Nhớ Mãi Lớp Chúng Ta – Truyện Teen Học Đường

Sáng! Khi những ánh nắng ban mai kẽ chiếu qua tán lá xanh mướt. Phải là một buổi sáng thật yên bình!
Tất nhiên yên bình vô cùng.
Ngày tựu trường là một ngày khá quan trọng. HS tíu tít cười cười, nói nói chào hỏi nhau như thường lệ. Dưới bóng cây gần đó một nhóm người trông rất quen đang lếch xác đi.
Who?
Còn ai ngoài thần dân vĩ đại lớp 10A.
Vĩ đại đến mức ai cũng phải ngước nhìn mà ngưỡng mộ!
Nhưng bây giờ hình ảnh đó đã vỡ ra thành nghìn mảnh.
Cả bọn hôm nay ỉu xìu chỉ vì một lý do cực kì đơn giản, bội thực. Như Thiên cất giọng uể oải :
– Trời ơ, hôm qua tôi phải uống đến….10 viên thuốc đau bụng mới ngủ được !
– Tưởng gì, tôi bị tào tháo rượt chạy suốt cả đêm luôn nè. Mạnh Hùng giọng đầy “tự hào”
Cả bọn bắt đầu nhào vào khoe. Khoe chán rồi thì vào trưởng. Mấy đứa xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ. Quốc Đạt mắc bệnh sĩ diện cố gắng nặn ra một nụ cười tươi rói. Còn bọn kia vẫn kệ, người ta có mắt thì cho người ta nhìn chứ nhỉ? Bỗng Linh Chi đứng lại một cách đột ngột làm đứa này đâm sầm vào đứa kia, đứa kia lăn quay vào đứa khác. Linh nở một nụ cười bí hiểm, xòe bàn tay trắng muốt và ra lệnh :
– Nộp tiền!
Khối đứa khốn khổ móc tiền trong túi ra, ôm xiết vào lòng và dùng ánh mắt long lanh ngấn nước “Em ơi, nhớ quay về với anh/chị nhé!”
– Các em nhanh chóng tập trung lại sân trường. Alô, Alô, 1, 2, 3… Tiếng vọng từ cái loa xinh xinh được treo trên cái cây một cách bi thương vang lên.
– Cả lớp chuẩn bị. Anh Nhật hùng hổ, anh dũng đứng lên đâu và dõng dạc.
1, 2, 3… tăng tốc.
Khụ khụ, thật tội nghiệp cho những người đi sau được hít một màn khói bụi vô cùng hoành tráng từ cái lớp 10A kia.
—————-
– Các em là những mầm non tương lai của đất nước, các em cần phải bla…bla..
Trong khi các thầy cô mặc dù giọng đã khàn vì bài phát biểu long trọng quá dài nhưng vẫn thao thao bất tuyệt thì tầm hồn của các em học sinh bé nhỏ, đáng yêu kia thì đang treo lơ lửng trên cột điện. Sau khi lễ khai giảng kết thúc thì….
Bộp, bộp…
Tiếng vỗ tay reo hò vang lên rồi cũng tắt một cách ngẫu nhiên. Học sinh cầm ghế chạy vèo vào lớp để…tránh nóng. Tất nhiên 10A cũng không phải là ngoại lệ.
Anh Nhật nén tiếng thở dài bước vào lớp, cái lớp y chang một cái chợ. Tiếng la, hét, gào, cười đùa nói chung là hỗn tạp đều có đủ cả. Linh Chi vẫn đang mải mê với cuốn truyện tranh mới mua, nhân đây giới thiệu với mấy bạn Linh Chi là một người cuồng truyện tranh, ngày nào cũng dành ít nhất 30 phút để lên mạng dò xem có truyện tranh mới chưa. Nhỏ đang say sưa thì một tiếng hét lao ngay vào cái màng nhĩ của nhỏ, nhỏ khó chịu ngẩng lên thì một pha hành động đập vào mắt.
Wow, chiếc dép bay theo một quỹ đạo khá đẹp mắt, nhưng đáng tiếc thay, nó lại chệch hướng bay , KHOAN ĐÃ NÓ ĐANG HƯỚNG VỀ CÁI GÌ THẾ KIA….
Choang….
Chiếc bình hoa đẹp đẽ ngày nào, giờ đã vỡ thành nhiều mảnh trong sự ngữ ngàng của thần dân 10A.
Linh Chi sững người, hồn của nhỏ bay lạc đi trong vài phút rồi với phong thái của một lớp trưởng có “kinh nghiệm”, nhỏ hét lên như cháy nhà :
– AI ĐÃ LÀM VỠ BÌNH HOA THẾ HẢ?
Nhìn cái đống vỡ vụn dưới đất mà lòng Lệ Anh như tan nát, cũng phải thôi “chiến tích hoành tráng” đến thế cơ mà! Và chúng ta cũng có thể chắc chắn một điều rằng chiếc “dép” vô tội ấy là của….Lệ Anh.
Quốc Đạt mặt đơ ra, cậu đâu có nghĩ đến hậu quả thảm khốc như thế này, nếu biết trước thì đã không ngứa miệng mà chọc Lệ Anh rồi. Đúng là xúi quẩy.
Ngay lúc đó, một hồi chuông vang lên như một bài ca chia buồn với cả lớp.
Chủ trương “vỡ rồi thì thôi” lại có công hiệu, cả bọn nhanh chóng thu dọn bãi chiến trường rồi lặng lẽ ngồi vào bàn chờ “phán xét’ của cô Thảo yêu quý.
Cô Thảo với nụ cười rạng rỡ trên môi bước vào lớp. Tà áo dài màu hồng dường như đang tôn lên vẻ đẹp của cô. Nếu là mọi ngày thì bọn nó đã ngồi xuýt xuýt xoa xoa, nhưng hôm nay không còn thời gian để làm việc đó nữa. Nhận ra sự bất thường trong ánh mắt của mỗi đứa, cô Thảo bất chợt rùng mình rồi nhẹ nhàng cất lời :
– Có chuyện gì vậy, sao sắc mặt cả lớp không được tốt thế?
Linh Chi “hùng dũng” đứng dậy, báo cáo với cô về ” cái sự kiện khiến toàn lớp chấn động kia”. Cô Thảo nghiêm nét mặt, đây đã là cái bình thứ 24 trong suốt năm học lớp 9 và tất nhiên kể cả năm nay. Tất cả các em (bình hoa) đã ra đi không kịp hấp hối sau thời gian làm việc “chăm chỉ”.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Cả lớp im thin thít, 2 đứa gây chuyện thì choáng váng sau khi lời phán xét của cô :
– 2 đứa góp tiền mua bình hoa mới nhé!
2 đứa nhìn nhau, méo mặt, vừa mới lấy lại được tiền vì lý do cô Thảo đã khoan hồng với cái vụ bát đĩa đó thì lại phải tiếp tục móc tiền ra để mua bình hoa mới. Nhăn mặt rồi lại méo, để lộ vẻ mặt đau khổ! Một kinh nghiệm được đúc kết trong thâm tâm cả lớp : nều có muốn đuổi theo đứa đã chọc mình thì cũng đừng bao giờ đụng đến cái “dép”.
Giờ GDCD…
-Xin chào các em, tên cô là Hải Đường, kể từ bây giờ cô sẽ dạy môn GDCD ở lớp ta.
Bốp, bộp, bộp…
Những tràng vỗ tay liên tục vang lên, mặt đứa nào đứa nấy hí hửng cả lên như tìm được kho báu chiến tranh thời đệ nhị. Bọn nó thích học môn GDCD vì một lý do đơn giản, cực kì đơn giản, đó chính học môn này thích nhất là lúc… được phân vai trả lời các câu hỏi tình huống. Còn nhớ có lần, Mạnh Hùng may mắn được lên bảng dò bài cũ. Cô hỏi :
– Giả sử em nhìn thấy một bà cụ đi lạc đường thì em sẽ làm gì?
Hùng ta gãi đầu, rồi trả lời một cách tỉnh bơ :
– Nhưng em chưa gặp tình huống này bao giờ mà cô.
Cô kiên nhẫn, lặp lại :
– Cô đã nói là giả sử mà.
Mạnh Hùng vẫn kiên định với ý kiến của mình, cậu phân bua :
– Nhưng chưa gặp lần nào thì sao mà trả lời được hả cô.
Cô bực mình, hỏi một câu khác :
– Thôi được rồi, vậy nếu em gặp một em bé đi lạc em sẽ làm gì?
– Á, cái này em gặp nhiều lần rồi nè. Quá đơn giản, em sẽ dẫn em bé đó đến đồn công an để nhờ chú công an tìm lại mẹ cho em bé.
– Tốt, bây giờ em trả lời cho cô …..(tình huống này đã xảy ra lâu lắm rồi, vì trường này là trường tuyển học sinh bắt đầu từ lớp 1 và học cho đến lớp 12)
Từ đó đến bây giờ, mỗi lần nhắc lại chuyện đó là đứa nào cũng cười nắc nẻ khiến cho Mạnh Hùng đỏ mặt tía tai. Quay lại vấn đề chính đã nào. Cô mỉm cười, nói :
– Vì là tiết đầu tiên, nên cô muốn các em hãy tự giới thiệu về bản thân để cô trò mình có thể hiểu rõ nhau hơn, cả lớp đồng ý không?
– Vâng ạ! Cả lớp đồng thanh.
Rồi từng đứa một lên” tự sướng” về mình làm cho thần dân cười muốn đau bụng. Chẳng hạn…
– Thưa cô, tên em là Trần Lệ Anh, em rất tài năng, nhưng lại chỉ có một xíu xìu xiu…lanh chanh, lóc chóc mà thôi! Vì yêu mến một con người hoàn hảo như em, nên mấy bạn đã “trìu mến” gọi em là “nhí nhảnh như con chó cảnh”. Em xin hết.
– Chào cô, họ và tên em là Nguyễn Quốc Đạt, dòng họ nhà em thật vinh dự khi có một con người tài năng, đẹp trai và ưu tú như em. Em cảm thấy mình là một học sinh gương mẫu, chỉ có điều nhiều khi em hay thêm mắm, thêm muối vào sự việc mà cũng đâu có gì to tát chỉ là…việc phức tạp hơn mà thôi! Em xin hết.
– Em xin xướng danh với cô em tên là Đặng Khánh Linh, em là một “tám” chính hiệu, khi có nhu cầu cần tám xin cô cứ liên hệ với em. Cảm ơn cô và các bạn đã nghe em nói.
Thật không ngờ, những học sinh trong lớp 10A trong một thời gian “luyện công” đã đạt đến cấp độ phải nói là c.ự.c k.ì s.i.ê.u p.h.à.m. Trình độ “bốc phét” bây giờ có thế gây ra một cuộc hỗn loạn với “độ sát thương cao”. Nhưng khoan… chúng ta cũng không thể không nhất đến “cao thủ bốc phét” Mạnh Hùng, và sau đây là màn tự sướng về bản thân khá ấn tượng.
– Ưm…Ừm ( Mạnh Hùng ho khan để lấy giọng). Kính chào bà con cô bác, các dì các thím, các chú, các mợ, các cậu, các anh, các chị, các bạn,… và cô giáo kính yêu của chúng ta đây.
Cả lớp nhìn Mạnh Hùng bằng một ánh mắt quái dị. Dường như à không phải nói là cậu ta đã lôi hết họ hàng mình ra để chào, hỏi. Cô hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu. Mạnh Hùng lại tiếp tục:
– Em tên là Hoàng Mạnh Hùng. Cô có biết không, Mạnh trong chữ Mạnh khỏe, Hùng trong chữ Hùng Dũng. Ba mẹ em biết sau này sẽ trở thành một nhân tài hiếm có nên đã đặt tên em là Mạnh Hùng, khà..khà. Em- một con người có tính tình nghĩa hiệp, phóng khoáng (keo kiệt thì có), rất hay quan tâm giúp đỡ bạn bè (thật không vậy), em học giỏi lại thông minh nên được nhiều thầy cô “thường xuyên để mắt đến”. Hầu như các bạn đều hỏi em vì sao em khỏe mạnh và giỏi được như thế, em xin tư vấn thế này : Lúc nào em cũng tập thể dục đều đặn, uống sữa hằng ngày, ăn nhiều thức ăn có nhiều vitamin, protein,…
Mạnh Hùng cứ thao thao bất tuyệt mà không hề vấp ở chỗ nào. Có lẽ… cậu ta đã tập luyện trước ở nhà, nên mới nói rành rọt như thế. Trong lớp bắt đầu có vài đứa lấy áo khoác ra trùm kín đầu, số khác lấy bông gòn nhét vào lỗ tai (bông gòn thì trong cặp đứa nào cũng có-trừ Mạnh Hùng, ngày nào cũng mang cốt là để “phòng thủ” khi Mạnh Hùng phát biểu), kẹt quá thì lấy tay bịt lỗ tai lại. Không khí trong lớp chìm xuống, chỉ có giọng nói của Hùng vẫn vang lên đều đều . Cả lớp sắp không chịu nổi nữa thì…
RENG…RENG…RENG.
Tiếng chuông như vị cứu tinh cứu bọn nó thoát ra khỏi màn tra tấn lỗ tai. Đợi cho cô ra khỏi lớp, cả lớp bắt đầu nháo nhào nhao lên. Như Thiên cười, nói :
– Đi xuống canteen không?
– Đi liền! Đồng thanh.
Canteen- là một thứ quan trọng không thể thiếu đối với lớp 10A, mất nó như mất đi nguồn cung cấp thức ăn “cứu đói”. Và bây giờ học sinh toàn trường đang chạy với tốc độ tên lửa chỉ để hướng đến một mục tiêu – CANTEEN và tất nhiên vẫn là chủ trương ” Chậm chân chết đói”.
Rầm…
Chiếc cửa canteen được mở ra một cách tàn nhẫn, tất cả học sinh lao vào. Khối đứa vì thân hình quá ư là đầy đặn nên mắc kẹt ở cửa trông thật thảm thương. Lớp 10A nhanh chóng luôn lách vào. Những chiếc dạ dày đang réo ầm ĩ, cả bọn chạy lại quầy bán, đứa nào cũng chen miệng vào :
– Cô ơi, cho con 2 cái bánh bông lan đi!
– Cô ơi, cho con gói bim bim đi!
– Cô ơi, cho con bịch bánh.
Cô ơ- từ ngữ được lặp đi lặp lại cả chục lần không biết mấy cô có bị hắt-xì không nữa!
Bây giờ chúng ta hãy cùng ngắm nghía bàn ăn của cả lũ này!
Ê, có chè, có bánh, bim bim, kẹo mút, bò khô,…. nói chung là tất tần tật.
Bây giờ, nhào vô ăn. Ăn đi nào, ăn để tiếp thêm năng lượng cho dạ dày nào!
Lệ Anh tay cầm que kem, tay cầm gói bánh, hớn hở :
– Ngon quá trời!
Thế Bảo đang húp mì xì xụp, hứng nói thêm :
– Đương nhiên!
Có lẽ bây giờ, chúng ta phải trao giải nhất về ăn cho Khánh Linh mới được. Hết ăn bánh, rồi uống trà sữa, tiếp tục là bim bim, bánh ngọt,… Mạnh Hùng bắt đầu lại ngứa miệng :
– Ôi chao, con gái con gứa, ăn mà chẳng có một chút ý tứ gì cả!
Khánh Ly cầm cả ly trà sữa đang uống, đốp lại :
– Ừ, cảm ơn ông đã nhắc nhở, nhưng tôi nghĩ ông nên xem lại mình trước khi phê phán nhé! Kinh nghiệm đấy!
Mạnh Hùng nhìn lại chỗ mà mình đã ăn. Cũng đâu có giống “chiến trường” lắm đâu, chỉ là 4 tô mì được giải quyết nhanh gọn, 2 bịch bánh hết từ lúc nào, sữa, kẹo mút, bò khô,.. tùm lum. Hùng ta đỏ mặt, thấm thía “lời dạy” của Khánh Ly.
Sáng! Khi mặt trời đang từ từ nhô lên ở rặng núi xa xa thì phần đông lớp 10A đang …ở trong lớp. Hôm nay tự nhiên thần dân bất ngờ đi sớm một cách đột xuất. Chắc trong đầu lại nghĩ ra một kế hoạch quái đản nào đó!
Bọn nó đã từng nghĩ ra khá nhiều kế hoạch cực kì tuyệt vời nhưng chỉ nhận được hai chữ : THẤT BẠI.
Cùng quay về quá khứ nào…
– Lần 1, kế hoạch tổ chức Halloween tại nhà Quốc Bảo được hành động một cách bí mật, ngay cả chủ nhà mà cũng chẳng hay biết gì. Đáng tiếc, thói quen của Quốc Bảo vào ngày Halloween là sẽ treo đầy hình ma, phù thủy, bí ngô,.. từ sáng sớm cho đến khi hết lễ. Thế là cả bọn được một phen khiếp vía, kế hoạch … phá sản!
– Lần 2, định hù Mạnh Hùng ở trước cửa nhà khi cậu ta đi học thêm về thì chẳng may chú chó của hàng xóm ở cạnh nhà Mạnh Hùng nhìn thấy, tưởng trộm thì chạy ra sủa và rượt theo, cả bọn chạy toán loạn, mỗi đứa một ngả. Thất bại!

Nhớ mãi lớp chúng ta
Mục tiêu được nhắm đến lần này là Lệ Anh. Bởi vì khi Lệ Anh vừa bước vào thì cả lớp lập tức trở lại vị trí cũ, cười nói ríu rít. Nhỏ thấy hơi lạ, liền hỏi Khánh Ly :
– Ê, có chuyện gì vậy?
Khánh Ly cười xuề xòa, vỗ vai Lệ Anh :
– Không có gì đâu! Mà chiều nay cậu đi học thêm hả? Bố mẹ cậu có ở nhà không?
– Ừ! Từ 4 giờ đến 5 giờ! Bố mẹ tớ đi công tác sáng mai mới về!
– Tớ…qua nhà cậu đợi cậu đi học thêm về rồi chúng ta cùng làm bài tập nha!
– Được rồi ! Chìa khóa tớ gửi ở chỗ bác hàng xóm, tớ sẽ nói với bác, cậu đến rồi lấy chìa khóa nha!
– OK!
Khánh Ly cười hí hửng. Kế hoạch sắp bắt đầu…
Chiều…
Khi cả bọn đã lấy được chìa khóa và vào nhà thì lần lượt thả những cái bì màu đen trông rất nặng xuống ghế. Đứa nào đứa nấy thở hổn hển, rồi cũng nhanh chóng bắt tay vào việc.
Nhớ mãi lớp chúng ta
Lệ Anh vừa đi vừa ngước mặt lên bầu trời trong xanh và thoáng đãng. Hôm nay là sinh nhật nhỏ nhưng chắc cũng chẳng ai nhớ, còn bố mẹ nhỏ thì rất bận rộn với công việc. Thế mà nhỏ đã từng nghĩ đến một sinh nhật có đầy đủ thành viên trong gia đình và bạn bè, họ sẽ cùng nhỏ ăn uống vui vẻ và cùng chơi đùa! Lệ Anh chợt nhớ đến Khánh Ly và cố gắng rảo bước thật nhanh về nhà!
Lệ Anh về đến nhà, mở cửa ra thì thấy nhà tối om, chẳng phải Khánh Ly hẹn sẽ đến đây sao, lẽ nào nhà có…trộm. Lệ Anh vội lấy tay bật đèn lên và…
– HAPPY BIRTHDAY TO LỆ ANH!
Mạnh Hùng dùng hết sức hết lên thật to, Lệ Anh sững người. Những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài trên má, Linh Chi chạy lại ôm lấy Lệ Anh, cười :
– Chúc mừng sinh nhật cậu!
Lệ Anh lấy tay quệt nước mặt đi, nhỏ nói :
– Cảm…ơn…các…cậu.
Tối hôm đó, cả bọn đã có một buổi tiệc sinh nhật vui vẻ và Lệ Anh chắc rằng đây là buổi sinh nhật vui nhất trong cuộc đời nhỏ.
Lệ Anh bước vào lớp. Dư âm của buổi tiệc sinh nhật hôm qua vẫn còn đọng lại trong đầu nhỏ. Thật sự là các bạn rất quan tâm đến nhỏ làm nhỏ thấy cực kì vui!
Trong lớp, lũ bạn yêu quý đang tụm ba tụm bảy chém gió và đề tài sôi nổi nhất đó chính là : thầy/cô nào dạy môn Âm nhạc.
Chuyện là thế này : hôm nay có tiết Âm nhạc, là một cơ hội để cho các giọng ca vàng của lớp thể hiện khả năng ca hát nên cả lớp ai cũng quan tâm.
Quốc Bảo thở dài, phán :
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
– Chuyện gì đến sẽ đến!
Cả bọn tròn mắt nhìn cậu, thường ngày Quốc Bảo thích chen vào để tám cơ mà sao hôm nay tỏ vẻ thư sinh, nho nhã quá vậy ta. Lập tức đổi chủ đề :
– Hôm nay, cậu sao vậy? Ốm à!
– Cậu khác quá! Bị đau à? Đã uống thuốc chưa?
– Cậu có chuyện gì à? Cứ nói cho bọn tớ, bọn tớ sẽ tư vấn cho câu!
Thế đấy, đây là những câu hay nhất trong ngày. Quốc Bảo mặt đỏ tía tai, hằm hằm nhìn lũ bạn :
– Nghe-cho-kĩ-đây! Tớ-không-sao-cả! VỚ VẨN.
Quốc Bảo liền chạy ra khỏi lớp chứ ở thêm phút nào nữa chắc cậu phải xin phép nhà trường về nhà nằm quá!
Sắp đến giờ Âm nhạc rồi! Sắp rồi…
Cả bọn hồi hộp, đưa mắt ngó ra hành lang.
Cộp, cộp…
Tiếng giày đang đi đến, rất gần, rất gần…
Một thầy giáo bước vào lớp…
Cả lớp vẫn đang mải mê ngó ngoài hành lang mà chẳng để ý gì đến cái cửa vào lớp thứ hai mà cả lũ vẫn quen gọi là cửa căn cứ 2.
Linh Chi giật mình, đứng dậy hét toáng lên :
– CẢ LỚP ĐỨNG!
Mấy đứa khác hoảng hồn, vội bật dậy rồi nói :
– CHÚNG EM CHÀO THẦY Ạ!
– Được rồi! Thầy ra kí hiệu cho bọn nó ngồi.
Cả lớp lén lau những giọt mồ hôi trên trán (vì giật mình quá đó mà). Linh Chi nặn ra một nụ cười tươi tắn, thông báo :
– Thưa thầy lớp 10A, sĩ số 40 học sinh, vắng 0, báo cáo hết!
Thầy cười rồi tự giới thiệu :
– Thầy tên là Tiến, từ nay thầy sẽ dạy môn Âm nhạc ở lớp ta!
BỘP, BỘP…
Tiếng vỗ tay vang lên, thầy nói tiếp :
– Thầy được biết ở lớp ta có rất nhiều bạn hát hay, vậy bạn nào xung phong lên đây biểu diễn một bài cho cả lớp và thầy nghe?
Một cánh tay giơ cao, giơ thật cao…
Cả lớp mặt mày tái mét, sao sao…
Sao MẠNH HÙNG LẠI GIƠ TAY???
Thầy vui vẻ liền mời Mạnh Hùng lên…
Cả lớp lật đật mở cặp ra và lấy một bì bông gòn, vo lại thành cục rồi nhét vào tai. OK, mọi thứ đã chuẩn bị xong, cả áo khoác nữa….
Mạnh Hùng hớn hở, sau đây em xin hát tặng thầy và các bạn bài hát Đón ánh mặt trời.
Mở tung cửa sổ đón ánh mặt TRỜI
Lại 1 ngày mới lại đã ghé thăm TÔI
Hãy ghé lại nào kìa bày chim ƠI
Hãy nở nụ cười nụ hoa ƠI
Thật đáng cuộc Đời
ĐK:
Có khó khăn gì vì tôi đã có bạn BÈ.
Sợ hiểm nguy nào vì tôi đã có bạn BÈ.
Sẽ đi bên nhau đi khắp thế GIAN.
Thôi rồi cái màng nhĩ của tôi ơi!
Mạnh Hùng cứ thế mà gào lên, cả lớp lấy hết áo trùm lên đầu, người không người run lẩy bẩy. Đấy giọng hát của Mạnh Hùng hay thế đấy!
– Em xin hết! Mạnh Hùng cười tươi rói.
Bộp, bộp…
Mấy đứa gắng sức vỗ lộp bộp vài cái, rồi tiếng vỗ tay đồng loạt tắt. Mạnh Hùng hướng đôi mắt về thầy Tiến…
Thầy Tiến sững người, mặt tái đi, nói :
– Em có thể về chỗ rồi đó!
Mạnh Hùng chột dạ nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời! Cũng phải mất 15 phút để thầy trò bình tĩnh lại sau màn hát vừa rồi.