Hàng Xóm

CHƯƠNG 28
– Lần đầu tiên đến đây, cậu nhớ không? Giang là bạn gái của tôi, là em gái của Linh mà Linh là bạn thân của Vy, còn Vy là…
– Đủ rồi đấy.
– Hai người cãi nhau à?
– Không.
– Sao lại chia tay? Cô ấy đòi chia tay à?
– Không.
– Hai người đẹp đôi mà, đâu thấy cãi nhau gì sao giờ lại như này?
– Cậu biết gì mà nói.
– Ồ, con gái không giữ được bí mật đâu. Tôi biết khá nhiều về chuyện của hai người đó. Vy thì quá hạnh phúc khi có người yêu như cậu, Linh không khỏi ghen tị và tò mò nên câu chuyện của họ luôn là cậu. Hai chị em gái thì lại càng thân nhau và Giang kể cho tôi nghe chuyện của cậu và Vy. À, Linh cũng thích cậu đấy.
– Hay đấy. Alex cười khẩy.
– Ghen tuông, giận dỗi. Bỏ qua đi, hai người đang và sẽ rất hạnh phúc.
Có tiếng điện thoại, là Giang.
– Cậu ngừng làm mô hình được không, tôi phải dùng phòng.
– Ừ
– Anh nghe đây. Ralf trả lời điện thoại.
– Hôm nay nhiều khách không?
– Có, đông hơn bình thường và có một vị khách đặc biệt.
– Ai vậy? Hotgirl hả? Anh lại ham hố đúng không?
– Không, em lại nghi oan rồi. Anh dỗi đấy.
– Vậy ai? Anh mau nói đi.
– Alex. Alex đang ở đây.
– Anh người yêu đẹp trai của chị Vy á?
– Em đừng có hét lên như vậy.
– Họ có chuyện gì đó, Alex có vẻ như bỏ đi, em thử hỏi chị xem.
– Em biết rồi. Anh đi ngủ đi, hôm nay chắc mệt hả?
– Không mệt. Em gọi là hết mệt.
– Thôi đi, nịnh. Lên giường nằm nhắn tin với em đi.
Ralf đóng cửa, tắt đèn và tiếp tục câu chuyện tình yêu của mình.
Alex bước xuống cầu thang, chui vào căn phòng dưới chân cầu thang. Alex xem đi xem lại đoạn video đó.

– Chị Linh, hôm nay ở nhà hay đi đâu?
– Chưa đi đâu, sao em hỏi vậy?
– Chị Vy với anh người yêu dạo này thế nào?
– Hả? Hôm nay tự nhiên hóng chuyện vậy cưng?
– Chị không rõ, mấy hôm rồi không thấy gọi điện buôn bán gì. Hay để chị gọi Vy rồi mấy chị em đi ăn gì nhé.

– Rảnh không, đi ăn với chị em tôi?
– Không.
– Sao vậy? Có chuyện gì à?
– Alex bỏ đi rồi.
– Đang ở đâu đấy, tôi qua?
– Ở nhà. Tiếng Vy khóc nấc trong điện thoại.

– Có chuyện rồi, chị phải đến nhà Vy đây, em có đi cùng không?

– Chị bình tĩnh nghe em nói đã. Giang từ tốn.
– Alex đang ở chỗ Ralf.
– Em nói gì? Linh sửng sốt.
– Hai người đấy chắc có chuyện gì rồi. Chị không nghĩ đây là cơ hội của mình sao?
– Thôi chị phải đi đã, nói chuyện với em sau.

Trên đường đến nhà Vy, đầu óc Linh cũng loạn không kém. “Mình cũng thích Alex, nhưng không phải kẻ thừa nước đục thả câu. Nhưng cơ hội không đến lần hai… Vy sẽ thế nào?”
Vy ôm chầm lấy Linh, khóc nức nở. Vy đưa bức thư Alex viết cho Linh đọc. Linh cố gắng an ủi, và hứa sẽ giúp tìm Alex. Chờ Vy thiếp đi, Linh bần thần. Alex không phải mục tiêu dễ dàng nhưng mình phải tận dụng cơ hội này.
CHƯƠNG 29
Linh về nhà, Giang vẫn còn ở nhà.
– Chị thấy em nói đúng chứ?
– uh.
– Em biết chị thấy có lỗi với chị Vy nhưng đâu phải lỗi của chị, Alex đã bỏ đi và đây là cạnh tranh công bằng, không phải tranh cướp hay giành giật. Chị hãy đến gặp Alex đi. Ralf nói Alex sẽ không ở lâu đâu, chưa biết lúc nào sẽ chuyển đi.
Linh vẫn còn phân vân nhưng Giang nói cũng không sai. Hai người bây giờ không còn bên nhau nữa nên Vy không thể trách Linh cướp người yêu được.

Alex đang mở một thùng giấy, trong thùng là rất nhiều truyện. Alex định tặng cho Bình Lặng.
– Woah! Anh có trọn bộ tác phẩm văn học cổ điển chọn lọc à? Hạnh bẽn lẽn.
– Em thích đọc không? Alex mỉm cười.
– Có ạ. Mắt cô bé long lanh.
– Tặng em này. Alex không ngần ngại đưa cả chồng hơn hai chục quyển cho Hạnh.
– Anh mua từ hồi cấp hai, mặc dù đây chỉ là bản tóm tắt nhưng đọc cũng hay. Sau này nếu thích có thể đọc thêm bản đầy đủ, dày gấp 10 lần thế này. Anh cũng có vài quyển ở đây, nếu em thích…
– Em cảm ơn anh.
– Thu hoạch lớn quá nhỉ? Ralf chen ngang.
– Tôi tưởng thùng truyện này tặng tôi?
– Không phải tặng cậu mà tặng Bình Lặng. Và tôi có một đề nghị, toàn bộ số truyện này phải do Hạnh quản lý.
– Em chăm sóc toàn bộ đám này được chứ? Alex quay sang Hạnh.
– Dạ được, anh yên tâm, không nhàu nát, quăn mép, mất góc, sờn gáy dù chỉ một quyển.
– Trừ bộ kia là toàn quyền sở hữu của em, còn số này anh gửi gắm cả cho em. Alex chỉ tay vào thùng truyện.

– Mọi người có chuyện gì vui vậy? Linh đứng trước thềm.
– Giang không đến cùng chị à? Ralf lên tiếng đầu tiên.
Alex hơi bất ngờ không nói gì, còn Hạnh khẽ thu dọn rồi ôm chồng truyện quý báu vừa được tặng về.
– Chị muốn nói chuyện riêng với Alex.
Ralf lên cầu thang để lại căn phòng với hai người.
– Thông tin nhanh quá nhỉ. Alex giọng khinh khỉnh.
– Tại sao cậu lại bỏ đi? Cậu có biết Vy đang rất đau khổ không?
– Cậu chẳng biết gì cả.
– Tớ không biết nhưng nhìn Vy như vậy, không ai không đau xót cả.
– Rồi sẽ có người khác thôi.
– Tại sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy?
Alex im lặng.
– Cậu có yêu Vy không?
Alex vẫn chỉ im lặng. Tai Alex ù đi, không còn nghe rõ những gì Linh nói.
– Linh muốn gì?
– Muốn biết sự thật.
– Sự thật?
– Phải.
– Chẳng có gì để nói.
– Tớ muốn biết cậu còn yêu Vy không? Liệu tớ có cơ hội nào không?
Alex hơi nhăn trán.
– Alex, tớ cũng yêu cậu. Linh tiến đến ôm Alex và hôn lên môi.
Tình huống này không lường trước được, quá nguy hiểm.
– Linh. Linh, nghe tớ nói. Alex khẽ đẩy Linh ra nhưng Linh nhất quyết không chịu buông tay khỏi cổ Alex.
Sao khỏe thế, không gỡ nổi ra. Alex cố gắng tách môi khỏi Linh, lại một lần nữa đối mặt đối mắt với một người.
– Nghe này, tớ không thể yêu ai được nữa cả. Tớ chẳng tốt đẹp gì, yêu tớ chỉ có đau khổ mà thôi. Hãy nhìn Vy!
– Không, tớ sẽ đi theo cậu dù cậu có thích chơi trò trốn tìm.
– Vấn đề không phải là chạy trốn.
– Tớ biết, cậu mặc cảm vì gia cảnh của mình, nhưng tớ không giống Vy, ba mẹ tớ không phản đối chuyện của tớ, và nhà tớ cũng không giàu sang như nhà Vy. Chúng ta hoàn toàn có thể đến với nhau.
– Tỷ lệ nam đang nhiều hơn nữ, tại sao cứ đâm đầu vào tớ. Tớ thực sự không có tình cảm, thứ gọi là tình yêu hay rung động với Linh. Hãy hiểu điều đó.
– Em yêu anh, em muốn cưới anh, muốn sinh cho anh những đứa con đáng yêu.
– Không thể, điều này lại càng không thể.
– Tớ không phải là một thằng đàn ông đích thực. Không thể mang lại hạnh phúc gia đình cho bất kỳ ai.
Alex cay đắng.
– Y học rất phát triển, những chuyện đó không phải là vấn đề.
– Không, tớ không thể đến với Linh. Tớ không yêu Linh.
– Hãy cho tớ một cơ hội, được ở bên cậu. Linh nài nỉ.
– Linh đi về đi.
– Tại sao? Tại sao yêu Vy được mà không yêu Linh được? Linh sẵn sàng trao mọi thứ cho Alex. Vừa nói Linh vừa tự cởi cúc áo của mình.
– Dừng lại. Alex chộp tay Linh
– Em không quan tâm giữa hai người đã có chuyện gì. Anh cũng không cần yêu em. Chỉ cần được ở bên anh là em hạnh phúc rồi. Đừng rời bỏ em. Em hứa sẽ không nói cho Vy biết anh đang ở đâu.
– Linh cứ về đi, chuyện này cần phải suy nghĩ. Alex gạt nước mắt trên má, khóe mắt Linh
– Tức là đồng ý rồi nhé.

Lần đầu tiên trong đời, Alex bị tấn công dữ dội đến thế. Trời ơi, cái gì mà sinh con. Nghe mà bủn rủn cả người. Mới có hơn hai mươi tuổi, vừa mới thoát khỏi gia đình đã lại có gia đình nữa… Quái quỷ, phải tự soi mình lại trong gương xem thế nào.
Nghe được toàn bộ câu chuyện, Ralf bước xuống cầu thang:
– Tôi không có ý định nghe lén nhưng âm lượng của hai người hơi to, mà phòng này lại không có cách âm nên…
– UH.
– Có muốn uống gì không?
Ralf ra đằng trước treo biển đóng cửa rồi chui lên phòng đem chai rượu xuống.
– Remy Martin nhe, còn đúng chai này.
– Bây giờ tính sao? Ralf bắt đầu.
– Không biết. Chắc mai dọn đi.
– Tôi không thích xen vào chuyện của người khác, tôi cũng nghĩ cậu nên đi.
– Cảm ơn.
Mỗi câu hỏi, mỗi câu trả lời, mỗi ly rượu nốc cạn. Hết chai Remy nhưng Alex như tỉnh hẳn ra.
Mới giữa buổi chiều, Alex dừng uống. Bắt đầu tìm nhà cho thuê, Ralf cũng phụ tìm địa chỉ và gọi điện thoại theo số liên hệ.
Alex có vẻ đã tìm được, đứng lên định đi xem thì Ralf cũng đứng lên định đi cùng.
– Cậu ở nhà, mở cửa quán đi. Tôi tự đi được.
Alex theo người dẫn đi xem nhà rẽ vào ngõ nhỏ, khu nhà trọ cho sinh viên, mỗi phòng chỉ hơn mười mét vuông, và một cái gác xép nhỏ. Công trình phụ và chỗ nấu nướng ở góc phòng, phần còn lại kê được một chiếc bàn làm việc và để được cái xe máy, chỗ ngủ trên gác xép. Vậy là tạm ổn, giá cũng ổn, 1tr2/tháng chưa gồm điện, nước.
– Đồng ý, tôi muốn dọn đến luôn tối nay.
– Không vấn đề gì. Cậu ký hợp đồng và đặt cọc trước 1 tháng tiền thuê.
Alex nhớ hồi thuê căn hộ tầng 24, tìm kiếm cẩn thận, chọn đồ đạc, tu sửa. Giờ thì chẳng còn gì, căn hộ cao cấp với khu trọ sinh viên.
Quán bắt đầu có khách, mới 7h tối đã thấy Alex về.
– Tôi dọn đi luôn đây.
– Hả? Tìm được rồi à?
– Uh.
Alex vào gầm cầu thang chuyển đồ ra ngoài, mấy cái thùng giấy, mấy túi đồ.
– Có cần giúp gì không?
– Không. Đi nhe. Cảm ơn.
Ralf hơi ngạc nhiên trước sự ra đi chóng vánh của Alex, còn chưa kịp hỏi địa chỉ ở đâu thì cái bóng đã khuất sau cửa.
CHƯƠNG 30
Cả khu nhà trọ đang xôn xao về nhân vật mới đến. Khu nhà trọ gồm 5 phòng dãy dọc và 5 phòng dãy ngang, tất cả đều quay ra sân chung. Phòng của Alex ở dãy dọc, phòng thứ 4.
– Ở đây, 10h đóng cổng. Cháu cố gắng về sớm. Tiếng cô chủ nhắc nhở.
– Vâng, cảm ơn cô. Alex khẽ gật đầu.
– Mày, sinh viên à? Trường gì được nhỉ?
– Trông hơi ẻo lả, có khi học nhạc.
– Mai, bọn tao cử mày sang làm quen và điều tra lý lịch bạn mới đến.
Alex vờ không nghe thấy tiếng xì xào của mấy cô nàng đó. Cho xe vào trong phòng, cài chốt và dọn dẹp qua. Leo lên gác xép, trải chiếu và chăn gối, quay xuống tắm qua rồi lại leo lên ngủ. Làm một giấc đã.
Điện thoại rung liên tục nhưng Alex đã chìm sâu vào giấc ngủ. Là của Linh.
Linh đến Bình Lặng và gặp Ralf…
6h30, tiếng chuông báo thức của điện thoại kêu ầm ĩ, Alex lồm cồm bò dậy trèo xuống tìm điện thoại. Hơn 50 cuộc gọi nhỡ, mấy chục tin nhắn.
Đánh răng, rửa mặt cho tỉnh táo, Alex mở cửa định dắt xe ra thì thấy một người đang lúi húi trước cửa.
– Xin lỗi em, tự nhiên xe bị hỏng. Em cần ra à, để chị dắt lùi lại.
– Trông chị có vẻ đang vội, xe bị sao vậy chị?
– Chị cũng không biết. Em mới đến à?
– Vâng.
– Em học trường nào?
– Em học năm cuối.
– Vậy thì kém chị 2 tuổi. Chị là giáo viên tiếng anh.
– Mấy giờ chị phải dạy?
– 8h.
– Chắc chị phải đi xe ôm rồi, còn xe nếu chị tin tưởng để em đem đi sửa cho.
– Uh, cái xe này của chị chắc không đến mức bị em lấy mất đâu nhỉ. Em đem sửa giúp chị nhé. Có tiền chưa? Chị ranh mãnh.
– Em có, chị cứ đi đi không muộn, về trả công em là được.
– Uh, cảm ơn em. Chị đi nhé. Bye.
Alex khóa cửa phòng và dắt chiếc xe của chị ra cổng, không tránh khỏi ánh mắt soi mói của mấy cô nương kia.
– Bạn gì ơi, xe của tớ cũng bị hỏng, bạn đem đi sửa luôn được không?
– Chắc bạn không vội đâu nhỉ, mình sửa xong xe cho chị ấy, rồi sẽ xem cho bạn, nếu bạn đợi được. Alex bình thản.
Nói rồi dắt xe của chị đi thẳng. Khuất mắt mấy nàng đanh đá, Alex ấn thử nút đề, không được, nhòm vạch xăng, kịch vạch đỏ. Có khi hết xăng, mấy chị em đi chẳng bao giờ để ý cả. Dắt ra cây xăng, đổ đầy. Ấn thử nút đề lần nữa vẫn không được. Có khi do ăc quy rồi. Trời bắt đầu nắng, những giọt mồ hôi ròng ròng trên cổ, trên trán.Vừa dắt vừa hỏi mọi người hàng sửa xe.
– Xe bị sao đây?
– Không đề được, chắc là ăc quy hết điện. Anh sạc lại cho em. Alex vẫn từ tốn.
Có em bé bán báo dạo đi qua, Alex gọi lại mua một tờ rao vặt. Lật được vài trang
– Em ơi, ăc quy có khi hỏng rồi, phải thay.
– Thay mới bao tiền anh?
– 500k
– Nhiều thế, em không đủ tiền, xe này em mượn của chị đi mua mấy thứ.
– Để anh thử lại xem.
Anh thợ lại lúi húi.
– Em ơi, được rồi.
– Cảm ơn anh. Hết bao tiền nhỉ?
– 30k.
Alex đi một đoạn kiếm hàng rửa xe rồi đem ra cửa hàng của hãng honda, con lead này của chị chắc đi cả năm không rửa lấy một lần, lấy đâu ra bảo dưỡng.
– Bảo dưỡng toàn bộ nhé. Alex nói với anh thợ bảo dưỡng.
Trong lúc ngồi đợi, đọc tờ rao vặt vừa mua lúc nãy và tô vàng những dòng tuyển dụng.
Hơn 2 giờ đồng hồ sau, 350k cho phí bảo dưỡng toàn bộ, chiếc xe đi khác hẳn.
Chị vẫn chưa về, gần 12h rồi. Alex dựng xe của chị ngay trước cửa phòng mình rồi đi vào.
Đóng một chiếc đinh lên tường trái rồi treo bức tranh phong cảnh lên.
– Xe của chị ngon lành rồi hả? Chị ngó vào
– Vâng.
– Thế nó bị làm sao?
– Dơ bẩn, ăc quy hết điện, có nhiều vấn đề. Em đem ra hãng bảo dưỡng toàn bộ rồi.
– Tổng thiệt hại cưng?
– 30k sạc ăc quy để lết ra hãng, 20k rửa xe, 350k bảo dưỡng toàn bộ. 400k tổng thiệt hại.
– Chị mở ví đưa tờ 500k. Không trả lại nhé.
– Em xin.
– Tranh vẽ à? Em mua ở đâu đẹp thế.
– Em vẽ… À, không chép.
– Chị cũng thích bình minh. Nhưng chị thích ngắm bình minh trên biển.
– Em chưa ăn gì đúng không? Khóa cửa vào, chị mời đi ăn.
– Chị đợi em thay đồ đã nhé.
– Uh uh.
Gần 1h, hai chị em vào KFC.
– Em ăn gì?
– Em ăn hamburger.
– Em ơi, cho chị hai hamburger, 2 pepsi cỡ lớn, 2 khoai tây cỡ vừa. Chị nói với nhân viên phục vụ.
Alex lấy tiền ra trả, chị gạt tay không cho.
– Chị đã nói mời rồi, muốn chị giận không? Chị khẽ lườm.
Alex bê khay ra bàn, chị chọn bàn quay ra đường, ghế cao.
– Quên mất, em tên là gì nhỉ? Chị là Vân.
– Chị cứ gọi em là Alex.
– Biệt danh à?
– Cứ cho là vậy đi.
– Chào em Alex, chị là Vân, ở phòng cuối cùng của dãy, lớn hơn em hai tuổi, rất vui được làm quen với em. Chị chìa tay ra bắt.
Alex nhoẻn cười, bắt lại tay chị.
– Uầy, tay em ấm thế.
– Nhà em ở đâu?
– Em… ở đây.
Dắt xe vào phòng cho chị. Alex nhìn quanh phòng chị.
– Sao?
– Không.
– Muốn hỏi gì à?
– Không, em về đây.
CHƯƠNG 31
Bây giờ bạn có thể xem được nội dung ẩn
Alex về phòng và giở tờ báo vừa mua, tay cầm bút gạch vào những mục tuyển dụng. Căn phòng này trước của một chị sinh viên năm cuối, giờ học xong ra trường nên khi dọn đi vẫn để lại một chiếc bàn kê ngay sát cửa sổ, hai giá sách treo tường đủ cho Alex bày một lọ hoa giấy và mấy cuốn truyện. Khá hài lòng với danh sách vừa xong, để thứ mai gọi thử xem. Alex dắt xe ra, khóa cửa và đi ra ngoài.
– Em này không biết có ngủ trưa không nhỉ?
– Tên thật của em ý là gì nhỉ?
Vân băn khoăn và cũng tò mò như mấy em sinh viên cùng khu.
Vân không phải người Hà Nội, chị lên đây học đại học và cố gắng đi làm kiểm tiền gửi về quê nuôi mẹ và bà ngoại. Bố mất sớm lại bị gia đình bên nội ghét bỏ nên mẹ chị đưa về bên ngoại, mẹ chị bệnh khớp nên không làm được việc nặng nhọc, bà ngoại đã già cũng hay ốm. Từ ngày vào đại học chị cố gắng đi làm thêm tự lo học phí và sinh hoạt, và tiết kiệm gửi về đỡ đần mẹ. Giờ chị quyết tâm ở lại thành phố này tìm cơ hội để mẹ và bà có cuộc sống tốt hơn, không phải lo miếng cơm manh áo.
Vân sửa soạn chuẩn bị cho ca dạy buổi chiều và tối, dắt xe ra đi qua phòng Alex thấy khóa ngoài. Em ý lại đi đâu rồi?
Alex vào hỏi thử một số nơi treo biển tuyển nhân viên, bán hàng, phục vụ quán bar – cafe, quán ăn. 4h30 chiều, vẫn lặng lẽ đi tiếp, chợt Alex nhìn thấy một chị đi xe máy phía trước tay lái loạng quạng rồi chiếc xe đổ và chị ngã theo. Dừng xe, gạt chống, rút chìa khóa và đến giúp chị dựng xe, xếp giấy tờ vào mấy thùng giấy vừa bị văng ra.
– Chị không sao chứ ạ?
– Ôi! May quá! Cảm ơn em.
Alex lặng lẽ chằng dây lại mấy cái hộp cho chắc chắn thì nghe thấy chị lẩm bẩm:
– Tự nhiên nghỉ làm mình phải ôm một đống việc không đâu thế này.
– Bên chị có ai mới nghỉ làm ạ? Alex từ tốn
– Uh, chị văn thư bên chị đột nhiên xin nghỉ nên việc giấy tờ của mọi người cứ loạn cả lên, ai cũng phải tự làm.
– Em là sinh viên năm cuối, sắp tốt nghiệp, em từng làm cộng tác viên cho báo điện tử và làm tour guide, em nghĩ mình có thể làm được công việc này, chị có thể giới thiệu cho em được không?
– Em chưa có bằng à? Chị bắt đầu nhìn kỹ Alex hơn.
– Em còn một kỳ thực tập nữa thôi chị ạ.
Không biết do chị cảm thấy mang ơn hay khuôn mặt Alex dễ lấy cảm tình của người khác mà chị gật đầu và nói Alex đi theo chị. Ngay lập tức, Alex bê 2 chiếc thùng chưa chằng dây sang xe của mình. Nét mặt chị thể hiện rõ sự hài lòng. “Em này cũng có vẻ nhanh nhẹn, mặt mũi cũng hiền lành, mong là làm được”.
Alex theo chị xuống hầm gửi xe, là người hay quan sát Alex nhận thấy chiếc xe đẩy bỏ trống và giúp chị đặt nốt chiếc hộp lên xe đẩy để chị thảnh thơi xách túi laptop. Alex đẩy xe theo chị vào thang máy. Cửa thang máy mở ra, vẫn đẩy xe theo sau chị và thấy mọi người đều chào chị.
– Nhân viên mới à chị Lan?
Chị khẽ gật đầu.
Alex theo chị vào một phòng mà chỉ kịp nhìn biển trên cánh cửa là giám đốc.
– Chào mừng em đến với tập đoàn A&G, tư vấn thiết kế và xây dựng các tòa nhà, khu resort, khách sạn và khu giải trí.
– Chị là Lan, giám đốc điều hành. Chị rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của em, ở đây không thể thiếu nhân viên văn thư dù chỉ là một ngày nên em có thể bắt đầu công việc ngay bây giờ được không?
– Dạ được ạ. Alex bình tĩnh đáp.
– Thời gian làm việc, sáng từ 8h đến 12h, chiều từ 2h đến 6h, ăn trưa ở tầng 15, lương của em sẽ là 4 triệu đồng một tháng đã bao gồm ăn trưa. Công việc của em là photo, scan công văn, giấy tờ, các bản vẽ, nhận thư và chuyển thư cho mọi người. Em thành thạo word, excel chứ?
– Dạ, em biết.
– Mà em học khoa gì và trường nào nhỉ?
– Dạ, em học tài chính – kế toán của Học Viện Tài Chính.
– Em tên là gì, mai mang hồ sơ đến cho chị nhé.
– Em tên là Phạm Minh Nhật, em không có hồ sơ.
– Sao vậy? Hồi nãy em kể đã đi làm khá nhiều rồi cơ mà.
– Em lớn lên trong trại trẻ mồ côi, hồ sơ cũng không có gì. Các nơi trước đây em làm, em đều xin nợ hồ sơ và khi nào có việc thì đi làm. Chị có thể cho em nợ hồ sơ đến khi lấy được bằng tốt nghiệp không ạ?
– Nhưng không có hồ sơ, em sẽ không được hưởng các quyền lợi bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế,…
– Không sao chị ạ.
– Giờ em đi theo chị.
Alex theo chị đi một đoạn hành lang rồi rẽ vào một căn phòng lớn có hàng chục người trong đó.
– Đây là nhân viên mới của bộ phận thiết kế. Bạn này tên là Phạm Minh Nhật, từ này sẽ phụ trách việc đưa các loại giấy tờ, bản vẽ, photo, scan và làm văn bản cho chúng ta. Em Nhật là sinh viên năm cuối của Học Viện Tài Chính.
– Tất cả mọi người ở đây đều có tên Tiếng Anh, em hãy chọn cho mình một tên. Vì mọi người sử dụng hai ngôn ngữ và Tiếng Anh là chính.
– Các anh chị cứ gọi em là Alex.
– Giờ em theo chị xuống nhân sự làm thẻ và đăng ký dấu vân tay.

– Ngày mai, em mang 3 ảnh 4×6 và chứng minh thư đến nhé. Hai cho phòng nhân sự, 1 lưu, 1 làm thẻ. Một mang sang phòng kế toán để mở tài khoản nhé, sẽ trả lương qua thẻ.
– Bộ phận thiết kế gồm 2 tầng 13 và 14, em sẽ phụ trách hai tầng này vì mỗi bộ phần đều có một nhân viên văn thư. Giờ chị dẫn em đi gặp phụ trách kỹ thuật sẽ hướng dẫn em sử dụng máy photocopy, scan và máy in bản vẽ.
Alex tiếp thu khá nhanh hướng dẫn. Rồi chị dẫn Alex xuống tầng 13 chào mọi người rồi quay lại tầng 14 và chỉ cho Alex chỗ làm việc.
– Bây giờ là 5h30, chị cho em về sớm để chuẩn bị. Sáng mai nhớ đến đúng giờ nhé.
Chị nhét card của chị vào túi áo ngực Alex.