SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Chương 70: Thoát Về

Sau vài vòng bia thì tên Tuấn cũng có chút men trong người, hành động của hắn càng ngày càng lớn mật hơn.

“Nào Trà My, em thật xinh đẹp đó…. Nào uống với anh một ly nữa nào…” Hắn đưa đầu sang gương mặt trong trẻo của Trà My, hơi thở đầy mùi cồn phả vào mặt nàng.

Trà My cũng là bạn của Nhi, nàng khi nãy do quá say nên bị người khác dẫn tới chỗ này. Cho tới ban nãy được một người nào đó cho uống một cốc nước giải rượu thì mới dần tỉnh lại.

Chứng kiến cảnh tượng ghê tởm này, đến cả tam quan của nàng hiện giờ vẫn không tin được là nàng lại có thể đặt chân tới chỗ này. Trà My hướng ánh mắt về phía Nhi đang ngồi sát bên nàng.

Đáp lại ánh mắt của nàng cũng chính là ánh mắt bất lực của Nhi, ban nãy rõ ràng là cả đám hẹn nhau đi hát karaoke cùng nhau mà, sao bây giờ lại ra nông nỗi như thế này.

Nàng cố gắng xoa mặt để có thể nhanh chóng tỉnh lại, nhưng cơn đau đầu đang hoành hành bên trong đầu làm nàng vô cùng khó chịu.

Phía kế bên nàng, Nhi đang nửa tỉnh nửa say. Khi nãy nàng nhớ rõ tên kia nói với nàng rằng đám bạn đang đợi nàng ở bên trên, tuy nhiên khi đến nơi liền không thấy đâu nữa, tiếp đón nàng chính là cái đám bẩn thỉu này.

Tuy nhiên sau khi hai cô gái nhân viên bước vào, ban đầu nàng khá đề phòng nhưng khi nãy cô gái kia nói nhỏ vài tai làm Nhi chợt bừng tỉnh, cảm giác ấm áp của sự quan tâm kèm theo đó một sự tự trách lan tỏa trong tâm trí nàng.

Bên ngoài có một tên lính đang canh gác, không thể nào xông ra ngoài một cách dễ dàng như vậy.

Sau khi Tuấn sắp xếp xong xuôi, hắn nhắn một tin nhắn vào số điện thoại của cô đào do hắn điều vào phòng.

Còn Tuấn hít một hơi rồi bước lên phía trên, thằng Đức là thằng em họ của hắn, ăn chơi khá sòng phẳng nên hắn rất ưa thích. Còn Phương là một người hiểu chuyện và ăn chơi rất thoải mái, cả hai tên này đều làm Tuấn đánh giá cao.

“Giúp hai đứa bây một lần này vậy.” Hắn nghĩ thầm, sau đó bước lên cầu thang.

.

.

“Ê Nhịn…. Mày xuống lấy hai chia rượu lên cho anh Lâm nè. Ông chủ tao có nhắn cho anh Lâm hai chai để bên dưới, mau xuống lấy không thôi quên.” Tuấn bước lên nói với tên canh gác ngoài cửa.

“Đợi một chút rồi xuống lấy sau.” Tên Nhịn này cũng khá đề phòng, vô cùng nghe lời tên Lâm nên không dám lơ là.

“Nhanh đi. Tao sắp xuống ca rồi, một chút không ai canh làm sao lấy được. Không đưa cho anh Lâm chắc ông chủ la tao chết.” Tuấn vẻ mặt nửa giả nửa thật.

“Ừ… Vậy đi nhanh đi….” Tên Nhịn gật nhẹ đầu, chỉ đi xuống lấy hai chai rượu thôi mà. Chắc không có chuyện gì sảy ra đâu, tên Nhịn thầm nghĩ.

.

.

Bên trong phòng hát.

“Ọe…….. Ọe……..”

Nhi đưa ngón tay vào cổ họng, giả vờ nôn sau đó chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Trà My hướng ánh mắt theo Nhi, ban nãy nàng cũng nghe rõ cô gái kia bàn với nàng trong nhà vệ sinh. Bên ngoài có người canh gác không thể tùy tiện chạy ra ngoài được, chỉ khi nào có tín hiệu thì nàng mới có thể thoát ra.

“Để em vào xem bạn em một lát.” Trà My đứng lên, vội chạy vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh nằm bên ngoài cửa ra vào, cách bên ngoài thêm một cánh cửa nữa. Nên muốn thoát ra ngoài vừa dễ mà vừa khó, khó ở chỗ bên ngoài đang có người canh gác.

Tên Lâm vô cùng chủ quan, hắn cứ nghĩ rằng bên ngoài có tên Nhịn kia trông chừng nên sẽ không để hai cô gái này chạy mất được. Miễn có sự tình gì liền lớn tiếng báo với bên trong ngay.

Nhưng hắn không ngờ rằng tên đàn em lúc này đang loay hoay với hầm rượu cùng với Tuấn.

Cả hai loay hoay hơn năm phút đồng hồ, Tuấn giở lên hai bình rượu khá to. Mỗi bình chứa mười lít rượu ngâm, rượu này chuyên dùng để tăng cường sinh lực cho phái mạnh. Đây cũng chính là tài sản của hắn bao lâu nay, lần này xuất ra vốn khá lớn nên phải bảo hai thằng đền đáp một chút.

Trà My cùng Nhi sau khi bước ra khỏi phòng hát thì men theo hành lang chạy một mạch xuống bên dưới.

Nghe âm thanh tiếng bước chân dồn dập, thằng Đức ló đầu ra ngó một cái. Sau đó nó đến kệ đồ soạn lên khay vài món.

Bên dưới Tuấn sau khi đã tìm được hai chai rượu liền nhanh chóng đưa cho tên Nhịn. Thời gian trôi qua cũng khá lâu, Tuấn định câu giờ thêm một lát nữa nhưng làm như thế rất có thể sẽ bị để ý tới. Nên hắn liền nhanh chóng thúc giục tên Nhịn mau quay trở lên trên phòng tránh để có chuyện gì bất trắc xảy ra.

Tên Nhịn quay lên trên bằng thang máy, còn Nhi với Trà My lại chạy xuống bằng thang bộ. Hắn hớn hở nhìn hai chai rượu trong tay, đây đúng là thứ mà tên Lâm thích, lần này chắc chắn sẽ được thưởng một cái gì đó.

.

.

“Anh Phương……” Nhi chạy nhanh xuống sảnh, thấy bóng dáng quen thuộc kia nàng liền òa khóc nức nở, ôm chầm lấy Phương.

“Nhanh đi thôi…. Không phải lúc làm nững.” Phương khẽ vỗ lên lưng nàng, nhẹ nhàng nói.

Bên ngoài đã có xe đợi sẵn, Tuấn đã chuẩn bị khá chu đáo cho nó, sau lần này nhất định phải trả ơn người ta. Phương thầm nghĩ.

“Em cũng đi luôn đi.” Phương lại quay sang cô gái còn lại, đoán chắc cô nàng là bạn của Nhi nên nó nói luôn.

“Dạ….” Trà My khẽ gật đầu, nếu là người quen của Nhi thì nàng yên tâm rồi.

Ba người nhanh chóng leo lên xe phóng đi. Ở trên xe, Nhi tựa vào bờ vai vững chắc của Phương khẽ khóc thúc thích, nàng chưa bao giờ lâm vào tình cảnh này bao giờ nên hiện tại cảm xúc rất rối loạn.

Phương biết điều đó, nó khẽ an ủi nàng bằng cách vỗ nhẹ lên lưng và khẽ vuốt ve mái tóc của nàng.

Trà My im lặng nhìn hai người đang tình tứ với nhau qua kính phía trước, nhìn bóng dáng người con trai kia chợt làm nàng thổn thức.

.

.

“Hai đứa nó đi đâu……”

Bên trong phòng hát, tên Lâm đợi hơn mười phút không thấy hai cô gái kia bước vào, hắn kêu đàn em ra kiểm tra thì không biết từ lúc nào hai cô gái kia đã rời đi vô thanh vô tức.

“Cái thằng vô dụng….. Choang…….” Hắn vô cùng bực mình, cầm chiếc ly nện xuống phòng sau đó chửi lớn.

Tên Nhịn lúc này chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết đại ca hắn khi nãy bước ra nhìn xung quanh sau đó vẻ mặt vô cùng bực bội. Sau khi gọi hắn vào liền lớn tiếng quát to.

“Mày nói cho tao biết hai đứa nó đi đâu….” Tên Lâm ngồi trên ghế, bực mình cầm điếu thuốc trên tay rít mạnh, sau đó trầm giọng.

“Khi nãy…….” Tên Nhịn cặp chân rung rung, kể đầu đuôi câu chuyện từ khi Tuấn kêu hắn xuống dưới lấy hai chai rượu đến khi nãy tên Lâm bước ra. Từ đầu tới cuối hắn không thấy hai cô gái kia ở đâu, nên sự việc này hắn hoàn toàn oan.

“Con mẹ mày….. Tao dặn mày như thế nào? Nuôi mày chẳng có ích gì cả….”

Ba tên đàn em im lặng không dám nói lời nào, chứng kiến cơn tức giận của tên Lâm thì bọn hắn im thinh thích. Thà im lặng nghe bị chửi chung còn hơn lên tiếng để bị lôi ra chửi đích danh.

“Sao…. Còn chơi tiếp không anh…..” Chợt một cô đào giọng õng ẹo nói.

“Chơi con mẹ mày….. Đi về….” nghe giọng nói của cô đào, hắn lại càng sung máu lên.

Tuy nhiên ngẫm nghĩ lại đám này hắn không nên đụng tới. Ông chủ ở đây không phải ăn chay, đám đào của hắn chính là gà đẻ trứng vàng của hắn, nếu gây sự chắc chắn mình là người chịu thiệt thòi. Nên hắn chỉ dám chửi một tiếng, sau đó dáng vẻ tức tối mà đi về.

Bên dưới một tầng, Tuấn và Đức đang nép trong góc tối xem camera từ điện thoại. Xem đến khi cả đám của tên Lâm bước ra rồi vào thang máy thì cả hai liền thở ra một tiếng nhẹ nhõm.

“Xem ra tên này còn chưa giận quá mất khôn.” Tuấn khẽ nói, hắn đã suy nghĩ đến mức tên Lâm phát hiện sớm và xông xuống bên dưới tìm người.

Khi đó thằng liều mình cản đường chính là thằng Đức.

Đắc tội với tên Lâm so với đắc tội với mấy tên giang hồ ngoài kia thì như nhau. Chỉ khác mỗi giang hồ thì chơi thẳng mặt còn tên Lâm này chuyên đâm trong bóng tối.

Cái gốc phó công an thành phố quá lớn để che phủ những chuyện xấu mà hắn đã gây ra.