SERI TRUYỆN DÀI – Giờ EM ĐÃ CÓ CHỒNG CHƯA – CỰC HAY

Đồi gió hú đối diện trường không nhiều người biết – Hoặc biết mà ít ai dám tới, nhất là lũ học sinh
Đơn giản vì nó có một vài ngôi mộ từ rất lâu rồi, có thể đã cái táng cũng nên. Ngoài vài cái cây bóng mát, nó còn mang thêm một chút gì đó tâm linh là hiu hắt. Nếu tôi là con gái, tôi sẽ không ở đó một mình…

Nơi đó đã được tôi nhắc đến hai lần trong câu chuyện,
Lần thứ nhất là lần tập họp hiệu lịnh để chuẩn bị chiến đấu với bọn con trai làng G năm lớp sáu
Lần thứ hai là chuyện sơn mụn hẹn hò làm cho con người ta có bầu……
Tôi đang suy tưởng về lần thứ hai hơn, vì dự định của tôi cũng là dụ Trâm Anh lên “ Đồi gió hú”

Lẽ tất nhiên tôi không giống như thằng Sơn mụn, tôi sẽ không làm người ta có…bầu. Tôi chỉ muốn được ôm và hôn, được một đứa con gái quan tâm chăm sóc sau một thời gian miệt mài yêu và không được nhận.

Ngày hôm sau là một dịp đúng với ý đồ tôi, bọn tôi được chia cặp để chuẩn bị cho tiết thực hành lập bảng điện tử – Giờ vật lý. Tôi và Trâm Anh được chia thành một cặp. Tôi bèn rủ Trâm Anh chiều hôm đó sau giờ phụ đạo lên Đồi gió hú ngồi làm. Nàng gập đầu cái rụp.

Nói là đồi nhưng nó không cao như mọi người tưởng tưởng, nếu xét từ mặt đất, nó chỉ cao độ tầm 70m là tới đỉnh. Nói nó là một ụ đất to cũng đúng. Trên đỉnh là một nhúm cây bạch đàn thổi lá xào xạc. Còn có thêm cả một cây “quéo” . Cây quéo là cây có trái giống như trái xoài, chỉ có điều nó chua hơn mà thôi, trái cũng nhỏ hơn một chút. Nhờ có cây đó mà ngọn đồi cũng bớt phần nắng. Duy nhất một đường lên và một đường nữa đi tắt qua rừng về lại làng….

Bốn ngôi mộ ở vị trí lững thững sườn đồi. U quạnh cô tịnh

[​IMG]
“Hình minh họa Hoa Cỏ May”

Trâm Anh hình như chưa lên đồi này bao giờ, nên có vẻ háo hức. Suốt dọc đường đi bộ lên, nàng bứt hoa nhìn lá. Mùa này là mùa hoa cỏ may, cả một ngọn đồi rợp hoa cỏ may . Ánh mặt trời chiếu xuốt hệt như một cái thảm to, cảm tưởng như nằm sẽ rất êm ái.

– Đẹp quá Phong ơi

– Nếu thích Phong sẽ dẫn lên chơi hoài.

Một tay cầm hoa cỏ may, một tay nắm lấy tay tôi kéo chạy thật nhanh.

Cái kéo tay của Trâm Anh khiến tôi quên mất mục đích chính là lên đây để “ Ôm” . Tôi như bị cuốn hút theo Trâm Anh. Bị nét hồi nhiên của nàng hớp hồn mất. Trái tim tôi cũng tăng mức độ tình cảm , thêm một level và một mức mới hơn.

Hai đứa ngồi trên thảm cỏ bày biện ra đủ thứ , nào là ốc vít, cầu chì, bản mạch….và say mê ráp. Có ai đó nhìn cảnh đứa một nam một nữ trên một đỉnh đồi tràn ngập hoa cỏ may ngồi ráp mạch bảng điện sẽ cho là bọn khùng, nhưng chắc sẽ có người thầm nói rằng lãng mạn. Trâm Anh là một thanh niên nghiêm túc khi làm việc, Chơi ra chơi, làm ra làm. Nàng rất tập chung chú ý vào sách, rồi lại loay hoay, hệt như một kỹ sư chính. Còn tôi như thằng học việc, không phải tôi không biết mà vì đơn giản mải mê nhìn nhắm đối phương làm mà thôi.

Chỉ có thứ duy nhất thiếu đó là điện, lắp bản mạch xong cũng không biết thử thế nào. Cuối cùng cái bản mạch đành xếp xó. Lúc này trời cũng đã chuẩn bị khuất sau rặng núi.
Cả một bầu trời được tô điểm thêm màu đỏ, Trâm Anh đứng sững ra, nhìn ngắm hoàng hôn. Tôi ban đầu dọn dẹp thiết bị mang theo, rồi cũng đứng. Trước sự hùng vĩ của thiên nhiên, đôi bạn trẻ đứng lặng nhìn, cảm giác như tâm hồn và thân xác bé lại. Gần đó, gió heo may thổi những chiếc lá bạch đàn quay quay trong gió hệt như cái chong chóng

Từ lúc nào, tay Nàng nắm chặt tay tôi. Và đứng dựa hẳn vào bờ vai. Tôi trở nên trưởng thành hơn trong phút giây đó. Cảm thấy như che chở được cho một người con gái

Tiếng chuông nhà thờ vang khiến cả hai đứa giật mình. Quay lại nhìn nhau.

Tôi nhìn vào cặp mắt đen láy và cá tính- Trâm Anh nhìn tôi mỉm cười.
Trước khi đi, trong đầu tôi bàn tình thế nào để hôn nàng, còn giờ khi hai môi chạm môi chẳng cần lý do. Tôi bị cuốn hút giới tính, còn Trâm Anh chắc hẳn là tình yêu.
Sau này tôi biết tình cảm Trâm Anh dành cho tôi nhiều hơn tôi nghĩ. Năm lớp chín đó, Trâm Anh đã yêu tôi bằng tình yêu của một người thiếu nữ…..Còn tôi chỉ là một đứa trẻ con mới lớn.