Những câu chuyện nhỏ

Bóng bay

Lời mở đầu : Yêu qua mạng có bền vững không ? Có thật lòng không ?

* * * * * * * * * *

-Ba giờ chiều mai nhé em !

Tôi đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần tin nhắn này rồi . Đây là cuộc hẹn đầu tiên sau ba tháng quen nhau , hy vọng đầu tiên cũng đừng là cuối cùng . Quen nhau trên mạng , tôi và anh cùng nhất trí không hẹn hò , không cho đối phương biết mặt , đến khi nào mến nhau bởi tính cách mới hẹn gặp nhau . Mới đầu tôi cũng không thích nhưng anh pha trò cho tôi đồng ý

– Anh xấu trai lắm ! Nhỡ em vừa thấy mặt em dông tuốt thì khổ .

– Anh vừa đi thẩm mỹ về , em cứ yên tâm ! Anh bây giờ đẹp trai hơn thằng Jang Dong Gun nữa….

Đó ! Anh là một người hay đùa , luôn chọc phá tôi và tôi thì không thể từ chối . Tôi nghĩ tôi đã yêu anh mất rồi ! Yêu cái tính hay đùa , yêu sự mạnh mẽ qua cách nói chuyện của anh , yêu .. tôi cũng không biết nữa . Chỉ biết rằng ngày nào mà không “ chat ” với anh là tôi “ ăn không ngon ngủ không yên ” . Chắc tôi mắc bệnh rồi ! Không biết yêu qua mạng có bền vững không ? Hay như bóng bay , nó sẽ vụt bay khỏi tay ta lúc nào không biết ? Có lẽ tôi nên hỏi ai đó về vấn đề này , nhưng thằng bạn chí thân zìa quê mất tiêu rồi . Hỏi ai bây giờ ?

Đang buồn vì không có ai góp ý thì bà chị vác cái bụng 7 tháng đi vào :

– Làm gì mà mặt đần thối thế nhóc ?

Hơi nhăn mặt vì bị gọi là nhóc nhưng tôi không khỏi thắc mắc khi thấy bả đi một mình :

– Anh Quân đâu mà ở đây ?

– Cho lão tự do một buổi – Nhún vai , bả ngồi xuống bỏ những thứ trong giỏ ra – Mấy thứ nhóc thích nè !

Trố mắt nhìn xoài nhìn quýt nhìn ômai , tôi không nói lên lời , những thứ này mà bả nói tôi thích ? Lắc đầu chịu thua , tôi vào bếp lấy dao cho bả .

Vừa gọt xoài bả vừa lách chách :

– Sao rảnh rỗi thế ? Làm gì mà ngồi đây ?

– Suy nghĩ !

– Về yêu ? – Nheo nheo mắt , bả tủm tỉm cười trêu chọc tôi .

Bóc quýt tôi nói với giọng phật ý :

– Đừng coi em là con nít nữa !

– Hoá ra em trai tôi đã lớn rồi – Từ tốn bả nói – Có cần chị góp ý gì không nhóc ?

– Không !

Nghe tôi nói mà bả chỉ cười cười , rồi không chịu nổi tôi đã phải tò mò :

– Yêu qua mạnh có bền vững không chị ?

– Không – Thản nhiên chị tạt gáo nước lạnh vào người tôi – Yêu qua mạng cứ …

Không để chị nói hết câu , tôi đã đứng dậy bỏ ra ngoài . Nếu như hỏi để có câu trả lời thế thì tôi không muốn nghe . Với lại cũng đến giờ hẹn rồi . Phóng đến quán Hư Vô , tôi chọn bàn có thể quan sát được cả quán . Anh nói hôm nay anh sẽ mặc áo sơ mi màu mận chín . có những sọc đen và trên túi áo cài kính gọng vàng .

Đã quá giờ hẹn 10 phút rồi mà vẫn chưa có ai như thế cả . Vậy là anh bị trừ 1 điểm vì đến muộn rồi nhé ! A, áo sơ mi màu mận chín , sọc đen , không phải .. không có kính gọng vàng . Sao lâu vậy ? Ngay buổi hẹn đầu mà anh đã làm tôi mất cảm tình rồi …

Đang thở dài thì một áo mận chín lại xuất hiện .. Có kính gọng vàng , vậy là anh rồi ! Ngước nhìn mặt thì tôi không khỏi giật mình và vội vàng giơ menu lên che mặt . Sao lại là ảnh ? Giờ này ảnh đang đi làm chứ ? Nếu được nghỉ thì đã qua đón chị tôi rồi mà . Không nhẽ ….

Cố gắng xoá suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu . Để cho chắc ăn , tôi nên quan sát thêm chút nữa . Sau một hồi đảo mắt khắp quán , anh rút trong cặp quyển “ Ngôn ngữ các loài hoa ” ra . Vậy thì không thể nhầm được rồi . Hoá ra đây chỉ là một trò đùa và tôi là nạn nhân …

Chỉ muốn xông đến vạch mặt anh , nhưng hình ảnh chị với cái thai 7 tháng đã ngăn tôi lại . Lặng lẽ tôi bỏ về khi anh không để ý .

Lại một lần nữa tôi ngồi một mình trong phòng khách và … suy nghĩ . Lúc đi cũng ngồi đây , lúc về cũng ngồi đây , chỉ thiếu chị nữa thôi là giống hệt lúc đó . Suy nghĩ chưa dứt thì cái bụng bầu đã xuất hiện . Không nhẽ đây là ý trời : bắt tôi đối diện với sự thật ?

– Sao lúc nãy đang nói thì bỏ đi ? – Sà xuống ngồi cạnh , chị tía lia mà không thèm quan tâm đến vẻ mặt tôi – Nói tiếp nhé ! Yêu qua mạng rất giống một quả bóng bay . Nếu em tìm thấy quả nào có mầu mình thích thì hãy giữ lấy , vì bóng bay dễ vỡ và dễ bay mất lắm …

Những điếu chị nói rất giống những suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu tôi . Cười thảm , tôi thờ ơ hỏi chị :

– Vậy hôn nhân của chị có giống một trái bóng bay không ?

– Giống ! – Gật đầu , chị cười cười – Một trái bóng dễ vỡ nhưng nếu ta biết nâng niu và nắm giữ thì khả năng vuột mất là rất nhỏ …

Tai tôi bắt đầu ù ù theo từng lời của chị . Lúc này trong đầu tôi chỉ có dòng chữ “ Chị có quá tự tin không ? ” …..