Hàng Xóm

HÀNG XÓM
Author: Max_Vic
Category: truyện ngắn
Summary: Quy luật bù trừ của tình yêu, trái dấu thường hút nhau như trong toán học và vật lý. Khi hai người càng có nhiều điểm đối lập thì sức hấp dẫn đối phương lại càng lớn.
CHƯƠNG 1
Sáng chủ nhật, Vy đang say sưa trong giấc mơ tuyệt đẹp thì bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào ngoài hành lang. Vy nguyền rủa những kẻ nào phá rối giấc mơ của mình lại còn khiến Vy không chợp mắt lại được. Bực tức phải bò ra khỏi giường, chui vào nhà vệ sinh làm thủ tục buổi sáng. Đứng trước gương tự ngắm mình, Vy cũng thấy khá được. Khuôn mặt baby, tóc buộc đuôi ngựa, áo phông trễ vai màu trắng và quần sooc bò rất trẻ trung. Với bộ dạng không thể chê như thế này, Vy có thể ra ngoài hành lang lớn tiếng mắng kẻ phá đám kia.

hang_xom

Khẽ đẩy cửa nhòm ra ngoài, Vy thấy một đám lố nhố đang khệ nệ bê các loại thùng cartoon. Có vẻ như đây sẽ là hàng xóm mới của Vy. Căn hộ chung cư Vy đang ngụ ở tầng 24 trong tòa nhà 25 tầng. Tầng này khá đặc biệt vì chỉ có hai căn hộ nhưng diện tích thì lại khá rộng. Vy thích tầng 24 vì một dải cầu thang, Vy đã lên sân thượng tòa nhà. Vy thích ngắm bầu trời đêm thành phố, không có sao vì quá nhiều ánh đèn. Vy thích nhìn khung cảnh bên dưới, con đường người qua lại tấp nập, những ngôi nhà cao cao chen giữa những ngôi nhà thấp thấp. Dường như cả cái sân thượng này và tầng 24 là của Vy. Không gian riêng tư này từ nay có lẽ phải chia sẻ vì sự xuất hiện của hàng xóm mới.
Vy thích thú quan sát đám người mới đến và đoán xem ai trong số đó sẽ là hàng xóm của mình. Một cô nàng chống tay chỉ trỏ ra lệnh đặt hộp này ở đây, đem hộp kia vào trước.
– Bách! Mang ngay cái hộp kia vào, trong đấy là tất cả tâm huyết cả đời của tao, không được để đấy.
– Mie cái con Ngọc! Đã không làm lại còn đứng chỉ đạo. Mày thích ra mà bê. Anh chàng tên Bách lớn tiếng. Vy trông anh chàng cũng cao ráo, trắng trẻo nói chung là được.
– Mà con Quỳnh Anh đâu rồi nhỉ? Bách lại lên tiếng.
– Uh nhỉ, lúc nãy tao thấy õng ẹo xách có mấy cái túi hoa quả thôi mà. Cô nàng tên Ngọc trả lời.
– Đứa nào vừa gọi tao là con đấy? Quỳnh Anh đã xuất hiện. Cô nàng trông có vẻ “chơi”. Bà chằn này cũng không kém phần đanh đá đây, Vy tự nhủ.
– Rốt cuộc chúng mày có nhanh cái tay lên không. Lại thêm một nhân vật nữa xuất hiện. Cô nàng tên Hà này trông khá đáng yêu, dáng người nhỏ nhắn.
Rốt cuộc thì Vy vẫn chưa đoán được ai sẽ là hàng xóm mới của mình. Không lẽ…. Ôi không! Không thể nào! Trời đất ơi! Không lẽ tất cả những con người đó sẽ là hàng xóm mới. Vy đang kinh hoàng khi nghĩ đến viễn cảnh đó thì cánh cửa thang máy lại mở ra. Lại thêm 3 người nữa bước ra. Hai người đàn ông thì Vy nhận ra ngay đó là nhân viên chuyển đồ, còn người kia… Ba người họ đang cẩn thận di chuyển một chiếc thùng giấy rất lớn, Vy tò mò không hiểu bên trong là thứ gì mà trông họ có vẻ rất nghiêm trọng. Kẻ lạ mặt kia Vy vẫn chưa nhìn thấy mặt vì hắn đội chiếc mũ le che gần kín khuôn mặt. Vy rất ấn tượng với phong cách của hắn, quần jeans màu tối, đôi giầy màu trắng rất sạch, không một vết bẩn, áo sơ mi cộc tay kẻ sọc nhiều màu, hắn có vẻ không cao nhưng trông rất cân đối. Vy mới chỉ thấy phần sau lưng hắn, còn khuôn mặt thì như thế nào nhỉ? Đúng lúc đó, hắn lướt qua rất nhanh, Vy chỉ kịp nhìn nghiêng, hắn đeo kính cận gọng đen và đeo một chiếc khuyên cũng màu đen bên trái.
– Bọn kia đứng gọn vào! Cuối cùng Vy cũng nghe được giọng hắn. Có một cái gì đó rất đặc biệt trong giọng nói đó. Giọng nói rất ấm áp nhưng cũng toát ra sự ra lệnh đáng sợ.
Rồi cánh cửa căn hộ cuối hành lang khép lại. Vy cố trấn an tinh thần rằng chỉ có một trong số đó sẽ là hàng xóm mới mà thôi. Ai nhỉ? Anh chàng Bách cũng sáng sủa đấy chứ. Cô nàng Quỳnh Anh có vẻ điệu đà, hơi chua ngoa lại thích chỉ đạo. Hay cô nàng tên Hà hiền lành nhỉ. Không lẽ lại là Ngọc, cô nàng hài hước. Vy chợt nhớ lại giọng nói của hắn, sắc thái mệnh lệnh trong câu nói vẫn còn văng vẳng. Đúng rồi, chính là hắn.
Vy là con một nên được ba mẹ cưng chiều, vì bị ảnh hưởng lớn từ phong cách Mỹ nên 18 tuổi Vy xin ra ở riêng và được ba mua cho căn hộ này. Hiện giờ Vy làm stylist cho một số tạp chí, phần lớn thời gian Vy ở nhà xem film, đọc truyện và nghe nhạc, thỉnh thoảng ghé về thăm ba mẹ.
Quay trở lại căn hộ cuối hành lang mới có chủ. Trưa hôm đó, Vy đã thấy từng tên, từng tên bấm thang máy đi về nhưng điều ngạc nhiên là tất cả đều đi về trong đó có cả tên đội mũ. Không lẽ hắn không phải là hàng xóm mới. Vy nghĩ trông phong cách ăn mặc như thế không giống cậu ấm hay công tử, càng không phải đại gia thì sao có thể sở hữu căn hộ đó được. Nhưng lúc hắn đi ngang qua cửa nhà Vy thì có kịp để ý giày converse, quần Armani, áo levi’s và mũ Gucci, toàn hàng hiệu cả, không lẽ hàng fake. Vy đến ôm bụng cười mất thôi, người hắn có mùi nước hoa gì đó rất thơm đến giờ Vy vẫn có thể ngửi thấy mỗi khi mở cửa. Mình bị làm sao thế này, ai là hàng xóm có gì quan trọng chứ, mặc kệ đi.
Bốn giờ chiều, Vy đi siêu thị về lại gặp hắn – tên đội mũ đi cùng một cô nàng phải nói là rất xinh. Trong thang máy không đông người lắm và Vy đứng cách hắn một khoảng không xa đủ để áng chừng chiều cao của hắn. Hắn không cao hơn Vy nhiều, chỉ khoảng 5cm. Vy có chiều cao khiêm tốn 1m53 vậy là hắn khoảng 1m6. Con trai gì mà lùn tịt. Lại cái mùi nước hoa đó, phải nói là thơm không chịu được. Vy khẽ hít hà. Cô nàng đi cùng hắn cũng chỉ tầm tầm như Vy, giầy bệt, quần sooc bò và cũng áo phông trắng trễ vai. Hắn xách một túi đồ lớn và một tay kéo chiếc vali, còn trong tay cô nàng là vài túi đồ nho nhỏ. Mở cửa căn hộ, Vy khẽ ngoái đầu nhìn theo. Cánh cửa đóng lại và Vy bước vào nhà. Chợt nhận ra bỏ quên một túi đồ trên xe, Vy vội vàng mở cửa thì đúng lúc bắt gặp cô nàng kia kiễng nhân hôn vào má tên đội mũ. Hắn nói vài ba câu gì đó với cô nàng rồi chào tạm biệt và bước ra phía thang máy. Vậy là hàng xóm mới của Vy là cô nàng xinh xắn kia.
Lần này trong thang máy chỉ có Vy và tên đội mũ. Hắn không cúi mặt mà luôn nhìn thẳng. Rốt cuộc thì Vy vẫn chưa nhìn được chính diện khuôn mặt, vẫn chỉ là phía nghiêng bên trái, nhìn kỹ thì thấy rất trắng, hắn có một làn da gọi là trắng không tì vết đến mức Vy cũng phát ghen. Mùi nước hoa vẫn khiến Vy thích thú. Xuống đến tầng để xe, Vy bước về phía chiếc Mercedes màu đỏ sang trọng của mình, vừa mở cửa xe để lấy túi đồ thì vèo, một chiếc xe máy cũng màu đỏ phóng qua, xe số, dòng phổ thông nhưng mùi nước hoa và chiếc khuyên bên trái khiến Vy nhận ra chính là hắn – tên đội mũ. Phía cửa hầm có ánh nắng, tóc hắn màu nâu.
CHƯƠNG 2
Vy chưa có cơ hội nào nói chuyện với hàng xóm mới nên rất tò mò. Thỉnh thoảng mới thấy cô bé đó ra ngoài. Vy tìm cơ hội tiếp xúc để thỏa hiếu kỳ, một phần muốn dò hỏi về tên đội mũ kia.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi hàng xóm mới chuyển đến, hôm nay Vy mới lại có thời gian lên tầng 25 ngắm nhìn thành phố ban đêm. Chợt nhận ra cô bé hàng xóm cũng đang đứng lặng lẽ trong không gian ấy. Thầm nhủ cơ hội đây rồi, Vy tiến lại gần:
– Xin chào! Chúng ta ở cùng tầng nhưng chưa có dịp nào nói chuyện.
– Chào bạn. Cô bé nói tiếng miền Nam.
– Bạn không phải người Hà Nội à?
– Không, mình ra ngoài này có chút việc thôi, tuần sau mình về Sài Gòn rồi.
Vy ngạc nhiên hết sức, vậy thì rốt cuộc chủ căn hộ kia là ai nếu không phải cô bé này.
– Vậy bạn không phải là chủ nhà đó hả?
– Không, đó là của bạn mình. Cậu ấy đi vắng nên cho mình ở nhà cũng là trông giúp luôn. Cô bé khẽ mỉm cười.
Hừ, vậy là một trong những tên hôm trước chuyển đồ đến rồi. Vy lục lại trí nhớ ấn tượng của một tuần trước.
– Bạn cũng biết cậu ấy đấy. Cô bé khẽ cười tinh nghịch.
– Hôm tụi mình gặp nhau trong thang máy đó.
Vy nhớ ra rồi, thì ra chủ nhà là tên đội mũ đó. Vốn định hỏi về tên đó, cơ hội đến Vy liền chớp lấy.
– Cậu đội mũ đó hả. Mũ che kín nên không thấy mặt. Vy giả vờ.
– Bữa đó, cậu ấy bị mèo cào nên hơi rách da mặt, sợ mọi người thấy nên phải đội mũ để che. Cậu ấy sợ bị “xấu” trong mắt mọi người. Cô bé cười âu yếm khi nhắc đến tật của tên đội mũ.
Đến lúc này đã khẳng định được tên đội mũ chính là hàng xóm mới của mình, Vy muốn tìm hiểu trước xem hắn là người như thế nào còn biết đường chuẩn bị.
– Vậy là từ tuần sau tớ sẽ phải gặp mặt tên đó hàng ngày rồi. Vy nhăn nhó.
– Cậu ấy không đáng sợ vậy đâu. Cô bé biện minh ngay.
– Nếu tiếp xúc lâu sẽ thấy cậu ấy dễ gần và tốt bụng lắm.
– Là sao? Vy vờ ngây ngô.
– Cậu ấy luôn giúp đỡ bạn bè hết mức có thể, đôi khi còn bị người khác lợi dụng. Mình ra ngoài này, tính nhờ cậu ấy thuê giúp khách sạn vậy mà cho mình mượn nguyên căn nhà, đợt này cậu ấy đi Thái nên nhờ mình trông luôn.
Vy nghĩ “đi Thái, vậy rốt cuộc hắn làm nghề gì nhỉ?”
– Vậy cậu ta làm nghề gì?
– À, cậu ấy làm rất nhiều nghề. Có thể gọi cậu ấy là nhà báo, hướng dẫn viên du lịch, hay thậm chí nghệ sĩ. Cậu ấy đang làm full time cho một công ty du lịch, đợt này tranh thủ dẫn mấy đoàn đi Thái kiếm thêm, ngoài ra cậu ấy còn viết bài cho một tạp chí bất động sản, kiến trúc sư tương lai đấy.
– Chà. Vy hơi ngạc nhiên.
– Sương xuống rồi, tụi mình xuống đi. Ở trên này dễ bị cảm lạnh lắm, Alex nói vậy.
– Alex là ai ?
– Là hàng xóm của bạn đó.
– Tên đó là người nước ngoài à ?
– Không, Việt 100% nhưng đấy là cái tên mà cậu ấy thích mọi người gọi.
– Vậy tên thật của hắn là gì ?
– Mình không biết. Cô bé úp mở.
– Cậu ấy nói, khi lên tầng này ngắm thành phố về đêm đẹp lắm nên hôm nay mình mới lên đây.
– Hắn cũng có sở thích giống mình. Mà hắn đến đây lúc nào mà biết nhỉ ??
Hai người xuống tầng dưới, Vy rất muốn vào xem căn hộ của hắn nhưng không biết mở lời thế nào. Còn cô bé thì hồn nhiên đi về cuối hành lang và cánh cửa khép lại, Vy đứng đó trân trân nhìn cánh cửa.
CHƯƠNG 3
Lại mấy ngày nữa trôi qua Vy không được gặp cô bé miền Nam để hỏi thêm tin tức của tên đội mũ Alex. Mai đã thứ sáu rồi, cuối tuần cô bé không ở đây nữa, có muốn dò la cũng chịu. Tối thứ năm đó, Vy mạnh dạn gõ cửa căn hộ cuối hành lang. Cô bé mở cửa :
– Chào bạn ! Có chuyện gì không ?
– À, mình mua cho bạn mấy hộp ô mai. Lý do của Vy mới hợp lý làm sao.
– Ô ! Cảm ơn bạn, mình cũng đang định đi mua một ít về làm quà. Hết bao nhiêu để mình gửi ?
– Coi như mình tặng bạn nhe, hàng xóm 2 tuần của mình.
– Bạn thật tốt. Mặc dù không phải nhà của mình nhưng nếu không ngại mời bạn vào. Cô bé dè dặt.
– Đúng mục đích của Vy rồi còn gì nữa. Sẵn sàng thôi !
Căn hộ rất gọn gàng, bài trí đơn giản nhưng rất đẹp. Góc phòng có một cây piano và trên tường treo một chiếc guitar.
– Của cậu ấy hết đấy. Cô bé mỉm cười.
– Uh uh ! Vy ậm ừ thầm nghĩ ‘Chà, trông thế mà cũng có tâm hồn nghệ sĩ gớm’.
Căn hộ có nội thất hiện đại, theo phong cách Mỹ. Từ phòng khách đến bếp, quầy bar đều thể hiện sự tinh tế của chủ nhà. Hết bị hút hồn bởi hai loại nhạc cụ giờ đến một bức tranh vẽ treo trên tường.
– Cậu ấy vẽ đấy ! Chép tranh thì đúng hơn. Cô bé tiếp tục giới thiệu.
– Cậu ấy nói không có năng khiếu vẽ tranh nhưng chép tranh thì số một.
Bức tranh vẽ cảnh bình minh trên núi bằng màu nước. Rất đẹp nhưng có phần u sầu vì không thấy sự sống của con người mà chỉ toàn phong cảnh. Tiếp tục tham quan phòng khách, Vy dừng lại ở chiếc bàn có bày mấy khung ảnh. Một cậu bé da trắng nở nụ cười rất tươi và hồn nhiên sau lưng là khung trời núi hùng vĩ. Bên cạnh là một khung ảnh khác, có vẻ là một gia đình. Hai anh em trai và ba mẹ.
– Đây là Alex và gia đình cậu ấy. Cô bé chỉ tay vào tấm ảnh.
Nụ cười rất hồn nhiên, tên đội mũ đẹp đến độ hoàn hảo.
– Sao cậu ta không ở cùng gia đình ?
– Đó là một câu chuyện dài. Cô bé hơi buồn.
– Có thể kể cho mình nghe được không ? Dù sao thì cũng nên biết chút ít về hàng xóm của mình chứ ? Vy gợi ý.
– Cậu ấy là trẻ mồ côi, được gia đình tốt bụng đó đem về nuôi. Trước đây, khi chưa biết sự thật, cậu ấy là một tay chơi có tiếng. Cho đến khi… cậu ấy thay đổi hoàn toàn, xin ra ở riêng và tự kiếm sống nuôi bản thân. Phần vì thấy có lỗi, phần vì mang ơn họ nên cậu ấy mới quyết tâm làm lại. Khi kể về họ, đặc biệt là ba, mẹ và anh trai cậu ấy rất tự hào và thầm hứa sẽ trở thành niềm tự hào của họ.
– Chà, tay chơi hèn gì nhìn quần áo vẫn còn đậm chất công tử nhà giàu lắm !
– Hai người là bạn hả ? Vy cà lăm.
– Cậu này, đừng nghĩ lung tung. Tụi mình chỉ là bạn thôi. Cậu ấy có người yêu rồi nhưng đáng tiếc tình đầu lại là tình cuối. Cô bé thở dài.
– Căn hộ này là công sức đi làm cật lực một năm của cậu ấy đấy. Cậu ấy nói trước đây họ định tầng này và tầng trên xây penhouse nhưng vì lý do gì đó mà được sửa thành hai căn hộ. Cậu ấy không thích sự nhiều chuyện của hàng xóm nên khi biết tầng này có một cô bé ít khi thấy mặt thì cậu ấy đã quyết định thuê. Cô bé tiếp tục kể.
– Penhouse là gì ?
– À, là căn hộ cao cấp ở mức thượng hạng, hơn cả biệt thự. Đó là thuật ngữ chuyên môn của hội kiến trúc xây dựng.
Vy đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Khuôn mặt của tên đội mũ cứ ám ảnh nhất là nụ cười của hắn, rồi đến thân phận đặc biệt và năng lực cá nhân. Vy thấy cô bé ngái ngủ nên chào ra về.
– Mai Alex về đó. Cậu ấy sẽ đưa mình ra sân bay chuyến tối. Nếu rảnh cậu đi tiễn mình nhe. Rất vui được nói chuyện với cậu.
– Uh ! Mình sẽ cố gắng. Vy đáp lại.
Trờ về căn hộ của mình, Vy vừa muốn mai đi tiễn cô bé mới quen vừa muốn tiếp xúc gần hơn với tên đội mũ nhưng cũng ngại khi mới quen mà tỏ ra quá thân thiết. Rồi hình ảnh của tên đội mũ và bức ảnh gia đình lại lướt qua, Vy thiếp đi lúc nào không hay.
anhyeuemnhieulam,em có cảm nhận đc không em ?