Những câu chuyện nhỏ

Ngày không bình yên

Lời mở đầu : Nhiều khi em tự hỏi yêu là gì ? Tình cảm em dành cho anh là đúng hay sai? Em nên tiếp tục yêu anh hay quên đi thì hơn ? Anh hãy cho em biết đi , hỡi anh_ người đã có vợ …..

* * * * * * * * * *

– Anh đừng hứa lèo nhé !

Vừa đặt chân đến cầu thang tôi đã nghe thấy giọng cười giòn tan của chị tôi . Giọng của bả không khác gì phù thuỷ vậy mà luôn khoe khoang . Thật không hiểu nổi ! Nhún vai tôi bước xuống lầu , để xem hôm nay bồ của bả là ai ?

Ngó đầu vào tôi đã vội rụt lại ngay . Sao lại là anh ? Anh làm gì ở đây ? Nhất là vào sáng sớm chứ ? Không nhẽ ….

Chưa kịp nghĩ tiếp thì giọng ra lệnh của chị tôi đã cắt ngang :

– Sao còn chưa vào , nhóc !

Lại nhóc ! Lớn hơn người ta ba tuổi mà lúc nào cũng ra vẻ ta đây . Lại còn gọi trước mặt anh nữa ! Vậy anh sẽ coi thường tôi mất . Mím môi tôi bước vào chịu trận .

– Anh và chị Thư nói chuyện gì vui thế ? – Giả vờ vui vẻ , tôi nói mà không dám nhìn thẳng anh .

Hôm nay anh thật lạ trong bộ đồ ở nhà , giản dị và gần gũi . Chứ mọi hôm nhìn anh trong bộ vét , có cảm giác anh như ở thế giới khác_thế giới người lớn . Một thế giới mà tôi vẫn chưa thể bước vào . Nhưng dù anh trông thế nào đi nữa thì với tôi anh vẫn rất đẹp .

Ngay như lúc này , anh thật đẹp khi cười và nói với tôi :

– Anh và Thư đang nhắc đến em , công nhận em linh thiệt ! – Cùng với câu nói là một cái nháy mắt .

Tôi như choáng ngợp trong sóng mắt anh . Đừng nhìn tôi như thế ! Đừng để tôi lún sâu hơn .. đừng ..

Tiếng chị Thư kéo tôi trở về thực tại :

– Đang khen nhóc xấu trai , bướng bỉnh , không dễ thương thì nhóc phá bĩnh . Thật mất hứng !

Nghe bà chị nói tôi chỉ muốn xông vào … bóp cổ bả thôi . Sao hở một chút bả khiêu khích tôi chứ ? Nhất là lại vào lúc này : anh đang ở đây , ngay bên cạnh tôi và đang ..nhìn tôi .

Có lẽ mặt tôi lúc này khó coi lắm nên anh mới vội vàng chen vào :

– Huy đừng có nghe Thư ! Nãy giờ anh toàn nói tốt về em thôi .

Mở to đôi mắt một mí ra , tôi hỏi với giọng hồi hộp :

– Anh nói ..nói gì về em ?

– Yên tâm – Anh chỉ vỗ vai trấn an tôi thôi , sao tôi lại run và mặt lại nóng lên ? Nhìn tôi anh cười nhẹ nhàng – Nhóc sao anh nói vậy !

Xụ mặt vì bị gọi là nhóc . Sao anh không gọi tôi như trước đây chứ ? Tôi thích anh gọi là Huy cơ ! Như vậy mới không có cảm giác anh lớn hơn . Tất cả chỉ tại mụ phù thuỷ này thôi . Lừ mắt , tôi nhìn chị Thư như muốn nuốt chửng luôn . Nhưng đáp lại cái nhìn toé lửa của tôi là cái nhướng mắt thách thức :

– Anh Bình khen nhóc đẹp trai , đàn ông , mạnh mẽ … vvv….vvv… Nếu nhóc thấy không phải thì chị bảo ảnh rút lại vậy .

Hả ? Thật không ? Anh khen .. khen tôi ? Làm ơn ..làm ơn đừng nói đùa ! Hãy là sự thật nha ! Đừng đùa cợt tôi ….

Tôi đã cố gắng giấu cảm xúc đi nhưng anh vẫn nhận ra :

– Chắc Thư hay chê Huy phải không ? Nên mới ngạc nhiên khi được khen đúng sự thật ?

Gật gật đầu , tôi không nói lên lời . Vậy là đúng , đúng anh khen tôi …anh khen tôi tức là có chú ý đến tôi ….chỉ cần vậy thôi .. chỉ cần vậy thôi …

Lại một lần nữa bà chị ác độc kéo tôi ra khỏi ước muốn thầm kín :

– Nãy giờ đi xa đề quá – Lớn giọng , bả ra lệnh – Anh Bình sẽ kèm nhóc môn Tiếng anh. Liệu mà học , nghe không ?

Mọi lần nghe giọng ra lệnh của bả tôi đều giả điếc , nhưng hôm nay là ngoại lệ . Cười hạnh phúc , tôi nói :

– Thật ạ ? – Nhìn anh mà tôi líu cả lưỡi – Anh chịu kèm em ?

Không để anh trả lời , mụ phù thuỷ đã hớt ngang :

– Nãy giờ tốn bi nhiêu là calo mới năn nỉ ảnh được đấy . Thôi thì hy sinh vì đứa em ngu ngốc vậy !

– Chị…..

– Thôi mà Thư.. – Đang nói thì anh đứng phắt dậy khi nghe thấy tiếng xe máy – Anh về đây ! Bà xã đại nhân đã về !

Cứ thế , anh đi ra cửa và mang luôn cả trái tim tôi đi . Tôi chưa kịp mừng vì anh dừng lại thì thẳng tay anh bóp thật mạnh vào tim tôi :

– Tối anh qua nhe ! Nhóc chuẩn bị sách vở đi !

Vậy đó , anh qua đây chỉ vì muốn kèm tôi học thôi . Chỉ là học …không là gì cả ….không là gì cả ….mãi mãi

– Nhiều khi ta ác mà ta cũng không biết là ta ác !

Giật mình tôi quay lại nhìn bà chị . Bả vừa nói gì ? Tôi có nghe nhầm không ? Đừng nói với tôi là mụ phù thuỷ này biết …biết rồi nha ? Tôi cẩn thận lắm mà , không thể nào ..

– Chị vừa nói gì vậy ?

– Nói gì đâu – Nhún vai bả nói một cách vô tư – Chỉ thấy lão hàng xóm thật cưng vợ thôi!

“Im đi ! Thà chị đừng nói gì còn hơn “ . Tôi chỉ muốn hét lên như vậy nhưng “ lòng muốn mà miệng không dám “ . Cố nặn ra một khuôn mặt tư nhiên , tôi nói :

– Nhiều chuyện !

Nghe tôi nói bả chỉ cười cười rồi nói với một cái hất đầu :

– Biết chuyện vợ chồng lão giận nhau chưa ? – Nói đến đây , bà chị đổi sang giọng hay trêu chọc tôi – Nhưng lão Bình đang cố làm lành ..

Không để bả dứt câu , tôi đã đi thẳng lên lầu . Sao tôi phải nghe những chuyện như thế chứ ? Chuyện xích mích của vợ chồng anh thì tôi biết từ khuya , vì tôi luôn nhìn anh mà . Nhưng việc anh đang cố làm lành thì tôi không muốn biết , không muốn nghe …Nó chỉ làm con tim vốn đã rướm máu nay càng đau hơn thôi .

Tại sao tôi lại yêu người có vợ chứ ? Tại sao ? Tôi hận bản thân , tôi hận anh ! Hận anh vì anh làm tôi … yêu anh . Ngu ngốc nhỉ ? Anh đâu có lỗi trong việc này chứ …Chỉ tại tôi .. tại tôi ..

Xoảng !!!