Nhớ Mãi Lớp Chúng Ta – Truyện Teen Học Đường

Tiết 4…
Cả lớp đang say sưa học Lý, có lẽ cũng đã hồi phục sau màn hát cực kì hoàng tráng của Mạnh Hùng. Lý- một môn khá “khó nhai” của lớp 10A, nhưng ông bà ta đã có câu : Cần cù bù thông minh. Mặc dù học không được xuất sắc nhưng cũng rất chăm chỉ mà. Đang chìm đắm trong tiếng giảng của cô Linh Hương thì một giọng nói phát ra từ cái loa nhỏ xinh treo lơ lửng trên cành cây.
– Alô, alô, chiều nay đúng 1 giờ, tập thể 10A lên trường để trực nhật! Alô, alô, nhắc lại, chiều nay…
Sao lại chỉ có mỗi tập thể 10A trực.
Cả bọn bắt đầu rì rầm, cô Linh Hương ra hiệu im lặng, cô vừa mới giảng thì …
RENG…RENG…RENG.
Cô vừa ra khỏi lớp thì lớp bắt đầu loạn…
Không canteen, không chơi bời gì hết.
Cả lũ bắt đầu xúm lại, liên tục chém, đứa này đang nói thì đứa kia chen miệng vào, tất cả tạo nên một cục diện hỗn loạn. Linh Chi ức quá, gào lên :
– STOP! STOP!
Im lặng…
Im lặng…
Im lặng…
Đúng là hiệu quả ngay tức thì.
Linh Chi lấy 2 tay xoa xoa thái dương, bình tĩnh nói :
– Mỗi đứa một ý kiến, lần lượt nói!
Lệ Anh phát biểu trước tiên :
– Sao chỉ có mỗi lớp chúng ta trực nhật?
Vài đứa khác bắt đầu hùa vào cái điệp khúc “đúng đấy, đúng đấy”. Linh Chi nhẹ giọng :
– Mỗi lớp trực một buổi! OK?
Mạnh Hùng láu táu, hỏi :
– Thế mấy giờ lên trường?
– 1 giờ chiều lên! *gỏn lỏn*.
Được 1 phút sau, Quốc Bảo lại hỏi :
– Lớp trưởng, mấy giờ lên trường?
– 1 giờ chiều lên! *bắt đầu mất kiên nhẫn*
Cứ tưởng thế là thoát nợ rồi ai dè…
– Lớp trưởng yêu quý, mấy giờ lên trường? Như Thiên vừa chạy lại chỗ Linh Chi vừa nháy mắt.
– 1 giờ chiều! *sắp nổi giận rồi*
Khánh Ly không biết chuyện, nhỏ vừa mới từ canteen về, liền đến chỗ lớp trưởng ngồi, vỗ vỗ vai :
– Mấy giờ lên trường vậy?
– TRỜI ƠI, 1 GIỜ CHIỀU LÊN TRƯỜNG. *nổi giận thật sự*
Thật là tức chết đi mà, nãy giờ đúng một câu : Mấy giờ lên trường mà cứ hỏi đi hỏi lại, không tức mới lạ. Cả bọn biết lỗi, vội đánh trống lảng để xoa dịu đi cục tức kia, Thế Bảo nhảy tưng tưng vào lớp, nhìn thấy cả lũ, cười tươi rói :
– Ê, lớp trưởng mấy giờ lên trường?
Linh Chi mặt mày đỏ tía tai, cầm ngay cây chổi, rượt theo Thế Bảo. Thế Bảo hoảng hồn co giò chạy mất. Quỳnh Trâm thở dài :
– Cái tính lanh chanh là thế!
1 giờ chiều…
Cả bọn đã tập trung từ lúc 12 giờ 59 phút 99 giây, tuy nhiên vẫn chưa thấy đồng chí Thế Bảo đâu. Phải nói là Thế Bảo là sướng nhất á! Buổi sáng được “thể dục” chạy bộ 3 vòng quanh sân vì một lý do đơn giản : Chọc trúng “ổ kiến lửa”.
Toàn trường vắng hoe, chỉ có 2 bác bảo vệ ở trường. Vừa vào đã được “diện kiến” em loa. Em loa vắt va vắt vẻo trên cành cây tưởng chừng như sắp rớt đến nơi. Chẳng may nếu đứa nào đi ngang qua lúc ẻm rớt thì sẽ biến ” người loa” ngay lập tức. Vì thế lúc nào đi qua ẻm, cả bọn cũng chạy như bay để sang “bờ” bên kia một cách an toàn, hoặc là sắm cây dù, thủ sẵn trong cặp, lúc nào gặp ẻm bật dù lên và tất nhiên khả năng cây dù hư là …rất cao.
Thế Bảo mặt mày nhăn nhó nhìn cái bảng phân công trực nhật do chính tay lớp trưởng biên soạn. Vừa mới chạy đứt hơi đến trường thì đã được nhận tờ giấy trong “vinh quang”. Trong tờ giấy ghi rõ dòng chữ : THẾ BẢO HỐT VÀ ĐỔ RÁC.
Lại hùa nhau để bắt nạt cậu đây mà! Biết rõ Thế Bảo ta đây là một người lương thiện và rộng lượng nên làm tới. Giờ này mà chim chóc còn ca hát véo von cái gì không biết, định chọc tức cậu đấy à.

Trán Thế Bảo lấm tấm mồ hôi, cậu oằn lưng giữa trời nắng gay gắt để thu dọn rác thế mà bọn kia chẳng mảy may quan tâm, đã thế còn ngang nhiên lấy nước ra uống trước mặt cậu nữa chứ. Hic, hic, bạn bè kiểu gì không biết.
Một âm thanh bỗng nhiên vang lên, truyền thẳng vào tai cậu :
– Cứ trực đi, ai bảo cậu đến muộn làm gì!!
Thật thê thảm cho số phận Thế Bảo…
Hôm qua vừa trực nhật đến đau cả lưng thì hôm nay vừa vào lớp thì mấy tiếng nói lảnh lót vang lên :
– Thế Bảo yêu quý, ra căn tin mua giùm mình đồ ăn nhé!
Sáng nay thời tiết rất đẹp, trời trong xanh, thoáng đãng, nắng ban mai chiếu qua tán lá xanh, chim chóc ca hát,… Thật là một ngày tuyệt vời nhưng đáng tiếc nó chẳng hề hợp với tâm trạng buồn như con chuồn chuồn của Thế Bảo.
Trông cậu bây giờ như một nông nô, còn lũ kia đương nhiên sẽ là lãnh chúa phong kiến. Chắc chắn lãnh chũa sẽ bóc lột sức lao động của nông nô rồi.
Đời thật buồn…
Mua đồ ăn xong, cậu ba chân bốn cẳng lập tức chạy về lớp, phân phát “lương thực cứu đói” cho “đồng bào”.
Cả bọn bắt đầu lao vào ngốm, ngốm và ngốm thức ăn. Lâu lâu lại có tiếng nói đầy sự trách móc :
– Bánh này của tớ mà! Ai cho cậu lấy?
15 phút sau…
Khi đã xử lý đồ ăn một cách nhanh gọn, bọn nó lần lượt nhìn lại đôi bàn tay xinh xắn, ngọc ngà của mình. Ôi hỡi, ” đôi bàn tay của em, em múa cho mẹ xem” bây giờ đã thành ” đôi bàn tay của em, em múa cho ma quỷ xem” thật rồi.
Bẩn- là một từ ngắn gọn và xúc tích để miêu tả.
Nhân khi sự chú ý của lớp trưởng đang bay bổng trong cuốn truyện mới mua thì bọn nó cười gian xảo… Oh my god, không biết bọn nó lại nghĩ ra trò gì đây.
Tiết 1…
Cô giáo bước vào, sững sờ, nhìn cái rèm cửa sổ không chớp mắt.
Tiết 2…
Cô giáo bước vào, cũng nhìn cái rèm cửa sổ, đánh rơi luôn cái cặp.
Tiết 3…
Thầy giáo bước vào, nhìn cái rèm cửa sổ, đi vấp phải cái bàn.
Tiết 4…
Cô giáo bước vào, nhìn cái rèm cửa sổ nốt, đơ người.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với cái RÈM CỬA SỔ.
Wow, cái rèm cửa sổ đã được trang trí bằng vô sô “màu sắc khác nhau”. Ví dụ màu đỏ của tương ớt, màu vàng của xoài, màu…. nói chung là vân vân và mây mây.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Cuối tiết, một tiếng hét kinh thiên động địa của lớp trưởng vang lên :
– MẤY CẬU ĐÃ LÀM GÌ VỚI CÁI RÈM CỬA VẬY HẢ???
Thế Bảo chậm rãi bước vào lớp, trên tay cầm rất nhiều đồ ăn, thức uống. Những thứ đồ ấy dần dần gây được sự chú ý của cả lớp. Thế Bảo đặt đồ xuống, ánh mắt gian xảo, cười tươi :
– Ai muốn ăn thì lại đây!
Đúng như theo dự tính, cả bọn với nước…miếng đang chảy ừng ực lao ngay đến bàn Thế Bảo, chí chóe giành nhau như lũ học sinh lớp 1. Anh Nhật nhíu mày nghi hoặc :
– Thế Bảo, sao hôm nay cậu tốt vậy?
Miệng Thế Bảo nâng lên một nụ cười lém lỉnh, nói:
– Tớ muốn nhờ các cậu một việc!
Cả bọn ngừng ăn, ném cái nhìn ngạc nhiên về phía cậu. Không phải cậu lại có ý nghĩ quái dị nào đó chứ, định hại cả lớp à. Tất cả không ai bảo ai tự động bỏ đồ ăn xuống, thản nhiên rời ánh nhìn đi chỗ khác, chỉ có điều Thế Bảo đã tính toán rất kĩ, phán :
– Nếu không làm thì trả đồ ăn đây!
What? Thế Bảo vừa nói gì, trả đồ ăn đây ư, nhưng nó đã vào dạ dày của cả lũ hết rồi, chẳng lẽ lại…móc họng, nôn ra trả cho cậu ta ư!
Lệ Anh đáp lại :
– Nhưng lỡ ăn rồi, không tiện…nôn ra!
– Không sao, chỉ cần bồi thường tiền thôi!
– Bao nhiêu?
– Socola Pháp 400000 VND,9 gói bim bim 45.000 VND, bla bla bla bla….
Giật mình kinh hãi- tâm trạng của hầu hết cả lớp.
Linh Chi hỏi :
– Cậu muốn chúng tớ làm gì?
– Đơn giản lắm là thế này : Tớ có cô em họ, ngày mai nó phải sang Mỹ du học, bla bla bla….
Thế Bảo cứ tuôn ra một tràng đại hại mà chẳng hề để ý đến sắc mặt của từng thành viên đang từ từ đen lại….
– THẾ BẢO, STOP, NÓI Ý CHÍNH THÔI!!!!
Hóa ra cái kế hoạch vớ vẩn của Thế Bảo là tổ chức một bữa tiệc cho cô em họ. Mà Thế Bảo sĩ diện nên muốn cả bọn làm…vệ sĩ. Lớp trưởng đã tạo ra một bảng kế hoạch phải nói là không thể hoàn hảo hơn :
– Đội 1 : Anh Nhật, Quốc Đạt, vị trí canh gác : Trên cây.
– Đội 2 : Mạnh Hùng, Văn Tùng, vị trí canh gác : Bụi rậm.
– Đội 3 : Lệ Anh, Khánh Ly, vị trí canh gác : đằng sau bức tượng trang trí.
….
6 giờ tối…
– Báo cáo chỉ huy, đối tượng đã xuất hiện- Anh Nhật nhẹ nhành nói vào điện thoại.
– Tốt, chuẩn bị tiến hành kế hoạch. Linh Chi đáp lại.
Em họ của Thế Bảo- Nguyễn Hoàng Phương với bộ đầm trắng thật nổi bật đang bước vào thì một bóng người từ trên cây nhảy xuống- Quốc Đạt, cúi người lịch thiệp :
– Mời tiểu thư vào trong!
Trớ trêu thay, tay Quốc Đạt lại chĩa về hướng bụi rậm như muốn bảo Phương lại chỗ bụi rậm ấy. Nhận ra sai lầm “nhỏ bé” của mình, cậu cười xuề xòa rồi dẫn Phương vào trong.
Bụi rậm…
– Báo cáo, đối tượng đã vào nhà, chuẩn bị kế hoạch B.
Trong nhà, một chiếc bàn lớn để đầy đồ ăn đang có xu hướng làm phân tâm vệ sĩ cùng với 2 chiếc ghế ngã chễm chệ trên…đất. Quỳnh Trâm vội vàng đỡ “2 em ghế dậy”, phủi phủi rồi cười :
– Mời…cậu chủ và…tiểu thư ngồi.
Có vẻ như thể loại câu này thật khó nhai với nhỏ. Nhỏ phải mất 2 tiếng đồng hồ để tập đi tập lại.
30 phút sau…
Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ nhưng…
-Bụp- trời ơi con muỗi này cắn đau quá!
– Ngồi yên coi, mình cũng đang ngứa chết đây này!
Lũ muỗi cứ bay vo ve xung quanh, đội một và đội hai được một dịp “hiến máu nhân đạo”
Mấy đội kia cũng chẳng khá hơn là bao, cái chân gần như tê cứng, đau mỏi khủng khiếp, bụng cũng lần lượt réo ầm ĩ khi chứng kiến cậu chủ và tiểu thư ăn đồ ăn một cách ngon lành.
Giải pháp cuối cùng



VỀ!
Cả bọn lẳng lặng ra về mà không hề để lại một chút tiếng động nào, có lẽ do chủ nhà nói chuyện say sưa quá. Đến khi tiệc tàn, Thế Bảo định cảm ơn lũ bạn tốt bụng thì chẳng thấy ai nữa. Vắng tanh một cách đáng sợ!
Sáng nay, cả bọn thất thiểu lếch xác vào lớp. Lý do thì ai cũng biết, được làm vệ sĩ “cao cấp” luôn đó. Thật tội cho những ai nằm trong top đội 1 và 2, họ đã ghi được một dấu ấn lịch sử vô cùng vĩ đại : hiến máu nhân đạo cho lũ muỗi háu đói. Linh Chi cười cười, nói :
– Nè, tớ bày cho bây giờ mấy cậu lấy bút đỏ vẽ vòng tròn quanh nốt ngứa. Càng sáng tạo ra hình vẽ thì trông mấy cậu càng đẹp trai đó.
Ừ, hai vấn đề này hoàn toàn trái ngược nhau mà, thế mà bọn nó cũng tin tưởng và làm theo cơ đấy.
15 phút sau…
Bọn nó chạy lại khoe “chiến tích” với lớp trưởng kèm theo lời dẫn mà đứa nào cũng gật đầu lia lịa và cho là đúng :
– Thêm mấy cái tia là có ông Mặt Trời, thêm mấy cánh hoa là có một bông hoa. Nhiều nốt ngứa tạo nên cả hệ Mặt Trời và một vườn hoa.
Thật bó tay với bọn này!
Alô, alô, mời em Nguyễn Linh Chi, học sinh lớp 10A lên phòng thầy hiệu trưởng có việc gấp, alô, alô, nhà trường nhắc lại….
Đợi cho bóng dáng “bạn lớp trưởng kính yêu” khuất dần sau dãy hành lang, cả lớp có được một dịp bày trò để chơi.
Và trò chơi lần này là…
Mạnh Hùng lấy cái dép của Quốc Đạt, cột vào cái giẻ lau bảng rồi trèo lên bàn vắt cái giẻ lau cùng với “em dép” qua cánh quạt trần. Cuối cùng nhờ Thế Bảo bật quạt lên, thế là dép của Quốc Đạt quay vòng vòng theo. Ai dè, dép vừa quay vừa tỏa ra ” một mùi hương thơm đến lạ kì” làm phe tóc dài chạy toán loạn. Đến đoạn cao trào, Linh Chi bước vào thì dép rớt xuống cái bộp.
Bỗng nhiên trong lớp 10A lần lượt phát ra những tiếng động đến rợn người.
Bốp…
Á…
Rầm…
Kèm theo tiếng gào thét kinh khủng phát ra từ miệng lớp trưởng :
– MẤY CẬU GIỎI LẮM! DÁM LÀM THẾ VỚI TỚ HẢ, HẢ, HẢ!!!!!
Mỗi khi lớp trưởng vắng nhà, đó sẽ là một dịp để cho các “thần dân” bày trò nghịch ngợm mà không phải nghe ” tiếng hát hay ho” của Linh Chi. Bọn nó đã ghi danh vào lịch sử son vàng của mình với những trò như sau :
– Lấy đèn điện làm nơi treo giẻ lau nhà. (và có lẽ như cái giẻ vẫn đang ở trên đấy vì không có đứa nào đủ cao để lấy xuống)
– Rèm cửa lớp dùng để lau tay sau khi ăn quà. (cả lớp được một dịp giặt rèm phải nói là cực kì tuyệt vời)
Hôm nay vừa đến lớp, Lệ Anh đã lao ngay lên bàn giáo viên để trịnh trọng mở đơn xin nghỉ học một ngày của Linh Chi. Tờ đơn nằm chễm chệ trên bàn giáo viên bỗng chốc trở nên nhăn nheo, nhàu nát trong bàn tay quỷ sứ của 39 đứa còn lại. Liếc mắt qua tờ đơn, Anh Nhật thoáng rùng mình khi tự tay cai trị ổ bạo động này trong một ngày.
Một ngày cơ đấy…
Quản lý bọn này chỉ cần 15 phút là đã phải lên trường xin phép về nhà nằm rồi chứ đừng nói là nguyên một ngày.
Lớp trưởng vắng một ngày thì lũ này sẽ được ví như ” chim sổ lồng”.
38 đứa cười rúc rích, mặt trông rất gian, đồng thanh :
– LINH CHI MUÔN NĂM!
….
Hắt-xì, hắt-xì,…
Linh Chi xoa xoa cái mũi đỏ chót của mình, không biết ai đang nhắc đến tên nhỏ nhỉ?
Nhớ mãi lớp chúng ta
Với tư cách là một lớp phó học tập gương mẫu, Anh Nhật giơ tay xung phong lên bảng kiểm tra bài cũ. Cậu cứ thản nhiên trả lời câu hỏi mà không hề để ý đến vẻ mặt hí hửng của cả bọn. Hóa ra bọn bá đạo đã dùng phấn viết thật to chữ OK lên ghế của cậu. Anh Nhật đang sung sướng với con điểm 10 tròn trịa, nên chẳng để ý, ngồi phịch xuống ghế.
Có chuyện hay ho rồi đây!
Mỗi lần Anh Nhật đứng dậy trả lời câu hỏi là lại có những tiếng bụm miệng cười. Cậu ngơ ngác như bò đội nón mà quên mất một điều bọn này đầu óc chứa rất nhiều âm mưu quái quỷ.
Giờ ra chơi…
Anh Nhật thong dong đi xuống căn tin. Lần này đến lượt cả căn tin nhìn cậu chằm chằm, bàn tán xôn xao. Một lúc sau, cậu được một phen méo mặt vì được một cậu bạn thương tình chỉ cho cái vết tích hoàng tráng ấy.
Anh Nhật với khuôn mặt ác quỷ bước vào lớp. Cả bọn biết âm mưu đã bại lộ, vội trưng ra bộ mặt vô (số) tội, dễ (bị) thương, làm như mình không liên quan. Đúng là ác quỷ đội lốt thiên thần.
Im lặng…
Im lặng…
Im lặng…
– Các cậu muốn bị trừ điểm thành tích không? Tớ rất sẵn lòng đấy!
Vừa kết thúc buổi học, cả bọn đã kéo nhau ra về. Hôm nay tự dưng ngẫu hứng rủ nhau cùng đi về để cho tăng thêm thứ gọi là sự thân thiết giữa bạn bè. Cả bọn vừa đi vừa cười nói rôm rả, những làn gió nhẹ thoảng qua khẽ làm tóc của lũ con gái giao động. Tiếng bước chân lộm cộm trên nền đá hoa. Một buổi trưa thanh bình!
Cho ta rút lại câu vừa nãy…
Buổi trưa thanh bình ư…
Hơi bị xa vời quá đấy…
Từ đằng xa, những đôi mắt của bọn nó đã sáng rực rỡ khi nhìn thấy “các em ổi” lủng la lủng lẳng trên mấy cành cây. Ngay lập tức từ miệng đứa nào cũng chảy ra một chất lỏng sóng sánh mà chúng ta quen gọi là…nước dãi!
Mạnh Hùng xoa xoa bụng, nơi cái bào tử đang gào thét dữ dội, nói :
– Đứa nào muốn ăn ổi, giơ tay!
Đồng loạt cả lũ giơ tay, vẻ mặt háo hức, chuẩn bị cho một kế hoạch.
Xin cho 15 phút để bàn bạc…
Xì xà xì xù …
Cuối cùng qua biểu quyết, Mạnh Hùng được giao cho một trọng trách cao cả là trèo lên cây và ném ổi xuống. Cậu thoăn thoắt trèo lên rồi đưa tay với lấy chùm ổi thứ nhất…
– Ném xuống cho tớ nào, cho tớ. Cả bọn nhao nhao hết cả lên
Mạnh Hùng ra kí hiệu im lặng, nói nhỏ :
– Suỵt, khẽ thôi, chủ nhà mà phát hiện ra là chết cả lũ đấy!
Đứa nào đứa nấy tự biết điều mà ngậm miệng. Mạnh Hùng ném ổi xuống, cả bọn chen lấn nhau lấy. Nhưng có vẻ hôm nay ông trời không ưu ái cho bọn nó cho lắm nên con chó của chủ nhà đã phát hiện ra cả lũ nhờ tiếng động lúc nãy.
GRỪM, GRỪM, GÂU GÂU…
Cả lũ tái mét mặt, Mạnh Hùng vội nhảy xuống đất. Thật không may cái cổng của nhà đó lại không đóng, con chó lao ra, sủa ầm ĩ rồi đuổi theo. Tất cả thành viên lớp 10A hoảng hốt thật sự, chạy toán loạn. Cái này phải gọi là : ” Vì tính mạng nhỏ bé của mình nên quên bạn bè”. Con chó đâu chịu buông tha, cả bọn càng chạy nó càng đuổi theo để “bắt trộm”. Cuối cùng ông trời cũng thương tụi nó, con chó thấm mệt nên chạy về nhà. Tụi nó đứng thở dốc, Mạnh Hùng thì thảm thương hơn, đôi dép mới mua hôm qua của cậu giờ đã xước te tua. Mạnh Hùng khóc không thành tiếng. Trong thâm tâm, đứa nào cũng “giận” con chó.
Ơ, sao lại giận con chó. Nó làm đúng nghĩa vụ của mình mà!
Hôm nay cả bọn với gương mặt thảm sầu bước vào lớp…
Tâm trạng ”mỗi ngày đến trường là một niềm vui” chắc bị gió cuốn phăng đi rồi…
Mạnh Hùng mặt mày bí xị, miệng không thể nở ra một nụ cười tươi tắn như hằng ngày! Vì sao ư? Hôm qua, cậu đã được ” mẫu hậu” cho diện kiến “đồ long đao” do chính tay mẹ cậu bẻ ngoài bờ rào. “Em dép te tua” được yết kiến “mẫu hậu” trong trình trạng không thể thê thảm hơn.
Thảm !
Linh Chi buông một câu chạm đến nỗi đau xót xa của cả bọn :
– Hôm qua, chạy ma-ra- tông có giảm được kg nào không?
Hết thảm đến mếu!
Tiết Mỹ thuật…
– Hôm nay các em sẽ vẽ tranh đề tài tự do, vì vậy các em làm việc theo nhóm 4 để tìm ý tưởng thích hợp! Tiếng cô Trang vang lên.
Tụi nó cười khoái chí, liền quay ngang quay ngửa làm việc ngay. Ai cũng bàn tán xôn xao, tìm ý tưởng. Cô Trang vỗ vỗ tay rồi hỏi :
– Các em đã tìm được ý tưởng nào chưa?
– Em, em có ý tưởng rồi cô ơi!
– Nào, mời Thế Bảo.
– Dạ thưa cô ý tưởng của bọn em là nếu vẽ phong cảnh thì sẽ vẽ ở :
Nhà hoang.
Nghĩa địa.

Trời ơi, tôi có nghe nhầm không vậy nè.
Cô biết tính hay đùa của tụi nó nhưng cũng chưa nghĩ đến hoàn cảnh này bao giờ, cô sững người rồi nghiêm giọng :
– Thế Bảo, vào vấn đề chính đi!
Thế Bảo gãi đầu, phân bua :
– Thưa cô, đó ý kiến của nhóm em.
3 người trong nhóm còn lại cũng gật đầu lia lịa. Bó tay!
Soạt soạt…
Tiếng ngòi bút vẽ sột soạt trên tờ giấy A4…
Bây giờ trông đứa nào cũng chăm chú để làm theo lời cô dạy ” nhập tâm vào tranh”

15 phút sau…
Mấy đứa ở tổ 1 đã vẽ xong và háo hức đem tranh lên nộp. Cô giáo lấy tranh nhìn
Cô chấm điểm rồi phát bài về. Quốc Đạt xem bài vẽ của mình rồi kiến nghị :
– Cô ơi, bài của em đẹp thế mà sao cô không 10 điểm luôn ạ!