Chuyện đồng nghiệp (Chuyện thật của bản thân) – Update Phần 49

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Chuyện đồng nghiệp (Chuyện thật của bản thân) – Update Phần 49

Tác Giả:

Lượt Xem: 1671 Lượt Xem

Phần 5: Tết Nguyên đán

Chẳng mấy mà không khí Tết đã đến trên khắp nẻo phố phường. Trên đường đi làm về, người ta đã mang những cành đào, cây quất bày bán đầy khắp nơi, cuộc sống con người nơi đây cũng trở nên hối hả, vội vàng hơn những ngày thường.

Năm nay là năm đầu tiên Công ty chính thức đi vào hoạt động sản xuất kinh doanh đủ 01 năm tài chính, làm ăn tạm gọi là tốt, quản lý như tôi được 4 tháng tiền lương, tương đương khoảng hơn trăm triệu thời ấy. Thế cũng gọi là rất khá.

Tôi nhớ năm ấy làm hết 28 Tết thì mới được nghỉ, ấy là theo quy định nhà nước, còn đối với Công ty tôi, Giám đốc tạo điều kiện cho anh em quê ở xa được về sớm trước từ 2 đến 3 ngày để về sắm Tết với gia đình, dĩ nhiên Trưởng nghỉ thì Phó phải ở lại trực thay đến hết 28 Tết. Gần cận Tết, anh Phó Giám đốc Nhà máy mò vào phòng tôi vào nói:

– Sếp năm nay cứ yên tâm về trước, anh nhà gần đây, cứ để anh trực. Sếp xa nhà lâu ngày, cũng phải về xem quà cáp cho các cụ. Anh thì chẳng có gì, anh có chai rượu biếu sếp Tết mời bạn bè uống cho vui.

Nói rồi anh Phó Giám đốc đẩy về phía tôi một chai rượu Chivas 18.

– Kinh nhỉ, năm ngoái anh cho em thịt lợn, năm nay lên đời hẳn rượu Tây cơ à – Tôi nói.

– Năm nay thưởng to chú ạ. Còn thịt lợn thì vẫn có chứ, năm nào ông già anh chả thịt, cứ đến gần ngày sếp về, anh sẽ chuẩn bị mấy cân để sếp mang về biếu các cụ gói bánh trưng.

– Em cảm ơn – Tôi đáp.

Tôi nhận chai rượu của anh, thực ra, anh chẳng việc gì phải biếu xén để nịnh tôi cả, trước đến nay anh em làm cùng nhau, bổng lộc thì cũng có một chút, tôi đều phân chia rõ ràng cho tôi và anh. Tôi sống đẹp và quan điểm tạo điều kiện trong phạm vi cho phép đối với anh, nên anh biết điều ấy, Tết nhất hay sinh nhật tôi thì cũng đều có quà. Dĩ nhiên, những món quà nhỏ như thế này, không thấm là bao, nhưng nó là tình cảm anh em thôi.

Gần đến ngày chuẩn bị về, lòng tôi háo hức lắm, xa quê mà, chỉ mong đến ngày được đoàn tụ với gia đình. Trên đường từ phòng làm việc xuống Nhà máy, tôi vô tình gặp KCS đang rảo bước trong bộ bảo hộ lao động, trên tay xách cái xô, tôi đoán là đang đi lấy mẫu. Gặp tôi, KCS dừng lại, bỏ khẩu trang và cười rất tươi:

– Em chào anh, anh đi xuống Xưởng ạ.

– Chào em gái, bận rộn thế mà vẫn nhớ dừng lại chào anh cơ đấy – Tôi đáp.

– Dĩ nhiên rồi, gặp anh đẹp trai là phải chào từ xa – KCS lại cười, nụ cười rất tươi của một cô công nhân đang hăng say lao động.

– À này, Tết năm nay phải đến tận mùng 6 anh mới lên, chẳng được gặp em, tranh thủ anh lì xì năm mới cho em nhé.

Nói rồi tôi rút ví ra, móc từ trong ví một bao lì xì tôi đã chuẩn bị trước và đưa cho KCS. Con bé mừng tíu tít cảm ơn tôi và giao hẹn hôm nào anh lên, em sẽ mời anh đi café, nói rồi nó xách xô lên và tiếp tục rảo bước về phía trước. Còn tôi đứng lại và cười một mình. Thực ra, tôi không chu đáo đến mức chuẩn bị sẵn lì xì cho KCS, bao lì xì ấy tôi định chiều lượn qua gặp tay lái xe nhờ gửi bao lì xì cho con của Kế toán.

Nhắc đến Kế toán, từ dạo chị xin nghỉ việc, tôi không gặp lại chị, tuy vậy thông qua tay lái xe, tôi vẫn nắm bắt được thông tin về chị. Chị sau khi xin nghỉ việc đã chuyển lên Thành phố làm, nghe đâu làm Kế toán cho một doanh nghiệp may, lương cũng không cao nhưng đủ để trang trải cuộc sống. Đứa con thì ở với ông bà ở dưới này.

Tôi chẳng liên lạc với chị, tôi biết nếu tôi có gọi, chị cũng không nghe máy. Chiều đi làm về, tôi sẽ gặp tay lái xe, gửi cho đứa bé phong bao lì xì, hi vọng cũng là một món quà nho nhỏ cho cháu nhân ngày Tết đến.

Rồi ngày về cũng đến, chiếc xe đò lăn bánh đưa tôi trở về Hà Nội, những khung cảnh quen thuộc với tôi một năm qua lùi lại phía sau, những khung cảnh ấy, con người ấy và cả một miền ký ức đẹp của năm đó.

Tôi trở về nhà trong vòng tay chào đón của thầy u. Năm nay, dĩ nhiên, ông anh trai phải trực chiến đấu (đéo mẹ thời bình mà ông cứ hay dùng từ trực chiến đấu làm tôi quen mồm).

Bà chị dâu xin phép ông bà già tôi cho 2 cháu về ngoại ăn Tết. Thế là nhà chỉ còn 3 người tôi với ông bà già ăn Tết với nhau.
(Đến giờ đi họp, lát tôi viết tiếp….
Tôi sợ anh em tưởng truyện đã hết mà bỏ pho lâu tôi :v )