Hành Trình Trở Thành 1 Dâm Nữ – Tự Truyện Cực Đỉnh 2021 ( Update Chap 15 )

Chương 4 – Tuổi thơ dữ dội

Từ khi còn bé, rất bé, trước khi vào lớp 1 nữa cơ, con bướm bé nhỏ của Lưu Ly đã có những phản ứng động dục đầu tiên mà bản thân cô cũng không hay đó là nứng tình. Những khi ba mẹ thì đi làm, để cô ở nhà một mình, cô hay xem phim kiếm hiệp lắm, nhớ mang máng nào là “Thần điêu đại hiệp”, “Truyền thuyết liêu trai”, “Hoàn châu cách cách”, mỗi lúc đến phân cảnh động phòng phu thê sau khi thành thân – chỉ nam với nữ trong một căn phòng, hay cảnh hoàng hậu hay phi tần ăn mặc quyến rũ để vai trần để câu sự chú ý của hoàng thượng. Lại nói về hoàng thượng, con người có cả giang sơn, quyền lực nhưng tìm cả đời có khi chẳng có nổi một tấm chân tình, ngày nay chắc cũng thế, đàn ông càng giàu, càng nắm trong tay nhiều quyền hành, thì gái đến gạ địt ngoài mong được tăng lương, được ăn hôi cái hào nhoáng từ người đàn ông đó, còn được gì nữa đâu. Và nếu có những cô gái làm động lòng được tình cảm của họ, thì tốt nhất ráng mà giữ, của hiếm đấy, ha ha. Lan man đủ rồi, thời đó, ngay cả hoạt hình nữa, có hoạt hình làm về Đắc Kỷ – Trụ Vương, ngẫm lại hồi đó Đắc Kỷ bị vẽ xấu như ma, nhưng cái cách diễn tả Đắc Kỷ lả lướt gợi tình, ăn mặc rất khêu gợi quyến rũ Trụ Vương. Tất cả những phân cảnh đó, đều khiến cho con bươm bướm của Lưu Ly nóng ran như lửa, và cô cảm thấy mình muốn tè, cô thật sự nghĩ là vậy đấy, còn thật thà đi vào nhà vệ sinh để tè, nhưng tất nhiên là không ra giọt nào rồi, đái hết từ sáng sớm tỉnh dậy thì còn nước đéo đâu mà ra, tất cả chính là tiên phong cho nứng tình mà thôi.
Gần nơi Lưu Ly ở có một căn nhà gỗ lụp xụp của nhà hàng xóm, chuyên dùng để chứa củi để nhóm bếp, thời đó nhà lụp xụp lắm, cũng thưa thớt người ở, có bị hiếp dâm rồi hét lên cũng chưa chắc có người nghe thấy. Đó cũng là nơi mà lần đầu tiên trong đời Lưu Ly bị xâm phạm cơ thể con nít của mình. Ngọc Thái là một chàng trai đương tuổi dậy thì, dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt tà dâm, đang đi học khoảng lớp 8 hay lớp 9 gì đó. Những hôm ba mẹ Lưu Ly vắng nhà, Ngọc Thái hay gọi Lưu Ly xuống nhà hắn chơi. Nhưng Ngọc Thái không dẫn cô vào phòng khách để tiếp, mà lại dẫn thẳng vào căn nhà gỗ lụp xụp đó. Anh bảo cô cởi quần ra, cô rất ngây thơ không hiểu gì, dù có khó chịu vì cũng xấu hổ khi bị cởi truồng trước mặt người khác chứ, nhưng vì được dạy ngoan ngoãn với người lớn nên Lưu Ly cũng nghe theo, anh cũng vậy, cũng cởi quần ra. Nhưng vì tối quá cô chẳng thấy gì, cửa thì đóng kín mít, chỉ có ánh sáng le lói hắt vào từ giữa những khe gỗ hẹp. Anh ép ép con cặc của anh vào con bướm còn non nớt của cô, xoa xoa cạ cạ từ bên ngoài vào, cô chẳng hiểu đó là gì, ngẫm rằng chắc đó là bụng của anh. Cô thực sự cảm thấy không thoải mái một chút nào, nhưng cũng vì được dạy dỗ bởi cái sự phải ngoan ngoãn nghe lời người lớn một cách ngu muội, ai bảo gì cũng phải vâng lời cấm cãi, nên cô dù khó chịu cũng không dám nói “từ chối” với anh, hư chính là nói “không”. Thành ra đến bây giờ để nói lời từ chối đối với cô đôi khi cũng có khó khăn nhiều, nhưng riết rồi cũng quen, phũ đến vô hồn, phũ đến bị chửi là ác luôn cơ mà. Khi đó, cô cảm thấy bướm mình cứ bị “bụng” anh ta ép ép vào, nó nóng hổi, nó cứ ép ép rồi cạ cạ, ma sát với bướm của cô. Cảm giác ma sát giữa thịt với thịt, vừa nóng do ma sát đem lại, và cũng vì cái đầu óc của một thằng nhóc đương tuổi dậy thì nứng cặc đi gọi gái xuống sờ soạng làm con cặc nóng ran. Nhưng đâu phải chỉ mỗi một lần duy nhất, anh gọi cô xuống chơi nhiều lần, cô vẫn cứ ngu ngốc nghe theo, và cũng chẳng dám kể chuyện này cho ba mẹ, đơn giản vì ông bà quá bận rộn cho công việc, nào màng đến thái độ của con cái, trừ khi chúng ức quá phải nói ra, đến nỗi cô mặc định trong đầu anh gọi xuống chơi thì cô tự giác đi thẳng vào căn nhà gỗ đó. Khoảng thời gian tuổi thơ đó là một phần nguyên nhân cho con người dâm dục trong cô lớn lên mỗi ngày, khiến cô dâm đãng như bây giờ. Cô cũng chẳng nhớ anh ta chấm dứt việc đó lúc nào, có lẽ là đến tận khi cô không ở nhà nữa, được ba mẹ gửi cho đi học mẫu giáo, cô học lớp Lá, lớp cuối cùng, những bạn cùng lứa ai cũng được học từ lớp Mầm cả, rồi đến lớp Chồi, sau cùng là lớp Lá của cô. Mãi sau này khi cô lên cấp 2, bắt đầu dậy thì, có nguyệt san đến lần đầu, cô bắt đầu tò mò giới tính, và mới hiểu anh ta đã làm gì. Ngây ngốc nghĩ rằng tinh trùng sống chục năm để giờ chờ cô có kinh mới thụ thai, cô sợ có thai. Cô đâu có nghĩ phải đâm vào mới được đâu, cạ cạ mãi bên ngoài. Lại ngây ngốc hỏi những đứa bạn “thân” trên lớp, chúng nó cứ trêu cô “tinh trùng sống trong chăn”, cô nghĩ điều đó có thể lắm chứ. Câu trả lời chẳng đủ thỏa đáng, cô mới tấm tức ngây ngốc nói rằng con bị đau bụng muốn đi khám, ý đồ chỉ là để xem bà bác sĩ có bảo cô có thai hay không. Tất nhiên không, và đến giờ ba của cô vẫn nghĩ hôm đó cô đau bụng do không ăn cơm mà chỉ uống sữa nên mới đau bụng, hài. Đến tối cô căng thẳng đến không ngủ được, mới lôi ba mẹ dậy kể những đoạn ký ức trong căn nhà gỗ với Ngọc Thái, ba cô im lặng, mẹ cô thì cứ liên tục hỏi cô có đau không, đau thế nào được khi chỉ cạ ngoài. Hồi nhỏ cô lục tủ quần áo thấy trong tủ có cả đống bao cao su y tế của ba cô, tất nhiên cô nào biết nó là “ba con sói”, lôi ra nghịch, bóc ra, một vòng tròn bằng cao su mà nhớp nhớp, cô nghịch nghịch, cũng chẳng phát hiện nó có thể cuộn lên cuộn xuống, hình như còn lấy kéo cắt, may chưa đến mức thổi thành bong bóng, ha ha.
Vào lớp 1, cô học ở trường tiểu học có bán trú, cô ở trường cả ngày từ 7h sáng cho đến tận 4h30 chiều, lớp 1 thì cô còn được ba cô đón về, nhưng ông đón rất muộn vì công việc của ông không đến đón sớm được, cô thường phải chờ đến hơn 6h tối. Nên lên lớp 2, ông đã đặt cho cô xe đưa đón, đưa cô từ trường về đến gần nhà, rồi sau đó cô phải đi bộ thêm một đoạn khá xa, nhưng thời gian về nhà cũng chẳng sớm hơn, vì xe phải đưa những đứa khác về nhà nữa, cũng như chờ đón học sinh ở trường khác, trường cô là trường chờ đón đầu tiên, vì học sinh tiểu học tan tầm vẫn tiện hơn, xếp hàng ra cũng ít hơn, và trường Lưu Ly cho phép xe vào sân trường chờ.
Buổi trưa cả học sinh lẫn giáo viên đều sẽ di chuyển đến các phòng ngủ, nơi có những sập gỗ phẳng dài đóng hết phòng để làm mặt giường, chia làm hai bên, chừa một lối nhỏ ở giữa để di chuyển, đóng hai tầng và có cầu thang nhỏ để lên xuống, dải chiếu lên để lót nằm, mỗi học sinh sẽ tự lo cho mình một bộ chăn gối để ngủ. Tỉnh dậy sẽ về lại lớp học để lấy bàn chải đánh răng và khăn lau mặt để vệ sinh răng miệng cũng như rửa mặt cho tỉnh táo để tiếp tục các tiết học buổi chiều. Chẳng nhớ do cô không chịu ngủ trưa, hay không ngoan như những học sinh khác, mà không lâu sau ngày nhập học, cô bị đưa vào chiếc giường độc lập ở cuối phòng, nó ở ngay cửa sổ nên ánh sáng rất chói, rất khó ngủ, còn những bạn cũng trang lứa cũng như cô giáo thì ngủ sâu trong phòng, nơi có bức tường che chắn đi ánh sáng chói mắt từ mặt trời và ngủ như những con lợn. Cô nằm một mình ở đó, chẳng ai bên cạnh, cũng chẳng ai trông thấy, giáo viên nghĩ rằng cách ly cô sẽ đỡ ảnh hưởng đến giấc ngủ của những người còn lại hơn chăng? Bớt quậy hơn chăng? Cô cũng chưa nghĩ được đến những điều đó, khi nằm một mình, trùm chăn che kín người đến tận cổ, cô bận việc khác, cô bắt đầu hồi tưởng lại những thước phim về Trung Quốc thời phong kiến. Cô cởi cúc áo sơ mi đầu tiên ngay sát cổ ra, ưm, hở cổ rồi, cô cởi nút tiếp theo, tiếp theo nữa, cho đến khi cô kéo trễ áo sơ mi hai bên xuống khỏi vai, nó giống như chiếc áo hở nhất trên màn ảnh cho phép, không có hở ti, chỉ hở tối đa đến trên đầu ti của mình, cô cảm thấy những vị phi tần ấy thật đẹp, cô nghĩ đến mình cũng đang kiêu sa như những vị phi tần ấy. Cô chỉ nằm im, và cảm nhận cổ và vai mình đang tiếp xúc với lớp chăn kia, tiếp xúc trực tiếp, không bị cản trở bởi một lớp áo sơ mi nữa, và ngủ quên đến gần khi giáo viên gọi dậy, cô vội vã cài cúc đến mắc cười.
Lớp 1, cô bị cách ly như thế đấy.
Đến lớp 2, ngỡ rằng mọi chuyện sẽ khá hơn, nhưng sau cùng cô cũng vẫn bị ngủ riêng, tất cả bạn cùng lứa nằm dọc hai bên giường, cô phải nằm ở giữa, giữa hàng vạn cái chân hôi thối sau một buổi sáng đi giày kín chân kia, cô cảm thấy bản thân thật bị xem thường và khinh bỉ. Trên lớp học, bà giáo viên chủ nhiệm có lần quá tức giận cô tát thẳng mặt cô làm cô chảy máu mũi, bà ta sợ, đâu dám đưa cô lên phòng y tế, bảo cô ngồi yên trong lớp ngửa mặt lại đằng sau cho máu chảy ngược lại vào trong, khốn nạn. Làm thế chỉ tổ mũi cô phát rồ thêm, mãi sau này cô mới biết chảy máu cam là không được ngửa cổ.
Lên lớp 3, giáo viên thẳng tay tước luôn đi mền của cô chỉ để làm gối, vì cô nhu nhược đâu dám lên tiếng đòi lại, cô vốn quen ngủ có chăn rồi nên bị tước mất cảm giác rất khó ngủ, thêm cái không khí lành lạnh hành hạ làm mất luôn cả giấc ngủ trưa. Nhưng ít ra không phải bị ngủ cách ly, vì phòng ngủ này đủ hẹp rồi không có chỗ dư, nhưng bà giáo viên cũng chẳng khá khẩm hơn, cách ly cô khỏi đám con gái và cho nằm lọt thỏm giữa đám con trai. Đương nhiên là… khó ngủ, cô khi đó rất ghét con trai, vì con trai lúc nào cũng được họ hàng các bác cưng chiều ưu tiên, trọng nam khinh nữ tưởng như chẳng còn bất cập như ngày xưa, nhưng nó vẫn cứ tồn tại ngầm trong nhà cô, trong quan điểm của những con người phải ngưng học giữa chừng để ở nhà đi làm kiếm tiền vì nhà quá nghèo. Cô may mắn nằm cạnh một thằng bạn có mẹ là bạn của ba cô, nên hai đứa cũng biết nhau, cũng trò chuyện một chút rồi ngủ trong mơ màng.
Đến lớp 4, nó rất mờ nhạt, trong lớp có một thằng là con của chính giáo viên chủ nhiệm lớp cô. Dạy dỗ rất sai lầm, cô giáo chủ nhiệm đánh nó tới tấp trong lớp, lại còn chẳng suy nghĩ lột quần nó ra ngay thanh thiên bạch nhật trước sự chứng kiến của hàng chục con mắt tò mò của mấy nhóc trong lớp. Có lúc chuẩn bị sắp đánh, thằng nhóc biết sợ, chạy quáng quàng trong lớp, cô lệnh cho lớp giữ nó lại để phạt, cả lớp nháo nhào giữ lại nó, nhưng cũng có những người như Lưu Ly, cô cảm thấy đòn roi cho trẻ con mang lại nhiều tác hại hơn là răn dạy, chẳng muốn giữ cậu lại, nhưng để tránh bị mắng sao không giữ, khi cậu nhóc chạy ngang qua cô, cô giả bộ giơ tay ra vỡ giữ nhưng cậu chạy nhanh quá nên “tụt” tay mất. Cậu bé đó, học giỏi, nhưng sau này, bị bệnh máu trắng, khoảng lớp 7 thì cậu ấy mất. Nhà cô này ở gần nhà Lưu Ly, nên đám tang cậu ta, ngày nào đi học về Lưu Ly cũng đi ngang qua.
Lớp 5, cô được vào trúng lớp mà mọi người đồn giáo viên chủ nhiệm rất khó tính, năm đó cô được “Học sinh xuất sắc”. Cô giáo chỉ là nghiêm khắc thôi, mà thương học trò vô cùng. Có những bài toán khi đó cô không tài nào hiểu được, chẳng biết cô giáo khi đó đã bỏ công ra như thế nào để giúp cho cô hiểu được cách giải bài toán đó, bài toán về phân số, về chia khối nước, lúc đó với cô nó thật sự khó hiểu. Nhưng cũng không êm đềm thế, có một lần mẹ của Lưu Ly dẫn riêng cô đến gặp mặt trực tiếp cô giáo, nói thẳng rằng trong lớp, Lưu Ly bị bạn bè cùng lứa bắt nạt rất nhiều, từ giấu bút, thậm chí đến giấu cả vở mà vứt vào thùng rác, thổi mực trong bút nước vào tóc cô, khinh bỉ chiếc kẹp tóc mà buổi sáng mẹ cô gài nhẹ lên đầu Lưu Ly. Nhưng phản ứng của Lưu Ly lúc đó thật quá nhút nhát, quá dĩ hòa vi quý, cô không dám đứng dậy phản ứng rõ ràng, để mà đồng tình với mẹ, cô cứ im lặng, và chỉ trả lời cho qua loa, và làm giáo viên của cô trả lời sẽ lên lớp hỏi sau. Sỡ dĩ mẹ cô biết đến vụ cô bị bắt nạt, vì có thời gian, mỗi ngày là một cây bút máy mới, mỗi ngày cô xin ba cô mua cho một cây bút máy mới, vì cứ kêu mất, đến lúc cô quá sợ hãi, vì ba cô cáu tiết mà tát cô cho mấy phát vì ăn của phá hoại, suốt ngày mất bút, nhưng nào có hỏi lý do, chắc nghĩ rằng cô hậu đậu suốt ngày mất bút, chứ đâu nghĩ Lưu Ly bị bắt nạt trong lớp, bị chúng nó liên tục bị giấu bút. Có một cây bút máy bị rớt làm tòe ngòi nhưng lại vẫn viết được, mà cô chỉnh cho nó thành nét thanh nét đậm nữa cơ. Mỗi lúc đi ngủ bán trú cô đều phải mang cây bút ấy theo, nhưng rồi, cũng mất. Cô phải xin mẹ mua cho mình cây bút nước chữ A, để cho giống màu chữ bút máy, và để cô giáo không mắng. Đến khi mẹ cô thấy cô phải lén lút xin mẹ mua bút mà không xin ba nữa, bà mới gặng hỏi thì cô mới kể ra phần nào một góc nhỏ câu chuyện. Có lúc, cô suýt nữa được đi thi Vở sạch chữ đẹp nếu như con nhỏ bạn khốn nạn cùng bàn không giấu vở Luyện chữ của cô mà vứt vào thùng rác. Ban đầu cô không biết lý do mình bị mất vở đâu, cô biết chuyện cũng là vì khi con nhỏ đó bị lớp tẩy chay, chỉ còn mình cô là chịu chơi cùng nó, vì trước giờ Lưu Ly vốn bị tẩy chay mà nên quen rồi, còn nhỏ, nhỏ đâu chịu được cô đơn. Những đứa cùng lớp vì đang tẩy chay nhỏ, nên để nói xấu nhỏ, chúng nó đã nhau nhảu kể cho cô về sự tích những lần mất bút do nhỏ giấu, cả cuốn vở chúng nó tận mắt thấy nhỏ vứt ở thùng rác đằng kia. Cô cao thượng, tha thứ cho nhỏ, cũng chỉ vì cô không có bạn, nên chỉ cần có một người duy nhất, cho dù là kẻ dành cả năm học chỉ để phá cô, cô cũng chấp nhận.

Hết chương 4