Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Chương 2: Hệ thống

Trong một hang động trống trải được dựng lên như một căn phòng thời kỳ đồ đá, có một thiếu niên được bị thương phần lớn nửa trên cơ thể đang nằm trên giường gỗ. Xung quanh giường rải đầy những viên đá màu trắng bạc.

Chỉ là thiếu niên này giống Trần Lãm như đúc, khác biệt duy nhất là người này đang chịu những vết thương xuyên vào gần một nửa cơ thể từ đầu đến bụng.

Đột nhiên cơ thể thiếu niên phát ra ánh sáng nhàn nhạt, gương mặt nhăn nhó đến vặn vẹo.

“Đau quá, ta không phải chết rồi sao?”

Trần Lãm chấn động ngay khi bắt đầu có lại ý thức. Nhưng ngay lập tức hắn chìm vào sự đau đớn thống khổ không thể nào diễn tả được. Da thịt như bị dao cắt vào, xương cốt vỡ vụn. Thậm chí hắn còn không chuyển động được ngón tay ngón chân, mắt đối diện với một màn đen kịch không nhìn thấy ánh sáng.

Ngay lúc đó, thứ ánh sáng nhàn nhạt bao quanh thân thể Trần Lãm biến hóa, nó mở rộng và lập tức thu nhỏ, sau đó lại tiếp tục biến hóa như thế. Kỳ diệu là sau khi kết thúc chu trình thì máu chảy trên các vết thương như bị chôn vào cơ thể hắn, những vết cắt tương đối nhẹ hóa liền trở lại.

Không biết bao lâu lớp ánh sáng bao bọc toàn thân Trần Lãm chậm rãi tiêu tan, mọi vết thương biến mất, ngay cả những nơi lở loét cũng trở thành da thịt hồng hào, tứ chi cứng cáp khỏe khoắn. Lúc này cơn đau chấm dứt, Trần Lãm từ từ mở mắt.

“Ta vậy mà xuyên không thật, không ngờ chuyện chỉ có trong các tiểu thuyết tưởng tượng thật sự tồn tại.”

Trần Lãm tự hỏi trong đầu, chậm rãi ngồi dậy kiểm tra cơ thể.

Sau khi đánh giá cơ thể không còn vết tích gì hắn bắt đầu sắp xếp lại lượng trí nhớ mới dung nạp.

Thế giới mà Trần Lãm xuyên tới được gọi là Tử Huyền Tinh với hơn một nửa bề mặt là nước. Tử Huyền Tinh có năm lục địa rộng lớn lần lượt là Thiên Việt Đại Lục, Đông Việt Đại Lục, Nam Dương Đại Lục, Bắc Hàn Đại Lục và Mạc Cao Quật. Trong đó nơi ở của hắn hiện tại là Hắc Sâm Lâm nằm trong Thiên Việt Đại Lục. Thiên Việt Đại Lục và Đông Việt Đại Lục tiếp giáp với nhau cùng với khí hậu ôn hòa tạo thành nơi tụ họp nhiều tu chân giả nhất.

Phải, đây là thế giới tu chân, chỉ cần là người có linh căn thì có thể hấp thu linh khi đặt chân vào con đường tu luyện tàn khốc. Nói tàn khốc là bởi đây là thế giới mạnh được yếu thua, tồn tại rất nhiều chủng tộc không chỉ riêng nhân loại, trong quá trình tù luyện chắc chắn sẽ cần đến tài nguyên và cách nhanh nhất là chiếm đoạt. Có thể nói đây là thế giới nói chuyện bằng nắm đấm, ngươi yếu hơn thì người không có tư cách nói chuyện đạo lý.

Tới đây Trần Lãm hít thở dồn dập, bởi vì hắn không có linh căn.

Không, hắn vốn dĩ có linh căn mà lại còn là tam sinh linh căn. Người tu luyện chỉ cần có linh căn thì có thể hấp thu linh khí và có thể chuyển linh khí thành năng lượng tương ứng với loại linh căn đó. Như vậy một người có linh căn hệ hỏa sẽ chỉ có thể phát ra năng lượng hệ hỏa để sử dụng trong chiến đấu, hoàn toàn không thể tạo ra năng lượng hệ khác như hệ thủy. Còn Trần Lãm hắn có đến ba loại linh căn khác nhau gồm thủy, hỏa và lôi, để hắn đối mặt với một người chỉ một loại linh căn thì không khác sói dạo chơi bầy cừu.

Mấu chốt là Trần Lãm bị đoạt mất linh căn, đó mới là nguyên nhân khiến hắn rối loạn tâm tư.

Trần Lãm sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng nhỏ ngoài rìa Hắc Sâm Lâm. Mang trong người tam sinh linh căn nhưng hắn không thể tu luyện vì kinh mạch quá hẹp và nhiều bộ vị tắc nghẽn không thể nào đả thông. Vì vậy mẫu thân của hắn đã quyết định rời làng để tìm linh dược, đan dược phù hợp chữa trị. Thời gian mẫu thân hắn rời đi không lâu xuất hiện một nhóm bốn người mặc áo choàng đen loáng thoáng có thêu một cây kiếm nhỏ màu trắng đi ngang ngôi làng. Trong đó có một kẻ nhìn ra được tam sinh linh căn của Trần Lãm liền ra lệnh cướp đoạt đồng thời thủ tiêu toàn bộ ngôi làng nhằm giết người diệt khẩu.

Trần Lãm vốn dĩ sẽ bị tên cầm đầu giết chết nhưng khi tên này vừa thu được tam sinh linh căn thì dị biến phát sinh. Một nữ nhân toàn thân váy dài hai màu trắng và lục bích lã lướt trên không trung xuất hiện, tóc đen tuyền bồng bềnh tung bay trong gió, mạng che mặt chỉ để lộ cặp mắt xanh lục trong veo. Chỉ thấy nàng vừa xuất hiện liền xuất kiểm, cả bốn tên áo choàng đen lập tức buông ném Trần Lãm về nàng và lao ra hướng ngược lại. Nhận thấy Trần Lãm bay tới, nữ nhân liền thu hồi thế công bắt lấy hắn đặt nằm cạnh gốc cây và bay về phương hướng bốn tên kia.

Một khắc sau hắn thấy nàng bay trở lại trong trạng thái yếu nhược. Không nói một lời nào, nàng ôm lấy hắn lướt ra khỏi ngôi làng toang hoang.

Trần Lãm vẫn nhớ rõ cảm giác bi phẫn không cách nào diễn tả được, phụ mẫu và rất nhiều kỷ niệm tại ngôi làng này được hắn ghi nhớ đậm sâu trong đầu.

Nữ nhân cứu Trần Lãm bay tới một động phủ kín đáo trong Hắc Sâm Lâm, cũng chính là nơi hắn đang ở hiện giờ.

“Đã để lọt mất một tên, ta xin lỗi đã không cứu được tất cả.”

“Ta là Thẩm Mộng Dao, từ giờ ngươi là sư đệ của ta, ta sẽ lo cho ngươi.”

Vẻ áy náy hiện rõ trên khuôn mặt trong trẻo của Thẩm Mộng Dao, nàng dùng một số loại đan dược trị thương cho Trần Lãm. Một ngày Thẩm Mộng Dao đem về một linh căn hệ thủy đồng thời hỗ trợ khai mở kinh mạch. Thấm thoát trôi qua tám năm dưới sự chỉ điểm của Thẩm Mộng Dao, Trần Lập đã đạt Trúc Cơ viên mãn. Mức độ này có thể so sánh với người có thiên phú tu luyện. Hắn phải khai mở kinh mạch nên tốn không ít thời gian nhưng bằng với ý chí không ngừng đã có thể đạt được thành quả này có thể nói là hơn người.

Lần này Trần Lãm cùng Thẩm Mộng Dao luyện kiếm ở ngoài đã bị một nhóm người tập kích, mục tiêu của bọn chúng là thân thể của Thẩm Mộng Dao. Chiến đấu kịch liệt, Thẩm Mộng Dao tăng mạnh lực lượng muốn đồng quy vụ tận với bọn chúng để bảo vệ Trần Lãm thì một tên mặt ngựa thoát ra chém về Trần Lãm. Trần Lãm chỉ là một Trúc Cơ viên mãn nhỏ bé làm sao chống đỡ được, một phần cơ thể nát bấy, đan điền tan vỡ, đau đớn kịch liệt.

Ngay khoảnh khắc một kiếm chuẩn bị kề cổ Trần Lãm thì thì một cột sáng tận trời xanh chiếu rọi bao phủ lấy Trần Lãm và cả tên mặt ngựa. Khác biệt là Trần Lãm không bị ảnh hưởng còn tên mặt ngựa phân rã thành từng điểm sáng nhỏ, vẻ mặt dữ tợn ác độc trên người hắn vẫn không thay đổi cho đến khi triệt để tiêu biến, tên này đến chết cũng không biết mình chết như thế nào. Cùng lúc đó Trần Lãm mất đi ý thức và khi tỉnh lại là tình huống hiện tại. Hắn nằm đây tức là Thẩm Mộng Dao vẫn còn sống.

“Bọn chó này, cha mẹ không còn, một lần mất linh căn, một lần bị hủy đan điền, số ngươi cũng quá khổ rồi.” Trần Lãm không nhịn được chửi thề, bản thân hắn cũng không chấp nhận nổi số phận trêu người của cố chủ nhân thân thể này.

Trần Lãm thầm cảm khái, bản thân hắn ở kiếp trước còn hạnh phúc hơn rất nhiều lần. Tuy cha mẹ mất sớm nhưng hắn vẫn nhận được tình cảm gia đình, đó là thứ tình cảm thiêng liêng mà hắn khắc cốt ghi tâm. Chưa kể hắn còn có Chung Uyển Đình, có cuộc sống vô vàn người ước ao. Giờ đây hắn phải bắt đầu lại từ con số không, ở một nơi hoàn toàn mới lạ.

Nhắc tới Chung Uyển Đình hắn lại thở dài, không biết nàng hiện giờ như thế nào. Trong vài giây cuối cùng ở kiếp trước hắn nghe được nàng bảo chờ, kết hợp với linh khí xuất hiện và thế giới tu chân hắn nghĩ đến một khả năng vô cùng nhỏ bé gặp lại nàng. Tu luyện vất vả như vậy không khéo chết già tới khi gặp được nàng.

Việc hắn cần làm bây giờ là phải mạnh hơn, nhưng đan điền không còn tu luyện thế nào được. Đầu Trần Lãm rung động.

“À có hệ thống đó không? Ta nghe có hệ thống đưa ta đến đây.”

“Tinh! Hệ thống hoàn thành đồng bộ.” Một âm thanh máy móc chậm rãi vang lên trong đầu Trần Lãm.

“Hệ thống gì tiếng nghe như máy tính phiên dịch tự động vậy.” Mặt Trần Lãm giật giật, âm thanh phải nói dở tệ.

Dòng suy nghĩ vừa kết thúc, một luồng ánh sáng hiện ra ngay trước mặt Trần Làm từ từ ngưng tụ thành một hư ảnh nữ nhân trưởng thành.

Trần Làm lập tức chấn kinh:

“Uyển… Uyển Đình?”

Hư ảnh cuối đầu mỉm cười trả lời:

“Xin chào ký chủ, thiếp thân là người quản lý Hệ Thống Công Lược, có thể thay mặt hệ thống giải thích các vấn đề liên quan đến hệ thông trong phạm vi cho phép.”

“Thiếp thân dựa theo ngoại hình của người để lại ký ức sâu đậm nhất với ký chủ để mô phỏng. Mời ký chủ đặt tên?”

Hư ảnh “Chung Uyển Đình” chậm rãi giới thiệu, đây không khác gì người vợ Chung Uyển Đình hàng thật giá thật của Trần Lãm. Ngay cả giọng nói không khác một tí.

Trần Lãm nhìn qua hư ảnh, nàng mặc một bộ váy cổ trang màu trắng thánh khiết và nhã nhặn như một thần tiên tỷ tỷ đồn đại kiếp trước, hắn gật gù:

“Gọi là Bạch Đình đi, nhưng mà đừng gọi ta là ký chủ, nàng gọi gì khác đi.”

“Bạch Đình xin chào chủ nhân.” Nàng lại cúi đầu.

“Đừng! Cái gì mà chủ nhân, thân thuộc hơn đi.” Trần Lãm dở khóc dở cười xua tay.

“Vậy thiếp thân gọi công tử nha.” Bạch Đình vẫn mỉm cười.

“Ừ được, nghe sang hẳn. Em nói xem hệ thống này có tác dụng gì?” Trần Lầm gật gật chấp nhận.

Nàng chậm rãi giải thích:

“Hệ Thống Công Lược sẽ đưa ra phương hướng cho công tử phát triển trở thành chí cường giả. Cụ thể, hệ thống sẽ tính toán và phân phát các nhiệm vụ cho công tử hoàn thành, một khi hoàn thành công tử sẽ nhận được phần thưởng tương ứng. Nhiệm vụ có khó có dễ nhưng công tử nhất định phải hoàn thành, bởi bên cạnh phần thưởng sẽ có trừng phạt đối với công tử nếu không hoàn thành nhiệm vụ theo điều kiện, thậm chí có thể chết.”

Trần Lãm giật mình:

“Cái gì? Có thể chết nữa sao, nhiệm vụ quá mức so với khả năng của ta thì làm sao hoàn thành được?”

Bạch Đình ôn tồn trả lời:

“Công tử đừng vội. Hệ thống đương nhiên sẽ không dồn công tử vào chỗ chết. Hệ thống có nhiều tính năng hỗ trợ công tử gia tăng sức mạnh, như vậy đảm bảo công tử có thể hoàn thành nhiệm vụ. Đương nhiên sinh tử của công tử thì công tử phải tự nắm chắc, hệ thống chỉ đưa ra nhiệm vụ, giải quyết như thế nào tùy thuộc vào công tử.”

Nàng tiếp tục:

“Hiện tại công tử công tử mới tiếp nhận hệ thống, hệ thống sẽ bắt đầu từ cấp thấp nhất là Thanh Đồng, khi hệ thống đủ điều kiện thăng cấp sẽ thông báo cho công tử, các tính năng sẽ được mở ra khi hệ thống đủ cấp.”

Trần Lãm nghe xong hài lòng, ít nhất hắn cũng có được những lợi ích như vậy mới dám xông pha giang hồ. Hắn cũng không dự định ỷ lại hệ thống, dù hắn có hệ thống nhưng kẻ địch quá mạnh thì một ngón tay cũng có thể diệt sát. Giống như tình cảnh ngôi làng lúc nhỏ vậy.

Âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên:

“Tinh! Hệ thống đồng bộ thành công. Ký chủ nhận được Hồng Bao Chào Mừng.”
“Tinh! Ký chủ nhận được Hồng Bao Đền Bù.”