TỪ CÕI VẤN VƯƠNG – Update Chương 14

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: TỪ CÕI VẤN VƯƠNG – Update Chương 14

Tác Giả:

Lượt Xem: 441 Lượt Xem

PHẦN II: ĐỎ

CHƯƠNG 8: MỤC TIÊU KẾ TIẾP – Sáng tác cùng Feelex

***​
Màn hình điện thoại của Chính hiện lên dòng chữ “WIN”. Cậu hấp tấp trở vào hệ thống để xem danh sách các cặp đấu. Ở vị trí trận đấu của cậu, ghi tên tài khoản Trungchinh2k4 của cậu có mặt trong trận đấu vòng tiếp theo. Trong lòng cậu vỡ òa niềm sung sướng. Hoàn toàn là sự thật. Thật như chính những gì cậu đang nhìn thấy. Cậu vừa chiến thắng được game thủ hàng đầu của giới esport, và là “Thần Chủ” duy nhất của game tới thời điểm hiện tại.

Buổi chiều nay, trước giờ server đóng cổng đăng ký đấu giải lại, tài khoản của Minh Duy vẫn chưa đủ điều kiện để thăng hạng. Chính không thể đầu hàng quá sớm khi chưa đi được hết lượt bản đồ, vì nếu thế thì Duy vẫn không đủ điểm. Cậu cần phải tìm cách để kéo dài thời gian trước khi cho cô chiến thắng. Nhưng cậu đã hết quyền sử dụng các vũ khí trang bị. Đúng lúc đó, cậu đã tìm thấy thanh Phi Mạt Thủy Kiếm. Đó vốn chỉ là một thanh kiếm tầm thường được trang bị miễn phí cho các người chơi cơ bản không được nạp Vip, cũng không có chiêu thức sử dụng đặc biệt gì. Nhưng ở chặng cuối của bản đồ, khi Duy và cậu giao đấu trên một vùng không gian hỗn loạn, vô tình thanh thủy kiếm lại giúp ích cho cậu.

Chính đã nghe nói về tin tức thanh hỏa đao của Bạch Thiên Hương đã được nâng cấp lên trở thành một vũ khí ưu việt chưa từng có trong toàn server. Ngay cả tên Demon99, một game thủ chuyên chơi hệ nạp thẻ để mua đủ thứ kỹ năng và trang bị hiện đại mới nhất cũng đã bại trận một cách thê thảm trước anh ta.

“Cậu đừng quá lo lắng. Sẽ luôn có một cách phù hợp để chúng ta có thể giải quyết vấn đề, cho dù ta đang ở hoàn cảnh nào đi chăng nữa.”

Minh Duy đã nói đúng. Những người phát triển đã chuẩn bị để cho mọi người chơi đều có cơ hội chiến thắng như nhau, chỉ cần có đủ khả năng để tận dụng tất cả những điều đó trở thành sức mạnh của mình. Không gì là không thể. Chẳng phải chiến thắng của cậu trước “Thiên Địa Thần Chủ” chính là minh chứng rõ ràng nhất hay sao. Chính cảm thấy phấn khích tột cùng. Cậu nhắn vội vàng cho Duy:

“Tớ đã thắng rồi!”

“Thật vậy ư? Chúc mừng cậu nhé. Tớ biết cậu rất mạnh mẽ mà.” – Tin nhắn của Duy hiện lên ngay sau đó.

Chính có thể tưởng tượng ra nét mặt rạng rỡ và giọng nói reo vui của cô gái. Cậu mỉm cười, những ngón tay của cậu di chuyển trên màn hình điện thoại: “Từ bây giờ, tớ sẽ cố gắng thật nhiều. Tớ sẽ trở nên thật mạnh mẽ để bảo vệ cho cậu…” Viết đến đó, bỗng nhiên, Chính dừng lại. Những hân hoan trong lòng cậu bất chợt bị đè xuống. Cảm xúc khó lý giải trước đây lại xuất hiện.

“Cậu muốn nói gì với tớ thế? Sao cứ nhắn mãi mà không gửi đi vậy?” – Duy nhắn hỏi.

Chính giật mình. Cậu vội xóa tin nhắn đi, và viết một câu khác vào:

“À. Mai là trận của cậu phải không? Cố gắng nhé!”

“Ừ nhé!”

Chính chống tay nghiêng đầu tựa vào. Mắt cậu cứ nhìn vào dòng tin nhắn của Duy “Chúc mừng cậu nhé. Tớ biết cậu rất mạnh mẽ mà!”. Đôi môi cậu cứ mỉm cười trong vô thức. Nếu Minh Duy biết, sau mỗi lần nhắn tin chuyện trò với cô, cậu lại dành một lúc lâu để đọc lại những dòng tin của cô, có lẽ cô sẽ buồn cười nhiều lắm. Nhưng trong lòng cậu, buồn vui lẫn lộn. Cậu vui mỗi khi nói chuyện hay gặp gỡ với Duy, sau đó, cậu lại chìm vào nỗi buồn không thể gọi tên.

Rõ ràng là cậu rất vui mừng và hạnh phúc khi được ở gần bên cạnh cô gái ấy, nhưng cậu lại cảm thấy bối rối và lo lắng không ngừng. Cậu thường xuyên không biết mình cần nói gì, và lo lắng liệu rằng những điều nói ra có quá trẻ con và khiến Duy cảm thấy tức cười không. Mỗi điều Duy nói, cậu đều cảm thấy nó đều đặn và tròn trịa như những dòng chữ in trong trang sách, chẳng thể nào cậu biết được cô thực sự cảm thấy thế nào. Có lúc, từng sự động chạm vô tình của cô, lại khiến cậu ảo mộng rằng cô đang có thiện cảm với mình. Nhưng ngay lúc đó, cậu lại băn khoăn tự hỏi mình, có phải cô đối với bất kỳ ai cũng như vậy, vốn dĩ sự ngọt ngào này chẳng phải chỉ dành riêng cho cậu?

Ngày hôm nay, Chính đã có thể tràn đầy năng lượng để tin vào bản thân mình. Cậu thực sự muốn bảo vệ và che chở cho Duy, không chỉ là ở trong thế giới ảo của game. Mà cả ngoài cuộc đời, cậu cũng mong muốn mình có thể trở thành một chỗ dựa cho cô. Thế mà cậu lại dấy lên một nỗi sợ hãi khi đối diện với cảm xúc đó của bản thân, và chẳng biết làm sao để tự mình thoát ra. Cậu biết rằng nếu cô gái ấy đáp lại, cậu sẽ được sống trong một thế giới tuyệt diệu cực kỳ. Nhưng ngược lại thì sao, cậu sẽ lại chìm đắm vào buồn bã và tuyệt vọng, có thể cậu lại sẽ tìm đến cái chết một lần nữa. Cậu lo sợ khi nghĩ đến những điều như vậy. Muôn vàn điều phức tạp và khó giãi bày cứ diễn ra bên trong đầu cậu như thế…

Ánh trăng ngoài cửa tràn vào trong phòng Chính. Cậu bất giác ngẩng mặt lên. Vầng trăng tròn vành vạnh không một tì vết, sáng trong và dịu dàng. Chính cảm thấy lạ lùng khi bao nhiêu năm nay, vô số lần bắt gặp cảnh tượng trăng sáng, nhưng đến hôm nay, cậu lại thấy nó đẹp rực rỡ một cách lạ thường. Như một người con gái đầy đam mê và lôi cuốn. Ánh sáng màu trắng bạc nhẹ nhàng, và tinh tế, lan tỏa khắp không gian một cảm giác bình yên và thư thái vô cùng.

Cậu cứ nhìn vầng trăng trên cao ấy mãi chẳng rời.

Giống như cái cách mà cậu ngắm nhìn Minh Duy. Rất gần, tựa như một cái với tay. Mà cũng rất xa, ngàn năm cũng chẳng thể chạm đến.

***​
Duy đóng nắp chiếc laptop lại. Cô đứng dậy, bất chợt, căn phòng xung quanh bỗng ngả nghiêng chao đảo như có một bàn tay khổng lồ đang cầm lấy nó mà lắc mạnh. Cô hoang mang vịn cả hai tay vào mép bàn để đứng cho vững. Cảm giác quay cuồng nhanh chóng qua đi. Một cảm giác bỏng rát dâng lên cổ họng, Duy ho khù khụ mấy tiếng. Những giọt máu đỏ thẫm văng tung tóe trên mặt bàn. Cô vừa phun ra một bụm máu.

Duy trừng trừng nhìn những vết máu lấm tấm trên bàn, vẻ mặt vô cùng kinh hãi. Lời của tên Mặt Ngựa nói với cô trong đêm ở Làng Chài hiện lên trong tâm trí cô: “Tao chỉ nhắc nhở mày, phải tự biết giữ thân. Bây giờ nếu mày bị thương thì mày không thể tự chữa lành được nữa đâu! Đừng có mạo hiểm!”. Cô vội vàng lấy khăn giấy cặm cụi lau những vết máu đi.

Cánh cửa phòng bật mở. Duy hốt hoảng khi trông thấy bà Yên mẹ cô xuất hiện trước cửa phòng. Bà đang bưng một chiếc khay đựng ly sữa nghi ngút khói.

– Mẹ đem sữa vào cho con.

– Dạ. Con cảm ơn mẹ! – Duy đứng chắn phía trước mớ giấy vò vừa lau bàn xong. Tay cô nhanh nhẹn lôi mấy cuốn sách gần đó chèn lên bên trên để tránh cho bà Yên nhìn thấy.

Bà Yên đưa ly sữa cho con. Bà đưa mắt ngắm nghía một lượt quanh căn phòng nhỏ của con gái. Căn phòng với những đồ nội thất bằng gỗ sơn màu hồng vintage phối cùng màu trắng kem một cách duyên dáng, thường thấy trong những phong cách dành cho các cô gái trẻ. Chỉ trừ việc ở góc tường và trên cách kệ tủ càng ngày càng có nhiều những bức tranh to nhỏ đủ kích cỡ, vẽ các phong cảnh quen thuộc như cảnh biển, cảnh vườn hoa mùa xuân, giàn cây leo…

Bà Yên dừng mắt trước chiếc giá vẽ dựng ở góc phòng, gần cửa sổ. Trên bức toan là một cảnh ngôi biệt thự bỏ hoang đang vẽ dang dở. Bà nhìn con gái, ánh mắt thoáng một chút ái ngại:

– Con lại lên đồi “Biệt thự đổ” à?

– Vâng ạ! – Duy thản nhiên trả lời mẹ. Cô uống một hơi cạn ly sữa rồi đặt cốc trở lại chiếc khay.

– Bố con biết ông ấy sẽ lo lắm! – Bà Yên nói tiếp – Lần trước con ngã ở đấy… Ý mẹ là con hạn chế tới đó thì hơn.

Duy ngước lên nhìn mẹ, có vẻ hiểu được sự lo âu trong lòng bà, cô mỉm cười trấn an mẹ:

– Lỗi do con mà mẹ, đâu phải tại ngọn đồi.

Bà Yên thoáng rùng mình hoảng sợ khi nghĩ lại buổi tối ngày con gái thọ nạn, vợ chồng bà cùng đội cứu hộ cứu nạn tìm thấy cô bé nằm bất tỉnh bên sườn đồi, toàn thân đầy vết trầy xước. Hôm đó, Minh Duy cùng nhóm bạn lớp đại học lên đồi “Biệt thự đổ” chơi và chụp ảnh vì ngọn đồi mùa xuân đang độ đẹp rực rỡ nhất. Vì cố gắng lấy được một góc chụp đẹp của căn biệt thự hoang cổ kính, cô gái sảy chân đã ngã xuống sườn đồi và bị chấn thương nặng ở vùng đầu.

Bà Yên đã khóc cạn nước mắt khi các bác sĩ cho rằng cô không thể tỉnh lại trong một sớm một chiều. Nhưng dường như có phép màu, sau đó vài ngày, Duy đã bình phục, trở lại sinh hoạt bình thường trong sự kinh ngạc và mừng vui của tất cả mọi người.

Khi tỉnh lại, Duy gần như đã biến thành một con người khác. Cô ít nói với mọi người trong gia đình, chỉ mải mê với những bức họa và màu mè, trong khi cô vốn là một sinh viên trường kinh tế, và trước giờ cô cũng không tỏ ra mình có thiên hướng nghệ thuật lắm. Duy còn sợ bóng tối, cô đòi bố mẹ thắp sáng tất cả mọi ngóc ngách trong nhà, kể cả ngoài vườn. Thậm chí khi ngủ, cô cũng luôn bật đèn điện trong phòng sáng choang.

Ông Đoàn và bà Yên đã đưa con gái đi gặp bác sĩ trị liệu tâm lý, nhưng không ai có thể đưa ra kết luận chính xác về tình hình của cô, họ chỉ có thể chuẩn đoán rằng vụ tai nạn đã ảnh hưởng đến ít nhiều đến tâm lý của cô gái. Nhưng ngoài ra, Duy cũng không có gì bất ổn, nên ông Đoàn và bà Yên cũng phần nào yên tâm hơn.

– Nhưng nếu mẹ thấy lo vì con, thì sau này con sẽ ít đến đó hơn! – Duy nói tiếp.

Bà Yên gật đầu cười, nét mặt bà thoáng một chút bối rối:

– Ừ. Con mới khỏe dậy, đừng thức khuya quá nhé!

– Vâng, con biết rồi ạ. Con chúc mẹ ngủ ngon.

Bà Yên đi được vài bước, thì bà ngoái lại nhìn về cửa phòng con gái. Tiếng chốt khóa cửa phòng vang lên một tiếng “cạch” khô khốc. Ban nãy, bà đã thấy lấp ló trên bàn học của con gái những nắm giấy lấm lem vết máu. Dưới sàn gỗ, còn có một vài vệt máu vẫn chưa khô. Bà cảm thấy âu lo. Gần đây, con bé đi lại thất thường, thậm chí còn qua đêm ở bên ngoài. Bà không thể theo sát để biết con gái đi đâu, làm gì, giao du gặp gỡ những ai. Nhưng chắc chắn là đã có những chuyện không hề bình thường xảy ra với con gái bà.

Bà Yên xuống phòng khách ngồi thừ người ra một lúc lâu, trong lòng đầy băn khoăn. Không biết những điều bà đang nghĩ liệu có đúng không. Bà vừa sợ, lại vừa không muốn tin vào những điều như thế. Nhưng càng ngày, trong lòng bà càng dấy lên những hoang mang vô cớ như thể những cơn sóng đang dâng cao dần. Bà lại không biết ngỏ ra với ai. Ông Đoàn chồng bà chắc chắn sẽ mắng bà cứ đọc cứ nghe những chuyện bậy bạ rồi lú lẫn đầu óc, tưởng tượng linh tinh.

Bà Yên lướt tìm một số điện thoại trong danh bạ rồi bấm gọi:

– Vâng chị à. Chị còn giữ số cái bà đến làm lễ cho nhà chị không? Chị nhắn cho em xin với nhé!

***​
Cơn gió ẩm ướt mang đầy hương thơm hoa sử quân tử khiến cho khắp không gian trở nên đa tình và nhiều quyến luyến. Dũng đứng bên ngoài ban công, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm màu trắng, thong thả rít từng hơi thuốc thư thái sau một cuộc hoan lạc. Tuấn thích rượu, hắn ung dung nhấp một ngụm, ngả tấm thân trần tựa lưng vào chiếc sofa mây êm ái mát mẻ, tận hưởng cảm giác lâng lâng của men cay đem lại. Mùi vị nồng ấm của golden tequila khiến hắn trở nên sung sức và kích thích thần kinh hơn những điếu thuốc tẩm bột nhiều ma mị kia.

– Ưm… Ưm…!!!!

Từ trong phòng tắm có tiếng rên rỉ thảm thiết của người nữ sinh, khiến cả Tuấn và Dũng đều phải ngoái lại nhìn. Có giọng cười đắc ý của Nam, xen giữa những âm thanh vùng vẫy quẫy đạp trong bồn nước, cùng tiếng tay chân người đang vật lộn. Cả hai người đều có thể hình dung chuyện gì đang diễn ra. Nhưng Dũng phớt lờ tỏ ra không quan tâm lắm đến những trò biến thái của gã game thủ bệnh hoạn kia. Tuấn uống nốt chỗ rượu trong ly, rồi xiêu vẹo bước vào phòng tắm xem Nam đang làm gì.

Nam đang tóm chặt hai cánh tay của người nữ sinh bị buộc bằng dây thừng sau lưng, tay kia túm tóc dí đầu cô ta xuống bồn ngâm. Được vài phút, khi những bọt bóng nước sủi từ mũi miệng cô gái chậm dần, gã lại kéo đầu cô lên. Người nữ sinh ho và sặc dữ dội. Chưa kịp hoàn hồn, gã lại ấn đầu cô gái xuống nước.

Cả hai thân thể đều trần truồng như nhộng sau những cuộc giao hoan đau đớn. Là cô gái kia đã phải chịu đau đớn. Toàn thân cô ta đang bị buộc bằng chằng ngang dọc bằng dây thừng, loại dây gai rất dai và ráp. Nam siết chặt các nút thắt đến mức da thịt của người nữ sinh nơi tiếp xúc với dây thừng lún xuống thành những rãnh sâu hoắm, ửng đỏ. Nhìn những khúc da thịt hằn lên từng múi căng mọng, Nam lại thấy kích thích và gợi tình vô cùng.

– Em thấy tức ngực không? Đau thắt ở phổi? Đau không?

Nam lim dim ghé sát tai cô gái thì thầm. Ánh mắt gã tê dại đi không rõ vì phê thuốc hay do đắm chìm trong cơn kích thích tột độ . Gã vừa hỏi rồi lại vừa tự trả lời:

– Đau lắm à? Anh cũng từng bị như thế đấy! Thi thoảng, anh lại mơ thấy mình bị ngã xuống sông, bị chìm trong nước.

– Ưm ưm… – Người nữ sinh vừa khóc vừa hổn hển thở dốc trong cơn ngạt nước. Miệng cô ta bị một cái khăn bông nhét chặt, không thể nghe ra được cô đang nói gì. Từ một bên mũi cô, nước chảy ra cùng máu. Niêm mạc mũi của cô ta đã bị những cơn dập nước làm tổn thương.

– Thương quá! – Nam bật cười – Em cũng phải như thế, thì mới có thể hòa chung cảm xúc cùng anh được!

Nam lảo đảo đứng dậy. Gã thô bạo quăng người nữ sinh lăn trên sàn phòng tắm. Cô gái nằm co quắp như một con tôm trên tấm thảm nhựa chống trơn trượt. Tóc tai ướt đẫm do nước và máu. Đầu cô ta vừa bị va đập mạnh vào cạnh tủ lavabo. Màu đỏ bắt đầu loang trên sàn nhà, lại càng khiến cho Nam trở nên điên loạn hơn. Gã nhào tới rút cuộn khăn ra khỏi miệng cô gái rồi cúi xuống hôn ngấu nghiến. Tay kia gã không ngừng nhàu nát ngực người nữ sinh khiến cô quằn quại thân hình liên tục vì đau đớn.

Được một lát, Nam nhỏm dậy. Gã túm tóc kéo cô gái ngồi dậy, dí miệng cô vào hạ bộ của mình. Miệng cô ngậm chặt lại, một bên môi rớm máu do vừa bị cắn. Gã lấy tay tóm mũi cô và bịt lại. Cô gái ngạt thở, buộc lòng phải há miệng ra. Khúc thịt của gã đâm thật sâu và thật mạnh và cổ họng cô. Cô gái vừa ngậm mút vừa sặc sụa từng hồi thê thảm.

Chỉ vài phút, Nam rút dương vật của gã ra. Chất lỏng màu trắng đục như nước gạo phụt vào mặt người nữ sinh. Cô gái ngoẹo đầu sang một bên, có lẽ vì quá mệt. Nhưng Nam nổi cáu. Gã vung tay giáng cho cô hai cái bạt tai và gầm lên:

– Con đĩ này! Sao tránh mặt đi! Để tao bắn vào mặt thì sao! Mày khinh thường tao à!

Tuấn mặc dù không thích thú gì mấy trò hành hạ bạo dâm của Nam, nhưng nhìn thân thể người nữ sinh kia quằn quại trong đau đớn, hắn lại thấy trong lòng có một cảm giác dễ chịu. Cảm giác giống như khi hắn nhìn những cô gái đẫm nước mắt van xin hắn đừng bỏ rơi mình. Vì một lẽ, hắn luôn thấy hân hoan khi nhìn những cặp mắt ướt át đau khổ ấy quỳ rạp dưới gối để níu giữ tình yêu của hắn. Mà hắn thì, vốn dĩ làm gì có tình yêu!

Tuấn tiến lại gần cô gái, túm cặp chân đang bị buộc chặt như một khúc giò rồi kéo lên cao. Hai múi thịt hồng hồng đỏ au hiện ra trước mắt hắn, khiến hắn sôi sục toàn thân. Dương vật của hắn cứng ngắc như một khúc củi. Hắn cầm cái cây thịt đen bóng đó, ấn mạnh vào cái lỗ tròn màu hồng nhạt đang phập phồng sưng đỏ. Lớp niêm mạc xếp thành từng nếp, bị nông ra một cách thô bạo với cái dương vật cỡ khủng của hắn. Hắn cúi mặt, sung sướng nhìn hai mép thịt đang bị tách dần ra khi hắn thâm nhập vào trong.

– Em cứ van xin, mà sao em ướt thế này? – Tuấn nhếch mép cười.

Người nữ sinh vẫn đang ú ớ ngậm cái dương vật của Nam, nước mắt giàn giụa. Tuấn tóm lấy eo của cô, hắn vừa thúc từng cú thật mạnh, vừa buông những lời dâm dục:

– Thằng người yêu của em có biết em đang bị hiếp ở đây không? Nó sẽ thế nào nếu nhìn thấy bộ dạng dâm loàn của em lúc này nhỉ. Em ngoan ngoãn nghe lời anh đi, đằng nào cũng bị bọn anh chơi rồi, có thêm nữa cũng có sao đâu!

Nam nãy giờ đứng nhìn Tuấn chơi trò đực cái với người nữ sinh, gã rít thuốc liên tục. Cơn phê kéo tới, gã lại hùng hục xông tới bóp miệng cô gái rồi nhét con vật đang mềm oặt của mình vào. Gã rít lên qua kẽ răng:

– Chưa xong đâu con điếm! Làm cho nó lên đi! Làm tốt, tao sẽ thưởng!

Tuấn túm hông cô gái xốc đứng dậy. Người nữ sinh lom khom cúi gập mình giữa hai gã đàn ông. Nam túm sợi dây thừng tròng quanh cổ cô gái và kéo ngược lên để giữ thăng bằng, trong khi Tuấn túm lấy hai bờ mông cô gái, điên cuồng thúc mạnh vào. Đứng trong thế chới với, dây thừng thít vào cổ khiến người nữ sinh ậm ọe liên tục, tối tăm mặt mày.

– Em dâm quá đấy! Đã có người yêu rồi mà còn đĩ thõa thế này! Nước cứ ra liên tục! Bị hiếp mà vẫn thấy sướng thế này hả em! Sướng nhé! Sướng nữa nhé!

Nói rồi, Tuấn vung tay tét thật mạnh vào mông người nữ sinh. Cô gái giật mình. Âm đạo cô cũng bất thình lình co rúm lại, siết chặt lấy dương vật của Tuấn. Cảm giác bị bóp chặt đột ngột khiến Tuấn như sắp bùng nổ. Hắn vung tay đánh liên tiếp nhiều phát vào mông cô. Hai bờ mông tròn căng hằn lên hai vết đỏ rực hình bàn tay của gã.

Bị giã liên hồi, âm đạo người nữ sinh chảy nhớt bọt trắng xóa gốc dương vật của Tuấn, nhưng cô ta vẫn im lìm chịu đựng. Tuấn rút cây thịt của mình ra, nheo mắt tức giận:

– Vẫn chưa ra à? Em lì thật đấy! Lì thật!

Tuấn thò tay xuống âm hộ cô gái và thô bạo moi móc. Một vòng tròn niêm mạc thít lấy những ngón tay của hắn. Kẻ đã kinh qua bao nhiêu cái lỗ đủ màu sắc dáng hình như hắn, rất am hiểu, đây chính là lý do khiến gã dễ bị đẩy lên đến đỉnh. Một cái màng như sợi dây thun khít khao thế này, thì bất kỳ thằng đàn ông nào cũng sẽ phải chịu thua. Nhưng không phải gã!

Những ngón tay cuồng loạn của Tuấn khiến người nữ sinh mất tự chủ. Cô vô ý để răng mình va vập vào Nam. Gã nổi trận lôi đình, rú lên như một con lợn bị chọc tiết:

– Á! Đau tao! Con chó này!

Nam túm tóc lôi đầu cô gái rút cái dương vật của mình ra khỏi miệng cô. Gã trợn trừng mắt, tát mạnh mấy cái vào mặt cô gái.

– Con chó! Dám dùng răng! – Nam thét lên – Tao sẽ bẻ răng mày!

Nam thò tay vào miệng người nữ sinh, túm lấy hàm răng của cô và ra sức lay kéo. Một nút thắt dây thừng trên người cô gái bị lỏng ra. Bản năng sống còn khiến cô ta vùng thoát được khỏi đám dây. Cô ta vừa nôn ọe vừa bấu víu vài cánh tay của Nam để ngăn lại. Bàn tay phải của cô ta đầy những vết sẹo bỏng chằng chịt, trông nhăn nheo như một bàn tay quỷ dữ đang túm lấy gã.

Tuấn nhìn bàn tay đó và rùng mình.

Nam lao tới chiếc gạt tàn để trên thành bồn tắm, cầm lấy điếu thuốc đang cháy đỏ và dí liên tiếp vào giữa ngực người nữ sinh.

– A a a a a! Đau…. Tha cho tôi! Tha tôi….

Cô gái van khóc thảm thiết. Những vết cháy xèo xèo trên làn da trắng mịn màng của hai bầu ngực khiến Nam thấy hả hê và phấn khích. Gã càng điên cuồng, tiếp tục dúi điếu thuốc khắp người cô. Mùi khét khét của thịt cháy hòa lẫn với mùi thơm của thuốc lá. Cô gái lăn ra giữa sàn nhà, giãy giụa co giật liên hồi như bị động kinh.

Nam cười lớn:

– A ha! Mày ra rồi đấy à! Con này hay nhỉ, phải chịu hành hạ thế này mới ra được này!

Đột nhiên, bàn tay đầy sẹo đó chới với quờ quạng về phía Tuấn.

– Mẹ kiếp! Đừng đụng vào tao! – Tuấn giật mình hét toáng lên.

Tuấn choàng bật dậy.

Xung quanh vắng lặng. Căn phòng ngủ chìm trong ánh sáng vàng mờ nhạt phát ra từ chiếc đèn chụp đặt ở hai bên táp đầu giường. Trên táp đầu giường, chiếc đồng hồ điện tử đang hiển thị 01:33 sáng.

Tuấn đưa tay vuốt mặt. Mồ hôi rịn trên trán khiến tay hắn cảm giác lành lạnh. Hắn chỉ thực sự tin rằng mình vừa trải qua một giấc mơ khi thấy một cô ả trần truồng đang ngủ say bên cạnh mình.

Tuấn với lấy cái áo choàng ngủ cotton mát lạnh khoác vội lên người. Hắn đi ra quầy bar ngoài phòng bếp, tiện tay cầm lấy chai tequila đang uống dở. Rót cho mình một ly vàng sóng sánh, cái vị hăng hắc nhẹ nhàng của thứ rượu đã được pha ủ cùng caramel khiến hắn tỉnh trí lại hơn. Hắn mơ hồ nghĩ lại giấc mộng ban nãy của mình, cảm thấy có chút rờn rợn không hiểu vì sao lại mơ thấy những chuyện đó.

Bỗng nhiên, điện thoại của Tuấn đổ chuông từng hồi inh ỏi. Hắn loanh quanh đi tìm giữa mớ quần áo bị lột vứt lung tung từ phòng khách đến phòng ngủ. Số của Hoàng Thùy hiện lên trên màn hình. Sao giữa đêm hôm khuya khoắt thế này cô ta lại gọi hắn? Hắn liếc nhìn cô gái lạ đang nằm trên giường và thấy chột dạ.

– Anh nghe đây! – Tuấn thì thầm, cố lấy ra một giọng ngái ngủ.

Đầu dây bên kia có tiếng khóc thút thít của Thùy.

***​
Căn biệt thự của chị em Hoàng Thùy tấp nập người đi ra đi vào. Có cả sắc phục cảnh sát. Có một vài phóng viên của những tạp chí công nghệ đến lấy tin về việc game thủ nổi tiếng trong giới esport Lê Hoàng Nam đột ngột qua đời trong đêm. Hàng xóm xung quanh xôn xao nói với nhau về cậu em trai của gia chủ có liên quan đến ma túy đá, nên công an đã đến làm việc.

Thùy ngồi bên sofa cùng một đồng chí công an đang lấy lời tường trình. Cô vẫn mặc trên người bộ đồ ngủ, chỉ khoác ngoài thêm một chiếc áo blaze cho đủ kín đáo. Đầu tóc rũ rượi, hai mắt cô đỏ hoe vì khóc. Tuấn ngồi bên cạnh Hoàng Thùy, vừa vỗ nhẹ lưng cô, vừa lấm lét quan sát những người đang đi lại trong nhà.

Một người nhân viên pháp y đến đưa cho đồng chí công an điều tra một tờ giấy. Xem qua, đồng chí công an điều tra nhìn Thùy:

– Cậu Lê Hoàng Nam dương tính với ma túy. Chúng tôi đã tìm thấy những gói ma túy trong phòng của cậu ấy.

Nhìn những gói nilon nhỏ đựng chất bột trắng, cùng với một gói đựng những viên nén hình tròn, Thùy ngỡ ngàng không tin nổi vào mắt mình.

– Vậy… Vậy em tôi chết vì sốc ma túy ư?

– Bước đầu chúng tôi nhận định như vậy, nhưng vẫn cần khám nghiệm tử thi để có thể đưa ra kết luận chính xác hơn. Tuy nhiên, là thủ tục thôi, chúng tôi muốn hỏi chị vài điều. Gần đây chị có thấy em trai mình có biểu hiện gì khác lạ không?

Thùy ngẫm nghĩ giây lát rồi lắc đầu.

Điều tra viên nói tiếp:

– Chúng tôi tìm thấy trong ngăn bàn của cậu ấy một tờ sao kê của ngân hàng, thấy cách đây ba hôm cậu ấy có rút một khoản tiền. Là 300 triệu đồng. Chị có biết cậu ấy đang có ý định gì với số tiền này không?

Thùy hoang mang:

– Tôi…tôi không nghe nó nhắc đến việc này.

Thùy quay sang nhìn Tuấn, ánh mắt như muốn dò hỏi. Tuấn và Nam vốn chơi thân cùng nhau, có rất nhiều chuyện Thùy biết em trai mình còn dễ dàng mở lời với Tuấn hơn là mình. Tuấn thấy Thùy quay sang mình thì vội lắc đầu.

– Anh cũng không biết. Gần đây anh với cậu ấy không nói chuyện với nhau, em biết mà…

Tuấn ám chỉ đến việc qua lại của mình với Thùy vốn dĩ không được Nam ủng hộ. Thùy không nói gì nữa.

– Chúng tôi không tìm thấy số tiền mặt này ở trong phòng. – Điều tra viên thu xếp giấy tờ lại rồi nói với Thùy – Chúng tôi nghi ngờ cậu ấy đang bị đe dọa hoặc tống tiền. Nên nếu chị biết thêm điều gì, hãy cung cấp cho chúng tôi.

– Vâng… – Vẻ mặt của Thùy ngập tràn sự âu lo và khó hiểu.

Tuấn không nói gì, mắt hắn lấm lét nhìn về phía căn phòng riêng của Nam.

Ở trong phòng Nam, Mặt Ngựa im lặng nhìn các pháp y viên đặt thi thể vào băng ca để tiến hành chuyển về khám nghiệm. Cái mặt dài khoằm khoằm của gã trông cực kỳ khó coi. Gã đi ra ban công cho đỡ cảm giác ngột ngạt của căn phòng đang đầy người chức trách đến kiểm tra hiện trường. Như không kiềm được, gã tức tối đấm mạnh vào tường.

– Sốc ma túy! Mẹ kiếp! Còn có cả chiêu này luôn! Không ngờ luôn đấy!

Mặt Ngựa nghiến răng. Gã biết rõ ràng đó không phải là nguyên nhân gây ra cái chết của tên con trai kia, nhưng gã cũng chẳng thể làm gì được hơn. Lẽ ra gã đã có thể ngăn chặn được việc này, nhưng gã đã bỏ qua một cách khinh xuất. Hoàng Nam gần như rất ít khi đi ra ngoài, và gã cũng đã chầu trực bám theo tên này một thời gian nhưng không hề thấy có liên hệ gì với Minh Duy, cũng không thấy cô ta lai vãng tiếp cận gần. Vậy mà bằng một cách quái đản, cô ta vẫn ra tay được.

– Bọn trẻ bây giờ kiểu gì cũng đá đấm. Một tháng trời mà mấy vụ liền rồi! – một điều tra viên lắc đầu than vãn.

– Thế nên lãnh đạo mới sốt ruột. Chuyên án lần này cứ dậm chân tại chỗ chưa có tiến triển gì.

– Xong xuôi rồi, rút thôi!

Những người làm công tác khám nghiệm hiện trường lục tục thu dọn và kéo nhau rời khỏi phòng. Mặt Ngựa cũng định đi theo bọn họ, thì đúng lúc đó, gã bắt gặp Tuấn lấm lét mở cửa đi vào. Gã vội nấp vào một góc tường ngoài cửa, lén nhìn vào.

Tuấn ngó trước ngó sau, rồi đi đến chỗ chiếc tủ tường có đầy cúp, kỷ niệm chương và các bằng khen liên quan đến thành tích đấu game của Hoàng Nam. Hắn ta gỡ một tấm gỗ lót ở một ngăn tủ ra, để lộ bên trong có một ngăn chứa bí mật khác.

Mặt Ngựa nhíu mày theo dõi.

Tuấn lôi ra từ trong ngăn tủ bí mật một chiếc túi da màu xanh da trời. Hắn kéo khóa ra nhìn vào xem xét, và lấy ra một chiếc điện thoại. Hắn cất cái điện thoại vào túi quần, rồi lại giấu cái túi da vào chỗ cũ. Xong xuôi đâu đấy, hắn lén lút rời khỏi phòng, như cách mà hắn vừa đến.

Mặt Ngựa vội vàng đến mở ngăn tủ bí mật, gã lấy cái túi da mở ra. Bên trong túi là những xấp tiền chẵn được buộc vuông vắn cẩn thận bằng dây nịt gọn gàng. Tổng số tiền là 300 triệu đồng. Gã ném chiếc túi trở lại ngăn tủ, rồi vội vã bám theo Tuấn.

Tuấn chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp!

***​
Những ngày đầu năm trời lạnh và ẩm ướt vô cùng. Ngọn đồi “Biệt thự đổ” như một người tu hành khoác trên mình chiếc áo choàng màu xám lặng lẽ, co ro trong những cơn mưa bụi bay bay giữa không gian nhiều sầu não. Theo lịch thì đã bắt đầu mùa xuân, nhưng có vẻ đất trời vẫn còn lười biếng cho một cuộc chuyển giao, nên vẫn cố tình để cho cây cối ngủ nướng thêm một chút.

Duy đứng như trời trồng trên mặt đất ướt sũng, cố đứng vững đôi bàn chân lạnh buốt trên một phiến đá trơn trượt. Mưa bụi phủ lên gương mặt trắng bệch của cô một lớp hơi nước mỏng, khiến cô trông như một bức tượng được tráng qua một lớp pha lê. Cô run rẩy nép vào một bên hông của căn biệt thự bỏ hoang, cố tránh những cơn gió lạnh buốt cuối đông. Thật ra, sự run rẩy này không phải vì lạnh, cô đâu còn biết thế nào là ấm lạnh nữa. Cô đang hồi hộp chờ đợi… Nếu lời của người thiếu phụ kia là sự thật, có lẽ, cô vẫn còn một hy vọng nào đó…

– Anh thật là xấu xa quá đi!

Duy giật mình. Có tiếng phụ nữ cười rúc rích bên kia bức tường. Duy nín thở, dỏng tai lắng nghe. Đúng hơn là có tiếng của một cặp nam nữ, vì ngay sau đó, cô nghe thấy giọng người đàn ông đáp lời:

– Nào, Kiều Bà! Ở đây có ai đâu, em ngại gì chứ! Đâu phải lúc nào chúng ta cũng có cơ hội gặp riêng nhau ở giữa nơi hữu ý thế này!

Duy nhận ra ngay đó là giọng của gã Mặt Ngựa, và có lẽ người phụ nữ kia là Kiều Bà, cấp trên của gã. Ánh mắt cô sáng lên, quả nhiên là những chuyện đồn đoán xung quanh gã và người phụ nữ kia là có thật. Duy rón rén thận trọng tiến lại gần bức tường bên hông căn biệt thự hoang. Ở bên hông có một lối ra. Cánh cửa gỗ đã mục và cong vênh, có rất nhiều kẽ hở nhỏ vừa đủ để có thể quan sát vào bên trong.

Bàn tay của gã đàn ông đang luồn vào dưới lớp áo lông màu đen huyền lấp lánh, rồi khẽ khàng cởi chiếc áo ra. Bên dưới là một cặp vú tròn căng, đồ sộ như hai quả bưởi vậy. Duy ghé mắt nhìn kỹ hơn. Mặt Ngựa và Kiều Bà đang quấn lấy nhau trên một chiếc bàn cũ ở trong góc căn phòng. Kiều Bà hóa ra lại trẻ hơn nhiều so với cô tưởng tượng. Cô ta có gương mặt xinh đẹp với cặp mắt sắc sảo. Cô ta ngồi trên bàn, hai chân hai tay quắp chặt lấy thân hình cao ngồng của Mặt Ngựa. Chiếc áo lông bị tuột ra, trễ nải hai bên bờ vai trắng muốt của cô ta, lộ ra chiếc áo hai dây cũng màu đen. Mặt Ngựa vừa bóp vừa hôn chầm chậm lấy đôi môi đỏ chót của người phụ nữ. Cô ta cũng đưa lưỡi của mình ra hưởng ứng.

Một hồi, Mặt Ngựa dần dần lần môi xuống cổ Kiều Bà. Cô ta cong người lên, những ngón tay thon dài xoa vuốt trên lưng gã. Cô ta khẽ rên rỉ trong cảm xúc đang trào dâng lên:

– Ôi, em thích… Em yêu anh nhiều lắm anh có biết không? Em không chịu được nữa… Anh hôn xuống dưới cho em đi, hôn ngực em đi nào…

Mặt Ngựa cúi xuống, mút chầm chậm lên cái núm vú nho nhỏ màu hồng như hai hạt đỗ của Kiều Bà. Gã vừa mút vừa cắn nhẹ khiến cho người phụ nữ kia ưỡn cong người lên vì sung sướng. Gã luồn tay xuống giữa hai chân cô ta và tách hai cặp đùi trắng ra. Bàn tay gã xoa nhẹ. Nhưng mới có thế mà người phụ nữ kia đã dạng rộng hai chân của mình ra rồi. Toàn thân cô ta uốn éo không ngừng, khi bàn tay Mặt Ngựa liên tục sục sạo bên dưới.

Mặt Ngựa hạ thấp người, tìm đến giữa hai chân của người phụ nữ kia thì bất ngờ cô ta khép chân lại.

– Cho anh hôn cô bé nào! – Gã Mặt Ngựa lẩm bẩm nài nỉ – Cả năm trời rồi anh chưa gặp lại cô bé xinh đẹp này đấy! Anh nhớ nó lắm!

– Hư quá đi! – Kiều Bà tát yêu vào má gã – Bỏ mặc người ta bấy lâu, rồi bây giờ lại còn nói nhớ nhung à!

– Ơ kìa, anh cẩn thận thôi mà. Các sếp mà nghi ngờ thì chúng ta đi đời hết đấy! Em không tin, không yêu anh à?

Nói rồi, Mặt Ngựa hí hoáy kéo chiếc váy ngắn của Kiều Bà lên. Cái quần lót ren màu đen của cô ta hiện ra trước mắt gã. Do ở xe nên Duy không thấy rõ được, cô chỉ thấy một bờ mu cao căng phồng hiện lên và một đám lông đen mượt. Mặt Ngựa đưa tay vuốt ngược đám lông từ dưới lên trên thật nhẹ nhàng, rồi hôn lên đám lông đó. Kiều Bà càng ưỡn người giãy giụa, hai tay cô ta bám chặt lấy đầu Mặt Ngựa mà ấn gã vào đó.

– Ôi, em thích quá! Đúng rồi, chỗ đó đó anh, nữa đi, em thích…

Hai bàn tay Kiều Bà cứ vần vò mớ tóc dài của Mặt Ngựa đến rối bù cả lên. Tay gã cũng mò lên bầu vú của cô ta mà bóp lấy bóp để. Lưỡi gã quét ngang quét dọc theo khe giữa cửa mình Kiều Bà. Duy không nhìn rõ nhưng nhìn qua điệu bộ cử chỉ cô có thể đoán được. Mặt Ngựa khẽ đút một ngón tay vào bên trong và móc nhẹ. Kiều Bà giật mình khép hai chân lại, cong cái mông lên:

– Ối!

– Ngoan nào em! Em ướt sũng rồi đây này!

Bàn tay Mặt Ngựa đã loang loáng vệt nước lấp lánh chảy dọc xuống từ mép âm hộ người phụ nữ.

– Tay anh! – Kiều Bà kêu lên, rồi túm lấy bàn tay trái của Mặt Ngựa, ánh mắt nhìn chiếc nhẫn bạc to bản đeo trên ngón trỏ có vẻ ngại ngần.

– À, rồi! Hiểu rồi!

Mặt Ngựa tháo chiếc nhẫn bạc ra khỏi tay. Duy lập tức chú ý đến cái nhẫn bạc đó.

– Để nó xa xa ra một chút! – Kiều Bà nhăn nhó.

– Gì mà cẩn thận thế! Nó có phải thiết bị nghe lén nhìn trộm gì đâu mà em sợ!

– Cẩn thận thì hơn! Giờ ai biết các sếp ma quái thế nào!

Mặt Ngựa hôn chụt lên môi Kiều Bà một cái, rồi đem cái nhẫn đem ra gian phòng bên ngoài, đặt lên trên một chiếc ghế sofa rách trơ tấm đệm mút. Hắn cẩn thận nhét chiếc nhẫn vào bên dưới lớp đệm, rồi quay trở lại căn phòng trong với Kiều Bà.

Duy lập tức nhón chân nhẹ nhàng luồn lên phía cửa trước. Cô đã phát chán với trò vờn nhau của cặp đôi kia. Giờ đây, cô chú ý đến chiếc nhẫn bạc. Linh cảm của cô mách bảo rằng đó là một vật quan trọng, đến nỗi cả tên Mặt Ngựa và Kiều Bà đều phải dè chừng.

Bên trong phòng, có tiếng của Mặt Ngựa đang âu yếm người phụ nữ kia:

– Nào, giờ em mút cho anh đi nào!

– Trời ơi, sao cứng thế này rồi! Anh muốn lắm rồi hả!

– Ngoan nào em yêu, anh khó chịu lắm…

Tiếng lả lơi đùa cợt của đôi nam nữ khiến cho Duy yên tâm hơn phần nào rằng mình đang không bị phát hiện. Cô tiến từng bước lại gần chiếc ghế đệm nơi Mặt Ngựa giấy cái nhẫn, và lùa tay vào dưới tấm đệm để tìm kiếm. Tay cô chạm phải một vật tròn nhỏ. Đúng lúc đó, cảm giác nóng bỏng ở đầu ngón tay khiến Duy giật mình khẽ thốt lên.

– Á!

Duy vội rụt tay lại. Chiếc nhẫn bạc bị văng ra ngoài, rơi xuống sàn đất ngay trước mũi chân cô. Chiếc nhẫn đang tỏa ra một ánh sáng màu trắng, chập chờn kỳ lạ như một vật thể sống đang run rẩy hoảng sợ.

– Ai? – Có tiếng Mặt Ngựa quát giật giọng bên trong phòng.

Duy hoảng hốt vội túm lấy cái nhẫn và nắm chặt nó trong lòng bàn tay. Cảm giác nóng rát ban nãy đã không còn nữa.

Mặt Ngựa và Kiều Bà lao ra ngoài, quần áo đầu tóc vẫn còn xộc xệch. Duy vội giấu bàn tay sau lưng, lùi lại nhìn cả hai cảnh giác. Mặt Ngựa trông thấy cô thì trợn mắt lên:

– Mày…Con này! À tao biết rồi, mày là người mới đấy à?

Kiều Bà không nói gì, liếc mắt nhìn Mặt Ngựa ngụ ý nhắc nhở về chiếc nhẫn bạc. Gã ta lập tức tiến lại chỗ cái ghế đệm, đưa tay tìm kiếm. Không thấy gì cả, gã đứng phắt dậy quắc mắt nhìn Duy:

– Con ranh này!

Duy đưa nắm tay ra phía trước cả hai, bạo gan nói:

– Đừng lại gần tôi!

Cả Mặt Ngựa và Kiều Bà biến sắc. Hai người bọn họ trừng mắt nhìn Duy, rồi quay sang nhìn nhau.

– Nếu bắt tôi về, tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết chuyện hôm nay mình chứng kiến đấy!

– Cái con này mày hết trò để chơi rồi đấy à?

Mặt Ngựa hung hãn xông tới chỗ Duy. Kiều Bà lập tức ôm lấy vai gã ngăn lại. Mặt Ngựa trố mắt nhìn cô ta khó hiểu. Không bận tâm đến gã, cô ta nhìn Duy nói với một giọng điềm tĩnh:

– Cô bé, cô muốn gì đây?

– Tôi có một việc cần phải làm! – Duy cố gắng giữ bản thân không run bắn lên khi đối mặt với ánh mắt sắc như dao cau kia.

– Cô không thể ở lại đây lâu hơn thời gian quy định được!

– Hết thời gian quy định, tôi sẽ trở lại. Xin anh chị làm ơn giúp tôi!

Mặt Ngựa gườm gườm ánh mắt nhìn Duy:

– Mày muốn làm gì?

– Một cậu thanh niên đang có ý định tự vẫn, tôi muốn ngăn cậu ta lại.

– Chuyện đó thì liên quan gì đến mày?

– Hiểu rồi! – Kiều Bà nhíu mày. – Người đàn bà đó đã từng đến cầu xin tôi nhưng không được. Có lẽ bà ta đã nhờ cô giúp à?

Duy không trả lời Kiều Bà, cô quay sang nhìn Mặt Ngựa và bình tĩnh nói với gã:

– Cũng đâu phải là chuyện gì to tát, đúng không? Anh mắt nhắm mắt mở để tôi có thể giúp người ta, và tôi cũng sẽ bảo mật chuyện này cho hai người. Đâu có mất mát gì của hai người đâu?

Các cơ trên gương mặt của gã Mặt Ngựa kia co lại hết cỡ, biểu thị cho một cơn thịnh nộ tột cùng. Gã chìa bàn tay về phía Duy, trở giọng trịch thượng:

– Đưa trả lại cho tao cái nhẫn! Rồi nói tiếp!

Duy vẫn giữ chặt chiếc nhẫn trên tay.

– Để cho hai bên được yên tâm, tạm thời tôi sẽ giữ vật này thay cho anh! Xem như đây là giao kèo của chúng ta!

Mặt Ngựa định xông tới giật lại nhưng cô gái nhanh nhẹn nắm chặt chiếc nhẫn trong tay mình. Từ trong bàn tay Duy, một ánh sáng màu trắng bạc lóe lên và từ từ lịm tắt. Mặt Ngựa biết rằng gã không thể tự ý đụng vào chiếc nhẫn được nữa. Gã miễn cưỡng nhìn Minh Duy, ánh mắt nửa cảnh giác nửa đe dọa:

– Nếu như mày có ý định khác, mày không yên thân được đâu.

***​
– Này! Minh Duy!

Chính giơ tay quơ quơ trước mặt Duy, khiến cô sực tỉnh khỏi hồi tưởng của chính mình.

– Ơ, tớ vẫn đang nghe cậu nói mà!

Chính nhìn Duy, thở dài thượt một cách chán nản. Duy đành cười cho qua chuyện:

– À. Tớ rất lấy làm tiếc về việc cậu không thể đi tiếp!

– Không phải chuyện đó. – Giọng Chính đượm buồn.

Cả hai đang ngồi trên đồi “Biệt thự đổ”, sau trận đấu vòng thứ hai của Chính ở giải game, nhưng cậu lại không thể đi tiếp được. Tuy rằng Chính vẫn nhận được khoản tiền thưởng riêng của Bạch Thiên Hương vì đã đánh bại anh ta, vẫn đủ tiền để trả lại cho bố cậu. Bạch Thiên Hương trước đó đã gửi cho Ban quản trị sẵn một khoản tiền mặt 20 triệu đồng cho ai có thể đánh hạ mình bất kể đó là ở trận đấu nào, nhưng trong lòng cậu vẫn có một sự tiếc nuối mơ hồ rất khó để mô tả.

Duy nhìn chăm chăm mặt Chính và gặng hỏi:

– Tớ thấy cậu vẫn không được vui lắm! Sao? Tiếc giải thưởng lớn kia à?

– Không, dù sao thì ban đầu chúng ta muốn dự giải vẫn chỉ vì muốn có tiền để tôi trả cho bố thôi mà! Chỉ là, tôi thấy mọi chuyện… Chà! Không biết nói như thế nào nữa!

Chính gãi đầu gãi tai tỏ vẻ bối rối. Cậu vẫn thường gặp khó khăn khi muốn diễn đạt những điều mà cậu cho rằng mình đang nghiêm túc nói. Giống như một vấn đề rất sâu sắc mà cậu lại chẳng hiểu ngọn ngành để có thể nói cho Duy một cách gãy gọn. Duy chạm nhẹ lên cánh tay cậu để cậu có thể bình tĩnh trở lại. Cậu đang mặc chiếc sơ mi đồng phục vắn ống tay lên ngang khuỷu tay, nên khi Duy chạm vào da, cậu cảm thấy mát lạnh.

Cả hai vừa từ đám tang của Bạch Thiên Hương trở về, cái chết của anh ta khiến cho Chính cảm thấy nặng nề trong đầu. Bạch Thiên Hương giỏi, nổi tiếng và giàu có. Trước giờ cậu vẫn luôn xem anh ta là thần tượng, để cậu có thể đeo đuổi ước mơ trở thành một game thủ. Cậu đã từng nghĩ rằng nếu mình cũng luyện tập để chơi thật giỏi và trở thành game thủ như anh ta, thì cậu cũng sẽ có được một tương lai giống như vậy. Nhưng hiện tại, cậu chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi và mờ mịt bủa vây lấy con đường trước mặt.

Duy nhìn chàng trai vẻ cảm thông:

– Cậu đừng lo lắng, vẫn còn rất nhiều game thủ khác, họ vẫn sống rất lành mạnh, chỉ cần họ làm chủ được bản thân mình. Chỉ cần cậu quyết tâm, cậu sẽ thực hiện được!

– Không, tôi cũng chẳng muốn làm game thủ nữa Duy ạ! – Chính vò vò mái tóc trên đầu mình – Chỉ là trước đây, tôi coi đó là một con đường để đi. Thì bây giờ, tôi chẳng biết phải đi theo lối nào nữa!

Duy im lặng nghĩ ngợi một lát, rồi cô quay sang hỏi chàng trai:

– Thế việc học nghề của cậu thì sao?

Chính chắp tay vái Duy lia lịa như đang van nài:

– Xin cậu đấy, đừng nói đến chuyện đó nữa!

Duy bật cười:

– Vì hôm trước cậu nói rằng cậu sợ các bạn gái sẽ chê cậu bẩn, nhưng tớ thì không chê cậu còn gì!

– Cậu có phải bạn gái tôi đâu! – Chính đỏ bừng mặt khi phát hiện ra mình vừa nói một câu vô duyên tai hại.

Trông thấy cặp mắt Duy tròn xoe nhìn mình ngạc nhiên, Chính vội rối rít xua tay phân bua:

– Lúc đó tôi nói vớ vẩn thôi, cậu đừng có tin là thật chứ!

– Ừ. Vậy thì lý do là gì?

– Tôi đã hỏi những người thợ ở gara, lương họ rất thấp. Họ nói nếu sau này có tiền mở xưởng riêng thì sẽ ổn hơn. Nhưng biết bao giờ mới có thể kiếm được đủ tiền mà mở xưởng. Nói chung là làm thợ máy quanh năm nằm gầm xe, ra đời chẳng ngóc đầu lên được!

Duy không nói gì thêm nữa. Cả hai cứ im lặng nhìn quang cảnh thị trấn chìm trong nắng chiều bên dưới chân mình. Trời đang dần chuyển sang hè. Những bụi hoa rực rỡ trên đồi đã bắt đàu tàn cánh, nếu không thể đơm trái, thì nỗ lực trau chuốt cho lá cây thật xanh mướt chuẩn bị đón những cơn mưa đầu mùa.

Trong khi Chính đang giữ cho mình trầm tư, thì Duy lại cứ nhìn quanh quẩn. Đột nhiên, cô gái quay sang kéo tay Chính:

– Này, cậu nhìn kìa! Có măng!

Chính nhìn theo hướng tay Duy chỉ, thấp hơn chỗ hai người một đoạn, có một bụi trúc mọc trên một mô đất. Đang vào mùa, dưới gốc tre, tua tủa những mụt măng nhỏ xíu đâm lên như những cây nến màu xanh biếc xinh xinh. Chính nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu với sự hào hứng của Duy. Măng trúc thì có gì đặc biệt. Bụi trúc bụi trúc nào mà chẳng có măng.

– Chúng ta đi bẻ măng đi! Tớ thích món măng lắm!

Duy lay lay tay Chính. Chính không kịp nói gì thì cô gái đã đứng vụt dậy và tung tăng chạy về phía bụi trúc. Cậu đành đi theo Duy.

Cả hai tới bụi trúc, càng tìm càng thấy rất nhiều măng non. Duy thoăn thoắt bẻ những mụt măng xanh mởn, xếp gọn gàng thành một đống nhỏ đặt trên cỏ.

– Trước đây tớ bị đau dạ dày, nên không thể ăn măng được! Tớ mê món miến măng nhất đấy!

– Nếu trước đây đã bị đau, thì giờ cậu cũng không nên ăn đâu! – Chính cũng đi loanh quanh, tìm bẻ măng giúp cô gái.

– Tớ không sao nữa rồi!

Duy với lấy một tàu lá dứa gần đó, khéo léo đan thành một chiếc giỏ xinh xinh. Một cách cẩn thận, cô gái xếp những mụt măng vào chiếc giỏ. Chợt nảy ra một ý, Duy reo lên vui vẻ:

– Này, chúng ta cùng về nhà cậu đi! Tớ sẽ nấu món miến măng cho cậu ăn!

Chính ngẩn người ra. Duy vỗ vai cậu giục:

– Đi thôi! Cậu vẫn hay nhờ chị Phương nấu cơm cho mà. Hôm nay, tớ sẽ dạy cậu cách nấu ăn!

Chính cười trừ, cứ như ý tưởng của Duy là điều kỳ lạ nhất mà cậu từng được nghe.

***​
Nhưng Duy đã làm thế thật.

Duy kéo Chính chạy bộ về nhà cậu. Cô gái ôm đống măng trúc vào bếp, hào hứng chỉ cho cậu cách lột vỏ măng, cách luộc măng, và ngâm măng để dành ăn dần. Chính cứ lóng ngóng làm theo cô gái như một con rối. Dần dần, cậu cũng có thể bóc tách vỏ măng một cách gọn ghẽ giống như Duy làm.

Căn bếp của hai cha con Chính như sáng bừng lên khi Duy bước vào. Cô đứng bên bàn bếp, liên tục hỏi cậu về các loại gia vị, khiến cậu cứ chạy lung tung đi tìm. Lúc thì là lọ muối, lúc lại là lọ umami nêm vào. Thường ngày, khi bố cậu ở nhà và tự nấu nướng, ông Vinh cũng hay dùng lọ này lọ kia. Cũng có khi chị Phương sang nhà và nấu giúp cậu món này món nọ. Nhưng chưa ai từng nói cho cậu biết các loại gia vị thì khác nhau thế nào, dùng để làm gì.

Cuối cùng món miến măng nấu đùi vịt cũng đã xong. Duy vui vẻ rắc một lớp hành lá xanh mỏng lên trên hai cái tô miến thơm lừng mùi đùi vịt.

– Ngon quá! – Chính vô ý thốt lên khi giúp cô gái bưng hai cái tô ra bàn ăn.

– Tự mình làm, ăn sẽ ngon hơn rất nhiều đấy! – Duy nháy mắt với Chính – Lúc nào đó, cậu thử tự mình nấu lại theo hướng dẫn của tôi nhé!

Chính phớt lờ lời của Duy bằng việc lảng sang một chuyện khác:

– Sao cậu lại thích ăn măng nhỉ. Măng là thức ăn của người nghèo mà!

Duy tròn mắt:

– Đồ ăn thôi mà cũng phân biệt giàu hay nghèo à?

Chính biết mình lỡ lời, cậu gãi tai ngượng ngập tìm cách chống chế:

– À, ý tôi là cậu rất thạo cách chế biến măng. Tôi cứ nghĩ cậu sẽ hay vào siêu thị để mua sẵn thôi.

Duy im lặng một lát, rồi cô mỉm cười:

– Ừ. Khi còn nhỏ, tớ vẫn hay cùng bố mẹ đi lấy măng. Những ngày đó thật là vui. Này, cậu có từng nghe chuyện về cây măng chưa? Rất thú vị đấy nhé!

– Chuyện gì? – Chính ngẩn mặt.

– Cậu có biết là, những cây măng này phải mất 4, 5 năm trời để cao lên được 3 centimet không?

– Lâu thế á? – Chính ngạc nhiên.

– Ừ, tớ đọc được trên mạng như vậy đấy. Nhưng từ năm thứ năm trở đi, chúng sẽ phát triển rất mạnh mẽ, chúng sẽ cao thêm 30 centimet mỗi ngày, và chỉ mất vài tuần để có thể đạt chiều cao 15 mét đấy! Những năm đầu tiên, chúng ta thấy cây tre lớn rất chậm, là vì chúng đang ngầm phát triển một bộ rễ vô cùng vững chắc bên dưới. Điều đó giúp cho tre trúc có thể trụ vững được trên mọi điều kiện khắc nghiệt, và sinh trưởng một cách mạnh mẽ. [6]

Chính ngẩn người ra. Một lúc sau, cậu bật cười:

– Tôi hiểu ý cậu rồi, Duy ạ!

Duy gật gật đầu. Ánh mắt cô lấp lánh nhìn Chính.

– Ý của cậu là, kiên trì học nghề ở trường bây giờ sẽ là nền tảng cho tương lai của tôi? – Chính nói tiếp.

– Ừ. Tớ không có ý ra vẻ dạy đời cậu đâu. Tớ chỉ kể lại cho cậu nghe về điều mà tớ học được ở những cây măng này thôi. Nhưng mà tớ vẫn thích ăn nó, vì nó ngon!

Chính cười theo cô gái.

Duy ngắm chiếc răng khểnh của chàng trai, lấy làm thú vị:

– Này, khi cậu cười, trông cậu rất đẹp trai đấy nhé!

Chính ngây người ra, hai má cậu lại nóng bừng lên. Cậu xua tay:

– Thôi thôi, cậu lo ăn đi! Nói rõ nhiều!

– Tất nhiên rồi. – Duy vui vẻ cầm đũa lên. – Ôi. Chẳng biết bao giờ tớ mới lại được ăn măng nữa!

Khi nếm miếng măng giòn tan đầu tiên trong miệng, Duy thốt lên một câu như vậy, gương mặt cô đầy vẻ xúc động.

Chính phì cười:

– Có gì đâu. Sang năm đến mùa xuân, tôi sẽ lại lên đồi bẻ măng với cậu!

Duy im bặt. Cô ngước lên nhìn Chính. Trong một giây, ánh mắt cô gái có vẻ ngỡ ngàng.

– Sao nào? – Chính ngạc nhiên – Măng thì mọc liên tục ấy mà!

– À, ừ! Phải rồi!

Duy cười. Rồi cô lại tiếp tục thao thao về những câu chuyện xoay quanh chủ đề nấu nướng của mình.

Chính lắng nghe cô gái nói, cậu thấy một niềm vui nhẹ nhàng mơn man trong lòng. Tiếng nói cười của Duy ở trong căn bếp nhỏ, khiến cho Chính có một cảm giác rất lạ lẫm. Rất khó để diễn tả.

Khi Duy đeo chiếc tạp dề, cầm đôi đũa đứng nấu nướng bên bếp, từ cô lan tỏa ra không gian xung quanh một cảm giác ấm áp và bình yên vô cùng. Mái tóc dài đen nhánh của cô đung đưa theo mỗi cử chỉ, và trong mắt cô tràn đầy ánh nắng. Dù cô chỉ mặc một chiếc áo phông và chiếc quần jeans đơn giản, nhưng Chính lại thấy cô rất xinh đẹp và quyến rũ. Ngay trong khoảnh khắc đó, ở bên cô gái, cậu đã cảm thấy vô cùng an nhiên và hạnh phúc rồi.

Có lẽ, cậu cũng chỉ mong muốn một cuộc sống như thế này thôi…

***HẾT CHƯƠNG 8***​
Ghi chú:
[6] – Nguồn Internet.