Nhớ Mãi Lớp Chúng Ta – Truyện Teen Học Đường

Một ngày mới lại đến…
Phương tiện giao thông ngày một đông hơn, tấp nập hơn. Mọi người cũng hối hả với công việc của mình. Đâu đó, trong một quán cà phê nhỏ ven đường, được thưởng thức một tách trà nóng thì quả là tuyệt vời biết bao nhiêu.
Nắng len lỏi qua tán cây xanh mướt, tô điểm thêm vào vẻ đẹp vốn có của thành phố.
Nhớ mãi lớp chúng ta
Ồ, tiếng chuông của trường Angle đã vang lên, đến giờ vào lớp rồi.
Khoan đã, sao vẫn còn một nhóm học sinh đứng ngoài cổng trường thế kia…
Chẳng phải là lớp 10A sao…
Chuyện lạ nha! Cả lớp cùng…đi học muộn! Thế Bảo vẻ mặt lo lắng, hỏi dồn dập :
– Giờ làm sao mà vào trường đây?
Mấy đứa còn lại cũng cuống hết cả lên. Một đứa đêm qua xem bóng đá đến tận khuya nên sáng dậy muộn; một đứa thì khóc sướt mướt với bộ phim Hàn cảm động, cả đêm không ngủ được, khoảng 1 giờ sáng thì mới khò khò,… Thật là tội nghiệp.
Tụi nó mồ hôi cứ ứa ra trên trán, một đứa đi học muộn thì vẫn có thể giải thích với cô, đằng này lại là… cả lớp, cả lớp luôn đó!!! Chẳng lẽ lại nói với cô là bọn nó có… thần giao cách cản nên sẵn lòng nghĩa hiệp đi học muộn cùng bạn. Không, làm gì có ai mà tin cái lý lẽ vớ vẩn đấy chứ.
Linh Chi nhíu mày, suy nghĩ rồi reo lên :
– À, có cách rồi!
Cả bọn mừng rỡ, chăm chú nghe lớp trưởng bày cách rồi lần lượt đi vòng ra sau trường.
Đối mặt với bọn nó bây giờ là một bức tường cao gần 2m, cả lũ cùng nuốt bọn cái ực. Phải liều thôi, vì tính mạng nhỏ bé, mỏng manh của từng đứa.

Bộp, bộp, bộp,…
Cặp của 40 đứa cùng hẹn mà rơi một cách không thương tiếc xuống đất. Để cho quá trình leo được gọn nhẹ, nên bọn nó đã đồng loạt ném cặp qua trước, rồi mới ném…người qua sau.
– Này, này, nhanh lên!
– Khẽ thôi, bác bảo vệ mà phát hiện ra là chết cả lũ đấy!
– Ôi, sao cậu nặng quá trời vậy nè!

Nhớ mãi lớp chúng ta
Tụi nó đã vượt qua bức tường một cách an toàn, đứa nào cũng thầm cảm ơn ông trời đã cho bọn nó thấy ánh sáng cuối đường hầm. Nhưng hào quang chiến thắng chưa tỏa ra được bao nhiêu thì một giọng nói ồm ồm đã vang lên :
– Các cô, các cậu làm gì ở đây hả?
Nhớ mãi lớp chúng ta
Ông trời thật tốt bụng, biết bọn nó vừa leo tường xong, đang khát nước nên đã tặng bọn nó một xuất… lên phòng uống trà cùng bác bảo vệ. Bọn nó lần lượt trưng ra khuôn mặt hối lỗi, trông đến mà tội. Đứa nào cũng cố gắng xin bác bảo vệ tha lỗi nhưng đâu có dễ thế. Bác nghiêm nghị nhìn cả lũ, nói :
– Các cháu sẽ được xóa tội, nếu làm cho bác điều này…

Một con vịt xòe ra hai cái cánh.
*xòe xòe hai tay ra*
Nó kêu rằng : ”quác quác quác quạc quạc quạc”.
*kêu ”quác quác quác quạc quạc quạc”*
Gặp hồ nước, nó bì bà bì bõm.
*vội đi lạch bạch, tiện thể lắc luôn cả mông*
Lúc lên bờ, nó vẫy cánh cho khô.
*vẫy vẫy hai tay*
Bác bảo vệ cười đến chảy cả nước mặt. Cả lũ mặt méo xệ, cùng hát và múa phụ họa, trông chẳng khác gì người trong đoàn xiếc mới ra. Lần sau cho chừa việc đi học muộn.
Cả lớp đang trong tình trạng im lặng tột độ đến nỗi có thể nghe thấy tiếng bay vo ve của mấy con ruồi. Trên gương mặt của mỗi đứa vẫn còn nét… bàng hoàng với tình huống vừa rồi. Cô giáo có việc bận nên cả lớp tự học và ghi bài. Thế Bảo xoay xoay cái bút, mặt lộ rõ vẻ tức giận. Số là nãy giờ một “em” ruỗi cứ bay qua bay lại không ngừng trước mặt như đang muốn chọc tức cậu. Cậu đã đưa hai tay ra bắt mấy lần nhưng không những không bắt được con ruồi mà còn nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của cả lớp vì tội làm ôn. Quốc Đạt thì vẽ nghệch ngoặc vào cuốn vở nháp, miệng không ngừng lẩm nhẩm về nội dung của bài học.
5 phút sau…
Bủm, bủm, bủm, bủm, bủm…
Một tràng liên thanh sấm rền vang lên đột ngột. Đứa nào đứa nấy đều quay lại nhìn nhau. “Hương thơm” bắt đầu lan tỏa ra khắp cả lớp. Cả bọn ho sặc sụa, lấy tay bịt mũi, vội chạy ra khỏi lớp…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Đã hơn 10 phút mà “hương thơm” trong lớp vẫn chưa giảm đi là bao nhiêu. Chẳng lẽ lại cứ đứng ngoài hành lang như thế này trong khi sự chú ý của các lớp khác dành cho lớp 10A ngày một nhiều hơn. Lỡ thầy giám thị mà bắt gặp thì sao nhỉ? Cả bọn lắc đầu ngoây ngoẩy, đành vậy…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Cả bọn đều đã trang bị thật kĩ cho bản thân. Đầu đội mũ bảo hiểm, mặt thì bịt khăn, khoác áo lạnh,… trông chẳng khác gì ninja cả.Tụi nó vào lớp, ngồi vào chỗ, học bài, tiện tay lấy luôn quyển vở, từ từ… quạt “hương thơm” đó sang chỗ đứa khác. “Cuộc chiến” cứ diễn ra thầm lặng như vậy!
15 phút sau…
Mạnh Hùng mừng rỡ, hít lấy hít để bầu không khí trong lành. Cả lũ cười rạng rỡ, đồng loạt ném… mũ bảo hiểm lên để ăn mừng…
Nhớ mãi lớp chúng ta
– Lệ Anh ơi, lấy giùm tớ băng keo đi!
– Ôi, cái mũ bảo hiểm của tôi.

Những cái mũ bảo hiểm xinh xắn ngày nào bây giờ đã bể thành 2 mảnh trong sự ngỡ ngàng của cả lũ. Chỉ vì quá vui mừng nên bọn nó đã ném em mũ lên không trung không thương tiếc và sau đó em mũ đã tiếp đất không mấy nhẹ nhàng. Hôm nay chắc chắn sẽ là ngày tụi nó được diện kiến cái roi nhiều đây!
Linh Chi cầm tờ giấy mà thầy giám thị đưa, đi lại bục giảng và đập bàn cái rầm :
– CẢ LỚP IM LẶNG!
Cả bọn giật mình, im thin thít. Không khí trong lớp bỗng chốc yên tĩnh lạ thường. Linh Chi đảo mắt xung quanh lớp một lượt rồi nói :
– Sẽ giống như các năm trước, để chào mừng ngày thành lập trường, nhà trường sẽ tổ chức một cuộc thi diễn kịch…
– Yeah! Yeah! Yeah!
– Lớp mình phải quyết tâm đạt giải nhất.
Tụi nó bắt đầu “chém gió”, lớp trưởng khẽ nhíu mày, hét lên :
– CẢ LỚP IM LẶNG!
Nhỏ đưa đôi mắt đằng đằng sát khí ra nhìn cả lũ, hắng giọng rồi nói tiếp :
– Cuộc thi chia làm 3 vòng, vòng 1 sẽ do nhà trường sắp xếp cho từng lớp diễn, mỗi lớp một vở kịch khác nhau. Vòng 2 và 3 sẽ do các lớp tự chọn kịch để diễn.
Thế Bảo nhanh nhẩu hỏi :
– Lớp trưởng, vở kịch mà lớp mình diễn là vở kịch nào thế?
– Lớp chúng ta sẽ diễn vở kịch “Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn”
Nàng-Bạch-Tuyết-và-bảy-chú-lùn ư????
Cả lớp nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Giờ ra chơi…
Lớp 10B bắt đầu xúm lại quanh phòng lớp 10A. Lệ Anh ngạc nhiên, bước ra cửa lớp và hỏi :
– Các cậu qua lớp tớ có việc gì thế?
Kiều Tuyết hếch mặt lên, giọng giễu cợt :
– Ái chà, lớp 10A diễn kịch “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn” cơ đấy!
Những tiếng cười khúc khích bắt đầu vang lên. Lệ Anh hỏi lại :
– Các cậu có ý gì?
– Ôi, bọn tớ chỉ là lo cho lớp cậu thôi, lớp cậu làm gì có ai đủ đẹp để làm Bạch Tuyết chứ. Tốt nhất là mấy cậu nên rút lui đi, đừng có cạnh tranh với bọn tớ làm gì, kẻo lại rớt ngay từ vòng 1 thì xấu hổ lắm.
Lệ Anh tức nghẹn họng. Linh Chi bước lại gần, đặt tay lên vai Lệ Anh, tự tin trả lời :
– Cảm ơn các cậu đã quan tâm. Chúng tớ sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu. Mà các cậu rảnh rỗi thế à, sao không chú tâm vào vở kịch để diễn cho tốt. Tớ khuyên các cậu nên bớt lo chuyện bao đồng đi!
Kiều Tuyết giận đỏ mặt, bỏ đi. Đám đông xì xào chuyện gì đó một lúc rồi cũng đi luôn. Cả bọn nhìn nhau, nói :
– Cố lên, lớp 10A cố lên! Chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
10B là một lớp học giỏi nhất trường chỉ sau 10A, vì vậy các thành viên lớp 10B luôn tìm cách gây sự với 10A. 10A mặc dù không thích như vậy, nhưng sau những trò đùa quá đáng của 10B thì cũng không thể nhân nhượng được.
Cuộc thi lần này chắc chắn sẽ rất hấp dẫn đây!
– Để tớ đóng vai Bạch Tuyết cho.
– Không, để tớ đóng Bạch Tuyết.
– Cái gì, tớ mà lại đóng chú lùn ư.
– Ôi, tớ đẹp trai thế này, rất xứng đáng để đóng Hoàng tử.

Những tiếng nói ồn ã lần lượt phát ra từ căn biệt thự trên đường xx. Mọi người không những trầm trồ về kiến trúc và màu sắc của biệt thự mà còn xì xào vì quang cảnh…hoành tráng bên trong. 40 đứa đang giành nhau mấy bộ đồ diễn, y chang lũ con nít lớp một. Tụi nó, đứa nào cũng…tự ban cho mình khả năng diễn xuất tài tình nên cứ cãi nhau chí chóe về vai diễn. Cả bọn đều bướng như nhau, chẳng ai chịu ai. Đúng là khó xử thật!
Linh Chi thở hắt, nhìn khung cảnh cả lũ đang gườm gườm nhìn nhau mà chán nản. Có ai nhìn vào chắc cũng không tin bọn nó đã học lớp 10.
Ôi, chiến tranh “lạnh” thật rồi!
Mỗi đứa một việc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau. Có đứa ngồi lên thềm, thẫn thờ hết ngắm trời, rồi ngắm đất; có đứa rãnh rỗi, lại chỗ mấy chậu hoa, lén đưa tay bứt lá, bứt hoa rồi thả xuống hồ nước…
Lớp trưởng nảy ra ý kiến, vội nói :
– Bây giờ chúng ta bốc thăm nhé!
Cả bọn đều quay lại nhìn Linh Chi. Nhỏ cười hí hửng, mắt ánh lên niềm vui. Tụi nó không hẹn mà cùng gật đầu cái rụp.
Những cơn gió khẽ lướt qua làm rung rinh mấy cây hoa phong lan. Hương thơm dịu nhẹ của hoa hồng từ từ lan tỏa trong không gian yên tĩnh. Cả bọn tụm vào một chỗ, lần lượt bốc thăm. Đứa nào cũng nhắm mắt lại, đưa tay bốc lấy một tờ giấy. Vì đã bốc là không được đổi nên phải suy nghĩ cho kĩ càng.
15 phút sau…
Kết quả bốc thăm đã có. Linh Chi đảo mắt quanh cả bọn một lượt, nuốt nước bọt cái ực rồi e dè nói :
– Khánh Ly, cậu làm mụ phù thủy.
– Hả????
Khánh Ly gào lên, có mơ nhỏ cũng không tin mình lại làm mụ phù thủy, nhưng đã lỡ bốc rồi thì làm sao bây giờ. Nhỏ đang cố gắng hết sức để nuốt nước mắt vào trong.
– Lệ Anh, cậu làm chú lùn 1.
– Như Thiên, cậu làm chú lùn 2.

Đã đến giây phút quan trọng, Linh Chi dõng dạc nói :
– Thế Bảo, cậu làm công chúa.
Thế Bảo ngoác mồm ra, gương mặt mếu trông đến tội. Anh Nhật vỗ vỗ vai, cười tươi :
– Không sao đâu, cậu đóng công chúa cũng được mà.
– Còn tớ làm hoàng tử. Linh Chi cười.
Cuối cùng công việc phân vai đã xong. Cả bọn bắt đầu diễn kịch. Đến đoạn bà phù thủy làm một quả táo có độc và đưa đến cho Bạch Tuyết, Khánh Ly mặc một cái áo khoác đen, đầu đội mũ đen, cầm quả táo hớn hở đưa đến cho Bạch Tuyết. Thế Bảo nhìn thấy quả táo, mắt sáng rỡ, vội nhận lấy ăn luôn.
Thế Bảo cắn miếng táo thứ nhất.
Cậu ta lại tiếp tục cắn miếng táo thứ hai.
Tụi nó nhìn nhau khó hiểu. Trong kịch bản, chỉ cắn miếng táo thứ nhất là Bạch Tuyết đã trúng độc và ngã rồi mà, sao Thế Bảo vẫn thản nhiên ăn vậy?
Hay là cậu ta tham ăn quá nên…quên kịch bản rồi?
Qủa đúng như vậy, sau khi ăn xong táo, Thế Bảo xoa xoa bụng, chợt nhớ ra điều gì, cậu ta vội ngã xuống đất và tất nhiên chẳng còn quả táo nàorơi lăn lóc cả.
– Ừ, mai nhớ đến trường sớm nhé! Bye!!
Linh Chiđặt điện thoại lên bàn, khẽ thở dài. Sáng hôm nay, lớp 10B lại sang “gây chiến” làm lũ con trai giận đến đỏ cả mặt mày. Phe tóc dài lại phảisang để hạ hỏa, đồng thời nói luôn :
– Lớp chúng ta cố lên! Cố lên!
Tụi con gái nháy mắt cười tinh nghịch. Nụ cười tươi tựa như ánh nắng ban mai.

Linh Chi ngồi cạnh cửa sổ, mắt ngước lên trời. Cạnh nhỏ là một chậu câyxương rồng nhỏ. Trên trời, những ngôi sao lung linh như những hạt cườmđược đính trên tấm vải nhung màu đen. Mặt Trăng nhẹ nhàng chiếu ánh sáng vàng nhạt, huyền ảo. Tất cả tạo nên một bức tranh phong cảnh tuyệt vời! Một cơn gió thoảng qua làm mấy tán cây khẽ rung ring, rung rinh…
Không biết cuộc thi ngày mai sẽ diễn ra như thế nào?

Tại trường Angle…
Mới hơn 6 giờ sáng mà trường Angle đã nhộn nhịp hẳn lên. Tiếng trò chuyện,cười đùa của học sinh vang lên. Dưới gốc cây phượng, Lệ Anh đang ngồiđọc sách thì :
– Lệ Anh này, cậu thấy bộ đồ này thế nào?
Như Thiên vỗ vào vai Lệ Anh, gương mặt rạng rỡ. Lệ Anh thoáng nhíu mày rồi lại cười toe toét :
– Bộ đồ này đẹp thật đấy!
Như Thiên cười tươi, khoác vai Lệ Anh kéo đi. Thế Bảo với bộ đồ công chúatrông thật nổi bật. Cậu đi lại rất khó khăn vì bộ váy rất dài. Trên đầuThế Bảo là một bộ tóc giả màu vang cùng với chiếc vương miệng lấp lánh.Anh Nhật thấy vậy vội nói :
– Ôi, hôm nay bạn tôi xinh đẹp quá đi!
Thế Bảo thẹn, đỏ hết cả mặt. Cả bọn cười khúc khích. Mắt Quỳnh Trâm bỗngsáng rỡ lên…Tụi nó đều không hẹn mà cùng nhìn về một hướng…
Có chuyện gì vậy nhỉ??
Từ đằng xa, Khánh Ly xuất hiện với bộ đồ phù thủy. Mũ đen, áo đen, quầnđen,…người toàn màu đen, á lộn da không có đen nha! Quỳnh Trâm bướclại gần Khánh Ly, nhỏ ngắm nghía một hồi rồi nhận xét :
– Thêm cây chổi nữa, tớ đảm bảo cậu sẽ thành một mụ phù thủy vip!
Vừa nói xong, Quỳnh Trâm liền bỏ chạy. Khánh Ly vội đuổi theo. Tiếng cười nói rôm rả thật hồn nhiên của tuổi học trò.
Trường Angle được tô điểm thêm vào vẻ đẹp vốn có của mình bằng những dải ruybăng dài cùng những chiếc nơ xinh xắn. Hàng cây xanh mướt tự tin khoe bộ áo màu xanh mướt giữa quang cảnh thần tiên. Cơn gió thoảng kéo đến,thổi rất nhẹ, rất nhẹ…
Cuộc thi diễn kịch sắp bắt đầu…

Tụi nó đang ngồi trong một căn phòng rất rộng cùng với tâm trạng xen giữalo lắng lẫn hồi hộp. Mặc dù trong phòng có điều hòa, máy quạt,… rấttiện nghi những mồ hôi của cả bọn không chảy trên trán. Khánh Ly lấy tay quệt giọt mồ hôi trên trán, miệng không ngừng lẩm nhẩm về nội dung củakịch bản. Linh Chi cười thật tươi, nụ cười tựa như ánh ban mai, nói :
– Cố lên! Chúng ta nhất định sẽ diễn thật tốt!
Bọn nó đều cười.
Phải rồi, nhất định bọn nó sẽ làm được…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Hôm nay người dẫn chương trình sẽ là thầy Minh và cô Linh. Cả hai người đều diện những bộ đồ cực kì xteen, mắt lộ rõ vẻ hạnh phúc. Học sinh thì tít mắt, thấy thầy và cô thì lại đồng loạt nói :
– Thầy, cô ơi, thầy, cô nhớ ủng hộ cho lớp em nha!
Thầy cô mỉm cười, gật đầu. Những cô, cậu học trò dễ thương quá đi mất!

Thầy Minh đưa tay vẫy vẫy, chào mọi người, nói :
– Chào mừng mọi người đến với cuộc thi diễn kịch của trường Angle!
BỘP, BỘP, BỘP, BỘP,…
Mọi người vỗ tay thật to, những tấm băng rôn màu đỏ lần lượt được giơ cao lên kèm theo những tiếng gào :
– Lớp 9A cố lên!
– Lớp 11C cố lên, cố lên.!
Nhớ mãi lớp chúng ta
Linh Chi hồi hộp mở lá thăm của mình ra.
Chẳng biết nhỏ bóc thăm thế nào mà lớp 10A lại diễn cuối cùng.
Nhưng như thế lại hay, có thể cùng nhau ôn lại vở diễn thật kĩ càng!
Cô Ngọc với chất giọng ngọt ngào, cất lời :
– Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đã từng đọc, nghe qua câu chuyện cô bébán diêm của tác giả An-đéc-xen. Vậy bây giờ chúng ta hãy cùng đến vớivở kịch “Cô bé bán diêm” của lớp 11A nhé!
Màn sân khấu dần dần mở ra cùng với quang cảnh một ngày đông lạnh lẽo…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Thế Bảo đi đi lại lại, mặt lộ vẻ lo lắng, cứ chốc chốc lại hỏi :
– Thế nào, Quỳnh Trâm bắt máy chưa?
Nhận được cái lắc đầu thứ n của Lệ Anh, cậu lại bắt đầu cuống lên. Anh Nhật tức quá, la :
– Cậu đứng yên một chỗ xem nào. Cứ chạy đi chạy lại như thế bẩn hết cả váy đấy!
Thế Bảo cuối cùng cũng chịu nghe lời, ngồi yên một chỗ. Linh Chi trấn an :
– Yên tâm, Quỳnh Trâm chắc cũng sắp về rồi!
Bỗng một bóng người chạy ào vào…
Quỳnh Trâm thở không ra hơi, đưa…quả táo cho Linh Chi rồi lau giọt mồ hôitrên trán. Cùng lúc đó thì tiếng nói của thầy Minh vang lên :
– Sau đây sẽ là phần trình diễn của lớp 10A. Chúng ta cùng vỗ tay thật to nào!
Nhớ mãi lớp chúng ta
Ngay từ màn mở đầu, lớp 10A đã gây được ấn tượng với ban giám khảo với hìnhtượng một mụ phù thủy độc ác mà tiêu biểu phải nhắc đến người diễn-chịKhánh Ly nhà ta. Linh Chi khẽ mỉm cười, các bạn của nhỏ diễn hay thật!
Cuối cùng cũng đến đoạn hay nhất…
Công chúa “Thế Bảo” ăn táo và ngã…
Lúc cậu ta buông quả táo ra, quả táo rơi cái bộp xuống đất. Quỳnh Trâm khóc không ra nước mắt, ôi quả táo của tôi, mất 7000VND của tôi rồi…
Đoạn kết, nàng công chúa tỉnh dậy và cùng sống bên hoàng tử mãi mãi…
Lúc tỉnh dậy, Thế Bảo đã ôm chầm lấy hoàng tử, vô tình cái vòng hoa trên đầu rơi mất…
Kết thúc quá hay, vì muốn cho vở kịch thêm chân thật, cả lớp đã quyết định cử ra 2 người là một trọng trách vĩ đại-làm ngựa.
Văn Tùng và Anh Nhật rất vinh hạnh khi được diễn vai đó.
Anh Nhật thì không ngừng kêu la trong lòng :
– Sao Thế Bảo nặng thế không biết.
Văn Tùng cũng không kém gì :
– Ôi không cái lưng của tôi!
Một màn trình diễn quá tuyệt vời!
Choang…
Chỉ trong tích tắc, chiếc ly uống nước đã vỡ tanh tành. Những mảnh thủy tinh văng đi khắp nơi. Linh Chi run rẩy, lắp bắp hỏi lại :
– Bác sĩ nói gì cơ ạ? Ung thu giai đoạn cuối?
Vị bác sĩ với gương mặt buồn bã, khẽ gật đầu. Ông ngước lên, bắt gặp những giọt nước mặt đang lặng lẽ rơi trên khuôn mặt cô gái nhỏ. Gió lùa vào, tấm rèm cửa tung bay. Ông nhẹ giọng hẳn :
– Mặc dù là ung thư giai đoạn cuối nhưng cơ hội sống vẫn có, tuy là ít nhưng đừng bỏ cuộc nhé cháu bé!
Linh Chi nghe những lời bác sĩ nói trong vô thức. Nhỏ bước ra ngoài, trên tay là kết quả khám bệnh, nhỏ bước thật nhanh, rời khỏi bệnh viện.
Thành phố đã lên đèn. Mọi người vội vã trong dòng người tấp nập. Linh Chi đi thật chậm, thật chậm, như người mất hồn. Phải, hồn của nhỏ đã bay đi đâu không biết. Thấy mấy ngày nay, trong người không khoẻ, sợ bố mẹ lo lắng nên nhỏ đã tự mình đi khám. Nhưng giờ thì sao, là ung thư giai đoạn cuối đấy. Nhỏ mỉm cười chua chát, những giọt nước mắt lại thi nhau rơi. Nhỏ phải nói gì với bố mẹ đây, cả bạn bè của nhỏ nữa. Những tiếng nấc thật khẽ vang lên.
Dòng người vẫn hối hả. Cô gái nhỏ vẫn đi.
Thật chậm, thật cô đơn.

Đóng cửa phòng lại cẩn thận, Linh Chi mệt mỏi ngã phịch xuống giường. Lấy trong túi tờ giấy khám bệnh, Linh Chi đảo mắt một lượt rồi vò tờ giấy lại một cách tàn nhẫn, vứt vào sọt rác. Đưa đôi mắt hướng ra cửa sổ, nhỏ lại thấy sống mũi mình cay cay…
Sao giờ nhỏ lại yếu đuối thế này?
Linh Chi thu mình lại ở một góc tường, đầu gục xuống, tóc xõa ra.
Chỉ nghĩ đến việc nhỏ phải rời xa những người nhỏ yêu thương là nhỏ đã lạnh cả người.
Cảm giác cô đơn bỗng chốc lại bao phủ trong lòng.
Mệt quá, nhỏ thiếp đi lúc nào chẳng hay…
Trong thùng rác, tờ giấy nằm đó…

Sáng. Nhỏ xốc lại tinh thần, tự nhủ rằng mình phải cố gắng lên, bác sĩ cũng đã nói là không được bỏ cuộc cơ mà. Nhỏ cầm ba lô, đi xuống nhà, ngồi vào bàn ăn. Mẹ nhỏ cười thật tươi, đưa tô súp tôm ra và nhẹ nhàng nói :
– Con ăn đi! Ăn nhanh rồi đi học kẻo muộn.
Nhỏ vâng lời, múc từng thìa súp một, ăn thật chậm. Món súp này mẹ nhỏ nấu là ngon nhất!
Bất giác nước mắt lại rơi.
Mặn chát!
Linh Chi nhìn đồng hồ rồi vội vã đi đến trường. Ánh nắng chảy dài trên mái tóc xõa ra của nhỏ.
Những chiếc lá khô lặng lẽ trên vỉa hè…
Linh Chi vô tình dậm phải…
Âm thanh vang lên xào xạc…
Lá khô vỡ vụn…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Tiếng học sinh ríu rít, tung tăng cắp sách đến trường. Tiếng trò chuyện, cười đùa vui vẻ vang lên.
Mọi thứ vẫn giống như ngày hôm qua…
Linh Chi nhẹ nhàng bước vào lớp. Cả bọn đều lần lượt giơ tay lên chào một động tác rất xì teen.
Nhỏ gắng nở một nụ cười gượng gạo…
Trong lòng như có một vết cắt cứa qua…
Thật sự rất đau…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Tiết Sinh học…
Cô Vân mỉm cười, nói :
– Các em có mang tôm để thực hành không?
– Có ạ! Cả lớp đồng thanh.
– Vậy bây giờ cô sẽ hướng dẫn các em thực hành nhé!
– Vâng ạ!
Nụ cười của tuổi học trò trong veo, hồn nhiên…
– Thế Bảo này, cẩn thận đó!
– Từ từ thôi, kẻo cắt đứt con tôm đấy!
– Tớ biết rồi mà, mấy cậu cứ nói mãi.
Linh Chi đảo mắt quanh lớp, không biết từ khi nào trên môi đã xuất hiện nụ cười lém lỉnh. Các bạn của nhỏ tính tình là như vậy!
Bất giác, trong lòng lại nghĩ đến cảm giác khi phải xa bọn bạn này…
Trong đầu nhỏ lại hiện lên cuộc nói chuyện hôm qua. Ung thư giai đoạn cuối.
Mấy ngày nữa đành giả vờ xin phép đi thăm bà để vào bệnh viện vậy.
Liệu có nên nói cho bố mẹ, bạn bè không nhỉ?
Nhỏ lắc đầu, tự nhủ :
– Không. Cứ giữ bí mật đi, được đến đâu hay đến đó! Gỉa sử nhỏ phải chết thì mọi người sẽ tạm thời chưa phát hiện ra mà chắc chắn một thời gian sau họ sẽ biết được. Sự thật này quá kinh khủng.
Linh Chi không biết rằng nỗi đau sẽ nhân lên gấp bội khi nhỏ làm thế này. Liệu có nên cho rằng nhỏ rất ích kỉ khi chỉ giữ nỗi đau lại bên mình mà không để ý rằng mọi người sẽ như thế nào khi phát hiện ra sự thật tàn nhẫn này!

Cô giáo ngạc nhiên, hỏi :
– Các em đang làm gì vậy?
Trước mặt cô là một tốp học sinh đang ngồi bệt xuống sàn, dùng kính lúp soi ánh mặt trời vào dĩa tép. Quốc Đạt láu lỉnh, trả lời ngay :
– Thưa cô, bọn em đang nướng tép ạ!
Nướng…
Nướng tép…
Nướng tép ư…
Như Thiên gật đầu đồng tình :
– Đúng đấy cô ạ! Tụi sẽ dùng kính lúp để tạo ra lửa rồi nướng tép.
Cô bắt đầu nghiêm nét mặt :
– Thôi nào, không đùa nữa, các em hãy làm bài thực hành đi!
Cả bọn dọn dẹp đạo cụ nướng tép, quay về chỗ ngồi, tiện tay lấy luôn khăn giấy ở bàn Mạnh Hùng để bịt mũi vì tôm tanh quá! Thỉnh thoảng lại có tiếng cãi nhau chí chóe của phe tóc dài hay bọn con trai mà toàn là những lý do vô cùng…vớ vẩn.
Mong thời gian trôi đi thật chậm, để Linh Chi có thể cảm nhận được tình bạn bè trong lớp 10A lâu hơn nữa, cảm nhận được tình yêu thương của bố mẹ…
Thời gian ơi, chạy chậm thôi, chậm thôi…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Mẹ Linh Chi vào phòng nhỏ, đặt lên bàn một túi quà nhỏ do bà Linh Chi gửi. Chợt mắt bà dừng lại, quan sát mẩu giấy bị vò nát trong thùng rác. Bà lại gần, nhặt tờ giấy đó lên, mở ra…
“Đoàng”
Người bà đứng sững, người run run, bắt đầu chóng mặt rồi bà ngất…
Trên tờ giấy, ghi thật rõ…
Ung thư giai đoạn cuối…
Linh Chi lặng lẽ đi về nhà. Mái tóc xõa ra, tung bay theo gió. Khuôn mặt gợn buồn.
Bóng dáng cô đơn, lạnh lẽo…
Trong lòng Linh Chi nặng trĩu, nhiều tâm sự nhưng không dám nói với ai, mà cũng không biết trút mọi phiền muộn ở đâu. Tâm trí cứ tràn ngập hình ảnh về cuộc trò chuyện hôm ấy, nó cứ đeo bám mãi, chẳng rơi.
Một giọt nước mắt rơi…
Bây giờ, nhỏ chỉ mong sao mình sẽ biến mất khỏi thế gian này, một cách lặng lẽ, chẳng ai biết tới, chắc là sẽ giống như bong bóng xà phòng, tan biến rất nhanh, như vậy mọi người sẽ không phải đau khổ nữa…
Lại một giọt nước mắt rơi..
Nhỏ mệt mỏi quá!
.Nhớ mãi lớp chúng ta
Nhỏ nhẹ nhàng mở cửa vào nhà. Căn nhà vắng lặng, không một tiếng động…
Không gian yên tĩnh đến lạ thường.
Nhỏ tự hỏi mẹ nhỏ đâu rồi…
Nhưng đáp lại cũng chỉ là suy nghĩ chắc mẹ ra ngoài một lát thôi…
Linh Chi lên phòng, dự định sẽ lấy lại tờ giấy khám bệnh ấy, cất ở một nơi kĩ hơn, để không ai tìm thấy.
Cửa phòng từ từ mở ra…
– Mẹ ơi, mẹ làm sao thế này? Mẹ ơi…
Tiếng hốt hoảng của Linh Chi vang lên. Mẹ nhỏ ngất đi, nên ngã xuống đất. Nhỏ lo lắng, lay lay mệt, bất giác mắt dừng lại ở tay mẹ…
Tờ giấy đó…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Mẹ Linh Chi khẽ mở mắt ra. Đầu bà vẫn còn rất choáng.
Cạnh giường là đứa con gái nhỏ đang tựa đầu vào tường ngủ…
Bà mỉm cười…
Trong đầu lại chợt nhớ đến tờ giấy khám bệnh đó. Bà đưa đôi mắt xót xa nhìn lên Linh Chi. Tại sao? Nó bị bệnh ung thư sao, không thể nào, chắc có sự nhầm lẫn nào đó ở đây thôi. Con gái bà vẫn đang rất khỏe mạnh mà? Tại sao?

Linh Chi thức giấc, bắt gặp ánh mắt của mẹ đang nhìn mình…
Nhỏ vội hỏi, trong lòng không ngừng lo lắng :
– Mẹ ơi, mẹ còn mệt không?
Bà lắc đầu, nắm lấy tay Linh Chi, nói :
– Con nói đi, những điều ghi trong tờ giấy đó không phải là sự thật đúng không?
Nhỏ sững người, cuối cùng thì mẹ cũng đã biết rồi sao. Lúc đó, nhỏ chỉ nghĩ là mẹ nhỏ do mệt nên ngất đi, vô tình chạm vào thùng rác, khiến tờ giấy văng qua thôi…Tại sao nhỏ lại chỉ suy nghĩ đơn giản như thế thôi chứ!
– Con trả lời mẹ đi! Đó không phải là sự thật đúng không?
Bà đau đáu nhìn nhỏ, trong lòng như có vết cắt, trái tim như sắp vỡ vụn. Mắt bà đã bắt đầu có một màng nước bao quanh…
Linh Chi ngồi im, khó khăn nói :
– Mẹ à, mẹ à…
– Tại sao con không nói với mẹ mà lại giấu. Con có biết làm như vậy là ích kỉ lắm không, con giữ nỗi đau một mình như thế, nếu mẹ biết thì mẹ sẽ đau gấp ngàn lần con không? Nỗi đau mình con sao chịu được, con sẽ rất đau, rất đau đấy, con biết không?
Nước mắt lại rơi…
Không khí nặng nề bao trùm lấy căn phòng…
Linh Chi mím môi để không bật khóc, cố gắng nói rành rọt từng chữ:
– Mẹ ơi, con xin lỗi, con thực sự xin lỗi mẹ.
Bà ôm lấy Linh Chi, vuốt lên mái tóc mượt mà của nhỏ, bảo :
– Con khóc đi! Kìm nén lâu không tốt đâu!
Nước mắt vỡ òa, nhỏ khóc sướt mướt, ướt đẫm vai áo của mẹ…
Mẹ à, mẹ biết không, con biết mẹ đã rất vất vả vì con, con không muốn để mẹ phải đau, phải khóc vì con nữa. Con muốn giữ nỗi đau này, không cho bạn bè, người thân biết. Con lớn rồi, con muốn tự giấu nỗi đau thật lâu, thật sâu vào trong tim để có thể thấy nhiều hơn nụ cười ấm áp của mẹ, tình cảm yêu thương của gia đình, tình cảm của bạn bè, mẹ à…
Con có biết mình ngốc lắm không?..