Hương Sắc Sen Hồng – Truyện LL Cha Con ( Đã FULL )

Chương 4

Buổi trưa, trong lúc nấu cơm chờ bé Liên đi học về thì cái điện thoại đời cũ của Phú reo lên, là bà Tư gọi Phú sang nhà.

Nhà Phú dựng giữa đồng nên nhà bà Tư là hàng xóm gần nhất cũng cách gần nửa cây số, nghe bà Tư bảo phải sang ngay nên ông lấy xe chạy đi.

Hôm nay ngoài vợ chồng bà Tư ở nhà thì còn có một người phụ nữ tuổi chừng ba mươi, trông vẻ ngoài cũng khá ưa nhìn, đây là Thanh, người chú họ mà bà Tư muốn làm mai cho Phú. Bà Tư sợ Phú không chịu xem mắt nên mới bảo là có chuyện gấp để dụ Phú sang.

Bà Tư dẫn Phú vào định giới thiệu với Kiều, nhưng khi thấy nhau, Phú và Kiều hơi ngờ ngợ, rồi Kiều hỏi: "Ủa anh phải anh Phú không?"

Phú cũng hỏi: "Cô là… Kiều hả?"

Hóa ra Phú Và Kiều từng quen biết, lúc đó Liên còn rất nhỏ, còn Kiều cũng chỉ là bé gái mười mấy tuổi, vì kiếm tiền mua sữa cho con nên Phú có một thời gian đi làm thuê cho cha mẹ Kiều. Mà thật ra công việc khi đó cũng là do bà Tư giới thiệu, nhưng đã quá già nên giờ không nhớ rõ.

Khi đó Kiều là đứa trẻ ham chơi, thường lẽo đẽo theo sau và xem Phú như anh trai. Nhưng Phú chỉ làm vài tháng rồi nghỉ để lo việc đồng áng, từ đó cũng không liên lạc nữa.

Lâu ngày gặp lại nên hai người trò chuyện rất vui vẻ, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm cũ.

Lúc này Liên đi học về, thấy xe của ba đậu trước sân nhà bà Tư nên cũng ghé vào, từ ngoài cửa nhìn vào đã thấy ba đang ngồi cười nói rất thân thiết cùng một người phụ nữ khác, vẻ mặt Liên liền có chút khó chịu.

Lúc này trong nhà có tiếng Kiều kể: "Nhớ hồi đó chạy theo anh chơi mà trời nổi sét đánh trúng ngọn cây gần đó, em sợ quá đứng khóc, thế là anh bế em chạy thẳng về nhà."

Phú bật cười kể thêm: "Lúc đó mưa từ phía sau kéo tới, anh chạy mà cứ tưởng như chạy lũ, còn vấp đá tét cả ngón chân."

Liên nghe hết, đôi mắt đẹp nheo lại, hai gò má như phồng lên, trong lòng trào ra một cơn giận khó hiểu.

Liên đang đứng thì thấy bà Tư ra ngoài mới về, liền đến hỏi nhỏ: "Cô đó là ai vậy nội?"

Bà Tư thấy Phú và Kiều thân thiết nên rất hứng khởi, bà đáp nửa thật nửa đùa: "Nó là Kiều, ghệ của ba con hồi xưa đó, hai đứa nó đang bàn chuyện cưới nhau."

Nói xong, bà Tư kéo tay Liên và bảo: "Vào nhà đi con, coi mắt má hai."

Nhưng Liên rụt tay lại, vẻ mặt bí xị nhưng trông rất đáng yêu, Liên nói: "Dạ thôi, để người ta tâm sự, con về nha nội!"

Nói xong, Liên lên xe đạp chạy về nhà. Phú trong nhà nhìn ra thấy Liên thì liền gọi vào, nhưng Liên vờ không nghe và chạy thẳng.

Khi Phú về nhà thì thấy Liên vẫn mặc áo dài nữ sinh, đang ngồi trên cây cầu bắc ra ao sen, đôi tay trắng nõn đang cầm một gương sen bốc ăn. Từ xa, Phú thấy mặt Liên có vẻ như đang buồn bực chứ không rạng rỡ như mọi ngày, thấy Phú về cũng không thèm nhìn đến.

Nghĩ là con gái không vui vì chuyện đêm qua, Phú liền bước đến ngồi xuống cạnh con, trong đầu vẫn không biết nói sao về chuyện đó.

Khi cha ngồi xuống cạnh mình, Liên liền quay sang hướng khác, đồng thời đưa một hạt sen trắng nõn lên môi mọng để cắn lấy.

Nghĩ con rất giận vì chuyện đó, Phú thở dài nói: "Ba xin lỗi…"

Liên ngừng nhai hạt sen và nói giọng lạnh lùng: "Lỗi phải gì, ba lo làm đám cưới đi!"

Phú không biết ý Liên là bảo Phú làm đám cưới với Kiều, tưởng Liên kêu Phú cưới mình vì chuyện đêm qua nên Phú giật mình nói: "Đâu có được… Ba với con…"

Liên thì tưởng Phú áy náy chuyện muốn cưới vợ mới nên mới xin lỗi mình, và sợ mình phản đối, cho nên Liên nói: "Con lớn rồi nên hiểu hết mà. Ba thương người ta thì ba phải cưới người ta chứ, sao có thể vì chuyện cha con mà chia cắt được."

Ý Liên bảo Phú đừng vì con mà bỏ qua cơ hội cưới Kiều, nhưng Phú lại tưởng "người ta" là Liên tự xưng khi giận, cho nên nửa câu sau cũng hiểu lầm thành một nghĩa khác.

Vì hiểu lầm nên Phú càng rối bời, ông ngồi im lặng suy nghĩ thật lâu. Phú không muốn con gái ở bên mình chịu khổ cả đời, nhưng Phú cũng tưởng rằng đêm qua mình đã thật sự hại đời con gái. Là nông dân nghèo ít tiếp xúc với sự đổi mới, Phú mang tư tưởng cổ hủ nên ông sợ nếu sau này gả đi, chồng của con biết con không còn trong sạch sẽ đối xử tệ bạc với nó. Ông sợ khi đó cô con gái xinh đẹp của ông sẽ mất đi nụ cười tỏa nắng ngày nào.

Liên thì vẫn rất giận chuyện Phú và Kiều, nhưng trong lúc giận vẫn theo thói quen cắn hạt sen lột vỏ đưa cho ba ăn.

Thấy con đang giận nhưng vẫn nghĩ đến mình, Phú cắn hạt sen mà dâng tràn cảm xúc. Ông lại nghĩ đến những lúc sống cùng mình thì con gái lúc nào cũng vui vẻ tươi cười, và Liên quan tâm chăm sóc ông còn nhiều hơn vợ ông khi xưa. Mắt người đàn ông cằn cỗi rưng rưng lệ, ông sực nhận ra rằng, nếu không có Liên bên cạnh thì có lẽ ông sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Hít một hơi thật sâu, Phú quay sang hỏi con gái: "Con sống với ba có thấy cực khổ không?"

Liên lắc đầu, Liên đáp bằng giọng lạnh lùng nhưng lại có chút rưng rưng như dồn nén cảm xúc: "Không có, con thấy rất vui vẻ, yên bình."

Phú cắn răng quyết định, trong lòng thầm nhủ nhất định phải cho con cuộc sống khá giả hơn, ông gật đầu nói: "Vậy thì ba sẽ cưới!"

Phú nói cưới Liên là để Liên không buồn lòng nữa, nếu sau này Liên đổi ý thì ông cũng chấp nhận. Nhưng vốn là câu chuyện ông nói gà bà nói vịt, Liên tưởng Phú quyết định cưới Kiều, cảm xúc dồn nén liền trào ra, Liên bật khóc, quay sang đấm thình thịch vào ngực Phú, vừa đấm vừa nói: "Ba cưới đi! Đưa cô Kiều về chăm sóc cho ba đi, mặc kệ con! Hu hu…"

Những cú đấm của Liên không làm đau được bộ ngực rắn chắc của Phú, nghe con vừa khóc vừa nói, Phú khó hiểu hỏi: "Ủa? Nãy giờ là con kêu ba cưới Kiều hả?"

Liên ngẩng mặt lên, đôi mắt đen tròn đẫm lệ giờ lại hơi ngơ ngác, Liên hỏi: "Chứ không phải ba với cô Kiều bàn chuyện đám cưới ở nhà bà Tư à? Bà Tư nói hai người là người yêu cũ."

Phú lắc đầu: "Đâu có! Hồi con còn nhỏ ba có đến nhà Kiều làm thuê, lúc đó nó nhỏ xíu mà yêu đương gì! Anh em lâu ngày gặp lại nên trò chuyện thôi, bà Tư có ý làm mai nhiều người rồi mà ba có chịu đâu."

Lúc này Liên mới à ra, hóa ra nãy giờ ghen nhầm.

Lúc này Phú lại hỏi: "Nãy giờ con kêu ba cưới là cưới Kiều hả?"

Liên tròn mắt hỏi lại: "Chứ ba tưởng con kêu ba cưới ai?"

Hiểu lầm thật tai hại, Phú bối rối đảo mắt mấy vòng mà không biết trả lời sao, đành ậm ờ đánh trống lảng: "Thôi vào nhà ăn cơm, ba đói rồi."

Liên giữ tay ba lại và nói: "Không ăn, ba nói đi, ba muốn cưới cô nào nữa?"

Phú thoái thác nhưng Liên vẫn lỳ lợm tra khảo, sau một hồi giằng co, cuối cùng Phú đành thú nhận: "Thì… tại chuyện hôm qua ba say đó… nên ba tưởng… tưởng con kêu ba… cưới…"

Dù là một người đàn ông bốn mươi tuổi nhưng Phú cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm tình cảm, nhất là đối phương lại là con gái ruột của mình, nên ông bối rối không thể nói tiếp, đành đứng dậy bước về nhà.

Nhưng nhiêu đó là đủ để Liên hiểu, hóa ra ba tưởng Liên bảo ba cưới Liên cho nên cuối cùng ba đồng ý, nhưng Liên lại hiểu nhầm thành ba đồng ý cưới cô Kiều.

Thấy Liên vẫn ngồi đó, Phú bảo: "Về ăn cơm!"

Liên đưa hai bàn tay trắng nõn lên xoa hai bên má nóng bừng vì xấu hổ rồi đứng dậy bước theo ba.

Trời trong xanh, gió mát thổi qua làm những tán lá sen lay động, hương sen thơm ngát từ những cánh hoa nở rộ lan tỏa khắp nơi. Liên nhanh chân bước đến sánh vai bên ba, tà áo dài và mái tóc đen óng cũng lay động theo gió. Tâm trạng thiếu nữ rối bời pha thêm chút ngọt ngào, khó ngăn cảm xúc, Liên hít một hơi thật sâu, đưa bàn tay trắng nõn lên mặt ba, kéo ba quay mặt về phía mình, rồi Liên nhón chân, đưa đôi môi đỏ mọng hôn vào môi ba.

Thời gian như ngừng lại, Liên chỉ hôn nhẹ một cái rồi tiếp tục bước đi, nhưng Phú thì vẫn đứng yên như tượng, cảm giác mềm mại thơm lừng từ môi con vẫn còn đang lan tỏa trên môi Phú, ông ngơ ngác nhìn bóng dáng dịu dàng thướt tha của con đang bước trên cây cầu gỗ.

Liên vẫn ra vẻ như bình thường, nhưng tim Liên thì đập rộn rã, cảm nhận trên môi mình chút hơi ấm từ môi ba, thiếu nữ bất giác mỉm một nụ cười e thẹn ngọt ngào…

Liên vào đến nhà mà Phú vẫn còn ngơ ngác, đến khi Liên kêu ba một tiếng thì Phú mới tình lại và bước vào nhà.

Trong nhà, Liên đang đứng trước phòng mình, thấy ba vào nên Liên liền quay lưng về phía ba, Liên đưa tay vén mái tóc lên cao để lộ ra vùng cổ và lưng áo dài rồi nói với Phú: "Ba kéo khóa giúp con, nó bị kẹt."

Áo dài Liên mặc là loại khóa kéo sau cổ, đây là lần đầu con gái nhờ mình chuyện này nên Phú lóng ngóng tìm cách kéo xuống. Mà khi Phú kéo xuống, vùng lưng trên trắng ngần của Liên cũng lộ ra cùng với dây áo ngực, tuy chỉ một chút nhưng cũng đủ gợi cảm để làm Phú nuốt nước bọt.

Liên cảm ơn ba rồi đi vào phòng, những chuyện xảy ra khiến cảm xúc của Liên dâng trào, lại đang trong thời kỳ khao khát dục vọng nên Liên mới theo bản năng làm những hành động khiêu gợi với cha.

Dường như di truyền từ mẹ, lại có tìm hiểu qua phim, truyện người lớn nên Liên rất biết cách thể hiện sự khiêu gợi. Liên có những cử chỉ, động chạm tưởng như vô tình nhưng lại làm Phú nóng bừng, dù làm cha nhưng Phú cũng không thể chống cự trước sức quyến rũ của con gái mình.

Liên như con cái đang trong thời kỳ động dục và chỉ cần con đực có dấu hiệu cầu hoan thì sẽ lập tức chổng mông dâng hiến, nhưng Phú thì không dám làm điều trái luân lý với con nên chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.

Hết chương 4