Hàng Xóm

CHƯƠNG 18
Chuyến bay bị hoãn lại gần 2h đồng hồ khiến mọi người uể oải. Chỉ có Vy là không kêu ca, phàn nàn gì. Chàng ngồi ngay cạnh, gì chứ 2h chứ 20h cũng không vấn đề. Mà hôm nay trông Alex với Vy giống đôi đi nghỉ trăng mật theo phong cách xì tin lắm. Chàng thì quần sooc xanh tím than, áo ba lỗ màu trắng khoác ngoài áo somi cộc tay kẻ sọc bảy màu cầu vồng, chân đi dép tông. Nàng thì áo thun trắng, quần short bò. Alex thầm cảm ơn ông trời vì Vy chưa kịp mua áo đôi chứ không thì…
Một giờ chiều mới đến được Lăng Cô Resort, đã quá giờ ăn trưa nên mọi người nhận phòng rồi hẹn nhau 3h30 sẽ bắt đầu chụp hình ngoài biển.
Chủ động đặt phòng từ trước nên đương nhiên phòng đôi của Vy và Alex thay vì hai chiếc giường đơn như các phòng khác mà là một chiếc giường đôi dành cho couple.
Alex lăn luôn ra giường, không thèm dỡ đồ. Vy càu nhàu:
– Dậy giúp em dỡ đồ đi.
Alex không trả lời. Thấy vậy Vy nhảy uỳnh lên giường đè lên người Alex, cùi chỏ chĩa thẳng vào mặt:
– Anh có dậy không thì bảo?
Hơn bốn mươi cân thịt đè lên chứ có ít ỏi gì, Alex đành phải mở mắt nhăn nhó:
– Trên máy bay, em ngủ rồi còn gì?
– Ai bảo anh không ngủ chứ?
– Tại có người dựa vào, mỏi hết cả người mà không dám nhúc nhích thì ngủ làm sao được.
– Anh thích chết hả? Vy đè nguyên cánh tay vào cổ Alex.
Không nhường không được, Alex ôm eo Vy đầu hàng
– Đầu hàng rồi, xuống đi, đè người ta bẹp đến nơi rồi.
Vy nhích ra khỏi người Alex quay mặt vào nhìn Alex thầm nghĩ ” Cái mặt đáng yêu thế cơ chứ, sao mà da trắng lại còn mịn thế kia, chỉ muốn cắn thôi”.
3h chiều, Vy lôi bằng được Alex ra biển. Cái đồ gì mà đợi hết nắng mới ra chỉ vì sợ đen.
Vy đã thay bikini, chỉ quấn ngoài một chiếc khăn mỏng, đôi chân trần nhảy dựng lên khi chạm ra cát nóng bỏng. Việc Alex đi dép tông sẽ không liên quan nếu như cát không quá nóng. Đương nhiên là Alex phải cõng Vy ra biển rồi. Đúng là, đã bị lôi ra phơi cho đen lại còn phải cõng cái bị thịt nữa chứ. Mà làm gì đến mức ôm chặt thế cơ chứ, cứ áp ngực vào lưng mình. Nghĩ thế chứ cũng thích phết.
Vẫn nguyên bộ từ trước khi lên máy bay chưa thay đi ra biển, Alex mới kiếm thêm chiếc nón lá rộng vành gọi là tránh nắng. Vy mang theo chiếc máy ảnh bỏ túi đòi Alex chụp, rồi nàng quay sang nhờ mọi người chụp cho nàng và Alex. Lại nhảy lên lưng Alex lần nữa, mặt Alex méo xệch. Cái này gọi là được đà lấn tới.
Ekip của Vy đã có mặt, Vy bắt đầu làm việc. Còn Alex kiếm cái ghế dưới ô tránh nắng. Vừa ngả lưng ra ghế, có một em xinh xinh tiến đến:
– Anh dùng gì ạ?
– Hử? Alex hơi ngạc nhiên.
– Ở đây có gì?
– Dạ, cà phê, giải khát, gì cũng có ạ. Cô nàng lễ phép
– Cho một lon coca lạnh đi.
– Dạ, anh đợi chút.
Cái kiểu của Alex thì mười em phải mười hai em muốn ngã vào lòng.
Cô nàng quay lại với khay chỉ một lon coca và một cốc đá.
– Dạ, mời anh.
– Cảm ơn. Alex gật đầu.
Thấy không còn gì đế ở lại bên cạnh anh chàng này, cô nàng luyến tiếc bước đi nhưng chợt quay lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Alex.
Alex không biết gì và cũng không quan tâm lắm.
– Anh không uống, đá sẽ chảy mất.
Alex giật mình mở mắt. Vẫn cô nàng lúc nãy giờ đang ở ngay chiếc ghế bên cạnh, khuôn mặt chỉ cách mặt Alex một gang tay là cùng.
– Đừng gọi như vậy, chắc bạn cũng tầm tuổi tớ thôi. Alex thản nhiên.
– Em học lớp 11.
– Em học lớp 10, chị ạ. Alex nhe nhởn.
Không như nhiều người khác, luôn muốn tỏ ra mình nhiều tuổi và muốn người khác gọi là anh hay chị, Alex luôn muốn mình ít tuổi hơn người lạ.
Mặc dù công việc khá bận nhưng Vy vẫn để mắt đến Alex. Chưa gì đã có gái vây rồi. Anh được lắm.
CHƯƠNG 19
Nhiếp ảnh gia vẫn chưa ưng ý lắm, có lẽ vấn đề là ở người mẫu. Khi nữ chính là Linh thì đương nhiên nam chính không ai khác Linh muốn là Alex. Linh luôn quan sát Vy và Alex từ lúc họ cõng nhau ra biển. Linh ước giá mà người Alex đang cõng không phải là Vy mà là mình.
– Hay Vy ra nhờ Alex đi. Đồ của Alex đẹp mà rất hợp với bộ ảnh. Linh gợi ý.
– Cái đồ mặt lạnh như băng đấy sao chụp nổi bộ ảnh mùa hè vui vẻ được, có mà thành mùa hè ảm đạm thì có. Vy dài giọng.
Nhưng nhân tố mới luôn khiến mọi người hào hứng. Hơn nữa mọi người cũng muốn tiếp xúc với anh chàng đẹp mẽ kia có gì hay ho mà Vy liêu xiêu đến vậy.
Thấy cái mặt Alex nhe nhởn với bé kia là Vy đã muốn nhảy dựng lên rồi. Vui vẻ thế là đủ rồi nhé.
– Xin lỗi em, em trai chị nó không được bình thường lắm.
Alex và cô nàng kia cùng quay lại.
Vy cao tay thật.
Khỏi nói cũng biết, cô nàng đã quan sát Vy và Alex từ lúc cõng nhau trên cát và đương nhiên không thể nào mà em trai lại cõng chị được. Đứng lên đầy tiếc nuối, giá mà có nhiều thời gian bên anh chàng này hơn.
– Tưởng chị bận việc lắm cơ mà, tự nhiên ra đây quan tâm làm gì? Alex giọng trêu ngươi.
– Anh giỏi lắm, vừa xa em đã đi tán tỉnh lăng nhăng được rồi.
– Gì? Toàn con nhỏ đó nói mà. Alex phân bua
– Về phòng em xử lý anh sau. Giờ ra kia làm mẫu chụp hình giúp em.
– Gì? Không.
– Mọi người đều muốn anh chụp mà.
– Biết gì đâu mà chụp. Mà xấu chụp lên hỏng ảnh.
– Alex giúp bọn mình đi mà. Linh lên tiếng.
Không hiểu Linh có mặt từ lúc nào.
– Dân chuyên nghiệp còn không làm được, huống hồ nghiệp dư. Mặt Alex tỉnh queo.
– Alex làm được mà. Linh tin tưởng, mắt long lanh.
– Bạn em đã ra tận đây nhờ, anh giúp đi. Vy năn nỉ.
– Xấu không chịu trách nhiệm nhe. Alex cà lăm.
– Linh cứ ra trước, mình với Alex ra sau.
Alex đứng dậy, ra hiệu cho cô nàng lúc nãy thanh toán.
– Của mình hết bao tiền nhỉ?
– Anh chưa uống gì nên không tính tiền ạ.
– Thật hả? Alex lại nhe nhởn.
Vy giật ví từ tay Alex, đặt tờ 20 nghìn lên bàn. Rồi kéo tay Alex đi.
Nhìn gần, ai cũng công nhận Alex rất trắng
– Mình bị bệnh đấy, bạch tạng nên mọi người đừng ngỡ ngàng nhe. Alex lên tiếng.
Mặt Alex lúc này hồn nhiên không thấy bóng dáng lạnh như băng ở đâu cả.
– Xin lỗi trước, mình được cái tự nhiên, có gì các bạn thông cảm. Alex nhe nhởn.
– Sao nghe Vy nói mặt bạn lạnh như băng, khó gần mà.
– À, đấy là người lạ thôi, làm ra vẻ lạnh lùng nó mới quyến rũ. Còn quen rồi thì khác.
Cả đám cùng cười.
Chụp cùng Alex nên Linh trông rạng rỡ hẳn lên, Alex thì hồn nhiên, đúng phong cách xì tin. Giờ thì đến Vy ước mình là Linh vì có một số tấm chụp khá tình cảm. Chỉ còn một số cảnh nữa là hoàn tất, giờ mọi người nghỉ ngơi và tranh thủ tắm biển đợi hoàng hôn chụp tiếp.
Mấy đồng chí nhiếp ảnh gia còn mải xem lại ảnh đã chụp nên đương nhiên không xuống biển còn lại đều hào hứng. Vy cởi chiếc khăn quấn ngoài, cặp đùi thon, eo đẹp, rãnh ngực quyến rũ khiến gần như tất cả các chàng trai đều tròn mắt. Đi được hai bước, quay lại thấy Alex không có động tĩnh gì, vẫn hai tay đút túi mắt nhìn xa xăm.
– Cởi áo, xuống biển với em.
– Chưa hết nắng, xuống giờ này đen lắm. Alex nhăn nhó.
Mấy ông bạn đồng nghiệp nháy nhau, giờ thì mục tiêu ống kính của họ là Alex và Vy. Xem ra hậu kỳ bộ ảnh sẽ rất hấp dẫn, không khéo còn được ủng hộ hơn bộ ảnh chính thức.
– Em xuống một mình mà anh vẫn thấy yên tâm hả?
– Một mình đâu, mấy bạn nữa cũng xuống mà.
Không nói gì, Vy bước đến Alex cởi phăng áo so mi khoác ngoài của Alex, vén nốt chiếc áo thun.
– Được rồi, để anh tự cởi.
Alex móc túi quần đưa ví và điện thoại cho mấy đồng chí trên bờ giữ hộ rồi cởi áo. Tưởng gầy gầy còm nhom mà trông đô phết, giờ thì đến các nàng nhìn đã mắt, trong số đó có Linh.
– Bế em đi. Vy thì thầm.
Alex nhấc Vy lên, Vy quàng tay ôm cổ Alex. Lãng mạn chưa??
Xuống biển, ngâm mình vào làn nước mặn mặn rồi mà Vy vẫn chưa buông tay khỏi cổ Alex.
– Không thả tay ra à?
– Không.
– Có thả không?
– Không
Nói rồi Alex buông tay để Vy rơi uỳnh xuống nước. Hơi chòng chành nhưng lấy lại thăng bằng Vy té nước vào Alex. Alex không nhường cũng té lại. Vy đu lên người Alex, khẽ hôn vào môi. Alex ôm:
– Ở đây đông người.
– Ra xa chút đi.
– Biết bơi không đấy?
– Không, có anh rồi. Không sợ.
– Đợi anh lấy phao.
Alex lội vào bờ trong khi Vy lội dần ra xa, lâu lắm không bơi, không được ngụp lặn. Vy mải mê không biết có hai người đang đến gần.
CHƯƠNG 20
Cơn sóng nhẹ nhưng bước hụt vào nền cát ẩm nên Vy bị trượt chân. Chìm dưới làn nước nhưng Vy vẫn cảm nhận được bàn tay ai đó đang sờ ngực mình. Vy tìm cách ngoi lên nhưng bị cơ thể khác giữ chặt, bàn tay thô bạo đang bóp ngực mình, Vy cảm thấy ghê rợn khi bàn tay đang bấu vào đùi mình. Ngạt thở, không chống cự nổi, Vy cố giơ tay lên khỏi mặt nước cầu cứu.
Alex lội vào bờ nhưng thỉnh thoảng vẫn ngoái lại nhìn xem Vy thế nào. Vác phao quay ra thì không thấy Vy đâu, Alex chột dạ đảo mắt tìm. Đột nhiên có cánh tay đằng xa giơ lên như cầu cứu.
Ném phao, Alex lội thật nhanh rồi bắt đầu bơi hết sải tay đến chỗ cánh tay kia.
Trong lúc hoảng loạn, Vy đạp chân vào đâu đó, cơ thể kia hơi buông lỏng Vy ra, ngoi được lên khỏi mặt nước thở thì lại bị giữ lại, chân Vy không còn chạm nền cát mà được giữ bởi một cơ thể, thay thế bàn tay thô bạo kia là cái miệng thèm khát của một kẻ khác.
Nhận ra Vy có chuyện gì đó không ổn, Alex cố bơi nhanh hơn, gần đến rồi.
Đột nhiên, cái cơ thể kia rời khỏi Vy, Vy lại rơi xuống nước nhưng lần này đã giữ được thăng bằng, chân chạm cát, vừa sợ vừa tủi,…
Lại có người đến gần, Vy quay lại định tát thì nhận ra Alex. Ôm chầm lấy Alex, Vy bật khóc. Dưới làn nước, Alex cảm nhận được đầu ngực của Vy chạm vào da mình. Vừa ôm vừa xoa lưng Vy nhè nhẹ, áo bơi của Vy không còn. Hai tay ôm chặt cổ Alex, hai chân quặp chặt hông Alex, bộ bikini hai mảnh của Vy giờ không còn. Alex đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Vy không ngừng khóc, áp mặt vào cổ Alex. Những phút vừa qua thật kinh khủng.
Alex căm thù bọn khốn nạn vừa làm tổn thương Vy, vừa giận bản thân, biết là yêu nhau kiểu gì cũng có chuyện nhưng không ngờ lại… Không bảo vệ được người mình yêu mà gọi là yêu. Chỉ biết ôm chặt Vy hơn.
Ekip ra dấu chuẩn bị chụp nốt cảnh hoàng hôn.
– Em đứng đây, anh lên bờ lấy khăn.
– Không, đừng bỏ em lại một mình. Nhỡ chúng nó lại… Vy hoảng sợ
Mọi người đã lên bờ, thấy Vy và Alex vẫn đứng dưới. Linh cảm thấy có chuyện gì đó bèn lội ra chỗ hai người.
– Vy sao vậy? Có chuyện gì không?
Alex đứng quay lưng lại nói:
– Không sao, Vy hơi lạnh nên… Linh có thể lên bờ lấy giúp cái khăn được không.
– Vy sao? Mệt à? Linh lo lắng lại gần
Alex quay lưng không để Linh lại gần
– Linh lấy nhanh đi. Cảm ơn
Linh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng lên bờ đem khăn xuống.
– Cứ quàng vào cổ Alex, Alex sẽ quàng cho Vy.
– Vậy thì khăn cũng ướt, Vy sẽ lạnh hơn.
– Hai người lên bờ đi rồi quàng khăn.
– Không được. Alex sẵng giọng.
Nói vậy nhưng Alex vẫn lội dần lên bờ, vừa hở lưng Vy là Alex quay người giật khăn từ tay Linh.
– Cậu làm gì vậy? Để Linh quàng cho.
Mặc dù chỉ thoáng qua nhưng Linh thấy Vy không mặc gì nữa.
Chiếc khăn phủ ngoài người Vy, Alex rảo bước
– Cô ấy hơi mệt, chắc không làm được, mọi người thông cảm nhe.
Cầm lấy ví và điện thoại nhét vào túi, Alex bế Vy đi thẳng về phòng trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
– Hai người đó có chuyện gì vậy? Mọi người nhao hỏi Linh
– Không biết. Linh đáp
– Ước gì mình được như anh ấy, nàng ôm chặt thế kia cơ mà. Mấy anh chàng chụp ảnh mơ màng.
Khóa chốt cửa sau lưng, Alex bế Vy vào phòng tắm. Vừa chạm vào tay muốn gỡ tay Vy ra khỏi cổ, Vy lại càng bám chặt hơn, khóc to hơn.
Xả nước vào bồn, Alex ngâm cả hai đứa.
– Ổn rồi! Mọi chuyện không sao rồi.
Vy không thể nào quên được bàn tay thô bạo, cái miệng thèm khát đấy.
Rất khó khăn mới tám tráng nước ngọt được cho Vy. Một lần nữa định tách nhau ra để lau khô người cho Vy thì Vy cởi cúc quần Alex. Môi dính môi, ngực dính ngực,…
– Anh… anh không… Vy lắp bắp
– I’m not real man. Alex bình tĩnh đáp.
Vy hiểu rồi, tại sao đêm đầu tiên Alex không dám đụng chạm phần dưới cơ thể.
Bàn tay thô bạo, cái miệng thèm khát lại lờn vờn trong tâm trí.
Alex nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nâng niu mình không như cái bọn bỉ ổi đó. Đàn ông đích thực là gì? Alex không có thì sao? Mình ghê tởm cái đó, mình yêu Alex đâu phải vì cái đó, mình yêu Alex dù anh ấy có như thế nào đi nữa.
– Em yêu anh. Nói rồi Vy hôn Alex nồng nàn. Hai người quấn lấy nhau từ phòng tắm ra phòng ngủ.
Cuộn tròn trong chăn, gối đầu lên vai Alex, vòng tay ôm bụng
– Anh còn bí mật nào giấu em nữa không?
– Bí mật lớn nhất em đã biết rồi còn gì?
– Vậy là còn bí mật nhỏ, bí mật vừa vừa giấu em hả? Vy véo tai Alex.
– Sao em đanh đá thế nhỉ?
– Dám nói em đanh đá à? Nói rồi Vy cắn vai Alex.
Cộc cộc. Cộc cộc
Mọi người đứng ngoài cửa lo lắng không hiểu Vy đã có chuyện gì mà không hay bên trong có hai người đang âu yếm nhau quên thời gian.
– Hình như có người ngoài cửa, để anh ra xem.
– Kệ họ, ở đây với em.
– Có khi mọi người đấy.
– Em không thể ra ngoài đó được. Vy lại bật khóc
– Ngoan nào! Không sao rồi mà!
Điện thoại đổ chuông, Alex thò tay ra khỏi chăn lấy điện thoại của Vy.
– Linh gọi em này.
– Anh nghe đi
– Alo, Linh hả?
– Ủa, Alex hả? Vy đâu? Hai người không sao chứ?
– Vy mệt nên ngủ rồi. Mọi người cứ ăn tối, không cần đợi.