MỐI TÌNH KEO SƠN GIỮA [NGÔ ĐỒNG VỚI BÍCH HẠNH]

MỐI TÌNH KEO SƠN GIỮA [NGÔ ĐỒNG VỚI BÍCH HẠNH]

(TÁC GIẢ: HOA ANH TÚC)

Phần 3​

Khi biết hai bàn tay của thằng Đồng đặt tại bờ mông thì Bích Hạnh cứ nóng rần rần ở trong người, cô lúc này thì hơi thụt lùi thân thể xuống chút xíu để mà vùi đầu mình vô ngực thằng Đồng để nghe nhịp tim đập mạnh của nó. Cô ấy mụ mị và mắt mờ dần đi nhiều khi mà bàn tay của nó bắt đầu xoa bóp hai bên mông, cô cũng hơi rụt cổ lại vì không hiểu sao bản thân mình lại làm vậy, nhưng cảnh tượng đêm thanh vắng này thì nó thôi thúc tâm tư của cô thêm nhiều quá. Bây giờ thì cô mới cảm nhận được rằng cái cục u ở bên trong đũng quần lót và cái quần thun của thể thao của thằng Đồng nó một lúc một to và dài ra. Bích Hạnh miên man suy nghĩ: “Mình có nên tiến xa hơn với cậu ta không nhỉ? Nhưng mà…cậu ấy chỉ mới mười ba mười bốn tuổi thôi mà…”

-Chị Hạnh! Chị Hạnh ơi, mình đi vô nhà chị nhé! Đêm cũng khuya lắm rồi đó?

-…”?????”….

Bích Hạnh đang tựa đầu vào ngực thằng Đồng, cô cứ nhắm mắt chứ không có trả lời, cho dù cô ấy vẫn đang nghe thằng Đồng đề nghị như vậy. Còn về phần thằng Đồng thì nó không biết nói gì tiếp theo, bởi có nói thì chỉ nó nghe thôi chứ Bích Hạnh thì đâu có màng tới lời nói của nó. Cho nên nó không nói nữa mà bắt đầu hành động theo cảm tính của cơ thể, nó đưa đôi bàn tay của mình thay phiên nhau ve vuốt tấm lưng với bờ mông của người phụ nữ trẻ tuổi hiện đang nằm sấp đè trên người của nó một cách điêu luyện nên khiến cho Bích Hạnh ngỡ ngàng. Cô nghĩ mung lung: “Sao cậu ta biết cách ve vuốt thân thể phụ nữ một cách tình tứ thế nhỉ? Hay là cậu này có từng xem phim sao ta? Nhưng tivi thì trắng đen và chưa có cái đầu băng hình thì xem ở đâu? Vậy là phim truyện “Nô tỳ Isaura” trên truyền hình buổi tối thường chiếu trên đài đây mà!..”

Lúc này thì Bích Hạnh cũng bắt đầu thấy hơi lạnh vì sương đêm giăng xuống, nên cô cũng hơi co rúm người lại và dưa hai tay của mình ôm chặt lấy cơ thể của thằng Đồng nhiều thêm. Cô ôm lấy thân thể nó, siết chặt lấy cơ lưng của nó một lúc thì dừng để đổi tư thế. Thằng Đồng thì thấy cử chỉ của Bích Hạnh như vậy thì nó cũng muốn lắm nên bàn tay của nó bắt đầu đổi tư thế theo, nó để một bàn tay ở lại bóp mông còn một bàn tay thì nó đưa lên muốn mái tóc dài bồng bềnh của Bích Hạnh. Bích Hạnh thì mừng quýnh vì hành động của thằng Đồng bất đầu khởi sắc rồi, nên cô ấy giả vờ ra vẻ nai tơ ghẹo nó:

-Ủa? Bàn tay của Đồng đang vuốt gì trên người Hạnh dạ? Hihihi

-Ơ, em…em…

-Hihihi… Sao không trả lời Hạnh dạ? Hihihi…

Thằng Đồng nó mắc cỡ đỏ mặt bừng lên vì câu ghẹo và cách xưng hô của Bích Hạnh. Nó ngơ ngác không biết trả lời thế nào trong hoàn cảnh lúc này, nó chỉ biết ngâm nga kéo dài và cũng tạm thời dừng mọi động tác vuốt ve trên bờ mông với trên mái tóc bồng bềnh của người phụ nữ trẻ tuổi đang nằm đè phía trên. Bích Hạnh thì cười thích thú vì câu nói của mình rất có hiệu lực, rất có sức ảnh hưởng với thằng Đồng này, nên cô mơn trớn lướt bàn tay của cô qua từng thớ thịt mát lạnh của nó một cách tình tứ, bởi vì hiện tại thì bờ vai của thằng Đồng không có mặc áo, do là nó đang mặc áo thun ba lỗ nên phần thịt ở bờ vai của nó thì không có mảnh vải nào che chở cả. Đột nhiên nó hành động do tiếng kêu “Tít tít” của đồng hồ…. Rồi nó bật người ngồi dậy một cách rất khỏe nên khiên cho Bích Hạnh ngỡ ngàng:

-Huơ… Thôi chúng mình vô nhà chị nhé! Vì mười một giờ khuya rồi đó? Ưm… Huơ… Rồi dậy nào? Hihihi…

-Ơ! Tại sao Đồng khỏe quá dạ? Hạnh ngạc nhiên lắm luôn đó nha? Hihihi…

Cứ tưởng ngồi dậy được là mừng nên thằng Đồng tíu tít cười, ai mà có dè đâu nó lại trớ trêu thay, nó nguy hiểm hơn tình huống lúc nằm rất nhiều. Bởi vì bây giờ thì thân hình của Bích Hạnh lại ngồi trong lòng nó với tư thế kiểu ngồi ngang. Nó với cô ấy bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời, vì bây giờ thì cả hai người họ đều cạn lời hết rồi còn đâu. Xung quanh đêm thanh vắng mười một giờ khuya thì có tiếng cóc nhái, ễnh ương kêu, ờ bờ kênh xáng thì có tiếng bìm bịp kêu báo hiệu rằng con nước lớn. Ngô Đồng với Bích Hạnh bây giờ như là hai người thám hiểm động vật hoang dã giữa đồng bằng, họ vẫn ngồi với tứ thế đó, với cảnh tượng nọ, nhưng lời nói trao nhau thì không có mà chỉ là cái ánh mắt nhìn xuyên thấu tâm tư của đôi lứa yêu nhau thường dùng.

Ở phía trước chỗ thằng Đồng với Bích Hạnh ngồi là một cái ao sâu khá rộng, nó rộng khoảng hai ngàn mét vuông và chiều sâu của cái ao này là sáu mét. Đây là cái ao mà gia đình thằng Đồng đào để thả cá, tiện thể tưới tiêu cho cây ăn quả vào mùa hè những năm thiếu nước cạn khô con kênh xáng kia. Phía trên mặt nước của cái ao thì có một cặp vịt nó đang bơi lội tung tăng nhưng không có kêu “cạp, cạp” như ban ngày thường hay nghe, mà nó chỉ bơi lội trong im lặng giống như đang đi tìm khoảng trời riêng của nó vậy. Bởi vì có một con vịt trống và một con vịt mái, vả lại đêm nay là đêm trăng sáng nên nó muốn đưa bạn tình của mình đi ngoạn thủy đây mà. Bích Hạnh lúc này mới chớp mắt nhìn vô ánh mắt thằng Đồng mà nói một câu rất tình:

-Đồng nè! Hạnh muốn Đồng trả lời một câu thành thật. Đồng có bạn gái chưa?

-Hả? Sao chị lại hỏi em vậy chứ? Ưm… Chị là người khác giới mà em tiếp xúc đầu tiên đấy!…

-Nè! Đồng nói thật không dạ? Đừng lừa dối Hạnh nha! Hihihi…

-Ơ, chị đúng thật là…. Em nói thật mà! Hihihi…

Lúc này Bích Hạnh không hiểu sao cô ấy lại có hành động như vậy với thằng Đồng, hay là do cô còn trẻ tuổi và sống ở thành thị nên cách ăn nói với cử chỉ thì dạn dĩ ở mấy cô thôn nữ miền quê. Cô nghe thằng Đồng nói vậy thì cô vui vẻ lắm, sung sướng lắm vì bản thân mình là người đầu tiên của thằng bé. Bất chợt Bích Hạnh đứng bật dậy không biết định làm gì, còn thằng Đồng thấy vậy thì mừng lắm nên nó muốn nói với cô ấy rằng “mình đi vô trong nhà nhé!”, nhưng chưa kịp nói thì Bích Hạnh lại ngồi lại trong lòng nó kiểu tư thế hai chân của cô để tách ra hai bên còn thân hình thằng Đồng thì ở giữa. Nó chưng hửng hỏi:

-Ủa? Em tưởng chị đứng xuống để đi vô nhà chứ?

-Vô nhà gì chứ! Tại Hạnh muốn đổi tư thế ngồi cho nó thoải mái thôi. Bởi vì tứ thế ngồi ngang thì làm cho Hạnh nhìn trực tiếp khuôn mặt của Đồng dễ dàng hơn và bớt mỏi mắt. Hihihi…

-Huơ… Vậy làm cho em mừng hụt rồi. Hihihi…

Thằng Đồng nó muốn kết thúc sớm chuyện này là vì ở đũng quần của nó ú lên một cục to quá rồi, thậm chí là con cu của nó muốn lòi ra giống như: “Kiểu giấu đầu lòi đuôi” vậy. Nó sợ ngồi lâu quá thì sẽ bể chuyện vì lúc đó Bích Hạnh sẽ thấy rồi trêu ghẹo nó mà thôi, do nó chưa có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nam nữ vì còn nhỏ, nhưng tuy to con cao ráo. Nó cảm thấy tưng tức ở cái đầu cu vì bị hai lớp vải quần cản trở, nó cũng cảm thấy hơi đau và có phần phấn khích khó diễn tả nổi lúc này. Bất ngờ Bích Hạnh rung lắc thân người nhún nhảy kiểu làm tình với chồng mình áp dụng với thằng Đồng, làm nó đau và thở dốc “phì phò”. Nó nói:

-Huớ huơ… Chị Hạnh ơi! Chị đừng nhún nhảy kiểu như vậy…huơ…làm cho…chim em đau…quá!… Huớ huơ…

-Ưm…. Đồng đau thật sao? Ưm….

-Huơ…dạ…..

-ỪM….

Bích Hạnh nghe thằng Đồng nói đau thì cô ấy dừng lại nhưng vẫn ngồi chứ không chịu đứng xuống, cô với thằng Đồng lại tiếp tục bốn mắt nhìn nhau không nói thành lời mà chỉ mỉm cười duyên trao nhau mà thôi. Thằng Đồng nó suy nghĩ như vầy: “Huơ… Nếu mình mà tiếp tục với chị Hạnh như thế này hoài thì anh Tùng sẽ thấy rồi sẽ buồn phiền, hay là mình chủ động để lấy thế thượng phong như mấy ông hàng xóm thường nói nhỉ? Họ nói rằng, nếu để cho đàn bà con gái chủ động cưỡi ngựa thì họ sẽ manh động lắm và không có chịu dừng đâu”. Nó nghĩ xong là làm liền. Thằng Đồng bắt đầu đưa hai bàn tay của nó ôm vô bờ mông của Bích Hạnh bấu chặt lại, sau đó nó giữ yên không cho cô ấy chủ động nhún nhảy nữa mà phải theo sự hướng dẫn của nó. Bích Hạnh hứng thú vì thằng Đồng nó chịu làm rồi, nên cô ấy kê miệng nhỏ nhắn của mình vô sát bên vành tai của nó nói thì thầm:

-Ưm… Đồng nè! Hạnh rất mến… Á…. Aaaa…. Huơ ưm….

-… “Lắc rắc! Lắc rắc”….

Bích Hạnh chưa kịp nói xong câu thì cô rên rỉ “Á… Aaa… Ưm” trong miệng mình vì hành động của thằng Đồng, do nó chủ động đưa hai bàn tay của nó bấu chặt lấy cái mông của cô ấy mà đưa ra đưa vào, rồi làm cho con cu của nó với con bướm múp của Bích Hạnh va chạm vào nhau nghe “sột soạt! Sột soạt” của lớp vải và “Lắc rắc! Lắc rắc” của chiếc giường tre vang dội trong đêm trăng thanh vắng vẻ. Thằng Đồng mỉm cười nhìn điệu bộ rên rỉ của Bích Hạnh. Nó thấy rằng mình làm vậy thì tình tiết sẽ thay đổi quả là chính xác, rồi nó vui mừng quá sớm chứ không biết được rằng phụ nữ họ rên rỉ “Á… Aaa… Ưm” trong miệng là họ sướng chứ không phải vì đau, nhưng cái đầu óc non trẻ mới lớn trong độ tuổi dậy thì của nó thì chứ nghĩ đơn giản là tại cô ấy đau đớn. Nên nó vừa nói vừa cười đắc chí:

-Hihihi…. Chị đau thì mình dừng lại nhé! Mình đi vô nhà thôi nào? Hihihi…

-Ưm… Hihihi… Hạnh có nói với Đồng là Hạnh đau bao giờ? Aaa… Ummm…

-Chị không có đau…. Vậy tiếng rên rỉ ấy phát ra từ trong miệng của chị là thế nào? Huơ…

-Ưm… Đó là Hạnh đang sướng nên mới rên rỉ như vậy đó? Á… Aaaa… Đồng ơi! Đừng có dừng lại nha! Ư… Aaaa…

-Hả? Chị nói gì vậy????

Bích Hạnh thấy thằng Đồng với mình câu đó thì cô ấy gheo nó mà rên rỉ “Á… Aaaa… Ưm” lớn lên thêm như kiểu khiêu gợi nó. Thằng Đồng lúc này thì chưng hửng, khuôn mặt thì ngớ nga ngớ ngẩn trông thật là buồn cười. Còn người phụ nữ trẻ ấy thì thích thú cứ nhún nhảy và rên rỉ tiếp tục, cái tiếng rên rỉ “Á… Aaa… Ưm” của cô nó hòa vào tiếng cóc nhái ễnh ương kêu “ọp ọp” nghe giống như một bản hòa nhạc đêm trăng vậy. Bây giờ thì thằng Đồng nó dần dần bị kích thích do tiếng rên rỉ gợi dục của Bích Hạnh mất rồi, nên nó không còn nói nhiều lời nữa mà nó tập chung vào hành động quan trọng của mình mà thôi. Nó chủ động đưa miệng mình đến tìm miệng của Bích Hạnh để khóa môi của cô ấy lại, để cho cô không còn phát ra âm thanh quyến rũ nó nữa. Sau đó nó dùng bàn tay xoa bóp cái bờ mông của ấy, nó dùng hai bàn tay vừa nắn nót và vừa ghì lấy cơ thể của Bích Hạnh vô sát thân người nó, rồi nó ôm, nó hôn một cách mãnh liệt khiến cho cô ấy từng trải tình trường với chồng mình cũng phải giật mình, bởi vì hành động của thằng Đồng nó trao cho cô một cách mạnh mẽ vô cùng.

Bích Hạnh giờ đây thì hết còn ghẹo ghẹ thằng Đồng nữa rồi mà chỉ biết rên rỉ và đón nhận từng nụ hôn của thằng bé mới mười ba mười bốn tuổi mà thôi, cô thở dốc hết sức lực vì phải vận động thể lực ở vùng eo, mông với nụ hôn. Lúc này ánh trăng đêm thâu nó đã dần bị luồng đám mây to che lại, thế là màn đêm đen kịt xuất hiện và chỉ có ánh sáng ở nơi xa chỗ của cô với thằng Đồng ngồi. Nơi sáng của các vì sao đêm nó cũng tịt ngòi luôn, do cái đám mây này nó quá lớn nên màn đêm đen kịt xuất hiện có thể cũng mất độ vài phút thì nó mới hết, bởi khi đó gió sẽ thổi lùa mây bay đi và ánh trăng sáng kia nó mới trở lại được như ban đầu.

Bích Hạnh thì rất sợ màn đêm đen kịt và sợ ma lắm, nên khi bóng tối nó xuất hiện thì cô ấy cứ quấn quýt ôm lấy cơ thể của thằng Đồng nhiều hơn và cũng ghì vào sát cơ thể nhau rất mạnh. Cô ấy thỏ thẻ bên vành tai thằng Đồng:

-Ưm… Đồng nè! Đừng buông bỏ cơ thể Hạnh ra nha? Vì Hạnh rất sợ bóng tối lắm! Ưm….

-Oh! Em biết mà! Vậy chúng mình ôm nhau một chút nữa thì vô nhà nhé?

-ỪM! Hihihi… “Thấy ghét quá à!”….

-Hihihi….

Thằng Đồng tuy nói như vậy nhưng mà nó lại hành động khác hơn lời nói. Chắc do nó cũng thèm được khám phá cơ thể người phụ nữ trẻ đẹp này hay sao mà nó đưa cái bàn tay của mình lại bờ mông của Bích Hạnh, sau đó nó di chuyển các ngón tay lên trên mí lưng quần của cô ấy mà thọc sâu nguyên cả bàn tay vào trong rồi tạm dừng lại ở ngoài lớp trên của chiếc quần lót nhỏ mỏng manh của cô và nắn bóp nhè nhẹ. Bích Hạnh ngoan ngoãn không phản ứng và cũng phối hợp ăn rơ lại với thằng Đồng bằng hành động hóp bụng dưới vào để cho vòng eo của cô thêm nhỏ lại nữa, và cho bàn tay của thằng Đồng được chui vô trong được thuận lợi nhiều hơn. Còn thằng Đồng thấy Bích Hạnh không phản đối hành động của nó thí bàn tay của nó bắt đầu xoa bóp bờ mông của cô ấy mạnh lên bên trong chiếc quần đồ bộ, nó lúc này thì hơi híp mắt lại và cũng để thử cảm giác mát lạnh của làn da phụ nữ trẻ đẹp này, nên bàn tay của nó xoa bóp bờ mông một cách điêu luyện khiến cho Bích Hạnh phải điên đảo vì bàn tay của nó. Đột ngột cả hai đang hưởng thụ cái cảm xúc lần đầu thì gặp trở ngại lớn, do thằng Đồng là nó chưa từng tiếp xúc với người con gái nào trong tình huống như vầy bao giờ cả, còn Bích Hạnh thì tuy đã có chồng nhưng chồng cô chưa có mân mê tha thướt giống như thế này, nên thằng Đồng và Bích Hạnh cũng bỡ ngỡ lần đầu. Bích Hạnh nói trước:

-Ưm… Đồng nè! Ưm… Hạnh thấy khó…chịu quá…Đồng ơi!…Ơ ưm…

-Huơ… Em cũng…vậy nữa… Huơ…nhưng mà…em thì thấy…mắc tiểu quá?…

-Ưm… Hihihi…..

Bích Hạnh nghe thằng Đồng nói vậy thì bật cười, lúc đầu thì cười mỉm chi sau thì dần cười to lên. Bởi vì cô ấy biết là thằng Đồng nó không có mắc tiểu gì cả mà đó là hiện tượng nứng tình của người con trai mới tiếp xúc phụ nữ lần đầu, nên cô ghẹo nó vài câu và cũng đứng bật dậy để cho nó đi tiểu xem sao:

-Uả? Sao dạ! Sao đi tiểu thì đi đi, cớ sao lại đứng đó, đưa tay cầm lấy cu của mình hoài vậy kìa? Hahaha…

-Ơ, em cũng không biết sao nữa? Sao em thấy muốn đi tiểu nhưng mà nó cứ rỉ ra nước nhờn nhợt ở cải lỗ tiểu chứ không có ra nước. Huơ…

-Hihihi… Nếu muốn ra nước thì Đồng lại ngồi đây, rồi để Hạnh ngồi lên nhún nhảy như nãy thì nó sẽ ra liền à! Hi Hi… Hahaha…

-Hứm… Nếu vậy thì thôi, để em đứng một lúc xem sao đã?… Hihihi…

Thằng Đồng nói xong thì nó cứ đứng đó đưa bàn tay cầm cái con cu đang cứng ngắc chỉa thẳng ra phía trước, ánh mắt của nó thì cứ hướng vô cái đầu cu đang từ từ rỉ ra nước nhờn của mình một cách khó hiểu. Nó thầm thì: “Sau mình mắc tiểu mà sao lại tiểu không ra được thế này? Nó tưng tức ở cái đầu cu quá đi mất, nó gần giống như kiểu những giọt nước bên trong lỗ tiểu nó bị ứ lại vậy, thật là khó chịu”… Bích Hạnh thấy thằng Đồng đứng đó nãy giờ mà chưa tiểu được thì cô cũng muốn đi tiểu chung với nó luôn. Cô đi đến đứng bên cạnh nó, sau đó cô đưa hai bàn tay nắm lấy hai mí lưng quần của mình tụt xuống ngang đầu gối và từ từ ngồi xuống. Do Bích Hạnh là phụ nữ nên mỗi lần tiểu thì phải tụt luôn chiếc quần xuống ngang với đầu gối thì mới được, còn đàn ông con trai thì chỉ đứng vén quần ra là tiểu được ngay. Nhưng hôm nay thì lại khác, bởi vì thằng Đồng nó mặc chiếc quần thun thể thao mà chiếc quần này thì kiểu nó cũng giống như chiếc quần của Bích Hạnh đang mặc vậy, bởi cái quần của thằng Đồng nó không có cái “Phéc-mơ-tuya” nên khi tiểu nó cũng phải tụt quần xuống dưới thì mới tiểu được.

Bích Hạnh đang ngồi tiểu thì ngước mặt lên rồi đưa ánh mắt của mình qua nhìn cu thằng Đồng, do ánh trăng bị đám mây nó che phũ nên nhìn không được rõ mà chỉ thấy mờ mờ một cục đen to và dài nó chỉa thẳng ra phía trước mà thôi. Tuy chưa hình dung ra được là thằng Đồng con cu của nó to dài bao nhiêu nhưng cô ấy vẫn suy nghĩ: “Có lẽ con cu của cậu ta nó lớn và dài hơn chồng mình rất nhiều ấy nhỉ?” Thằng Đồng thì vẫn đứng đó và bàn tay thì vẫn cầm con cu của mình nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tiểu được. Còn Bích Hạnh thì vẫn tiểu bình thường, tuy cô ấy cũng rỉ ra nước nhờn nhợt giống như thằng Đồng, cũng tưng tức nới mu bướm ấy, và cũng ngứa ngáy khó chịu vô cùng…nhưng cô ấy vẫn vô tư mà không có trở ngại. Bởi vì con cu của thằng Đồng thì nước nhờn hay nước tiểu thì nó đi ra chung một đường, còn con bướm của Bích Hạnh thì nước nhờn với nước tiểu nó đi ra hai đường khác biệt nhau. Do nước tiểu thì nó ra theo đường niệu đạo âm vật của phụ nữ, còn nước nhờn hay còn gọi là nước sướng thì nó tiết ra bên trong lỗ âm đạo mà thôi. Thằng Đồng nó nghe âm thanh lạ “xè ! xè” ở chỗ của Bích Hạnh đang ngồi thì nó ngoáy mặt qua rồi nhìn xuống, còn Bích Hạnh thì lại ngước mặt nhìn lên,thế là bốn mắt tiếp tục nhìn nhau mỉm cười. Do Bích Hạnh là gái thị thành nên chưa quen với loài ốc sên, nên khi cô ấy ngồi tiểu thì có một con ốc sên nhỏ nó gần đó và bò lên ngón chân cái của cô. Cô ấy hốt hoảng đứng bật người dậy nhưng chưa có kéo quần lên và hét lớn:

-A… Đồng ơi! Có con gì nó bò lên ngón chân cái của Hạnh kìa? Hu Hu…

-Ơ,hả? Để em bắt nó ra cho… Ơ…sao chị lại ôm…nữa rồi.. Huơ…

-Ưm… Tại Hạnh sợ..quá… Á… Aaaa… Ưm…

Bích Hạnh trả lời chưa rõ câu văn thì “Á… Aaa… Ưm” lên trong miệng, bởi vì cô ấy kêu thằng Đồng giúp về việc con ốc sên nhỏ nó bò lên ngón chân cái của mình, nhưng cô ấy lại bật người đứng dậy mà ôm lấy thằng Đồng một cách sợ sệt. Thế nhưng khi cô ôm thằng Đồng vào người thì cô mới cảm nhận được rằng hai bộ phận sinh dục nam và nữ, tức con cu của thằng Đồng với con bướm trắng múp của cô nó chạm sát vào nhau mà không có một lớp vải nào che chắn. Bởi vì thằng Đồng nó cũng giống như Bích Hạnh vậy, nó cũng hấp tấp vội vàng mà quên chưa kịp kéo quần lên, do nó cũng lo an nguy cho người phụ nữ trẻ tuổi xinh xắn này mà thôi. Thằng Đồng cảm thấy con cu to nóng hổi của nó, và cái đầu cu thì đang ấn vô cái mu bướm mềm mềm và mát lạnh của Bích Hạnh, nên làm cho nó máu chảy rần rần lên trông thấy. Bích Hạnh thì cũng vậy, cô thấy râm ran trong cơ thể bởi dây cũng là lần đầu tiên trong đời của cô. Cô nhắm mắt tận hưởng mà nghĩ thầm: “Anh Tùng chỉ là người phá trinh mình,nhưng cậu ta mới là người cho mình cái cảm xúc trào dâng thực sự…””