang bên cạnh thì thấy thằng Dũng đang ôm chiếc gối tựa vào thành sofa để ngủ, Kim Phượng thì đang ngồi dưới đất gối đầu lên sofa thiếp đi. Ông Quân bỗng thấy thương vợ con của mình hơn.

“Phượng ơi. Dậy đi em! Lên phòng nghỉ ngơi đi” – Ông Quân lay nhẹ vai của Kim Phượng.

“Anh tỉnh rồi hả? Anh có sao không. Anh làm em với con lo quá! Mấy hôm nữa anh đi khám lại xem. Em thấy tình hình không ổn” – Kim Phượng nói với ông Quân. Nàng thật sự lo lắng cho sức khỏe của ông, mặc dù có quan hệ bất chính với con trai nhưng ông Quân vẫn có sức nặng trong lòng của nàng.

“Anh không sao. Chắc do mấy hôm tiếp khách hơi mệt thôi. Em đừng quá lo lắng” – Ông Quân an ủi Kim Phượng.

Kim Phượng thấy ông Quân nói như vậy thì chỉ thở dài. Tư tưởng loạn luân của nàng bắt đầu lung lay, ông Quân quan tâm nàng như vậy mà nàng lại phản bội ông.

“Dũng. Dậy đi con. Lên phòng ngủ đi cho thoải mái” – Ông Quân quay sang gọi Dũng

“Bố tỉnh rồi sao? Bố không sao chứ?” – Dũng dụi dụi mắt hỏi ông Quân.

“Bố không sao. Con lên phòng nghỉ đi” – Ông Quân nhìn Dũng nói.

“Vâng” – Dũng trả lời nhẹ một tiếng rồi đi lên phòng.

“Lên phòng nghỉ thôi anh. Hình phạt của anh sẽ được ân xá trong ngày hôm nay và ngày mai” – Kim Phượng dìu tay ông Quân để ông đứng dậy rồi nói.

Ông Quân nghe Kim Phượng nói thì lảo đảo suýt ngã. Ông cứ nghĩ rằng Kim Phượng sẽ bỏ hình phạt cho ông nhưng hóa ra chỉ là ân xá trong ngày hôm nay và ngày mai mà thôi.

Hai vợ chồng đi lên phòng trong sự im lặng. Cả hai nằm bên nhau mà xa cách như mặt trăng với mặt trời.

“Em ngủ chưa?” – ông Quân lên tiếng.

“Em chưa” – Kim Phượng trả lời cụt ngủn.

“Anh muốn nói chuyện với em chút” – ông Quân mở lời muốn vào câu chuyện.

“Anh nói đi. Nếu xin tha hình phạt thì thôi không cần nói nữa” – Kim Phượng chặn lời ông trước.

“Không. Anh muốn nói về chuyện của thằng Dũng” – ông Quân nói.

“Nó làm sao? Anh có dự định gì?” – Kim Phượng tò mò hỏi.

“Anh dự tính cho nó kinh doanh một mảng riêng. Nhưng nó còn trẻ con quá nên anh chưa yên tâm. Phải tìm một người tin tưởng được hợp tác với nó. Anh sẽ không để nó đi trên con đường như những đứa trẻ bình thường. Anh muốn dạy nó như những đứa con của các nhà tài phiệt phương Tây” – ông Quân nói.

“Vậy là anh định để nó nghỉ học hay sao?” – Kim Phượng ngạc nhiên hỏi. Nàng chưa hiểu được ý định của ông Quân.

“Đúng vậy. Đợi nó thi hết lớp 9 thì anh sẽ cho nó nghỉ học và bắt đầu công việc kinh doanh. Để nó học hết cấp 3 rồi học đại học xong lại tới cao học thì lâu quá. Trong từng đấy năm thì đã đủ để xây dựng một sự nghiệp bền vững rồi” – ông Quân nằm nghiêng sang Kim Phượng rồi nói.

“Như vậy liệu có ổn không? Em sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của nó” – Kim Phượng ngập ngừng nói.

“ Không sao. Anh sẽ thu xếp ổn thỏa. Quan trọng là bây giờ nó muốn làm gì mà thôi” – Ông Quân tự tin nói với Kim Phượng.

“Thôi được. Việc này tùy anh vậy. Em cũng chẳng biết gì cả. Nhưng đừng làm hỏng con em. Nếu không anh liệu hồn” – Kim Phượng giơ giơ nắm tay trắng trẻo ra như thị uy với ông Quân.

Ông Quân bật cười không nói gì.