Nhớ Mãi Lớp Chúng Ta – Truyện Teen Học Đường
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhớ Mãi Lớp Chúng Ta – Truyện Teen Học Đường
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Teen
Thể Loại: hoc tro
Lượt Xem: 387 Lượt Xem
Tờ đơn xin nghỉ học năm ngày của Linh Chi đã nằm chễm chệ trên bàn giáo viên từ mấy ngày nay. Cứ nghĩ rằng, vắng lớp trưởng, cả lớp sẽ được một dịp nghịch ngợm mà không bị lớp trưởng la.
Thế nhưng, cả lớp dường như buồn hẳn đi…
Thiếu vắng đi những nụ cười trong veo, hồn nhiên của cả bọn…
Thiếu vắng đi tiếng nhắc nhở của Linh Chi mỗi khi tụi nó bày trò nghịch ngợm…
Thiếu vắng đi giọng ca ngọt ngào của Linh Chi mỗi khi có giờ âm nhạc…
Chỗ ngồi ấy, vẫn trống…
Gió khẽ lùa vào, mang theo không khí lạnh lẽo…
Dòng chữ trong tờ đơn hiện ra thật rõ…
Lý do: Em bị ốm.
Liệu sự thật có đúng như vậy?
Nhớ mãi lớp chúng ta
Nắng trưa gay gắt. Cả bọn đã quyết định đến thăm Linh Chi. Lệ Anh hai tay hai túi trái cây nặng, trán lấm tấm mồ hôi, trong khi tụi nó thong thả, vừa đi vừa ngắm cảnh. Ngắm trời, ngắm mây, ngắm cây,…xong thì cả bọn dều đồng loạt quay lại, hỏi ngây thơ :
– Lệ Anh, cậu có mệt không? Cậu cố gắng lên nhé, sắp đến nơi rồi.
Dừng chân ở cổng bệnh viện, bất giác một nỗi bất an bỗng xuất hiện trong lòng mỗi đứa…
Nhưng chỉ là thoáng qua, nên không đứa nào để ý…
Càng bước đến gần phòng của Linh Chi, bỗng chốc nỗi bất an đó lớn dần lên…
Tụi nó đứng gần cánh cửa, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên…
– Mẹ à, lát nữa, các bạn con tới, mẹ đừng nói gì với bạn con về bệnh của con nhé!
– Sao vậy, sao con lại không nói cho bạn con biết? Dù sao thì sau này, bạn con cũng biết.
– Mẹ à, giấu được đến đâu hay đến đó. Con không muốn các bạn đặt nhiều niềm tin quá, bệnh của con là ung thư giai đoạn cuối.
– Linh Chi à, sao con lại như vậy? Sao con lại vứt bỏ hết vọng của mình vậy…? Dù…có…còn…1%…cơ hội…thì con…cũng…không được…bỏ…cuộc như thế? Nếu mất con…mẹ…mẹ…sẽ không thể sống…nổi nữa…đâu..
– Mẹ à,…
Túi trái cây trên tay Lệ Anh đã rớt từ khi nào…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, tụi nó bắt gặp gương mặt buồn của mẹ Linh Chi. Những hàng nước mắt cứ tuôn trào trên đôi mắt. Bà khẽ lấy tay quệt đi, giọng khàn khàn :
– Các cháu ở đây nói chuyện với Linh Chi đi! Bác ra ngoài có chút việc.
Cánh cửa khép lại. Tụi nó đứng đó, không nói gì. Không khí im lặng, khó chịu đến ngột ngạt.
Như Thiên cười nhạt, màng nước bỗng chốc bao quanh mắt, nói :
– Cậu có còn coi chúng tớ là bạn không?
Đôi môi khô khốc bật ra rõ ràng từng chữ :
– Tất nhiên là có!
– Vậy sao…
Khánh Ly nghẹn ngào, cố kìm nén để không bật khóc :
– Cậu lại không nói cho chúng tớ biết về bệnh của cậu?
Linh Chi trầm ngâm, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về chú chim đang đậu trên cành, thoải mái nhảy nhót tự do mà không phải lo sợ điều gì. Nhỏ khẽ mỉm cười, trả lời :
– Tại sao ư? Vì tớ muốn trân trọng những khoảng khắc về tình bạn đẹp nhất giữa chúng ta được hằng ngày nhìn thấy những gương mặt vui tươi mà không phải gương mặt buồn bã, thấy bọn cậu hồn nhiên bày trò nghịch ngợm như lúc trước,…
– Cậu ích kỉ lắm, ích kỉ lắm,…
Bọn con gái ngồi thụp xuống nền nhà, khóc nức nở. Bọn con trai đứng đó, gắng kìm nén cảm xúc ở trong lòng. Linh Chi khóe mắt đỏ hoe, cắn chặt môi để không bật khóc.
Không khí buồn bã, lạnh lẽo lại một lần nữa tràn vào…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Mẹ Linh Chi đứng đó, tim như vỡ thành nghìn mảnh, như không ngừng rỉ máu…
Sáng…
Khi ông mặt trời vừa lấp ló sau đỉnh núi xa xa thì cũng là lúc những tia nắng ấm áp sắp rọi chiếu khắp nơi…
Nắng khẽ lùa vào lớp học, xua tan đi không khí lạnh lẽo. Những cơn gió mới khác lại lần lượt thổi vào, rất nhẹ…
Cả lớp đã đến đầy đủ. Không cảnh vui đùa, ồn ào trước lúc nữa mà thay vào đó là một khung cảnh trầm lặng. Cả bọn đều lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình, khuôn mặt đăm chiêu, miên man suy nghĩ. Câu chuyện của ngày hôm qua đọng lại trong kí ức của tụi nó. Mặc dù đã biết sự thật, nhưng chẳng ai muốn tin vào sự thật này cả, đứa nào cũng mong đây chỉ là một giấc mơ thôi. Một giấc mơ thôi. Một sự thật quá tàn nhẫn.
Riêng Thế Bảo vẫn đang loay hoay cùng với đống giấy màu. Cậu cẩn thận gấp tờ giấy thành một con hạc giấy thật đẹp, cứ gấp xong một con cậu lại lấy thêm một tờ gấp tiếp cho đến khi cảm nhận được một bàn tay đang vỗ nhẹ lên vai mình :
– Cậu đang làm gì thế?
Anh Nhật gắng nở một nụ cười gượng gạo để che giấu đi nỗi đau trong lòng. Nhưng điều đó làm sao qua mắt được Thế Bảo, cậu nhẹ nhàng trả lời :
– Cậu có muốn giúp mình không?
– Tớ có thể giúp gì được cho cậu?
– Cậu giúp tớ gấp hạc nhé!
Anh Nhật tròn mắt, trên gương mặt có nét ngạc nhiên. Những đứa khác khi nghe vậy cũng vội tụ tập lại bàn Thế Bảo dồn dập hỏi :
– Cậu gấp hạc làm gì thế?
Thế Bảo cười nhạt, gương mặt bí hiểm, kể lại…
…Thế Bảo ngồi cạnh cửa sổ, cầm cuốn sách lên. Cậu đọc một cách chăm chú, mắt có thoáng lên nét vui mừng nhưng lại vụt tắt ngay lập tức. Cậu ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những ngôi sao đang nhấp nha nhấp nháy như hại cườm đính trên tấm vải nhung màu đen. Cậu khẽ thở dài, lẩm bẩm :” Chỉ là truyền thuyết thôi!”. Hóa ra cậu đọc cuốn sách và thấy được dòng chữ “Nếu gấp đủ 1000 con hạc giấy, bạn sẽ có một điều ước và điều ước đó sẽ trở thành hiện thực”. Ánh trăng chiếu ánh sáng vàng nhạt lên khung cửa sổ, bất giác trong lòng cậu lại xuất hiện một ý nghĩ thôi thúc cậu gấp 1000 con hạc giấy để có được điều ước đó… Nếu có được điều ước đó nhất định cậu sẽ ước cho Linh Chi được khỏi bệnh…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Thế Bảo kể xong thì lại bắt tay vào việc gấp hạc. Cả bọn im lặng, không nói gì cho đến khi Khánh Ly mỉm cười, nói :
– Để tớ giúp cậu, tớ cũng muốn ước cho Linh Chi được khỏi bệnh.
Tụi nó bắt đầu nhao nhao hết cả lên. Như Thiên lấy giấy đưa cho từng đứa gấp. Trong căn phòng, dường như đã thoáng có nét vui mừng…
Bắt đầu từ ngày hôm đó, vào lúc nghỉ giải lao, lớp 10A không ra chơi nữa, dành thời gian để gấp hạc. Chiếc lọ thủy tinh dùng để đựng hạc cũng theo ngày mà tăng dần lên. Những con hạt nhiều màu sắc được sắp xếp thật cẩn thận vào lọ. Hạc ngày càng nhiều lên..
296 con hạc…
390 con hạc…
537 con hạc…
721 con hạc…
845 con hạc…
901 con hạc…
Ngày thứ bảy, tụi nó mừng rỡ cầm chiếc lọ đựng 1000 con hạc giấy được trang trí đẹp mắt bởi một dải ruy băng màu hồng. Chiều, tụi nó cầm chiếc lọ đi đến “beautiful garden”. “beautiful garden” là một nơi tuyệt đẹp mà cả bọn tìm thấy lúc tổ chức cắm trại. Anh Nhật nhẹ nhàng đặt chiếc lọ xuống đất, rồi cả bọn cùng nhắm mắt và khẽ nói :
– Chúng con muốn bạn Linh Chi sẽ khỏi bệnh.
Trên nền trời xanh thẳm, cầu vồng xuất hiện một cách bất ngờ. Những cơn gió nhẹ thổi bay lá khô.
Xào xạc, xào xạc,…
Trời đã bắt đầu trở lạnh. Những cơn gió cứ thi thoảng lại lùa vào phòng học, mang theo sự lạnh lẽo. Như thường lệ, cứ đúng 6 giờ sáng là ở trường Angle có lác đác bóng học sinh. Những chiếc áo ấm bao bọc lấy những cô cậu học sinh, xua tan đi cái lạnh của tiết trời mùa đông.
Cánh cửa phòng lớp 10A được mở ra một cách cẩn thẩn, Khánh Ly bước nhẹ vào, một tay cầm một cái túi xinh xắn. Nhỏ thận trọng đặt cái túi lên bàn rồi xoa xoa hai tay vào nhau cho ấm. Khánh Ly khẽ kéo rèm cửa, quang cảnh bên ngoài xám xịt, không có nắng.
Như Thiên vừa đi vừa lẩm nhẩm hát vài câu hát quen thuộc, vào lớp mắt nhỏ chợt dừng lại ở chiếc túi của Khánh Ly, gương mặt không giấu nổi vẻ tò mò, liền hỏi:
– Khánh Ly, cậu đựng gì trong cái túi đó vậy?
Khánh Ly nháy mắt, cười bí hiểm, trả lời ngay:
– Cuối buổi, chúng ta đến thăm Linh Chi, cậu sẽ biết.
Khóe môi nâng lên nụ cười tinh nghịch, Như Thiên gật đầu rồi bước về chỗ ngồi.
Nhớ mãi lớp chúng ta
Tiếng chuông vang lên từng hồi, báo hiệu đến giờ ra về…
Học sinh tíu tít, trò chuyện không ngớt về buổi học hôm nay. Đợi cho cả bọn tập trung đông đủ, Khánh Ly lấy từ trong túi ra rất nhiều vòng đeo tay được làm rất tỉ mỉ, nổi bật là dòng chữ được khắc rất đẹp “Best friend forever”. Tụi nó vừa ngạc nhiên vừa thích thú khi nhận được chiếc vòng này, không ai bảo ai lập tức đeo vào tay. Khánh Ly nói:
– Chiếc vòng này tượng trưng cho tình bạn đẹp đẽ giữa chúng ta, chiếc vòng cuối cùng thì để lát nữa tới bệnh viện, chúng ta sẽ đưa cho Linh Chi!
– Đồng ý!
Nhớ mãi lớp chúng ta
Linh Chi reo lên đầy thích thú, trông nhỏ lúc này chẳng khác gì một cô bé được nhận một cây kẹo mút cả. Linh Chi khẽ huých tay Khánh Ly, nói:
– Khánh Ly khéo tay thật đấy!
Khánh Ly cười. Linh Chi vén rèm nhìn khung cảnh bên ngoài liền nảy ra ý định:
– Chúng ta đi dạo nhé!
Hàng cây xanh mướt hai bên con đường dẫn vào hồ nước được trồng xen khẽ cùng những bông hoa tươi thắm làm nổi bật lên vẻ đẹp của con đường này. Linh Chi mím môi, hít một hơi thật sâu rồi nói:
– Ngày kia, tớ sẽ làm phẫu thuật. Vậy ngày mai chúng ta có thể đi picnic không?
Nhớ mãi lớp chúng ta
Vị bác sĩ với gương mặt điềm đạm ngồi trên ghế, đôi mắt buồn buồn, nói:
– Ngày kia, cháu Linh Chi sẽ được phẫu thuật. Tôi nghĩ gia đình nên chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất. Dù…
Ông nói đứt quãng, nhìn gương mặt đau khổ của hai vợ chồng, tiếp:
– Dù cơ hội sống là rất thấp, nhưng tôi mong cháu Linh Chi vẫn sẽ lạc quan và tin tưởng rằng cháu sẽ khỏi bệnh. Ý chí của cháu cũng là một phần để giúp cho ca phẫu thuật thành công.
Mẹ Linh Chi lặng lẽ rơi nước mắt, còn bố nhỏ, trên gương mặt ấy, nước mắt đã rơi từ khi nào.
Rất đau!
Khi những tianắng ấm áp đầu tiên của ngày mới len lỏi chiếu vào phòng, Linh Chi khẽmở mắt, nhíu mày một lúc rồi ngồi dậy. Đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ, LinhChi vội vã đi làm vệ sinh cá nhân rồi xem lại đồ đạc. Mẹ nhỏ đẩy cửabước vào, trên tay cầm một tô cháo còn nóng hổi, nhẹ nhàng nhắc:
– Con ăn sáng rồi đi.
– Vâng ạ!
Linh Chi lại bàn, xúc từng thìa cháo một, ăn một cách từ từ. Từng hươngvị như quyện vào tình yêu thương của mẹ, tạo nên một vị ngọt ngào. Bàchăm chú quan sát con gái ăn, nhìn lại khuôn mặt nhợt nhạt, gầy gò màtrái tim như muốn vỡ ra, tan thành nghìn mảnh.
Một giọt nước nhạt lặng lẽ rơi…
Linh Chi ngẩng đầu, nhìn mẹ một lúc rồi ôm chầm lấy mẹ, thỏ thẻ:
– Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ nhiều lắm! Lúc nào con cũng làm mẹ lo lắng hết!
Bà mỉm cười hiền hậu, vuốt mái tóc mượt của con gái, nước mắt lại rơi…
– Con đừng nói vậy! Con là đứa con gái ngoan của mẹ.
– Mẹ à, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ không rời xa mẹ đâu. Con yêu mẹ!
Những cơn gió thoảng lùa vào phòng, làm tấm rèm tung bay, nắng từ từ chiếu vào…
“Nhớ
Chiếc xe dừnglại đột ngột. Trước mặt tụi nó bây giờ là một khung cảnh phải nói là rất đẹp. Thảm cỏ dường như trải đến cuối chân trời, những đám mây bồng bềnh như que kẹo bông trông thật nổi bật giữa bầu trời trong xanh. Linh Chithoáng mỉm cười, chợt Khánh Ly quay sang hỏi :
– Cậu cảm thấy khỏe chứ!
Linh Chi gật đầu thay cho câu trả lời, nhỏ đang muốn tạo cho Khánh Lymột cảm giác an tâm về nhỏ, để Khánh Ly có thể thoải mái vui chơi màkhông phải lo lắng cho nhỏ. Khánh Ly nở một nụ cười, nói:
– Tớ xuống xe trước nhé! Cậu cũng mau xuống xe đi, tớ sẽ đợi cậu.
Trong không gian yên tĩnh, thanh bình vang lên tiếng cười đùa hồn nhiên và tinh nghịch…
“Nhớ
Mẹ Linh Chi lấy trong túi ra một hộp thuốc, lấy vài viên rồi đưa cho nhỏ, vẻ mặt không giấu nổi sự lo lắng:
– Con sẽ chịu được tác dụng phụ của thuốc chứ! Hay là con đừng uống.
Linh Chi lắc đầu nguây nguẩy, nhỏ là người cực kì bướng bỉnh, dù sao hôm nay cũng là ngày mà nhỏ muốn trân trọng từng giây phút một. Lấy thuốctừ tay mẹ, nhỏ liền cho vào miệng rồi uống nước một cách nhanh chóng.Nhỏ đưa tay vẫy vẫy rồi chạy đi.
Mẹ nhỏ khuôn mặt đượm buồn, xót xa nhìn đứa con gái của mình…
– Linh Chi , lại đây mau tớ cho cậu xem cái này nè!
Lệ Anh ra sức hét lên, nhỏ vội chạy lại kéo tay Linh Chi đi, không quêndùng một chiếc khăn bịt mắt Linh Chi lại. Cả bọn cười to dẫn Linh Chiđi. Đến nơi, Anh Nhật nhẹ nhàng mở khăn ra, nhỏ dường như bất động.
Như Thiên đặt tay lên vai, mắt kiên định hướng về phía trước, nói:
– Người ta thường nói, chong chóng chỉ quay khi trời xanh có gió, nếukhông có gió thì chong chóng cũng sẽ không quay. Chong chóng và giógiống như một đôi bạn thân thiết, mãi bên cạnh nhau vậy!
Anh Nhật tiếp lời:
– Linh Chi, cậu hãy cố gắng lên. Bên cạnh cậu vẫn luôn có những ngườibạn như chúng tớ, chúng tớ sẽ mãi mãi ở bên cậu, cùng cậu bước qua từngkhó khăn. Chúng tớ tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cậu một mình, sẽ luôn ở bên chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với cậu.
Linh Chi mím môi, nhỏ xúc động quá, các bạn của nhỏ thật là tốt! Chợt Anh Nhật ôm lấy Linh Chi rồi nói nhỏ:
– Cậu muốn khóc thì cứ khóc đi!
Lúc này, nhỏ không kìm nén được nữa, nước mắt cứ tuôn trào ra. Tụi nó cũng không kìm được nữa, thế là ôm lấy nhau khóc nức nở.
Ngày hôm đó,bọn nó đã chơi thật vui vẻ, có những khoảnh khắc chẳng bao giờ quên bênnhau, cùng nhau làm những động tác cực dễ thương để chụp ảnh lưu giữ làm kỉ niệm. Linh Chi cảm thấy thực sự rất vui. Nhỏ sẽ không bao giờ quênnhững ngày tháng học trò này, mãi mãi không bao giờ quên. Đến tối, cảbọn lén lút ngó trước ngó sau để tránh Linh Chi.
Ra một chỗ mà bọn nó đã thống nhất chọn làm nơi trang trí từ hồi chiều,Thế Bảo vội lấy ra một túi nến nhiều màu sắc, cùng với tụi nó, thắp sáng từng cây nến.
Phù, cuối cùng công việc cũng đã hoàn thành, tụi nó cố gắng lấy hết sức, gào thật to:
– LINH CHI ƠI, CẬU CỐ LÊN! CỐ LÊN!
Linh Chi giật mình, vội chạy đến chỗ bọn nó, gương mặt tỏ vẻ ngạc nhiên.
Trước mặt nhỏ là những cây nến nhỏ được xếp lại tạo thành chữ: I love 10A. Nhỏ hạnh phúc vô cùng, nói:
– Cảm ơn các cậu nhiều lắm.
Trời đã khuya, sau khi chở từng đứa về nhà, chiếc xe lại lăn bánh. Linh Chi khẽ mấp máy môi như muốn nói điều gì:
– Xin lỗi các cậu.
Sáng…
Tụi nó chạy vội đến bệnh viện, trong lòng lại xuất hiện cảm giác bất an…
Đến nơi, tụi nó đã thấy ba mẹ Linh Chi ngồi chờ trước phòng phẫu thuật, gương mặt lo lắng.
Tụi nó cũng ngồi xuống, mắt hướng về căn phòng phẫu thuật…
…
Đã bảy tiếng trôi qua, mà đèn của phòng phẫu thuật vẫn giữ nguyên màuđỏ, đã vậy, lúc cô ý tá ra ngoài, cô tỏ vẻ rất gấp gáp, còn có cả sự lolắng nữa.
…
Thêm một tiếng nữa trôi qua, tụi nó bắt đầu sợ, sợ rằng sẽ không còn được gặp lại Linh Chi. Tụi nó phải làm gì bây giờ?
…
Đèn đã chuyển màu xanh, bác sĩ bước ra, mọi người đều dồn dập đến hỏi:
– Bác sĩ, con gái tôi/ bạn Linh Chi thế nào rồi ạ!
Bác sĩ khẽ lắc đầu, nói:
– Tôi xin lỗi.
Khoảnh khắc đó thời gian như đứng lại, tụi nó đứng chết lặng, bác sĩ vừa nói gì cơ? Xin lỗi ư?
Mẹ Linh Chi gào lên:
– Không phải, ông nói dối. Xin hãy cứu lấy con gái tôi. Tôi xin ông đấy!
Bà quỳ xuống, ba Linh Chi như người mất hồn, ông không tin, không tin chuyện này.
Bà cười chua chát:
– Sao con lại thất hứa, con đã bảo là sẽ không bao giờ rời xa mẹ mà! Con đã nói vậy mà!
Rồi bà ngất đi.
Màn đêm dần dần bao trùm lấy thành phố. Mùi hương cỏ may quyện vào không khí, lan tỏa đi khắp nơi…
Tại phòng 25…
Một cô gái đang nằm trên giường bệnh, gương mặt nhợt nhạt, trông như đang ngủ say. Ngồi cạnh đó là một người phụ nữ, cầm lấy tay cô gái, nước mắt cứ vô thức rơi…
…
Tâm trạng của cả bọn dường như chẳng khá hơn là bao, Khánh Ly cười nhạt, hỏi lại:
– Bác sĩ nói bệnh của Linh Chi không thể chữa được sao?
Một giọt nước mắt lại rơi, không ai trả lời, không gian yên tĩnh đến kì lạ…
Thế Bảo khóc òa lên, nấc nghẹn:
– Chẳng lẽ điều ước đó không trở thành hiện thực sao.
Như Thiên đến lại gần Thế Bảo, đặt tay lên vai cậu, đôi môi khô khốc bật ra tiếng:
– Cậu có tin vào phép màu không?
Cả bọn ngơ ngác, ngẩng đầu lên nhìn Như Thiên. Nhận ra ánh mắt của mọi người đang hướng về phía mình, nhỏ lại nói tiếp:
– Tớ hỏi các cậu có tin vào phép màu không?
– Cậu tin chứ? Anh Nhật cất lời.
– Cũng không hẳn là không tin.
– Ý cậu là sao?
– Tớ chỉ đơn thuần nghĩ chừng nào Linh Chi còn thở thì cuộc sống của cậu ấy vẫn sẽ còn hi vọng.
…
– Dù cuộc đời có đáng thất vọng đến mức nào, thì niềm hi vọng vẫn luôn ở phía trước. Hãy tin Linh Chi, cậu ấy rất mạnh mẽ, cậu ấy sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu.
Cô gái nhỏ từ từ mở mắt, xung quanh cô là một màn sương dày đặc đến nỗi không thể nhìn thấy gì. Cô gái ngạc nhiên :” Sao mình lại ở đây nhỉ?”. Cô khẽ cất tiếng gọi. Không một ai trả lời, cô bắt đầu thấy sợ, ngồi thụp xuống và co ro.
Những vầng quang lấp lánh hiện ra, một người phụ nữ với gương mặt hiền hậu đi đến gần cô. Cô bất giác ngước lên kèm theo một câu hỏi cửa miệng:
– Bà là ai?
– Ta là ai không quan trọng. Bà mỉm cười đầy dịu dàng với cô. Nhưng ta có một câu muốn hỏi cô:” Nếu bạn bè, bố mẹ hoặc một người thân nào đó mà cô yêu quý nhất bị một căn bệnh vô phương cứu chữa thì cô sẽ tình nguyện chịu bệnh thay cho người đó chứ!
Cô gái thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh trả lời:
– Vâng ạ!
– Dù căn bệnh đó sẽ làm cô đau đớn gấp trăm lần, sẽ khiến cô trở nên xấu xí trước mắt mọi người, làm những người thân xung quanh cô đau khổ, làm cho người khác cảm thấy thương hại cho cô, thì cô vẫn đồng ý chứ!
Cô gái trầm ngâm, nhưng cũng lại mỉm cười cùng với câu trả lời: “Vâng ạ!”
– Vì sao thế?
– Vì họ là những người cháu yêu thương cháu nhất, luôn ở bên cạnh cháu, quan tâm, chia sẻ. Họ giúp cháu từ một con bé nhút nhát, luôn giấu kín cảm xúc của mình trở thành một người hoạt bát, nụ cười luôn thường trực trên môi. Nhờ có họ, mà cháu mới biết được rằng cuộc sống này còn rất nhiều điều diệu kì, một cuộc sống đầy màu sắc chứ không như cuộc sống tối tăm, lạnh lẽo mà cháu đã từng tưởng tượng ra.
Bà khẽ hóa ra một làn gió, làn gió ấy từ từ cuốn cô gái ấy đi!
Bà mỉm cười, lời nói hòa theo gió:
” Cô gái, hãy sống thật tốt nhé!”
Nhớ mãi lớp chúng ta
Những đường đi của tim trên máy đo bắt đầu thay đổi…
Bác sĩ cùng vài y tá vội chạy vào, bác sĩ nhìn đường đi của máy đo nhịp tin thay đổi, vui mừng:
– Thật sự phép màu đã xảy ra!
Rồi Linh Chi lại được chuyển vào phòng phẫu thuật. Đám bạn mặt mày tái mét, không ngừng chắp tay xin ông trời phù hộ cho Linh Chi. Thế Bảo bỗng òa khóc nức nở, nhào tới ôm lấy Anh Nhật:
– Cậu ấy sẽ không sao đâu đúng không? Cậu ấy rất mạnh mẽ mà!
Anh Nhật giật mình, cố hết sức đẩy Thế Bảo ra, trả lời:
– Đúng cậu ấy thực sự rất mạnh mẽ.
Một niềm hy vọng nhỏ nhoi lại được thắp sáng trong tim mỗi đứa.
Không hiểu sao trong lúc Linh Chi phẫu thuật, cả bọn lại có tâm trạng nhẹ nhõm, vui mừng và nảy ra ý định sẽ đi dạo trong khuôn viên của bệnh viện trong chốc lát. Tâm trạng nặng nề, buồn bã như một gánh nặng đã được trút ra khỏi lòng. Phải, bọn nó tin rằng, Linh Chi sẽ không bao giờ bỏ lại tụi nó. Nhỏ sẽ tiếp tục đồng hành trên chặng đường trưởng thành của bọn nó sau này, sẽ không bỏ tụi nó một mình. Tin tưởng như vậy!
Quỳnh Trâm nở một nụ cười, ánh mắt xa xăm về phía chân trời, giọng nói vô thức cất lên:
– Lúc đầu, Linh Chi không như bây giờ nhỉ? Rất nhút nhát, sợ sệt và yếu đuối.
Quốc Đạt gật gù, đồng tình:
– Lúc đầu, cậu ấy mới vào lớp mình, nhút nhát đến mức chẳng dám nói chuyện, kết bạn với ai.
Cơn gió thoảng lướt qua, những tia nắng hồng rọi chiếu xuống mặt đất. Tiếng chân dậm lên lá khô, nghe xào xạc, xào xạc.
Như Thiên nói, nước mắt tự nhiên lại ứa ra:
– Còn bây giờ, cậu ấy rất tự tin, hòa đồng và mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê chảy dài trên gương mặt nhỏ. Bắt đầu có những tiếng nấc khẽ vang lên từng đợt. Không khí chìm xuống, lặng lẽ…
Khánh Ly ngay lập tức phá tan không khí ấy ngay, quát lên:
– Tớ đã bảo các cậu không được khóc mà! Dù chỉ còn một hy vọng nhỏ nhoi thì cũng phải tiếp tục mà hy vọng chứ, đừng bỏ cuộc giữa chừng như thế!
Nước mắt của nhỏ cũng tự động rơi không có chủ ý, nhỏ cũng khóc, nghẹn ngào:
– Linh Chi đã dặn các cậu sao hả,…đừng bao giờ…mất ý…chí…như thế, cuộc sống…này…vẫn còn nhiều điều kì diệu lắm!
– Phải, cậu nói đúng. Bọn tớ không khóc nữa, bọn tớ hứa đấy!
– Bác sĩ ơi, con bé nhà tôi thế nào rồi ạ!
Vừa thấy bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra, mẹ Linh Chi đã vội chạy đến, dồn dập hỏi. Nét mặt bác sĩ không biểu hiện điều gì cả, ông chỉ nhẹ nhàng nói:
– Tôi có chuyện cần trao đổi với mọi người. Cứ vào phòng tôi nói chuyện!
Bác sĩ từ từ ngồi xuống ghế, rót nước mời mọi người rồi nói chậm rãi:
– Tình hình ca phẫu thuật có thể nói là không khả quan cho mấy. Mặc dù, bệnh của cháu nó có bước tiến triển mới, ca phẫu thuật có thể chữa khỏi, nhưng sức khỏe của cháu lại rất yếu. Ca phẫu thuật thành công thì nhất định cháu sẽ bị hôn mê, tôi không chắc rằng cháu sẽ bị hôn mê bao lâu. Có thể là một năm, 2 năm,… hoặc suốt cả đời.
Mẹ Linh Chi lắp bắp:
– Vậy có nghĩa là nếu không may thì cháu có thể sẽ trở thành người thực vật suốt cả đời.
Bác sĩ khẽ gật đầu, ba Linh Chi miên man suy nghĩ rồi trả lời thẳng thắn:
– Bác sĩ cứ cho cháu nó làm phẫu thuật đi!
Rồi ông điềm đạm nói trước sự ngạc nhiên của mọi người:
– Hãy đặt niềm tin vào con bé, nó sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu.
2 năm sau…
Ca phẫu thuật đã thành công. Linh Chi hôn mê. Mới đó mà nhanh thật đã 2 năm trôi qua rồi…
Khánh Ly ngồi xuống, cầm lấy tay Linh Chi, nhẹ nhàng bảo:
– Cậu mau tỉnh dậy nhanh đi nào, đã 2 năm rồi đó. Bây giờ chúng mình đã là học sinh lớp 12 rồi đấy!
Anh Nhật mỉm cười, nói tiếp:
– Cậu mau dậy đi, bọn tớ sẽ dạy lại cho cậu kiến thức 2 năm học mà cậu đã bỏ quên nhé!
2 năm trôi qua-2 năm mà bọn nó chọn cách sống chung với nỗi đau, 2 năm mà bọn nó ngóng từng ngày, hy vọng từng giây, đặt niềm tin khi bước qua cánh cửa kia sẽ là một gương mặt tươi tỉnh cùng với lời nói vui sướng:
– Chào các cậu, tớ đã dậy rồi đây!
Nhưng suốt 2 năm vẫn vậy, Linh Chi vẫn nằm đó, không tỉnh dậy. Như Thiên nói với giọng trách móc:
– Cậu giận chúng tớ điều gì à? Chúng tớ hứa sẽ không bày trò nghịch ngợm làm cậu giận.
Không gian trầm tĩnh. Nhưng…
Những ngón tay bắt đầu động đậy, đôi mắt đã khép bấy lâu nay từ từ mở ra…
Quỳnh Trâm như không tin vào mắt mình, cố gắng dụi dụi mắt mấy lần, tay chỉ thẳng vào Linh Chi, lắp bắp không nói thành lời:
– Tụi…tụi…bay,…nhìn…nhìn…kìa…
Cả bọn đồng loạt quay theo hướng chỉ của Quỳnh Trâm, ngạc nhiên tột độ, sau đó vui sướng, hét ầm ĩ:
– MAU ĐI GỌI BÁC SĨ ĐI! CẬU ẤY TỈNH RỒI, CẬU ẤY TỈNH THẬT RỒI!!!!
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!
Tiếng hét “vĩ đại” của một cô gái nhỏ đứng trên mỏm đá hướng ra biển. Tay cô bắt thành cái loa, không ngừng gào thét ra biển. Cô gái ấy quay người lại đột ngột, hỏi:
– Nào có muốn thử không?
Cả bọn cười tươi, bắt chước:
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!
Tụi nó cười hì hì, Linh Chi cũng cười theo. Đây sẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong tim cô gái nhỏ. Linh Chi hướng người ra biển, nói thật to, tiếng nói vang vọng đến trời xanh:
– CẢM ƠN CUỘC SỐNG ĐÃ CHO EM CÓ BẠN BÈ!!!!!