Lỡ loạn luân với con gái thất lạc – Update Chap 21

CHAP 15: Cuối tuần 24-26/2/2023 – Cuộc đối mặt bố và con gái​

Chiều thứ sáu mình thì báo ông bạn tôi nghỉ cuối tuần. Báo với vợ cũ bảo hôm nay đón con về bên đó anh có việc gấp về quê nội xử lý việc đất cát. Tuần trước cho 2 đứa về nhà mình rồi, có bảo đón con hộ thôi mà nó càu nhàu phát chán (bình thường là mình chở 2 đứa về đó) còn hỏi đểu đợt này thấy cuối tuần biến suốt, hay anh sắp có vợ mới thì đưa thằng V tôi nuôi nốt.

11h30 đón trước trường con bé. Đưa đi ăn bún chả. Quán này khá sang và độc mình hay đưa khách VIP nước ngoài đến ăn. Con bé tíu tít khen ngon. Từ sau valentine hôm trước thì mình vẫn chưa chuyển tiền nuôi tháng này, thực ra là ko biết chuyển sao, chuyển nhiều hơn cũng dở. Mà con bé cũng ko đòi. Xong mình đưa 1 mạch lên Hồ Tây vào khách sạn. 5 sao, tầng cao, view hồ. Phòng hơn 3 củ 1 đêm các bác ạ.

Mình định ở đây đủ 3 hôm. Mình mua sẵn mấy bịch sữa với bánh đề phòng con bé ko hợp tác với 1 ít thuốc vitamin với giảm đau, làm bố đơn thân mấy năm nên cái này mình hay cẩn thận. Với mình cũng bảo con bé đi đâu mấy ngày đi nên con bé mang cả quần áo theo.

Lúc đến khách sạn ngay Hồ Tây thì con bé bảo em tưởng đi chơi xa. Mình bảo ở đây tạm hôm nay đã nhé view đẹp lắm. Con bé lên phòng khen nay anh chơi phòng xịn sò thế, view đẹp thế xong ngồi lên giường nhún nhún đệm nghịch thì mình bắt đầu hỏi (hội thoại dưới đây mình nhớ đại ý viết lại)

  • M: Anh bảo này
  • CB: Em nghe
  • M: Anh hỏi em mấy chuyện em trả lời anh nhé
  • CB: Vâng
  • M: Chuyện cá nhân đấy nhé
  • CB: Vâng
  • M: Em gặp bố bao giờ chưa?
  • CB: Chưa, bố em mất từ hồi em chưa đẻ
  • M: Mẹ em bảo là bố em mất à?
  • CB: Vâng
  • M: Nếu bố em còn sống thì sao?
  • CB: Anh bị hâm à?
  • M: Ví dụ nếu bố em còn sống thì em thấy thế nào?
  • CB: Sao anh hỏi em việc này?
  • M: Anh muốn biết nhiều hơn về em và hiểu nhiều hơn về em

Mình chém đó chứ cũng ko biết trả lời sao khi con bé hỏi trả lẽ nói toạc ra ạ. Nhưng có vẻ con bé tin là mình muốn điều đó. Mình cũng rất muốn tìm hiểu tâm lý con bé về chuyện này.

  • CB: [Lườm lườm] Sao muốn hiểu về em nhiều hơn?
  • M: Em cứ trả lời anh đi
  • CB: Anh hỏi lại đi
  • M: Nếu bố em còn sống thì em thấy thế nào?
  • CB: Chắc là em sẽ vui
  • M: Nếu bố em còn sống em có muốn đi tìm bố ko?
  • CB: Chắc là em có
  • M: Em có giận bố nếu bố em còn sống ko?
  • CB: Em ko biết
  • M: Giả như mẹ em bảo bố em mất rồi mà thật ra bố em còn sống thì sao?
  • CB: Em ko biết
  • M: Ý anh là em có giận mẹ em ko?
  • CB: Chắc là em có. Sao anh tò mò chuyện này vậy? Có việc gì à?
  • M: Em có tưởng tượng nếu bố em còn sống bố em sẽ như thế nào ko?
  • CB: Em ko biết. Sao anh cứ hỏi về bố em vậy?
  • M: Anh muốn hiểu hơn về em nếu như có trường hợp này thì em thế nào thôi
  • CB: Anh thử em hả?
  • M: Anh muốn biết em thật lòng phản ứng ra sao á
  • CB: Em có dượng mà dượng thì cũng như bố vậy
  • M: Em có coi dượng như bố không?
  • CB: Em không
  • M: Nếu bố em còn sống em muốn bố em là người thế nào?
  • CB: Em không biết
  • M: Em tưởng tượng đi …

Con bé nghĩ 1 lúc rồi bảo chắc em muốn 1 người bố ấm áp và bảo vệ em, tâm lý và chiều chuộng em. Hồi bé em ko được như thế nên nếu có bố thì muốn bố là người như thế. Loanh quanh mãi thì mình ko biết tiếp sao nên lại quyết định hỏi con bé vào chủ đề chính.

  • M: Em biết sao anh lại hỏi em ko?
  • CB: Ko phải anh muốn hiểu thêm về em à?
  • M: Anh muốn chứ… với có 1 chuyện nữa
  • CB: Anh nói đi
  • M: Anh mới phát hiện ra 1 chuyện liên quan đến em
  • CB: Chuyện gì thế ạ
  • M: Về mẹ em ý
  • CB: Mẹ em có liên quan gì à?
  • M: Trước em bảo mẹ em quê ở XXX phải ko?
  • CB: Vâng
  • M: Em thì sinh ở Tây Nguyên (Có địa danh nhưng mình xin giấu)
  • CB: Vâng
  • M: Hôm trước anh tình cờ xem Facebook em. Anh thấy ảnh em chụp với mẹ. Lúc nhìn thì anh mới phát hiện anh quen mẹ em đấy.
  • CB: Thật á.
  • M: Em nhớ anh bảo anh cùng quê ko?
  • CB: … [Im lặng]
  • M: Có thể anh biết bố em đấy, bố em chưa mất đâu

Con bé im lặng 1 lúc lâu.

  • M: Em ko muốn biết hả?
  • CB: Em ko biết nữa

Lại im lặng 1 lúc

  • CB: Bố em là ai?
  • M: Nếu bố em ko giống như em mong muốn thì em thấy sao?
  • CB: Em ko biết. Bố em là ai?

Mình đưa con bé giấy xét nghiệm.

  • M: Hôm trước anh cắt móng tay cho em. Anh lấy để làm xét nghiệm. Anh xin lỗi…
  • CB: …

Con bé lại im lặng 1 lúc

  • CB: Bố em là ai?

Tim mình lúc này đập rất nhanh. Mình lấy hết dũng khí bảo con bé:

  • M: Nếu anh là bố em thì sao?
  • CB: Anh bị hâm à? Đừng có đùa em.

Mình ngồi 1 lúc nhìn con bé. Có vẻ con bé nó chột dạ cứ ngồi đơ nhìn mình.

  • M: Anh là người trong bản xét nghiệm đấy.
  • CB: Em không tin đâu. Đừng có đùa em. – Con bé vứt giấy xuống sàn

Mình kể với con bé chuyện giữa mình và mẹ con bé như đã kể với các bác đó, thời gian trùng khớp thế nào. Kể về 1 số đặc điểm của mẹ con bé mà mình nhớ được. Mình nhớ có 1 chi tiết rất đặc trưng của mẹ con bé là vành tai đằng sau dày và rất phẳng ko có nếp như mọi người. Kể cả con bé tai cũng ko giống thế.

Con bé ngồi im ko nói một lời. Mình cũng nói ko biết lý do tại sao mẹ con bé ko nói 1 lời nào với mình cả và mình hoàn toàn ko biết chuyện có con bé trên đời. Mình cũng nói với con bé chỉ nghi con bé là con mình từ hôm lục Facebook con bé chứ trước đó cũng ko hề biết.

  • CB: Xét nghiệm sai đấy
  • M: ADN ko sai được
  • CB: Sai đấy… sai đấy – con bé quát hẳn lên ạ.

Con bé tin mình lắm các bác ạ. Mấy vụ sinh học hóa học vật lý… mình đọc nhiều với kiến thức thực tế đâm ra hay chỉ cho con bé. Con bé lần nào cũng tin. Mình biết con bé tin. Con bé nằm co lại 1 góc, người run run. Mình kéo chăn đắp cho con bé nó hẩy ra. Nằm khóc. Xong 1 lúc sau mình lại đắp chăn lại thì ko hẩy ra nữa.

Con bé nằm khóc 1 lúc. Mình cứ ngồi bên cạnh thôi. Ko nhớ bao lâu thì con bé vừa khóc vừa hét:

  • CB: Sao ông biết tôi là con ông, ông còn chơi tôi?
  • M: …
  • CB: Sao nói với tôi làm gì?
  • M: …
  • CB: Sao ông xuất hiện làm gì?
  • M: …
  • CB: Sao ông ko cứ thế biến mất đi?
  • M: …
  • CB: Vào cuộc đời tôi làm gì?
  • M: …

Rồi con bé cứ nằm thế khóc rồi mệt quá ngủ. Dậy xong lại khóc. Ko chịu ăn gì. Đến tầm 7h tối thì nó nín khóc rồi bảo mình:

  • CB: Tôi đi về
  • M: Con ở lại đây đi bình tĩnh hẳn rồi về
  • CB: Tôi ko phải con ông đừng gọi tôi là con
  • M: Bố cũng shock từ khi biết kết quả. Từ lúc đó bố ko dám nhắn tin.
  • CB: Tôi ko quan tâm tôi đi về
  • M: Ở đây tối nay với bố
  • CB: Ở đây ông lại chơi tôi hả?
  • M: Bố ko vậy, ở đây bình tĩnh đã
  • CB: Đừng có xưng bố với tôi
  • M: H… cứ ở lại đây đã

Mình biết con bé tin mình lắm. Ở đây con bé cũng chả có ai thân thích cả. Mình cứ sợ nó ko chịu nhưng con bé này rất lý tính nên nghe mình phân tích nó cũng xuôi mà ko đòi về nữa. Con bé bóc sữa uống. Rồi con bé đi tắm thay đồ rồi con bé cứ kệ mình ở đó chui lên giường nằm ngủ. Mình hỏi con bé ăn ko thì con bé nhất quyết ko ăn.

Con bé nói trống không với xưng hô láo lắm nhưng mình hiểu nó đang shock tâm lý nên mình chịu ạ. Buổi đêm con bé ngủ trên giường còn mình vẫn ngồi trên ghế. Con bé vẫn khóc. Khi nó mệt quá ngủ rồi thì đêm bị giật mình. Mình thương quá nằm bên cạnh vỗ với xoa lưng cho con bé ngủ. Chập chờn suốt cả 1 đêm.

Sáng thứ 7, con bé thức dậy thấy mình nằm bên cạnh thì nó chủ động dậy ra ngồi ghế bên cạnh cửa sổ view ra hướng đường Thanh Niên. Cứ ngồi đó nhìn đường suốt. Mình chỉ dám quanh quẩn bên cạnh cố gắng ko phát ra tiếng động. Mình thấy sợ và ko biết nói chuyện sao với con bé. Con bé dùng điện thoại nhắn tin cho ai nhưng mình ko hỏi. Mình đoán có thể nhắn với mẹ.

Phục vụ khách sạn có gõ cửa hỏi dọn phòng nhưng mình từ chối. Mình đặt đồ ăn về cả sáng lẫn trưa nhưng con bé vẫn uống sữa ko chịu ăn gì. Mình nhờ lễ tân đi mua thêm mấy lốc sữa. Đến tầm cuối giờ chiều thì con bé bảo mình cho tôi ra bến xe tôi về quê. Giờ này con bé về quê thì phải đêm mới đến nơi mà còn phải về xã nữa nên mình bảo mai đưa ra bến xe sớm giờ muộn rồi về đêm mình lo lắm. Con bé ko nói gì nghĩ 1 lúc rồi thôi ko đòi nữa.

Mình đoán con bé cũng suy nghĩ nhiều lắm. Cảm giác con bé khá bình tĩnh. Tối đó con bé cũng chẳng ăn gì. Chỉ uống thêm chút sữa. Mình nằm cạnh con bé, con bé hỏi lại muốn chơi hả? Mình lắc đầu bảo con bé đừng nghĩ mình là người như thế. Mình muốn nói chuyện với nếu con bé ngủ giật mình thì có mình ở đây.

Mình bảo con bé mình có thể giấu con bé và biến mất nhưng mình ko làm như thế vì mình tôn trọng con bé rất nhiều. Mình bảo mình tin con bé là người mạnh mẽ và biết suy nghĩ chín chắn. Cuộc đời này sóng gió rất nhiều mình chỉ mong con bé được bình yên như cách con bé đã bình yên. Mình bảo mình hiểu sóng gió và xót xa cả mẹ con bé. Giờ con bé cứ quyết định thế nào mình sẽ y thế mà thực hiện theo, bù đắp cho con bé. Con bé ko khóc, cứ thẫn thờ, rồi ngủ lúc nào ko hay.

Sáng chủ nhật mình đưa con bé ra quán phở. Con bé cũng chịu ăn nửa bát rồi mình đưa ra bến xe. Có mấy triệu chuẩn bị sẵn mình đưa cho con bé nhưng con bé để lại tiền trên xe ko cầm theo. Mình đợi con bé lên xe đi khuất cũng lặng lẽ về thôi ạ. Mình nhắn con bé về tới nơi an toàn thì nhắn cho mình đỡ lo. Lúc chiều đến nơi con bé chỉ nhắn tin cho mình “safe”. Mình cũng an tâm hơn. Mình nhắn lại bảo ra thì bảo mình đi đón nhé nhưng con bé ko trả lời nữa.

==

Tính đến hôm nay (1/3/2023) thì con bé vẫn chưa liên lạc lại với mình. Lo quá.