SERI TRUYỆN DÀI – Giờ EM ĐÃ CÓ CHỒNG CHƯA – CỰC HAY

Bàn học của tôi dưới bàn học Em.
Ban đầu Tôi mừng rỡ khi thấy em không đoái hoài gì đến người cạnh mình. có lẽ em giống tôi. chưa quen được cái cảm giác khi có tôi ngôi bên cạnh chăng? sự phỏng đoán của tôi chỉ chính xác được trong thời gian một tuần đầu.

Thành học rất giỏi. và có một thói quen là không bao giờ rời khỏi chỗ ra chơi như mấy thằng con trai lớp tôi. thay vào đó là lấy bài vở ra học. Người khác tôi đếch quan tâm. Nhưng Thành ngồi gần em. đặc biệt em cũng có thói quen y chang vậy…….đâm ra vô tình em với Thành là một cặp

– Ê. tụi mày nhìn thằng Thành với con Trà My kìa- hai đứa nó bồ bịch rồi. thằng Quang xóm G lên tiếng.
– Đúng rồi đó . khéo tụi nó còn đi chơi riêng nữa. bữa tao đi trên đường thấy một cặp giống tụi nó lắm
– Không có đâu mày ơi- Trà My hiền lành thí mồ. một đứa con gái xen vào giải thích.

Tai tôi lù bù và tâm hồn rối loạn. Tôi phản ứng theo tự nhiên. Tới lại gần bàn em và Thành nhìn chòng chọc.
– Thành. con trai gì kì vậy mày? giờ ra chơi thì ra ngoài chứ ai rú rú như con gái……tôi cất giọng cà khịa
Thành có bài chưa học Phong ơi.

nó nhìn tôi và tôi nhìn nó. Bỗng dưng tôi đưa tay thành nắm đấm và tặng Thành một quả.
Cả đám con gái xì xào nhìn tôi. Đám con trai reo cười thích thú. lâu rồi lớp tôi không đánh lộn. Hơn nữa bọn nó ủng hộ tôi. tất nhiên vì tôi hòa đồng hơn và học ngu hơn Thành…..
Em nhoài người ra giữ tay tôi lại.

– Phong làm gì zậy?Thả Thành ra ngay.

Lúc này tôi bắt đầu bình tĩnh lại. Và nhận ra sai lầm của mình. Máu từ mũi Thành chạy ra ướt hết cả áo. có lẽ cú đấm của tôi vô tình làm một mạch máu vỡ bung. máu chạy ra nhiều hơn so với một cú đấm khác.

Thành vội vã ngả người ra đằng sau.
Bọn con Gái thấy máu hét toáng lên.
Bọn con trai cũng im bặt……..

Kết quả sau đó tôi vinh dự được quỳ trước lớp gần hai tiết cuối. Cộng với một giấy mời phụ huynh họp mặt.

Thật ra ghen không vấn đề. xấu hay tốt ở cách hành xử khi ghen. và tôi chắc chắn mình nhận được một điểm O tròn trĩnh.

Kể từ ngày đó. Lớp tôi lờ mờ đoán ra chuyện tôi thích con nhỏ Trà My. Càng nghe tới lời xì xầm to nhỏ. Em lại càng lánh xa tôi. Em chẳng còn thỉnh thoảng nói chuyện với tôi. thay vào vị trí tôi là một thằng đẹp trai hơn.

Mỗi ngày trên con đường làng. vẫn em đi trước và tôi lững thững theo sau…chỉ có điều khoảng cách tăng rõ rệt. trước là tầm 50m…giờ hóa tầm 200.

Nhỏ Trâm Anh ngồi cạnh tôi cũng là một tay học xuất sâc. Ngoài ra nó còn có khả năng bảo vệ mấy đứa con gái trước mấy trò nghịch ngợm của bọn con trai.
Một ngày nọ. chẳng hiểu từ đâu thằng Tiến Mập mang lên lớp một nhúm hoa mắt mèo trét lên ghế mấy đứa con Gái. Hoa mắt mèo là thứ hoa gây ngứa nhất trần đời. Nó còn trét cả lên ghế giáo viên. Lẽ dĩ nhiên. chính nhờ việc đó mà bọn con Trai được dịp rửa mắt…..

Chuyện là cô Hoa khi dạy văn vô tình ngồi khai trương ghế đó. kết quả cô vừa dạy học vừa gãi. Ban đầu vì tế nhị nên cô gãi rất khéo. sau chắc do không thể chịu đựng được sự ngứa ngáy khó chịu. cô quên cả lịch sự. đứng trên bục giảng vén tà áo dài lên. xoay người lại mà kiểm tra có sâu róm dính không. Bọn con trai nuốt nước miếng ừng ực. nguyên hai bờ mông và cả quần lót hiện rõ đập vào mắt. ….

dĩ nhiên không chỉ mình cô giáo ngứa. ở dưới lớp bọn con Gái bắt đầu có vài đứa nhấp nha nhấp nhỏm. Nhỏ Trâm Anh may mắn không bị do tôi không cho thằng Tiến trét mắt mèo lên. Tôi sợ nó quá tay trét cả chỗ tôi ngồi. ghế của Em tôi cũng cấm hẳn thằng Tiến rớ xớ tới…..
Sau ít phút thì cô Hoa cũng phát hiện ra điều bất thường nơi bọn học trò.
Cô thét lên như sấm: Trò nào. Trò nào đã bày ra việc này?

Bọn con trai câm như hến. thằng Tiến tái mét mặt.
– Trà My. em là lớp trưởnG. Em nói xem trò nào nghịch vầy? mà em có ngứa không?
Trà My đứng lên lắc đầu và nói không biết. Cô Hoa lại đảo mắt nhìn quanh lớp. Và cô phát hiện ra có thêm một đứa con gái không ngọ ngậy gãi ngứa nữa là Trâm Anh.

– Trâm Anh. em biết ai không?

Nhỏ Trâm Anh chỉ thẳng về hướng Tiến Mập.
Kết quả Thằng Tiến được đi uống trà trên văn phòng với cô Hoa.

Nhỏ Trâm Anh quay qua Tôi khẽ nói:
Cám ơn ông nha. tôi thấy thích thích ông rồi đó.

Mặt tôi bỗng đỏ ửng lên và thắc mắc không hiểu sao Trâm Anh biết. liếc lên bàn em. Em cũng ngoái nhìn tôi trìu mến. Phải chăng em hết giận tôi