Lỡ loạn luân với con gái thất lạc – Update Chap 21

CHAP 22: 3 ngày quyết định P5 (Ngày 2)​

Một ngày thứ 7 dài bắt đầu bằng việc 2 bố con bị đánh thức bởi chuông báo điện thoại, bình thường mình vẫn dậy giờ này để gửi 2 thằng cu sang ông bà buổi sáng trước khi đến công ty. Có vẻ hơi sớm với con bé vì con bé chỉ học hết thứ 6.

Trời hôm nay vẫn khá ổn dù ko nắng, nhìn xuống dưới đường xe cộ đã bắt đầu đông dần rồi. Cả 2 vệ sinh xong cũng gần 7h30 sáng. Con bé tươi tắn hơn nhiều hôm qua.

  • M: Hôm nay em muốn đi đâu ko?
  • CB: [Lắc đầu]
  • M: Thế lượn đâu ăn sáng cho người ta dọn phòng nhé?

Cái đệm hôm qua con bé tè giờ loang 1 góc, cũng phải để người ta thay đi chứ. Mình rủ con bé đi bộ loanh quanh khu này thôi chứ ko đi xe. Mình với con bé đi dọc đường Thanh Niên xuôi xuống phố tìm quán ăn, cuối cùng chọn 1 quán mỳ vằn thắn cạnh trường Phan Đình Phùng.

Ăn xong thì đi dọc theo đường Phan Đình Phùng chơi 1 chút. Đường này cũng khá đông các chị em áo dài ngắn đủ sắc màu đang tạo dáng chụp ảnh trong khi mấy ông bảo vệ nhà mấy cốp gần đó cứ xua xua. Mình cũng tranh thủ chụp cho con bé mấy tấm ảnh với bức tường cổ trên con đường rụng rải rác hoa sưa. Mua cho con bé cả 1 bó hoa gì ấy chả biết tên của 1 chị chở xe đạp qua để làm đạo cụ. Mình ko thạo về hoa lắm.

Trông con bé tươi rói tạo dáng chụp ảnh mình cũng nhẹ lòng biết bao nhiêu. Con bé thích chụp ảnh lắm đi đâu cũng hay chụp đăng Instagram. Cũng thích phượt nữa. Tồi thì bách bộ lên Bốt Hàng Đậu qua Hàng Than ăn caramel. Cũng lâu lắm rồi mình mới lượn 1 buổi sáng Hà Nội kiểu này thấy thư thái trong lòng hẳn.

Mình và con bé tíu tít như một cặp tình nhân, vừa đi vừa đùa. Đưa con bé vào siêu thị mua thêm ít đồ rồi vòng lên dọc đê Yên Phụ về khách sạn. Con bé kêu mỏi chân, mình bảo lên anh cõng. Nặng thật ấy nhưng mình cũng cõng con bé được về tận chân khách sạn.

Lên đến phòng thì người ta dọn phòng sạch sẽ rồi, cả cốc vỡ lẫn đệm bị tè bậy. Lúc này hơn 10h sáng. Mình lại có 1 đống email với điện thoại nên phải xử lý. Con bé thì nằm lên giường nghịch điện thoại. Mình giải quyết việc xong thì cũng 11h rồi, lên giường nằm cạnh con bé. Con bé buông điện thoại xuống, 4 mắt lại nhìn nhau. 1 lúc con bé lại cất lời:

  • CB: Em xin lỗi…
  • M: Em có lỗi gì đâu…
  • CB: Mấy hôm em cư xử ko tốt…
  • M: Là lỗi của anh ko phải tại em…

Con bé luôn nhận là rất bướng bỉnh khi ở nhà, nhưng với góc nhìn của mình thì con bé suy nghĩ và cư xử rất người lớn và luôn có thể dùng lý trí để cân bằng. Ko biết có ảnh hưởng bởi gen của mình ko nữa. Nếu có thì thực sự đáng tự hào lắm chứ.

  • CB: Ko biết thì ko có tội phải ko anh?

Con bé cũng biết chuyện xảy ra giữa 2 bố con ko phải là chuyện dễ chấp nhận trong xã hội này, kể cả với người trong cuộc.

  • M: Anh đã nói anh ko ân hận… và em cũng nói em ko ân hận… đúng ko?
  • CB: Em ko hối hận.
  • M: Quá khứ cứ để nó khép lại nhé… những điều tốt đẹp hãy cất sâu trong lòng… cứ để nó là kỷ niệm…

Mắt con bé lúc này đỏ hoe, hơi ngấn lệ.

  • M: Anh xin em 1 việc nhé
  • CB: [Gật đầu – lúc này nước mắt đã chảy xuống]
  • M: Để anh ở bên chăm lo cho em… như là 1 người cha với con gái…

Con bé ko trả lời, nước mắt rơi lã chã. Mình thì ko hiểu sao lòng đau lắm nhưng ko khóc được.

  • CB: [Vừa nấc vừa nói] … vậy là… ko đến được với nhau phải ko anh?

Mình cũng lặng cả người sau câu nói của con bé. Mình hiểu sâu thẳm trong tim con bé muốn điều gì. Nhưng có quá nhiều thứ khiến cho điều đó ko thể. Mình chả biết làm gì tiếp cả… Mình xích về phía con bé, kéo con bé về phía mình để con bé ngồi gọn trong lòng.

  • M: Em còn cả 1 tương lai dài phía trước… và việc của 1 người như anh… là làm sao cho tương lai đó thật rõ ràng và rực rỡ…
  • CB: …
  • M: Em còn phải học rất nhiều… có anh ở đây rồi… em ko phải lo việc gì nữa…
  • CB: …
  • M: Anh sẽ bù đắp cho em tất cả những gì em cần…
  • CB: …
  • M: … cô gái nhỏ của anh…

Mình hôn lên đầu và lên trán con bé. Nhưng rồi lại đáp lại mình lại là đôi môi con bé…