SERI TRUYỆN DÀI – Giờ EM ĐÃ CÓ CHỒNG CHƯA – CỰC HAY

trời thương và xóm làng biết. nên tôi lượm được khá nhiều đồng.
Duy chỉ có một thứ tôi hơi ngại. Đó là ngại với đám bạn học và em. Nghèo thì nghèo đều rồi. nhưng tôi không muốn bạn bè biết tôi phải đi” nhặt ve chai”. nhất là em. dù sao trong lòng tôi. em cũng là ” Tiểu Long Nữ”. và tôi là chàng Dương Quá. mà theo tôi biết trong chuyện. Kim Dung không mô tả Dương Quá nào đi nhặt ve chai……

mấy ngày đầu vì ngại. tôi chỉ dám đi quanh quanh xóm. nhưng càng ngày càng ít đồ sắt gỉ và cât tút để tôi lượm. thế nên tôi càng đi ngày một xa. thậm chí qua cả làng G. cũng chính nhờ quãng thời gian này mà tata cả mọi thù hận. xích mích giữa tôi và đám con trai làng G được xóa sạch. tụi nó rất quý tôi. thậm chia có đứa biết hoàn cảnh nhà tôi con lén gom lon sữa bò( hồi đó chỉ có sữa ông thọ) bỏ vào túi ni lon trước. mỗi lần thấy tôi tới là xách ra đưa.
Tất nhiên trong đó cũng có một vài đứa giàu có . Sướng từ trong trứng sướng ra nhìn tôi khinh miệy. thôi thì kệ mẹ tụi nó…..tôi bất cần đời.

Duy chỉ với Em.

Tôi vẫn sợ…..

tôi sợ em biết tôi đi móc bọc. lượm ve chai. Mỗi lần đi ngang qua nhà em. tôi cố gắng đi thật nhanh. mặc dù thỉnh thoảng lén nhìn vào khung cửa sổ xem em học bài. khi bốn mắt chạm nhau thì y như rằng sau đó tôi chạy thật nhanh trốn tránh. có lúc em ra tới cổng nhà thì tôi đã chạy được quãng xa ngoái nhìn em. Trong lòng đau xót……

chỉ riêng một bữa. tôi bước qua con đường nhà em thì thấy em ngồi trước giàn thiên lý. em bận một bộ đồ bà ba già hơn tuổi. hai bên là ly nước đá và một bọc xốp nhỏ.
Vừa thấy tôi. khuôn mặt em rạng rỡ như kiểu đã chờ tôi rất lâu và chạy ùa ra cổng.
em chạy tôi cũng chạy.

– Phong ơi. dừng lại Trà My nói này đã.
– uhm. có gì hông nói lẹ đi cho tui còn công việc- tôi nói trống không .
– Phong đi làm mệt không? uống nước đã. em đưa cốc nước mắt cho tôi.
– Mệt chi đâu. mà tui cũng đâu có khát. đưa tui chi.

Ánh mắt em long lanh giọt nước mắt.
Tôi xấu hổ và ái ngại. thật sự lúc đó tôi muốn nói với em rất nhiều điều nhưng không hiểu sao tôi không thốt ra lời….ngọt ngào mà chỉ toàn lời cay độc.
– Không có gì tôi đi đây. ở đây nóng bỏng da.
Mặc dù lúc đó tôi nép sát vào rặng dâm bụt. em mới là người phơi nắng.

Em đưa tôi bọc đồ. hai hàng nước mắt chảy dài.

– Bữa nào Phong rảnh cho Trà My đi với nha.

Tôi gật đầu rồi đi thẳng. mỗi bước càng gấp gáp và rồi chân cuồng lên chạy. Chạy để trốn đi thực tế. nhà tôi nghèo. nhà em có điều kiện. em xứng đáng kiếm được thằng Dương Quá tốt hơn tôi.

chạy một quãng xa tôi còn nghe tiếng em vọng theo….

– Về nhà Phong nhớ mở cái bọc ra nghen.

tôi chạy mãi…chạy mãi ra tới đỉnh đồi đối diện trường. mở cái bọc ra xem. Và tôi khóc như một như một con nít bị bố đánh đòn.
Trong bọc là một con heo đất……