Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Chương 4: Trong không gian thí luyện

“Tinh! Ra mắt tính năng Không Gian Thí Luyện.”

Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên. Không ngờ có luôn tính năng, cứ tưởng phải đợi hệ thống thăng cấp tiếp theo, hóa ra là chưa cập nhật xong. Trần Lãm thả lỏng suy nghĩ tiếp nhận tin tức từ hệ thống.

Không Gian Thí Luyện mở ra một vùng không gian do hệ thống duy trì, ký chủ có thể tiến vào bất cứ lúc nào. Thời gian nhanh gấp mười lần so với thế giới thực. Trong không gian thí luyện tồn tại linh khí tương đồng với thế giới thực. Ký chủ chỉ có thể sử dụng linh khí để luyện tập các chiến kỹ và thủ đoạn chiến đấu, không thể sử dụng cho mục đích khác kể cả tu luyện.

“Ồ, vô đây thử chiêu mới à, ngon!” Trần Lãm thích thú.

“Công tử chỉ nghĩ có vậy. Người ta vào đây để luyện tập thuần thục, trao dồi các chiến kỹ đối kháng để khi gặp kẻ địch thật sự có thể thi triển chiến kỹ mang lại hiệu quả cao nhất, ai như công tử.” Bạch Đình trợn tròn mắt.

“Hệ thống có tính năng nào khác biệt không? Sao ta thấy giống như chơi game vậy? Nhiệm vụ, không gian hệ thống như túi đồ, không gian thí luyện thì như phòng tập, nếu các tính năng khác cũng giống như vậy thì chán nha.”

“Hừ, chắc chắn là khác, tại công tử yếu quá đó.” Bạch Đình phùng má dậm chân biến mất.

Trần Lãm vuốt mũi cười xuề xòa lập tức tiến vào không gian thí luyện, hắn biết rõ công dụng của Không Gian Thí Luyện mang lại lợi ích như thế nào.

Chẳng qua hắn vô tình nhớ lại ký ức thời niên thiếu kiếp trước.

Ngày đó Trần Lãm là tuyển thủ một đội thể thao điện tử thi đấu một trò chơi thực tế ảo. Hắn dành rất nhiều thời gian trong phòng tập để luyện liên chiêu và các mánh lỏ để chơi trên cơ đối thủ. Hồi tưởng ký ức khiến cho tâm tính quay trở lại thời điểm ấy. Tuổi trẻ là phải rực lửa.

Trước mặt Trần Lãm là một hình nhân làm từ gỗ có tu vi Kim Đan kỳ. Hình nhân này dựa vào tu vi của hắn để mô phỏng.

“À phải vũ khí trước đã, hệ thống mở vũ khí Địa cấp ngẫu nhiên đi.” Trần Lãm ra lệnh.

“Mở vũ khí Địa cấp ngẫu nhiên. Ký chủ nhận được vũ khí Địa cấp kim sắc Lãnh Nguyệt Bảo Đao.”

“Ê! Tên nghe quen vậy?” Trần Lãm nheo mắt, một thanh đao xuất hiện trong không gian hệ thống, hắn liền điều động ý niệm.

Trước mặt hắn là một thanh đao dài hơn một thước. Thân đao tựa hồ như vầng trăng khuyết, sống đao dày, lưỡi đao mỏng đầy sắc bén lạnh toát như tỏa ra hàn khí. Chuôi đao khảm một hình vành trăng lưỡi liềm ánh bạc.

Trần Lãm cầm thanh đao chém vào đường cảm thấy rất vừa tay, tràn đầy uy lực. Nhưng hắn chợt nhớ ra chiến kỹ trước đây hắn học tập với Thẩm Mộng Dao chỉ cần dùng tay không tụ lực liền chán nản bỏ Lãnh Nguyệt Bảo Đao sang một bên.

Bạch Đình hiện ra nhăn mặt:

“Công tử thật may mắn ngay lần đầu tiên đã mở ra kim sắc. Trước đây đã từng có người nắm trong tay một thanh kiếm nhưng có thể thi triển rất nhiều vũ kỹ của các loại vũ khí khác.”

Nàng nói xong liền biến mất làm cho Trần Lãm dở khóc dở cười, nàng có vẻ hiềm khích với hắn. Dẹp chuyện này qua, hắn lật bàn tay phải tụ lực.

“Bạo Thủy Xung Ba.”

Ý niệm vừa động, tay phải chưởng mạnh về phía trước, một luồng thủy linh lực mạnh mẽ phóng ra khỏi bàn tay hắn hóa thành làn sóng nước bắn mạnh về phía hình nhân.

Ầm!

Hình nhân văng xa mấy thước, trên thân lõm vào một lỗ lớn sâu hơn hai tấc ghê người. Vài giây sau hình nhân tự động nguyên vẹn.

“Tiếp.” Trần Lãm hào hứng, lần đầu tiên trong hai kiếp hắn có thể sử dụng được thứ gọi là pháp thuật.

“Thủy Ngục.”

“Thủy Phản Kính.”

Hắn liên tục thi triển những chiến kỹ theo trí nhớ, lặp đi lặp lại, thao tác từ chậm rãi đến mức lô hỏa thuần thành, tùy cơ phát động không cần phải thủ thế.

Hắn chợt nghĩ đến chiêu thức Phát Bắn Thần Bí ngày trước thi đấu, cách thức tụ lực phát động khá tương đồng với Bạo Thủy Xung Ba, khác biệt ở chỗ phạm vi tiếp xúc nhỏ hơn. Lại kết hợp với kiến thức vật lý lúc trước, cùng một dòng nước như nhau khi thoát ra với tiết diện bề mặt đầu ra nhỏ hơn sẽ cho ra dòng nước cường độ mạnh hơn. Điển hình là vòi xịt bồn cầu. Nếu áp dụng thành công cho Bạo Thủy Xung Ba sẽ cho ra cái gì?

Trần Lãm trở nên khẩn trương, hắn lập tức tụ lực vào lòng bàn tay, cố gắng áp súc linh lực hết mức có thể. Khi không thể giữ được nữa hắn chưởng về phía hình nhân.

Viu!

Không ngoài dự đoán của Trần Lãm, một cột nước nhỏ cỡ ngón tay lao ra khỏi bàn tay hắn hướng về hình nhân.

Rào!

Cột nước bay được nửa đường đột nhiên tan vỡ thành mảng rơi xuống đất bóc hơi. Trần Lãm méo mặt, hắn ngẫm lại xem mình làm sai đoạn nào. Ở khoảnh khắc cuối cùng, linh lực chỉ vừa được áp súc đến mức tối đa liền được hắn phát động ra ngoài nên không giữ được sự ổn đỉnh của khối linh lực khiến nó tan vỡ giữa chừng.

Trần Lãm rút kinh nghiệm của giảm độ áp súc linh lực đồng thời giữ linh lực lâu hơn nhằm làm quen thì mới phát động. Kết quả một cột nước bề ngang gấp đôi ngón tay cái bắn ra, lần này nó bay được thêm một đoạn lớn cỡ một nửa khoảng cách còn lại lúc nãy mới tan rã.

Hắn gật gù hài lòng, xem ra đã đi đúng hướng. Hiện tại chỉ cần tiếp tập làm quen với khả năng kiểm soát linh lực và từ từ tăng độ áp súc thì có thể hoàn thành đổi mới chiến kỹ này.

Ầm!

Không biết bao lâu sau, hình nhân rốt cuộc nổ làm đôi.

“A… quá đã!”

Trần Lãm sảng khoái cười lớn. Hắn rốt cuộc thành công. Hình nhân liên tục nổ tung, phát nào nổ phát đó.

“Tinh! Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn Cải Tạo Chiến Kỹ. Ký chủ nhận được một vật phẩm ngẫu nhiêu không giới hạn.”

Hai mắt Trần Lãm sáng trưng, trong lòng hồi hộp. Không giới hạn chẵng lẻ bao gồm mọi thứ trong thiên địa này.

Bạch Đình bỗng dưng xuất hiện bên cạnh Trần Lãm, nàng áp hai bàn tay thán phục:

“Quao! Khả năng lĩnh ngộ của công tử thật tốt, vậy mà hoàn thành nhiệm vụ ẩn, công tử mau mở quà đi.”

Được khen khiến cái mũi của Trần Lãm muốn dài ra, hắn nhếch miệng:

“Chỉ là vận dụng một ít kiến thức kiếp trước mà thôi. Nhiệm vụ ẩn là sao vậy em”

Bạch Đình chậm rãi trả lời:

“Cũng phải, mỗi thế giới đều phát triển khác nhau. Nhiệm vụ ẩn là nhiệm vụ không được hệ thống phân phát nhưng vẫn tồn tại trong hệ thống, công tử chỉ cần đạt được đủ điều kiện dù là vô tình lập tức hoàn thành, nói chung chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.”

Trần Lãm mừng rỡ, chưa gì đã xong một nhiệm vụ bất ngờ, phần thưởng lại còn ảo diệu. Tranh thủ vận may đang tới, hắn quyết định:

“Hệ thống mở vật phẩm ngẫu nhiêu không giới hạn đi.”

“Tinh! Mở vật phẩm ngẫu nhiêu không giới hạn đi. Ký chủ nhận được Hành Vân Lưu Thủy.”

“Trời.” Bạch Đình la lớn.

“Sao em kích động vậy? Hành Vân Lưu Thủy là cái gì” Trần Lãm tò mò về thứ này, có lẽ là đồ tốt.

Bạch Đình nhanh miệng giải thích:

“Hành Vân Lưu Thủy là một loại nguyên tố đặc chủng trải qua vô số tháng năm hình thành dưới điều kiện đặc biệt tại nơi có thủy linh khí nồng đậm. Hành Vân Lưu Thủy không có tác dụng công kích nhưng lại có hiệu quả phụ trợ trong chiến đấu, công tử luyện hóa nó đi, khi kết hợp trong chiến đấu sẽ gia tăng tốc độ công kích cho công tử.”

Trần gật đầu liền ngồi xếp bằng ngồi xuống, từ trong không gian hệ thống lấy ra một hộp ngọc. Bên trong hộp ngọc là một đám mây màu xanh lam. Nhìn kỹ đám mây sẽ thấy nó lợn cợn chuyển động từng lớp chồng chất lên nhau. Đó là Hành Vân Lưu Thủy, Trần Lập nuốt nó vào trong miệng.

Cảm giác mát lạnh dễ chịu lan tỏa toàn thân khiến hắn không nhịn được thở ra một tiếng. Lúc này trong đan điền của hắn có một viên cầu tròn trịa màu vàng lơ lửng, chính là kim đan của hắn.

Trần Lãm nội thị đan điền phát hiện từ trong kim đan bắn ra một đốm sáng hình cầu màu xanh lam nồng đậm thủy linh lực. Đốm sáng màu xanh lam xoay vòng quanh liên tục. Quan sát cảnh tượng như vậy, hắn liên tưởng đến hệ mặt trời, gọi đốm sáng này là thủy tinh.

Hắn nhìn kỹ vào kim đan tròn vo liền thấy nó là tập hợp của rất nhiều điểm sáng nhỏ li chuyển động liên tục cực kỳ hỗn loạn.

Trần Lãm mở mắt, hắn đã luyện hóa xong Hành Vân Lưu Thủy muốn trải nghiệm một phen. Hắn động ý niệm vào thủy tinh trong đan điền, tay kết lực.

“Bạo Thủy Xung Ba.”

Hắn nhẹ nhàng phất tay, một tia nước từ thủy linh lực hóa thành lao vút về hình nhân với tốc độ cao hơn hẳn so với những lần trước đó. Ngay cả trạng thái phát động cũng thanh thoát và đơn giản hơn rất nhiều.

“Nhanh và mạnh, đúng là nguyên tố đặc chủng, động tác của nhẹ nhàng, tao nhã rất đúng ý ta.” Hắn hài lòng rời khỏi không gian thí luyện.

Trần Lãm không hề biết rằng khi vừa rời khỏi, con ngươi mắt trái của hắn xuất hiện một chấm màu xanh lam giống y như thủy tinh và biến mất.

Trên bầu trời vô tận một hư ảnh hình con mắt mờ ảo loáng thoáng xuất hiện nhìn về nơi ở Trần Lãm, nó chỉ tồn tại trong nháy mắt lập tức biến mất.

Tại một nơi ngôi làng nhỏ tọa lạc bên bờ hồ tĩnh lặng, một ông lão đang quan sát thảo dược đột nhiên rung động ngẩn đầu nhìn vào màn đêm vô tận.