Uống nhầm thuốc – Truyện Dịch ( Update Phần 108 )

Chương 22: HÌNH PHẠT

“Còn chuyện thuốc thang của bố Dũng” – My quay lại nói với Dũng khi nó còn đang mộng tưởng.

“Ừ nhỉ. Chuyện đấy thì giải quyết ra sao bây giờ. Bây giờ Dũng nói thì bố Dũng sẽ không tin” – Dũng lại cảm thấy mọi việc khó giải quyết.

“My có cách. Từ ngày mai Dũng hãy theo dõi bố Dũng đi. Lúc nào bố Dũng uống thuốc thì Dũng đổ thuốc đi rồi rót nước lọc vào. Mấy hôm trước My có nghe thấy ông Thắng bảo bố Dũng phải giãn thuốc ra, 10 ngày uống một lần. Hôm đấy cách hôm nay 7 ngày rồi” – My vừa nghĩ lại vừa nói.

“Tốt. Dũng lưu ý. Bây giờ thì ngủ thôi” – Dũng ôm My rồi bắt đầu nhắm mắt

——————————————————

Trong căn biệt thự sang trọng của ông Quân.

Đã 1 tiếng sau khi ông Quân bị di chứng của não bộ gây ra. Đột nhiên ông Quân tỉnh táo, ông đang load lại kí ức trước khi bị thất thần. Ông Quân chợt nhớ ra còn con cặc giả trong lồn của Kim Phượng. Ông vội ngồi dậy và rút nó ra. May mắn là con cặc giả hết pin và đã dừng lại từ bao giờ, nếu không thì nó sẽ tàn phá tan hoang cái lồn dâm mỹ của Kim Phượng.

Con cặc giả được rút ra làm Kim Phượng tỉnh lại, lồn nàng đau buốt ê ẩm. Toàn thân tê dại vì hai chân hai tay bị còng như treo ngược Phượng lên trong một thời gian dài.

Ông Quân vội vàng tháo còng tay còng chân và bịt mắt cho Kim Phượng. Kim Phượng vuốt ve cổ tay cổ chân rồi vươn vai để cơ thể cảm thấy thoải mái hơn.

“Anh làm cái trò đéo gì vậy. Anh có biết tôi đau như thế nào không?” – Kim Phượng gắt lên với ông Quân. Lần đầu tiên Kim Phượng nói với ông Quân từ đéo.

“Anh… Do bị kích thích quá nên anh bị di chứng sau tai nạn tác oai tác quái. Anh không cố ý. Anh xin lỗi!” – biết mình đã sai nên ông Quân không hề tức giận khi Kim Phượng ăn nói hỗn lão với ông.

“Thật vô dụng. Mỗi việc dùng đồ chơi thôi mà cũng hỏng. Anh làm tôi đau muốn chết rồi” – Kim Phượng tiếp tục mắng chửi ông Quân.

“Là tại anh… Anh xin lỗi!” – Ông Quân vẫn nhún nhường vì trò chơi của ông bày ra lại làm tổn thương tới Kim Phượng.

Kim Phượng định đứng dậy để đi ra phòng tắm thì cảm giác đau buốt từ hạ bộ truyền lên làm nàng lại ngồi phịch xuống giường.

“Anh cút ra ngoài cho tôi” – Kim Phượng quát ông Quân trong sự cay cú.

Ông Quân lẽo đẽo đi ra ngoài với tâm trạng tồi tệ. Ông cứ nghĩ từ trò chơi này mà ông và Kim Phượng sẽ gần gũi như xưa khi những ham muốn thể xác được thỏa mãn. Dù ông chưa thể thỏa mãn bằng chính con cặc của mình nhưng tự tay ông làm cho Kim Phượng thỏa mãn là ông đã vui lắm rồi. Nhưng vì di chứng tác quái làm mọi việc trở nên vô cùng tồi tệ.

Kim Phượng đi vào phòng tắm xả nước. Nàng sờ nhẹ lên đầu vú nhưng không hề có cảm giác gì. Đầu vú nàng đang tê dại, càng nghĩ Phượng càng tức ông Quân hơn. Sờ xuống lồn thì chỉ có cảm giác đau buốt nhưng Phượng cố nhịn để tẩy rửa đi dấu vết dâm thủy bám vào xung quanh. Nước ấm làm Kim Phượng bớt đau hơn, cảm giác tốt hơn rất nhiều so với vừa nãy giúp cho tâm tình của nàng cũng dịu lại.

Ông Quân lại làm bạn với điếu thuốc. Lần này ông không biết Kim Phượng sẽ đối xử với ông thế nào, ông thật sự lo lắng về điều đó.

Kim Phượng bước xuống với chiếc váy ngủ lụa kín đáo. Nàng đã quyết định treo dái ông một thời gian. Không có làm bất kì thứ gì liên quan đến tình dục đối với ông.

“Em muốn nói chuyện với anh” – Kim Phượng ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện ông Quân và nói.

“Em nói đi. Anh nghe” – ông Quân vội trả lời. Ông rất sợ Kim Phượng sẽ giận ông mà không thèm nói gì. Bây giờ Kim Phượng có muốn gì cũng được, chỉ cần nàng không im lặng với ông là được.

“Anh biết hành động ngày hôm nay của anh làm em rất tổn thương chứ? Không chỉ riêng về thể xác đâu mà cả tinh thần cũng vậy!” – Kim Phượng nhấn mạnh từ tổn thương làm ông Quân giật thót.

“Anh biết. Anh xin lỗi. Anh cũng không hề muốn như vậy. Tất cả chỉ là sự cố. Anh chỉ muốn vợ chồng mình gần gũi nhau như xưa mà thôi” – Ông Quân giải thích.

“Nhưng anh đã không thể kiểm soát được bản thân mình. Trò chơi này của anh sẽ không bao giờ được lặp lại nữa. Em không muốn có sự cố như vậy” – Kim Phượng nghiêm mặt nói. Đến bây giờ nàng vẫn chưa hết tức giận nhưng sự cố ngày hôm nay của ông Quân làm nảng lại nảy ra ý tưởng mới.

“Được…được. Chắc chắn sẽ không có lần sau. Anh cũng không hề muốn em bị tổn thương!” – ông Quân chân thành nói. Quả thực ông không hề muốn làm tổn thương Kim Phượng vì ông rất yêu nàng.

“Tốt. Em hi vọng lời anh nói là thật” – Kim Phượng nói mà mặt không biểu cảm.

“Chắc chắn là thật. Chắc chắn” – ông Quân vội vàng khẳng định. Thậm chí ông còn sử dụng cả ngôn ngữ hình thể.

“Em sẽ tha thứ cho sự cố ngày hôm nay của anh. Vì sự việc này không nằm trong dự định của anh, anh không thể kiểm soát nó” – Kim Phượng bắt đầu kế hoạch của mình.

“Hề hề… Anh xin lỗi! Anh không cố ý mà” – ông Quân lại nói lời xin lỗi.

“Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Lần này em sẽ phạt anh. Hình phạt không hề nhẹ đâu” – Kim Phượng lạnh lùng nói với ông Quân.

“Được. Chỉ cần em tha thứ thì anh chấp nhận mọi hình phạt” – ông Quân vỗ ngực.

“Anh đừng nói trước. Có khi bước không qua đâu” – Kim Phượng cảnh cáo.

“Không gì là không thể. Anh sẽ làm được. Để chuộc lại lỗi lầm của anh” – ông Quân thể hiện thành ý của mình. Ông nghĩ Kim Phượng chẳng thể nghĩ ra hình phạt nặng nề nào cho ông đâu. Mà có nghĩ ra thì cũng chưa chắc đã làm.

“Lời này của anh em nhớ. Anh đừng nuốt lời đó” – Kim Phượng tiếp tục thắt cho mình một cái đai an toàn.

“Em cứ nói đi. Anh làm được hết” – ông Quân vội vàng nói. Ông sợ ông không đồng ý thì Kim Phượng sẽ đổi ý mà không tha thứ cho ông nữa.

“ừm… việc này em sẽ suy nghĩ lại. Anh nhớ lấy lời nói của mình là được. Đừng làm em thất vọng. Hình phạt đầu tiên là anh không được ngủ cùng em trong vòng 1 tháng” – Kim Phượng hơi nhắm mắt và nói. Nàng đang quan sát biểu cảm khuôn mặt của ông Quân.

“1 tháng à. Sao lâu vậy? Em có thể rút ngắn xuống được không?” – ông Quân khóc mếu không xong.

“Anh định nuốt lời sao? Biết vậy em đã không tha thứ cho anh” – Kim Phượng nhướng mày nói.