Người Chồng Đa Thê

Đến gặp chị, tôi ngạc nhiên thấy chị thật khẩn trương đến kỳ lạ.
Thì ra là công ty của chị vừa khám phá ra một số vụ bê bối trong khâu kế toán, trong đó chị bị dính líu.
Chị Hân lo lắng nói :
– Trung biết không, những chuyện đó phần lớn là do anh kế toán trưởng chịu trách nhiệm, chị có biết nhưng không dám nói, sợ bị trả thù. Bây giờ đổ bể ra, chị biết thế nào mình cũng bị họ kiếm cách dồn cho chị để bớt tội. Nghe đâu chuyện sẽ ra trước toà án lận. Chị lo quá, ăn ngủ không yên.
– Nếu chị vô tội thì sao lại phải sợ ?
– Trung ơi là Trung ! em không hiểu gì hết. Trong quá trình làm việc, chị đã phải ký một số giấy tờ để được yên thân. Mà bây giờ nếu đem mấy cái giấy tờ đó ra thì chữ ký của chị chình ình ra đó. Toà sẽ căn cứ theo đó mà xét thì chị cũng đồng loã trong vụ bê bối này. Bị tù như chơi !
– Bây giờ chị tính sao ?
– Em chơi với ông Kiên, giám đốc công ty, vậy em dàn xếp giùm cho chị đi. Nếu không thì chị không còn mặt mũi nào mà nhìn bà con lối xóm, gia đình.

Tôi ngã người ra lưng ghế mà nhìn chị. Chị bận bộ đồ công sở xanh dương rất thích hợp với lứa tuổi của chị. Tôi trầm trồ :
– Chị đẹp lắm với bộ trang phục này.
Chị Hân ngỡ ngàng nhìn tôi rồi chị đỏ mặt :
– Người ta đang lo chết đứng đây mà em lại nói chuyện trên trời !
– Thôi thì vầy : bây giờ cũng đã 5, 6 giờ chiều rồi, chị em mình đi ăn tối rồi chị nói rõ tường tận hết mọi chuyện cho em, để em xem có thể giúp chị được không !
Thấy tôi có vẻ sốt sắng, chị Hân mừng lắm :
– Được, để chị điện về nhà nói phải ở lại công ty làm giờ phụ trội. Như vậy để anh Minh và bọn nhỏ tự lo liệu bữa cơm. Họ cũng quen như vậy rồi.

Tôi dẫn chị vào một quán ăn kín đáo cạnh bờ sông. Bữa ăn thật thú vị ; lúc đầu chị Hân rất khẩn trương khi kề cho tôi nghe mọi chi tiết của công chuyện nhưng nhờ tôi hết sức trấn an chị, cùng với tác dụng của một hai lon bia nên sau cùng thì chị cũng từ từ bớt căng thẳng và câu chuyện chuyển dần sang những đề tài nhẹ nhàng hơn.

Có lẽ lâu lắm rồi, chị không được hàn huyên với một người thật tình chú tâm đến cuộc sống của chị nên chị thích thú nói huyên thuyên …

Tôi có được một cái hay là tôi biết « nghe » : biết nghe người khác nói chuyện là hình thức tốt nhất để cho họ cảm nhận được tầm quan trọng của họ. Rất nhiều người có cảm giác mình là con số « không » tầm thường vì không ai thèm « nghe » họ thật sự.

Chị thổ lộ cho tôi biết những khó khăn trong cuộc sống tình cảm của chị khi hai vợ chồng cứ cắm đầu mà lo kiếm tiền với ước vọng cho con được đi du học nước ngoài. Với thời gian, tuy vẫn tôn trọng nhau nhưng tình yêu thưỡ xa xưa không còn nữa. Lúc đầu chị còn bâng khuâng với điều đó nhưng rồi với thời gian thì tất cả đều bị lảng quên đi …

Tôi thành thật chú tâm đến chị trong buổi tối đó và trong khoảnh khắc đó, chị có cảm giác mình là người đàn bà quan trọng nhất thế giới.
Khi tôi đặt tay lên tay chị thì chị hơi đỏ mặt nhưng chị vẫn để yên, không rút tay lại. Có lẽ trong đầu chị thoáng qua ý tưởng là chị không nên phản đối vì chị đang cần đến tôi ?

Tôi thì càng lúc càng hứng tình : được gần gũi suốt cả buổi tối với người chị vợ này làm tôi bắt đầu nứng cặc. Tôi thầm nghỉ đây là cơ hội Trời cho để làm càng, tới đâu hay tới đó.
Trả tiền xong, tôi nắm tay chị đi dọc theo bờ kè vừa kể cho chị nghe những mẫu chuyện khôi hài làm chị cười khúc khích thích thú.
Chị trở tay không kịp khi tôi đẩy chị dựa vào một gốc cây dừa rồi âu yếm nút môi chị.
Chị ú ớ, cố đẩy tôi ra :
– Đừng … đừng …không được đâu…
Nhưng khi tôi xâm chiếm được miệng của chị thì chị nấc lên một tiếng bất lực rồi chị buông lỏng … để mặc cho tôi nút lưỡi chị.

Tôi biết đây là giây phút định đoạt nên tôi dùng hết kinh nghiệm của mình để hôn chị làm chị chới với, không còn biết trời đất gì nữa. Cũng như nhiều người phụ nữ Việt Nam, chị không quen trò hôn môi của Tây Phương. Từ từ chị biết thưởng thức và chị ngượng ngùng hôn trả lại tôi.
Tôi biết tâm lý của chị lúc đó rất phức tạp : chị đang căng thẳng tối đa vì chuyện công ty mà tôi thì lại là một lá bài cực kỳ quan trọng đối với chị. Chị làm kế toán từ lâu rồi nên làm cái gì chị cũng hay tính toán so đo ! Chị cần tôi nên không dám cưỡng lại tôi. Kế bên đó bữa ăn làm chị lâng lâng, ngà ngà … và cách tôi kín đáo chìu chuộng chị cũng làm chị bị quyến rủ không ít.

Chị bối rối cảm nhận con cặc căn cứng của tôi đang ép vào bụng dưới của chị. Đã bao lâu rồi chị không được cảm nhận cái nguồn lực lạ lùng tuôn chảy trong cơ thể chị làm chị quíu tay, quíu chân ? đã bao lâu rồi chị không được hưởng cái cảm giác khổng lồ mình là một người đàn bà đang được một người đàn ông thèm muốn ? những lần làm tình với chồng sau này chỉ là những cuộc làm tình máy móc, cho xong phận sự mà thôi.

Bây giờ thằng em rể, một người đàn ông lịch lãm đầy sức thu hút, đang mạnh dạn thò tay bóp vú chị một cách không nể vì chút nào. Chị mắc cỡ tưởng mình đang trở lại cái thời thiếu nữ, háo hức tò mò với những chuyện tình dục. Cái liều lỉnh của thằng em rể làm cho chị vừa ngượng ngùng vừa thích thú.
Chị cố chống chọi khi nó vạch áo của chị ra rồi cúi đầu xuống mà ngậm một gò vú bú ngon lành. Chị kêu một cách tuyệt vọng :
– Trung ơi, đứng bú vú chị … chị sợ lắm …

Tuy sợ nhưng sao mà sướng muốn điên lên ! khe *** của chị nhễ nhại chất nhờn …

Khi tôi buông chị ra thì chị rụng rời, đứng không muốn vững ! tôi phải dìu chị ra kêu xe taxi chở chị về. Trước khi để chị vào nhà, tôi nhắn nhủ :
– Em sẽ lo mọi chuyện cho chị. Hai ngày nữa, em hẹn gặp chị ờ bờ kè, nơi chị đã cho em một món quà tuyệt vời.
Chị Hân cúi đầu lí nhí không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

Cái chuyện dàn xếp cho chị Hân thật ra cũng dễ dàng vì anh bạn của tôi nắm rất rõ tình hình trong công ty. Anh biết thủ phạm chính là người kế toán trưởng. Những người như chị Hân chỉ phải hùa theo để khỏi bị « đì » mà thôi. Anh nói :
– Ông đừng lo, tôi hứa sẽ chu toàn cho chị vợ của ông. Tôi còn định sẽ cân nhắc cho cô ta nữa kìa !

Chị Hân sống hai ngày kinh khủng nhất trong đời chị : chị không ngủ được, một phần vì canh cánh chuyện công ty có thể bị tù tội, một phần vì chị không ngờ là mình lại sa ngã trong vòng tay đứa em rể ! và điều làm chị bất ngờ nhất là chị khám phá ra mình vẫn còn những háo hức, rạo rực mãnh liệt trong tình dục ! Từ mấy năm nay, chị đã cho là mình không còn dính dáng gì đến « những cái trò chơi của bọn trẻ » như chị thường nói đùa, nhưng từ khi được bú vú trên bờ sông, chị sững sờ nhận ra là mình vẫn còn sùng sục những đòi hỏi của cơ thể : khi về nhà thay đồ, chị hổ thẹn khi thấy đũng quần lót của mình ướt nhèm sự thèm thuồng.

Chị đứng tần ngần trong phòng tắm, nhìn thân thể trần truồng của mình trong gương : cái vú vừa được thằng em rể bú vẫn còn đỏ hồng vì sung sướng, cái bụng thì tuy không còn phẳng lì như xưa nhưng cũng không đến nổi nào ! chị lại tò mò nhìn mu *** đầy lông đen, cái mu *** vừa bị con cặc thằng em rể ép, tuy xuyên qua mấy lớp vãi nhưng vẫn còn giữ cái cảm giác tê tê tuyệt vời. Chị thò tay vạch hai mép *** ra nhìn khe *** trắng hồng mà miên man suy nghỉ…

Đến ngày hẹn, tôi ra chờ ở bờ sông vắng mà không dám chắc là chị Hân có can đảm đến hay không. Tôi chỉ sợ là những rào cản luân lý quá mạnh không cho phép chị đi theo những đòi hỏi của chính bản thân chị.

Nhưng tất cả hoài nghi đều tan biến khi tôi thấy chị ngượng ngùng men theo bờ kè mà tiến đến cụm cây dừa nơi tôi đang đứng.
Tôi mừng lắm, chỉ mỡ vòng tay mà ôm chị vào lòng. Không nói một lời, vì tất cả không còn quan trọng nữa, tôi nâng mặt chị lên để dịu dàng hôn chị … nụ hôn kéo dài làm cả hai bay bổng lên tuốt trên mây …

Sợ chị đổi ý, tôi hấp tấp đẩy chị dựa vào thân cây dừa trong bóng tối, rồi tôi vén váy chị lên để tuột quần sì-líp của chị. Chị thở hỗn hễnh, nhắm ghiền mắt như không dám nhìn sự thật.

Chị rên lên một tiếng nhỏ khi tôi đút cặc vào *** của chị.

Tôi rất có lý khi tôi sợ chị chưa sẵn sàng để chấp nhận làm tình với tôi … : Chị không ngờ là tôi lại dám làm chuyện đó trắng trợn như vậy ! trước đó, chị đã bối rối vô vàng khi chấp nhận đến cuộc hẹn này. Nếu chị đến thì cũng vì nghĩ đến chuyện công ty phải nhờ vả tôi, nhưng một phần lớn, tuy chị không nói ra, nhưng cũng là vì có một sự rạo rực lạ lùng đã thúc đẩy chị.

Trong thâm tâm chị, chị mong mỏi là chuyện tình cảm này không đi quá xa, chỉ xoay vần trong một phạm vi lãng mạn, như một trò chơi người lớn. Chị vụng về mong mỏi là mối liên hệ này sẽ chỉ thu ngắn trong phạm vi những vuốt ve, những va chạm bên ngoài …Vậy mà vừa đến thì thằng em rể đã trắng trợn vén váy chị mà định làm tình ngay. Chị bị bất ngờ quá, không quen với cách xử sự quá thẳng thừng của đứa em rể nên chị bị cuống đi vào một tình huống mà chị không kiểm soát được. Chị luống cuống vì tuy là ban đêm, tối trời nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, với lại chị chưa bao giờ được làm tình trong tư thế tục tiểu như vậy. Chị hổ thẹn, thầm nghỉ nếu có ai đi qua mà thấy thì chắc mình sẽ chết vì ngượng quá !
Phản xạ tuyệt vọng khiến chị bậm môi luống cuống cố đẩy tôi ra nhưng quá trể rồi : *** chị đã bị xâm chiếm một cách tuyệt vời … Chị nghiến răng ú ớ một cách hỗn loạn nhưng tất cả chỉ là vô ích mà thôi …Đến lúc đó chị mới thật sự tùng phục và bỡ ngỡ chấp nhận.
Chúng tôi đứng đó mà đụ nhau một cách tham lam … chị cắn vai tôi đau điếng khi chị đạt được khoái lạc mà xuất khí ra dầm dề…

Tôi dẫn chị vào một nhà nghỉ kín đáo gần đó và tôi tiếp tục đụ chị. Tôi thích thú khám phá ra một người đàn bà rất nhiệt tình, đầy háo hức.
Nằm ôm tôi, chị cười khúc khích :
– Em quả thật là dâm tặc, chuyên đi dụ dỗ đàn bà con gái nhà lành. Mà lại dám dụ dỗ cả chị vợ của mình.
Rồi chị nắm con cu của tôi mà nói :
– Chị ghét cái thằng nhỏ này. Nó làm chị điên cái đầu.
– Chị ! em thèm được chị hôn thằng nhỏ của em …
– Xí ! người ta là con gái nhà lành, không phải là gái làng chơi đâu nhe.
– Thôi mà, với em, chị bỏ vai trò gái nhà lành một khoảnh khắc đi mà …
– … Để làm gái làng chơi sao ?
– Đúng vậy …

Chị long lanh đôi mắt nhìn tôi một cách lạ kỳ … rồi chị trườn người xuống … hé miệng ngậm con cặc của tôi. Tôi mừng rỡ không ngờ là chị Hân lại chấp nhận làm một chuyện mà tôi biết chị chưa bao giờ thực hiện với anh Minh. Anh Minh là người đàn ông đầu tiên của chị, họ quen nhau từ lúc học cùng trường, yêu nhau rồi cưới nhau đến bây giờ đã hơn 20 năm rồi. Tôi mừng là vì tôi đến thật đúng lúc để chị chịu xé rào mà ngoại tình. Đúng cái lúc khi chị bị khủng hoảng, sợ hãi, kèm theo sự nhận thức của cái trống vắng trong tình cảm, tình dục.

Chị chấp nhận sa ngã trong vòng tay thằng em rể vì tình huống đó dù sao vẫn đem lại sự an toàn tương đối cho chị : chị biết là tôi gắn bó hết sức với vợ tôi, ngoài ra chị cũng biết là chị sẽ không bao giờ chia tay với anh Minh. Nhờ hai điểm chắc nịch đó mà chị chấp nhận trở thành người tình của tôi, hưởng được tình dục với tôi mà không phải thay đổi bất cứ điều gì trong cuộc đời phẳng lặng của chị.
Khi nghe tôi báo là tôi đã dàn xếp được với anh Kiên về chuyện của chị thì chị càng vui mừng hơn nữa. Chị nói :
– Chị thật là có phước mới gặp được người em rể như em ! với em mọi khó khăn đều được giải toả !
Tôi mỉm cười trêu chị :
– Không những vậy mà còn được thêm một người tình biết làm chị thăng hoa trong rừng dừa !
Chị mắc cỡ cười hì hì. Xong chị xuống giọng mà nói nhỏ :
– Em đừng nói chuyện của hai đứa mình cho ai biết hết nghe. Nhất là với vợ em.
– Chắc chắn rồi … nhưng lâu lâu chị phải cho em gặp chị trong rừng dừa.
– Ừ … chị hứa đó !

Hôm đó tôi và vợ tôi đến nhà anh Hậu để ăn cơm chiều. Hai vợ chồng anh rất nhiệt tình với hai đứa chúng tôi. Trong gia đình anh là người có trình độ học vấn cao nhất vì anh là người con trai đầu. Trong gia đình thời đó, con trai lúc nào cũng được ưu tiên hơn con gái, do đó dù chị Hai là con gái đầu lòng nhưng chính anh Hậu mới được trọng đãi. Anh được cho đi học đến Đại Học trong khi chị Hai và mấy anh tiếp theo đều không có được điều kiện để học đến nới đến chốn. Phải nói là các anh chị đó của vợ tôi đều lớn lên trong giai đoạn cực kỳ khó khăn của thời hậu chiến 75-80 lúc ba mẹ vợ của tôi nghèo túng không đủ tiền để nuôi ăn học cho hết đám con.

Anh Hậu và chị Kim Anh ở với nhau gần hai chục năm rồi nhưng họ không có con và bây giờ khi cả hai đã xấp xỉ 50 tuổi rồi thì họ không còn bận tâm đến điều đó nữa mà chỉ lấy chuyện văn chương mà làm thú tiêu khiển. Cả hai thích làm thơ, viết lách. Anh Hậu thì có được một nhà sách ở quận Tân Bình, còn chị Kim Anh thì đi làm bán thời gian cho một tờ báo nghệ thuật, phần thời gian còn lại thì chị ra giúp chồng một tay trong việc kinh doanh.
Chị Kim Anh người nhỏ xíu mà nhan sắc thì lại quá tầm thường đến độ nhạt nhoà ; chỉ có được cặp mắt mơ màng là còn đáng để người khác chú ý mà thôi.
Cả hai rất thương vợ tôi nên tôi cũng được « thương lây », hễ có dịp là họ cứ mời hai vợ chồng tôi lên nhà chơi.

Vừa ăn cơm xong thì chị Kim Anh nhận được một cú điện thoại của toà soạn chị, yêu cầu chị phải nhanh chóng lên Thù Đức để hoàn thành một công việc gì đó. Chị chắc lưỡi bực mình nhưng cũng đẩy chiếc xe Honda ra.
Anh Hậu hỏi :
– Em đi chừng nào về ?
– Em cũng không biết ! chắc chừng 1, 2 tiếng là nhiều.
– Trời tối … em muốn anh đi cùng hay không ?
– Thôi ! anh cũng làm việc cả ngày, mệt đừ rồi. Hảy ở nhà chơi với vợ chồng Trung.
Tôi e dè lên tiếng :
– Nếu cần thì em đi hộ tống chị Kim Anh cho.
Anh Hậu gật đầu vui mừng :
– Được như vậy thì hay quá !
Chị Kim Anh cũng biểu đồng tình với ý kiến của tôi nên chị nhường tay lái cho tôi.

Trời buổi tối thật mát mẽ nên tôi rất thích chứ thông thường thì tôi ngại chạy xe mô-tô ở Sài-Gòn lắm. Tôi vui miệng nói chuyện huyên thuyên với chị Kim Anh làm chị cười nhạo tôi :
– Em nói chuyện nhiều như đàn bà con gái ! nhưng vẫn còn thua anh Hậu !
– Vậy sao ?
– Anh Hậu là cả một đài phát thanh, nói liên tục cả giờ đồng hồ, không biết mệt.
Đang cười vui thì chợt vài giọt mưa bắt đầu đổ xuống. Tôi ngừng xe lấy áo mưa đôi ra cho chị Kim Anh cùng tôi bận vào. Nhưng cơn mưa càng lúc càng nặng hột. Từ lúc ra ngồi lên xe, chị Kim Anh cứ giữ một khoảng cách không gian rõ ràng giữa chị và tôi, chị không ôm eo tôi mà chị vịnh vào yên xe. Bây giờ bị trùm áo mưa, chị không còn cách nào khác là phải ôm tôi. Mưa lớn làm tôi phải chạy thật chậm … một tiếng sét nổ thật to làm chị Kim Anh sợ hãi ôm chặc tôi mà run một cách bất ngờ. Tôi hỏi chị :
– Bộ chị sợ sấm sét lắm hay sao, chị Kim Anh ?
Chị lí nhí nói :
– Sợ quá Trung ơi.

Vái tiếng sét đánh nữa khiến tôi quyết định phải kiếm chỗ mà ngừng xe lại vì tôi cảm nhận là đằng sau lưng tôi chị Kim Anh đang ở trong một trạng thái hoàn toàn không bình thường.

Nhìn quanh tôi chỉ thấy toàn là vườn trái cây … xa xa hình như có bảng hiệu đèn néon sáng, Đến gần thì may thay đó là một nhà nghỉ, tuy không được khang trang cho lắm nhưng có là may mắn lắm rồi !

Ngừng xe, tôi dìu chị Kim Anh vào hiên. Chị và tôi đều ướt như chuột lột vì cái áo mưa quá nhỏ trong khi cơn mưa lại quá khũng khiếp !
Tôi định mướn một căn phòng để nghỉ giây lát, chờ hết mưa sẽ đi tiếp.