Hàng Xóm

CHƯƠNG 14
Alex dựa đầu vào thành ghế suy nghĩ. ‘Chấp nhận tình cảm của Vy hay… Nếu tiến đến thì mối quan hệ này cũng chẳng tới đâu, gia đình Vy có chấp nhận mình không ? Chắc chắn cô ấy đang tưởng mình là một thằng con trai, biết sự thật thì có yêu mình nữa không ?…Tốt nhất là rời khỏi đây, tránh khỏi việc giáp mặt nhau… Mọi việc sẽ tốt hơn khi chỉ có một mình. Chắc là cũng chỉ mới có tình cảm thôi, từ từ sẽ quên… ‘
Alex không hiểu tại sao hồi đấy lại yêu Thương nhiều đến vậy, tất cả những gì Thương kể Alex đều tin, không chút nghi ngờ. Thậm chí bị cắm sừng không ít lần nhưng Thương khóc rồi xin lỗi Alex lại cho qua. Cứ mỗi tháng một lần Thương lại đòi chia tay Alex dù chẳng có chuyện gì, chỉ đơn giản là Thương thấy chán. Ngày đó Alex như con thiêu thân lao vào Thương, hết nhắn tin, gọi điện từ sáng đến đêm, thời gian của Alex chỉ dành cho Thương. Nhiều lần cũng phát chán vì tin nhắn của Thương và những câu chuyện điện thoại không có gì mới,… đúng là yêu mù quáng. Alex cho đi tất cả mà gần như không nhận được gì ngoài câu nói ‘em yêu anh’ của Thương. Cuối cùng Alex không thể tự lừa dối bản thân, không thể vì quá yêu mà chấp nhận bất cứ chuyện gì, không thể nào tha thứ mãi được, dù vẫn còn rất yêu thương như Alex quyết định chia tay. Xóa số điện thoại, xóa nick chat, xóa facebook, xóa email. Vì Thương đã lấn quá sâu vào cuộc sống của Alex đến mức sinh nhật Thương mà anh trai Alex ở Mỹ cũng gọi điện chúc mừng, bạn bè của Alex hầu như ai cũng biết mối quan hệ giữa hai người nên khi chia tay, Alex phải thông báo chấm dứt tới lực lượng hùng hậu đó. Cũng vì Thương mà Alex đã nghĩ xấu cho thằng bạn thân – chiến hữu mà mãi sau này mới biết đó là màn kịch mà Thương đã dàn dựng để tự làm giá cho bản thân. Cũng vì Thương mà Alex nhiều phen lao đao,… Mối tình đầu đầy sóng gió và nếu kể hết chắc sẽ thành thiên tình sử bi ai nhất.
Nếu như mỗi lần chia tay trước, Alex đều phải nhắn tin nài nỉ thì lần này Alex đã quyết định phải thật nhẫn tâm. Vài tháng đầu, thỉnh thoảng Alex lại nhận được tin nhắn của Thương, vẫn kiểu kể về hàng ngày. Mới còn đọc, sau cứ thấy tin nhắn là ấn nút xóa. Số điện thoại đó dù có xóa khỏi danh bạn thì Alex vẫn thuộc làu làu đến tận bây giờ. Dù biết là ngu nhưng Alex vẫn phải thừa nhận rằng vẫn còn yêu Thương. Khi đón nhận tình cảm của một người mới mà vẫn nghĩ đến trước đây thì thật không công bằng cho người mới. Huống hồ Alex nhìn thấy bản thân mình trước đây rõ nét đến khó tả ở Vy. Vy yêu Alex như nào, Alex lạnh lùng ra sao thì chắc hồi xưa Thương cũng như vậy với Alex. Mình đã đau khổ một lần rồi, không thể để ai phải chịu đựng tổn thương, đau đớn như vậy nữa.
Nói thật ra là Alex sợ yêu, sợ mất tự do đang có, lại suốt ngày phải nhắn tin chúc ngủ ngon với khai báo, mệt mỏi lắm. Hồi xưa, bận quá không trả lời tin nhắn hoặc tin nhắn quá ngắn Thương cũng giận dỗi. Rồi onl chat, Alex phát ngán vì những câu chuyện thường ngày của con gái. Ngày đó yêu Thương, Alex chẳng làm được việc gì, suốt ngày chỉ có Thương hai năm trời 730 ngày chứ ít ỏi gì.
Vy trở về nhà, việc đầu tiên là vào phòng khách nhìn sang nhà Alex, không thấy có ánh sáng, Alex chưa về thì đang ở đâu nhỉ.
Ký ức gợi lại vậy là đủ rồi, phải kiếm chỗ ở mới thôi, đăng tin cho thuê lại căn hộ này nữa. Suốt từ lúc về, Alex ngồi trong bóng tối, đứng dậy bật công tắc đèn.
Đứng bên này, Vy thấy có ánh sáng hắt ra, phải sang nói chuyện rõ ràng với Alex mới được. Đẩy cửa bước ra vườn, bước trên lối đi lát đá mà lòng buồn rười rượi, gõ nhẹ nhẹ lên kính. Vy đập mạnh tay lên cửa kính, nghe có tiếng Alex kéo rèm, hơi chau mày khi thấy Vy, ra ký hiệu hỏi có chuyện gì không nhưng Vy không trả lời, có vẻ nghiêm trọng rồi đây.
Alex mở cánh cửa kính.
– Vy muốn nói chuyện với Alex, có được không ?
Alex vẻ mệt mỏi gật đầu miễn cưỡng, ra hiệu cứ nói.
– Alex ghét Vy lắm à ?
– Sao hỏi vậy ? Alex ngạc nhiên
– Thì tại tối hôm đó… Vy không biết nữa nhưng Vy có tình cảm đặc biệt đối với Alex, thái độ của Alex khiến Vy tưởng… Nếu vì chuyện hôm đó mà Alex giận thì cho Vy xin lỗi. Vy không biết mình có điểm gì mà Alex không thích…
– …
– Tại sao Vy có tình cảm với Alex ?
– Có lẽ là rung động, tình cảm giữa con gái và con trai.
– Con trai ? Alex khẽ cười, nụ cười chua chát.
– Tạm hiểu là Alex là một thằng con trai trông cũng bảnh, tuy không giàu lắm nhưng cũng không đến nỗi ăn mày nên Vy thích hả ?
– Ý Vy không phải vậy…
– Nếu Alex không phải con trai thì sao ?
– Hả ? Vy ngạc nhiên
– I’m… not… a… real… man ! Alex nhìn thẳng vào mắt Vy, nói chậm rãi.
CHƯƠNG 15
Đôi mắt của Alex thật đáng sợ, nhất là kiểu nhìn như thế, một hơi lạnh đáng sợ toát ra sau câu nói. Vy đấu mắt với Alex một hồi, không biết là vì quá sốc trước câu nói của Alex hay vì chưa muốn chấp nhận sự thật khó tin. “Không, không thể nào” – tiếng nói cứ vang lên trong đầu Vy.
– Thôi về đi. Alex lên tiếng phá tan bầu không gian tĩnh lặng nghẹt thở đó.
Nói rồi, Alex quay lưng, đóng cửa và kéo rèm che kín. Vy vẫn đứng đó, trân trân.
Alex ngồi phịch xuống ghế, thở dài. Tốt rồi. Alex đi tắm, dưới làn nước âm ấm của vòi sen, Alex cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Dù lạnh lùng đến mấy Alex vẫn không thể nén tò mò kéo rèm nhìn xem Vy như thế nào. Điều ngạc nhiên là Vy vẫn đứng đó, bất động.
Alex vội vàng mở cửa:
– Còn đứng ở đây làm gì?
Đáp lại câu hỏi đó vẫn là sự im lặng của Vy. Bực mình, Alex xoay vai Vy rồi đẩy về phía nhà Vy. Trông Vy như con robot bước đi nặng nề bởi sức đẩy của Alex. Đến bước chân thứ ba, bất ngờ Vy quay lại ôm chặt lấy Alex. Cô hôn Alex nồng nàn mặc cho Alex cố sức giãy giụa. Vy ôm rất chặt, Alex thấy ngạc nhiên vì điều đó. Có là nhà tâm lý học đại tài cũng không lý giải nổi tâm trạng của Alex lúc đó. Alex từ từ đáp lại nụ hôn của Vy, mới đầu e dè như còn sợ sệt, sau thì nồng nàn.
….
Alex nằm ngửa, mắt không chớp, một tay ôm Vy, một tay gối đầu. Vy gối đầu lên người Alex, vòng tay ôm bụng. Đã hơn 2 giờ sáng, Alex đang suy nghĩ điều gì đó xa xăm, còn Vy hạnh phúc hơn bao giờ hết, cuối cùng Alex đã là của cô. Vy hôn nhẹ lên ngực Alex, tay chạm vào 2 vết sẹo song song trên ngực Alex. Vy vừa muốn biết lý do 2 vết sẹo của Alex vừa sợ không dám hỏi. Với tay lên ôm lấy bờ vai Alex, áp mặt vào cổ, Vy yêu Alex hơn bao giờ hết.
Alex nắm tay Vy đang ôm vai mình như muốn gỡ ra, Vy giật mình nhoài người ôm chầm lấy Alex.
– Đừng bỏ em lại một mình.
Alex khẽ cười, không nói gì, vòng tay ôm ngang lưng Vy. Nếu tính theo năm sinh thì Vy lớn hơn Alex một tuổi mặc dù Vy chỉ ra đời trước Alex vài tháng.
– Em yêu anh nhiều lắm! Nói rồi Vy khẽ chạm vào môi Alex.
Suốt từ tối đến giờ, Alex chưa nói một câu nào nhưng Vy cảm thấy ấm áp hơn nhiều so với thái độ hồi đầu.
– Có yêu em không? Vy véo mũi Alex.
Alex vẫn không nói gì, chỉ cười mỉm.
CHƯƠNG 16
Nếu như ngày xưa thì chuyện đêm qua của hai người là động trời thì nay chắc không đến mức đó. Dù sao thì Alex cũng không làm gì quá đà, mặc dù có ân ái nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa chạm đến cái trong trắng, quan trọng nhất của Vy. Ít ra thì bây giờ cô ấy cũng là người của Alex rồi. Phải có trách nhiệm bảo vệ và đương nhiên là không thể lạnh lùng, thờ ơ như trước được.
Tại sao đêm qua Alex nhất định không làm chuyện đó dù mình sẵn sàng trao hết cho anh ấy, không hiểu sao hành động kiên quyết đó của Alex lại khiến mình thêm tin tường anh ấy là người đàng hoàng. Được ở trong vòng tay ấy, Vy cảm thấy an toàn và bình yên lắm.
Dù sao thì bây giờ hai người cũng đã là của nhau.
– Anh, trả lời em đi! Vy nhõng nhẽo.
Alex nhướn mày.
– Có yêu em không? Vy giọng đầy tính tra khảo.
– …
– Có!
Đây là câu đầu tiên của Alex suốt từ đêm qua tới giờ, tuy cụt lủn nhưng Vy hạnh phúc lắm. Giờ thì yên tâm gối đầu lên ngực Alex ngủ được rồi. Sắp sáng rồi chứ đâu còn sớm nữa.
Vy khẽ mở mắt bởi nụ hôn nhẹ lên môi của Alex.
– Bữa sáng đã sẵn sàng! Giọng Alex đầy âu yếm mặc dù hơi cộc lốc.
Giá mà Alex nói là: “Em yêu, bữa sáng đã chuẩn bị xong!” thì tuyệt biết mấy. Nhưng thôi, thế này đã là chuyển biến lắm rồi.
Như hiểu Vy đang nghĩ gì, Alex đặt chiếc khay ở bàn cạnh giường rồi đi vào phòng tắm. Đương nhiên như các bộ phim, sau đêm đó thì các cô nàng đều thích mặc áo sơ mi của các chàng. Vy ngượng ngùng kéo chăn quấn quanh người rồi bước xuống giường, tiến đến tủ quần áo của Alex. Quả là đáng ngưỡng mộ, một loạt mắc áo treo sơ mi đủ màu, đủ phong cách, bên dưới là những chồng quần áo xếp gọn gàng. Vy chọn chiếc áo đã mua cho Alex bữa đi chung với cô bạn miền Nam của Alex.
Một vòng tay ôm ngang bụng Alex, không ai khác chính là Vy. Alex khẽ cựa thoát ra khỏi vòng tay ấy, đưa cho Vy bàn chải đã quẹt sẵn kem đánh răng. Đó là chiếc bàn chải ở phòng tắm nhà Vy.
– Ai cho anh tự tiện sang nhà em?? Vy đanh đá, đây mới là hình ảnh thường ngày.
– Không cho phép à? Alex giọng đùa cợt.
– Anh đã hỏi ý kiến em chưa?
– Không đánh răng chứ gì?
Vy vẫn ngoan cố tính bắt lỗi Alex.
– Vậy đem trả lại, sang bên kia mà oánh.
Alex vừa toan bước đi thì bị giữ lại bởi vòng tay của Vy.
– Thôi mà, chồng em tâm lý thật đấy! Vy hôn lên má Alex.
– Hình như ngày trước có người nổi giận vì từ “chồng” đấy. Alex dài giọng.
– Thù dai nhớ lâu thế! Vy thỏ thẻ.
Alex lại toan đi ra một lần nữa.
– Đi đâu đấy?
– Thay quần áo đi làm, sắp muộn đến nơi rồi!
– Hôm nay thứ mấy?
– Thưa cô, thứ ba.
Vy chạy ra nhòm đồng hồ rồi chạy vào.
– Sớm mà, mới có 6 giờ. 7 giờ 30 anh mới đi làm mà! Vy nũng nịu.
– Theo dõi nhau đấy à? Alex ngạc nhiên.
Nói rồi, Vy cầm hai tay Alex ôm quanh eo mình.
– Đứng im ở đây cho đến khi em xong.
CHƯƠNG 17
Alex miễn cưỡng thi hành mệnh lệnh trong khi Vy khấp khởi nghĩ: “Cũng dễ bảo đấy chứ, ngoan ghê!”
Chờ Vy ăn xong bữa sáng cũng là lúc Alex đứng lên đi làm. 7h30 không hơn không kém. Thấy Alex đã xỏ giầy mà vẫn không thèm ngó lại nhìn mình, Vy lên tiếng:
– Không hôn tạm biệt em à?
– Trưa về rồi chứ đi hẳn đâu mà tạm biệt.
– Đứng yên đó. Vy ra lệnh.
Nói rồi Vy đứng lên đi ra cửa ôm cổ Alex và hôn lên môi Alex thỏ thẻ: “vậy mới giống người đang yêu. Anh đi làm tốt nhe!”
Vy gần như dọn hẳn sang ở chung với Alex từ đó. Tuần đầu tiên trôi qua với những cái hôn nhẹ nhàng. Alex đi làm, Vy ở nhà lo cơm nước. Tuyệt nhiên từ đêm đó Alex tránh sự đụng chạm cơ thể với Vy dù nhiều hôm nàng mặc áo hai dây cực kỳ sexy và chiếc quần super short. Hôm nào Alex cũng làm việc đến khuya, thỉnh thoảng giật mình bởi cái ôm bất ngờ của Vy. Mặc dù ngủ chung giường nhưng Vy đi ngủ thì Alex còn đang làm việc, sáng tỉnh dậy thì Alex đã dậy từ lúc nào.
Không để tình trạng này kéo dài, Vy nhớ mùi Alex từ đêm hôm đó lắm.
Linh vừa gọi điện thông báo cuồi tuần Vy theo ekip đi Huế chụp bìa tạp chí mới. Đi hai ngày, vừa không muốn xa Alex, vừa không yên tâm để Alex ở nhà một mình (không sợ Alex bị đói mà sợ cô nào dắt mất).
7h tối, Alex vừa bước vào cửa Vy chạy ra ôm cổ.
– Có gì vào nhà. Alex lừ lừ.
– Cuối tuần em đi Huế.
– Uh.
– Anh đi cùng em nhé.
– Thứ bảy vẫn đi làm.
– Nửa ngày mà. Trưa xong việc bay vào với em.
– Vào làm gì?
– …
Đến đây thì hết chịu nổi rồi, Vy bật khóc.
– Yêu nhau kiểu gì mà nói năng thì cộc lốc, đi tối ngày chẳng buồn xem em nghĩ gĩ. Anh tệ lắm!
Alex biết thế này là không xong rồi. Khổ ghê! Có muốn thế đâu mà sợ yêu nhau quá sau này có chuyện gì lại khổ.
Khẽ vòng tay ôm Vy vào lòng
– Xin lỗi.
– Nói thế mà nghe được à. Cụt lủn. Sao khóc mà vẫn đanh đá ghê.
– Alex xin lỗi, được chưa?
– Chưa được. Vy làm già.
– Anh xin lỗi. Đừng giận nữa mà. Nói rồi Alex hôn nhẹ vào tai Vy.
Đúng ý nàng rồi nhưng phải cho chàng một bài học mới được.
Được Alex ôm trong tay thì thích rồi nhưng Vy vùng vằng gỡ ra, còn quay lại đấm túi bụi vào ngực Alex.
– Em ghét anh lắm. Đồ vô tình!
Alex đâu phải đồ ngốc, ôm chặt Vy hơn. Cuối cùng thì nàng cũng mềm nhũn ôm chặt lấy Alex.
– Đi với em nhé! Em không muốn đi một mình.
– Uh!
Vy lần tay cởi cúc áo Alex hôn làn da trần.
– Anh chưa tắm mà.
– Ứ, em nhớ anh lắm, ai bảo bỏ rơi người ta từ hôm đấy.
Đè Alex ra sofa, Vy ngồi lên bụng cúi xuống hôn chàng hoàng tử của mình. Alex đặt tay lên đùi Vy. Vy cho tay ra sau cởi chốt áo ngực rồi áp lên người Alex. Xoa lưng Vy nhè nhẹ, Alex khẽ ngửi mùi tóc Vy. Mùi Alex đặc trưng lắm, Vy thích lắm. Bắp tay săn chắc này, ngực cũng chắc này, bờ vai cũng vững lắm. Sao chàng nhà mình bảo không phải real man mà thấy có cái nào không phải của real man đâu nhỉ? Chỉ mỗi tội hơi lùn thôi. :-p