Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

, 255, 0)”>Chương 8: Vị không tệ

Trên một vùng đất trù phú, cây xanh bạt ngàn, núi cao xuyên chín tầng mây, suối nhỏ róc rách, bình yên vô cùng.

Giữa bầu trời trong xanh nổi lên từng gợn sóng, không khí xung quanh cuộn vào một chỗ, dần hình thành một vòng xoáy. Trung tâm vòng xoáy lấp lóe ánh sáng nứt gãy, một tấm thảm lao vụt ra khỏi vòng xoáy bay thẳng một đường.

Trên thảm là một cô gái mang mái tóc màu bạch kim óng ánh cầm quyền trượng đứng thẳng.

Nàng có dáng người thon thả lả lướt, bờ vai nhỏ nhắn, cung trang kín đáo màu trắng che phủ ôm sát để lộ đường cong hút hồn tạo nên vẻ đẹp thánh khiết nhưng cũng rất quyến rũ. Nàng như một đóa sen băng ngọc khiết nở rộ trên nền trời. Chỉ là sắc mặt nhợt nhạt, môi rỉ một chút tia máu.

Chợt nàng phun ra một ngụm máu, khí tức suy yếu.

“Nơi này hình như là Bình Nguyên Giới, thật là không can tâm.”

Nàng thều thào một hơi. Hiển nhiên thảm trạng hiện tại là kết quả của một trận kịch chiến.

Ngay lúc này không gian một vùng chấn động, vô số vết nút to lớn xuất hiện, từng mảng không gian tan vỡ, từ bên trong bước ra một thanh niên dáng vẻ nho nhã.

Nàng nhìn thanh niên này sắc mặt liền đại biến.

Thanh niên cười nhạt, trên đôi mắt lộ ra vẻ tham lam dữ tợn phá hủy dáng vẻ nho nhã của hắn. Hắn nói:

“Phó thánh chủ à tại sao phải chạy trốn như vậy? Vốn dĩ chúng ta đã có thể trở thành phu thê cùng nhau chia sẽ lực lượng, cùng nhau tận dụng tối đa mọi thứ truy cầu đại đạo vĩnh hằng. Tại sao nàng bất chấp như vậy? Hãy giao cho ta Thôn Phệ Hồng Liên đổi lại nàng được tất cả mọi nguồn lực đột phá, cũng như hồi sinh Thái Sơ Thánh địa.”

Cô gái lạnh lùng nắm chặt quyền trượng cất giọng:

“Thường Nguyệt Yến sẽ chấp nhận loại người hủy diệt Thái Sơ Thánh địa như ngươi sao? Nằm mơ đi Đoạn Vô Ưu, muốn lấy Thôn Phệ Hồng Liên sợ ngươi phải trả giá đắt.”

Đoạn Vô Ưu nghiễn ngẫm gật đầu:

“Vậy ta muốn xem cái giá bao nhiêu.”

Hắn phất tay, một cung điện cao vạn trượng xuất hiện sau lưng. Từ trong bay ra hàng vạn thân ảnh bao vây khắp không gian. Trong ánh mắt Thường Nguyệt Yến chớp động, rất nhiều gương mặt quen thuộc trước mắt nàng. Thường Nguyệt Yến cười lạnh:

“Giao hảo bao lâu các người dám cùng tên khốn kiếp này liên thủ.”

“Bách Liên Phân Thân.”

Ý niệm khẽ động, bên cạnh Thường Nguyệt Yến hiện ra một trăm đóa bạch liên hóa thành một trăm nữ nhân y đúc nàng.

Đoạn Vô Ưu trầm giọng:

“Lên, tiêu diệt ả.”

Hàng vạn luồng công kích kinh thiên ập vào một trăm nữ nhân và Thường Nguyệt Yến. Thế công áp đảo quá chóng đem một trăm nữ nhân hóa thành hư vô lộ ra Thường Nguyệt Yến còn sót lại. Đúng lúc này nàng vừa kết thúc động tác kết ấn, nhắm mắt nở nụ cười đẹp đẽ.

“Cấm thuật Luân Hồi Vạn Biến Bạo.”

Trước khi công kích chạm đến chưa đến một hơi thở, một cỗ lực lượng sáng chói từ Thường Nguyệt Yến tỏa ra khắp không gian. Tất cả công kích tiêu biến không một vết tích, không âm thanh, không chấn động.

Nhận ra nguy hiểm trí mạng, Đoạn Vô Ưu thân thể phá không gian quát to:

“Không ổn! Rút”

Đám cường giả đi cùng Đoạn Vô Ưu lúc này mới ý thức được nguy cơ sinh tử. Chúng muốn trốn vào hư không nhưng không còn kịp nữa. Không gian xung quanh bị năng lượng sáng chói bao phủ nháy mắt. Một vùng không gian rộng lớn chìm trong ánh sáng toàn phần. Rất lâu sau ánh sáng ảm đạm, để lại vùng không gian tĩnh lặng không một bóng người như chưa từng xảy ra biến động.

Bên trong căn phòng, Trần Lãm nhắm nghiền hai mắt, tuy nhiên lại không hề mệt mỏi, trái lại tinh thần sảng khoải vô cùng. Hồn lực của hắn không ngừng giao thoa luân chuyển với Thẩm Mộng Dao tạo ra hiệu quả kỳ lạ, lúc này chính thức đạt tới Kim Đan trung kỳ. Hắn chậm rãi mở mắt.

“Tinh! Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến Trị thương sư tỷ. Ký chủ nhận được ba viên Hồi Khí Đan, ba viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn, một bùa dịch chuyển sơ cấp.” Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu.

Hắn không hề để ý đến, toàn bộ ánh mắt tập trung vào ngọc thể bên dưới. Phát hiện Thẩm Mộng Dao chăm chú nhìn, hắn cười nhẹ nói:

“Sư tỷ sống rồi, thiếu chút nữa ta đến không kịp.”

Chỉ thấy Thẩm Mộng Dao nghiêm mặt đanh giọng:

“Thấy ta sống rồi sao nguơi còn không tránh?”

Trần Lãm giật mình chuyển động, hắn theo trí nhớ hoàn toàn chưa bao giờ thấy nàng nghiêm túc như vậy. Sư tỷ của hắn tính tính trong trẻo, tuy khá lạnh lùng ít cười nhưng rất ôn nhu. Nàng chưa bao giờ thể hiện bộ mặt như hiện tại.

“Á” Thẩm Mộng Dao rên khẽ, hiển nhiên khúc thịt cứng ngắc kia vẫn còn nằm trong động huyệt, nó vô tình chuyển động muốn đâm vào sâu hơn làm nàng phản ứng không kịp.

Thẩm Mộng Dao cắn môi cố gắng ổn định hơi thở nói:

“Ngươi mau tránh ra.”

Nàng không hiểu sao khí lực như mất hết, cảm giác xấu hổ bao phủ, da thị ửng hồng. Nàng giận nhưng không nỡ đánh tên sư đệ này.

Trần Lãm làm sao không nhìn ra. Hắn nở nụ cười dịu dàng, dương căn chuyển động dương căn thật chậm Thẩm Mộng Dao run lên vội lấy tay che miệng. Hắn đối mặt với Thẩm Mộng Dao nhẹ giọng:

“Xin lỗi sư tỷ, đây là cách duy nhất cứu sư tỷ, ta không muốn mất tỷ.”

Nhận ra ánh mắt của hắn không hề giả dối, Thẩm Mộng Dao vẫn cứng rắn:

“Ngươi biết vậy… ưm… sao lại còn… ưm”

Trần Lãm nhìn sư tỷ hắn phải cố gắng kiềm chế mà bật cười:

“Ta biết nên ta muốn sư tỷ cảm nhận trọn vẹn.”

Không để Thẩm Mộng Dao phản ứng, hắn liền đặt một nụ hôn lên môi nàng. Một cảm giác không tả chạy dọc sống lưng, hai má ửng hồng. Nàng ngậm chặt miệng, tâm trí rối bời.

Trần Lãm nhận định nàng ngại ngùng bởi đây là lần đầu tiên, hắn liền đổi phương hướng tấn công. Hai đầu ngón tay kẹp vào nhũ hoa se tròn.

“Á.” Thẩm Mộng Dao há miệng rên thành tiếng vang, bên dưới căng cứng siết chặt mạnh mẽ, một luồng nước ấm trào ra. Nàng tiết thân lần đầu tiên trong đời.

Trần Lãm không bỏ qua khoảnh khắc, lách đấu lưỡi tiếng vào trong miệng nàng cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương. Hắn tham lam hút lấy dịch mật bên trong.

Thẩm Mộng Dao sau khi lên đỉnh vu sơn bị ba phương tấn công liền mềm nhũn. Cảm giác vừa rồi thật thoải mái, sung sướng vô cùng, lần đầu tiên biết đến. Nàng cảm thấy mọi thứ xung quanh như biến mất, tâm trí chỉ còn duy nhất tên sư đệ nàng yêu chìu.

Trầm Lãm tiếp tục động, dương căn ra vào xuyên phá ngóc ngách chật hẹp mà ẩm ướt. Nhịp độ chín cạn một sâu khiến hạ thân Thẩm Mộng Dao run rẩy liên tục, vô thức cong theo nhịp đâm của hắn.

“Ư… ư… đừng mà.” Thẩm Mộng Dao nhắm mắt run lẩy bẩy, hai tay vòng ra sau lưng hắn siết mạnh.

“Hừ… sư tỷ chặt thế này.” Trần Lãm thở mạnh tăng tốc.

Hắn lại tách miệng nàng đưa luỡi tiến vào, lần này dễ dàng không gì ngăn chặn. Hắn hút lấy hết hương dịch trong miệng đồng thời truyền nước bọt. Thẩm Mộng Dao nhanh chóng nuốt lấy rên ư ử trong cổ họng.

“Ư… chậm lại… ta khó thở quá… ư.” Thẩm Mộng Dao tách đầu rút khỏi miệng hắn thở phì phò.

“Tại sư tỷ siết chặt làm ta sướng quá.” Hắn thì thầm vào tai nàng.

Cảm thấy lỗ tai được phà hơi nóng, mùi nam tính thuần túy sốc vào mũi mà nàng rùng mình. Trái lại nàng không chán ghét chúng.

“Ứ… ứ… sao sướng thế này?” Thẩm Mộng Dao thấy đầu mình như trống rỗng, nhũ hoa săn cứng nhô cao được hắn chăm sóc tận tình từ nãy.

Nàng cảm thấy sướng khoái vô cùng, cảm giác rất tả. Đột nhiên nàng cảm giác có thứ gì bên trong hạ thể muốn phun, tay chân co quắp.

“Á… á… có gì đó trong ta muốn trào ra.” Nàng mở to mắt hổn hển môi mấp máy.

“Sư tỷ đừng nén, cứ để nó ra đi, hừ.” Trần Lãm hừ nói dồn sức đâm dương căn vào thật mạnh, tốc độ nhanh nhất có thể.

Thẩm Mộng Dao căng cứng người, tứ chi mất hết khí lực, trong huyệt đạo trào ra một dòng nước ấm. Ngay lúc đó Trần Lãm gầm lên bắn thẳng hết tất cả tinh hoa vào tận đỉnh hoa tâm.

Thẩm Mộng Dao run rẩy liên hồi, cảm giác thỏa mãn chưa từng có hiện hữu toàn thân. Trần Lãm nằm xuống ôm nàng vào lòng vuốt vẻ thân thể.

Dương căn đã ra một lần nhưng Trần Lãm hiểu đây là lần đầu của nàng, hắn thủ thỉ:

“Sư tỷ có thể dùng miệng giúp ta bên dưới được không? Nó còn hơi khó chịu.”

Thẩm Mộng Dao đã hồi tỉnh một phần, run nhẹ. Nàng thầm nghĩ chuyện tày trời đã làm rồi thôi thì giúp hắn thêm một chút cũng không sao, miễn kết thúc là được.

Nàng trở mình cúi xuống cầm lấy dương căn của hắn. Thật to và cứng là điều nàng nghĩ, khuôn mặt đỏ rực ráng chiều. Nàng hé mở môi thơm ngậm vào.

“Hừ, sướng quá sư tỷ.” Trần Lãm không nhịn được rên rỉ, miệng sư tỷ hắn thật diệu kỳ.

Nàng chậm rãi ấn miệng hút vào thật sâu mới rút ra. Động tác có phần ngô nghê nhưng lại cẩn thận vô cùng, không để răng chạm vào.

Mãi đến khi nàng cảm thấy mỏi cả miệng thì một dịch chất đặc sệt phun ngập miệng nàng. Nàng lập tức trợn mắt nhưng vẫn không nhả dương căn, nàng cố gắng nuốt hết thứ dịch nồng dương tính đó vào hết tất cả, không chừa sót một giọt. Nàng vô thức ngẫm nghĩ:

“Vị không tệ.”

Nàng ngẩn đầu nhìn gương mặt thoải mái của Trần Lãm, trong lòng phức tạp.

“Đã xong rồi, người mau ra ngoài để ta thay y phục.” Nàng đỏ mặt trầm giọng.

Trần Lãm không rời đi lại ngồi dậy ôm gọn cơ thể thơm tho của sư tỷ hắn vào lòng, nhẹ giọng nói:

“Sư tỷ đẹp quá, chuyện cũng đã làm rồi, ta muốn ôm sư tỷ thêm một lúc.”

Thẩm Mộng Dao nghe vậy mà trái tim run lên. Đáng lẽ nàng sẽ phải đạp hắn bay ra khỏi phòng nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại chấp nhận cho hắn ôm, có lẽ nàng chìu hư hắn quá rồi.

Hai cơ thể nam nữ áp chặt lấy nhau, cảm nhận hơi nóng và nhịp đập trái tim đều tăng nhanh một bậc. Trần Lãm nắm bàn tay sư tỷ ôn nhu hỏi:

“Ta cảm thấy lực lượng sư tỷ không bằng khi trước, có phải vì đã cứu ta không?”

Thẩm Mộng Dao hừ nhẹ:

“Ta dùng một loại bí thuật tổn thất tu vi để tăng lực lượng bộc phát trong một chiêu, nhưng vì đối phương bốn người nên tu vi đánh xuống Nguyên Anh kỳ.”

Trần Lãm nghe vậy mà trong lòng nộ hỏa, Thẩm Mổng Dao siết chặt tay hắn nói tiếp:

“Trong khoảnh khắc có một tên may mắn thoát được, hắn liền muốn giết sư đệ, ta lại bị kẹt ba tên kia bất khả kháng. Đúng lúc tên đó một chiêu nữa liền giết được đệ thì một luồng sáng từ trên trời bao phủ lấy đệ, tên kia liền bốc hơi không còn cặn.”

Nguyên lai lúc Trần Lãm được luồng sáng bao phủ, Thẩm Mộng Dao đã diệt sát ba tên còn lại. Nàng một thân yếu nhược cố gắng mang hắn vào trong động phủ, dốc ra lượng lớn linh thạch cho hắn khôi phục, nàng không chắc hắn có bảo toàn được không chỉ ôm hi vọng hắn vượt quá một kiếp sinh tử. Bản thân trọng thương liền trở về phòng tạo kết giới bế quan trị thương. Vì vậy mà Trần Lãm không cảm nhận được sự tồn tại của nàng. Nếu không phải có hệ thống, hắn đã đánh mất vị sư tỷ tuyết sắc này vĩnh viễn.