Nhớ Mãi Lớp Chúng Ta – Truyện Teen Học Đường

Một mùa hè lại qua đi, một năm học mới lại sắp đến. Bạn bè lại sắp được gặp nhau, tíu tít chuyện trò về những điều lý thú mình đã được biết, khámphá trong suốt 3 tháng hè thư giãn. Và đây sẽ đánh dấu một cột mốc quantrọng-sự trở lại của lớp 9A.
Tại trường Angle….
Hello Everybody. Chào mừng sự trở lại của lớp 9A! Khánh Ly gương mặt rạng rỡ, hét lên .
HOAN HÔ! Tiếng hưởng ứng của tất cả học viên trong lớp vang lên.
Mạnh Hùng hồ hởi, lại bắt tay Lệ Anh:
– Trời ơi, lâu rồi không gặp bà, bà vẫn xấu như xưa!
“Bốp”
Quyển vở hạ cánh không mấy nhẹ nhàng trên đầu Mạnh Hùng. Hùng ta quay ngoắt 180 độ, gầm lên :
– Đứa nào ném đó!
– Là bà nôi cháu đây! Quỳnh Trâm khuyến mãi cho Mạnh Hùng 1 nụ cười ghê rợn kèm theo một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
– Thôi nào các cậu! Linh Chi đứng dựa vào cánh cửa, nhẹ nhàng nói.
– A, lớp trưởng đến rồi! Cả lớp đứng hết lên ghế vỗ tay nồng nhiệt.
– Thế còn ai nhớ cô không! Một chất giọng trầm ấm thoảng qua.
– Cô Thảo, cô Thảo bọn em nhớ cô quá trời luôn! Thế Bảo tít mắt!
Tập thể lớp 9A chạy ùa ra ôm chầm lấy cô. Cô Thảo nhìn tụi nó cười , xua tay :
– Thôi chúng ta vào lớp!
VÂNG Ạ! Cả lớp đồng thanh

nho_mai_lop_chung_ta

Cô ngồi lên ghế của bàn giáo viên, chỗ cách đây một năm cô đã tìm lạiđược nguồn cảm hứng dạy học. Cô lần lượt nhìn lại những khuôn mặt họcsinh của cô : 1 Khánh Ly sôi nổi, hoạt bat, 1 Mạnh Hùng luôn mang lạicho cả lớp những trân cười sảng khoái, 1 Lệ Anh với nụ cười luôn thườngtrực trên môi, 1 Linh Chi xứng đáng là con chim đầu đàn của cả lớp.
Cô mỉm cười hạnh phúc, Thế Bảo thấy vậy vội đứng dậy ba hoa :
Cô ơi, cô đang nghĩ gì thế ạ! Có phải cô đang nghĩ về mẫu người đẹp trai như em không ạ!
Cả lớp cười rộ lên, Anh Nhật theo quán tính, kéo Thế Bảo ngồi xuống, cười xuề xòa với cô :
Cô đừng để ý nha! Nó đang tự sướng đấy mà!
Lệ Anh nheo mắt, nhìn Thế Bảo chằm chăm như sinh vật lạ rồi lắc đầu :
Cậu thật là!
Bỗng Khánh Ly bật dậy như lò xo, nhìn cô rồi lên tiếng :
Thưa cô, lớp ta có nên tổ chức liên hoan không ạ!
Lệ Anh ngay lập tức đớp lấy lời Khánh Ly:
Đúng thế cô ạ!
Mạnh Hùng đảo mắt quanh lớp một lượt rồi nói từng chữ :
Các-bạn-phải-để-cho-cô-nói-chứ.
Mấy đứa con trai được thế, cười khúc khích. Nhiều đứa còn thêm mắm, thêm muối :
Chí lý, chí lý, con gái gì mà chẳng có ý tứ gì cả!
Tức nghẹn họng, Như Thiên rời chỗ, chạy sang bàn mấy đứa con trai, chỉ tay thẳng vào mặt :
Còn các ông ý tứ quá! Có giỏi thì làm gương đi, cứ ngồi đó mà lè nhè điếc cái lỗ tai quá đi!
Quỳnh Trâm hắng giọng :
Thế mà cũng bày đặt !
Tụi con trai đều im thin thít, bọn con gái không nói đung 100% thì cũng 99% rồi. May nhờ cô Thảo cứu nguy :
Cô thấy ứ kiến của Khánh Ly cũng hay đấy!
Bọn con gái tự đắc, ném cái nhìn chế giễu sang bàn tụi con trai. Ức quá, Thế Bảo bật dậy, thưa với cô :
Sao cô cứ thiên vị bọn con gái thế ạ!
Hahahaha….
Tiếng cười của tất thảy bọn con gái vang lên, nhiều đứa con chảy cả nước mắt, gì chứ, con trai mà sao để ý nhiều chuyện thế!
Khánh Ly cười để lộ 2 hàm răng trắng tinh, nói đểu :
Trời ạ, sao thời buổi này, mấy bạn trai cứ như “bà tam vip” ấy nhỉ! Nắm bắt thông tin nhanh ghê!
Linh Chi buộc phải giảng hòa bằng 1 câu nói có sức mạnh đến kì lạ!
Thôi, cho tớ xin, đừng cãi nhau mãi thế!
Ở dãy bên kia, các bạn nam yêu quý của chúng ta đang tức tối đến sa sầm cả mặt mày. Anh Nhật đầu bốc khói như sắp làm cháy trường đến nơi, may nhờ câu nói của Linh Chi nên lửa giảm đi 1 nữa. Thế là bọn con trai gửi “thư khiêu chiến” với nội dung như sau :
“Gửi các bà tám đệ nhất vip (Trừ Linh Chi),
Những công tử hào hoa, phong nhã đây bị ép buộc phải viết thư này. Xin hỏi các bà tám có dám đấu với chúng tôi không? Chúng tôi sẵn sàng “chiến đấu” vì nền hòa bình của lớp 9A cũ. Nhớ trả lời sớm nhé!
Nhận thư từ bọn con trai một cách cẩn thận. Như Thiên 2 tay bưng bức thư cho bọn con gái. Khánh Ly giằng ngay bức thư từ tay Như Thiên, mỉm cười :
Để tớ đọc cho!
Lệ Anh tiện thể ngay lúc đó, lấy chai nước ra, vừa nghe đoạn đầu thì :
Phụt….
Toàn bộ nước trong miệng Lệ Anh phun ra sạch sẽ! Mấy đứa con gái, có đứa ho sặc sụa, có đứa té ghế, nói chung là thập cẩm. Ngay cả lớp trưởng Linh Chi mà cũng suýt té, may mà giữ được các bàn. Liếc xéo bọn con trai, bọn con gái hùng hồn tuyên bố đồng ý.
Giờ ra chơi cũng là giờ khởi chiến bắt đầu. Hai bên lườm như có mối thù từ kiếp trước, đứa nào cũng trưng ra bộ mặt hình sự (kể cà Linh Chi).
Vòng 1: Chơi đá bóng.
Ở vòng này, con trai nhìn con gái đắc chí. Sau khi hiệu lệnh của lớp vang lên, hai bên nhào vô. Khánh Ly vừa cướp được bóng thì Thế Bảo đã nhảy lại, đưa chân đá bóng sang chỗ Anh Nhật. Không chịu thua, Lệ Anh và Quỳnh Trâm nhào lên, chặn Anh Nhật lại, giành bóng. Như Thiện chạy lại, bắt bóng rồi lao thẳng đến phía khung thành, Mạnh Hùng đã chờ ở đó. Nhỏ chuyền sang cho Linh Chi. Linh Chi tung cú sút, quả bóng bay vèo về phía Mạnh Hùng! Không hề nao núng, Mạnh Hùng giơ 2 tay lên đỡ bóng. Tuy Mạnh Hùng đỡ được bóng nhưng cũng đủ để Hùng nhà ta bay vào khung thành. Sau 10 phút trôi qua, cuối cùng những cô gái “hiền lành” kia đã có thất bại vang dội với tỉ số 0-10.
Vòng 2: Chơi nhảy dây.
Giờ thì đến lượt lũ con gái hí hửng, bọn con trai đứng đó vò tai bứt tóc. Chỉ cần 5 phút lũ con gái đã hoàn thành phần thi xuất sắc với 400 cái. Thế Bảo nhìn cái dây nhảy, nuốt nước bọt cái ực rồi từ từ bước lại, vung dây chuẩn bị tư thế nhảy và..
Vụt….
Cái dây “bất trị” quất thẳng vào mặt Thế Bảo! Thế Bảo la oai oái trong tiếng cười nắc nẻ của bọn con gái. Bọn con trai thở dài, nhìn cái dây đó đã muốn ớn rồi! Anh Nhật khom người, vẻ mặt đau khổ, và….
Rầm….
Lần này, cậu”tốt số” nên không “bị thương” ở mặt như Thế Bảo nhưng oái ăm thay không biết cậu làm thế nào đến nỗi cái dây quấn hết vào chân cậu khiến cậu ngã chỏng vó. Bọn con trai lắc đầu ngao ngán, biết thế nào cũng bại nên nhận thua luôn.
Và tỉ số sau 2 vòng chơi là HÒA!
Do thứ tư mới khai giảng nên cả bọn tranh thủ đi chơi. Chợt nhớ ra vụ thách đấu hôm trước, Như Thiên rút điện thoại ra gọi ngay cho cô Thảo!
– Alô, cô Thảo à, bọn em &*^%$#@*&^&!@#$%^%&*&*&^%$. Vâng em cảm ơn cô ạ!
Như Thiên nháy mắt tinh nghịch , hống hách nói với bọn con trai :
– Bây giờ chúng ta sẽ quyết đấu một trận cho ra trò. Cô Thảo đã đồng ý làm trọng tài rồi. Đến nhà cô thôi!
Thế Bảo xì một tiếng, hếch mặt lên ra vẻ :
– Tưởng gì chứ, cô Thảo làm trọng tài thì an tâm rồi! Bọn tôi đã có kế hoạch rồi này nhé….! ..ỏ …ớ ..a …oi (Bỏ tớ ra coi)
Anh Nhật nhanh trí dùng tay bịt ngay cái mồm tai hại kia. Mạnh Hùng cốc 1 cái vào đầu Thế Bảo mắng :
– Mày cho bọn con gái biết hết thì chúng ta ngồi húp cháo thua à!
Thế Bảo mặt bí xị, méc ngay với Linh Chi :
– Linh Chi, bọn nó bắt nạt tớ kìa!
Linh Chi cười tươi nhìn bọn con trai : – Thôi, đi không kẻo muộn.
Sau 10 phút “bò” tới nhà cô Thảo, Mạnh Hùng thở hổn hển, dùng chút sức lực còn lại để nhấn chuông.
RENG…
Cô Thảo từ trong nhà đi ra mở cửa. Cô chẳng thấy ai khác ngoài cái lũ đang nằm bịch trên vỉa hè thở lấy thở để. Cô lắc đầu, thật bó tay với bọn này. Khánh Linh mặt méo xẹo nhìn cô:
– Em….chào…cô….ạ!Cô….có…khỏe…không?
Cô Thảo tí nữa thì té xỉu may còn giữ được cửa cổng. Cô nói :
– Thôi các em vào nhà đi!
– Dạạạạ.
Một tiếng “dạ” nghe mới ỉu xìu làm sao! Cả bọn cố gắng lếch xác vào nhà! Sau 15 phút tranh nhau cái quạt máy, tất cả đã lấy lại tinh thần nên phấn chấn hẳn lên! Anh Nhật nhìn những dụng cụ và nguyên liệu cô đã sắp xếp sẵn dưới nhà bếp, hỏi với vẻ tò mò :
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
– Cô ơi, những thứ này là!
– Là đề bài! Hãy làm cho cô mỗi bên 1 cái bánh gato, cô sẽ chấm điểm và rồi chúng ta liên hoan nhé!
– VÂNG – Đồng thanh.
Bạn đừng thắc mắc tại sao bọn con trai không nói cô thiên vị con gái nhé! Theo lẽ thường tình con gái phải biết nấu ăn,…. nói chung là giỏng giai trong việc bếp núc. Nhưng trình độ hiểu biết về phần này của bọn con gái lớp 9A cũ chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Cô Thảo nhìn đồng hồ rồi cất lời :
– Cô phải ra ngoài có chút việc! Mấy em cố gắng làm nha!
– YES SIR! Cả bọn hét lên.
Sau đó , Thế Bảo đứng ngó ngoài sân cho đến khi bóng cô khuất dần sau lùm cây, cậu đóng cửa cái rầm rồi nhảy tưng tưng vào nhà!
Bắt đầu thi….
Ở bên đội con gái….
– Cậu làm bột đi! Nhớ đừng để bột nhão quá nha! Khánh Ly nói.
– Này này, từng này được rồi! Đừng cho nhiều nước quá!- Lệ Anh hét toáng lên.
– Sữa tươi đâu rồi! Tớ cần phải làm kem!
– Từ từ thôi, thêm ít bột nữa, đừng nhiều quá!
Linh Chi lấy sữa từ tủ lạnh đưa cho Như Thiên. Chẳng ngờ, Thiên vấp phải cái ghế, té rầm xuống :
– Á, Như Thiên cậu làm đổ hết sữa rồi!
– Trời ơi là trời, sữa hết rồi lấy gì làm kem!
– Cậu đứng dậy rồi lau hết sữa đổ ra sàn nhà đi, mình sẽ đi tìm xem còn hộp nào không. Linh Chi nhẹ nhàng.
– Ừ, đơi mình một chút.
– Sao cái bánh này méo thế nhỉ! Linh Chi ơi giúp tụi mình với.
Ở bên đội con trai cũng chẳng khá hơn là bao!
– Trời ơi, tao bảo mày lấy lọ đường sao mày lại đem lọ ruốc qua đây làm chi?
– Mày cắt hoa quả làm sinh tố đi!
– Ê, cái máy sinh tố này bị làm sao đó! Nó không hoạt động được.
– Mày đã cắm điện chưa mà đòi nó hoạt động?
– Mau đóng nắp lại, không nó xay là văng tung tóe đóa!
– Mang cho tao ít nước đi?
– Trời ơi gì mà mày mang 1 xoong nước vậy nè!
– Coi chừng túi bột đổ đó!
Sau một tiếng hí hoáy, cuối cùng cả bọn cũng đã đến khâu bỏ bánh vào lò vi sóng. Đứa nào cũng hí ha hí hửng trông thấy! Rồi tất cả cùng kéo nhau lên phòng khách chơi. Nhóm con gái rút ngay cái dây trong túi ra nhảy, còn mấy cậu con trai ngồi tụ tập đánh bài tú lơ khơ. Tất cả chơi hăng say cho đến khi Linh Chi hét toáng lên:
– Chết rồi , bánh, bánh!
Bọn con gái cuống quýt vứt luôn cả cái dây nhảy, bọn con trai lật đật quăng bài, lao nhanh xuống bếp. Nhìn bánh trong lò, Linh Chi thở phào nhẹ nhõm :
– May là còn kịp, nếu không bánh cháy hết rồi!
Nhìn 2 cái bánh được đưa ra lò vi sóng lúc này, thật hết tả! Cái thì méo mó, cái thì mất 1 miếng nhỏ như bị chuột gặm. Lệ Anh ngắm nghía bánh xong, giơ tay lên phán :
– Trang trí thôi!
Rồi những cuộc đấu khẩu mồm “vip” lại tiếp tục diễn ra :
– Kem được rồi đó!
– Sinh tố xong rồi, rót ra ly đi
– Từ từ thôi kẻo kem văng ra bên ngoài đấy!
– Lấy tớ mấy quả dâu tây coi!
– Í, coi chừng socola đổ đó!
Cuối cùng cả bọn đều xong và bê hết lên bàn ở phòng khách. Đứa nào cũng chăm chú nhìn lại thành quả của mình. Bụng của từng đứa đang réo ầm ĩ :
Rọt…rọt…
Thế Bảo nhìn đống đồ ăn trước mắt, hét lên :
– Trời ơi, mấy thứ thức ăn đó có độc á, để tớ ăn giùm cho!
“Bốp”
– Tham ăn vừa thôi cha nội. Quỳnh Trâm đưa đôi mắt đáng sợ chĩa về phía Thế Bảo.
Đúng lúc cô Thảo về, cả bọn chạy ra, đẩy cô vào nhà. Linh Chi đưa 2 tay 2 dĩa bánh, nháy mắt :
– Cô ơi, cô thử đi!
Cô Thảo lần lượt ăn bánh của 2 bên. Cô suy nghĩ một lát rồi trả lời :
– Mặc dù bề ngoài không được đẹp, nhưng bên trong lại rất ngon! Hai bên hòa!
Mấy đứa con trai lẫn con gái nhảy cẫng lên! Hóa ra lớp 9A (cũ) nấu ăn cũng khá ngon đấy chứ!
Cô Thảo chợt nhớ ra điều gì, vội giục :
– Các em mau gọi điện cho ba mẹ. Nhớ bảo ở lại nhà cô liên hoan nhé! Thế có ai mang điện thoại không?
Thế Bảo móc ngay điện thoại từ trong túi ra cười :
– Dạ, em có mang ạ!
Ngay lập tức, cả bọn nhảy vô nịnh nọt :
– Thế Bảo ơi, cho tớ mượn máy điện thoại nhé!
– Thế Bảo đẹp trai, tốt bụng cho mình mượn nhé!
– Thế Bảo ơi, cậu chơi thân với mình nhất, cho mình mượn trước nhé!
Thế Bảo đưa tay xoa xoa đầu, đưa ngay điện thoại cho cả bọn mà không hề suy xét lây 1 giây. Nhào vô anh em.
– Tớ lấy trước!
– Tớ lấy trước mà!
Em “điện thoại yêu quí” sắp hi sinh trong tay bọn bá đạo. Sau hơn 20 phút, chiếc điện thoại quay về bên chủ nhân của nó với ” thương tích đầy mình” và tổng cộng thiệt hại ước tính lên đến hơn 60.000VNĐ. Chẳng cần phải lâu la, dài dòng, tất cả nhảy vào giải quyết đống thức ăn khiên dân tình thèm rõ rãi nãy giờ. Trông mấy đứa ăn khiến người ta thèm ăn theo, có lẽ đóng quảng cáo sẽ được tiền cát-xê hơi bị cao vì đóng quá đạt. Nhiều đứa còn nảy ra ý định trét kem bánh gato lên mặt của nhau. Tiếng la hét ầm ĩ náo động cả một khu phố. Nhìn vào người ta sẽ tưởng đó là một hình ảnh vui nhộn của buổi liên hoan, nhưng nếu cố gắng nhìn thêm chút nữa thì quang cảnh liên hoan sẽ đổ vỡ ngay. Phần đông, bọn con gái dở khóc dở cười với khuôn mặt lem luốt kem. Sau 30 phút chen lấn xô đẩy để tranh giành thức ăn, đứa nào đứa nấy bụng no căng phồng, vẻ mặt hài lòng cứ như trong mấy quảng cáo thực phẩm! Nhìn lại căn phòng một lượt, Linh Chi rú lên khiến cả bọn giật mình. Qủa thực, căn phòng như một bãi chiến trường, để lại nhiều vết tích như chiến tranh thế giới lần thứ hai.
Cô Thảo với gương mặt hiền từ đến đáng sợ, chỉ tay vào mớ lộn xộn ấy :
– Các em bây giờ có thể DỌN SẠCH nhà cho cô được không?
2 từ dọn sạch được cô nhấn mạnh, tất cả nhìn cô e dè. Chỉ một lát sau, cả bọn đã lao vào đống dụng cụ vệ sinh. Mạnh Hùng mừng rỡ, đưa 2 tay lên trời, thốt ra từng chữ :
– Bây giờ rất thích hợp để đóng quảng cáo nước rửa chén, nước lau nhà Sun Light.
Rồi cậu ta ho khan vài tieesng, đưa tay lên giả làm mic, bật lời :
– Các bạn có thấy không ạ! Đây là chương trình…
Mạnh Hùng nuốt vế sau trở ngược lại khi thấy ánh mắt tức giận như sóng thần cấp 10 của lũ bạn. Lệ Anh ném cho Mạnh Hùng 1 cây chổi, mắt gườm gườm.
– Lo mà đi quét nhà đi! Nói nhiều quá đấy!
Mạnh Hùng lẳng lặng làm việc mà không hề phàn nàn một câu vì biết thể nào ý kiến cũng được massage miễn phí!
XOẢNG! RẦM! BỘP!
Những âm thanh nghe được khiến người ta phải rợn người. Cả bọn người tay ngó xuống nhà bếp, nơi Khánh Ly đang ngự trị để rửa bát! Mặt Nhật Anh tối sầm lại, đồng tử từ từ co lại, 2 tay nắm chặt thành quyền như đang phải gánh chịu một việt gì đó rất nặng nề. Anh Nhật nhỏ giọng đến mức có thể :
– Ai đã cho Khánh Ly rửa bát?
Cả bọn im thin thít. Anh Nhật mà đã nổi giận thì đến cả Linh Chi cũng phải ngậm miệng. Trong khoảng khắc vàng ấy, 1 giọng nói líu lo vang lên :
– Là tớ!Tất cả đều chĩa mặt về Quốc Đạt! Cậu ta còn cười hí hửng như chưa hề có sự nổi giận. Vâng, mọi người đã xác định được thủ phạm, không khí chìm xuống. Cô Thảo nhẹ nhàng đi từ trong phòng ra. Cả bọn lập tức vui vẻ trở lại. Cô tò mò hỏi:
Có chuyện gì mà sao mấy em im lặng thế!
Như Thiên lau giọt mồ hôi trên trán, cố tỏ vẻ tưoi tỉnh :
– Không có chuyện gì đâu cô ạ! Cô cứ vào làm việc tiếp đi!
Vì phòng cô là phòng cách âm nên cô không nghe thấy tiếng động to cũng là điều hiển nhiên. Mấy đứa khác cũng hùa vào điệp khúc “Cô cứ vào làm tiếp đi”. Đơn giản vì nếu cô biết được chuyện này, cô không xử đẹp cả bọn mới lạ. Nhưng hình như, Quốc Bảo không hiểu điều đó, cậu ta mếu máo :
Cô ơi, bọn nó …ưm….ưm.
Linh Chi nhanh trí dùng miếng táo bịt mồm Quốc Đạt. Nhỏ cười qua quýt :
Cô đừng để ý! Nó nói nhảm đấy mà!
Đợi cho cô vào phòng cả bọn mới thở phào nhẹ nhõm. Tất cả không ai bảo ai cùng đi xuống nhà bếp! Wow. Cảnh tượng thật “huy hoàng”! Dưới đất lổm ngổm mấy miếng vỡ của tô, chén. Khánh Ly mặt trắng bệch, lần này thì nhỏ tiêu rồi! Tổng cộng thiệt hại là 45.732 VNĐ, bao gồm cả ba đôi đũa bị bẻ gãy làm đôi. Linh Chi quay đầu, nói dõng dạc như đang nói về một thành tích vĩ đại :
Ngày mai, tất cả mỗi đứa nộp 2000đồng, đền cho cô. Nghe rõ chưa!
Mặt đứa nào đứa nấy méo xệch cả ra. Tiếc của đấy mà! Cũng phải thôi, bọn này theo chủ nghĩa ” Tiết kiệm là quốc sách, có tiền là quốc sạch!”
Sau khi dọn dẹp đống tanh bành kia xong, cả bọn lặng lẽ xách dép ra về, đi hết sức là nhẹ nhàng. Ra đến cổng, Mạnh Hùng từ từ kéo “vật thể to đùng” kia lại rồi lảnh lót :
THƯA CÔ, BỌN EM VỀ Ạ!
” Chạy thôi bay ơi”
Chạy khá xa nhà cô, bọn nó mới chịu dừng lại! Thật muốn ói máu luôn! Mong là cô đừng xuống kiểm tra tủ đựng chén đĩa. Đứa nào cũng vái rồi khấn lia lịa. Xong rồi thì ….ai về nhà nấy!