Hành Trình Trở Thành 1 Dâm Nữ – Tự Truyện Cực Đỉnh 2021 ( Update Chap 15 )

Chương 5 – Thằng hàng xóm mất dạy

Đông Quân! Nó đúng là một thằng hàng xóm mất dạy, nỗi ám ảnh của cô mỗi dịp hè về, từ những trò phá phách tinh tướng của lũ nhóc con cho đến những trò nghịch phá già đầu. Nhưng hình như cô dính phải hội chứng Stockholm, bị thằng đó bắt nạt cho đến thế, nhưng thỉnh thoảng, cô… vẫn thấy thích nó.
Có lần vào một buổi sáng ở nhà một mình, Lưu Ly rủ Diệu Khuê – em họ của cô – sang nhà cô chơi, như thường lệ, thằng Đông Quân lại sang phá. Vì bị chọc phá rồi trêu ghẹo rất nhiều lần rồi, nên cô luôn cài ổ khóa vào cửa ra vào, cô muốn không cho Đông Quân mở cửa đi thẳng vào nhà, như chốn không người mà trước đây nó vẫn thường làm khi cô chưa biết gì. Nhưng khốn nỗi cái cửa thông gió ở phía trên lại là chốt cài ngoài – một thất bại lớn cho việc thiết kế nội thất. Và thế là nó leo lên cái bấm chốt cửa ở bên ngoài, rồi một bước leo lên để thò đầu vào qua ô thông gió phía trên:
– Mở cửa ra coi mày!
– Việc quái gì tao phải mở cửa cho mày…
Lưu Ly giọng run run nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, vì cô còn phải lo cho Diệu Khuê, tuyệt đối không thể để cho nó vào phá phách được, cô sợ nó… đúng… nhưng cô không đầu hàng trước nó, sự bướng bỉnh của cô…. làm nó càng khoái chí chọc ghẹo cô hơn
– Được rồi, mày nhớ đó!
Thằng Quân leo xuống rồi đi ra với em trai nó cùng mấy thằng choai choai đồng hội đồng thuyền khác đang nhao nhao bên ngoài. Chúng nó đứng tụ lại thì thầm, rồi cả bọn chẳng biết đi đâu nhưng khi quay lại, thì mấy thằng ôn đó đã mang theo rất nhiều quả ổi chín nẫu. Thằng Quân gào to:
– Mở cửa ra không tao ném vào nhà mày đấy con!
– Không!
Ly cố gắng cứng cáp hết lên phản kháng , dù cô chắc chắn nó sẽ ném vào thôi, thằng ấy có gì mà không dám làm cơ chứ
“Bụp! Nhoẹt nhoẹt”
Bọn khốn ấy đúng là ném thật… Những quả ổi bị ném thẳng vào mặt cửa kính, lem nhem bê bết những tảng ruột ổi chín thối màu hồng lên cửa kính, lại còn có những quả xuyên thẳng qua cửa thông gió phía trên, và đáp thẳng xuống phòng khách. Cô đành phải kéo Diệu Khuê vào gian nhà phía trong, chỉ hy vọng nó chán rồi sẽ ngưng. Cô cảm thấy nản với việc sẽ phải dọn lại mớ sình đó trước khi ba mẹ về… nhà bẩn ba sẽ rất cáu và quất chổi lên cô mất thôi…

Mà đâu chỉ dừng lại nhiêu đó… lại có khi ở khu vườn đằng sau, vườn nhà Lưu Ly và thằng khốn đó chỉ cách nhau một cái hàng rào, đợt đó có chị họ của cô sang chơi nữa. Chị biết được tụi nó phá cô, chị điên lên chửi sa sả vào mặt thằng Quân. Khiến nó tức mình, rồi loay hoay một hồi, thì nó ném “bụp” một chai nhựa sang, ở bên trong có chứa cái thứ nước vàng vàng đục đục rõ kinh…
– Mày chơi bẩn quá, nước đái của bọn mày à?!
Cô bực mình gào lên, nhưng đáp lại là tiếng cười lớn của hội thằng Quân.
Mà đợt đó chị họ của cô, bà này còn bày cho cho hai chị em Lưu Ly chơi trò cởi truồng, rồi chạy long nhong trong nhà. Nhưng bà ấy có máu mặt, hay là bà ý liều không biết nữa, cứ trần truồng mở lén cửa ra vào, rồi nhảy long nhong mấy phát, lại chạy biến vô nhà… đến phát sợ với bã.

Trong cuộc chiến gây gổ đó, căng thẳng là thế nhưng cũng có khi cô và nó chơi hòa hoãn với nhau. Nên Đông Quân nó vào nhà Lưu Ly được, hắn bày trò bảo hai chị em Lưu Ly cởi hết quần áo, còn tụi thằng Quân sẽ đứng dưới bếp, cô ngây ngô nghe theo, cầm chăn che trước người rồi diễu đi lên đi xuống như người mẫu trên sàn catwork. Đang loay hoay trong phòng ngủ để chuẩn bị cho lượt diễn tiếp theo, Lưu Ly quay lại và bất ngờ nhìn thấy Đông Quân đang nhìn chằm chằm vào cơ thể cô từ đằng sau, theo sau đó là Diệu Khuê mặt ngơ ngác không biết gì, không biết là đã dẫn con cọp rời khỏi chuồng. Lưu Ly cực kỳ xấu hổ, vội vã che chắn cơ thể lại, nhưng mà thằng ấy nó đã nhìn thấy hết rồi, cô thấy xấu hổ chết mất thôi… tin tưởng thằng Quân chính là việc ngu ngốc nhất cô từng làm…

Một lần khác Lưu Ly và Diệu Khuê sang nhà thằng Quân chơi, khi đó đang ở trên gác xép, nó cùng em trai mình lại bày trò mới, bảo hai chị em cô cởi quần ra, rồi lấy quần đó đặt lên phía trên để che chân lại nhưng không được mặc, thì sẽ không bị nhìn thấy gì đâu. Một lần nữa cô dại dột làm theo, và ngó sang thấy Diệu Khuê cũng đang làm việc tương tự, nhưng mà cô phát hiện ra quần của cô bé Diệu Khuê không che được hết nửa phía dưới, bị hở nửa mông dưới và một phần đùi, cô nhìn lại bên mình và nhận ra điều tương tự nên đã lấy hai tay che hai bên hông đùi mình lại, nhưng lại không chỉ cho Diệu Khuê biết. Chuẩn bị xong, Đông Quân cùng em trai mình quan sát, tất nhiên nhận ra cái đùi của Diệu Khuê đó, tụi nó cười lớn, rồi chỉ chỉ trỏ trỏ vào Diệu Khuê. Cô bé vẫn còn rất ngốc nghếch, chỉ biết ngơ ngác và xấu hổ vì bị chỉ trỏ vào mặt mà bị cười như thế mà vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra… chắc nhỏ vẫn thắc mắc, mình làm giống như chị mình, nhưng tại sao hai thằng điên ấy, chúng nó lại chỉ trỏ vào mỗi mình cô bé thôi chứ?

Đây là khoảnh khắc xấu hổ của chị, làm chị cảm thấy hổ thẹn và nhục nhã vô cùng, chỉ biết lo cho bản thân… và để em phải làm trò cười cho chúng nó, chắc có lẽ em quên rồi, nhưng với chị thì không thể nào quên, chính bởi sự ích kỷ và nhu nhược của mình…

Lại nhớ hồi nhỏ nhìn những cảnh hôn hít trên ti-vi, Lưu Ly cũng thèm muốn có được cảm giác đó lắm. Nhìn những vị công tử mạnh mẽ đè các vị cô nương đó xuống, môi thì ép hôn, tay thì lần tháo rút dây áo, thật sự rất kích thích. Chỉ có điều phim truyền hình, tiến đến đoạn cởi xong áo ngoài, hở được yếm là đã chuyển sang phân cảnh khác rồi… vì thế mà để lại trong cô một sự tò mò khó tả. Một buổi trưa, Lưu Ly và Diệu Khuê đang chơi trên giường, hai chị em cô đang thích thú chơi trò đóng giả công chúa nàng tiên, bằng cách trùm chăn hoặc tháo ga giường ra, cũng có khi cô sáng tạo lắm, còn đi cắt mùng cũ mà nhà không xài nữa, để thiết kế thành những lớp vải kiểu dáng ren đẹp đẽ, và quấn thành từng lớp cho giống trên phim. Chẳng biết máu lửa thế nào… nên cô nảy ý đi làm trò “động phòng” với cô em Diệu Khuê của mình mà cô vẫn tò mò đó, nhưng cô thích bị động, nên cô bảo cô bé đóng giả “tân lang” còn mình diễn vai “tân nương” cổ súy thì nằm im bị động. Thế là Diệu Khuê nằm cạnh leo lên, theo sự chỉ dẫn của Lưu Ly, cô bé chủ động nằm sấp trên cô, rồi cúi xuống để… hôn cô, môi chạm môi rồi nhả ra… cô không nhớ rõ cảm giác của mình lúc đó, nhưng chắc vì lần đầu tiên thử hôn… cho biết cảm giác trên phim họ cảm thấy thế nào, nhưng chẳng đủ, chắc là vì hôn con gái. Mãi sau này gặp Vũ Long lần đầu tiên, khi ấy cô 20 tuổi, cũng là lần đầu tiên cô biết hôn môi người khác giới.

Rồi hồi lớp 6 hay 7 gì đó, hôm ấy Lưu Ly cùng Diệu Khuê đang chơi trên gác xép, khi đó là một khoảng thời gian an nhàn, bởi thằng Quân đã làm gì đó, nó đã phải đi tù hay cải tạo khoảng hai năm… Đâu có ngờ một ngày con quái vật Đông Quân lại quay trở lại. Nhà cô lúc đó dùng mái ngói, nên hôm đó nó rửng mở, leo lên mái và dỡ ngói ra, làm Diệu Khuê sợ khóc thét, con bé cầu xin Đông Quân dừng lại. Nó cùng hội bạn mất dạy của mình đã dỡ được một mảng ra, đủ khoảng hở để chui vào nhà, thế là nó chui vào nhà… Cô đã rất sợ… đương nhiên là cô sợ rồi, tuy nhiên nghĩ đến Diệu Khuê, cô phải bảo vệ cô bé này! Và cô cũng phải giữ thằng khốn đó ở trên gác, tuyệt đối không cho nó xuống dưới nhà, lỡ đâu nó ăn trộm hay đập bể đồ linh tinh, thì người lãnh đòn là cô, chính cô chứ không ai khác… Vào được một lúc ngó nghiêng thì nó quát cô:
– Mày để cái chân của mày xuống!
Nó có vẻ ngứa mắt nhìn cô ngồi trên ghế, với tư thế một chân để thõng xuống, chân còn lại thì chống lên ghế, trong thái độ cố tỏ ra bất cần, không tỏ vẻ sợ sệt gì hắn ta cả. Cô cố để giọng mình không run rồi trấn tĩnh lại để đáp trả sự ra lệnh từ phía Đông Quân:
– Mày nên đi ra khỏi nhà của tao, tao đã gọi điện cho ba tao rồi!
– Mấy lần rồi mày toàn dọa như vậy, có lần nào dám méc thật đâu… Ha ha…!
Bị bắt bài hai năm trước, nhưng đấy là hai năm trước, bây giờ thằng Quân vẫn ngu ngốc nghĩ cô như cũ sao, cô im lặng, trước đó trong lúc nó cố gắng dỡ ngói để xuống, Lưu Ly đã chạy vội xuống bếp và cầm lên một con dao thái nhỏ nhỏ và sắc bén, hy vọng có thể dùng con dao ấy để mà đe được thằng Quân được tí… để cho nó không làm càn, không cho nó đi xuống gác. Lúc ấy Diệu Khuê nép sát góc gần cô, còn bản thân mình vừa cầm con dao trong tay xoay xoay tỏ vẻ nguy hiểm, vừa lại cố gắng tỏ ra bình thản nói chuyện với thằng khốn đó.
May quá… ít phút sau tiếng xe máy của ba cô về đến, thằng Quân nghe thấy tiếng xe, lại thấy vẻ mừng rỡ của hai chị em nhà cô, nó vội vã leo lên mái ngói vừa dỡ khi nãy để trốn nhưng đâu kịp. Ba cô vừa về đã lập tức ra chạy vội lại đằng sau, leo lên mái ngói nơi bọn chúng nó đang hối hả leo lên ngói để chạy trốn. Ông đã rất bực mình nên lúc đó mất cả kiểm soát, chắc đã lôi bọn chúng xuống và đánh và chửi rủa… Cô không rõ việc ba đã làm những gì, cô chỉ đoán được vậy thôi, có nghe vọng lại cả tiếng chửi lớn tiếng bọn thằng Quân, bởi khi đó cô còn đang ở trong nhà ôm chặt Diệu Khuê khi ấy vẫn còn thút thít sau khi thằng Quân rời khỏi, mặt Lưu Ly khi đó lại bình thản và an yên đến lạ… Mọi chuyện đã ổn rồi, ổn rồi…
Sau khi trừng trị bọn mất dạy, ba của cô vào lại nhà trong cơn tức giận, ông quát tháo thẳng vào mặt cô:
– Sao mày không đuổi nó ra khỏi nhà, sao mày để nó vào trong nhà?!!
Biết là do cơn nóng giận bừng bừng trong ba vì chuyện khi nãy, nhưng Lưu Ly vẫn cảm thấy hụt hẫng và tan vỡ, tại sao thay vị an ủi cô, thay vì hỏi han cô có làm sao không, ông lại lập tức chửi thẳng vào mặt cô như thế… thực sự lúc này cô muốn khóc, nhưng cũng do ba cô đã tôi luyện cô, đánh đòn từ bé rất đau, càng đau càng khóc to càng bị đánh tợn, nên cô chẳng còn khóc nữa, cầm nước mắt vào trong, cô gắng gượng:
– Tại… vì… con sợ nó cầm theo hung khí, con đâu biết nó có cái gì, lỡ con cố gắng đẩy nó ra… nó dùng dao thì sao…
Nhưng ông vẫn mắng cô thêm một lúc nữa, rồi mới bỏ xuống nhà ở nhà và ở lì đó suốt từ chiều đến tối. Cô biết điều đó là không nên, vì công việc của ông rất là bận, không thể để đình trệ như vậy được, nhưng sâu thẳm cô rất mừng, có ba ở nhà thằng Quân sẽ không dám vào nữa, một cảm giác an toàn được bảo vệ nhẹ nhàng bao bọc lấy cô.
Rồi tối đó ba Lưu Ly qua nhà Đông Quân nói rõ mọi chuyện, ông bảo rằng con trai ban ngày ban mặt vào nhà con gái như thế, có chuyện gì rồi ông biết làm sao. Nhưng sự vô tâm của cha mẹ thằng Quân làm ông phát cáu đến bức bối. Bởi ông già thằng Quân thì bênh con mình như quý tử dù nó làm sai thế nào, còn bà già thằng Quân có thiện chí hơn, bà ta bảo ba cô cứ thẳng tay đập cho nó chừa. Trong cơn cãi vã ông phát cáu đấm vào cửa kính ra vào… kính bể tan tành rơi xuống, cô không nhớ là ông có bị chảy máu tay hay không. Đêm đó ngủ gió lùa vào nhà khá lạnh, là một đêm khó ngủ với cả nhà của cô…

Không lâu sau đó ông bà già thằng Quân ly hôn, mãi sau này ba thằng mới Quân mới lòi cái mặt khốn nạn đi dẫn bồ bịch về ở chung căn nhà trống, bây giờ thằng Quân đã cưới vợ và có con, vẫn ở căn nhà cũ đó, ở chung với ông già nó. Cô hiện tại không màng thằng Quân nữa, sự sợ hãi mỗi khi đi ngang qua hắn lúc nhỏ đã chẳng còn nhiều, vì cô biết, trong tay mình, cô có khả năng gì. Cả thằng cha của Đông Quân, lúc nhỏ đối xử với cô không ra gì, mà bây giờ vô tư xem như không có gì cứ đòi cô phải biết lễ độ với ông ta, sao chẳng chịu chào hỏi, rồi lại còn đi méc ba Lưu Ly như đúng rồi, ông già khốn nạn, bộ đéo nhớ hồi bé ông đối xử với cô như cái thứ trong quần ông ta sao? Giả nhân giả nghĩa, đốn mạt! Mà thằng Quân giờ cũng biết điều hơn, mới đây còn nói chuyện thân tình với ba cô nhiệt tình, chỉ đường đi lối lại trong thành phố trong dịp lễ tết sắp tới. Chắc vì đó là quá khứ, chắc mọi người chấp nhận bước qua quá khứ để hướng đến hiện tại. Nhưng đối với cô, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, thằng Quân vẫn là thằng mất nết thế thôi, chẳng qua giờ nâng cấp và cáo già hơn. Tuy là cũng khổ cho nó, hơn cô một tuổi, nhà thì hai ông bà già suốt ngày gây gổ đánh nhau, nên bản thân nó cũng lang thang ở ngoài tối ngày, ảnh hưởng đến nhân tính cũng là điều dễ hiểu. Nhưng việc nó chọc phá cô quá mức như vậy, thêm ông già cứ kè kè bảo kê cho nó, cô tuy là có thể thông cảm, nhưng không có nghĩa là gắn kết mối quan hệ, để bình thường lại nhưng chưa có đéo gì từng xảy ra…

Hết chương 5