Những câu chuyện nhỏ

Quái ! Sao nước trong nồi hết nhanh thế ? Thịt chưa chín mà . Đổ thêm nước vậy . Mà sao nếm chẳng có vị gì thế này ? Chết , quên chưa cho gia vị . Nào thì cho . Vợ yêu thích ăn mặn thì cho nhiều muối vậy , nửa lọ muối đủ chưa nhỉ ? A , thằng vợ chằn tinh đi vắng rồi , quan tâm tới nó làm gì . Bản thân là trên hết , mình thích ăn nhạt , thêm mỳ chính vậy . Lúc nãy cho nửa lọ muối thì bây giờ cũng phải cho nửa lọ mỳ chính thì mới công bằng . Quên , lọ muối to gấp đôi lọ mỳ chính , vậy thì phải cả lọ mỳ chính thì mới …đủ đô . Thì ra nấu ăn tốn mỳ chính gia vị như vậy . Thảo nào hở chút vợ yêu lại sai đi mua .

Sao nước lâu cạn thế , nãy giờ khuấy mỏi cả tay . Cứ như khuấy bột cho con ăn ý , chẳng giống khuấy thịt kho gì cả . Vừa khuấy vừa nhìn đồng hồ tôi chợt giật mình , hơn 12 giờ rồi . Mọi lần 11 giờ , vợ yêu đã cho ăn cơm , hôm nay thì…Bây giờ mới biết không có vợ thì khổ thế nào . AAA!!! Không đúng , không có vợ càng tốt . Chứ Mạnh mà ở nhà thì hết sai làm việc này việc kia lại giở đủ trò hành tôi . Mà…lúc này vợ đã ăn cơm chưa ? Vợ đang làm gì ? Có biết chồng đang khuấy thịt kho và nhớ vợ không ?

Cuối cùng nước cũng chịu cạn , hý hửng tôi gọi con Nhung dậy ăn cơm . Nhưng đến lúc này tôi mới phát hiện ra …chưa nấu cơm .

Dĩ nhiên tôi và nó đi ăn cơm tiệm . Vì không hiểu sao vừa thử một miếng thịt nó đã giở chứng …đòi bao tôi ăn cơm . Không ăn càng tốt , để dành ngày kia vợ về rồi ăn vậy . Lúc đó Mạnh tha hồ mắt tròn mắt dẹt khen tôi tài giỏi nhe . Hehe…

Đang thiu thiu ngủ thì tiếng hét đinh tai nhức óc của con Nhung làm tôi bật dậy . Ngơ ngác , tôi nhìn nó khó hiểu . Sau khi ăn trưa , tôi được nó tha bổng , và tôi đã chạy một mạch về nhà …ngủ ( vì đêm qua vợ hông cho ngủ ) . Bi giờ đã 10 giờ tối rồi , nó sang đây chi vậy ? Trả lời cái nhìn thắc mắc của tôi là nụ cười nhếch môi :

– Thằng Mạnh dặn tao : nếu mày không tắm thì không cho ngủ trên giường . Tao qua kiểm tra xem mày tắm chưa .

– Thằng vợ tao điên rồi , cần zì ngày nào cũng tắm chứ – Lủi thủi tôi mở tủ lôi cái quần soọc ra và đi ra ngoài – Một tuần tắm một lần cũng được mà …

Sao Mạnh đi vắng mà tôi vẫn phải nghe lời chứ ? Tôi là thằng sợ vợ sao ? Thôi thì nghe lời nó , chứ nó giận càng khổ hơn . Tắm rửa trong sự uất ức xong , tôi trở lại phòng và thấy con Nhung đang ăn cái bánh gai cuối cùng . Vừa thấy mặt tôi , nó đã cười toe toét :

– Xin lỗi ! Ăn mà không xin phép , nhưng chắc mày cũng không trách phải không ?

Ai dám trách mày ? Tao mà mở miệng thì Mạnh oánh tao chết . Đang lầm bầm thì nó lại cắt ngang suy nghĩ của tôi :

– Thằng Mạnh bỏ bùa mê thuốc lú gì mà mày sợ nó thế ?

– Nó bỏ bùa tao !

– Bùa yêu phải không ? – Nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ , nó nói trong cái chép miệng – Thảo nào lúc nãy bà chủ nhà than với tao : đêm nào cũng nghe thấy tiếng động lạ bên phòng mày …chậc chậc ..làm cho một người đã goá bụa 5 năm như bả cũng …muốn lấy chồng .

Nói xong , nó vọt ra cửa trong tiếng cười giòn tan . Con chết tiệt ! Hết chuyện để nó đùa rồi sao ? Mạnh mà biết chắc không cho tôi …ngủ cùng quá ! Bi giờ lại thấy nhớ …thằng vợ chằn tinh . Không được nhìn vợ cũng gần 17 tiếng rồi đấy . Mang nỗi nhớ vợ lên giường , tôi cố dỗ giấc ngủ . Nhưng càng cố mắt càng mở thao láo . Sao kỳ vậy , vắng vợ thì phải ngủ ngon hơn chứ ? Vì đêm nào vợ cũng bắt tôi đấm bóp rồi hát ru , kể chuyện đến khi nào mệt đến mức ngủ quên mới thôi . Thế mà …đêm nay thì ….Đây là đêm đầu tiên từ khi có vợ , tôi ngủ mà không có Mạnh bên cạnh . Cũng hơi buồn , nói không nhớ vợ thì cũng không đúng . Dù Mạnh hay bắt nạt đánh đập tôi , nhưng có yêu tôi thì vợ mới lo cho tôi chứ , “ thương cho roi cho vọt , ghét cho ngọt cho bùi ” mà . Sao lại thấy giống bố con hơn là vợ chồng , hì hì ….Thôi ngủ đi , cả ngày đã bị con Nhung hành rồi . Nhắm mắt lại thì thấy nụ …cười của vợ , mở mắt ra thì cái gối ôm của vợ lại đập vào mắt . Cũng chỉ vì cái gối này mà đêm nào tôi cũng bị vợ bỏ nằm chèo queo một mình . Tức khí , tôi đạp nó một cái để trả thù …Ôi , càng nhớ vợ hơn …còn một đêm phải ngủ một mình nữa sao hả trời ? Vậy thì chịu sao nổi ? Cuối cùng không chịu được , tôi bật dậy chạy ra …bưu điện . Vội vàng nhấn con số nhà …vợ và nghe thấy tiếng chửi ở đầu dây :

– Điên à ? Có điên thì uống thuốc vào ! Biết giờ mấy giờ không ?

– Con xin lỗi bác – Rối rít tôi nói nhanh vì sợ bên kia cúp máy , chắc chắn đây là …bố vợ rồi – Con có việc cực kỳ cực kỳ khẩn cấp nên mới gọi vào giờ này ạ !

– Việc gì ?

– Dạ…

– Nói nhanh !

– Bác cho con …gặp Mạnh ạ !

– Hừ !

Một hồi im lặng rồi có tiếng Cạch ! Rầm ! Nhưng máy vẫn chưa cúp , và giọng nói mà tôi hằng mong đợi đã cất lên :

– Alô ! Mạnh nghe !

– Em về nhà ngay ! Anh không chịu nổi nữa rồi !

– Hả ?

– Em về ngay ! Về ngay ! Đáp xe luôn ! Anh sẽ chờ em ở bến xe ..

– Không – Giọng nói của vợ thật từ tốn bình thản và ngọt ngào nhưng sao tôi thấy như trêu ngươi – Chẳng phải anh bảo em cứ ở hai ngày với Bố mẹ sao ? Em ít khi vâng lời nhưng lần này em nghe anh vậy…

– Khônggggggggggggg ……….