Những câu chuyện nhỏ

Bàng hoàng , sửng sốt , đó là những gì tôi đọc được trong mắt hắn . Với động tác dứt khoát nhưng rất nhẹ nhàng , tôi rút những tờ polime màu xanh trong túi áo hắn :

– “Tuổi 17” giá 200.000đ . Còn lại nên cưa đôi – Móc chiếc ví màu đen như đôi mắt hắn ra , tôi từ tốn nói – Đây , 350.000đ .

Vỗ nhè nhẹ lên ngực hắn , giọng tôi đã trở về lạnh lùng như thường ngày :

– Lần sau nên nói rõ từ đầu !

Vẫn những bước chân bình thản , tôi đi thẳng vào lớp trước đôi mắt chưa trở lại bình thường của hắn .
Mấy đứa con gái nhìn tôi khó hiểu rồi lại chụm đầu vào xì xầm gì đó . Tiếng nấc của con bé tóc xoăn làm tôi hơi ngẩng lên khỏi quyển “ trên sa mạc và trong rừng thẳm” :

– Má tao biết , chắc tao nhừ đòn..hức hức…

– Mày phải cố nhớ sáng nay đã đi những đâu , tụi tao mới có cách .

– Tao chỉ vào căn tin…hức hức…thôi mà…hức hức…

– Chậc chậc – Chắt lưỡi , con nhỏ lớp trưởng cằn nhằn – Căn tin thì nhiều người ra vào , tìm sao được…150.000đ chứ ít gì…

Tiếng nấc nghẹn ngào làm tụi con gái vỗ về an ủi . Tờ polime vẫn cồm cồm trong ví làm tôi quyết định nhanh trong đầu .
Hôm nay khá nhiều đôi mắt ngạc nhiên mở to khi thấy tôi đứng trước mặt . Điển hình là lúc này , ít nhất cũng có bốn đôi mắt nhìn tôi khó hiểu :

– Mày mất tiền phải không ?

– Không liên quan đến mày….

– Mất bao nhiêu và miêu tả về nó – Giọng nói lạnh lùng của tôi làm con bé tóc xoăn nói nhỏ xíu

– 150.000đ , tiền polime hết , má cho tao đóng học lớp dạy…

– Phải tờ tiền có mặt bác Hồ không ?

– Ừ…- Đang gật đầu , con nhỏ chợt nhận ra liền xụ mặt – Tiền nào chẳng có mặt bác Hồ

– Hai tờ này phải không ? – Chìa tờ xanh và tờ hồng ra trước mặt tụi nó , tôi cắt ngang .

Lại là sững sờ và bàng hoàng xuất hiện trong mắt tụi nó . Chỉ dậy sớm thôi mà tôi có thể làm nhiều người sốc đến thế ư ?

– Xem kỹ , đúng của mày không ?

Đáp lại giọng xỏ xiên của tôi là vẻ ngập ngừng :

– Tờ nào cũng giống nhau…tao đâu có đánh dấu …tao…mày

– Nhặt được ở căn tin . Nếu không phải của mày thì… – Tôi lại mở ví ra làm con nhỏ hét lên .

– Của tao ! Của tao !

– Mất thời gian – Đặt mạnh vào tay nó , tôi bước đi

– Chi – Quay lại tôi thấy sự thân thiện và hiền lành trong mắt tụi con gái – Cảm ơn mày !

Nhún vai bước đi như không liên quan , tôi chợt nhớ ra một việc :

– Quên , mày tên gì ? Trí nhớ tao không tốt , mày có học cùng lớp không ?

– Gần ba năm rồi mày…

********

Không hiểu sao sau bữa đó , tụi con gái thường xuyên tạo cơ hội nói chuyện với tôi . Tụi nó cũng bắt đầu đọc “ Trên sa mạc và trong rừng thẳm” , “ Tuổi 17”…
Tôi vẫn đến lớp vào tiết hai , vẫn chỉ cười với bác bảo vệ già và người đẹp căn tin . Lại mải mê chúi đầu vào quyển “ Tiếng chim hót trong bụi mận gai” mà tôi quên mất từ sáng chưa có gì bỏ bụng . Tiếng réo om sòm của chiếc bụng đói làm tôi cất bước đến căn tin . Vẫn như thường lệ , hì hụp húp mỳ trước những đôi mắt tò mò của tụi con trai trong lớp .
Giải quyết hơn nửa chiếc bánh thì dáng người bị tôi cho vào lãng quên đứng chắn trước mặt :

– Không còn bàn trống , Phong ngồi cùng nhé ?

– Bàn không đánh thuế !

Chỉ có một tuần mà tôi tưởng chuyện này đã xảy ra cách đây hàng thế kỷ rồi . Lại cặp vé xem phim quen thuộc giơ ra trước mắt :

– Buổi chiếu cuối cùng của “ 2 trong 1” , Chi đi xem cùng Phong nhé ?

– Được gì và mất gì trong vụ này ?

– Không được gì …

Vẫn giọng nói hôm nào tiếp tục khi tôi nhướng mắt thờ ơ :

– Chỉ mất một thứ – Nụ cười làm tan chảy bao trái tim cô gái lại xuất hiện như đã định trước – Đó là trái tim Chi ….